Tôi làm bánh mì kẹp cho Seiya. Hoàng hôn đã tới từ lúc nào không hay. Tôi phi tốc mã về phía vườn hoa của thiên giới.
Tiến tới gần khu vực đó, tôi nhận thấy Seiya và chị Mariya đang xì xầm bàn tán gì đó ngay cạnh vườn hoa.
“Dũng giả. Hôm nay tới đây thôi nhé.”
“Tôi vẫn muốn tiếp tục tập luyện.”
“Ta đã bảo với cậu là ta chỉ có thời gian tới hoàng hôn thôi mà.”
“Tôi chẳng thấy biểu hiện bệnh tình bất thường gì cả. Tiếp tục đi.”
“Không… ta không thể.”
“Tiếp tục thôi nào.”
“Từ chối.”
“Thêm một tiếng nữa.”
“Không thể được.”
“Thế thì nửa tiếng vậy.”
“Tha… tha cho ta đi mà…”
Dai… dai như đỉa!! Cha này biến thành dân tiếp thị từ bao giờ thế này!!
Seiya vẫn không chịu từ bỏ mặc cho những lời khước từ của chị Mariya. Đột nhiên…
“Mmm!!”
Chị Mariya đặt tay lên miệng như thể chị ấy đang phải chống chọi lại cơn buồn nôn chóng mặt gì đó. Tôi không thể im lặng đứng ngoài mãi được. Tôi chạy về phía chị Mariya rồi dang hai tay ra che chắn cho chị ấy.
“Seiya!! Ông không được quá đáng!! Bộ ông không thấy là chị Mariya đang bị làm sao à!!”
Nói rồi, tôi ngoảnh người về phía chị Mariya.
“Chị… chị có sao không ạ, chị Mariya ơi?”
Đúng lúc đó.
“Tránh xa ra!!”
“Dạ!?”
Tôi đứng người khi thấy chị Mariya cọc cằn mắng nhiếc tôi. Đây không phải vị thần nhân hậu hiền từ thường thấy nữa. Nhận ra bản thân vừa mất bình tĩnh và thô lỗ trong thoáng lát, chị Mariya lập tức cúi gằm đầu tạ lỗi.
“Chị… chị xin lỗi nhé. Thông cảm, nhưng hôm nay tới đây thôi. Mai chúng ta sẽ tiếp tục…”
Vẫn đặt một tay lên miệng, chị ấy tức tốc rảo bước lẩn đi.
Tôi cáu tiết lên với Seiya sau khi chị Mariya đã khuất mắt.
“Này, Seiya! Sao ông đối xử với chị ấy tệ thế!! Chẳng phải ông đã hứa với chị ấy rằng ông sẽ chỉ tập với chị ấy cho tới hoàng hôn thôi mà!?”
Ấy thế mà, Seiya vẫn không chịu ăn năn hối lỗi chút nào. Thậm chí, cậu ấy còn thấy bực tức trước kết quả này.
“Chậc. Nó xem ra cũng chỉ là chứng khó tiêu thôi mà. Tôi muốn tập nguyên ngày cơ…”
Thế rồi, cậu ấy đánh mắt sang nhìn tôi lạnh lùng.
“Đành vậy thôi. Rista. Cô cứ đi trước đi. Từ giờ tôi sẽ tự mình trau dồi rèn luyện. Tôi chỉ cần tập trung vào những gì đã học được về thổ ma pháp trong hai tiếng vừa qua thôi.”
“Ừm… ừm, đã rõ…”
Cậu ấy là một dũng giả hiếm có khó tìm. Cơ mà, cũng cần thiết phải học được những kĩ năng thổ ma pháp mới để có thể giải cứu Ixphoria. Vậy nên tôi cũng không nói gì thừa thãi nữa rồi rời khỏi vườn.
__
Cuối buổi sáng ngày hôm sau.
