“Tớ đã bảo nhột tớ mà”
Sendai-san không bảo tôi không được chạm vào đó. Nhưng cô ấy lại hất mạnh tay tôi ra, mặt biểu hiện ý nói rằng tôi không được phép sờ mó vào đó nữa.
“Tôi cũng bảo cậu là không được di chuyển cơ mà.”
Không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh.
Tôi nghĩ rằng Sendai-san hiểu điều đó.
“Mà có bị chạm vào thế thôi cậu cũng làm quá lên được. Chắc chỗ đó cũng là điểm yếu của cậu ha.”
Tôi kéo tai cô ấy một lần nữa.
“Đừng có kéo mạnh quá. Đau đó”
Không phủ nhận điều tôi nói, Sendai-san nói rồi nhăn mặt lại. Nhưng khác với biểu hiện trên mặt, cơ thể cô ấy lại không di chuyển một li.
Khi ngón tay tôi bò xuống sau tai, vai cô ấy hơi đung đưa một chút.
Vẻ nhăn nhó trên mặt Sendai-san vẫn không thay đổi. Nhưng cô ấy cũng không nắm tay tôi lại như vừa nãy nữa.
“Như vậy mới ngoan chứ.”
Nhìn thấy Sendai-san im lặng mà ngoan ngoãn nghe lời mình làm tôi cảm thấy an tâm.
Dù biết đây là phòng mình, nhưng tôi không còn cảm giác bồn chồn giống như lúc trước nữa.
Tôi mới là chủ của nơi này, chứ không phải Sendai-san.
Mối quan hệ giữa bọn tôi đã trở về trạng thái vốn có, và nó làm dịu đi cái cảm xúc dâng trào trong lòng tôi.
Ngón tay tôi chạy dọc theo viền tai cô.
Vẫn là bộ mặt khó chịu mà cô ấy dán lên khi nãy.
Như để phá tan cái biểu cảm khó ưa này, tôi đưa ngón tay mình vào lỗ tai Sendai-san, và cô ấy lùi người lại như muốn chạy trốn khỏi tôi.
“Khoan”
Tuy nghe thấy một giọng nói be bé từ cô ấy, tôi vẫn tiếp tục chọc vào tai cô ấy.
Sendai-san giơ tay lên, rồi lại hạ xuống.
Tôi vẫn tiếp tục đùa giỡn với tai Sendai-san trong khi cô ấy tuân theo mệnh lệnh không được cử động của tôi.
Sendai-san ở trường điềm đạm thế kia, giờ đây lại đang cố kìm nén cơn giận của mình mà cố chịu đựng, nhìn thấy cô ấy như thế làm tôi cảm thấy thích thú cực kỳ.
Chắc chắn những điều không hề thú vị với Sendai-san là những điều cực kỳ thú vị với tôi, và ngược lại.
Chẳng cần phải nói cũng biết tôi với Sendai-san chẳng có điểm chung gì cả. Những người lúc nào cũng đứng ở vị trí chói lói được ánh quang mặt trời chiếu xuống như Sendai-san, tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được họ nghĩ gì.
Từ vành tai, những ngón tay tôi bắt đầu mò xuống cổ cô ấy.
Sendai-san trở nên run rẩy vì quá đột ngột, thoát ra từ miệng cô là một giọng nói đang cố kiềm chế lại.
“Hẳn là cậu đang nghĩ nó thú vị lắm nhỉ.”
Dường như không chịu nổi nữa, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.
“Thú vị lắm luôn. Muốn chống cự thì cứ việc.”
Sendai-san bắt đầu ra sức chống cự lại.
Như thế cũng tốt.
Lấy mất đi cái thái độ trêu chọc kia thì cô ấy chẳng còn làm gì được tôi nữa.
“Cậu có thôi ngay đi không.”
“Không.”
Ngắn gọn, không nhiều lời, tôi hất bàn tay của Sendai-san ra. Bị tôi kéo mạnh tai ra, cô ấy co người lại.
“Đau lắm đó Miyagi”
Tôi biết mà.
Tôi cố tình kéo mạnh để cô ấy cảm thấy đau, nên phản ứng lại như vậy là điều dĩ nhiên.
Cảm thấy thoả mãn, tôi thu hẹp khoảng cách của cả hai.
Giờ Sendai-san đang ở thật gần với tôi, giống như lúc tôi hôn cô ấy vậy.
Thình thịch.
Con tim ngu ngốc lại bắt đầu làm phản và đứng về phía Sendai-san.
Lờ đi nhịp tim đang vang dội kia, tôi đặt môi mình lên tai cô ấy.
Mũi tôi bị kích thích bởi mùi hương đó.
