Shinchou Yuusha: Kono Yuusha ga Ore Tueee Kuse ni Shinchou Sugiru

thần linh và con người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

TL: Chương này hơi dài thật nhưng lý do thực sự cho sự chậm trễ là do tôi bận viết fic chuẩn bị đăng sáng tác các bạn ạ :( Cảm ơn các bạn đã đợi chờ nhé <3

__

“Này, Seiya! Ông đi đâu thế?”

Seiya vẫn im lặng rảo bước, tay kéo theo Đại Thần Ishtar với tôi không ngừng nghỉ. Đại Thần Ishtar cuối cùng cũng phải thốt lên khi thấy chúng tôi leo lên tới tầng ba của thánh đường.

“…Ryuguuin Seiya. Cậu định nhờ tới các vị thần tối cao sao?”

“Đúng vậy. Tôi muốn được diện kiến Thần Thời gian. Có thể hơi nguy hiểm chút nhưng hết cách rồi.”

Hả…!! Chẳng lẽ nào, Seiya… Seiya muốn cứu mình khỏi lời nguyền này bằng cách nhờ vả quyền năng của Chronoa, Thần Thời gian sao!? Nh… Nhưng mà!

“Thao túng không thời là một điều cấm kỵ trong luật lệ của các vị thần. Giải pháp này, khả năng là không thể nào thực hiện được đâu.”

Seiya vẫn tiếp tục rảo bước mặc cho Đại Thần Ishtar có giải thích gì cho cậu ấy.

“Mụ già. Chỉ cần cho tôi gặp Thần Thời gian là được rồi.”

__

Seiya dừng chân lại phía trước một cánh cửa trên tầng ba của thánh đường. Căn phòng này chính là căn phòng nơi thời gian ngưng đọng, dẫn tới Thần giới tận cùng của các vị thần tối cao. Có thể là cậu ấy từng nghe tới nơi này từ chị Aria rồi nhưng nay mới là lần đầu tiên Seiya bước vào đây. Seiya đã thuyết phục được Đại Thần Ishtar niệm chú mở cánh cửa ra. Thế rồi, chúng tôi đi vào trong.

Sau khi vượt qua những hàng kệ tủ chứa đựng linh hồn của các vị thần, một bức họa to lớn hiện ra ở cuối. Bức họa kỳ bí vẽ một con đường ngoằn nghèo nối giữa chân núi tới một ngôi đền. Bức họa này chính là lối vào Thần giới tận cùng.

Chúng tôi đứng trước bức họa. Tới đây, Đại Thần Ishtar quay sang nhìn Seiya với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Ryuguuin Seiya. Xin hãy cẩn trọng. Xưa kia, từng có một vị thần cầu xin một điều từ các vị thần tối cao. Tuy nhiên, người đó đã phản bội lại các luật lệ ràng buộc điều ước đó. Để rồi sau đó, những sự kiện này dẫn tới cuộc Đại Chiến Thống nhất Thiên giới.”

… Cuộc Đại Chiến Thống nhất Thiên giới sao…

Tôi có nhờ rằng Zeth, Chiến Thần thứ hai, từng nói về việc này. Tôi mới đầu thai và chào đời trên thiên giới từ một trăm năm trước kia thôi. Khả năng cao là những sự kiện này đã diễn ra trước cả khi tôi ra đời. Cơ mà, ‘chiến tranh’ á… Thật khó tin là một sự kiện hung tàn đến vậy lại xảy tới trên thiên giới yên bình này.

Đại Thần Ishtar tiếp tục dặn dò Seiya.

“Mà sao chăng nữa, làm ơn, xin đừng làm các vị thần ở thần giới tận cùng thấy khó chịu.”

“Không sao đâu. Tôi sẽ ghi nhớ việc này.”

Sau khi đi qua bức họa, chúng tôi bước trên con đường ngoằn nghèo. Tới được thềm đá phía trước ngôi đền thì Đại Thần Ishtar dừng chân rồi quỳ gối xuống. Tôi cũng bắt chước hành động của bà và quỳ gối.

