Dường như có thứ gì đó đã bắt đầu thay đổi.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng ra không, nhưng có vẻ nó bắt đầu từ hôm Miyagi chạm vào tai tôi.
Sau đợt kiểm tra giữa kỳ, Miyagi gọi tôi tới nhà cũng mấy lần, nhưng giữa chúng tôi lại không có thay đổi gì mấy. Hội thao trường cũng đã kết thúc, và bây giờ tôi đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình này.
Dù là chúng tôi đã hôn nhau, song tôi cũng không cảm thấy ngại lắm, và kể từ sau hôm cắn tai tôi, cô ấy vẫn tiếp tục cho gọi tôi.
Chán chết.
Không thú vị chút nào.
Thực sự là quá đỗi bình thường tới mức chán chết, làm tôi thấy chẳng thấy thoải mái chút nào.
Bây giờ tôi vẫn đang dành thời gian của mình trong căn phòng này, cảm giác thật khó tả, giống như hương vị quán ăn yêu thích của mình đã thay đổi mất rồi vậy. Tôi không mong đợi là nụ hôn ấy sẽ thay đổi điều gì đó giữa chúng tôi, nhưng có lẽ sâu trong thâm tâm tôi đã mong như thế.
Tôi không có ý nói cứ hễ thay đổi thì sẽ là điều tốt, nhưng mà Miyagi bây giờ lại quá đỗi bình thường đi ấy. Cô ấy cứ đưa tôi 5000 yên rồi lặp đi lặp lại mấy cái mệnh lệnh chán chết ấy.
Mệt mỏi ghê.
Chẳng có chút gay cấn nào.
Lúc đó Miyagi đã liếm tai tôi.
Tôi không muốn cô ấy làm thế, nhưng nó làm tôi hơi tò mò, không biết là lúc đó Miyagi đang nghĩ gì. Dẫu vậy, tôi cũng không hỏi tại sao cô ấy lại muốn liếm tai tôi, nên là động cơ của Miyagi lúc đó vẫn còn là một bí ẩn đối với tôi.
Kể từ đó tới giờ, Miyagi không hề ra lệnh cho tôi liếm tay hay chân. Cũng không hẳn là tôi muốn thứ gì đó kích thích xảy ra, cơ mà tôi ngấy đọc manga với làm bài tập lắm rồi.
Mà dù sao thì.
Nếu chỉ là thay đổi một chút thôi thì cũng có đó.
Cái bàn trong phòng bây giờ đã lớn hơn trước, và Miyagi đang gần tôi hơn bao giờ hết. Để sách vở mở ra trên bàn cũng dễ dàng hơn nữa.
Bởi vậy nên giờ Miyagi đang làm bài tập ngay bên cạnh tôi.
Tuy vậy, cô ấy trông có vẻ như là đang tránh chạm vào tôi. Tóm lại là chẳng vui chút nào hết á.
Tâm trạng của Miyagi lúc nào cũng u ám như khí trời vào mùa mưa vậy.
“Cậu làm sai rồi kìa”
Tôi cầm bút chỉ vào chỗ trong vở Miyagi.
Cô ấy không giỏi tiếng Anh lắm, ngoài đó ra cũng có mấy chỗ sai khác nữa, nhưng trước mắt thì cứ từ từ chỉ cho cô ấy thôi.
“Tôi không hỏi thì cậu không cần phải nói”
“Vậy cậu tính để thế luôn à?”
“... Tôi không có ý nói thế”
Miyagi bắt đầu nhăn nhó rồi xoá chỗ sai trong vở đi. Cục tẩy cô ấy đang dùng khác với cục tẩy mà lúc đó tôi đem trả lại.
——Mua hẳn cục tẩy khác mà xài vậy luôn, đúng là xấu tính.
Tôi đưa mắt về cuốn vở của mình.
“Đáp án?”
Nãy giờ Miyagi đang chăm chỉ làm bài thế mà bây giờ lại đòi tôi chỉ cho đáp án luôn vậy đó.
“Cậu tự mình mà làm đi chứ”
“Tôi không có hiểu chỗ này”
“Là do cậu lười thôi chứ gì? Lo mà làm cho nghiêm chỉnh đi chứ”
“Vậy thì, mệnh lệnh đây. Chỉ cho tôi đáp án nhanh”
Cô ấy đẩy sách vở mình qua địa bàn của tôi.
“Cái này còn chẳng phải là nhờ chỉ, cậu đang đòi tớ làm hộ luôn còn gì”
“Làm đi”
“Rồi rồi”
Đúng là mấy lần trước cũng y như vầy. Miyagi làm bài được giữa chừng xong lại bỏ dở rồi bắt tôi làm thay cho cô ấy, còn bản thân thì cứ thảnh thơi mà đi đọc manga.
Tôi kéo sách vở của Miyagi lại gần rồi lấy cục tẩy của cô ấy ra.
Mấy cái bài tập này cũng chẳng phải là khó gì.
Nếu cứ ngồi nghiêm chỉnh làm thì cỡ Miyagi cũng dễ dàng làm xong hết thôi. Nhưng mà đã bị ra lệnh thế này thì có trách cũng vô ích, nên tôi cũng chỉ lặng lẽ xoá mấy chỗ cô ấy làm sai rồi sửa lại.
