Shigoto Kaeri, Dokushin no Bijin Joushi ni Tanomarete

chương 05: chuyến công tác của trường phòng monou (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã 1 tuần trôi qua kể từ khi tôi đánh mất lần đầu của mình.

Dù tôi đã không còn là trai tân, nhưng thế giới cũng sẽ không vì thế mà phải thay đổi.

Tôi và cô ấy vẫn trải qua cuộc sống bình thường như trước.

Bộ phận kinh doanh lại càng trở nên bận rộn vào những ngày cuối tháng.

“Trưởng phòng Monou, xin chị hãy xem qua các tài liệu cần kí vào tuần sau ạ.”

“Cảm ơn nhé. Cậu cứ để ở đó đi.”

“Trưởng phòng Monou, có điện thoại từ bên ban biên tập, họ nói sẽ có cuộc họp thống nhất về số lượng in ấn tác phẩm ạ.”

“Cậu báo cho họ là tí nữa phía chúng ta sẽ gọi điện lại.”

“Trưởng…trưởng phòng Monou… Để thực hiện chương trình quảng cáo marketing cho tháng sau, trưởng bộ phận đang có ý định giảm mạnh ngân sách, cắt giảm nhân sự và thu nhỏ quy mô của hoạt động này lại. Vậy nên em muốn hỏi ý kiến của chị về chuyện này…”

“…Có thể. Tôi sẽ trực tiếp bàn chuyện này sau.”

Hôm nay Monou-san vẫn xử lý công việc với thái độ chăm chú và lạnh lùng như thường lệ.

Tôi cũng không thể để mình bị bỏ lại phía sau được.

Tài liệu của kế hoạch quảng cáo marketing đã viết được một nửa, và giờ tôi làm một mạch cho xong luôn.

Tôi xem đi xem lại, kiểm tra rất nhiều lần rồi nộp tài liệu cho Monou-san.

“Xin chị kiểm tra thử đi ạ.”

Monou-san nhận lấy liệu rồi nhìn văn bản viết trong đó với vẻ nghiêm túc.

Tôi căng thẳng chờ đợi câu trả lời của chị ấy.

Và rồi,

“Cũng không tồi.”

Tôi thật sự vui vẻ trước lời đáp lại của chị ấy.

“Tốt nhất là cậu nên thay đổi cách diễn đạt ở chỗ này…cả chỗ này nữa. Cậu viết bình thường quá, hãy thử thêm một vài ý tưởng độc đáo đi. Mà kể cả bài viết về hoạt động kinh doanh cũng vậy…Đâu thể chỉ viết mỗi câu “Số sách đã vượt qua con số 〇〇 chục nghìn !” được, cậu cần phải chỉ ra được số lượt truy cập trang web và số lượt xem của video, sau đó tung ra sản phẩm để bán, đó mới là những điều mà con người thời nay thích xem. Nhưng những chỗ cậu cần viết lại cũng chỉ nhiêu đó thôi…Còn lại thì cậu hãy liên hệ với bên ban biên tập nhé rồi thử làm tiếp nhé.”

“Vâng ạ.”

Trong lòng tôi đang cảm thấy rất vui.

“Sanezawa-kun, cậu rất có năng lực đấy. Doanh thu của tháng này cũng đã đạt chỉ tiêu rồi.”

“Vâng, em cảm thấy như thế chỉ tạm được thôi.”

“Nhưng cậu không nên tự kiêu chỉ bởi chút chuyện vặt đó. Từ đầu doanh thu đã là việc cần phải hoàn thành. Cậu tiếp tục giữ vững tinh thần này và tiếp tục cố gắng phát huy nhé.”

“Dạ, em hiểu rồi.”

Monou-san vẫn nghiêm khắc và dịu dàng như vậy.

Chẳng có một chút thay đổi nào cả.

Dù đã có quan hệ thể xác, nhưng mối quan hệ của chúng tôi ở công ty vẫn sẽ không thay đổi ——

“Đợi chút đã.”

Khi đang định quay trở về chỗ làm của mình thì Monou-san lại đứng dậy và gọi tôi.

“Cà vạt của cậu bị lệch rồi kìa.”

Cô ấy nói vậy rồi đưa tay thắt lại cà vạt cho tôi.

“Em…thật…thật sự xin lỗi.”

“Gọn gàng hơn nào, cách ăn mặc cũng là một phần của công việc đấy.”

Cô ấy khẽ kéo tôi lại và sửa lại nút thắt cà vạt về đúng vị trí.

Sao…sao thế này? Tôi bỗng dưng thấy…hơi xấu hổ.

Trước đây Monou-san đã từng làm những như vậy với tôi sao?

Khuôn mặt của cô ấy đang ở rất gần cơ thể tôi. Nhưng hiện tại vẫn đang là giờ làm việc, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy ——

“…Quan hệ của hai người tốt thật đấy.”

Ngay sau đó, Kutsuwa bước đến nói với vẻ ngạc nhiên.