“Xin thưa Đại Thần Tối cao Chronoa, Thần Thời gian, ngự trị ở Thần giới tận cùng suốt bao đời nay… Tôi là Ishtar, Nữ thần cấp cao quản lý Thiên giới. Tôi xin được diện kiến Người…”

Thế rồi, cổng ngôi đền chậm rãi mở.

… Lần trước khi tôi tới đây xin được giảm nhẹ bản án trừng phạt thì tôi chỉ mới được nghe thấy giọng Người. Tuy nhiên, lần này thì Chronoa, Thần Thời gian, trực tiếp xuất hiện phía sau cánh cửa ngập tràn ánh sáng chói chang và rực rỡ.

“Ôi trời đất ơi… Thật tráng lệ…!”

Tôi quên khuấy mấy tình cảnh khiếp sợ này ngay khi thấy vẻ đẹp của Người.

Thường thì, các vị thần trên Thiên Giới sẽ bị phong ấn mất đôi cánh. Tuy nhiên, Người, Thần Thời gian, lại xuất hiện với đôi cánh thật lớn và thật mỹ lệ sau lưng. Thật hứng phấn khi được chiêm ngưỡng một thần lực bao la đến vậy. Đại Thần Tối Cao Chronoa diện trên người một bộ váy lấp lánh chói lòa đến ngỡ ngàng. Mái tóc dài thì được buộc lại thật đẹp đẽ đằng sau lưng. Người trông quý phái và xinh đẹp hơn bất cứ nữ thần nào tôi từng thấy.

“Ta đã tới, triểu theo yêu cầu diện kiến của Ishtar.”

Đại Thần Tối Cao Chronoa niềm nở đón tiếp chúng tôi. Thế rồi, Người quay sang nhìn tôi rồi làm vẻ mặt đầy lòng trắc ẩn.

“Ristarte… Thật đáng buồn. Con đã bị ám bởi một lời nguyền thật khủng khiếp. Ta muốn được tua ngược thời gian lại để đưa con về với nguyên dạng trước lúc mà kẻ kia kịp nguyền rủa con…”

Ngay khi Người nói những lời đấy…

“… Tôi cấm bà làm vậy.”

Tôi nghe thấy một giọng trầm vang lên xung quanh. Chronoa nhún vai.

“Ông ồn ào quá đó.”

“… Để bà tua ngược thời gian lại cũng là đi ngược với giới luật của tôi, của Thần Pháp lý.”

Giọng nói trang nghiêm này nghe có phần quen thuộc. Đấy chính là Nemesil, Thần Pháp lý. Ngài ấy chính là người đã miễn cưỡng đành phải khôi phục quyền năng trị thương của tôi. Trong đầu tôi thì hình ảnh của Ngài là “một đại thần nghiêm khắc và cứng đầu”. Cơ mà, theo tôi hiểu thì Chronoa không thể sử dụng quyền năng mà chưa xin phép vị thần này được.

Trong khi mọi người thì đang im lặng, Seiya lại nói thẳng cho Chronoa một vài câu.

“Lo gì chứ. Cứ kệ lão ta đi.”

Ôi không, Seiya lại thẳng thừng quá rồi!!

Xem ra Nemesil cũng nghe thấy Seiya nói. Ông ta rồi la lên phẫn nộ.

“Kẻ phàm trần kia! Ăn nói cẩn thận! Ta là Nemesil, là Thần Pháp lý đấy!”

Cánh cửa ngôi đền bât mở! Và rồi, tới khi vị thần này bước ra ngoài thì…

“To… to vậy…!”

Ngài ấy trông như một gã khổng lồ vậy, chí ít cũng phải cao tới năm mét. Ngài ấy có một vẻ mặt tôn nghiêm, bộ ria dài cùng cơ thể cường tráng. Ngài trông cao quý và đáng sợ hơn Cerceus gấp ngàn lần.

