Buổi tối đã đến.
Chúng tôi hẹn gặp nhau vào lúc tám giờ.
Tôi tạm rời công ty, về nhà ăn tối, thay quần áo rồi lập tức đến nhà của cô ấy.
“Chào cậu.”
Monou-san bước ra ngoài chào đón tôi —— trên người cô ấy vẫn còn mặc bộ đồ vest.
“Eh…?”
“Eh, bộ đồ này của tôi sao? Tại buổi họp diễn ra hơi lâu ấy mà.”
Cô ấy túm lấy bộ đồ vest của mình rồi gượng cười nói.
“Thật ra thì tôi cũng vừa mới về thôi.”
“…Chị đã vất vả rồi.”
Dường như người ở cấp quản lý phải gánh vác khá nhiều công việc, còn một nhân viên bình thường như tôi thì có gì để so sánh được với họ chứ?
Tôi bước vào bên trong nhà.
Tôi thấy Monou-san mặc đồ vest ở công ty suốt nên cũng quen rồi.
Nhìn bóng lưng của cô ấy —— tôi lại thầm nghĩ:
Người phụ nữ này rất hợp với bộ đồ vest.
Size đồ rất phù hợp, trông vừa vặn với người cô ấy. Ẩn dưới chiếc váy bó sát là đôi chân dài miên man với quần tất màu đen. Tuy bình thường tôi hay vô tình nhìn chăm chú vào bộ ngực của cô ấy, nhưng hóa ra chân của Monou-san cũng nuột thật.
Bình thường khi ở chỗ làm việc, tôi luôn tuân thủ nghiêm ngặt và nhắc nhở bản thân mình tránh nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác lạ…Eh? Nhưng ở đây có phải công ty đâu.
Chỗ này chỉ có hai người chúng tôi, với cả hiện tại cũng đâu phải giờ làm việc.
Điều đó cũng có nghĩa,
“Cậu đợi tôi một tí có được không? Giờ tôi sẽ đi thay quần áo.”
“…Ể?”
Tôi bất giác kêu lên.
Monou-san tỏ ra bối rối.
“Sao vậy?”
“”Eh…Chị…chị định thay quần áo sao?”
“Tôi đúng là muốn đi thay quần áo.”
“…Thế ạ. Thì ra là vậy sao.”
“Eh? Sao vậy?”
“À…Không, không có gì đâu ạ. Em chỉ đang nói chuyện một mình thôi.”
“Tò mò thật đấy…”
Cô ấy nhìn tôi chăm chú với vẻ nghi ngờ.
“Nếu cậu có lời muốn nói thì cứ thẳng thắn đi.”
“…Vậy…vậy thì.”
Ánh mắt của cô ấy quá sắc bén nên tôi đã lỡ nói ra ý định ban đầu của mình:
“Hôm nay….Em mong…”
“Mong?”
“Em mong chị có thể tiếp tục mặc đồ vest…Có được không ạ?”
“…Eh?”
Mới đầu Monou-san tỏ ra hơi ngạc nhiên, nhưng vài giây sau thì cô ấy lại đỏ mặt.
“…Tôi nên nói gì về cậu bây giờ.”
Sau chúng tôi đến phòng ngủ, Monou-san nói.
Giọng nói của cô ấy lộ rõ sự kinh ngạc, lo lắng…và xấu hổ nữa.
“Gần đây tôi mới nhận ra điều đó đấy…Sanezawa-kun, cậu đúng là rất biến thái đó.”
“…Không phải đâu, em thật sự xin lỗi ạ.”
“Còn muốn tôi mặc đồ vest để làm chuyện đó nữa…Thật là, rốt cuộc thì cậu đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng phải đây chỉ là bộ đồng phục bình thường thôi sao? Chỗ hở cũng chẳng có mấy, nhìn chẳng quyến rũ tí nào cả.”
“Eh, thì bởi bình thường chị hay mặc bộ đồ vest nên em mới thích thôi. Em có thể nói như thế không ạ?”
“…Sanezawa-kun, điều đó có nghĩa là bình thường cậu vẫn luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đó ở trong công ty sao? Hay là cậu cảm thấy tôi rất quyến rũ khi mặc bộ đồ vest?”
“…Em không có gì để phản đối.”
“Ít..ít ra cậu cũng phải phủ nhận một chút đi chứ, đồ ngốc này…”
Có vẻ như Monou-san luống cuống đến mức không biết phải trả lời gì nữa.
Mặt của cô ấy đỏ bừng lên vì bối rối.
“Tôi cởi áo vest ra có được không? Nếu bị nhăn thì toi mất.”
Cô ấy nói vậy rồi cởi áo vest.
Tôi thật sự hoảng hốt khi chiếc áo mặc bên trong của cô ấy hiện ra ở ngay trước mắt.
