Tỉnh dậy trên chiếc giường lạ lẫm, tôi chợt nhận ra bây giờ đã là 10 giờ sáng.
“——“
Tôi sực nhớ lại chuyện của tối ngày hôm qua.
Bên cạnh không còn ai khác.
Những chiếc quần áo đáng lẽ phải bị vứt lung tung lúc cởi ra cũng đã được thu dọn hết.
Quần áo của tôi đã được gấp rất gọn gàng và để sẵn ở chiếc bàn bên cạnh, ở trên cũng không có quần áo của trưởng phòng Monou.
Tôi vội rời khỏi giường và mau chóng thay quần áo.
Sau đó tôi rời khỏi phòng ngủ ——
“Eh.”
Hóa ra trưởng phòng Monou đã dậy từ sớm rồi.
Cô ấy đang ngồi nhâm nhi cốc cà phê trên chiếc ghế sofa ở trong phòng khách. Không giống với hôm qua, hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo thường ngày khác, lại còn trang điểm rất chỉn chu.
“Sanezawa-kun, chào buổi sáng.”
“…Chào…chào buổi sáng ạ. Em xin lỗi vì đã ngủ quên.”
“Không sao đâu. À phải rồi…Có lẽ là do cậu quá mệt chăng.”
“…Hahaha.”
Sự lúng túng bao trùm lên bầu không khí nơi đây.
Mà đúng là thế thật, có lẽ tối hôm qua…tôi đã hơi quá đà.
Bốn lần.
Kể cả đó có là lần đầu làm chuyện đó thì như vậy cũng sung quá rồi.
“C…Cậu đi tắm trước đi. Tắm xong sẽ thấy thoải mái hơn đấy.”
Cô ấy giục tôi, thế nên tôi bèn bước đến phòng tắm.
Bên trong phòng tắm vẫn còn hơi nước. Cô ấy dậy sớm hơn tôi nên chắc đã tắm trước rồi. Tuy có hơi bối rối trước phòng tắm lạ lẫm này, nhưng tôi vẫn vội tắm rửa cơ thể rồi quay trở lại phòng khách.
“…Em thật sự xin lỗi, lại còn bắt chị phải chuẩn bị cả khăn tắm nữa.”
“Đừng để tâm làm gì. Còn nhiều lần khác nữa mà, nên cứ chuẩn bị cùng luôn thì sẽ ổn hơn. Dù sao chúng ta đâu chỉ qua đêm có mỗi một ngày như hôm nay đâu.”
Monou-san nói vậy rồi đưa cốc cà phê cho tôi.
“Đây là cà phê sumiyaki. Nếu được thì cậu thử đi.”
“Dạ…?”
“Nói một cách dễ hiểu thì cà phê sumiyaki là cà phê được rang bằng cách sử dụng than đấy.”
Monou-san thích thú nói.
“Than có một tác dụng là sau khi hấp thu mỡ và chất béo dư thừa thì có thể đào thải khỏi cơ thể, rất tốt cho sức khỏe. Cà phê tôi đang uống còn kết hợp thêm hai thành phần là dầu MCT và dextrin kháng tiêu hóa, lại có thể ổn định lượng đường hấp thu ——“
“Ah…”
“…Có phải cậu vừa nghĩ rằng phụ nữ khi đến tuổi thì sẽ chỉ biết mụ mị vào mấy thứ thực phẩm bảo vệ sức khỏe như này phải không?”
“E…Em đâu có nghĩ thế. Itadakimasu! Wow, thơm quá!”
Cô ấy cứ nhìn chăm chú về chỗ này nên tôi đàng vội vàng từ bỏ rồi đặt miệng lên chiếc cái cốc.
Lần đầu tiên trong đời uống cà phê sumiyaki.
Hương vị khi uống thì cũng giống cà phê bình thường, chỉ là có thêm chút vị đắng như than. Nhưng thật sự uống rất ngon. Nếu thứ này tốt cho sức khỏe, vậy thì tôi cũng hiểu được cảm giác của những người muốn uống hằng ngày rồi.
“Nếu thấy đói thì tôi vẫn còn để mấy món ngũ cốc đấy…Nhưng ăn giờ này thì không được ổn cho lắm.”
“Cũng phải ạ…”
Dù đang rất đói, nhưng tôi không thể để người ta mời ăn sáng khi mình đã ngủ quên như thế này được. Có lẽ tôi nên nhanh rời khỏi đây trước khi đến buổi trưa.,
Khi tôi còn đang suy nghĩ như vậy thì một tiếng bụp vang lên
——
Có một tờ giấy được để ở trước mắt tôi.
“Eh…”
“Bản cam kết đã nói trước đó. Tôi đã hoàn thành xong rồi.”
Đúng là chúng tôi đã từng bàn về vấn đề này.
Tờ giấy ở trên bàn được viết ba chữ “Bản cam kết” rất to, phía dưới còn có liệt kê một vài điều khoản nhỏ khác.
Tôi phải công nhận cô ấy đúng là trưởng phòng xịn xò của phòng kinh doanh, thậm chí còn sử dụng cả văn phong tiêu chuẩn để thể hiện bên A và bên B nữa.
Tóm tắt nội dung chính thì sẽ có những mục sau đây:
Một, không được phép tiết lộ chuyện này ra bên ngoài.
Hai, sau khi sinh con, cô ấy không được phép đòi tiền chu cấp từ tôi, hoặc yêu cầu tôi phải nuôi dưỡng đứa trẻ.
Ba, sau khi quan hệ đã chấm dứt, tôi không được đòi quyền người giám hộ với cô ấy.
Bốn, chúng tôi không được đòi tài sản của người kia.
