Seiya lệnh cho tôi mở cổng dịch chuyển về Ixphoria. Tuy nhiên, điểm đến lần này chẳng phải là Tarmine. Mà đó là Galvano.
Tôi làm như được chỉ dẫn, và mở cánh cổng tới Galvano. Sau khi mở cổng ra, chúng tôi cẩn trọng ngó nghiêng xung quanh nhưng chẳng hề thấy bóng dáng thú nhân nào.
“Seiya. Có phải ông muốn thông báo cho mọi người dưới Ánh sáng Hi vọng biết rằng ông đã bón hành cho Bunogeos và Grand Lion?”
“Có chứ, tuy nhiên tôi cũng muốn coi xét tình hình hiện tại của Galvano nữa. Nơi này có thể trở thành một căn cứ quan trọng trong tương lai song hành cùng với Tarmine.”
“Căn cứ?”
Seiya cúi người xuống rồi chạm tay lên mặt đất dưới chân. Sớm thôi, mặt đất nhô lên và một con quỷ tượng khổng lồ bò ra từ đó như thể nó vừa thức tỉnh trực tiếp từ dưới đất lên vậy. Thế rồi, Seiya tạo thêm mười con quỷ tượng như thế trong nháy mắt.
“… Nếu các ngươi tìm được con quái thú nào sót lại thì quét cho sạch.”
Bọn quỷ tượng lặng lẽ gật đầu. Thế rồi chúng bắt đầu bước đi chậm rãi nhưng vững vàng.
__
Sau khi đi xuống những bật thang đằng đẵng mất một hồi, chúng tôi cũng đặt chân tới Ánh sáng Hi vọng. Những cư dân nơi đây tụ tập lại quanh tôi và Seiya. Trong số đó có cả chỉ huy của ngôi làng này, Brut.
Brut đứng người choáng váng khi thấy tôi mỉm cười với ông ta, tay giơ ngón cái lên.
“Nà… này. Đừng có nói rằng cậu thực sự đã đánh bại được Bunogeos nhé?”
“Ừ, chúng tôi đã đánh bại được hắn! Ngay cả Grand Lion, kẻ thống trị vương quốc này, cũng đã bị tiêu diệt rồi!”
“Không thể tin được…! Ngay cả Grand Lion luôn…!”
Sau một thoáng trầm lặng, những cư dân nơi đây hò reo phấn khởi. Tôi nhận thấy rằng cô bé tên Eich, người đã tạo ra ngôi làng này với Thổ ma pháp, đang rơm rớm nước mắt.
“Dũng giả… Xin chân thành cảm tạ…”
Cơ mà, Seiya vẫn đáp lại với thái độ lạnh lùng như thường lệ.
“Đừng có thử ngó đầu lên mặt đất chỉ vì kẻ thống trị lục địa này đã bị đánh bại. Tôi có hay biết rằng có một kẻ thù mạnh sống ở lục đia phía nam của Radral, đúng không?”
“Vâng. Nguyền oán Đại Vương, Ceremonic… Đó là một con quái vật tương truyền thống trị lục địa phía nam, Cress, phía bên kia biển cả. Tôi nghe phong thanh rằng Đại Vương này sử dụng rất nhiều ma pháp hùng mạnh.”
Tôi kinh ngạc lắng nghe chủ đề bàn tàn của bọn họ.
… Hể! Mình chẳng biết tẹo gì hết trơn! Ra thế!
Tôi cứ nghĩ mình biết nhiều thứ về Ixphoria cơ. Tuy nhiên, hóa ra thì Seiya đã nghiên cứu tốt hơn tôi về chủ đề này… Tôi thầm thấy thất vọng trong lòng.
“Cho tới lúc này, Grand Lion đã thống trị lục địa Radral. Tuy nhiên, giờ thì Grand Lion đã chết, có khả năng cao là các kẻ thù khác sẽ hay biết và toan tính xâm lược lục địa này từ phía bên kia biển cả. Thế nên, giờ các người có hai lựa chọn. Hoặc là di dời tới Tarmine sống hoặc tiếp tục sống dưới lòng đất thêm một thời gian nữa.”
