Chẳng biết là may hay rủi nữa, nhưng công việc của tôi thì vẫn nhiều vô kể.
Khi đã quá bận rộn vì công việc thì tôi chẳng nghĩ được điều gì khác.
Chớp mắt cái đã đến giờ tan làm.
Dù vậy, tôi vẫn phải ở lại tăng ca thêm một hai giờ để hoàn thành công việc, chứ không được về nhà luôn sau giờ tan ca.
Khi vừa định rời khỏi công ty, tôi bắt gặp một vài người trông rất bơ phờ. Có lẽ là người ở ban biên tập. Sau khi ăn tối ở bên ngoài, chắc họ cần phải quay lại công ty để tiếp tục làm việc. Nhân viên của ban biên tập đã quá quen với việc phải làm đến khuya, hoặc đi về trên chuyến tàu điện cuối cùng. Xem ra ca làm thêm ở bên bộ phận kinh doanh vẫn còn nhẹ nhàng chán.
“Sao nào, Sanezawa? Muốn tìm chỗ nào đấy ăn tối không?”
Kutsuwa nói. Chúng tôi đang cùng dạo bước trên đường, vì cả hai vừa mới đi ra từ công ty.
“Nói gì bây giờ…”
“Này, cậu không sao đấy chứ? Hôm nay tôi thấy sắc mặt của cậu không ổn lắm đâu?”
Cậu ấy có hơi lo lắng hỏi thăm tôi, nhưng sau đó lại buột miệng nói:
“Được rồi, cứ như vậy đi! Anh em mình đi uống cho thoải mái nào! Đến mấy chỗ có gái ấy, được không?”
“Đi cái gì mà đi. Tôi từng nói với cậu là bản thân không quen đến mấy chỗ đó còn gì.”
“Này Sanezawa, thật sự cậu chẳng có tinh thần tí nào cả.”
“Cậu nói thế mà không ngại sao. Có bạn gái rồi mà vẫn dám đến mẫy chỗ như thế.”
“À, tôi chia tay với cô ấy rồi.”
Cậu thoải mái quá vậy.
Kutsuwa bình thản nói.
Trước đây Kutsuwa cũng cho tôi xem ảnh bạn gái của cậu ấy. Theo như lời cậu ấy kể thì họ đã gặp nhau trong bữa tiệc rượu, còn cô gái đó là y tá…Đúng không nhỉ. Mà hóa ra đã chia tay rồi sao.
“Tuy vậy, thi thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau, cũng hay làm nháy nữa.”
“Làm…”
Tôi ngạc nhiên không nói nên lời.
“…Ý…ý cậu là bạn tình sao?”
“Không đến mức đấy đâu. Vì có quá nhiều rắc rối nên chúng tôi đã chia tay. Nhưng cứ rảnh rỗi thì chúng tôi sẽ làm vài nháy chơi chơi thôi, mối quan hệ của hai đứa này là như thế đấy.”
“…”
Với tôi thì những lời cậu ấy thản nhiên nói ra cứ như một điều gì đó ở thế giới khác vậy.
Nói sao nhỉ?
Không thể ngờ là mọi người đều như thế.
Hóa ra người ở xã hội này…đều như thế cả.
Nhưng như thế…có vẻ buông thả nhỉ.
Làm tình mà cũng buông thả như vậy.
Tôi chưa từng phải suy nghĩ nhiều thế này.
Quan niệm về trinh tiết của tôi không cao cả đến mức “Nếu không phải vợ chồng thì không thể quan hệ”… Nhưng cũng chẳng hiểu tại sao, tôi lại cảm thấy “Làm chuyện đó với người mà mình không hẹn hò thì rất bất ổn.”
Tôi cho rằng bản thân mình đang quá coi trọng chuyện quan hệ tình dục.
Tôi cũng từng coi làm tình chính là mục tiêu của tình yêu.
Nhưng, đấy là quan điểm hồn nhiên của…một tên trai tân thời học sinh, chứ không phải là quan điểm của một người trưởng thành.
“…”
Ah, không đúng.
Tôi đâu có tư cách gì để nói người khác chứ.
Rốt cuộc thì tôi vẫn thất bại —— dù sao ngày hôm qua, tôi đã cố gắng để làm chuyện đó với Monou-san.
Dưới tác động của hơi men, tôi đã bị ham muốn chi phối, chỉ khao khát sự vui vẻ đơn giản đó và cố gắng quan hệ với người mà mình không hẹn hò. Mới đầu tôi cũng nghĩ “Làm chuyện đó trước khi hẹn hò là không hay”, nhưng đến khi có cơ thể trần trụi ở ngay trước mắt, tôi cũng chẳng kiềm chế được bản thân mình nữa.