Nemesil, Thần Pháp lý, tiến tới ngay trước mặt Seiya với những bước chân uy lực và kinh hồn!

“Trời… trời ơi!! Seiya!! Ông xin lỗi đi kìa!?”

Tuy nhiên, Seiya không chịu xin lỗi. Thế rồi, âm giọng dũng mãnh ầm vang phía trên đầu Seiya, người chỉ chằm chằm nhìn Nemesil với ánh mắt chán chường.

“Ta là vị thần đưa ra các quyết định thấu đáo cho thần giới bao la này! Việc thao túng không gian và thời gian bị cấm đoán tuyệt đối! Ta sẽ không cho phép nhà ngươi đảo lộn thời gian của Ristarte!”

Đứng trước áp lực kinh hoàng này mà người tôi run bần bật. Ngay cả Đại Thần Ishtar cũng điếng người trước sự hiện diện của Ngài ấy. Thế mà, vẻ mặt của Seiya vẫn không thay đổi tẹo nào.

“Tôi đâu có bảo là chúng ta phải đảo dòng thời gian về trước khi cô ấy dính phải lời nguyền đâu. Là trận chiến với Quỷ Vương Artemaeus một năm về trước… Chỉ cần cho Rista với tôi quan sát tận mắt sự kiện đó là đươc rồi.”

Hả!! Trở về một năm trước để theo dõi trận đấu với Quỷ Vương á!? Việc này thì liên quan gì tới hóa giải lời nguyền!?

Nghe phương án mà tôi chẳng thể hiểu nổi ý định của Seiya là sao. Thế nhưng, Đại Thần Ishtar thì xem ra đã biết chắc mẩm ý định của Seiya là gì.

“Ra là thế. Ryuguuin Seiya. Đúng là cậu có thể cứu được Ristarte khỏi lời nguyền này mà không cần phải xáo trộn không thời gian.”

“Ý… ý Người là sao ạ?”

Tôi định hỏi Đại Thần Ishtar xem bà ấy có hàm ý gì, ấy thế mà…

“Cô không cần phải biết cụ thể là sao đâu.”

Đây cũng chẳng phải lần đầu bọn họ bàn luận gì đó mà chẳng chịu cho tôi biết. Nhưng tại sao chứ! Lần này là chuyện của mình mà!

Nemesil quay sang nói một câu với Seiya.

“Nếu đã vậy thì chỉ việc nhờ Ishtar cho xem lại quá khứ thông qua quả cầu pha lê thôi mà.”

“Không. Thế thì vô dụng. Chúng tôi cần phải trở lại quá khứ và chứng kiến tận mắt những sự kiện đó.”

“Nếu mà nhà ngươi trở về quá khứ để rồi Quỷ Vương, một con quái vật, hay một bên thứ ba khác phát hiện ra sự hiện diện thì có khả năng rất cao sẽ xảy ra nghịch lý thời gian. Chuyện đó mà xảy ra thật thì chắc chắn Ixphoria sẽ bị hủy diệt.”

“Để tránh kết cục đấy thì tôi có thể biến hình cả hai thành quái vật thông qua thuật biến hình. Bí bách quá thì vẫn còn Hang di động để chui xuống dưới lòng đất.”

“… Không việc gì phải làm vậy đâu.”

Sau khi nghe cuộc hội thoại giữa hai người kia, Chronoa trao cho tôi với Seiya những tấm áo choàng.

“Áo tàng hình. Thánh cụ này dùng để ngăn chặn nghịch lý thời gian khi vượt dòng thời gian. Mặc cái áo choàng này vào, những người đáng lý ra không thể tồn tại vào thời điểm đấy cũng sẽ trở nên vô hình. Ngay cả mùi, chuyển động, thậm chí đến cả âm thanh cũng hoàn toàn biến mất một khi đã khoác thánh cụ này lên người.”

