“Á…!”
Ceremonic đã nhận ra đấy là một cái bẫy. Thế nên, ả nhanh chóng tìm cách chạy thoát qua cái màn hình. Tuy nhiên, trước khi ả kịp trốn chạy thì cả căn phòng đã ngập tràn ánh sáng chói lòa.
… Vụ nổ ban nãy chẳng là gì khi so với uy lực khủng khiếp của vụ nổ hiện tại. Cả con thổ xà theo dõi căn phòng cũng bị thổi bay cùng với vụ nổ luôn. Màn hình rè rè đen trắng.
Một con thổ xà mới lại từ dưới sàn Phòng Trung gian mà thò ra, và khung cảnh lại tiếp tục chiếu…
“Hức… Á…. A…”
Ceremonic đang nằm gục trên sàn, co giật triền miên. Nãy thì mất bàn tay trái ở tầng 10, giờ thì mất luôn chân phải sau vụ nổ vừa rồi.
Tiếng kêu thất thanh của Ceremonic rít lên tựa như tiếng côn trùng bay vậy. Thế rồi, đúng lúc đó! Từ các bức tường, lửa cháy phừng phừng ùa vào người Ceremonic! Cùng lúc đấy thì cả trần nhà cũng vang lên tiếng ầm ã rồi bắt đầu ruỳnh ruỳnh hạ xuống, tìm cách ép bẹp dí Ceremonic!
“Cái… cái thằng này chơi đồ gì mà bẫy khiếp vậy…!!”
Chứng kiến cái thể loại bẫy ác độc vừa rồi mà John Dae phải nín thở một hồi.
__
“Phòng Trung gian là ‘pháo đài tối cùng, là bước cuối trước khi chạm tới cô được’. Tức, cần phải ngăn chặn bước tiến của Ceremonic ngay tại chỗ này đây.”
__
Tôi vừa đọc chỉ dẫn của Seiya, các cạm bẫy không nhân nhượng cũng vừa lập tức ấp vào Ceremonic.
… Sau khi mà cái trần nhà vừa đè bẹp Ceremonic cũng về với vị trí cũ thì Ceremonic cũng không còn động đậy nữa.
“Chết… chết chưa thế?”
“Để tôi kiểm tra xem!”
Nãy thì tôi không có nhìn được chỉ số của ả ta. Cơ mà, giờ khi Ceremonic có vẻ đã suy yếu kha khá rồi thì có khi lại được…
Tôi kích hoạt kĩ năng thiên lý nhãn để xem chỉ số của ả.
__
Nữ hoàng Oán hận Ceremonic
Cấp độ - 99 (Tối đa)
HP – 1/666666
MP – 1/666666
Công lực – 666666
Phòng thủ - 666666
Pháp thuật – 6666
Tiềm năng – 999 (Tối đa)
Kháng – Lửa, Nước, Gió, Sấm sét, Băng, Đất, Bóng tối, Độc tố, Tê liệt, Nguyền chú, Nhất kích tất sát, Bùa mê ngủ, Trạng thái bất thường
Kĩ năng đặc biệt – Sự phù hộ của Ác thần (Tối đa), Xung lực nguyền rủa (Tối đa), Dịch chuyển tức thời trong phạm vi nhìn thấy (Tối đa), Thể lực Hắc ám (Tối đa) *chỉ có thể bị tiêu diệt bởi đòn tấn công thuộc tính Ánh sáng*
Kĩ năng – Bàn tay Oán hận, Bước nhảy tĩnh lặng, Bước nhảy không gian, Bloody Sisteria (TL: Chưa nghĩ được cách dịch cái này.)
Tính cách – Không chút thương xót
__
“Thấy… thấy rồi!! Máu ả chỉ còn có 1 điểm mà thôi!”
“Được. Cơ mà thế tức là ả vẫn còn chút máu mà…!”
