“Áaaaaaaaaaaaaa!!”
Đôi mắt bừng tỉnh, tôi nhảy phứt khỏi giường. Cơ thể đầm đìa mồ hôi.
Kinh… kinh khủng quá!! Một giấc mơ thật là khủng khiếp.
Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy cảnh giọt nắng dịu dàng của mặt trời lúc bình minh rọi soi thiên giới, và sau cùng thì tôi cũng ổn định lại được nhịp thở.
Chà… Mãi mới thấy thoải mái hơn được. Mình muốn tới quán Café de Cerceus làm một tách cà phê cho đỡ mệt người.
Đang thay sang bộ trang phục thường nhật thì tôi nghe tiếng ‘Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!’. Ai đó đang đập cửa dữ dội.
“Ồn ào thế, ai vậy… hả, hể!?”
Mở cánh cửa ra mà tôi phải sửng sốt. Trước mặt tôi là chị Aria, là Adenela, Cerceus, còn có cả Hỏa Thần Hestica và Lôi Thần Orland. Có nhiều vị thần tụ tập quanh cửa phòng tôi
“Có… có chuyện gì thế!?”
Thấy tôi la lên, Orland nói với giọng hoang mang.
“Câu đấy phải để chúng tôi hỏi chứ! Ristarte! Bọn anh thấy có một ác khí khủng khiếp vừa tỏa ra từ trong phòng em mới nãy thôi đó!”
“Ác khí…?”
Chị Aria đưa tay lên miệng. Thế rồi, ngón tay chị ấy chỉ về phía tôi như thể vừa thấy gì đó đang sợ.
“Ri.. .Rista…! Ác khí đã vây lấy ngập tràn khắp cơ thể em rồi kìa…!”
“Ác khí thật khủng khiếp!”
Thật không hiểu nổi chuyện gì nữa. Khác với những vị thần đang tránh tôi thật xa, Adenela một mình tiến lại gần tôi. Thế rồi, cô ấy tóm lấy tay tôi rồi chằm chằm nhìn.
“L… lời nguyền… đây. Kẻ nào… kẻ nào chạm… vào tay… tay cô đúng không?”
Adenela xoay ngửa lòng bàn tay tôi lên rồi chỉ cho tôi chỗ cổ tay. Có một vết tích lưu lại trên da, bằng chứng rõ rành rành là có người đã nắm vào cổ tay tôi trước đó.
“Kh.. Không thể thế được…!!”
Nếu vậy chẵng lẽ những gì ban nãy không phải là mơ sao!?
“À… lời nguyền cuối cùng của Nữ hoàng Ceremonic là… Bloody Sisteria…!”
Tôi lẩm bẩm thành tiếng những lời mà tôi nghe được trong giấc mơ. Cơ mà, chị Aria lại làm vẻ mặt thư thả hơn chút rồi mỉm cười với tôi.
“Rista. Đừng lo lắng quá. Đây là thiên giới mà. Kiểu gì cũng có cách để giải quyết vấn đề này thôi.”
Cerceus gật đầu tán thành dù thực ra ông ra vừa lùi thêm bước nữa tránh xa tôi.
“Mà chẳng phải… một nữ thần như cô thì nguyền thôi sao đã chết dễ thế được! Cũng chẳng có gì đáng lo ngại đâu đúng không?”
“Ừ… ừm… Ông nói đúng!”
“Thôi được rồi, đi tới gặp bà Ishtar thôi nào.”
Rời khỏi phòng mình cùng chị Aria, tôi nhận ra Seiya đang đứng dựa lưng vào bức tường nơi hành lang thánh đường.
“Á, Seiya! Ông chờ tôi ở đây nhé! Chắc không tốn thời gian lắm đâu!”
“… Chẳng đời nào xử lý một lời nguyền lại chóng vánh thế được đâu.”
Seiya thở dài một thoáng rồi tiến lại gần tôi.
“Để tôi đi cùng.”
Tôi, Seiya, và chị Aria tiến về phía phòng Đại Thần Ishtar.