Sau khi tóm tắt qua văn bản khô khan này thì nội dung chính là như vậy.
Những điều khoản này đều là nội dung mà chúng tôi đã bàn bạc xong từ trước đó, nên tôi cũng không có gì để phản đối cả.
Nhưng mà câu cuối cùng ——
Những điều khoản khác đều là chữ được đánh máy, chỉ có duy nhất điều khoản cuối cùng là viết tay.
Cứ như đã bị thêm một cách vội vã vào sau cùng ——
Năm, nếu có một bên tự nảy sinh tình cảm thì mối quan hệ này sẽ kết thúc.
“Điều này….”
“Ừ, điều này chỉ là…để phòng ngừa thôi.”
Monou-san đáp.
Giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh, nhưng cũng thiếu tự nhiên.
“Tuy tôi cảm thấy chuyện đó không thể nào xảy ra…Nhưng mọi việc đều có thể mà. Tôi nghĩ rằng cứ quy định sẵn ngay từ ban đầu thì sẽ tốt hơn.”
“…”
“Dù khả năng xảy ra chỉ như hạt cát trong sa mạc, nhưng nếu, nếu chẳng may trong chúng ta có người thật sự thích người còn lại.”
“Tiếp tục duy trì mối quan hệ như vậy sẽ chỉ càng đau khổ thôi, đúng không?” Cô ấy nói.
Sau khi nghe được lời giải thích rất chậm rãi và bình thản của cô ấy, tôi cũng chẳng biết nói gì nữa.
Tại sao Monou-san phải thêm một điều khoản đó vào lúc cuối cùng chứ?
Từng câu từng chữ của cô ấy —— thật sự rất hợp lý.
Bởi vì chúng tôi chỉ làm tình vì mục đích riêng của từng người, chứ hai đứa cũng chẳng phải là người yêu của nhau.
Không được phép yêu đối phương.
Những chữ được viết ở trên giấy đều rất hợp lý và dễ hiểu —— cũng bởi vậy nên mới càng mất tự nhiên khi cố ý thêm điều đó lên trên giấy.
“…Em hiểu rồi.”
Tôi đè nén cảm xúc khó tả của mình và kí tên vào bản cam kết.
Sau đó tôi rời khỏi nhà của Monou-san.
Trên đường đến nhà ga, tôi tìm một cửa hàng bán cơm thịt bò, tiếp đó ăn trưa một cách đơn giản rồi lên tàu điện đi về nhà.
Tôi đung đưa theo tàu điện, hai mắt nhắm lại và suy nghĩ linh tinh.
Cảm giác cứ như đang nằm mơ.
Không có tí gì là thật cả.
Thế mà tôi lại được mất lần đầu với cấp trên mà mình ngưỡng mộ.
Và vậy là tôi đã mất đời trai tân.
Tôi thật sự đã trở thành người lớn.
Thời còn học cấp ba, tôi cứ nghĩ rằng thế giới sẽ thay đổi rất lớn nếu bản thân mất đời trai tân. Tuy rằng không có gì thật sự thay đổi, nhưng tôi đã từng cảm thấy thế giới này rất rực rỡ và tràn đầy màu sắc.
Nhưng giờ đây…Trong lòng tôi chỉ toàn là một mớ hỗn độn.
Cũng chẳng phải tôi không thấy vui vẻ hay hạnh phúc, nhưng sự lo lắng và cảm giác tự ti luôn đeo bám cứ liên tục đè nén niềm vui trong lòng tôi.
Đầu óc tôi bất chợt trở nên rối bời.
Những chuyện sau này.
Chuyện kí bản cam kết vào buổi sáng hôm nay.
Cùng với —— chuyện của tối ngày hôm qua.
Sau khi làm tình tận bốn lần, hai người chúng tôi đều trở nên kiệt sức ——
Thậm chí chúng tôi mệt đến mức chẳng thể đứng dậy và cứ thế nằm ở trên giường.
Mãi mới có thể hít thở ổn định trở lại, khi mà tôi đang dần cảm thấy buồn ngủ.
Monou-san bỗng nhiên nói:
“…Sanezawa-kun, tôi ——“
Monou-san nói khi quay lưng về phía tôi và không có nhìn về phía này.
Giọng của cô ấy thật sự, thật sự rất mệt mỏi.
“Tôi đã từng ly dị một lần rồi.”
Tôi kinh ngạc không nói lên lời.
Cơ thể mà tôi lầm tưởng rằng đang khô nóng bỗng chốc trở nên lạnh cứng.
“Trong công ty gần như không có một ai biết chuyện này…Trước đây, tôi từng đổ vỡ một lần.”
“…”
“Nên tôi chịu đủ rồi. Tôi không muốn lại phải kết hôn và yêu đương nữa…Tôi thật sự không muốn bị hành hạ bởi những chuyện vô vị đó…Tôi chỉ cần đứa trẻ thôi, như vậy là quá đủ rồi.”
Trước những lời nói đầy bất ngờ và thật lòng đó, tôi chẳng biết phải nói gì.
Cô ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn tôi thì lại mất ngủ và chẳng thể nào ngủ ngon được.
“…”
Mở mắt ra.
Tàu điện vẫn còn đang rung lắc và chưa tới đích đến.
Tôi đã lên giường với Monou-san.
Tôi đã phát sinh quan hệ với cô sếp xinh đẹp.
Thế nhưng ——
Dù cho hai cơ thể đã hòa làm một, chúng tôi vẫn chỉ là những người xa lạ.
Những chuyện này lại khiến tôi một lần nữa nhận ra rằng: Bản thân mình thật sự chẳng biết gì về cô ấy cả.