Đúng là không có hi vọng gì mà.
Thật sự tôi cũng rất khó chịu khi mọi chuyện lại dở dang như vậy.
Tôi không trong sáng và hồn nhiên như một đứa trẻ vô âu vô lo, nhưng cũng không quyết đoán và biết suy nghĩ như người lớn.
Tôi không phải là một đứa trẻ, cũng không phải là một người lớn. Xem ra tôi đúng là một kẻ nửa chừng rồi.
“Cơ mà, hình như cô ấy tìm người đàn ông khác rồi.”
Kutsuwa không biết được nỗi buồn phiền của tôi, nên cậu ấy đành nói tiếp về chuyện của bạn gái cũ:
“Hơn nữa, người đó còn là bác sĩ đấy. Tôi cũng chẳng nhớ nhung cô ấy gì đâu. Nhưng bản thân tự nhiên cứ thấy buồn sao ấy. Người phụ nữ mà mình từng quan hệ sắp bị người đàn ông ‘chất lượng cao’ khác cướp mất rồi.”
“——“
Tôi ngạc nhiên khi cậu ấy có thể điềm nhiên nói ra như vậy.
Kutsuwa còn nói đùa rằng: “Như thế thì gọi là 『 bị người khác chơi mất 』nhỉ?”, nhưng tôi không muốn nghe nữa rồi.
Người đàn ông mới.
Người đàn ông có chất lượng tốt hơn.
Eh, đúng rồi nhỉ.
Vì sao tôi không nghĩ đến điều đó chứ?
Chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không quan tâm đến người khác.
Lời đề nghị của Monou-san.
Nếu tôi từ chối thì sau đó cô ấy sẽ làm gì đây ——
Tôi lập tức bỏ Kutsuwa lại, sau đó đến cửa hàng tiện lợi mua cơm hộp rồi về nhà.
Sau khi ăn bữa tối một mình như thường lệ —— tôi bắt đầu suy nghĩ kĩ và đưa ra quyết định.
Tôi vứt cái hộp cơm rỗng vào thùng rác rồi gọi điện thoại.
Dù gì tôi cũng biết thông tin liên hệ của cô ấy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gọi điện cho người khác vì chuyện cá nhân như này.
“Alo”
Người tôi gọi là Monou-san.
“Xin lỗi vì đã gọi chị. Giờ chị có rảnh không ạ?”
“Ừ. Tôi vừa mới tắm xong.”
Tắm.
Tôi bất giác giật mình. Nhưng giờ còn ngạc nhiên bởi những chuyện như này thì quá muộn rồi. Phản ứng của tôi không thể nào mà giống như học sinh cấp ba được nữa.
Bởi vì —— tôi muốn nói chuyện với cô ấy về những chủ đề còn hơn cả thế.
“Phải rồi…Sao cậu lại gọi điện vậy?”
“Mà tôi cũng đoán được rồi.” Monou-san lại nói tiếp,
“Tôi nghĩ là cậu đã có đáp án cho lời đề nghị của tôi rồi, đúng không?”
“…Phải ạ.”
Tôi đáp.
Tôi đã quyết định sẽ đồng ý.
“Eh…Nhưng xin hãy cho em được xác nhận, chỉ một câu hỏi thôi.”
“Xác nhận?”
“Nếu…em từ chối lời đề nghị đó —— thì về sau chị sẽ làm gì vậy trưởng phòng Monou?”
“…Cũng phải ha.”
Ngập ngừng một chút, cô ấy nói:
“Nếu Sanezawa-kun không chấp nhận —— có lẽ tôi phải đi tìm người khác thôi.”
Tôi như không thể thở được nữa. Dù đáp án của cô ấy chắc chắn sẽ là như vậy, nhưng khi nghe được từ chính miệng cô ấy nói ra, cơ thể tôi như đang bị đè bẹp xuống mặt đất bởi cảm giác trống rỗng và bất lực này.
Ừ, cũng đúng thôi. Đúng là thế rồi.
Đó là chuyện đương nhiên mà.
Tôi cũng đâu phải là người đặc biệt.
Đối tượng —— tìm ai mà chả được.
Đâu nhất thiết cứ phải là tôi.
Nếu đã không được thì phải tìm mục tiêu tiếp theo thôi.
Tìm người đàn ông khác.
Tìm giống đực có khả năng sinh sản tốt.
Bởi vì mong muốn của cô ấy cũng chỉ là những con tinh trùng khỏe mạnh.
Với một người phụ nữ xinh đẹp giống như Monou-san, tìm ai đấy để làm tình vào ban đêm thì là chuyện quá đơn giản.
