Có một kiểu diễn đạt gọi là "ánh sáng bình minh" .
Đó là cách diễn đạt được sử dụng ở trong các cuốn tiểu thuyết.
Sau khi đôi nam nữ đã thỏa mãn trong việc quan hệ tình dục, thời gian sẽ thay đổi thật nhanh, khung cảnh cũng vì thế mà biến đổi theo. Hai người nằm ngủ ngon trên chiếc giường và đón chào ánh bình minh của ngày mới, thi thoảng có cả tiếng chim hót ở bên ngoài phòng nữa.
Cách diễn đạt đó được dùng để ám chỉ chuyện đôi nam nữ đã quan hệ tình dục trong khoảng thời gian trống và cảnh đó không được miêu tả ở trong cuốn tiểu thuyết.
Theo như kết luận trên thì ——
Tôi không thể đón chào “ánh sáng bình minh” của ngày hôm sau với Monou-san rồi.
“…”
Tôi đột nhiên đứng dậy.
Bản thân chợt nhận ra đây không phải khách sạn.
Mà là nhà của tôi.
Tôi đang sống một mình trong căn nhà 1K.
Lúc tỉnh lại thì cũng đang nằm ở trên giường của nhà mình.
Tôi không hề có thiếu ngủ, vì ngay khi chuyến tàu điện chuẩn bị rời bến thì tôi đã lên kịp và về được đến nhà.
Hơn nữa, tôi cũng không say. Đương nhiên uống rượu rất thoải mái, nhưng tôi không uống nhiều lắm.
Thế nhưng —— đầu của tôi lại đau như búa bổ.
Đến giờ tôi vẫn chẳng thể nào chấp nhận yêu cầu và cuộc trò chuyện vào ngày hôm qua của cô ấy.
Thậm chí tôi còn nghĩ rằng tất cả những điều đó chỉ là sự dối trá.
Vào tối hôm qua ——
“…Hôm nay cậu cứ về trước đi.”
Monou-san nói vậy khi tôi vẫn còn đang ngồi ở trên giường.
Trên cơ thể trần trụi của cô ấy chỉ có mỗi chiếc áo tắm.
“Chắc cậu rất khó chịu khi tôi bỗng dưng đưa ra yêu cầu đó nhỉ.”
Cô ấy không định nhìn tôi, chỉ tự giễu nói vậy.
“Eh…Đâu có ạ.”
“Tôi biết chuyện mình đang nói không phù hợp với chuẩn mực đạo đức của xã hội. Trông Sanezawa-kun nghiêm túc đến thế cơ mà…Dĩ nhiên là cậu đâu thể nào chấp nhận yêu cầu này của tôi được.”
Sau khi nói vậy, cô ấy nhặt đồ lót vứt ở trên chiếc ghế sofa. Tôi đã phải vội quay mắt sang chỗ khác lúc cô ấy cởi áo tắm và mặc đồ lót.
“Tôi không hề ra lệnh cậu làm chuyện này với tư cách là cấp trên. Đó chỉ đơn giản là lời đề nghị của tôi mà thôi…”
Monou-san nói.
“Nếu không được thì cứ theo ý của cậu đi, tôi không ngại đâu. Đến khi đó…chúng ta cứ quên hết mọi chuyện xảy ra trong đêm nay, rồi quay trở về mối quan hệ cấp trên và cấp dưới như trước đây là được.”
Monou-san lẩm bẩm với vẻ quả quyết.
Sau khi thay quần áo xong, cô ấy lập tức rời khỏi căn phòng mà không hề đợi tôi đưa ra câu trả lời.
Chỉ còn lại một mình tôi ngồi sững sờ ở đó.
Tôi cứ thẫn thờ như thế suốt ba mươi phút, sau đó mới chợt nhớ đến giờ của tàu điện, nên đành vội vàng thay quần áo và rời khỏi khách sạn.
Trong suốt khoảng thời gian chuẩn bị thay quần áo sau khi thức dậy lúc sáng sớm, tôi cứ suy nghĩ mãi đến chuyện của ngày hôm qua.
“Có vẻ là…thật rồi.”
Tôi không thấy giống nói đùa chút nào cả.
Cô ấy rất nghiêm túc.
Yêu cầu của cô ấy —— hoàn toàn là thật.