Có thể dùng thứ này để che giấu sự hiện diện của chúng ta! Đại Thần Tối Cao Chronoa quả thực là một vị thần vô cùng nhân hậu!

“Chẳng hại gì nếu hai đứa chỉ đứng quan sát trận chiến với Quỷ Vương mà thôi. Được rồi, ta sẽ đưa Ristarte và Ryuguuin Seiya về Ixphoria một năm trước kia.”

Chronoa chìa tay ra về phía tôi và Seiya.

Thế nhưng, đúng lúc đấy.

“Đứng lại. Các người chưa có sự chấp thuận từ ta.”

Cơ thể khổng lồ của Nemesil hiên ngang chắn trước mặt chúng tôi. Seiya nói với ông ta mà nghe như thể cậu ấy ghét Nemesil vậy.

“Thần Thời gian bảo là không thành vấn đề rồi. Tránh sang một bên. Rista không còn nhiều thời gian.”

“Ta đã bảo nhà ngươi cẩn thận cái mồm cơ mà, thằng ranh này!!”

Âm giọng thịnh nộ đó ầm vang, rúng chuyển mặt đất nơi thần giới tận cùng!

“Đừng có mà láo toét với ta…!! Chỉ cần ta muốn thôi là nhà ngươi bị giẫm bẹp dí rồi!!”

Thế rồi tôi điếng người ớn lạnh khi thấy Seiya vào tư thế sẵn sàng trước lời đe dọa từ Nemesil!

…Thì là, Seiya tuốt hẳn thanh kiếm ra khỏi bao rồi!

“Ryuguin Seiya!! Dừng tay lại ngay!!”

Đại Thần Ishtar gào lên trước cả khi tôi kịp mở miệng.

Cơ mà lạ là… dù đã tuốt kiếm ra, vào thế công sẵn sàng, nhưng Seiya vẫn chưa hề cử động.

“…Cái gì thế này?”

Nemesil la lên. Thế rồi, tôi cũng hiểu chuyện gì.

Tà khí đỏ đen tuôn trào từ thanh kiếm của Seiya, vây lấy cơ thể của Nemesil! Nhận thấy thay đổi đột ngột xảy tới với cánh tay mình – các nếp nhăn bắt đầu lan rộng trên da ông ta, Nemesil hoảng loạn!

“Cơ… cơ thể của ta…? Cái thanh kiếm quỷ quái gì kia…?”

…Đừng… đừng bảo là! Đừng bảo là thanh kiếm này…! Là cái thanh kiếm Hấp thụ Thần lực có thể hút hết sinh lực, khiến một vị thần trở nên già nua và yếu đuối đấy nhé…!

Seiya tiết lộ cho Nemesil.

“Hãy chiêm ngưỡng… Kiếm Lão hóa Rista.”

“Tên… đừng có dùng cái tên đó chứ!!”

Seiya vẫn tiếp tục nói với Nemesil mặc cho lời kêu thét của tôi.

“Nemesil, Thần Pháp lý. Nếu ông không muốn trở thành một lão già nhăn nheo thì hãy chấp nhận yêu cầu đi.”

“…Ngươi!!”

Nemesil lườm Seiya với ánh mắt ác quỷ… Thế rồi, tôi để ý là Seiya đã hoàn toàn biến mất khỏi vị trí ngay trước mắt Nemesil! Seiya đã nới giãn khoảng cách với Nemesil, tay vẫn cần thanh kiếm tỏa ra thứ tà khí đen đỏ!

“Đừng có thái độ, con người phàm tục!! Cái thanh “Kiếm Lão hóa Rista” kia… ta sẽ hủy diệt nó!!”

Trời ơi… Con biết tình thế có thể căng thẳng, nhưng xin Ngài đấy, thưa Thần Nemesil, con xin Ngài đừng gào lên cái tên đó chứ! Nhục mặt con quá trời!