Như thường lệ, tôi đem tới một hộp đồ ăn trưa cho Seiya, người mới chợp mắt một lúc giữa điện triệu hồi. Tôi nhắc lại cho cậu ấy về những gì xảy ra tối qua.
“Này nhé. Hôm nay ông sẽ không thúc ép chị Mariya gì như hôm qua ông làm đâu nhé?”
“Không đâu. Tôi chỉ muốn bắt tay vào tập luyện ngay thôi. Tôi còn nhiều thứ phải xúc tiến hôm nay vì những khoảng thời gian đã mất ngày hôm qua. Nếu mọi thứ suôn sẻ thì tôi sẽ thạo được nó vào cuối ngày hôm nay.”
“Sao biết được! Nếu giờ ông mới bắt đầu thì ông cũng chỉ còn vài tiếng trước khi mặt trời lặn thôi mà! Ông có chắc không đấy, Seiya…”
“Không phải cuống lên. Tôi có kế hoạch rồi.”
“Kế… kế hoạch gì thế? Sei… Seiya?”
Tôi thấy vô cùng lo lắng khi nghe những lời từ miệng của vị dũng giả tự tin đó, người vừa thẳng tiến vào thánh đường mà không nói mấy lời.
__
“Ch… chào buổi sáng…”
Chị Mariya đang nhìn Seiya với ánh mắt ngờ vực. Khả năng là chị ấy thấy vậy cũng do Seiya thôi. Ngày hôm qua cậu ấy đã gò ép chị ấy phải nán lại.
Tôi cứ nghĩ Seiya sẽ nói ‘hãy bắt đầu tập luyện ngay lập tức thôi’. Tuy nhiên, Seiya lại cúi đầu xuống tạ lỗi khiến tôi phải ngỡ ngàng.
“Tôi xin lỗi về ngày hôm qua. Mặc dù cứu thế giới thì đúng thật là vô cùng cấp bách, tuy nhiên tôi vẫn có đôi chút hơi quá nóng vội. Hôm nay hãy cứ xúc tiến theo nhịp độ của cô đi. Tôi sẽ tôn trọng quy định về giới hạn thời gian cho tới hoàng hôn.”
“Hả?”
Cả tôi và chị Mariya đều bất ngờ. Hiếm lắm mới thấy Seiya ngoan ngoãn thế này. Mà thì, tính ra bình thường cũng chẳng có gì lạ khi người đời có lúc ngoan hiền… cơ mà… trường hợp của Seiya thì.
“Vậy… vậy ha! Thật an lòng khi nghe cậu nói vậy!”
“Ừm. Xin được cô chỉ dẫn cho tới lúc xế chiều. Mà, trước đó thì.
Seiya nhìn khu vực xung quanh.
“Hôm nay tôi muốn học cách tạo ra quái vật từ đá. Tuy nhiên, tôi không hề muốn tạo ra các quỷ tượng chỉ để phá hoại khu vườn hoa đẹp đẽ đã được chăm sóc cẩn thận thế này.”
Thế rồi, Seiya tiến về phía Mariya rồi đặt tay lên vai chị ấy.
“…Hang di động.”
Mariya và Seiya dần dà chìm xuống dưới lòng đất.
“Ầy… chờ tôi cái nào, Seiya!”
Tôi lao về phía Seiya và chui vào trong Hang di động nốt.
__
… Tôi phải ngỡ ngàng khi bước vào bên trong Hang di động. Trong hang không còn là khung cảnh chật hẹp thường lệ nữa. Sau trận đấu với Grand Lion, cộng với buổi tập hôm qua, khả năng là thổ ma pháp của Seiya cũng lên cấp rồi. Nó đã trở thành một cái hang khổng lồ với mười mét bán kính. Sau khi bước vào trong, Seiya nhồi nhét pháp thạch lên khắp bức tường lấm bùn. Nhờ vào những pháp thạch đó mà không gian đã rọi sáng lên nhiều.
“Ở trong này thì tạo ra quái vật đá cũng không sao.”