“Thông số của ả có ghi là ả chỉ có thể bị tiêu diệt bởi ‘thuộc tính Ánh sáng’ mà thôi! Thế tức là chúng ta phải kết liễu ả với sức mạnh ánh sáng!”
Tôi hỏi Kiriko một câu.
“Nè, Kiri. Có cách nào để đi từ đây tới chỗ Ceremonic không?”
“Để em coi… À có ạ! Đây là cuộn hướng dẫn có chú thích về việc ‘làm sao để tới được phòng trung gian thông qua thang máy dưới lòng đất’!”
Hít một hơi thật sâu và dài, tôi tuyên bố một câu sau khi đã chuẩn bị tinh thần.
“Chị… sẽ kết liễu ả!”
Thế rồi, Kiriko cho tôi xem nội dung cuộn giấy.
“Cơ mà… chị coi chỉ dẫn của anh ấy này! Anh Seiya dặn là ‘không được tới gần Phòng Trung gian, trừ khi là tình huống khẩn cấp’.”
“Thanh HP, MP còn có 1 điểm thôi kìa! Ceremonic chết tới nơi rồi! Hơn nữa, nãy giờ chị cũng quan sát ả rồi, xem chừng ả không có vũ khí nào có khả năng hủy hoại linh hồn đâu! Thế tức là ả cũng không thể giết chị ngay được!”
“Chị… chị nói cũng đúng. Ả có thể sẽ sử dụng kĩ năng dịch chuyển xuyên không gian một lần nữa để chạy thoát mất. Quả thực là tiêu diệt ả ngay lúc này thì hay hơn…”
Tôi đưa một con thổ xà trên ngực cho Kiriko, người đang thấy lo lắng cho tôi.
“Nè. Chị đưa em cầm cái điện thoại thổ xà này nhé. Như thế lúc nào chúng ta cũng liên lạc được với nhau thôi. Không phải lo lắng quá đâu, được chưa nào?”
“Nhưng… nhưng mà… em thấy lo lắm…”
“Ổn thôi mà! Chị tập luyện với Thần Vàng cũng là vì những lúc thế nào mà!”
John Dae đặt tay lên vai Kiriko.
“Niềm tin, Kiriko, hãy tin tưởng vào nữ thần của chúng ta.”
“V… vâng ạ!”
“Rồi nhé, chị đi đây.”
Sau khi đọc trang ‘làm sao để tới được Phòng Trung gian thông qua thang máy dưới lòng đất’, tôi tiến về phía góc phòng. Sau khi tôi giơ cuộn giấy ra cho con thổ xà, thứ vừa mới thò đầu lên phía trước, nó mới gật đầu đáp lại. Xem ra tôi được phép tới chỗ Ceremonic rồi.
Vẫy tay tạm biệt John Dae và Kiriko, cơ thể tôi rồi chìm dần xuống đất như bị hút vào cát lún.
Xuyên qua lòng đất, tôi tiến tới vị trí Phòng Trung gian giống kiểu đang ở dưới Hang di động. Tôi đã nhận ra được sự hiện diện của Ceremonic cách một đoạn phía trước. Ả đang nằm gục trên mặt đất.
“Này, Nữ thần. Nghe thấy gì không?”
Đột nhiên, giọng John Dae vọng lên từ cái điện thoại thổ xà.
“Ừm, tôi đã tới rồi.”
“Chị Rista, chị cẩn thận nhé.”
“Được thôi mà. Chị sẽ xử lý xong ngay thôi.”
Hít một hơi thật sâu… tôi vươn tay về phía Ceremonic, đồng thời hô vang.
“Ei, ei!! Ei, ei, eiiii!!”
Và từ đầu máy bên kia vọng vang những lời ồn ã.
“Hả!! Nữ thần đang làm cái của nợ gì thế!! Nãy giờ nghe thấy toàn ‘ei, ei’ chứ còn cái qué gì đâu nhỉ!?”
“Chị… chị Rista ơi!?”