Nemesil cúi thấp người xuống, vào thế tấn công, chuẩn bị nhảy về phía Seiya! Trong lúc đó Seiya vẫn tiếp tục hướng mũi kiếm về phía Nemesil! Nemesil không bận tâm lắm về uy lực của thanh kiếm, vẫn lao về phía Seiya! Và rồi ngay sau đó! Tôi cũng chẳng tin được vào mắt mình khi chứng kiến cảnh tượng xảy ra ngay trước mặt!

*lộp cộp lụp bụp lụp bụp*

Càng tiến lại gần Seiya, cơ thể của Nemesil một lúc càng nhỏ lại dần, cứ như thể sự tiến hóa từ cơ thể vượn lên hình hài con người đã bị đảo lộn.

“Hả… Hảaaaaaa!!!?”

Khi tới được ngay trước mũi Seiya rồi… Nemesil chỉ còn là một ông già nhỏ bé.

Dĩ nhiên, tôi chỉ biết câm nín. Thực tế là ngay cả Đại Thần Ishtar và Đại Thần Tối Cao Chronoa cũng chẳng biết nói gì. Trong lúc đó thì Seiya hỏi Nemesil, vị thần giờ chỉ còn là một ông già bé nhỏ.

“Tôi với Rista giờ muốn quay về quá khứ… Ông không thấy cái vấn đề gì đâu nhỉ?”

Thế rồi, Nemesil mỉm cười với cái mồm run lẩy bẩy.

“Ờ… ờm… Ta… không phản đối đâu.”

“Do bị biến thành ông già mà ông ta trở nên hiền hậu thế này hả!? Nemesil thưa Người!! Thế còn cái vụ nghịch lý thời gian thì sao ạ!? Có sao không ạ!?”

“Nghịc… hả? Cái gì cơ? Cái gì ấy nhỉ. Chà… đau lưng quá.”

Nemesil ngồi phịch xuống đất. Chúng tôi thì sốc nặng. Đứng cạnh ông ta là Seiya, người chằm chằm nhìn cái thanh kiếm màu đen trên tay.

“Ừm. Quả là một thanh kiếm chất lượng. Rất hữu dụng.”

Sau một thoáng im ắng…

“Ha ha…!”

Đại Thần Tối Cao Chronoa bắt đầu phá lên cười, như thể nữ thần không nhịn nổi nữa. Cùng lúc đó…

“À hà hà hà hà hà hà!!”

Hòa nhịp với điệu cười của Chronoa là một âm giọng trung dung vang vọng từ phía bên kia cánh cửa đền!

Gi… giọng này là… Chủ Thần Tối Cao Brahma!!”

Chủ thần của thần giới tận cùng, Thần Sáng tạo, không hề lộ diện đúng như những gì chúng tôi nghĩ. Thế nhưng, tôi vẫn nghe thấy được tiếng cười vui thú của Ngài ấy vang lên từ phía bên kia.

“Lâu lắm rồi ta mới được cười hả hê thế này. Nemesil, Thần Pháp lý, đã cho phép hai đứa rồi đấy. Cả hai cứ việc trở về quá khứ mà theo dõi trận chiến với Quỷ Vương.”

Tuyệt vời ông mặt trời! Chủ Thần Tối Cao đã bật đèn xanh rồi!

“Tuy nhiên, nhà ngươi hãy nghe này, Ryuguuin Seiya. Giả như mà nhà ngươi và Ristarte đổi vị trí cho nhau, tức là giả như mà nhà ngươi mới là người bị nguyền rủa chứ không phải Ristarte, thì đừng mơ vị thần bọn ta chấp thuận nguyện ước này. Tuy nhiên, Ristarte thì là một nữ thần. Tất cả các vị thần sống trên thiên giới đều là con cái của ta.”

Nói cách khác, các vị thần tối cao sẽ ‘bỏ mặc người phàm nếu người đó mới là người bị nguyền”. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi nghĩ rằng những lời Người nói thật là lạnh lùng. Thế mà, Seiya chỉ đáp lời Chủ Thần Tối Cao Brahma với câu ‘ừm’. Cậu ấy không nói gì nữa. Thế rồi, Seiya tiến về phía Chronoa rồi thầm thì vào tai Người.