__
“Xin phép…”
Theo sau chị Aria; Tôi với Seiya cũng lập tức vào trong phòng. Đại Thần Ishtar đang ngồi trên ghế với vẻ mặt phiền muộn. Bà ấy lên tiếng trước cả khi tôi kịp mở mồm nói gì.
“Sương mù tăm tối đang vây quanh cơ thể Ristarte. Lâu lắm rồi ta mới chứng kiến một lời nguyền khủng khiếp đến thế này. Khả năng cao là lời nguyền này yêu cầu cái chết của chính người sử dụng để kích hoạt.”
Đại Thần Ishtar tiếp tục giải thích.
“Bên trong cơ thể của thần linh và dũng giả chỉ là các linh hồn tạm thời, ‘Hồn phách trung giới’. Vũ khí với khả năng Hủy diệt Luân hồi là các ma pháp cụ có thể hủy diệt linh hồn nguyên bản, “Hồn phách thiêng liêng’, thông qua việc cắt đứt vòng luân hồi kết nối các cõi đời.”
Tự dưng Đại Thần Ishtar lại phải nhắc tới vũ khí Hủy diệt Luân hồi sao. Nghe thấy chủ đề thay đổi thế này mà tôi càng thấy bồn chồn.
“Đại… Đại Thần Ishtar… đừng bảo với con là…”
“Đúng vậy. Lời nguyền này có hiệu quả tương đương với vũ khí Hủy diệt Luân hồi. Hồn phách thiêng liêng của con cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn một khi lời nguyền bộc phát.”
“Thế… thế tức là con sắp chết rồi sao!?”
Biết được sự thật cay nghiệt khiến tôi choáng váng. Thấy cả tôi và chị Aria đều im lặng mãi nên Seiya mới hỏi một câu.
“Có cách nào để dừng lời nguyền này lại không?”
“Do ảnh hưởng của ác thần mà ta không thể đọc tương lai của Ristarte được. Do đó, những gì ta kể từ giờ trở đi đều không thuộc phạm trù ta biết từ trước, mà chỉ là phỏng đoán thôi. Để có thể ngăn lại được lời nguyền thì hoặc là phải giải trừ nó với sức mạnh ánh sáng áp đảo, vượt trội hơn so với lời nguyền khủng khiếp này. Hoặc là khiến lời nguyền nghĩ rằng Hồn phách thiêng liêng đã tiêu tan và về với thiên đàng.”
Hức! Lại còn ‘Hồn phách thiêng liêng đã tiêu tan và về với thiên đàng’ nữa thì cũng đồng nghĩa mình phải chết còn gì!
“Này mụ già. Không phải lời nguyền này đến từ quyền năng mà ác thần ban tặng sao? Vậy thì chúng tôi chỉ cần xử lý được ác thần phù hộ Ceremonic đó thôi là lời nguyền sẽ suy yếu ngay thôi đúng không?”
“Lời nguyền này không tới từ sự phù hộ của ác thần mà là lời nguyền của chính Ceremonic. Giờ thì, Ceremonic đã chết nhưng lời nguyền thì vẫn còn. Cho dù ác thần có bị đẩy lùi thì lời nguyền cũng không biến mất đâu.”
“Vậy à. Thế, cái con này còn bao lâu nữa trước khi hồn phách bị hủy hoại?”
Đại Thần Ishtar chằm chằm nhìn tôi, thế rồi, bà ấy tiết lộ câu trả lời.
“Dựa theo lượng ác khí bao bọc Ristarte thì… ta ước chừng lời nguyền sẽ được kích hoạt trong đêm nay… hoặc có thể sẽ sớm hơn một chút.”
Đêm… đêm nay luôn á!?
Seiya quay sang nhìn tôi.
“Rista. Mở cổng dịch chuyển.”
“Hả?”
“Trước tiên thì chúng ta cứ quay lại Ixphoria để kiểm tra xác của Ceremonic đã. Có thể vẫn còn manh mối nào sẽ cho chúng ta biết cách phá hủy lời nguyền này.”
“Ừ… ừm…”
Tôi cũng chẳng muốn phải nhìn xác Ceremonic tẹo nào, tuy nhiên thì chắc chắn là tôi không dám nói vậy giữa cái lúc tình thế éo le hiểm nghèo thế này rồi.