Bỏ ngoài tai những lời đó, tôi tiếp tục niệm chú dõng dạc… Ấy thế mà tôi vẫn chưa thấy thay đổi gì trên Ceremonic.
“Má ơi!! Đừng có mà ngớ ngẩn thế!! Có phải Lễ hội Hè hay gì đâu!!”
Tôi… tôi biết chứ!! Cái gã xác sống chết tiệt!! Sức mạnh ánh sáng sẽ không thể kích hoạt được nếu tôi không chịu gào lên cái thể loại thần chú dở người này!! Có phải tôi muốn thế đâu!!
“Ei, ei, ei!! Ei, ei, eiiiiiii, ei, ei, eiiiiii!!”
Mặc dù thấy nhục mặt vô cùng, tôi vẫn tiếp tục la lên như một con điên. Sau một hồi thì cơn thịnh nộ của John Dae cũng nguôi đi, chỉ còn tiếng thở dài buồn bã.
“Vậy ra má này là ‘Nữ thần Lễ hội Hè’ thật à …! Mình đúng là đần khi tin vào cái thứ nữ thần thế này…!”
‘Nữ thần Lễ hội Hè’ cái gì ở đây hả!! Mà khoan, chuyện quái gì thế này!? Mình cố hết sức rồi mà sao không có tác dụng gì vậy!!... Bardul!! Mụ già tham lam kia!! Ta sẽ dạy cho mụ một bài học thích đáng!
Tôi đưa tay vào gần Ceremonic, mong là sẽ có tác dụng mạnh hơn.
Bỗng dưng, cánh tay của Ceremonic, giờ đã mất hết xác thịt, chỉ còn phần xương trơ trụi, nắm lấy cổ tay tôi!
“Á!!!!”
“Hơ… Hơ……!”
Tiếng lầm rầm rên rỉ rít lên từ cái miệng móm nhìn trông thật kinh hãi!
“Nguy… nguy hiểm rồi! Kiriko, chúng ta phải tới hỗ trợ ngay!”
“Vâ… vâng ạ!”
Bị Ceremonic nắm lấy tay mà tôi thấy sắp phát khóc rồi nè.
Trời ơi, tại sao lại phải xảy ra đúng lúc này chứ!? Tại sao mình lại hỏng mọi chuyện được chứ!?
Quyết định thật đáng hối hận. Tuy nhiên, ngay sau đó thì tôi nhận ra gì đó bất thường.
“Hự… Á…! Hự… Hức.!!”
Ceremonic rên lên đau đớn!
“Cái… cái gì thế?”
Sau giây lát, tôi nhận ra có một thứ ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ lòng bàn tay tôi, dần dà bao lấy toàn bộ cơ thể Ceremonic!
Không… không thể tin nổi!! Sức mạnh ánh sáng thực sự có hiệu lực sao!? Tuy… tuyệt vời!! Nếu đã đúng là vậy thì phải gào lên với toàn bộ sức cùng lực kiệt thôi!! Tỏa sáng đi!! Quyền năng thần thánh của ta!! Bùng lên… Sức mạnh tối thượng của taaaaaaaa!!
“Ei, ei, ei, eiiiii!! Eiiiii, ei, ei, ei!! Eiiii, ei, ei, eiiiii!! Ei, ei, ei, ei, ei, ei, ei, ei, ei, ei…”
Chưa bao giờ trong đời tôi phải gào thét nhiều như vậy. Tôi chỉ biết gào lên ‘ei, ei’ không ngừng nhỉ.
“Này Nữ thần Lễ hội, sao rồi!!”
“Chị Rista!!”
Cả hai người họ nhô lên từ dưới mặt đất, nhìn trông vô cùng lo lắng. Tuy nhiên, khi thấy Ceremonic thì bọn họ đều choáng.
Ánh sáng giờ đã bao bọc hoàn toàn cơ thể Ceremonic như thể băng quấn quanh xác ướp vậy. Cánh tay nãy giờ nắm lấy cổ tay tôi cuối cùng cũng gục xuống kiệt quệ.