Eich lặng lẽ nhìn những người khác từ Ánh sáng Hi vọng. Sau khi nhận thấy rằng Eich đang có chút mâu thuẫn trong việc đưa ra quyết định tiếp theo, Brut đành thốt lên một câu.
“Tôi sẽ ở lại đây. Dù sao Galvano vẫn là quê hương của tôi mà.”
Tất cả đàn ông và phụ nữ đều tán thành với quyết định ở lại đây của Brut.
“Ta cũng thích sống ở nơi quen thuộc với mình rồi.”
“Em sống dưới lòng đất cảm chừng như từ thuở ấu thơ rồi, có ở lại thêm chút cũng chẳng hại gì.”
Thế rồi, Brut tiến lại gần Seiya.
“Hơn nữa… Cậu cũng định đánh bại Đại Vương Ceremonic sớm thôi, đúng không?”
Brut giơ nắm đấm về phía ngực Seiya. Hành động đó nói lên sự cảm tạ của Brut.
__
Chúng tôi gửi lời chào tạm biệt tới các cư dân của Ánh sáng Hi vọng. Thế rồi, tôi mở cổng dịch chuyển và chúng tôi về với căn nhà cũ của hoàng hậu ở Tarmine. Sớm thôi, tướng quân John Dae đã hộc tốc lao về phía chúng tôi.
“Thế hai người quay lại rồi à. Nhanh hơn tôi tưởng đấy.”
Đột nhiên, Seiya táng một phát vô đầu của tướng quân John Dae với nắm đấm của cậu.
“Sao tự dưng lại làm vậy chứ!?”
“Tôi phải kiểm chứng lại xem ông còn lý trí rõ ràng không.”
“Dĩ nhiên là vẫn còn rồi!! Không thấy rằng ta vẫn đang nói chuyện với cậu đây à!!”
Sau vụ lùm xùm to tướng đó, hoàng hậu Carmilla và những người lính còn lại đã lập tức có mặt tại căn nhà cũ. Sau khi xem xét xung quanh, Seiya tuyên bố một lời.
“Giờ thì chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến chống lại Quân đoàn Đế quốc Người máy.”
Đầu tiên, Seiya triệu tập toàn bộ các con thổ xà mà cậu đã thả lại ở Tarmine để thám thính. Hàng trăm con thổ xà đang tụ tập lại dưới chân cậu.
Bọn rắn hoàn toàn im thin thít, ấy thế mà, Seiya dường như vẫn hiểu được chúng nói gì. Cậu chỉ gật gù tán dương rồi đáp lại mấy từ ‘ừm, ừm’. Nó thực sự là cảnh tượng phi lý. Sau thoáng lát, bọn thổ xà lại biến mất tiêu xuống dưới lòng đất.
“Được rồi. Xem ra không còn thú nhân nào ở lại Tarmine.”
“À, thế ông vừa kiểm tra lại cho chắc ăn đấy hả?”
“Đúng thế. Chúng tôi không được đánh giá thấp chúng. À mà, giờ thì chỉ còn mình chúng ta ở đây thôi thì tôi sẽ bắt đầu gia cố nội thành.”
“Gia cố nội thành… ý ông là sao?”
“Từ giờ trở đi, Tarmine sẽ được bao bọc bởi một…”
Seiya vươn dài cánh tay về phía chân trời. Không chỉ thế, ánh mắt cậu đang lườm về khung cảnh xa xa bên ngoài thị trấn này.
“… ‘Vạn lý thiết thành’.”
Khoảnh khắc đó, một tiếng lầm rầm kinh hoàng vang vọng khắp tai! Cùng lúc đó thì cả hoàng hậu và tôi ngã người ra sau, khiến chúng tôi lật nhào về phía John Dae người cũng vừa ngã ngửa nốt!