“——“

Monou-san lập tức buông tay khi nghe thấy câu nói đó.

“Cậu…cậu nói gì vậy. Chẳng qua…tôi thấy quần áo của cậu ấy xộc xệch nên mới để ý thôi…Chứ…chứ không giống như những gì cậu đang nghĩ đâu.”

Monou-san vội nói vậy với vẻ mặt có hơi ửng hồng.

“Hahaha, thì ra là vậy. Này Sanezawa, cậu cũng nên gọn gàng hơn đi chứ.”

“Phải ha.”

Kutsuwa mỉm cười vui vẻ. Anh ấy vỗ tay vào lưng của tôi rồi bắt đầu nộp tài liệu.

“Vậy thì trưởng phòng Monou, chị hãy kiểm tra tài liệu này đi.”

“…Tôi biết rồi.”

Monou-san ngồi xuống chỗ của mình rồi bắt đầu kiểm tra tài liệu mà anh ấy vừa nộp.

Vẻ mặt của cô ấy vẫn thế, chỉ có vành tai thì hơi đỏ.

Dù đã có quan hệ thể xác, nhưng mối quan hệ của chúng tôi ở công ty —— có lẽ —— sẽ phải thay đổi.

----

“…Mình có đang thấy sang bắt quàng làm họ không nhỉ?”

Tôi và Monou-san cùng đến một trong những nhà kho mà bộ phận kinh doanh sử dụng.

Các kệ sắt được đặt cách đều nhau ở trong kho, trên đó lại có rất nhiều tài liệu được để chất đống và lộn xộn, cùng với những món vật phẩm khuyến mại trước đây.

Dường như có thứ gì đó cần phải sử dụng ở trong buổi họp diễn ra hồi chiều, nên Monou-san mới dẫn tôi đến nhà kho.

Đằng nào cũng tìm đồ nên tiện thể dọn dẹp lại nhà kho luôn. Đúng lúc này, cô ấy bỗng cất lời:

“Eh…Ý của chị là?”

“Thì chuyện cà vạt đấy.”

Monou-san xấu hổ nói.

“Tôi…không có ý gì đâu, cậu hiểu mà đúng không? Chẳng qua tôi rất để tâm nên mới bất giác đưa tay ra giúp cậu, thật sự chỉ có như vậy thôi…”

“Không, không sao ạ. Em không thấy ngại đâu.”

“Vậy thì tốt rồi. Nhưng mà…sau này cậu vẫn nên chú ý hơn. Chúng ta cần giữ khoảng cách ở trong công ty, chẳng may xuất hiện tin đồn kì lạ nào đó thì phiền phức lắm.”

“Eh…”

Thật ra cũng không cần phải quá lo lắng về chuyện này. Kể từ sau lúc đó, Kutsuwa vẫn giống như bình thường. Có vẻ như anh ấy cũng không nhận ra được điều gì.

Nhưng tốt nhất là tôi cần phải chú ý hơn.

“Sanezawa-kun, nếu như tôi bị đồn đại ở trong công ty thì cậu cũng không thích dính líu cùng với một người như vậy nhỉ?”

“Eh, em cũng không để tâm chuyện đó đâu…Trái lại thì em còn thấy rất vinh dự đấy chứ. Hahaha.”

“Thấy vinh dự ư…Ý…ý tôi không phải như thế!”

“Em…xin lỗi.”

Hình như mình có lỡ hơi nhiều lời rồi.

Đúng là không phải ý đó thật. Ý của chị ấy là lúc bình thường tôi cần phải cẩn thận hơn, tránh để người khác biết đến mối quan hệ của hai người.

Cũng tại tôi lỡ nói lời không hay nên hai người chúng tôi cảm thấy có hơi ngượng ngùng và trở nên im lặng.

Ngay khi tôi đang yên lặng làm việc mà không nói gì,

“…À phải rồi.”

Có vẻ như Monou-san đang đứng ở bên cạnh tôi sực nhớ ra chuyện gì đó nên cô ấy nói:

“Sanezawa-kun, về chuyện cách đây nửa tháng trước, cậu đã không hoàn thành xong công việc —— tôi đã nghe được lý do từ chỗ Kanomata-san rồi.”

“…”

“Nghe bảo là cậu còn giúp cô ấy làm công việc, đúng không?”

“Chuyện đó…”

Cô ấy nhìn chăm chú như vậy làm tôi không thể nào phản bác lại được.

Những gì cô ấy vừa nói đều là sự thật.

Cách đây nửa tháng, đồng nghiệp Kanomata của tôi đã bận rộn công việc đến tối tăm mặt mũi.

Có rất nhiều vấn đề liên quan đến bộ phận kinh doanh, ban biên tập cùng với bên ký gửi sản phẩm. Do đó cô ấy đã cảm thấy bất lực vì bản thân phải gánh vác quá nhiều công việc mà một người khó có thể hoàn thành được.