“Seiya. Rista. Cẩn thận nhé…”
Tôi vẫy tay chào tạm biệt chị Aria và Đại Thần Ishtar, sau đó thì tôi mở cổng dịch chuyển dẫn tới Phòng Trung gian sâu dưới lòng đất.
__
…Sau khi các cạm bẫy tối hậu được kích hoạt thì Phòng Trung gian cũng trở thành một đống hổ lốn. Bốn bên tường đã bị tàn phá phần nào, tất thảy mọi thứ đều không còn nguyên vẹn.
Thế rồi, tôi nhìn thấy xác Ceremonic vẫn yên vị trên sàn theo đúng cái cách mà chúng tôi bỏ mặc ả lại.
“Hả? Seiya?”
Bỗng nhiên, tôi mới để ý là Seiya không còn đứng cạnh mình nữa. Seiya đang he hé đầu vào bên trong, vẫn đứng phía bên kia cổng dịch chuyển mà nhìn vào.
“… Ông làm cái gì thế?”
“Ceremonic chết thật chưa vậy? Không phải là lời nguyền này vẫn còn hiệu lực dù ả đã chết rồi sao? Tôi mà cũng bị nguyền nốt thì giúp cô được gì nữa đâu.”
“Ả… ả chết thật rồi mà. Tôi bị nguyền là vì Ceremonic tóm lấy cổ tay trực tiếp thôi. Seiya, chẳng có gì phải lo đâu.”
Quả thực. Cần một số điều kiện nhất định mới có thể kích hoạt được một lời nguyền uy lực đến vậy. Ả đã siết lấy cổ tay tôi một hồi khá lâu trước khi tôi có thể kết liễu được ả. Như vậy là thỏa mãn các điều kiện nhất định đó.
“Sao ả khô quắt như xác ướp thế này. Rista, là do sức mạnh của cô à?”
“Ừ… ừm. Lãnh trọn sức mạnh ánh sáng của tôi nên ả mới bị thế này đấy.”
“Nói cách khác, vì vào trong Phòng Trung gian và cố kết liễu Ceremonic thì cô mới bị nguyền.”
“À… tôi xin lỗi…”
Seiya không hề nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt, cho dù tôi vừa phá vỡ luật lệ trong hướng dẫn của cậu ấy.
“Mà, phần nào cũng do lỗi của tôi.”
Tuyên bố vậy, sau đó Seiya bắt đầu cắt Ceremonic ra với cái bao kiếm.
“Ông… ông làm cái gì thế?”
“Tôi muốn giải phẫu cái xác.”
… Nói rồi, Seiya cắt lên cắt xuống xác Ceremonic. Sau một thoáng, cậu ấy đã kiểm tra từng mẩu xác vụn một với cái bao kiếm trên tay, thế rồi, cậu ấy quay sang nhìn tôi.
“Cái chết của ả là hoàn toàn chắc chắn rồi. Cuối cùng thì giờ đã xóa bỏ được khả năng Ceremonic vẫn còn sống và vẫn có thể kích hoạt thêm một lời nguyền khác.”
“À… ra đấy mới là mục đích thật sự của ông…”
“Được rồi. Giờ chúng ta đi gặp vị thần truyền dạy cho cô kĩ năng thuộc tính ánh sáng.”
Chúng tôi chẳng thu thập được thông tin gì quý giá trong Phòng Trung gian trừ việc đơn thuần xác nhận lại là Ceremonic đã thực sự chết. Như thường lệ, sau khi nhấn xác Ceremonic xuống dưới lõi hành tinh này với sức mạnh thổ ma pháp của Seiya thì chúng tôi cũng quay trở lại thiên giới.
__
Tôi chuyển hướng cổng dịch chuyển tới thẳng tiền sảnh của dinh thự mái ngói nằm sâu trong rừng xanh thiêng liêng. Mở cách cửa gỗ ra, tôi bước vào bên trong dinh thự của Bardul, Thần Vàng.
Bardul đang ngồi trong căn phòng rải chiếu. Nhận thấy sự xuất hiện của tôi, bà ấy mỉm cười chào đón.