Kể cả cô ấy có tìm người hiến tinh ở trên các nền tảng mạng xã hội phổ biến thì vẫn được thôi. Tuy tôi đã rất sốc sau khi tìm hiểu, nhưng gần đây có cả dịch vụ ghép đôi để hiến tinh trùng nữa.
Đâu có thiếu phương pháp.
Đối tượng thì nhiều vô kể.
Dù tôi có từ chối, cô ấy cũng chẳng thấy rắc rối gì cả ——
“…Cậu đang coi thường tôi đúng không? Ai mà chả thấy không thích khi phải bắt cặp với một người phụ nữ thiếu đạo đức và luôn cắm đầu vào công việc như tôi chứ. Cũng đúng ha. Thật sự xin lỗi vì đã nhờ cậu những chuyện phiền phức như vậy ——“
“Em sẽ làm.”
Tôi nói.
Không một chút do dự, tôi khẳng định chắc nịch như vậy.
“…Ah?”
“Em sẽ làm. Em chấp nhận lời đề nghị của Monou-san.”
Tôi nhắc lại.
Lời nói của tôi rất quyết tâm và kiên định.
Tôi không nói đùa.
Chung quy…vẫn chỉ là một lý do rất đơn giản thôi.
Trong mắt cô ấy, tôi chẳng phải người đặc biệt gì cả.
Sau khi hiểu rõ được điều đó, cuối cùng tôi cũng thẳng thắn với cảm xúc của mình.
Nói tóm lại —— tôi không thích.
Tôi không thích nhìn cô ấy lên giường với người đàn ông khác.
Tôi chỉ không thích điều đó thôi.
Cực kì không thích.
Chính tôi cũng chẳng hiểu nổi cảm xúc đó là gì nữa.
Liệu cảm xúc đó có phải là tình yêu hay không? Hay lẽ nào là do “thứ đó” trên cơ thể tôi đã bị kích thích nên không thể nào chấp nhận chuyện người phụ nữ từng làm nửa chừng với mình bị ai khác cướp đi. Hay chỉ đơn giản là vì tôi muốn có được một người phụ nữ giúp mình thoát khỏi kiếp trai tân, lại còn biết lắng nghe và làm theo những gì tôi nói?
Đó là tình yêu sao? Là mong muốn chiếm hữu thật ngây ngô sao? Là những ham muốn đầy đen tối sao? Là sự ghen tức với người đàn ông khác sao? Chẳng lẽ trong lòng tôi sợ hãi vì lo rằng người phụ nữ bên cạnh mình sẽ bị tên đàn ông khác quan hệ sao?
Trong lòng tôi xuất hiện đủ các cung bậc cảm xúc.
Chính bản thân tôi cũng chẳng hiểu những xúc cảm rối bời ở trong lòng mình là gì nữa.
Tôi không thích.
Tôi không thích cô sếp mà mình luôn ngưỡng mộ ở trên giường người đàn ông khác.
Tôi cực kì không thích.
Do cô ấy có thể sẽ quan hệ với người khác —— nên tôi cũng phải làm như vậy.
“Nếu chị chấp nhận người như em, thế thì em sẽ cố gắng hết sức để hợp tác. Vậy nên em có việc muốn nhờ chị. Xin hãy cho em được làm chuyện đó với chị nhé!”
Tôi nói.
Tôi cũng không ngờ là mình lại lớn tiếng nói ra như vậy.
Khoảng mấy giây sau đó, cô ấy mới khẽ trả lời:
“…Cảm ơn cậu.”
Chỉ một câu cảm ơn này thôi cũng đủ để tôi vui vẻ rồi.
⚤
Sau cuộc gọi điện với Sanezawa-kun, cơ thể của tôi chẳng còn hơi sức gì nữa.
Tôi nằm lăn ra ở trên sàn nhà của phòng ngủ.
Nắm chặt chiếc điện thoại di động ở trong tay, tôi khẽ thở dài.
“…Tốt quá rồi.”
Tốt rồi.
Thật sự quá tốt rồi.
Tôi còn đang lo lắng phải làm gì nếu như cậu ấy từ chối.
Là cấp trên của cậu ấy, tôi vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân mình phải tỏ thái đô kiên quyết, dứt khoát ở trước mặt cậu ấy…Nhưng thật ra tôi rất lo lắng…lo kinh khủng.
Bởi vì…sự thật là vậy.
Tự nhiên có người nào đó yêu cầu “Không dính dáng gì cả, chỉ sinh con thôi.”
Phụ nữ kiểu vậy không bị đối xử lạnh nhạt mới là lạ đấy…!