“… Ta hiểu. Rồi, đúng lúc đó chứ gì. Ra thế. Được, để ta gửi hai đứa về với lâu đài của Quỷ Vương ở Ixphoria 1 năm về trước.”

Tôi với Seiya chui vào cái áo choàng tàng hình.

“Nghe này, Ristarte. Không có nhiều thời gian đâu. Sau một khoảng thời gian là cả hai đứa sẽ bị chuyển về thần giới tận cùng thôi.”

“Vân… Vâng ạ!”

“Ryuguuin Seiya. Làm ơn hãy cứu Ristarte.”

Đại Thần Ishtar nói với Seiya. Cậu ấy gật đầu chấp thuận. Đại Thần Tối Cao Chronoa tiến về phía chúng tôi rồi đưa một tay về phía tôi với Seiya đứng.

“Sẵn sàng chưa? Bắt đầu nào…”

Không gian xung quanh chúng tôi dần dà biến dạng. Đại Thần Tối Cao Chronoa cùng với Đại thần Ishtar cũng dần biến mất khỏi tầm mắt.

__

Chưa kịp hoàn hồn thì tôi với Seiya đã ở giữa một khán phòng tối tăm. Mọi hướng xung quanh đều chìm trong tà khí và nồng nặc mùi máu.

… Đây… đây là bên trong lâu đài Quỷ Vương đấy hả…? Hức… buồn nôn quá…!

Đột nhiên, Seiya kéo tay tôi. Cậu ấy kéo tôi vào nấp ở phía sau các cây cột đá sau lưng. Có thể giọng nói, sự hiện diện, và chuyển động đều được ẩn giấu đi khỏi tầm phát hiện của các bên thứ ba nhưng Seiya vẫn là một dũng giả thận trọng. Thế nên, để phòng hờ, Seiya nấp cùng tôi ở phía sau các cây cột đá.

Tôi hé đầu nhìn khung cảnh phía bên kia các cây cột đá. Đứng cách chúng tôi một đoạn là Quỷ Vương Artemaeus, giờ đã đạt tới hình hài tối thượng của hắn. Với dáng hình quái vật thật kinh khủng, hắn vươn bốn tay giơ lên trời cao.

“Sức mạnh này… Một thứ quyền năng ác tà thật đáng sợ! Vậy ra đây chính là sức mạnh của Ác thần! Với sức mạnh này trong tay, cuối cùng ta cũng có thể biến Ixphoria thành Quỷ giới!”

Hẳn là hắn đã kết liễu được dũng giả và nhận được sự phù hộ từ Ác thần. Quỷ vương Artemaeus phá lên cười quỷ quyệt, thế rồi, hắn rời khán phòng. Sau khi quan sát xung quanh một hồi thì Seiya mới tiến về chỗ mà ban nãy Quỷ Vương còn đang hả hê cười đắc thắng. Tôi lặng lẽ bám theo Seiya.

Đột nhiên, seiya ra hiệu cho tôi dừng bước. Xem ra có gì đó vừa rơi bịch xuống ở cách chúng tôi một đoạn.

Kh… không lẽ… Không lẽ lại là…!!

Seiya đơn độc tiến về phía đó. Sau một thoáng thì cậu ấy quay trở lại.

“Có vẻ là cái thằng đần hổ báo vừa bị ném xác ra đấy thôi.” (TL: bản gốc khác chút nhưng không hợp lý lắm...)

“Ý… ý ông là…”

“Ờm. Là tôi trước kia. Đầu tôi nát bươm rồi, tim thì bị moi ra.”

Mặc dù vừa chứng kiến xác chết của chính bản thân mình mà Seiya vẫn bình thản kể như thể cậu ấy đang nói về ai đó khác vậy.

“Quan trọng hơn, Rista. Cô thấy thế nào? Cơ thể có thay đổi gì không?”

