“…Vẫn là câu nói đó.”
Sau khi sửa soạn lại tóc tai rối bời, Monou-san nói.
Dường như cô ấy đang thở phào nhẹ nhõm.
“Có lẽ chọn Sanezawa-kun làm đối tác của tôi là một sự thất bại rồi.”
“…”
“Nhìn bên ngoài cậu nghiêm túc như vậy, ai mà ngờ lại biến thái đến thế cơ chứ…Chịu cậu đấy.”
“…Hahaha.”
“Hay là tôi tìm người khác để đẻ con nhỉ?”
“Eh?!!”
“Cứ tiếp tục như thế này thì chẳng biết lần sau cậu sẽ bắt tôi phải chơi kiểu biến thái gì nữa.”
“Sao lại như thế chứ…Chị..chị chờ chút đã.”
“Đùa cậu thôi.”
Trong khi tôi đang sợ hãi và luống cuống thì cô ấy lại thầm mỉm cười ở ngay trước mặt.
Tôi thật sự đã rất lo lắng vì cứ tưởng mình đã khiến cô ấy tức giận.
Monou-san rời khỏi giường và nhặt chiếc áo lót.
Cô ấy cúi người xuống rồi dễ dàng ấn bộ ngực to lớn của bản thân vào trong chiếc áo lót.
…Phải nói sao nhỉ?
Có lẽ tôi thật sự thích động tác đó của cô ấy. Cái cách mà một người phụ nữ dễ dàng ấn ngực vào trong áo lót…Eh, thật sự quá tuyệt vời.
Tôi vốn định nhìn tiếp, nhưng nếu thế thì lại bị coi là biến thái và mọi chuyện sẽ trở nên khó xử mất, nên tôi cũng lấy lại đồ lót của mình rồi mặc quần áo.
“Hôm nay cậu có dự định gì không? Định ở lại nhà tôi không?”
“Em vẫn nên đi về nhà thì hơn. Dù sao ngày mai cũng phải đi làm nữa.”
“Cậu nói cũng đúng. Vậy tôi cũng đi chuẩn bị cho ngày mai đây.”
“À phải rồi trưởng phòng Monou…”
“Từ ngày mai là tôi phải đi công tác ba ngày ở vùng Đông Bắc rồi.”
Cô ấy than thở nói vậy. Trông có vẻ không được hào hứng cho lắm.
Ở nhà xuất bản, dù kinh doanh không phải là công việc cần đi công tác quá nhiều, nhưng vẫn phải có. Khi thì đến nhà sách, lúc thì tham gia buổi kí tặng ở nước ngoài, đôi khi lại có mặt ở buổi tiếp đãi trong lễ ăn mừng sau khi một tác giả nổi tiếng ra sách mới…
“Sanezawa-kun, lúc tôi không có ở đây, cậu phải chăm chỉ đấy nhé.”
“Em hiểu rồi. Trưởng phòng cũng chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
“…Mà này.”
Vừa mới thay xong quần áo, cô ấy bỗng nhiên nói.
“Sanezawa-kun, cậu vẫn luôn gọi tôi là ‘trưởng phòng Monou’ nhỉ.”
“…Eh? Đúng vậy ạ…”
Tôi cảm thấy cách xưng hô như vậy với cấp trên là rất bình thường mà.
“Em không được gọi như thế sao?”
“Không, tôi không có ý đó. Trong công ty, cậu gọi tôi là trưởng phòng cũng được…Nhưng Sanezawa-kun, ở bên ngoài công ty mà cậu vẫn gọi tôi như thế sao…”
“…”
“Eh, cậu thử nghĩ đi…Lúc ở trên giường cậu cứ gọi tôi là ‘trưởng phòng’ rồi lại ‘trưởng phòng’…Tôi thật sự thấy có hơi mất hứng.”
“Eh…Em…em hiểu rồi.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ý của cô ấy rồi.
Đúng là cách gọi kiểu đó có thể sẽ phá hỏng cuộc vui của người khác. Kể cả không phải là người yêu của nhau thì cũng phải biết những phép tắc cơ bản nhất.
“Ah…Vậy thì…”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
“—— Yuiko.”
Tôi gọi thẳng tên của Monou-san.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gọi vậy.
“…Khi chỉ có hai người chúng ta, em có thể gọi chị như vậy không?”
Lúc nói ra khỏi miệng rồi thì tôi mới bắt đầu cảm thấy hối hận ở trong lòng.