“Đã… đã kết liễu được ả chưa thế…?”
“Có lẽ… để tôi kiểm tra…”
Kích hoạt thiên lý nhãn, tôi tập trung vào điểm sinh lực của ẩ.
__
Nữ hoàng Oán hận Ceremonic
Cấp độ - 99 (Tối đa)
HP – 0 / 666666
__
“Máu về 0 rồi! Chắc chắn là ngủm rồi!”
Tôi gào lên hạnh phúc. Thế rồi, tôi quay sang nhìn John DAe và Kiriko, nhận thấy cả hai bọn họ đều đang im lặng nín thinh.
Hức! Này là ‘thấy sửng sốt’ theo nghĩa tiêu cực à? Mà… cũng hiển nhiên thôi. Trung thực mà nói thì cách mình kết liễu ả cũng khá là dở người thật… Chà, tại sao mình chẳng bao giờ được dịp tận hưởng chiến thắng vậy nhỉ. Ước gì mình được ngầu thêm chút nữa, cơ mà chắc là không rồi…
Ấy thế mà, ngược lại với những gì tôi mường tượng, cả John Dae và Kiriko đều hết lời ca ngợi tôi.
“Sức mạnh ánh sáng của Người thật tuyệt mĩ!! Tôi xin được rút lại lời lẽ ban nãy, thưa Nữ thần!!”
“…Hể?”
“Chị Rista… chị siêu thật đó!! Không cần anh Seiya mà chị vẫn thắng được!! Chị quả thực là một nữ thần vĩ đại mà!!”
“Hai người… thực sự nghĩ vậy sao? Cũng có gì đặc biệt đâu…”
Tôi đáp lại với vẻ mặt khiêm tốn, nhưng trong thâm tâm thì…
… Tuyệt dzời ông mặt trời!!!!
Tim tôi la lên hân hoan chiến thắng khi nghe những lời tán dương đó.
Sau khi tiêu diệt thành công được Ceremonic thì tôi mở cổng dịch chuyển về với thiên giới. John Dae, người cõng Seiya, đi trước còn tôi theo sau, tới nơi thì nhìn thấy hai mặt trăng đẹp đẽ rực rỡ rọi soi trên bầu trời. Xem ra, giờ đã là buổi tối trên thiên giới.
John Dae không thể nào vào thánh đường do thần lực ngập tràn. Thế nên, tôi đành nhờ Cerceus đưa Seiya tới phòng tôi nằm nghỉ.
Tôi khẽ khàng vuốt má Seiya. Trong khi tôi thì thấy lo lắng về tình trạng sức khỏe của cậu ấy thì Cerceus lại thốt lên vui vẻ như thể đáng ăn mừng lắm vậy.
“Ai lại ngờ có ngày thằng này cũng nằm gục ra đất chứ? *Muahahahahahah* Trời phạt cho đáng đời cái thằng này.”
“Seiya mà nghe được ông nói gì thì coi như toi đời đấy nhé, Cerceus.”
“À ừm… Chết thật. Tôi không dám nói gì nữa đâu. Tuyệt đối không. Tôi hứa đấy. Làm ơn đừng kể cho cậu ấy biết tôi vừa nói gì. Tôi lạy cô đấy. Tôi xin lỗi mà.”
Sau đó tới lượt chị Aria bước vào phòng.
“Rista. Bà Ishtar muốn gặp em. Chị sẽ chăm sóc Seiya cho, em không phải lo gì đâu, cứ đi đi…”
__
Vừa đi tới phòng Đại Thần Ishtar, tôi vừa thắc mắc.
Tại sao bà ấy lại… Á!? Đừng bảo là bà ấy muốn gặp mình can tội mình đã kết liễu Ceremonic sao!? Lẽ nào như vậy là vượt qua phạm vi ‘hỗ trợ’ mà nữ thần được phép làm!?