Tuy nhiên, chị Mariya vẫn có vẻ mặt bất an.
“Ta rất cảm kích trước sự quan tâm cậu dành cho vườn hoa. Tuy nhiên, dũng giả… Ta buộc phải phàn nàn rằng nơi này chẳng có lấy chút ánh mặt trời. Như vậy, làm sao ta có thể biết được ngoài kia thời gian trôi qua được bao rồi…”
“Khỏi lo. Chúng tôi có đồng hồ treo trên tường kia kìa…”
Seiya chỉ ngón tay lên. Phía bên trong cái hang động rộng rãi này có một chiếc đồng hồ tròn trịa gắn trên tường.
… Đáng… đáng nghi quá…
Dựa vào tính cách của Seiya thì tôi nghi cái đồng hồ quái dị đó lắm. Cơ mà, chị Mariya thì là một nữ thần trong sáng.
“Vậy ha. Thế thì ta cũng chẳng phải lo lắng gì rồi!”
Chị ấy nở nụ cười ngây thơ.
__
Buổi tập bắt đầu. Chị Mariya tạo ra một quỷ tượng cao hơn 3 mét. Nó là một quái vật mạnh với cơ thể hoàn toàn được làm từ đá. Seiya cố bắt chước chị ấy. Tuy nhiên, cậu ấy cũng chỉ tạo nổi một cánh tay quỷ tượng từ đất mà thôi. Xem ra cậu ấy vẫn chưa thể tạo ra nguyên cả một cơ thể được.
“Đây là một quá trình khó khăn, tuy nhiên cậu cũng đã có những thành quả đáng kể. Cậu đã tạo được một phần cơ thể của quỷ tượng tương đối nhanh đấy.”
Chị Mariya khen ngợi Seiya. Sau đó, cậu ấy tiếp tục cố hết sức, làm lên xuống, trái phải, cho tới khi cậu ấy tạo được một con quỷ tượng trông thật đẹp đẽ… Cơ mà ngay khi tôi vừa kịp nghĩ rằng cậu ấy đã thực sự thành thục được nó thì con quỷ tượng sụp đổ xuống luôn. Đúng như chị Mariya nói, quái vật đá là kĩ năng khó thành thạo nhất trong giới hạn của Thổ ma pháp. Xem chừng Seiya sẽ không thể tinh thông được kĩ năng này ngay tức thì.
… Cậu ấy đã cố tạo ra một con quỷ tượng hoàn chỉnh nãy giờ là được bao lần rồi nhỉ? Chị Mariya bắt đầu thấy chút bồn chồn lo lắng về khoảng thời gian đã trôi qua.
“Mà này, dũng giả. Thời gian… đã tới giờ chưa vậy?”
Rồi thì, Seiya chỉ về phía cái đồng hồ lấm bùn với vẻ mặt khó đoán.
“Khỏi lo. Vẫn mới hai giờ chiều thôi.”
Kim đồng hồ vừa mới qua vạch hai giờ. Thế là chị Mariya lại tươi tỉnh an lòng.
“Vậy ha! Tuyệt!”
... Một hồi lâu lại trôi qua. Cuối cùng thì Seiya tạo nổi một con quỷ tượng ra hồn. Cơ mà tới lần này thì cậu ấy toan tạo ra tầm hai, ba con cùng lúc. Cơ mà, xem ra việc sản xuất hàng loạt bọn này cũng tương đối khó đạt được. Cậu ấy không thể gia tăng số lượng chúng lên thêm quá hai hay ba con được.
Bỗng dưng, chị Mariya thốt lên, hỏi Seiya.
“Dũng giả này. Mấy giờ rồi?”
“Khỏi lo. Cũng mới hơn hai giờ thôi.”
“Tuyệt vời!”
Cũng đúng. Mình nhìn lại vào kim đồng hồ thì thấy rằng thậm chí còn chưa tới hai rưỡi... Chẳng có mấy thay đổi so với ban nãy...
