Cơ thể của một người phụ nữ quyến rũ đang xuất hiện ở trước mắt tôi.
“Sanezawa-kun…”
Trong một căn phòng ở khách sạn.
Tôi thả lỏng cơ thể và nằm ở trên giường. Monou-san trong tình trạng
không mảnh vải che thân đang từ từ nhích dần về phía tôi.
Như một con thú dữ đang đi tìm kiếm thức ăn, cô ấy liếm môi và trườn người về phía tôi.
“Trưởng…trưởng phòng Monou.”
“Ừm! Được rồi. Sanezawa-kun chỉ cần nằm im thôi.”
Tôi vừa muốn bật dậy thì cô ấy đã ngăn lại, rồi còn nằm đè lên tôi nữa.
Cứ mỗi khi cơ thể cô ấy di chuyển thì hai quả bưởi đầy đặn đó lại đung đưa không ngừng, bản năng đàn ông của tôi cũng vì thế mà càng trở nên mãnh liệt.
Bởi vì phấn khích quá nên tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Thật sự cảm ơn cậu vì đã chấp nhận có con với tôi.”
“Eh…chuyện đó.”
“Tôi sẽ cố gắng phục vụ cậu ——coi như là quà cảm ơn.”
Cô ấy nở nụ cười thật xinh đẹp, rồi bắt đầu chạm vào cơ thể của tôi.
Cả người tôi run lên khi ngón tay nhỏ bé của cô ấy cứ vân vê và sờ từng vị trí trên cơ thể mình.
“Fufu. Cậu nhạy cảm thật đấy. Mấy anh trai tân đúng là không hề tầm thường mà.”
“…”
“Đáng yêu thật đấy. Trông cậu cứ như trẻ con ấy…Ừm, nhưng tôi thì không còn là trẻ con từ lâu rồi.”
“…Vâng.”
“Ah….Tuyệt thật. Cậu bé còn trẻ tuổi đúng là khác biệt thật đấy.”
Cô ấy dùng kĩ thuật điêu luyện để trêu đùa khi đang quấn quít lấy tôi.
Ánh mắt của cô ấy khi nhìn tôi cực kì dâm đãng, lại rất quyến rũ và thật tà dâm. Cứ như cô ấy muốn tất cả những người đàn ông mà mình để mắt tới phải trở nên sa đọa và biến thành tù binh của bản thân.
Trước những cái vuốt ve đầy điêu luyện này, một kẻ không có kinh nghiệm như tôi chỉ có thể bật ra tiếng thở dốc đầy đáng thương mà thôi.
“Vậy thì…Chúng ta bắt đầu làm tình thật nhé.”
Cô ấy ngồi dậy, sau đó đè cặp đùi đầy đặn và mịn màng ở tư thế cưỡi lên trên người tôi.
Và thế là.
Cô ấy đã nắm quyền chủ động, chuẩn bị làm tình cùng tôi.
“Hãy để tôi vắt kiệt những gì cậu đã tích lũy bấy lâu nay nhé.”
Sau đó Monou-san bắt đầu lắc mông của mình. Cô ấy thèm muốn cơ thể tôi cứ như cỏ cây khô héo đang đợi được cơn mưa tưới tắm vậy.
Ngay lúc này, tôi bỗng tỉnh dậy.
“~~”
Vừa mới tỉnh dậy, tôi đã ôm đầu đau khổ.
Cảm giác tội lỗi và tự trách bản thân khiến tôi chỉ muốn chết đi cho xong.
Ahh….hhhhhhhhhh!
Tôi thật, thật sự quá khó chịu, quá buồn bực.
Rốt cuộc —— —— —— tôi…đã có giấc mơ gì vậy!?!
Đây là cuốn tiểu thuyết 18+ gì thế này!?
Ah, thật đáng xấu hổ.
Nếu đó chỉ là mộng tinh thì thôi không nói làm gì…Nhưng ở trong giấc mơ, tôi còn ở thế bị động nữa chứ, thật sự không thể nào chấp nhận được.
Lại còn phải nằm im và bị người ta trêu đùa.
Chuyện gì đang diễn ra thế này…Rốt cuộc thì —— đó là mong muốn thầm kín, hay chỉ là sở thích kì lạ của tôi trong chuyện chăn gối chứ?
Người phụ nữ ở trong giấc mơ đó giống như một kẻ dâm đãng và chưa được thỏa mãn ham muốn, tính cách cũng khác hẳn Monou-san vốn rất đỗi bình thường.