Thế nên tôi mới giúp cô ấy một tay.

“…Tôi vẫn cảm thấy cậu hẳn là phải có lý do riêng nên mới làm như vậy.”

Monou-san ngạc nhiên nói.

“Nếu là vì lý do đó, vậy tại sao cậu lại không nói cho tôi biết chứ?”

“…Thì bởi em…em cảm thấy nếu nói ra thì giống như bản thân đang viện cớ lắm.”

Thật sự thì đó cũng là một cái cớ.

Dù sao tôi cũng đã giúp Kanomata hết sức mình, nhưng lại bỏ bê và làm qua loa công việc của bản thân. Tôi từng nghĩ đủ mọi cách để có thể hoàn thành cả hai…Nhưng suy nghĩ của tôi cũng ngây thơ quá rồi.

Dường như tôi đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân.

“Hai người đều thuộc bộ phận kinh doanh, chẳng qua khác khoa mà thôi. Thật ra thì tôi cảm thấy việc hỗ trợ đồng nghiệp cũng đâu có gì không tốt.”

Monou-san bình tĩnh nói.

“Nhưng chỉ bởi chuyện đó mà bỏ bê công việc của mình, thế thì đúng là cầm đèn chạy trước ô tô. Cậu cần phải hoàn thành xong công việc của mình trước, nếu sau đó có gặp phải vấn đề gì thì phải nhanh chóng báo cáo lại để xin chỉ thị, chứ đừng có tỏ vẻ giỏi giang, rõ chưa?”

“Vâng. Em hiểu rồi…”

Trước những nguyên tắc đơn giản, thẳng thắn mà Monou-san đang chỉ dạy, tôi chỉ biết cúi đầu không dám ngẩng lên.

Dù cho đã có quan hệ thể xác, chúng tôi vẫn chỉ là cấp trên và cấp dưới như trước —— tôi thật sự có thể cảm nhận rõ điều này.

Dù cho có xảy ra chuyện gì ở bên ngoài công ty, thì quan hệ của chúng tôi cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả.

Sau đó ——

Tôi đã tìm được tất cả tài liệu mình cần và cho vào bên trong thùng giấy.

“Vậy chúng ta quay về thôi.”

Khi tôi bê thùng giấy và chuẩn bị rời khỏi nhà kho,

“Eh, cậu chờ chút đã.”

Monou-san vội vàng gọi, đồng thời đưa tay ra phía sau lưng tôi và nắm lấy vạt áo sơ mi.

“Sao vậy chị?”

“Eh…À thì…”

Cô ấy ngập ngừng nói.

“…Đêm nay có thể làm phiền cậu một chút không?”

Giọng của cô ấy thật sự rất nhỏ, thái độ dứt khoát và kiên quyết vừa rồi cũng đã biến mất.

Dù rất xấu hổ, nhưng cô ấy vẫn cố gắng che giấu đi sự ngại ngùng của bản thân.

Tôi lập tức hiểu ngay cô ấy muốn nói điều gì ——

“Nếu cậu có việc thì có thể từ chối. Tôi không để tâm đâu…”

“…Em…em có rảnh ạ. Đúng rồi, dù sao em cũng đâu có kế hoạch nào khác.”

“Vậy sao? Thế thì phiền cậu rồi.”

Monou-san thờ ơ nói vậy rồi vội vàng rời khỏi nhà kho.

“…”

Một lúc sau thì tôi mới rời khỏi nhà kho.

Trong lòng tôi đang có cảm giác rất phiêu. Rốt cuộc thì đó là xấu hổ hay sung sướng chứ?... Tôi cũng chẳng rõ nữa, nhưng dù sao thì bản thân vẫn cảm thấy rất phấn khích.

Đêm nay ư.

Một tuần đã trôi qua, tôi lại có thể được vào trong nhà cô ấy.

Hơn nữa —— lại còn được làm tình thỏa thích.

Ah, chết mất thôi…Rốt cuộc tôi đang có cảm giác gì thế này?

Mà chúng tôi vừa nói gì ở trong công ty ấy nhỉ…?

Sau khi giả vờ như không có chuyện gì và quay trở lại văn phòng —— tôi nhìn thấy Monou-san đang ngồi ở chỗ của cô ấy để xử lý công việc, khuôn mặt đó cũng đã bình thường trở lại.

Nhưng trong khoảnh khắc hai người chúng tôi nhìn nhau, cô ấy lại vội quay đầu sang chỗ khác với vẻ mặt có đôi chút ửng hồng.

Tự nhiên tôi có cảm giác xấu hổ đến lạ thường, sau đó thì dần bị cuốn vào nhịp sống hối hả và tất bật ở chỗ làm việc.

Mối quan hệ của chúng tôi trong công việc sẽ chẳng có gì thay đổi.

Thế nhưng, mối quan hệ ở bên ngoài công việc lại có thay đổi rất lớn.

Truyện Chữ Hay