“Gì… gì kia?”
Người đầu tiên nhận ra được chuyện gì đang xảy ra là John Dae.
“Nhìn kìa!!”
John Dae chỉ tay vào thứ gì đó đằng xa nơi đầu ngón tay của ông ta hướng về… Có một bức tường đá khổng lồ phía xa vừa lồ lộ nhô lên quanh biên giới của thị trấn này. Nó cao tới hàng chục mét. Sau khi cơn rung chấn dừng lại, tôi nhìn xung quanh. Khắp nơi trong tầm mắt, bức tường đá khổng lồ đó đã bao bọc trọn vẹn 360 độ xung quanh.
“Gì… gì… gì khiếp…!”
Cả John Dae và tôi đều chỉ biết câm nín.
“Vạn lý thiết thành cao 50 mét, dày 1 mét. Độ cứng của đất không khác gì thép đâu. Chẳng dễ gì có thể đục một cái lỗ lên nó dù kẻ thù của chúng ta có nhiều hơn 300,000 công lực chăng nữa.”
… Độ cứng cáp thật đáng kinh ngạc. Cơ mà… thật không thể tin nổi rằng cậu ấy có thể bao bọc nguyên cả một khu vực rộng lớn như vậy của Tarmine chỉ với Thổ ma pháp.
Thổ pháp sư Eich cũng là một tài năng hiếm thấy có thể tạo ra một ngôi làng dưới lòng đất. Tuy nhiên, xem chừng thì quyền năng ma thuật của Seiya đã vượt xa Eich sau khi hoàn thành tập luyện với Thổ thần.
“Bức tường nghiêng kia không dễ mà trèo lên được đâu do nó nghiêng ra ngoài đấy. Vấn đề là một cuộc tấn công từ trên trời xuống…”
Thế rồi, Seiya đổi chức nghiệp hiện tại trở về Hỏa ma pháp chiến binh và thả một đàn vô số Phượng hoàng lên trời.
“Nếu tất cả chui xuống dưới lòng đất như Ánh sáng Hi vọng vậy thì mối lo không kích sẽ được xử lý hoàn toàn thôi. Tuy nhiên, sẽ có vô số vấn đề đi đôi với việc đó, một trong số đó là sự thiếu hụt ánh sáng. Thế nên, tạm thời cứ làm thế này đi vậy…”
John Dae, người đã câm họng trong thời gian dài, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nhân tiện thì… tôi nghe rằng Quân đoàn Người máy không có dạng máy móc nào biết bay trong quân đoàn của chúng đâu.”
“Cũng phải. Nếu thế giới này có kẻ thù với khả năng bay trên trời thì Tarmine lúc này đã bị tấn công rồi. Đấy thì chắc chắn. Tuy nhiên, trong chiến tranh, thế cờ xoay chuyển liên hồi. Có khả năng rằng kẻ thù có thể chế tạo ra được một vũ khí bay được thôi. Có khi, chúng vốn đã thành công trong việc nghiên cứu ra các phương thức tấn công mới toanh rồi.”
“Ông… ông lúc nào cũng nghĩ hơi quá…”
Seiya lại đổi chức nghiệp về với Thổ ma pháp chiến binh. Sau đó, cậu ấy vươn đôi bàn tay về phía trước. Cơn rung chấn lập tức xảy tới.
“Sei… Seiya? Ông lại làm cái gì nữa thế?”
“Tôi vừa dựng một lớp tường đá nữa bên ngoài lớp đầu tiên mà tôi tạo ban nãy.”
“Một lớp ngoài nữa? Thế nơi này giờ được bao bọc bởi hai lũy thành luôn á!?”
“Chính xác.”
