Vừa đến giữa trưa, người đồng nghiệp Kutsuwa của tôi đã vươn vai đầy mệt mỏi rồi nói.
“Sanezawa, đi ăn thôi. Hôm nay ăn gì đây?”
“…Xin lỗi nhé, nay tôi có hẹn rồi.”
“Hả?”
“Trưởng phòng Monou gọi tôi.”
“…Eh. Giờ nghỉ trưa mà cô ấy vẫn muốn khiển trách người khác sao. Cậu cũng phải chịu đựng rất nhiều nhỉ.”
“Hahaha.”
Tôi bật cười theo.
Nếu đó chỉ là mấy chuyện lặt vặt hoặc những lời khiển trách thì đã tốt.
Còn về địa điểm gặp mặt
—— tôi đã biết từ trước buổi trưa rồi.
Tôi đi từ bộ phận kinh doanh đến phòng họp ở gần đó.
Phòng họp số 5 —— nằm ở tận phía bên trong.
Chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở đấy.
Tôi khẽ hít thật sâu rồi thở ra, sau đó gõ cửa rồi bước vào bên trong phòng.
Đây là một căn phòng kín và khá nhỏ, có thể chứa được khoảng 5-6 người. Monou-san đang ngồi ở phía bên kia của chiếc bàn, nên tôi ngồi xuống ở phía đối diện cô ấy.
“…Lần đầu tiên em đến chỗ này đấy.”
“Vì người của bộ phận kinh doanh không được sử dụng phòng này mà. Nhưng chỗ này rất thích hợp để nói chuyện riêng tư, vì gần như chẳng có ai đến đây cả.”
Sau khi nói vậy, Monou-san đặt một chiếc túi giấy lên trên mặt bàn.
Trên túi giấy có in nhãn hiệu của cửa hàng sandwich nổi tiếng. Cửa hàng này cũng nằm ở khá gần công ty chúng tôi.
“Tôi đã mua thứ này từ trước buổi trưa. Nếu không ngại thì cậu ăn đi.”
“Eh…Như thế thì ngại quá ạ.”
“Thoải mái đi, dù sao tôi cũng là người đã gọi cậu ra đây vào buổi trưa mà.”
“Em cảm ơn ạ. Eh…Nhưng em nhớ là đâu được phép ăn uống ở trong phòng họp ạ…”
“À…Chẳng có mấy ai tuân thủ quy định này đâu, nên cậu cứ yên tâm đi.”
Sau khi cô ấy khẽ thở dài như vậy,
“Ừ, mà dù thế nào thì cũng không nên ăn ở đây.”
“Vì ăn thì đâu thể nào trò chuyện về vấn đề đó được.” Monou-san nói với giọng tự giễu.
“…Có vẻ chị rất nghiêm túc nhỉ.”
Sau khi nói vậy, tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Về chuyện ngày hôm qua.”
“…Ừ. Chuyện đó thì tôi không nói đùa đâu.”
Monou-san khẽ gật đầu với vẻ nghiêm túc.
“Vì sao ạ…?”
“Vì sao gì?”
“Thì…chuyện đó…không bình thường tí nào ạ.”
Tôi chỉ có thể nói ra câu như vậy, vì bản thân cũng chẳng biết phải diễn tả khúc mắc ở trong lòng ra sao nữa.
“…Đúng vậy nhỉ.”
Monou-san vừa nói vừa gượng cười.
“Hôm qua tôi đã nói rồi mà…Tôi biết yêu cầu của mình với người khác chả bình thường một tí nào cả. Nhưng mà —— chính tôi cũng không ngờ lời nói của mình lại khó hiểu đến vậy.”
“Này Sanezawa-kun.” Monou-san tiếp tục nói.
“Tôi không muốn yêu, cũng không muốn kết hôn. Nhưng mà tôi vẫn muốn có con…Chẳng lẽ cậu thấy nguyện vọng đó rất khó hiểu sao?”