Bởi vì ——
“….~!!>>!!?”
Monou-san lập tức xấu hổ và đỏ bừng mặt.
“Cậu…cậu đang nghĩ gì vậy! Thế mà lại gọi thẳng tên của cấp trên…! Cậu đúng là thiếu hiểu biết quá!”
“Em…em xin lỗi! Nhưng…nhưng trưởng phòng vừa yêu cầu em đổi cách gọi mà…”
“Đúng là tôi đã nói vậy…Nhưng kể cả vậy…Cậu…đừng đột ngột gọi thẳng tên tôi…khi chỉ có hai người chúng ta chứ. Cậu gọi như vậy thì có khác gì chúng ta đã là ấy của nhau đâu…~~~Ehhh!”
Monou-san vừa tức giận, vừa xấu hổ đến đỏ mặt.
Cô ấy như vậy làm tôi cũng xấu hổ theo.
“Eh…vậy…em sẽ gọi là ‘Monou-san’, chị thấy sao?”
“…Đ…Được. Phải gọi kiểu không thân thiết như vậy. Nếu chẳng may lỡ gọi nhầm ở trong công ty thì cũng không việc gì.”
Tôi quyết định sẽ gọi cô ấy là “Monou-san” lúc chỉ có riêng hai người.
Dù sao lúc đầu tôi vẫn luôn thầm gọi cô ấy là “Monou-san” ở trong lòng, nên có lẽ tôi sẽ nhanh chóng chuyển được sang cách gọi mới thôi. Tôi cảm thấy mình cần phải thường xuyên chú ý nhắc đến công việc ở trong công ty nhiều hơn.
“…Này Sanezawa-kun, đầu cậu có vấn đề à…Sự lơ là và cẩu thả sẽ dẫn đến những sai lầm trong công việc đấy.”
Có vẻ như cô ấy rất khó kìm nén sự kích động, nên mới nhanh chóng giáo huấn tôi như vậy.
Tôi vừa gượng cười đáp lại, vừa suy nghĩ đến những chuyện khác.
Tôi rất vui.
Tôi thật sự rất vui, cũng rất hạnh phúc.
Tôi chưa từng nghĩ mình có thể rút ngắn khoảng cách với Monou-san đến mức độ này, cảm giác cứ như bản thân vừa tạo dựng thành công một mối quan hệ có một không hai khi đã phá vỡ được xiềng xích giữa cấp trên và cấp dưới.
Trong lòng tôi thật sự rất vui —— Nhưng ngược lại.
Ẩn sâu trong lòng tôi, một “tôi” đầy lạnh lùng khác lại nói rằng:
“Cậu quá thiển cận.”
Nhìn thì khoảng cách có vẻ đã được thu hẹp lại, nhưng thật ra chẳng có thay đổi gì cả. Ngay cả khi hai người đã có thể trò chuyện hợp nhau hơn trước, nhưng tôi vẫn chẳng dám hỏi chuyện mà bản thân muốn biết nhất.
——…Sanezawa-kun, tôi.
—— Thật ra đã từng ly dị một lần rồi.
“Sanezawa-kun, cậu có đang nghe không đấy?”
“Dạ?”
“Sao mà cậu cứ đờ người ra vậy.”
“…Không có gì ạ.”
Không có gì hết, tôi đáp lại.
----
Ngày hôm sau.
Trong giờ nghỉ trưa khi hết ca, tôi bỗng nhiên suy nghĩ.
“…Mình vẫn không thể nào hỏi được.”
Ngồi trên hàng ghế dài trong khu nghỉ giải lao, tôi vừa cầm ly cà phê mua từ máy bán hàng tự động, vừa tự thì thầm.
Quá khứ của Monou-san,
Ly hôn.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện thật khó tin.
Hóa ra Monou-san đã từng kết hôn.
Xét về tuổi tác thì chuyện đó cũng chẳng có gì quá khó tin…Nhưng tôi lại chẳng thể nào tin nổi, nên mới thấy ngạc nhiên như thế này.
Kết hôn rồi lại ly hôn.
Nói thì có vẻ đơn giản…Nhưng những rắc rối và khúc mắc do hôn nhân gây ra thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Điều này thì tôi cũng đã lường trước được.
Mong ước hiện tại của cô ấy chỉ là muốn có con, chứ cũng chẳng muốn kết hôn hay yêu đương gì
—— liệu nguyện vọng đó có liên quan gì đến quá khứ của cô ấy không?