Hai quả bưởi to lớn đè lên lớp vải mỏng manh. To quá, thật sự là to quá. Monou-san với chiếc áo mặc bên trong đúng là chết người mà.
Sau khi đã gấp gọn chiếc áo vest, Monou-san ngồi lên trên giường.
Tôi cũng sợ hãi ngồi ở bên cạnh cô ấy.
“Em…em có thể sờ không ạ…?”
“Tùy cậu thôi.”
Có vẻ như cô ấy thật sự bị sốc rồi, nên mới dửng dưng như vậy.
Tôi quyết định vươn tay về phía cô ấy.
Đúng hơn là về phía bắp đùi của cô ấy trong chiếc quần tất——
“…Eh!?”
Có lẽ vì quá bất ngờ nên cô ấy mới bật ra tiếng kêu đầy bối rối.
“Cậu…cậu muốn sờ chỗ nào vậy?”
“Không được ạ?”
“Không…không phải vậy.”
Sau khi được sự cho phép của cô ấy, tôi bắt đầu sờ lên bắp đùi ở trong chiếc quần tất.
Wow….Phê quá đi mất. Mà thứ gì đây?
Có khô mà cũng có ướt, hai kiểu hoàn toàn trái ngược nhau. Thì ra cảm giác khi sờ quần tất lại khó miêu tả đến thế sao? Dù biết bên trong vải có các sợi tơ, nhưng nhiệt độ và xúc cảm khi đụng chạm da thịt vẫn rất chân thật. Thật không ngờ khi cảm nhận cùng lúc da thịt với các sợi vải lại có được hiệu quả cộng hưởng đặc biệt đến vậy…
Đây chính là bắp đùi ở trong quần tất….!
“…Cậu…cậu đợi chút đã!”
Ngay khi tôi còn đang nghịch bắp đùi của cô ấy và đắm chìm trong thứ cảm xúc lạ lẫm này, Monou-san bỗng hỏi với giọng hơi nghi ngờ.
“Không được! Cậu đừng…đừng sờ đến mê man như thế chứ.”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì…Tôi…tôi xấu hổ lắm. Đùi của tôi…chắc là to lắm….”
Dường như cô ấy rất xấu hổ khi nói vậy. Dù hai người chúng tôi đã thân mật cơ thể, vậy mà cô ấy vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì bắp đùi của mình sao? Tôi cũng không hiểu rõ suy nghĩ của phụ nữ lắm.
“Làm…làm gì có to đâu chị.”
“…Cậu không cần phải an ủi đâu. Thật ra tôi cũng có thể khiến bắp đùi mình nhỏ hơn chút. Cơ mà….dạo gần đây tôi có hơi lười…Nhưng chỉ cần tôi nghiêm túc thì sẽ nhỏ lại thôi.”
“Eh…To thì đúng là to…Nhưng cũng vì to nên mới tuyệt chị ạ. Eh, phải là rất tuyệt mới đúng. Dù đùi có to đến thế nào thì cũng được ạ!”
“Được cái đầu cậu ấy!”
Ngay cả khi đang nói nhẹ nhàng như thế này, tôi vẫn không bỏ tay khỏi bắp đùi cô ấy.
Tôi không ngăn được bản thân mình nữa rồi.
Tôi đưa tay sờ soạng, vuốt ve rồi bóp bắp đùi của cô ấy. Ngón tay tôi cứ vân vê ở xung quanh để cảm nhận da thịt ở trong chiếc quần tất.“Ahh…”
Monou-san bắt đầu khẽ kêu lên những âm thanh đầy quyến rũ.
Bàn tay đang mò mẫm và tìm kiếm của tôi cũng từ từ tiến đến vùng bẹn.
Và rồi ngón tay tôi đã chạm được đến chỗ ở bên cạnh bắp đùi cô ấy.
Từ từ, chậm chạp mò vào chỗ sâu hơn trong đó —— nhưng đúng lúc này.
“…Không được, cậu mong dừng tay lại đi!”
Monou-san bỗng nhiên nắm lấy tay tôi và yêu cầu dừng lại.
“Cứ tiếp tục như vậy thì…tôi không chịu được đâu.”
Thôi xong rồi.
Bản thân đã quá kiêu ngạo.
Ngay khi tôi tái mặt và bắt đầu cảm thấy hối hận thì ——
“Cậu…đừng khiến tôi phải sốt ruột như thế chứ.”
Cô ấy thở hổn hển và trả lời tôi như vậy. Hiện giờ khuôn mặt đó đang ửng đỏ, đôi mắt thì ươn ướt.
Thế là tôi hiểu ngay ý của cô ấy, bởi vậy mà bản thân cũng không giữ được lý trí nữa ——
Tôi lập tức đè lên trên người cô ấy theo như bản năng của một người đàn ông.
Chúng tôi thân mật với nhau trong khoảng một tiếng đồng hồ thì kết thúc.