... Khoan. Không phải đồng hồ này khả nghi quá sao!?
Mình cá rằng đã phải hơn một tiếng đã trôi qua từ khi chúng ta tới đây rồi mà! Ấy vậy cái đồng hồ hầu như chẳng nhúc nhích là bao!
Ra... ra thế...!! Một cái đồng hộ chậm giờ... chiến lược của Seiya đây sao!! Cơ mà, thế này lộ liễu quá!! Chị Mariya chắc chắn sẽ nhận ra gì đó sai sai!!
Dù thế chăng nữa.
“Dũng giả này. Thời gian vẫn dư dả chứ?”
“Vẫn hai giờ thôi.”
“Được rồi!”
__
Mặc rằng Seiya trả lời vẫn cùng một câu đó, chị Mariya vẫn không nhận ra rằng hai giờ chiều đã qua từ lâu rồi.
“Dạy kèm cho dũng giả về Thổ ma pháp cũng vui phết đây chứ!”
Mariya xem ra cũng khá phấn khích về việc tập luyện với Seiya. Mà, tính ra thì, Seiya đã hấp thu toàn bộ kiến thức được truyền dạy lại ngay lập tức. Cậu ấy có một trí nhớ rất tốt, lúc nào cũng nhớ được chị ấy nói gì. Cậu là một học sinh xứng đáng được chỉ dạy Thổ ma pháp. Chị ấy phấn khích đến độ quên luôn cả thời gian trôi.
... Đồng hồ sinh học của tôi thì cảnh báo rằng thực ra đã sắp xế chiều trên mặt đất rồi. Tôi lén lút tiến về phía Seiya rồi thầm thì vào tai cậu ấy.
“Nè, nè. Cứ tiếp tục luyện tập thế này có ổn không?”
“Không thành vấn đề. Hiện thời, ưu tiên hàng đầu của tôi là tinh thông được Thổ ma pháp.”
“Nhưng mà...”
“Tôi cần nó nếu muốn cứu Ixphoria.”
“Ừ... ừm...”
__
... Buổi tập kéo dài lê thê với cái đồng hồ mãi không chịu nhích quá hai giờ chiều. Cuối cùng thì Seiya cũng gật gù thỏa mãn sau khi thấy rằng cậu đã làm được năm mươi con quỷ tượng. Cậu ấy trông thật khuây khỏa trước cảnh tượng viên mãn này.
“Được rồi. Thế là thành công rồi. Buổi tập luyện này hiệu quả lắm đó.”
“Se... Seiya! Quay trở lại mặt đất ngay thôi nào!”
Và thế là Seiya tắt kĩ năng Hang di động.
Seiya, chị Mariya và tôi trồi lên mặt đất... khiến tôi... phải đứng người.
Hai mặt trăng đẹp đẽ đang rọi soi trên đầu tôi! Thảm trời ngập tràn những ngôi sao lung linh!
Hai đầu gối tôi run lẩy bẩy, đầu chậm rãi quay về phía chị Mariya!
“Hơ... hơ....!! Đã đêm muộn rồi mà!!”
Seiya nói với chị Mariya một câu thật nhẫn tâm.
“Tại sao cô lại bị giới hạn thời gian thế hả? Tôi chẳng thế có vấn đề gì với cô cả.”
Mặt chị Mariya thì trắng bệch như ma.
...Gì thế!?
Tôi cảm thấy có gì đó nhột nhột.
Tôi không thấy rõ lắm được mọi thứ dưới không gian tối mù của Hang di động. Tuy nhiên giờ thì. Vầng quang từ hai mặt trăng trên bầu trời thiên giới đang rọi soi màn đêm này. Thì thế, khuôn mặt của chị Mariya cũng lộ ra khá rõ. Nói tới đó thì, tôi có thể thấy gì đó khá dày đang dính trên mặt chị Mariya. Đấy là...