Tôi muốn biết, cũng rất muốn hỏi.
Nếu có thể nhận được sự cho phép của cô ấy thì tôi nhất định phải tìm hiểu rõ mọi chuyện.
Nhưng mà —— tự ý xen vào đời tư của người khác thì cũng không hay lắm.
Tôi không phải người yêu của cô ấy nên cũng chẳng có tư cách gì để hỏi dò quá khứ của cô ấy cả.
Nếu chỉ vì muốn tìm hiểu một người mà mới quan tâm và chú ý đến họ thì thứ ta nhận được chỉ là sự phiền muộn mà thôi.
Phải.
Đúng rồi. Mình không nên làm thế nữa.
Dẫu sao tôi cũng thấy bản thân mình bất lịch sự khi cứ suy nghĩ linh tinh như vậy. Mối quan hệ lạnh nhạt và vô tình này chắc chắn là điều mà Monou-san mong muốn.
Đúng, nếu cứ tiếp tục tìm hiểu thì có lẽ mối quan hệ hiện tại của chúng tôi cũng sẽ đổ vỡ. Thế nên lần đó cô ấy mới nghiêm túc nói tôi rằng: “Có lẽ chọn Sanezawa-kun làm đối tác của tôi là một sự thất bại rồi.” ——
“…Eh?”
Tự dưng tôi có một thắc mắc.
Chọn sao?
Người mà Monou-san chọn.
Điều đó cũng có nghĩa…Người cô ấy chọn chính là tôi sao?
Hồi đầu khi cô ấy đề nghị muốn quan hệ tình dục, trong đầu tôi chỉ nghĩ xem có nên đồng ý hay không…Nhắc đến chuyện đó, tôi chưa từng nghĩ rằng:
Vì sao —— tôi lại được cô ấy chọn làm đối tượng cơ chứ?
Haizz.
Ừ, chắc cũng chẳng phải xuất phát từ lý do gì sâu xa đâu.
Chẳng qua tôi chỉ là kẻ thích hợp nhất trong số những người được chọn ở bên cạnh cô ấy thôi, nếu tôi không đồng ý thì có lẽ cô ấy cũng sẽ đi tìm người khác ngay.
…Hay là cô ấy cảm thấy một tên trai tân như tôi sẽ dễ dàng mắc câu khi cô ấy đưa ra đề nghị đó nhỉ?
Mọi chuyện thật phức tạp ——
“Eh, Sanezawa-kun.”
Ngay khi tôi đang trầm tư suy nghĩ thì có người gọi.
Đó là đồng nghiệp Kanomata của tôi.
“Hóa ra anh đang ở đây sao. Anh đang nghỉ ngơi à?”
“Ừ, cứ coi là thế đi.”
“Vậy tôi cũng nghỉ ở đây một lát nhé.”
Cô ấy mua chai nước ở máy bán hàng tự động rồi ngồi xuống ghế ở gần tôi.
“Sao vậy? Trông anh như đang suy nghĩ chuyện gì đó.”
“Tôi đang nghĩ rất nhiều.”
“Eh? Hôm nay trưởng phòng Monou không có ở đây, tôi cứ tưởng anh sẽ buông thả bản thân chứ.”
Cô ấy nói đùa như vậy.
Phải rồi. Mọi người luôn cảm nhận được áp lực nặng nề của “Nữ hoàng” mỗi khi Monou-san còn ở trong công ty mà.
Riêng tôi thì gần đây lại cảm thấy mình không còn suy nghĩ như thế về cô ấy nữa rồi.
“Trưởng phòng Monou cũng có phải là một trung sĩ rất nghiêm khắc đâu.”
“Dù cô ấy đúng là rất nghiêm khắc, nhưng thật ra cũng rất tốt. Tôi cảm thấy chị ấy thật ngầu.”
Sau đó tôi mới chợt nhớ ra một chuyện,
“À phải rồi Kanomata, cô đã nói điều đó trưởng phòng Monou sao?”
Điều mà tôi vừa nhắc đến chính là chuyện tôi đã giúp đỡ Kanomata trong công việc.
“…Eh. Thật sự xin lỗi, tôi lỡ nói ra mất rồi.”
“Fufufu”. Cô ấy gượng cười rồi nói.
“Tôi không thể nào giấu diếm điều đó được. Dù sao cũng bởi chuyện này nên Sanezawa-kun mới khiến cho trưởng phòng Monou-san tức giận mà?”