“Cũng sắp sửa được một năm rồi nhỉ?”
Tay vừa sửa những chỗ Miyagi làm sai rồi làm tiếp mấy bài mới, tôi vừa hỏi Miyagi.
“Cái gì một năm?”
“Từ lúc tớ bắt đầu tới đây”
“Thế à?”
Miyagi nói, không có vẻ gì là hứng thú.
“Hôm đó là hồi đầu tháng Bảy đó, nên cũng gần một năm rồi”
Lúc đó chúng tôi còn chưa bao giờ nói chuyện với nhau mặc dù là bạn cùng lớp, thực sự là rất bất ngờ, nên tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên mình tới phòng Miyagi.
Nếu giờ tôi kể là Miyagi đã xuất hiện trước mặt tôi như một vị cứu tinh và trả tiền giúp tôi thì nó sẽ thành một câu chuyện đẹp đó. Nhưng thực tế thì còn lâu, vì khi đó là tôi bị cô ấy ép phải nhận tờ 5000 yên đó, rồi lúc tôi định trả lại tiền thừa thì lại bị cô ấy bảo rằng sẽ ném nó đi vì cô ấy không muốn nó nữa.
Hôm đó trong đầu tôi đã nghĩ Miyagi đúng là con nhỏ phiền phức, và tới giờ nhỏ ấy vẫn phiền phức y như vậy.
“Sao hôm đó cậu lại trả tiền dùm tớ thế?”
“Thấy bạn cùng lớp gặp rắc rối thì giúp thôi”
“Thật á?”
“Xạo thôi. Do lúc đó trong bóp tôi có tờ 5000 yên thôi”
“Giả dụ như lúc đó cậu chỉ có 1000 yên trên tay thì cậu sẽ không thèm giúp tớ luôn đúng không?”
“Chắc vậy”
“Chắc lại xạo nữa chứ gì? Lúc đó thực ra là thế nào?”
“Lúc đó tôi hứng lên nên mới giúp cậu. Chỉ có thế thôi”
Không biết là cô ấy đang nói thật hay chỉ đang đùa với tôi, nhưng Miyagi cũng không bàn tới chuyện đó nữa mà đứng lên. Cô ấy lấy hai cuốn manga trên kệ sách xuống rồi nằm ưỡn lên giường.
Sau một hồi thì tôi cũng làm xong đống bài tập, tôi chọc vào bên cạnh Miyagi.
“Xích qua bên kia một xíu cho tớ nhờ”
"Sao phải thế?”
“Đây là chỗ của tớ mà”
“Đây không phải chỗ của Sendai-san, đây là giường của tôi. Với chật lắm rồi, đừng có lại gần nữa”
Miyagi nói như không có hứng rồi chiếm lấy chỗ ở ngay giữa giường.
Ừ thì đúng là giường của Miyagi đó.
Nhưng mà lúc nào tới đây tôi cũng nằm trên đây nên tôi phải có một nửa quyền hưởng lãnh thổ của cái giường này chứ.
“Sao đâu nào. Cậu xích qua một chút đi”
“Không được.”
“Miyagi đồ keo kiệt”
Thay vì cứ tiếp tục chọc vào người Miyagi, tôi đẩy cô ấy ở phần eo sang bên kia để mở rộng lãnh thổ của mình. Nhưng Miyagi lại cảm thấy khó chịu rồi nói.
“Cậu dừng lại dùm tôi cái đi Sendai-san, phiền quá đó”
Có những lúc Miyagi còn bất ngờ chạm vào tôi một cách hăng say vậy mà, bây giờ có mỗi một chút thôi cũng xù lông xù cánh lên. Lúc thế này trông cô ấy có vẻ như đang nghĩ “cậu không nên chạm vào tôi thì tốt hơn đấy”.
Tôi không phải loại người không biết đau lòng là gì. Bản thân tôi cũng có những điểm nhạy cảm chứ bộ. Đôi khi Miyagi đối xử với tôi một cách vô tâm cũng làm tôi tổn thương sâu sắc đó chứ.
Tôi không ghét việc Miyagi chạm vào người mình.
Nhưng nó đang dần dần làm tôi thấy khó chịu.
Chạm vào vẫn tốt hơn là bị chạm vào.
Tôi leo lên giường rồi cố đẩy người Miyagi sang bên kia để có thêm không gian cho riêng mình. Nhưng thay vì nhường chỗ cho tôi thì Miyagi ngồi dậy.
“Sendai-san, cởi cà vạt của cậu ra.”
Miyagi bất chợt nói rồi nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm.
Ừm, có vẻ là điềm xấu rồi đây.
Những lúc thế này thì trong đầu Miyagi toàn là mấy thứ ngớ ngẩn không.
“Tại sao?”
“Sao chả được, mau cởi ra nhanh.”
Những lúc thế này thì cho dù có hỏi tôi cũng sẽ chẳng nhận lại được câu trả lời, và không cần nhắc cũng biết là cô ấy đang ra lệnh cho tôi. Tôi ngừng chống cự vô ích rồi cởi cà vạt của mình ra.