“Ái chà chà. Xem ra buổi tập của con với ta cũng có thành quả đấy ch… HẢAAAAAA!!”
Bỗng dưng, khi tôi tới gần thì Bardul lại gào lên.
“Ác… Ác khí thật kinh khủng!! Một lời nguyền thật khủng khiếp!! Xin hãy về nhà thật nhanh cho tôi nhờ!!”
Bardul lôi một cái bình sau thánh tọa ra rồi hất muối vào mặt chúng tôi!
“*lụ khụ* Gượm đã… bà Bardul!! Chúng tôi chỉ muốn hỏi chuyện chút th…”
“Có đưa ta bao tiền thì ta cũng không thể xử lý nổi lời nguyền khủng khiếp này đâu!! Xin hãy đi về đi!!”
Thấy Baldur ném muối vô mặt chúng tôi thật hăng say, Seiya chau mày.
“Thế. Đây là kẻ nào? ‘Con mụ nữ thần hất cát vàng’ à?”
“Đâu… đâu ra nữ thần nào với danh hiệu như thế ở đây chứ! Bà ấy đúng ra thì là một nữ thần thuộc tính ánh sáng cơ mà…”
Seiya tiến lại gần Bardul rồi giật lấy cái bình trong tay bà ta. Sau đó, cậu ta dựng ngược nó lại rồi đổ ụp lên đầu Bardul!
“Á!? Tối… tối quá!? Muối… muối vào mắt ta rồi!!’
Seiya rời khỏi đó như thể chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Thật là tốn thời gian. Chúng ta đi thôi.”
“Ừ… ừm…”
__
Lần này thì Seiya bảo tôi mở cổng tới sân thượng của thánh đường của thiên giới. Xem ra giải pháp thứ hai của cậu ta là tới cầu viện sự giúp đỡ của Valkyrie – Thần Hủy diệt. Valkyrie chính là người đã nói cho Seiya biết về sự tồn tại của Zeth, Chiến Thần thứ hai. Có khi cô ấy lại nắm được một phương pháp nào đó mà ngay cả Đại Thần Ishtar cũng không hay biết.
Nữ thần bán khỏa thân, với xích quấn quanh người, hôm nay đang vẽ một bức tranh xấu tệ hại trên sân thượng. Ngay khi thấy Seiya tiến về phía mình thì cô ấy lập tức hạ cây bút vẽ xuống.
“Ta biết tình trạng của Ristarte rồi. Cũng đành vậy thôi. Để ta dùng phương pháp cây nhà lá vườn.”
Thế rồi, cô ấy đặt tay lên mặt tôi.
“Hả? Valkyrie, thưa Người?”
“Cũng đơn giản thôi. Mục tiêu của chúng ta là đánh lừa lời nguyền khiến nó tin rằng cô ‘thực sự đã chết’.”
“Kh.. khoan tẹo nào, thưa Người!! Người… ý của Người là thế nào chứ!?”
“Valkyrie thức thứ nhất… ‘Áp lực Hủy diệt’!”
“Á!!!”
Tôi cảm thấy một cơn đau kinh hoàng nhói lên trước khi mình bất tỉnh.
__
… Sau một hồi thì tôi cũng tỉnh dậy. Tuy nhiên, cũng không nói chắc chắn được liệu ‘sự tỉnh táo’ của tôi là thật hay hư. Tôi nhìn thấy cơ thể mình đang ở đâu đó xa xa dưới kia. Đứng cạnh xác tôi là Seiya và Valkyrie. Đầu tôi đã bị hủy diệt. Nó bị bóp nát thật kinh tởm như thể một cảnh phim kinh dị mà trẻ em không được phép xem vậy.
… Á!! Tức là mình bị Valkyrie giết rồi!? Vậy là giờ mình thành ma rồi á!? Đừng đùa chứ!! Chơi ác vậy!! Mà, thôi thì, nếu đây đã là cách duy nhất để xóa bỏ lời nguyền này thì cũng đành vậy thôi….
Tôi chằm chằm quan sát cơ thể gục ngã sõng soài của mình, thì chợt ác khí tràn ra khỏi xác tôi rồi dần dà tích tụ lại thành hình người! Thế rồi nó biến thành hình một con quái vật với hai đầu phụ nữ!