“Cũng không đến nỗi tức giận đâu…Chị ấy chỉ nhắc nhở tôi một chút thôi.”
“Thật sự xin lỗi, là tôi đã gây thêm phiền phức cho anh rồi.”“Cô đừng để tâm làm gì. Là tự tôi muốn làm thế mà.”
“Nhưng mà…”
“Lúc trưởng phòng Monou tức giận cũng không có nghiêm túc như vậy. À thì đúng là cũng có chút nghiêm túc, nhưng cô ấy sẽ không coi tôi là chỗ để mắng chửi và giải tỏa cảm xúc đâu. Thật ra bình thường cô ấy rất hay quan tâm, cổ vũ và chỉ dẫn cho cấp dưới, chứ không giống như những người chỉ biết tỏ ra nghiêm khắc ——“
Nói đến đây tôi mới nhận ra:
Kanomata đang nhìn chăm chú vào tôi với vẻ mặt đầy thích thú.
“…Sanezawa-kun, hình như anh rất chân thành tha thiết với trưởng phòng Monou nhỉ?”
“Có…có chuyện đó sao?”
“Lúc mọi người phàn nàn về trưởng phòng Monou, anh chưa từng có tham gia. Thế mà anh lại là người bị ăn mắng nhiều nhất trong các cấp dưới của chị ấy đấy.”
“Thì bởi vì tôi chưa có nhiều kinh nghiệm nên mới bị chị ấy mắng thôi…”
“Hơn nữa, dạo gần đây anh...có vẻ thân thiết hơn với trưởng phòng Monou-nhỉ? Tôi cảm thấy anh đang dần gần gũi với chị ấy hơn trước.”
Cơ thể tôi cứng đờ lại.
“Hình như cũng chỉ khi nói chuyện với Sanezawa-kun thì trưởng phòng Monou mới dịu đi đôi chút.”
“Làm..làm gì có chứ?”
Giọng nói của tôi bất chợt thay đổi khác.
Tôi thật sự bối rối, xấu hổ.
Liệu tôi đã thể hiện điều gì quá rõ hay sao?
Chỉ có những người đàn ông và phụ nữ đã “vượt rào” mới có bầu không khí đặc biệt như thế thôi.
“Chắc là không có gì thay đổi đâu…Quan hệ của chúng tôi cũng đâu có gì cải thiện. Trái lại thì tôi còn đang muốn hỏi nên làm gì để xây dựng mối quan hệ với chị ấy đây…Hahaha.”
“…Ừm. Tôi thì sao cũng được. Có phải lúc nào tôi cũng quan sát được hai người đâu.”
Sau khi Kanomata thản nhiên nhún vai,
“Nói chung thì tôi thật sự cảm ơn anh. Lần sau tôi sẽ đãi anh nhé.”
Cô ấy đổi chủ đề câu chuyện.
“À đúng rồi, Sanezawa-kun, có thể anh sẽ phải tham gia bữa tiệc rượu thêm mấy lần nữa đấy.”
“Eh?”
“Đang có kế hoạch chuẩn bị cho bữa riệc rượu tiếp theo rồi. Lần này cũng chẳng phải tụ họp gì cả, chỉ là một nhóm đàn ông và phụ nữ độc thân cùng gặp gỡ để vui vẻ uống rượu và trò chuyện thôi.”
“….Chẳng lẽ ngoài tổ chức gặp gỡ ra thì không có gì khác sao?”
Tôi phàn nàn như vậy.
“Nếu thế thì tôi xin từ chối. Bị người ta xin chữ kí của anh trai thì phiền lắm.”
Hơn nữa, tôi cũng từng đi mấy buổi gặp gỡ như thế vài lần rồi, nhưng nói thật, lần nào tôi đi cũng đều để lại những kỉ niệm không mấy tốt đẹp.
Họ hầu như chỉ toàn nói về chuyện của anh trai tôi.
Ngay cả khi tôi im lặng thì những người đàn ông khác vẫn sẽ nói chuyện về anh trai tôi. Và rồi họ sẽ bắt đầu hỏi mấy câu kiểu như: “Bình thường cầu thủ Shunichirou sẽ làm gì?”, “Cậu có quen các cầu thủ bóng đá không?” và đủ kiểu khác nữa.
Thậm chí quá đáng hơn, họ còn yêu cầu tôi phải bắt chước quảng cáo mà anh tôi đóng.
“Eh, sao vậy? Hình như anh đánh giá thấp bản thân mình rồi đấy?”