Monou-san đâu phải là người như thế chứ! Ngay cả trong lần đi khách sạn vừa rồi,
cô ấy chỉ có xấu hổ chứ chẳng hề dâm đãng đến vậy, thật đúng là dễ thương…Không, không đúng!
Ý mình không phải vậy!
“…Phù.”
Tôi thở dài một hơi thật sâu rồi rời khỏi giường.
Ba ngày đã trôi qua kể từ khi tôi chấp nhận lời đề nghị của Monou-san.
Cơ mà hiện tại thì mọi chuyện vẫn chưa có tiến triển tí gì cả.
Thế nên tôi mới cứ luôn buồn phiền…Có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến tôi có giấc mơ như vậy.
---
Nhắc đến hoạt động kinh doanh của nhà xuất bản, nói một cách dễ hiểu thì mỗi bộ phận lại phụ trách một cuốn sách khác nhau.
Phòng kinh doanh số ba mà tôi đang làm việc thường phụ trách các loại sách ứng dụng vào thực tế như sách kinh doanh, sách hướng dẫn giảm cân.
“Trưởng phòng Monou, đã có số liệu POS của tuần vừa rồi.”
“Cảm ơn. Nộp cho tôi đi.”
Các thành viên ở cùng phòng đang tập trung tại khu vực trống ở trong phòng làm việc.
Monou-san đang đối chiếu số liệu bán ra thực tế được nộp hàng tuần, đồng thời hướng dẫn các thành viên tổng hợp kế hoạch kinh doanh trong tương lai.
“Tác phẩm《Sống chung với âm nhạc》của Mandela-sensei đã có bước tiến rất lớn đấy.”
“Dù sao thì chương trình thử giọng của anh ấy cũng rất hot mà.”
Dù đầu tháng này đã được tái bản, nhưng chắc cuốn sách đó sẽ nhanh chóng được tái bản tiếp thôi.”
“Tất cả đều là nhờ vào sự chỉ huy tài tình của trưởng phòng Monou. Chị ấy đã nhìn ra được cơ hội của chương trình thử giọng đó, nên trưởng phòng của chúng ta đã nhanh chóng áp dụng những chiến lược rất quyết liệt.”
Dù cho các thành viên đang liên tục khen ngợi,
“Mọi người đừng nịnh bợ nữa, tập trung vào làm việc đi.”
Monou-san bình tĩnh đáp lại, vẻ mặt của cô ấy thì chẳng thay đổi gì cả.
Sau đó, tất cả mọi người bắt đầu thảo luận với nhau về số liệu và nghiên cứu chiến lược kinh doanh.
Do kinh nghiệm làm việc của tôi chưa nhiều nên chẳng nói được gì. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng nêu ra ý kiến của bản thân, chứ không phải lúc nào cũng im lặng.
Khoảng nửa tiếng sau, buổi họp đã kết thúc.
Tất cả chúng tôi quay trở về vị trí và công việc của mình, ngay lúc này,
“Sanezawa-kun.”
Có người gọi tôi. Đó là Monou-san.
“Cậu hãy xem xong tài liệu này trước buổi chiều. Cần phải hoàn thành trước khi ra ngoài đấy.”
“Dạ vâng ạ.”
Tôi nhận tập tài liệu đó.
Buổi chiều ngày hôm nay, tôi và Monou-san có kế hoạch làm việc ở bên ngoài.
“Cậu nhất định phải xem đấy.”
“Vâng, em hiểu ạ.”
“Cậu phải xem kĩ từng trang đấy, toàn bộ phải xem hết.”
“Eh…em hiểu rồi.”
“Nhất định phải xem đấy. Phải tập trung, không được nói chuyện với người khác khi đang xem tài liệu.”
“…Vâng ạ.”
Monou-san nhắc nhở tôi với vẻ thiếu tự nhiên rồi rời đi.
Dù rất ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn cầm tài liệu và quay về chỗ ngồi. Khi đang định tập trung xem một mình như chỉ thị của cấp trên thì —— tôi đã nhận ra ý đồ của cô ấy.
Lúc đang lật một trang tài liệu, tôi phát hiện có một tờ ghi chú ở trong đó.
“Nếu cậu có thời gian rảnh lúc đang làm việc ở bên ngoài, chúng ta hãy bàn về những chuyện kia nhé.”