Monou-san đã rất nghiêm túc khi đưa ra yêu cầu của bản thân ——
Cô ấy muốn sinh con với tôi.
“Eh, nhưng mà…chuyện đó..thật sự được sao ?”
Không muốn kết hôn, cũng chẳng muốn yêu.
Nhưng —— lại muốn có em bé.
Thế nên cô ấy mới muốn chọn tôi để cùng sinh con.
Hay nói trắng ra…cô ấy chỉ muốn hạt giống của tôi mà thôi.
Tôi hiểu. Đương nhiên là tôi hiểu chứ.
Nhưng kể cả vậy, tôi vẫn chẳng thể nào thật tâm chấp nhận chuyện đó.
Những điểm không hợp lý…đang khiến đầu tôi trở nên rối bời.
Phải miêu tả ra sao đây?
Tôi thì lại nghĩ: Không phải như vậy.
Đẻ con,
Đứa trẻ ra đời,
Không phải vậy đâu, tôi thầm nghĩ.
“—— tin tức tiếp theo xin được chuyển đến cho quý vị. Trong những năm gần đây, hoạt động『 mua bán tinh trùng 』đang được tiếp tục mở rộng quy mô trên mạng xã hội. Hành động hiến tinh trùng là do người dùng tự thực hiện và không có liên quan gì đến các tổ chức cộng đồng. Về mối nguy hiểm cũng như các câu hỏi liên quan đến hành vi này, ngày hôm nay chúng tôi đã mời các chuyên gia đến đây ——.”
Khi đó tôi cũng gần thay xong bộ đồ vest rồi.
Tự nhiên tôi lại mở TV, nên mới phát hiện chủ đề đang nói trong chương trình rất phù hợp với bản thân, nên thi thoảng cũng lắng tai nghe.
Hiến tinh trùng.
Tôi chẳng nhớ mình đã thấy cụm từ đó trên trang web hay trang tin tức nào trước đây rồi.
Vì nhiều lý do mà một số cặp vợ chồng không muốn sinh con bằng cách quan hệ tình dục thông thường, mà họ muốn lấy tinh trùng trong kho tinh trùng và sinh con bằng các kĩ thuật y học.
Bởi vì y học ngày một phát triển, nên con người có thể chào đón sinh mệnh mới thông qua cách này.
Những năm gần đây, bởi vì mạng xã hội phát triển —— nên có vẻ hành vi hiến tinh trung của con người đang nhiều lên.
“…”
Trên con tàu điện đang đi về phía công ty.
Tôi cầm điện thoại để tra cứu thì thấy rất nhiều tin tức liên quan đến chuyện này.
Có không ít trường hợp chỉ cung cấp mỗi tinh trùng —— nhưng bên cạnh đó, cũng có một số trường hợp lại là gặp mặt trực tiếp rồi quan hệ. Dù sao thì cách đấy cũng cung cấp được tinh trùng mà không cần phải đến các cơ sở y tế,
hiệu quả thì thiết thực hơn, cách làm lại đơn giản hơn.
“…”
Tôi lại cảm thấy —— đầu óc đang quay cuồng.
Không chỉ bởi tàu điện đang rung lắc.
Mà quan điểm ở trong tôi cũng đang dần lung lay.
Có lẽ tôi đã luôn cho rằng chuyện sinh con “phải là như vậy”. Nhưng xem ra, trước giờ tôi luôn giữ quan điểm quá lạc hậu và cứng nhắc rồi.
Tôi cứ thế nghĩ đến những chuyện đó.
Với đôi chút lo lắng còn đọng lại ở trong tâm trí, tôi bước về phía công ty ——
“——Eh, Sanezawa-kun.”
“Trưởng…trưởng phòng Monou…!”
Tôi tình cờ gặp trưởng phòng Monou khi vừa mới vào thang máy.
“Chào buổi sáng, trùng hợp thật nhỉ.”
“Vâng ạ…Em chào chị.”
Không ổn ồi. Tôi cứ cảm thấy lúng túng sao ấy.
Trong suốt hai ngày vừa qua, tôi đều không dám nhìn thẳng vào mặt của cô ấy.
“Cậu không vào sao?”
“Ah…Em..em vào đây.”
Trước lời thúc giục của cô ấy, chúng tôi cùng bước vào thang máy.
