[Yashiro-kun……]
Falhart gọi Yuu từ đằng sau với giọng bồn chồn.
Tuy nhiên, Yuu hiện tại không có thời gian để ý đến việc đó.
(……Gây ra thiệt hại nhiều thế này mà chẳng ai nhận ra, vậy là ma thuật Cản trở nhận diện và Im lặng đã được niệm rồi. Không nhầm đi đâu được. Không thể nhầm được. Vì có dấu hiệu của một phần đống đổ nát là bị nung chảy ra bằng nhiệt độ cao và bị vỡ ra bằng vụ nổ, không nhầm lẫn đi đâu được thứ gây ra đống đổ nát này là do một ma thuật loại nổ.
……Nhìn vào những vỏ đạn rỗng của những khẩu Súng ma thuật này, Bernadette cũng đã sử dụng ma thuật. ……Cô ta đã sử dụng ma thuật. Một trận chiến ma thuật đã xảy ra ở đây. Nó đã xảy ra!
……Ấy vậy mà, tại sao mình lại không thể cảm nhận được tí “Ma lực” nào thế này?)
Đúng vậy. Câu nói này đã tả hết sự tức giận của Yuu.
Trong thế giới này, Ma lực tồn tại. Có thể nói rằng không nơi nào trong thế giới này không cảm nhận được Ma lực cả.
Tuy nhiên, tại đây, cậu lại không thể cảm nhận được tí Ma lực nào đến mức có thể nói là không có gì cả.
Và rồi, không cảm nhận được Ma lực, ở chỗ này, trong tình huống này, là một việc không thể nào.
Một vài ma thuật đã được triển khai. Ngoại trừ một số ma thuật, về cơ bản ma thuật đều sử dụng Ma lực trong cơ thể con người.
Và bằng cách đó, cái phép lạ còn được gọi là triển khai ma thuật ra thế giới này.
Miễn là ma thuật được sử dụng, thì có thể cảm nhận được những dấu vết của Ma lực.
Vì việc này mà Lililuri, thuộc chủng tộc Elf phản ứng mạnh mẽ với Ma lực, đã cảm nhận được Ma lực ở xưởng của lão Gold, người thợ rèn Kiếm ma thuật. (Tình cờ thay, Yuu đã không cảm nhận được.)
Cậu không thể cảm nhận được tí nào dù có ở đâu.
[……Không, mình nghĩ là không cần phải lo lắng về việc này với bản thân vào lúc này được. Không nhầm lẫn đi đâu nữa, đây chính là Cướp đoạt.]
Tình hình hiện tại nơi mà Ma lực đang bao quanh hoàn toàn bị đánh cắp mất là thứ mà Yuu chưa trải qua trước đây.
[Tên khốn đó……Vậy là hắn còn sống.]
Khi cậu lẩm bẩm như thế trong lúc cố gắng kiềm lại cơn thôi thúc đang trỗi dậy, Yuu khịt mũi và bắt đầu ngửi xung quanh.
[Cái tên khốn đang nói đến……Ahh, mình biết rồi. Không có mùi “máu” bị đốt cháy.]
Mùi hôi thối của một người bị đốt cháy là thứ mà những người đã từng trải qua chiến trường đã ngưởi được trước đây. Có lẽ vì cậu biết mùi thối không có ở đây, cậu lẩm bẩm như thể là bản thân đã được hồi sinh lại vậy.
[Thật tốt khi biết rằng Bernadette vẫn còn sống. Thằng chó đẻ đó.]
Cậu tặc lưỡi trong lúc nhặt lên những khẩu Súng ma thuật của Bernadette và bỏ chúng vào cái túi trên eo.
[Cô ấy còn an toàn chứ?]
[Ừ, “không nhầm đi đâu được” là cô ta còn sống.]
Trả lời một cách tự tin, Yuu, sau khi quan sát khu vực xung quanh hai hay ba lần, thở dài ra và rời khỏi đống đổ nát.
[Cậu đi đâu vậy?]
Thấy Yuu bắt đầu bước đi một cách dứt khoát đến nơi mà cậu cảm nhận được sau khi rời đống đổ nát, Falhart hỏi. Ông nghĩ rằng “Cậu ấy có biết vị trí không”, nhưng thứ duy nhất mà ông biết được từ câu độc thoại của Yuu là Bernadette vẫn an toàn và về sự tồn tại của tên pháp sư đã chiến đấu với Bernadette.