… Oái!? Ceremonic!!
Là ác khí, cả chân tay đã mất của Ceremonic đều đã khôi phục nguyên vẹn. Tuy nhiên, khuôn mặt của cả Serena và Monica thì đều máu me be bét.
Ngay sau đó! Máu đen ứa ra giữa hai cái đầu. Da thịt nứt ra và một cái đầu thứ ba thò ra! Cái đấu này cũng máu me be bét nhưng lại trống toác! Trong hai hốc mắt chẳng có con ngươi nào!
Vì sao đó mà cả Seiya và Valkyrie đều không nhận ra được linh hồn trôi dạt của tôi cũng như ác khí hình thù Ceremonic. Khả năng là cả Ceremonic và tôi giờ đã trở thành dạng sống kiểu ma hay linh hồn gì rồi, hoặc chỉ là dạng sống tồn tại trong mỗi trí óc bất tỉnh của tôi kia thôi.
Ceremonic tiến lại gần xác tôi; thế rồi ả khuỵu gối xuống rồi lẩm bẩm đều đều.
“Chết chưa? Chết chưa? Chết chưa? Chết chưa? Chết chưa? Chết chưa?”
Thế nhưng, bỗng dưng ả đứng bật dậy.
Cổ ả vặn vẹo đột ngột, quay sang tiến về phía tôi, linh hồn trôi dạt đang quan sát sự việc từ đằng xa! Đáng ra ả phải bị mù chứ nhỉ! Làm sao lại có thể...!
…Á!!!
Tôi toan định chạy nhưng cơ thể không chịu động đậy! Ả tóm lấy người tôi rồi kéo lại gần mặt ả! Thế rồi, ả thốt lên với giọng quái gở như thể vọng vang lên từ dưới đáy cùng địa ngục!
“Vẫn chưa chết. Vẫn chưa chết. Vẫn chưa chết. Vẫn chưa chết. Vẫn chưa chết. Vẫn chưa chết.”
__
“Oái!!!”
Tôi tỉnh dậy, la hét như một con điên.
“Em… em làm sao à, Rista!?”
Chị Aria nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
“Dạ, ai? Em á?”
Tôi nhìn quanh và nhận thấy là mình đang nằm trong phòng ngủ của chính mình rồi. Không chỉ thế, ngoài Aria, còn có nào là Seiya, Cerceus, Adenela và thậm chí cả Valkyrie cũng ở đó. Cũng còn một số vị thần khác nữa. Tôi thử đưa tay lên sờ mó khuôn mặt đã bị bóp nát tươm bởi Valkyrie, cơ mà xem ra mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.
“Nè, chị Aria. Em bất tỉnh được bao lâu rồi?”
“Tầm hai tiếng. Thực sự là, trong lúc em ngủ thì mọi người đã nghĩ đủ thức cách để có thể cứu em rồi cơ mà…”
Thế rồi, tôi nhận thấy Đại Thần Ishtar cũng có mặt trong phòng tôi. Hiếm lắm mới thấy bà ấy rời khỏi phòng. Rồi khi tôi chứng kiến vẻ mặt buồn bã của Đại Thần Ishtar…
“Ra là vậy. Không còn cách nào để cứu mình nữa rồi”… tôi ngẫm nghĩ.
Tôi nắm lấy tay chị Aria.
“Chị Aria này. Em xin giao lại trọng trách cứu thế giới đó cho chị sau khi em chết nhé. Xin hãy cứu Ixphoria cùng với Seiya và những người khác.”
“Hức, Rista…! Nhưn… nhưng mà…!”
Chị Aria bắt đầu khóc. Tôi dịu dàng vỗ về chị Aria rồi sau đó nói với Cerceus.
“Nè, Cerceus, thế Kiri với John Dae đâu rồi?”
“Hai người họ đang ở chỗ tiệm café của tôi. Cả hai đều rất lo lắng về tình trạng của cô.”
“Làm ơn, hãy nói lại với họ là tôi xin lỗi.”
“Được… được rồi… Hức… Chao ôi… bầu không khí u sầu này… tôi không chịu nổi nữa rồi.”