Cả hoàng hậu, tôi, và ông John Dae, đều phải sửng sốt trước sự đề phòng của Seiya khi đối mặt với hiểm họa ngoại xâm. Ban đầu chúng tôi phá lên cười ngượng nghịu, nhưng sớm thôi, nụ cười cũng đã bị dập tắt.
…Vì rằng. Seiya lại tạo thêm một lớp tường thành nữa bên ngoài hai lớp kia rồi.”
“Này này! Chẳng phải cậu bảo ta rằng độ cứng của Vạn Lý Thiết Thành sánh ngang với thép được sao?”
“Tôi cần phải tạo ra càng nhiều càng tốt. Thế sẽ an toàn hơn.”
“Cơ mà này, nếu cậu bao bọc khu vực này với một đống tường thành như vậy thì chẳng phải sẽ làm khó chúng ta khi phải quan sát từ trên mấy chòi canh sao?”
“Tôi có thổ xà đây rồi. Tôi đã đặt chúng bên ngoài các bức tường và giữa từng lớp nốt. Mắt của thổ xà kết nối với mắt của tôi rồi. Về chuyện đấy thì chẳng phải lo vấn đề gì đâu.”
Sau khi dựng lên năm lớp tường, Seiya mới thở một hơi dài.
“Được rồi. Tiếp theo thì tôi sẽ sản xuất thêm quỷ tượng.”
Đúng lúc đấy, rất nhiều người sống sót, những người đang quan sát Seiya từ xa, tức tốc lao về phía cậu khi nhận thấy cậu ấy mạnh đến nhường nào. Một người phụ nữ mặc áo pháp sư cùng một người đàn ông trong bộ giáp trụ diện kiến chúng tôi.
“Mạn phép! Tôi là Charoy! Dũng giả, xin hãy để tôi giúp anh với pháp thuật của tôi!”
“Còn tôi là Presco! Tôi cũng có thể giúp cậu một tay! Thể lực của tôi rất đáng gờm đấy!”
Có rất nhiều người sống sót khác ở Tarmine đằng sau chúng tôi. Rất nhiều người họ bị thương vì sự đối xử tệ bạc của bọn thú nhân. Tuy nhiên, ánh mắt họ vẫn sáng ngời ngợi.
…T… tuyệt vời!! Chúng ta đang nhận được rất nhiều sự hỗ trợ từ dân chúng!! Những người đồng đội mới của chúng ta đây!!
Một vài trong số họ vẫn trách móc Seiya vì đã để thú nhân thống trị Tarmine này. Tuy nhiên, rất nhiều người khác cũng nói rằng quá khứ cũng chỉ là quá thứ thôi. Thế nên, bọn họ chân thành cảm tạ người đã đánh bại được Grand Lion. Bọn họ thực tình muốn góp sức giúp đỡ Seiya. Tôi thực sự thấy cảm động trước xúc cảm chân thành của những người này.
Thế rồi… Seiya nhìn tất cả những người đang tụt tập quanh cậu và nói một câu.
“Tôi không cần các người.”
“HẢ!!”
Tôi la lên.
“Ông đâu thể nói vậy được chứ!! Mãi mới có những người này về phe chúng ta mà!!”
“Đối thủ là những cỗ máy vận hành nhờ ma pháp. Chúng sẽ tấn công triền miên bất tận chẳng cần ngủ hay ăn gì. Con người chỉ ở chiếu dưới nếu phải đấu với những đối thủ như thế thôi.”
“Thế… thế tính ra cũng đúng. Cơ mà, hẳn phải có gì hữu ích bọn họ có thể làm chứ!”
Thế rồi, Seiya khẽ gật gù.
“Ừm, trồng trọt chăn nuôi đi. Chẳng ai có thể rời khỏi Tarmine trong một thời gian dài đâu. Thế nên, rất tối thiết phải lập lên được một hệ thống tự cung tự cấp như dưới làng Ánh sáng Hi vọng vậy. Tất cả mọi người ở đây nên chăm chí chú tâm vào nông nghiệp từ giờ trở đi.”