“Nguyên một bộ ria!? Chị Mariya có râu ria xồm xàm thế hả!?”
Tôi ngỡ ngàng đến độ phải gào toáng lên. Chị Mariya nhận thấy phản ứng của tôi và phát hiện rằng bí mật của chị ấy đã bị bại lộ. Thế là...
“Đừng nhìn mà...!!”
Chị ấy gào lên với một âm giọng trầm nặng với bộ râu ria quanh mép đó.
“Kh... kh... khoan cái!! Đừ... đừng có bảo rằng chị Mariya thực ra là một nam thần nhé!”
“...nam thần?”
Chị ấy không còn định che giấu khuôn mặt râu ria đó nữa. Chị Mariya gào lên với chúng tôi bằng một giọng tráng kiện như thanh niên trai tráng.
“Thì là, ta vừa là nam thần vừa là nữ thần. Thực chất ta là một dạng thần linh mới, không có phạm trù cụ thể… có thể coi là thần linh ‘bảy sắc cầu vồng’!!”
“Bảy sắc cầu vồng!?”
Tôi câm nín khi nghe thấy một danh hiệu chưa bao giờ hay biết tới xuất hiện ở thiên giới. Chị Mariya kể lể với một giọng nam tính, mặt ngẩng lên bầu trời đêm.
“Duy nhất chỉ có Đại Thần Ishtar là biết sự việc bảy sắc cầu vồngn ày. Ta… trước giờ vẫn che giấu nó. Lông lá đầy mặt; thế nên, ta phải thường xuyên cạo râu. Cơ mà, dù ta có cạo sạch chăng nữa thì nó cũng lại phủ xanh khuôn mặt sau vài tiếng. Do đó ta vẫn luôn giấu nó đi khỏi mắt mọi người sau khi hoàng hôn buông xuống.”
Ơ thế… thế sao chị ấy không cao thêm phát nữa lúc hoàng hôn đi? Mà… mà khoan! Thời gian đâu mà phân bua mấy thứ thừa thãi thế này! Mình phải rời khỏi nơi này thật sớm trước khi mọi thứ trở nên rối rắm quá!
“Em… em hiểu rồi! Em chân thành cảm kích rằng chị đã dạy dỗ Seiya về các bước tiếp theo của Thổ ma pháp! Giờ thì bọn em xin phép ạ!”
Tôi vội vã toan định chạy đi, tay đẩy lưng Seiya, miệng nở nụ cười với chị Mariya.
“Đứng yên lại, hai đứa kia…!!”
Mariya tức tốc chặn đầu chúng tôi với dáng vẻ cục súc.
“Làm cái gì thế hả? Đã muốn về nhà rồi sao? Nghĩ gì mà muốn về sớm thế chỉ với mấy tiếng ‘cảm kích’ thôi hả!?”
“Em… em… em thực sự xin lỗi mà!! Em không tiết lộ bí mật của chị với ai đâu mà!!”
“Không phải cô nhóc. Bé Seiya mới là người sẽ phải chịu trách nhiệm vì đã để sự thật bị phát giác.”
“Bé Seiya!?”
Chị Mariya chỉ tay về phía Seiya.
“Bé Seiya là một con người đã chọc ngoáy vào một bí mật khó bật mí của một thần linh. Nếu bé ấy đã biết được mọi bí mật của ta rồi thì bé ấy không được phép rời khỏi vườn hoa này mãi mãi cả cuộc đời này! Mà giờ thì sự đã xảy ra rồi… thế nên… nào chúng ta hãy sống cùng nhau từ giờ trở đi thôi!”
“Má… má đùa đấy hả! Seiya có nghĩa vụ phải cứu Ixphoria đấy!”
“Ta không biết và không quan tâm tới một thứ như thế.”
Tôi run lên kinh sợ sau khi chứng kiến vẻ kinh hoàng tóe lên từ ánh mặt vị thần bảy màu này.