Kanomata nói vậy với vẻ không hài lòng.
“Kể ra vẫn có cô gái thật sự quan tâm đến Sanezawa-kun mà nhỉ? Có lẽ họ cũng không hề để ý đến người anh trai nổi tiếng của anh đâu.”
Thật sự có người như thế sao?
Nếu có thì tôi cũng vui vẻ được đôi chút rồi.
“Haizz, tôi cũng hiểu cảm giác của anh khi không tin phụ nữ. Gặp phải kiểu con gái chuyên đi săn tìm con mồi thì sẽ bị đeo bám mất.”
Kanomata gượng cười nói.
“Trong số những người mà tôi quen biết thì cũng có kiểu phụ nữ như vậy. Cô gái đó luôn có suy nghĩ là “Mình nhất định phải kết hôn với cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp!”. Tuy hiện tại đã gia nhập một công ty và làm người mẫu, nhưng cô gái đó vẫn thường đi đến chỗ phòng chờ ở câu lạc bộ, chắc có lẽ là đang đợi những người nổi tiếng kia rồi.”
“Ah ——.”
“Nghe bảo cô ấy muốn mang thai đứa con của cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp, và hi vọng đứa trẻ sau này cũng sẽ trở thành một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp. Hơn nữa, chính cô ấy còn muốn làm nghệ sĩ khi đã có con, sau đó sẽ trở thành một người nổi tiếng.”
“Nếu cô nói kĩ càng hơn thì ngay cả tôi cũng muốn ủng hộ cô gái đó đấy.”
Tôi khẽ mỉm cười đáp.
“Nhưng dù bố mẹ có là cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp thì tài năng cũng chưa chắc đã di truyền đâu. Tôi cũng cùng gen với anh trai mình, nhưng tài năng thì lại kém xa ——“
Mà đúng lúc này, tôi đã nhận ra.
Tôi bất chợt nhận ra.
“——“
Tôi vội đứng dậy rồi đột ngột rời khỏi chỗ ngồi của mình.
“Eh? Anh…anh sao vậy?”
“…Thật xin lỗi, tự nhiên tôi nhớ ra mình có việc cần phải làm.”
Tôi bỗng thấy bồn chồn và muốn rời khỏi khu nghỉ giải lao.
Dù chẳng biết phải đi hướng nào, nhưng tôi không thể cứ ngẩn người ra ở tại chỗ được.
“…”
À đúng rồi, thì ra là vậy.
Tôi hiểu rồi. Tôi vô tình hiểu ra rồi.
Thế nhưng tôi lại không muốn hiểu.
Tại sao Monou-san lại chọn tôi làm đối tượng của cô ấy ——
Lý do chẳng có gì phức tạp cả, rất đơn giản và hợp lý.
Rốt cuộc thì cũng chẳng có lý do gì để cô ấy chọn tôi cả ——
Thứ cô ấy muốn không phải là tinh trùng của tôi, mà là tinh trùng của em trai cầu thủ bóng đá xuất sắc.
Nếu đã không muốn kết hôn mà chỉ cần sinh con —— thì cô ấy nhất định sẽ muốn có tinh trùng tốt. Chắc chắc là muốn tinh trùng của người đàn ông có gen ưu tú rồi. Nghe nói giá tinh trùng của đàn ông có địa vị xã hội và trình độ học vấn cao trong ngân hàng tinh trùng ở nước ngoài rất đắt.
Mọi người đều bảo đó là giá trị vốn có của tinh trùng.
Tinh trùng của người đàn ông ưu tú có giá rất đắt.
Mà tôi thì là em trai của người đàn ông ưu tú đó.
Chẳng có liên quan gì đến năng lực và địa vị hiện tại của tôi cả —— chỉ có tinh trùng là đủ tốt thôi.
“…Haha.”
Tôi cười nhạt.
Ngoài cười ra thì tôi cũng đâu thể làm gì khác.
Tại sao tôi lại cảm thấy khó hiểu trước khi “được cô ấy lựa chọn” chứ? Giờ nghĩ lại tôi thật sự thấy quá mất mặt.
Đừng có tự tưởng bở nữa.
Cô ấy vốn chẳng hề quan tâm tôi là một con người như thế nào.
Tôi chỉ được coi là công cụ để xuất tinh trùng ưu tú vào trong cô ấy.
Thậm chí đến lúc này rồi —— tôi vẫn chỉ là vật thay thế cho anh trai mình mà thôi.