Đó là mùi hương toả ra từ chiếc gối vào ngày Sendai-san nằm lên chiếc giường này, một mùi hương mà tôi không hề ghét.
Không biết cô ấy sử dụng loại xà phòng gì nhỉ?
Tâm trí như bị cuốn vào câu hỏi mà tôi đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, đầu lưỡi tôi chạm vào tai Sendai-san.
“Tớ đã bảo nó nhột mà!”
Sendai-san bỗng đẩy vai tôi.
Thế nhưng, có vẻ như cô ấy vẫn nhớ mệnh lệnh tôi đưa ra, nên cú đẩy đó gần như không có chút sức lực nào. Khi tôi cắn nhẹ vào phần sụn, cơ thể cô ấy giật mạnh như làm quá lên.
“Kết thúc ở đây là đủ rồi đó.”
Tôi nghe thấy giọng nói không có vẻ gì là tức giận nhưng lại trầm hơn bình thường.
“Không được.”
“Không được cái khỉ. Dừng lại ngay đi.”
“Senda—”
Tôi thì thầm vào tai cô ấy, rồi dừng lại.
Và nói lại.
“Im đi Hazuki.”
Sendai-san từng gọi tên tôi trong căn phòng này.
Tôi chỉ muốn trả đũa cô ấy thôi, không có ý gì sâu xa cả.
Giữa chúng tôi chỉ có một thứ giao kèo, không hơn không kém. Từ lúc tôi bắt đầu đưa cô ấy 5000 yên đã thế. Thời gian cô ấy ở lại đây có giới hạn. Một giao kèo bắt đầu bằng sự tình cờ thì nên kết thúc cũng một cách tình cờ như vậy.
Cùng lắm là tới lễ tốt nghiệp.
Không hơn.
Như vậy là hợp lý.
Tôi không muốn nó kéo dài hơn thế.
Nên là việc gọi nên cũng chẳng phải điều gì đặc sắc.
Tôi nhấn môi mình vào bên dưới tai cô ấy.
Trong một khoảnh khắc, bàn tay Sendai-san chạm vào lưng tôi, rồi nhanh chóng rời đi.
Khi tôi chạm đầu lưỡi mình vào làn da mịn màng ấy, tôi cảm nhận được một hơi thở nhẹ thoát ra. Hơi thở ấy thổi lên cổ làm tôi cảm thấy hơi nhột, nên tôi liếm lên đằng sau tai cô ấy như để chống đối lại.
“Cảm giác bệnh thật đó Miyagi.”
Giọng cô ấy vẫn như mọi khi. Nhưng hơi thở cô lại có vẻ khá loạn nhịp. Tim tôi cũng đang đập nhanh hơn bao giờ hết.
Sẽ không hay ho chút nào nếu tôi còn tiếp tục thế này nữa.
Nhưng tôi lại bị cuốn theo nhịp tim mà lẽ ra tôi không nên nghe thấy kia.
Tôi đặt trọng tâm lên toàn thân và đè cô ấy xuống.
Lưng Sendai-san lại chạm xuống giường một cách dễ dàng đến không ngờ. Lúc tôi định cắn tai cô thì tôi lại bị đẩy mạnh ra ở phần xương đòn.
“Còn thêm nữa là phạm luật đó.”
“Có phạm luật gì đâu”
Khi tôi đưa mặt ra xa và bắt đầu phàn nàn thì Sendai-san đẩy tôi ra rồi ngồi dậy.
“Cũng giống tương tự lúc làm chuyện đó thôi.”
“Lẽ nào cậu cảm thấy sướng lắm à?”
Lúc tôi trêu cô ấy như thế, Sendai-san sờ tai cô ấy như đang chùi nó, cảm thấy thật phiền phức nên tôi đứng lên.
“Cậu bị mát dây à? Tớ bảo là đừng có đẩy tớ xuống mà.”
Bàn chân kia đá vào đùi tôi, không chút nhân nhượng.
“Nè Miyagi.”
Nằm ưỡn xuống giường, Sendai-san gọi tên tôi.
“Gì?”
“Từ nay trở về sau cứ gọi tên tớ cũng được.”
“Tôi không gọi tên cậu nữa đâu.”
Tựa lưng vào giường, tôi trả lời cô ấy, rồi cô ấy lấy gối đánh tôi một cái vào đầu. Dù không đau nhưng tôi vẫn nói “đau đó”. Tuy vậy, cô ấy không xin lỗi, mà thay vào đó lại là thêm một cú nữa vào đầu tôi.
“Miyagi đúng là nhàm chán thật đó.”
Giọng nói nhỏ nhẹ như đang thì thầm ấy khẳng định những lời được nói ra.