“Được chưa?”
“Ừ. Giờ thì đưa nó đây.”
“Cái cà vạt á?”
“Ừ, cái cà vạt.”
Miyagi vẫn giữ nguyên tông giọng lúc tôi làm bài tập cho cô ấy, nhưng mà tôi lại có linh cảm chẳng lành. Tuy vậy, tôi vẫn đưa cà vạt mình cho cô ấy.
“Quay lưng lại.”
Nghe theo lời cô ấy, tôi quay lại đằng sau, cô ấy nói “đưa tay lại đây” rồi nắm lấy cổ tay tôi.
Giờ thì đủ hiểu là cô ấy định làm gì rồi đó.
Tôi thở dài một cái, đủ nhẹ để Miyagi không nghe thấy, rồi đặt tay mình ra sau lưng. Rồi tôi cảm nhận được miếng vải đang siết vào cổ tay mình. Siết rất chặt là đằng khác.
“Khoan khoan, đau tớ lắm đó”
Cảm nhận được cổ tay mình dường như đang bị thắt thật chặt vào, tôi lên tiếng phàn nàn.
Nếu cô ấy thắt chặt đến thế thì sẽ để lại dấu vết trên tay tôi mất. Bây giờ chúng tôi đang mặc đồng phục tay ngắn rồi nên là mấy cái dấu hằn đó kiểu gì cũng bị để ý.
“Miyagi.”
Khi tôi dứt khoát gọi tên cô ấy, chiếc cà vạt lại càng thắt chặt hơn vào cổ tay tôi.
“Tuyệt đối không được để lại dấu hằn lên đó đâu đấy.”
Dường như đã hiểu ý từ giọng nói của tôi, chiếc cà vạt cuối cùng cũng được nới lỏng ra một chút. Sau đó dường như là cảm giác nút thắt được nối vào.
“Miyagi đúng là đứa biến thái. Mấy cái thứ này là từ trong đống manga trên đó mà ra đúng không”
Trên kệ sách đó chứa đầy ắp những cuốn shoujo manga nữ tính cùng với những cuốn shounen manga nam tính. Trong đó có một những bộ manga đầy ắp những kiểu nội dung đồi truỵ, và trong số đó nữa có một những bộ với cảnh tượng đại loại như là nữ chính bị bạn trai cô ấy dùng cà vạt trói tay lại.
“Sendai-san cũng muốn được giống như mấy bộ manga đó à~”
“Không hề”
“Vậy tôi không làm giống như trong manga nữa, nên cậu cứ ngoan ngoãn mà ngồi đó một giờ đồng hồ cho tôi đi nhé”
“Hả, gì đấy? Tính chơi trò bỏ rơi à?”
“Quả nhiên là cậu muốn bị tôi làm gì đó mà”
Giọng nói sau lưng nghe giống như là tôi đã bật công tắc trong người cô ấy lên rồi.
“Sendai-san biến thái”
Hơi thở từ giọng nói ấy thổi vào cổ tôi, và khoảnh khắc ngay sau đó, tôi cảm nhận được vai mình như đang bị cắn vào qua lớp áo sơ mi.
“Đau—”
Trong từ điển của Miyagi có vẻ như không có khái niệm “vừa đủ”.
Lúc tôi cất tiếng lên, hai hàm răng đó lại càng cắn sâu thêm vào lớp thịt trên vai tôi.
“Tớ không hề bảo là tớ muốn cậu làm thế này”
Bình thường thì tôi sẽ đẩy trán cô ấy ra khi bị cắn đau thế này, nhưng hôm nay cô ấy lại lấy mất đi sự tự do của đôi tay tôi mất rồi. Kể cả tôi có muốn quay người lại thì khả năng cao là bản thân sẽ mất thăng bằng, nên tôi không thể làm thế, chỉ có thể phản kháng bằng giọng mình.
“Đau đó Miyagi!”
Sau khi lớn tiếng gọi tên cô ấy thì cuối cùng bờ vai tôi cũng được giải thoát khỏi cơn đau.
“Tớ đã bảo là không được để lại vết trên người cơ mà. Cắn thì cũng được thôi nhưng phải vừa đủ thôi chứ!?”
“Chỗ đó thì làm gì có ai thấy đâu nên có sao đâu”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó!”
“Vậy giờ cậu xuống khỏi giường rồi ngồi xuống sàn đi”
Mình ghét điều này.
Dù là thế, nhưng nếu nói ra thì cô ấy sẽ bắt tôi xuống khỏi giường. Với cả những lúc thế này thì Miyagi lại chẳng chút ngần ngại nào mà đá người khác xuống dưới.
Nếu phải chọn tự mình đi xuống hay để bị đá xuống thì…
Tôi im lặng bước xuống giường rồi ngồi lên sàn như cô ấy bảo, và rồi Miyagi cởi vớ ra.
“Sendai-san biết tiếp theo nên làm gì rồi ha.”
Vừa nói với tôi đang ngước lên nhìn cô ấy, Miyagi vừa đá vào vai tôi, nơi mà dường như đã bị cô ấy in dấu răng mình lên.