Cerceus ôm mặt lao ra khỏi phòng tôi. Tôi quay sang nhìn Seiya người đứng đằng sau.
“Seiya. Tôi rất vui khi ông khen tôi hữu dụng đó. Từ lúc chúng ta khởi hành đến giờ tôi đã phạm quá nhiều lỗi sai chẳng thể bào chữa được. Nhưng thực sự là tôi muốn giúp ông dù chỉ một chút mà thôi. Thế nên tôi cũng không hối hận gì đâu. Tôi hạnh phúc lắm rồi. Chỉ là… thì…”
Tôi trút hết can đảm sâu cùng để nói cho Seiya, người đang im lặng, về ước nguyện duy nhất và cuối cùng trong tim tôi.
“Sau cùng thì, tôi chỉ còn một yêu cầu nữa thôi.”
Ai ai cũng đang nhìn tôi. Nhưng vì đây là những khoảnh khắc ‘cuối cùng’, tôi chẳng thấy ngượng ngùng hay hổ thẹn là bao.
“À thì… một nụ hôn… ông có thể đáp ứng ước nguyện này được không? Một cái thơm lên má cũng được…”
E thẹn, tôi khúc khích cười bẽn lẽn.
“Mà, đừng nghĩ về chuyện thích hay không thích, người phàm hay thần thánh. Chỉ là một nụ hôn đơn thuần mà thôi. Thì là… không phải chúng ta đã đồng hành cùng nhau bao lâu rồi à? Tôi cũng xứng đáng với một nụ hôn tiễn biệt chứ.”
“Rista…”
Seiya tiền về phía tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.
…Chà, thật đáng tiếc. Một khi chết rồi thì cũng chẳng còn nhớ được khoảnh khắc quý giá này.
Thế rồi…
*ruỳnh*
Seiya đấm tôi một phát!
“… Á hự!!”
Cú đấm uy lực khiến tôi phải la lên oai oái! Các vị thần xung quanh bắt đầu bàn tán xì xầm.
“Chà, đây là ‘nụ hôn của loài người’ dưới trần thế đây hả!?”
“Tôi thấy khác gì một nắm đấm kinh hoàng đâu!?”
“Có… có khi nào nụ hôn của bọn họ thực ra lại là một nắm đấm thật không!?”
Tôi la lên với những vị thần đang bàn tàn vớ vẩn xung quanh.
“Đâu ra chuyện đây là một nụ hôn chứ!! Rõ ràng là một nắm đấm rồi!!”
Các vị thần thốt lên, ‘À, quả nhiên không phải một nụ hôn!’, xem ra bọn họ thực sự đã nghe tôi thật. Thế rồi, tôi trừng trừng nhìn Seiya rồi la lên.
“Này nhé!! Ông chơi gì mà ác vậy!!”
Nghe vậy, Seiya thở dài.
“Vẫn còn tràn trề sức sống như thường lệ.”
“Đến giây phút cuối đời của tôi rồi mà ông vẫn chơi ác vậy là thế nào hả!!”
“Còn chưa ai chắc chắn đây sẽ là kết thúc của cô đâu. Chẳng lẽ cô từ bỏ luôn à? Chẳng lẽ không còn nuối tiếc gì sao?”
“Hả…”
Thế rồi, Seiya chằm chằm nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trang.
“Đừng từ bỏ dễ dàng vậy chứ. Hãy chiến đấu chống trả tới tận giây phút cuối cùng đi nào. Tôi đã quyết định là mình sẽ không còn nuối tiếc hối hận gì nữa. Cô cũng phải như vậy chứ.”
“Seiya…?”
“Vẫn còn chút thời gian trước khi lời nguyền chính thức kích hoạt. Khả năng sống sót của cô vẫn chưa tiêu biến hoàn toàn đâu. Đi theo tôi.”
“Hả, hả!!?”
Cậu ta kéo tôi ra khỏi giường bằng vũ lực, sau đó…
“Này mụ già, cả mụ nữa.”
“À, ừm, ừm.”
Seiya kéo tay tôi với tay Đại Thần Ishtar rồi lao ra khỏi phòng sau khi đẩy các vị thần khác sang hai bên.