“Thay… thay đổi á… À ừm… tôi thấy muốn nôn tới nơi rồi…!”

“Tôi không bảo việc đó, cơ mà. Ừm… Lạ nhỉ. Theo như những gì tôi nghe kể từ Aria thì Quỷ Vương đã giết chết công chúa Tiana rồi mới giết tôi ngay sau khi nuốt sống đứa trẻ trong bụng cô ấy…”

Seiya gật gù như thể đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

“Thế tức là… rồi, hiểu. Vậy là cô ấy vẫn còn sống.”

“Hể?”

Nói tới đây, tim tôi như đông cứng lại khi nghe thấy một giọng nói yếu ớt và đau đớn khẽ vang lên ở phía bên kia khán phòng tăm tối.

“Vừa… vừa rồi là giọng ai vậy!? Còn người nào khác ở đây sao!?”

“Đằng kia.”

Tôi theo sát những bước chậm rãi của Seiya. Tôi hít một hơi thật dài và sâu.

“Seiya… anh… anh đâu rồi?”

Công chúa Tiana máu me đầm đìa đang đứng ngay trước mặt tôi! Máu chảy thành dòng từ vết thương trên bụng, ứa dần ra từ khóe mắt và hai bờ môi!

Kh… không thể tin nổi…!! Dù đã bị xé toạc bụng ra, dù đứa trẻ đã bị ăn mất… Dù là thế mà mình… mà công chúa Tiana vẫn còn sống sao…!?

“Tối… Đau quá… Em sợ quá…”

Thật đau buồn. Hai mắt cô ấy không thể nhìn rõ ràng được nữa. Ý thức cô ấy ngày một nhạt nhòa. Kể cả thế, cô ấy vẫn tiếp tục đối chọi lại với cái chết, vẫn tiếp tục lần mò trên mặt sàn lạnh lẽo nơi tăm tối này.

“Seiya… Đau... Khủng khiếp quá… anh Seiya ơi…”

…Hức!

Không thể chịu nổi cảnh này nữa, tôi ngoảnh mặt đi không nhìn công chúa Tiana nữa. Rồi khi tôi quay mặt lại chỉ trong giây lát thì tôi hoàn toàn ngỡ ngàng.

Người cởi bỏ lớp áo tàng hình mà Chronoa ban cho chính là Seiya.

“Se… Seiya!? Công chúa Tiana nhìn thấy ông giờ!! Thế sẽ có nghịch lý thời gian mất…!!”

“Cái chết của người phụ nữ này là điều đã định. Cô ta sẽ không thể nói cho ai biết về sự hiện diện của tôi khi mà cô ta chết tới nơi rồi. Sẽ không có nghịch lý gì đâu.”

Thế rồi, Seiya tiến về phía công chúa Tiana.

“Đây, Tiana. Ngay đây.”

Nghe thấy giọng Seiya, vẻ mặt khổ cực của công chúa Tiana trông thoải mái hơn phần nào.

“Seiya…? Seiya, là anh đấy ư?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Seiya… cuối cùng…”

Seiya lặng lẽ nắm lấy bàn tay của công chúa Tiana.

“Nè, em… em sắp chết rồi nhỉ?”

“Đúng vậy. Nhưng ngay cả cái chết cũng chỉ là một điếm đến nơi mà rồi ai ai cũng sẽ dừng chân mà thôi. Điểm đến mà cũng là điểm đầu từ trước khi chúng ta ra đời, nơi mà rồi ai ai cũng trở về sau khi nhắm mắt. Đừng sợ.”

“Vậy ha…”

“Rồi cũng tới lượt tôi thôi. Gặp lại nhau ở phía bên kia nhé.”

Ngay sau đó, công chúa Tiana cũng nhắm mắt buông xuôi.

… Trước khi tôi kịp định thần, hai hàng lệ đã tuôn rơi.