Tuy nhiên, người đàn ông trong bộ giáp trụ tên Presco đã phản đối đề nghị của Seiya.
“Không! Tôi muốn sử dụng sức mạnh của mình để chiến đấu chống lại Quân đoàn Đế quốc Người máy!”
“Thế ông có thể chiến đấu kiên cường không ăn không uống không ngủ nghỉ gì suốt một tuần dài không?”
“À thì! Đúng… đúng chẳng thể nào có thể chiến đấu hăng hái dưới những điều kiện như vậy…!”
“Hiển nhiên rồi. Thế, cứ đi làm nông đi.”
“Nhưng… nhưng, với hỏa ma pháp của tôi…”
“Tôi không cần nó. Dùng nó vào công việc đồng áng ấy.”
“Tôi… tôi có thể chiến đấu với kẻ thù bằng cung tên…”
“Khỏi cần. Cứ tập trung vào làm nông nghiệp đi.”
Seiya kiên quyết khuyến nghị tất cả mọi người đi làm nông mặc cho họ có nói gì chăng nữa. Cậu ta nghe giống một ông chú nông dân ngoan cố rồi đấy. Những cư dân con sống, những người đang cố hợp tác với chúng tôi, dần dà quay lưng lại sau khi Seiya đè nát nhiệt huyết của bọn họ. Sớm thôi, bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
“Se… Seiya…!! Ông… ông đuổi hết mọi người đi rồi kia…!!”
“Không thành vấn đề. Giờ thì tôi có thể tập trung vào công cuộc sản xuất quỷ tượng rồi.”
Tôi thở dài một hơi khi thấy cách mà dũng giả đang sản xuất hàng loạt một đàn quỷ tượng từ dưới đất.
“Mà… thì, cậu làm thế để tránh thương vong nhân mạng không cần thiết nhỉ? Dũng giả. Xem ra cậu đang cố tự mình gánh vác tất cả trọng trách trên vai đấy.”
“Thật không ta…”
Tôi nghe thấy lời Hoàng hậu. Cơ mà, Seiya vẫn chằm chằm nhìn đống quỷ tượng.
“Những con quỷ tượng này là lựa chọn tốt hơn. Miễn là lõi – tim của chúng không bị phá hủy thì chúng sẽ vận hành gần như vĩnh viễn. Ngay cả khi tất cả sinh vật sống ở Ixphoria đã chết thì chúng vẫn sẽ tiếp tục di chuyển mặc cho kết cục như vậy xảy tới.”
“Đừng… đừng có mà nói lời tồi tệ thế chứ…!”
“Còn nữa, quỷ tượng không có hành xử ích kỷ như con người. Và rằng, vì chính tôi là người đã tự tay nhào nặn ra chúng, chúng sẽ không bao giờ phản bội tôi. Quỷ tượng tốt hơn.”
“Trời ạ!! Tôi đảm bảo rằng mấy người này không có định phản bội ông đâu mà!!”
“Cũng có thể. Tuy nhiên, quỷ tượng sẽ không bao giờ phản bội tôi dù có chuyện gì chăng nữa. Quỷ tượng tốt hơn.”
Tôi chẳng thể nào nói thêm lời gì nữa sau khi thấy cách mà Seiya tuyên bố sự tin tưởng tuyệt đối dành cho bọn quỷ tượng.
__
Sau đó, Seiya tiếp tục sản xuất thêm quỷ tượng mà không thèm nghỉ ngơi. Sau một hồi, toàn bộ khu vực đã chật ních quỷ tượng.
Hai mươi con quỷ tượng xếp thành một hàng. Bên cạnh hàng này thì còn nhiều hàng nữa đang đứng. Tôi có thể đếm được tầm ba mươi hàng, mỗi hàng hai mươi con.
Đúng như dự đoán, John Dae choáng váng trước cảnh tượng này luôn. Ông ta hỏi một câu sau khi thấy Seiya đã tự mình tạo ra sáu trăm con.