Không giống như tôi, trưởng phòng Monou chẳng thay đổi gì cả, vẻ mặt cô ấy vẫn bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì vào ngày hôm qua. Chẳng lẽ cô ấy sẽ biến thành người khác khi đến công ty sao? Giỏi thật đấy. Kinh nghiệm ngoài đời của tôi và cô ấy đúng là cách nhau một trời một vực mà.
Thang máy bắt đầu đi lên.
Hai người chúng tôi cùng đứng với nhau ở trong không gian kín đáo này.
Hiểu theo một cách nào đó thì tình cảnh bây giờ không khác gì ngày hôm qua cả.
Trong một căn phòng nào đấy ở khách sạn, cơ thể trần trụi đó đã hiện lên rất rõ ở trong mắt tôi, thật sự là quá nét luôn, dù khi đó xung quanh thì tối mờ.
“Sanezawa-kun, cậu sao vậy? Mặt cậu đỏ thế.”
“Không, không có gì đâu ạ…! Em..bỗng nhớ tới chuyện ngày hôm qua ——“
“Cậu nói cậu nhớ đến sao…~~!~??”
Khuôn mặt của Monou-san bỗng ửng hồng.
“Thật là! Mới sáng sớm mà cậu đã nghĩ gì vậy!”
“Em thật…thật sự xin lỗi ạ…Chỉ là em bất giác nghĩ tới thôi…”
“Đừng có đổ thừa nữa…”
Monou-san đặt tay lên trên mặt và tỏ ra bối rối.
“Nếu…nếu đã là nhân viên thì phải giữ được tác phong cần có ở công ty. Đã là chuyện đời tư thì đừng có mang vào trong công ty chứ. Tôi cũng đang cố để…khụ khụ.”
“…Eh?”
Monou-san vội ho, nhưng mà đã chậm mất rồi.
Cô ấy đang cố (che giấu) gì chứ?
Do tôi tự nhiên cứ nhìn chăm chú vào, nên cô ấy lấy tay che mặt rồi xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.
“Đừng…đừng nhìn tôi như vậy mà…”
“…Em..em xin lỗi.”
Hóa ra đâu chỉ có mỗi mình tôi không giữ được sự bình tĩnh sau những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Cô ấy đã lột bỏ chiếc mặt nạ, cố gắng để che đi khuôn mặt đang ửng hồng. Tôi cảm thấy dáng vẻ đó của cô ấy thật đáng yêu quá.
Chẳng lâu sau —— thang máy đã di chuyển đến tầng cần đến.
Bộ phận kinh doanh nằm ở tầng này, đó cũng là chỗ làm việc của tôi và cô ấy.
“…Tôi đi trước đây.”
Cửa vừa mới mở thì Monou-san đã bước ra ngoài thật nhanh như muốn chạy trốn.
Thế nên tôi,
“Eh…Chị chờ chút đã.”
Tôi vội gọi cô ấy lại.
“Về chuyện mà chị đã nhờ em vào tối hôm qua ấy…”
Monou-san ngừng bước.
Tôi cố gắng để tìm cách diễn đạt sao cho hợp lý.
Dù sao chúng tôi đang đứng ở chỗ dễ bị nhìn thấy, nên cũng chẳng biết khi nói chuyện có bị người khác nghe thấy hay không.
“Eh…Em muốn nói chuyện nghiêm túc với chị.”
“…”
“Em đã nghĩ cả một buổi tối…Nhưng vẫn chẳng thể nào hiểu được…Nên em hi vọng lúc chúng ta nói chuyện, chị có thể giải thích rõ hơn.”
Tôi nói vậy.
Đây là lời nói hoàn toàn thật lòng của tôi.
Tôi muốn hiểu cô ấy rõ ràng hơn.
Ý định của cô ấy, tình cảm thật sự của cô ấy.
“…Giữa trưa.”
Monou-san yên lặng trong chốc lát rồi nói vậy.
Cô ấy cũng không hề quay đầu lại.
“Trưa ngày hôm nay, cậu có thể dành ra một chút thời gian không?”
“Em..có thể.”
Sau khi tôi nói vậy, cô ấy liền bước đi mà không hề quay đầu.
Thật ra thì giờ cũng không phải giờ làm việc, nhưng tôi vẫn phải làm.
Với cả thành tích tháng nay của tôi đã rất tệ rồi.
Thế nên, tôi lại càng phải cố gắng nỗ lực gấp đôi người khác.