Tôi bồn chồn bước vào phòng bà ấy. Thực sự tôi đã nghĩ mình sắp bị các Đại Thần Tối Cao trừng phạt một lần nữa. Hai mắt tôi rơm rớm lệ.
“Ristarte, con không bị phạt đâu. Có thể là Ryuguuin Seiya đã bất tỉnh nhưng chẳng phải là nhờ thổ ma pháp mà mới có thể đánh bại được Ceremonic sao? Con đã làm theo đúng chỉ dẫn của cậu ấy và đánh bại được kẻ thù. Thế là con đã làm tròn trách nhiệm hỗ trợ rồi.”
Được, tuyệt vời!... Ơ? Nếu thế thì bà ấy gọi minh tới đây vì việc gì nhỉ?
Đột nhiên, Đại Thần Ishtar gằm mặt xuống cúi người.
“Dạ!? Thưa Đại Thần Ishtar!?”
“Thực sự việc tiên đoán tương lai trước giờ vẫn vô cùng khó khăn vì sự hiện diện của ác thần ở Ixphoria…”
Thế rồi, vẻ mặt đau đớn lộ ra trên mặt bà.
“Ta xin lỗi. Chính vì ta mà Ryuguuin Seiya mới bị kiệt sức như vậy. Dù có mạnh mẽ đến mức nào chăng nữa thì rốt cuộc Ryuguuin Seiya cũng vẫn chỉ là một con người thôi… với cả… Xem ra, cậu ta vẫn chưa kể cho con biết về việc đó.”
“Ơ, dạ, ‘việc đó’ là việc gì mới được chứ…?”
Sau một thoáng im lặng, Đại Thần Ishtar đáp lời.
“Ta sẽ trả lời con vào thời điểm thích hợp.”
“V… vâng ạ…”
Thế rồi, bà ấy chuyển chủ đề, mỉm cười với tôi.
“Ristarte. Thay mặt cho vị dũng giả bất tỉnh, con đã cống hiến hết sức mình với tư cách một nữ thần để hỗ trợ cật lực trong công cuộc cứu thế. Không có vấn đề gì với tình trạng sức khỏe của Ryuguuin Seiya đâu. Cậu nhóc vẫn ổn và sẽ sớm tỉnh dậy thôi.”
__
Xong việc ở chỗ Đại Thần Ishtar thì tôi quay trở về phòng mình nơi Seiya hẳn là đang say ngủ với khăn lạnh đắp trên trán. Nhưng khi mở cửa ra thì tôi chẳng thấy chị Aria hay Cerceus đâu cả.
…Lẽ nào! Đừng có bảo là…!
“Se… Seiya…! Cuối cùng ông cũng tỉnh rồi sao…!”
Seiya đã rời khỏi giường tôi từ lúc nào rồi. Cậu ấy đang đứng bên cửa sổ mà quan sát bên ngoài.
“Ông không thấy mệt à? Muốn thì cứ nằm ngủ thêm chút cũng được mà…”
Ấy thế mà, cậu ấy vẫn im lặng. Mà thì, Seiya… Cá là cậu ấy đang thấy bứt rứt vì đã bất tỉnh đúng lúc chiến trận căng thẳng.
“Vẫn…
vẫn ổn cả mà! Chúng ta đánh bại được Ceremonic rồi mà! Thế là được còn gì! Hay là… chẳng lẽ ông không tin à? Chúng ta quay trở lại được thiên giới không chút trở ngại gì tức thế là thật còn gì! Bằng chứng sờ sờ đó! Mà, Kiri với cả John Dae cũng bình an vô sự mà! Có gì đâu mà phải lo lắng chứ!”
Thế nhưng, Seiya vẫn làm vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ chằm chằm nhìn quan sát phía bên ngoài khung cửa sổ.
“Nè, Seiya… Đại Thần Ishtar kể cho ông nghe gì vậy? Ông chẳng chịu cho tôi biết cái gì cả…”
Vẫn cứ im lặng hoài. Thế là tôi hắng giọng lên.