… Má… má thần này vốn dĩ làm gì có phải người nào kỳ diệu hay gì đâu!! Lại… lại thêm một má biến thái nữa!! Thiên giới bị làm sao thế này!?
Tuy nhiên, Seiya không nhúc nhích lấy một phân và chỉ nhìn thẳng vào chị Mariya.
“Này, ‘râu xanh’…”
“Bé con gọi ai là râu xanh cơ!!”
“Cô đấy. Cảm ơn vì đã dạy cho Tôi thổ ma pháp. Tuy nhiên, Rista nói đúng. Tôi phải cứu Ixphoria. Tôi không có thời gian chơi đùa với cô trên vườn hoa này.”
Tuy nhiên, Mariya chỉ mỉm cười quỷ quyệt.
“Không đâu. Ta không cho bé thoát khỏi đây đâu.”
Ngay sau khi tuyên bố tối hậu thư đó, mặt đất quanh chúng tôi dựng đứng lên! Đột nhiên, một bức tường đá khổng lồ nhô lên từ dưới đất và vây lấy chúng tôi như một cái lồng!
“Bức tường đá to tổ bố này nhốt chúng ta lại rồi! Làm gì giờ, Seiya?”
Tuy nhiên! Seiya đã hộc tốc lao về phía Mariya rồi!
“Hể. Vậy ra bé đang nhắm vào ta, người kích hoạt ma pháp này, thay vì phá hủy bức tường đá… ra vậy. Đúng như mong đợi, bé Seiya à. Bé có tư duy tốt đấy.”
Seiya áp sát Mariya! Cậu ấy toan định chạm vào vai má!
…Đây… đây là…! Cậu ấy định chôn Mariya xuống giống như cách cậu làm với John Dae sao!
Thế cơ mà, Mariya không nhúc nhích lấy một phân!
“Hả? Bé định sử dụng thổ ma pháp lên ta, lên Thổ Thần đấy ư? Xin chia buồn! Rất tiếc khi phải nói vậy, nhưng đó là một nước cờ thiếu khôn ngoan! Ta có kháng phép hệ đất cấp MAX! Thổ ma pháp của bé Seiya không làm gì ta được đâu!”
“Ồ. Được rồi, thế tôi sẽ hơi nghiêm túc một chút với cô vậy.”
Ngay khi cậu vừa chạm vào vai Mariya.
*lục bục*
“HHAAAẢ!?”
Vừa hét tá hỏa, Mariya vừa bị chôn xuống đất tới chỗ mắt cá nhân!
“Sức mạnh quỷ quái đâu ra thế!! Bé vừa chôn được một phần chân ta xuống dưới đất dù rằng ta có kháng thổ ma pháp đấy á!!”
“Gỡ bỏ mấy cái bức tường đá quanh bọn tôi đi.”
Mariya nhoẻn miệng quỷ quyệt.
“Ta phải cảnh báo với bé rằng khu vườn hoa này là lãnh thổ của ta!! Quyền năng của ta vốn đã được kích hoạt trên mặt đất khắp khu vực này rồi!! Bé không có cửa thắng đâu, bé Seiya à!!”
“Hmm…”
*lục bục*
Mariya còn chẳng cần phải chạm vô vai Seiya luôn! Thế cơ mà, Seiya đã bị chôn ngập mắt cá chân rồi!
“Se…Seiya!!”
Trong lúc đó thì Mariya đã nhấc hai chân ra khỏi mặt đất.
*điên loạn cười*
“Chúng ta đã đổi vị trí công với nhau rồi!”
Trong khi nữ thần bảy màu đó đang hả hê cười đắc thắng, cô ta dí sát mặt Seiya, người vẫn đang bị chôn chân xuống đất.
“Hề, hề! ‘Con rắn’ của bé Seiya… liệu ta có nên thưởng thức nó!”
Không… không thể tệ hơn rồi!! Thô bí vãi má ơi!!