“Nà… này. Cậu còn định tạo ra thêm bao nhiêu con nữa thế?”
“Nếu kẻ thù định dùng số lượng để áp đảo thì chúng ta cũng có thể đáp trả với số lượng lớn nốt. Nếu Quân đoàn Đế quốc Người máy đông tới chục ngàn, thì tôi cũng sẽ tạo ra hàng chục ngàn quỷ tượng nốt.”
“Tạo thêm hàng ngàn con nữa á!? Cứ đà này thì Tarmine sẽ trở thành vương quốc quỷ tượng mất!!”
“Thế thì sao à? Ở thế giới của tôi, còn có nhiều cừu hơn con người kìa. Thế nên, tôi chẳng thấy vấn đề gì nếu có nhiều quỷ tượng hơn con người ở đây cả.”
“Không.. thì… nhưng mà… thì là…!”
Hoàng hậu mỉm cười với John Dae, người đang làm vẻ mặt luống cuống.
“John Dae. Hàng chục ngàn con quỷ tượng này không ở lại Tarmine mãi mãi đâu. Dũng giả đang tạo ra một quân đoàn quỷ tượng lớn thế này là để tiến đánh lục địa phương bắc đó.”
“À, vâng… thế hả… tôi hiểu rồi.”
Tuy nhiên, Seiya lại cho hoàng hậu câu trả lời khác.
“Không hẳn. Tôi không có định rời khỏi Tarmine trong môt thời gian sắp tới.”
“Hả!? Cậu không định tiến công phương bắc à!? Thế tại sao cậu lại phải tạo ra hàng chục ngàn con quỷ tượng thế này.”
“Tất cả đống quỷ tượng này sẽ được sử dụng để ngăn chặn kẻ thù xâm lược. Bên cạnh hiểm họa đến từ Quân đoàn Đế quốc Người máy từ phía Bắc thì chúng ta còn phải xử lý Nguyền oán Đại Vương Ceremonic ở phía nam. Chúng ta có thể sẽ phải cùng lúc đối chọi lại cả hai cùng lúc nữa. Tình huống tệ nhất là khi lúc này chúng đã có liên lạc trao đổi với nhau rồi.”
“Tuy nhiên, cả hai bọn chúng đều là các Đại Vương tự cao tự đại. Tôi không nghĩ chúng sẽ liên lạc với nhau đâu. Hơn nữa, chẳng phải chúng ở phía đối diện với nhau đúng không nào?”
“Không đâu. Đã có tiền lệ rồi. Bunogeos đã liên lạc với Grand Lion nhờ vào một pha lê liên lạc bất chấp khoảng cách. Miễn rằng còn có khả năng chúng ta bị gọng kìm thì tôi sẽ không rời khỏi đây sớm ngay lập tức đâu. Một khi sự chuẩn bị ở Tarmine hoàn thành, tôi sẽ tới Galvano. Tôi sẽ dựng một pháo đài gần Galvano với thổ ma pháp để đối chọi lại hiểm họa từ Đại Vương phương nam. Tôi phải chắc chắn rằng mình đã chuẩn bị mọi thứ từ trước.”
Hoàng hậu ngỡ ngàng. Sau một thoáng, cuối cùng hoàng hậu cũng thốt lên một câu.
“Ta… ta thực sự thấy bất ngờ đấy…!”
John Dae cũng phải nuốt ực một tiếng dài.
“Cậu… cậu đang tự tay mình nặn ra cả đàn quỷ tượng này, chẳng cần lấy đồng minh hay đồng đội gì… có… có thực đây là cách cư xử của một vị anh hùng không?”
John Dae và Hoàng hậu không thể nào giấu nổi vẻ choáng ngợp trước vị anh hùng thận trọng đang trang bị cho bản thân mình với sự chuẩn bị tận răng để sẵn sàng chống lại cuộc xâm lăng của kẻ thù.