Cái cậu Seiya thận trọng này. Tuy bằng mọi giá, cậu ta muốn tránh phạm phải việc gì có thể gây nghịch lý thời gian…

… Thế mà… Kể cả thế mà… Cậu ấy vẫn không muốn để công chúa Tiana phải chết đơn độc trong khổ cực…!

Tôi quan sát Seiya và công chúa Tiana, khóe mắt đẫm lệ! Đúng lúc đấy! Ác khí tràn ra khỏi người tôi!

Hả!! Đâ… đây là!?

Ác khí trào ra khỏi người tôi đông đặc lại thành hình thù nhân dạng! Thế rồi, Ceremonic quái đản với những hốc mắt và mũi trống rỗng, tiến về phía công chúa Tiana, người đã chết trên mặt sàn lạnh giá nơi lâu đài Quỷ Vương!

“Ồ ồ ồ… Linh hồn của nữ thần kia cuối cùng cũng về với thiên đàng! Chết! Chết! Nữ thần đã chết rồi! Lời nguyền đã ứng nghiệm, ứng nghiệm, ứng nghiệm…”

Ceremonic lẩm bẩm một hồi lâu thật thỏa mãn, rồi ả đột ngột biến mất như thể tan biến vào bóng tối xung quanh.

… Seiya đứng dậy, lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.

“Ác khí đã tiêu tan. Xem ra cách này có hiệu quả.”

“Lời nguyền của Ceremonic được giải trừ rồi sao…? Nhưng bằng cách nào chứ?”

“Công chúa Tiana, người cùng chung một linh hồn với cô, Rista, đã chết. Thế là Ceremonic tưởng là cuối cùng linh hồn cô cũng về với thiên đàng. Đúng như dự tính, Ceremonic đã bị cạm bẫy hư ảo này đánh lừa, và lời nguyền đã được giải trừ.”

“Vậy… vậy ra đấy là những gì thực sự xảy ra ha…!”

“Có khả năng là lời nguyền thôi mà lại có thể nghe được cuộc đối thoại của chúng ta trên thần giới tận cùng. Rủi ro khá cao. Thế nên chúng tôi không thể kể chi tiết cho cô được.”

Một vài phút sau, tôi cảm thấy rằng quyền năng của Đại Thần Tối Cao Chronoa đang suy yếu dần. Sắp tới lúc chúng tôi trở về với thần giới tận cùng rồi. Nhân lúc đó, tôi nói với Seiya.

“Seiya… Cảm ơn ông nhé.”

“Tôi không cần cô phải cảm ơn. Tôi đã nói là lần này vì lỗi của tôi mà cô bị nguyền rồi còn gì.”

“Không. Ý tôi không phải vậy... Cảm ơn ông nhé… vì đã cứu rỗi những giây phút cuối đời của công chúa Tiana.”

“Chỉ là tôi muốn đảm bảo rằng Ceremonic thực sự nghĩ cô đã chết thôi. Với cả…”

Sau khi ngoảnh mặt nhìn xác công chúa Tiana, Seiya nói một câu.

“Lúc hấp hối như vậy rồi. Chà, tôi không nghĩ cô ta thực sự nghe được tôi nói gì đâu. Khả năng cao là không.”

“…Ông nhầm rồi.”

“Làm sao cô biết được chứ?”

“Vì là… vì tôi… vì cô ấy trông thực sự vô cùng hạnh phúc trong những khoảnh khắc cuối đời…!”

Vừa òa khóc, tôi vừa đáp lời cậu ấy. Sau một thoáng im lặng, cuối cùng Seiya cũng trả lời.

“Là thế hả. Ừm, đúng vậy.”

Sau một hồi, không thời gian cũng bắt đầu đảo lộn. Hẳn là tới lúc để chúng tôi rời khỏi không gian, thời điểm này rồi. Từ lâu đài Quỷ Vương một năm về trước, chúng tôi trở lại với Thần giới tận cùng.

__

TL: Đội mũ bảo hiểm cẩn thận nhé các bạn <3

Truyện Chữ Hay