Má này còn tởm hơn cả Mitis! Má nữ thần bảy sắc quỷ quyệt và tàn ác này đang chậm rãi áp sát nửa thân dưới của Seiya!
Tuy nhiên, đúng lúc đấy.
*lụp bụp lụp bụp*
“…Hả!?”
Mariya lại lún chân xuống đất phát nữa! Ngay sau đó, Seiya tung nắm đầu vào đầu má đó!
Mariya lộn tròng mắt trắng trong thoáng chốc…
“Ta… ta sẽ không thua bé đâu!!”
Má đó lập tức lôi bàn chân ra khỏi nền đất rồi vòng ra sau lưng Seiya, người vẫn chôn chân một chỗ!
*quỷ quyệt cười*
“Ta sẽ không nhân nhượng với bé nữa!! Ta sẽ ‘cắm chốt’ bé từ đằng sau!! Không phải với thổ ma pháp mà với quyền năng thần thánh bảy sắc cầu vồng của ta!!”
… ‘Cắm chốt từ sau’ á!? Ý…. Ý má đó là thế nào cơ chứ!? Cơ mà khỏi biết đi, nó nghe như kiểu thứ gì đó vô cùng tục tĩu vậy!!
Mariya vừa kéo quần của má lên vừa áp sát phía sau Seiya. Tuy nhiên, má đó tự dưng khựng lại.
“…Hử?”
Đôi chân của Seiya vẫn cắm rễ lại dưới đất vì quyền năng Thổ ma pháp của Mariya. Cơ mà, Seiya vẫn với được tới bao kiếm bạch kim của cậu. Chính xác khoảnh khắc đó, Seiya vươn tay vòng ra sau lưng và dùng bao kiếm quăng quật vào đầu Mariya! Cậu ấy táng má đấy vài lần liền như cầm búa vậy!
*uỳnh uỳnh*
Mariya bị chôn xuống quá đầu gối!
*uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh*
Mariya bị chôn xuống tới hông!
Thế rồi, Seiya hít một hơi dài.
“… Tôi tới đây. Hãy lãnh trọn ma lực mạnh mẽ nhất của tôi.”
Vừa dứt lời, cậu ấy tung đòn đóng đinh Mariya với bao kiếm, sử dụng toàn bộ sức lực của cơ thể cậu!
*UỲNH UỲNH RUỲNH RUỲNH*
… Thoáng chốc, Mariya đã biến mất tăm khỏi tầm nhìn của chúng tôi! Mà không… thực ra thì, tôi có nhận ra rằng còn mỗi trán má đó đang nhô lên mặt đất!
Tôi lao về phía Seiya. Cậu ấy kéo chân ra khỏi đất rồi phủi hết bụi cát khỏi người.
“Se… seiya!! Chị Mariya thế có làm sao không!? Còn mỗi trán chị ấy nhô lên mặt đất thôi kìa!!”
“Cũng như đám xác sống thôi, thần linh chết sao được. Kệ đi.”
“Nh… nhưng mà!”
Seiya chẳng quan tâm tẹo nào tới Mariya luôn. Thay vào đó, cậu nhìn vào lòng bàn tay.
“Hmm. Tôi đã thành công trong việc sảnh xất hàng loạt quái vật hệ đá. Thêm vào đó, Thổ ma pháp của tôi đã đặt tới đẳng cấp đủ để chôn một ‘kẻ thù với kháng phép hệ đất cao’…”
“Khoan, thực chất thì ai kẻ thù gì đâu!!”
Thế rồi, Seiya đạp lên đầu của Mariya, người đang hơi nhô lên mặt đất một chút, trong lúc đang tiến về phía trước một tẹo. Cậu ngắm nhìn hai mặt trăng xinh đẹp của thiên giới, tay vuốt mái tóc hào nhoáng của mình.
“Ready Perfectly.”
“Ông đang giẫm lên chị ấy kìa!! Seiya!! Ông thực sự đang đạp lên đầu chị ấy đấy!!”