Huống chi cậu đó còn trẻ tuổi nữa…Còn tôi thì đã không còn trẻ rồi.
Tôi hơn cậu ấy cũng gần mười tuổi.
Lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng mình còn trẻ, nhưng với một chàng trai mới hơn 20 tuổi thì tôi có lẽ là một bà già rồi.
Hơn nữa…đó còn là lần đầu tiên của Sanezawa. Tôi cảm thấy người chưa có kinh nghiệm rất khó để chấp nhận lời đề nghị mà tôi đã nói ra.
Dù có từ chối thì cũng là chuyện dễ hiểu.
Có thể người ta sẽ thấy bình thường.
Nhưng.
Nhưng nếu cậu ấy từ chối tôi…vậy sau này sẽ rất xấu hổ mỗi khi hai người hỏi han nhau. Tôi từng nói là “Cứ quay về làm cấp trên và cấp dưới giống như trước đây thôi”, nhưng quan hệ của chúng tôi đâu thể nào mà trở lại dễ dàng như thế.
Hơn nữa.
Có thể Sanezawa-kun sẽ kể chuyện này với người xung quanh nữa.
Nếu vậy…tôi chẳng còn chỗ đứng nào ở trong xã hội nữa.
Đương nhiên tôi tin tưởng cậu ấy sẽ không làm những chuyện như vậy…Thế nhưng.
Dù nói thế này có hơi khó nghe…nhưng có thể cậu ấy sẽ báo cáo tôi vì bị quấy rối tình dục.
Hơn nữa, chỉ cần nói một cách đơn giản rằng: Cấp trên hơn 30 tuổi đã dùng chức vị để ép cấp dưới hơn 20 tuổi phải quan hệ thể xác. Chuyện đó không phải quấy rối tình dục thì còn là gì nữa.
Tôi rất sợ.
Dù biết rõ là nguy hiểm nhưng tôi vẫn làm.
Vậy nên, hiện giờ tôi có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
—— xin hãy cho em làm chuyện đó với chị nhé!
“~~”
Đầu óc tôi quay cuồng khi nhớ lại lời nói của cậu ấy.
Rốt cuộc Sanezawa-kun đang nói gì vậy…?
Không, tôi không nhầm.
Tôi chắc chắn không có nhầm.
Nhưng cậu ấy đâu cần phải nói cảm xúc đến thế chứ.
Thật sự quá thẳng thắn, làm cho tôi cũng thấy rất xấu hổ.
Cảm xúc mãnh liệt của cậu ấy cứ như đang bày tỏ tình cảm yêu thương vậy ——
“…Làm gì có chuyện đó chứ.”
Dù mới đầu tôi cũng rất vui, nhưng sự lạnh lùng ở sâu thẳm trái tim đã hóa thành nước đá và dập tắt niềm vui của tôi. Sự ấm áp trong cơ thể bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Bình tĩnh lại nào.
Không nên có những cảm xúc dư thừa đó.
Chả qua —— Sanezawa-kun là người tốt nên mới chấp nhận yêu cầu của tôi thôi.
Phải, có lẽ ít nhiều cậu ấy cũng coi tôi là phụ nữ.
Nhưng đó đơn giản chỉ là những ham muốn tình dục mà thôi.
Chắc chắn không phải tình cảm xúc tình yêu gì đâu.
Với một cậu bé còn trẻ như cậu ấy thì đâu thể nào lại thích một người phụ nữ như tôi.
Tôi là một người phụ nữ lớn hơn cậu ấy mười tuổi, tính cách cũng rất khó chịu, chỉ biết cắm đầu vào làm việc.
Cậu ấy không thể nào yêu một người phụ nữ như vậy được.
Cậu ấy cũng chẳng thể nhận ra được giá trị nào khác ngoài tình dục cả.
Có lẽ —— cậu ấy chỉ đang đồng tình với tôi thôi.
Phụ nữ khi qua tuổi 30 là đã lỡ mất thời điểm đẹp, dù không muốn kết hôn hay yêu đương thì có con vẫn là khao khát duy nhất. Người phụ nữ như vậy thật đáng thương và khó coi, nên có lẽ sẽ chẳng còn ai muốn giúp tôi nữa đâu.
“…Vậy thì được rồi.”
Như vậy là tốt rồi.
Dù đó là sự đồng tình hay là gì khác cũng được.
Chỉ cần có thể mang thai thì đều được cả.
Dù sao cũng vì lý do đó nên tôi mới chọn cậu ấy.
Có lẽ chỉ Sanezawa Haruhiko —— mới có thể thực hiện nguyện vọng của tôi.