Vì thế, họ không biết chúng ở đâu cả. Mặc dù vậy, Yuu bắt đầu bước đi cứ như là cậu đã tìm ra được câu trả lời rồi. Ai cũng sẽ nghĩ rằng là đương nhiên khi mà lại hỏi câu hỏi đó.
Dừng lại vì những lời của Falhart, Yuu nhìn qua vai mình. Với đôi mắt nhuộm đầy sự quyết tâm……――
[Tôi đi cứu Bernadette.]
Cầm lấy cái quần lót có hình con gấu trong tay mà cậu lấy ra từ chỗ nào đó chả ai biết, Yuu, vẫn với vẻ quyết tâm, bắt đầu bước đi.
[Dừng ngay lại đó.]
[Chờ chút đã.]
[Ể?]
Yuu có lẽ đã nghĩ rằng mình trong cảnh này thật ngầu nhưng đương nhiên là Falhart và Mary phải ngăn cậu lại rồi.
[Trước hết, cậu có thể giải thích ai là chủ nhân của cái quần lót mà cậu đang cầm không? Nếu có thể, tôi muốn kết thúc nó trong hòa bình nhưng, chỉ là cậu nói thật cho tôi thôi……Tôi cũng sẽ chuẩn bị cho tình huống tệ nhất.]
[C, chờ, chờ chút đã. Đừng có xem tôi như một tên trộm đồ lót chứ! Có một lý do thâm sâu cho việc này mà, nếu tôi mà không có cái này, tôi sẽ không tìm ra Bernadette được đâu!]
[Làm thế nào mà cái quần lót lại liên quan đến chuyện này hả?]
[Đó là mùi.]
[[Mùi?]]
“Cậu ấy đang nói dối một cách tuyệt vọng à?” là cái mà họ đang nghĩ, nhưng Yuu vẫn tiếp tục mà không có vẻ gì là băn khoăn cả.
[Cảm giác về mùi của tôi, nếu tôi nhớ được, thì có thể khả năng còn tốt hơn cả loài chó nữa. Và vì thế, thứ đồng phục mà phụ nữ để lại mùi không gì khác ngoài quần lót cả. Nói cách khác, bằng cách ngửi mùi quần lót, tôi có thể xác định chỗ của Bernadette! Nó được rửa sạch rồi nhưng không phải bằng chất tẩy rửa của Nhật Bản, vì thế có quá đủ mùi còn sót lại! Và nếu Bernadette đã bị lũ bắt cóc tóm được, chúng ta cũng có thể sẽ cứu được những người bị lũ bắt cóc đó bắt luôn!]
Yuu trưng ra “vẻ mặt” hoàn toàn ý nói rằng “thế nào!”, nhưng hai người họ không biết về năm giác quan đỉnh cao của Yuu đang nghi ngờ lấy cậu.
[Guh……Vậy, tôi chỉ cần cho hai người xem thôi chứ gì……Nn?]
Yuu trải cái quần lót ra và dùi mũi vào phần háng nhưng, đột nhiên nhận thấy gì đó, cậu đảo mắt khỏi hai người họ.
[Nn?......Cậu là]
Tò mò và đảo mắt theo, cái Falhart thấy là một người đàn ông trẻ đội một cái nón vành màu đen lớn gắn chiếc lông màu lộng lẫy và mặc một cái áo choàng màu đen cùng màu với cái nón. Trong tay anh ta, đang nắm chặt một mảnh vải trắng tinh chẳng cân xứng gì với vẻ ngoài của mình.
Đó là Jean Jacques Eustace.
Jean trưng ra vẻ khác thường đang nâng vai lên xuống và đứng đó thở dốc.
Gần như cùng với lúc mà Falhart nghĩ rằng “Chuyện gì sẽ xảy ra đây?”, cả Yuu và Jean đều đồng loạt mở miệng.
[Bernadette đã bị『Zephyr』bắt đi rồi.]
[Kuon-kun trốn được rồi.]
Cả hai người họ đều thuật lại với khuôn mặt như vừa ăn phải cái gì đó đắng lắm vậy.