Đây là những chữ được viết trên tờ ghi chú khá lớn này.
“…”
Tôi hiểu rồi.
Chỉ vì tờ ghi chú này nên cô ấy mới nhắc nhở tôi kĩ đến thế sao.
Lời nhắn được để lẫn vào trong tài liệu, chỉ cho một mình tôi biết.
Những chuyện chưa thể giải quyết giờ cũng có chút tiến triển rồi.
Trái tim đập càng nhanh…Tôi càng muốn phàn nàn cô ấy.
Đều là người cùng chỗ làm việc, thế mà cô ấy lại sử dụng tờ ghi chú để bàn bạc về những chuyện bí mật đó —— đúng là thủ đoạn thật đấy.
Tình huống kiểu này cũng hay xuất hiện ở trong truyện tranh với phim truyền hình lắm.
Trong khi người khác đang làm việc như bình thường thì mình lại âm thầm trao đổi thông tin bí mật.
Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu được lý do rồi.
Nhưng mà ——
⚤
Fufu.
Tôi muốn nói kế hoạch đó thật hoàn hảo.
Để lời nhắn lẫn vào trong tài liệu và sử dụng tờ ghi chú để truyền đạt.
Sau đó thì nhắc nhở như một cách bình thường.
Nếu muốn âm thầm trao đổi ở trong công ty thì chỉ có thể dùng cách này thôi.
Tôi nghĩ là mình đã nhìn thấy tình tiết này ở trong những tác phẩm phim truyền hình.
Đúng là quá thủ đoạn mà!
Dù tôi rất căng thẳng và cảm thấy sai trái khi làm chuyện này trong lúc mọi người còn đang tập trung vào công việc, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác ——
Tôi thầm nghĩ như vậy. Đúng lúc này.
Điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn của Sanezawa-kun.
“Em nhận được thông tin ở trên tờ ghi chú rồi. Nhưng gửi tin nhắn như này có phải nhanh hơn không…? Ngoài chúng ta ra thì cũng đâu còn đồng nghiệp nào khác. Hay là chị cảm thấy khó chịu khi bị người khác nhìn điện thoại.“
Eh, đúng rồi nhỉ.
Cứ dùng điện thoại để truyền đạt là được rồi mà.
Trao đổi bằng những tờ ghi chú đúng là một cách thật…Nhưng thủ đoạn này chỉ được sử dụng khi muốn ngoại tình ở trong các bộ phim truyền hình mà thôi.
Một thủ đoạn dùng để yêu đương vụng trộm và sai trái ở chỗ làm việc.
Những người có gia đình sẽ thường sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm nếu họ để lại dấu vết ở trên chiếc điện thoại thông minh hoặc điện thoại nắp gập.
Cũng vì nguyên nhân này, nên họ mới sử dụng thứ có thể phi tang như tờ ghi chú.
Nhưng hai người chúng tôi không kết hôn, cũng chẳng yêu nhau.
Thế nên đâu cần phải lo lắng thông tin bị người khác xem trộm. Đúng ra thì lén lút trao đổi bằng những tờ ghi chú ở trong công ty còn nguy hiểm hơn ấy chứ.
Nói cách khác, những lời nhắn mà tôi viết lên tờ ghi chú…chẳng có một chút ý nghĩa gì cả.
“…~~~”
Thật, thật sự mất thể diện quá!
Tôi cảm thấy thật sự mất mặt khi bản thân có thể phấn khích vì nghĩ mọi chuyện “giống như phim truyền hình”.
Không ngờ cậu ấy lại bình tĩnh phàn nàn về hành động của tôi như vậy.
“Cậu nói cũng đúng. Lần sau cứ như vậy nhé.”
Tôi cố giả vờ bình tĩnh để trả lời tin nhắn.
Đưa mắt nhìn Sanezawa-kun đang ngồi ở chỗ của cậu ấy…tôi mới chợt nhận ra là cậu ấy đang ngắm nhìn tôi với vẻ mặt lo âu nhưng cũng rất khó tả.
Cậu ấy không dám nhìn thẳng vào tôi nên lập tức cúi đầu xuống và liếc mắt ra chỗ khác.
Eh…Cậu ấy sẽ nghĩ mình là người như thế nào đây? Nếu chẳng may cậu ấy lại nghĩ “Ngoài công việc ra thì trưởng phòng của mình chẳng làm được gì cả.”…thì phải làm sao đây?
⚤