“Nà… này nhé!! Ôn… Ông đâu có việc gì phải tự mình gánh vác tất tận tân mọi thứ đâu!? Để bọn tôi… không!! Tại sao ông không dựa dẫm thêm vào tôi đi này!? Tôi… tôi luôn ở đây để hỗ trợ ông bất cứ khi nào ông cần mà!!”
Không thể nào kiềm nén nổi cảm xúc trong lòng nữa, tôi lao tới, ôm lấy cậu ta từ đằng sau. Vùi đầu mình vào lưng cậu ấy, tôi ôm ghì lấy thật chặt, mặc dù chẳng thấy chút hơi ấm nào vấn vương.
“Hẳn là ông nghĩ nhiều người đã vì ông mà mất mạng đúng không… mệt mỏi lắm đúng không? Đau khổ lắm đúng không? Ông không thể nào tập trung suy nghĩ được là vì vậy đúng không? Cơ mà này… Seiya, ông đâu có đơn độc đâu. Vẫn luôn có tôi ở bên ông mà…!”
Tôi muốn làm trái tim băng giá của Seiya tan chảy… Nghĩ vậy; tôi ôm lấy Seiya, ghì chặt hơn nữa. Đúng lúc đó…
*răng rắc*
Cơ thể của Seiya đổ sụp, vụn vỡ trong vòng tay mình sao! Chỉ còn là cái bụi, rải rác khắp sàn! Trời ơi đất hỡi!
“Áaaaaaa!! Mình chỉ định làm trái tim băng giá của cậu ấy tan chảy thôi mà, sao cuối cùng lại tan chảy cả người cậu ấy thế này!?”
Khoan… khoan đã!! Đời nào lại có chuyện việc này xảy ra thật!! Đây là… hình nhân đất sét!! Mà gượm tẹo đã!! Thế tức nãy giờ người mình nói chuyện với không phải là Seiya à!? Thế là rốt cuộc, mình vừa nói chuyện tình tứ với một con hình nhân đất sét đấy à!?
Nghĩ tới đó, tôi quay phắt lại. Seiya thật đang đứng chằm chằm nhìn tôi với tròng mắt trắng buốt chán chường.
Thật vi diệu thì tôi vẫn còn thốt lên được vài lời nữa.
“C… cái… cái thứ hình nhân đất sét kia làm gì trong… phòng tôi thế?”
“Tôi không muốn bị cô hiếp râm trong lúc đang suy yếu thế này.”
“Ng… nghĩ gì mà tôi lại làm thế với ông chứ… Mà quan trọng hơn… ông chứng kiến hết những gì xảy ra nãy giờ rồi à?”
“Ờm. Tôi quan sát hết tất cả nãy giờ rồi.”
Ôi khônnnnnggg!! Nhục mặt quá thể đángggg!!
Nhục mặt thế này thì chui xuống lỗ nào mà chết đi cho rồi. Hai tay ôm mặt hổ thẹn, tôi ngã nhào xuống giường. Thế rồi Seiya phán một câu.
“Nhìn cô, mà tôi thấy rằng mọi thứ trên cõi đời này đều thật ngu xuẩn và nực cười.”
“Ông có hàm ý gì cơ hả!!”
Tôi la lên thất thanh. Cơ mà, Seiya vẫn tiến về phía cánh cửa như thể cậu bỏ ngoài tai lời phàn nàn của tôi.
“Ông còn đi đâu thế?”
“Tới điện triệu hồi.”
“Một mình ông thôi à?”
“Tôi khỏe lại rồi. Cơ mà, để cho chắc chắn là mình đã khỏe lại tương đối thì tôi sẽ nghỉ ngơi đêm nay cho khỏe người trước khi chúng ta về Ixphoria."
“Ra là thế.”
Cơ mà, trước khi vặn tay nắm cửa đi ra, Seiya dừng bước rồi nói…
“Rista. Lần này nhờ công cô giúp đấy.”