“Chuyện…chuyện đó…”
“Có lẽ…tôi không thích cái『 bình thường 』mà Sanezawa-kun vừa nhắc đến. Yêu đương, kết hôn, sinh con theo những cách bình thường, và đó là niềm hạnh phúc của phụ nữ —— ai ai cũng đều truyền bá những quy tắc cứng nhắc như vậy khiến tôi thấy rất mệt mỏi…”
Cô ấy nhẹ nhàng nói vậy, nhưng từng câu từng chữ lại ẩn chứa ý chí rất kiên định.
Nhưng bên cạnh đó —— cô ấy cũng rất tuyệt vọng.
“Tôi không muốn phủ nhận quan điểm của người khác. Chỉ là bây giờ tôi không muốn yêu cũng như kết hôn…Nhưng biết đâu 5 hay 10 năm sau, quan điểm của tôi sẽ thay đổi, khi đó có thể tôi sẽ kết hôn đại với ai đó. Tuy nhiên
—— chỉ có chuyện con cái thì tôi không muốn như vậy.”
“…”
À đúng rồi.
Giờ tôi mới nhận ra.
Sự khác biệt giữa những chuyện này. Chỉ có chuyện con cái là khác hoàn toàn.
Muốn kết hôn hay yêu thì lúc nào chả được.
Suy cho cùng, kể cả khi chúng ta có trở thành những ông bà già thì vẫn có thể làm được 2 việc trên.
Nhưng chỉ có chuyện con cái thì ——
“Giờ tôi đâu còn trẻ nữa…Ba năm nữa là đến tuổi 35 rồi…Độ tuổi đó khá lớn trong việc sinh sản, mức độ nguy hiểm khi mang thai và sinh con cũng dần tăng lên. Nên dù ra sao thì tôi vẫn muốn tận dụng thời điểm này, khi mà bản thân mới chỉ hơn 30 tuổi để mau chóng sinh con.”
“…”
Đây có lẽ —— chính là kế hoạch cuộc đời của cô ấy.
Phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều thì mới có thể quyết đoán như vậy.
Người như tôi dù có nói gì thì cũng chẳng thể thay đổi được suy nghĩ của cô ấy.
Nếu cô ấy đã quyết tâm như vậy thì sẽ không thể nào thay đổi được.
“Đương nhiên…tôi sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho Sanezawa-kun. Sau khi đứa trẻ được sinh ra, tôi sẽ không bảo cậu 『 đến nhận con của mình 』, cũng không bắt cậu phải trợ cấp tiền nuôi dưỡng. Chỉ cần có giấy tờ trên pháp luật là đủ rồi.”
Thật ra tôi cũng không chắc lắm…Nhưng có lẽ mọi chuyện là như vậy rồi.
Kể cả khi mối quan hệ của giữa hai chúng tôi có tiến triển lúc cô ấy mang thai, có lẽ cô ấy vẫn sẽ muốn tự mình nuôi dưỡng đứa bé đó.
Trái lại, sự xuất hiện của tôi sẽ càng gây khó chịu sau khi đứa trẻ ra đời.
Cô ấy cũng chẳng muốn thứ gì ở tôi cả.
Thứ cô ấy cần không phải là con người —— mà là hạt giống của tôi.
“Nên là…đúng như thế đó. Chỉ cần coi tôi là một người phụ nữ sẵn sàng nghe lời và làm theo những gì cậu nói là được rồi. Cậu cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì đâu. Miễn là cậu bằng lòng, nếu muốn giải quyết ham muốn tình dục thì có thể tìm tôi để làm tình.”
“Giải quyết ham muốn tình dục sao…”
Lòng tôi tràn ngập những cảm xúc khó nói lên thành lời.
Cảm xúc đó là gì chứ? Nếu cô sếp xinh đẹp đã đưa ra yêu cầu như vậy, tôi chỉ cần thấy vui là được rồi sao?
Chỉ cần thỏa mãn ham muốn tình dục là đủ rồi sao?
Nhưng thật đáng tiếc, tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra điều đó.
Đầu óc tôi trở nên rối bời, trong lòng thì thấy đau khổ.
“…Thứ lỗi cho em, nhưng ý chị là gì khi nói rằng bản thân sẽ là người phụ nữ nghe theo những gì em nói?”
Tôi hỏi.
“Em chẳng thể nào tưởng tượng ra được…Vì cho đến tận ngày hôm qua —— em vẫn còn là trai tân sao? À đâu, nói đúng ra thì giờ em vẫn còn là thằng trai tân mà…”
Nếu tôi có kinh nghiệm.
Nếu tôi vừa có kinh nghiệm, vừa hay đi tìm “ong bướm”.
Thế thì tôi chắc chắn có thể thẳng thắn trả lời câu hỏi đó. Dù từ chối hay chấp nhận, tôi cũng không cần phải đau đầu như thế này,
“Vậy nên…em cảm thấy trách nhiệm của mình có hơi nặng nề.”
Tôi đâu muốn trách móc đối phương.
Tôi…chỉ đang muốn nói ra những nỗi khổ tâm của bản thân mà thôi.
Thế nhưng ——
“Chuyện đó…Thật, thật sự xin lỗi cậu.”
Monou-san chán nản cúi đầu.
Vẻ mặt của cô ấy như bị che phủ ở trong bóng tối, nhìn cứ như đang chịu mọi sự dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi.
Eh? Vì sao tâm trạng của cô ấy tự nhiên lại …
“Phải rồi…Sanezawa-san, hôm qua chính là lần đầu tiên…Là hồi ức quý giá trong cuộc đời của cậu…Đều do tôi, còn chưa được nửa chừng thì đã phá hỏng chuyện rồi…”
“Eh…chuyện đó…”
“Vì tôi đâu ngờ là nhanh như thế chứ…”
“…”
Dường như Monou-san khá để tâm đến thất bại trong trải nghiệm lần đầu của tôi đấy.
Đùa cợt sao…Không, cô ấy không như vậy đâu. Nhất định rồi.
Nói thật thì tôi lại không muốn cô ấy để tâm đến những chuyện đó.
Cảm giác như kiểu con người khi bị lộ vết sẹo vậy.
“Nhưng, nhưng dù gì tôi cũng cố gắng hết sức rồi mà, không phải sao? Tôi cũng làm hết khả năng để giữ lại những kí ức đẹp nhất cho cậu rồi…Ngay cả khi cậu sờ nhầm một vài chỗ ở trên người, tôi cũng chỉ giả vờ không biết chứ đâu có vạch trần…”
“Eh…”
Chí mạng quá!
Những lời vừa rồi mới là vết thương chí mạng đấy!
Khác gì bị người ta đâm một vết thương chí mạng đâu.
“Thật ra tôi cũng đâu có kinh nghiệm…Nhưng nếu cậu chịu chấp nhận yêu cầu của tôi, lần sau tôi sẽ hướng dẫn cẩn thận cho cậu…Ah? Không..không đúng…Tôi đang nói cái gì vậy chứ?!?!?”
“…Eh, xin chị đừng nhắc lại chuyện đấy được không? Như vậy thì em khác gì một kẻ quá ngây thơ đâu.”
Nhìn thấy Monou-san trở nên bối rối, tôi phải cố để nói ra những lời này.
Khác gì tôi đang cầu xin cô ấy tha mạng đâu.
“Ehh……Khụ khụ. Chúng ta nên bình tĩnh lại đã…”
Monou-san hắng giọng rồi khẽ thở dài.
Sau đó cô ấy nghiêm túc nói tiếp,
“Được rồi, tôi cũng đã nói xong mọi chuyện rồi.”
Cô ấy nói vậy rồi rời khỏi chỗ ngồi.
“Hôm qua tôi cũng nói rồi, tôi không muốn ép cậu. Nếu không chấp nhận thì mong cậu có thể thẳng thắn từ chối.”
“Nhưng mà, ” cô ấy nói tiếp,
“Dù câu trả lời của cậu là gì…tôi sẽ rất vui nếu cậu có thể mau chóng đưa ra đáp án. Nãy tôi cũng bảo rồi đấy…Tôi không…không còn thời gian để lãng phí nữa.”
Sau khi Monou-san nói vậy bằng giọng tự giễu, cô ấy lập tức rời khỏi căn phòng.
Tôi lặng im suy nghĩ một lúc, sau đó cũng cầm túi bánh sandwich và đi ra ngoài.