“…Hể?”
Thế rồi, cậu ta ra ngoài rồi đóng cửa lại.
__
Seiya rời đi, tôi thì lăn lộn trên giường trong hân hoan sung sướng; ‘Rista. Lần này là nhờ công cô giúp đấy’… Nhớ đi nhớ lại lời của Seiya mà tôi nhoẻn miệng cười hạnh phúc.
Đột nhiên, tôi cũng nhớ lại lời của Hoàng hậu Carmilla sau khi chúng tôi mới đánh bại được Grand Lion.
“Cứ ở bên cạnh cậu ấy cũng ổn thôi mà. Thế giới này quá khắc nghiệt với một con sói đơn độc. Cậu nhóc cũng cần ai đó bên cạnh. Có thể cô chỉ là một đứa ngốc nghếch vụng về, nhưng thế cũng không sao cả. Đấy là cách cứu rỗi cậu nhóc đó của riêng cô.”
… Lúc đầu mình có hơi bối rối, không thực sự tin lời bà ấy cho lắm…. nhưng giờ thì mình thấy, thế này cũng được chứ nhỉ!!
Thật vui khi biết cuối cùng mình cũng được công nhận là một nữ thần hữu dụng. Nghĩ vậy, tôi hạnh phúc vô cùng, đến độ chỉ muốn la lên tưng bừng.
__
… Đêm đó, tôi mơ về Seiya. Có lẽ là vì tôi vẫn cảm thấy hơi ấm vấn vương lại từ lúc Seiya ngủ trên giường tôi.
Trong mơ, tôi là Công chúa Tiana, chưa từng đầu thai thành nữ thần. Đứng cạnh tôi là Seiya. Ngoài ra, còn một đứa bé vô cùng dễ thương trong vòng tay tôi âu yếm. Như mọi khi, Seiya ái ngại nhìn tôi cùng đứa bé trên tay một cách trìu mến, mỉm cười hiền dịu.
Đây là cái người ta gọi là ‘lucid dream’ đấy hả. Thật kì lạ, khi mà tôi lại có thể biết chính xác là mình đang mơ trong giấc mơ của chính mình.
… Trong giấc mơ này đây, sau khi đánh bại được Quỷ Vương trong hành trình cứu thế lần trước kia, Seiya đã không trở về thế giới gốc mà quyết định ở lại Ixphoria. Đứa bé chào đời, Seiya cùng tôi đều sống hạnh phúc bên nhau ở Tarmine…
Giả như định mệnh đã đổi thay thì liệu một tương lai như thế biết đâu đã có thể xảy ra rồi. Nghĩ kĩ về việc này mà tim tôi quặn lại đau đớn.
Cố xoa dịu nỗi đau trong tim, tôi dịu dàng đưa tay lên âu yếm đứa bé tôi đang nâng niu trong vòng tay.
Thế nhưng… khi nhìn thấy khuôn mặt đứa bé thì tôi điếng người tê liệt.
Tóc dài! Mũi bẹp lép, hai hốc mắt rỗng toác! Từ lúc nào không hay, khuôn mặt đứa bé đã biến thành khuôn mặt máu me của một người phụ nữ ghê tởm đáng sợ!
Tôi cố trốn thoát, nhưng đứa bé vẫn bám víu vào ngực tôi mà không chịu buông tay! Cái thứ này chậm rãi thốt lên thành tiếng, với cái mồm móm không có cái răng nào!
“Ta là… Shanak. Ta là em út trong ba chị em Ceremonic, Shanak.”
Thế rồi, khuôn mặt máu me đó dí sát lại gần mắt tôi!
“Lời nguyền này sẽ bám theo ngươi cho tới khi linh hồn ngươi về với thiên đàng. Lời nguyền cuối cùng của Nữ hoàng Oán hận Ceremonic sẽ kết thúc với cái chết của một nữ thần… 'Bloody Sisteria'.”