(Họ không giống như chị em nhà Sylvia nhưng……yup. Tôi thật sự có thể cảm nhận được cái tính khí bên trong họ.)
Có khá nhiều ấn tượng về Mary Fi Crestolia. Dù dáng vẻ không giống với ba chị em nhà đó, từ cái bầu không khí của cô ấy và mái tóc vàng xoăn, tôi biết được họ là chị em hoặc là họ hàng.
[Cậu biết à?]
Falhart, đang đứng cạnh Mary-san, hỏi thế thay cho Mary.
[À~, tôi đã ở Lizwadia trước khi đến đây, và dù chỉ là khoảng thời gian ngắn, tôi đã nhận công việc dạy học ở đó.]
Đồng ý với tất cả những gì tôi nói, Falhart gật đầu.
[Vậy là cậu đã gặp cô em gái rồi à. Nhất định là hai người họ trông rất giống nhau rồi ha.]
Ah, tôi biết mà. Vậy họ là chị em.
[Hmph. Em đây hoàn toàn không giống với người em gái bận tâm với phép thuật dù là quý tộc của một đất nước kỵ sĩ đâu!]
Mary-san đáp lại Falhart bằng những lời phủ định. Có thể nào là tình chị em của họ không tốt à?
……Không, tôi không biết được nhưng so họ với nhóm của Sylvia thì vậy có lẽ là bình thường rồi. Có lẽ. Gần như thế. ……Chắc luôn.
[Vậy, tại sao Mary-san lại ở đây?]
Khi nói về Crestolia, đó là một đất nước nổi tiếng dù là một quốc gia vừa và nhỏ được gọi là『Đất nước của những kỵ sĩ』, và có vẻ như đất nước này đã sản sinh ra số lượng lớn những kỵ sĩ nổi tiếng. (Đó là thứ mà tôi nghe được từ Leo trong quá khứ)
Tại sao một công chúa của đất nước như thế lại ở một nơi thế này chứ?
Mặt Mary-san ửng đỏ một chút vì lý do gì đó từ câu hỏi của tôi.
[Tôi đang có một chuyến đi trước hôn nhân với Ngài Falhart.]
[Hê~, một chuyến đi trước hôn nhân à! Ây chà, chúng mừng nhcái gì!?]
Khi tôi trả lời trong lúc nghĩ rằng gia đình hoàng gia và tầng lớp quý tộc có lẽ sẽ bận rộn sau khi họ kết hôn, vì có từ mà tôi nghe được từ cô ấy khiến tôi không bỏ qua được, tôi vô ý thốt ra âm thanh kỳ dị.
Cô ấy vừa nói gì ban nãy thế? Cô ấy có chuyến đi trước hôn nhân với ai cơ?
[Công chúa, quan trọng hơn……]
Nhanh hơn việc tôi có thể theo kịp được đống suy nghĩ đó, Falhart thúc giục Mary-san.
Nhưng đối với tôi, tôi sẽ muốn biết thêm thông tin chi tiết về cuộc hôn nhân đó, bạn biết đấy? Ế, một cuộc hôn nhân ở cái độ tuổi đó á? Một cô công chúa chỉ lớn tuổi hơn tôi có chút, với ông Falhart trông như đã qua tuổi bốn mươi cơ à. Nhìn cái phản ứng của cô công chúa, thì chẳng có vẻ gì giống như là một cuộc hôn nhân chính trị cả nhưng……
[Ahh, đúng rồi. Yuu Yashiro, cả tôi nữa, sẽ giúp đỡ về vấn đề này một tay.]
[Ế? ……Có ổn không?]
Tôi biết ơn đến câu tuyên bố kết thúc với cái mặt “Thế nào” đó nhưng, thậm chí là có chốc lát thôi đi nữa, thì công chúa của một đất nước làm mấy việc thế này thì có ổn không vậy?
[Sylvia-sama, Công chúa của Đế quốc Leezelion, đã giải quyết được lượng lớn biến cố thế này trong cuộc hành trình của cô ấy với Anh hùng rồi. Tôi, công chúa của đất nước kỵ sĩ, không chấp nhận để bị bỏ lại phía sau được!]
Ah~……Sylvia đã vui vẻ mà làm những việc như thế mà nhỉ. Dù cô ấy ý thức mạnh mẽ về công lý, thì hầu hết lý do đó là có thể hành động bạo lực một cách hợp pháp thôi. Rốt cuộc thì cô ấy thích chiến đấu theo cách của riêng mình mà. Cô ấy thậm chí có thể xuất hiện trong Trình diễn Ma Võ thuật luôn ấy chứ.
[À~……tôi hiểu rồi. Tôi sẽ để lại việc hộ tống cô cho Đức Vua……Falhart.]
Có vẻ như cô ấy sẽ không rút lui kể cả nếu tôi có từ chối, tôi gật đầu.
Thậm chí nếu tình huống tệ nhất xảy ra, có Falhart ở đó thì mọi chuyện đều ổn cả thôi.
[Vậy thì, để không chậm trễ, cậu tiến được đến đâu rồi? Cậu đã nắm được vị trí của kẻ địch chưa?]
Lúc mà tôi đồng ý, tôi đã bị chất vấn nặng nề bởi cô công chúa với đôi mắt sáng bừng lập tức.
Người này không nhầm đi đâu được là cùng loại với Sylvia nhỉ.
Khi tôi kể lại đơn giản việc đã xảy ra ở dinh thự của Vodan vì chẳng có gì khác tôi có thể làm cả, cơ thể Mary-san run rẩy lên khi cô ấy nghe tôi nói xong.
[Lấy gia đình thân thương của ông ấy ra làm lá chắn, thật là một lũ đê tiện mà!
Mọi thứ không thể thế này được. Ngài Falhart, Yuu Yashiro! Theo tôi nào!]
[Chờ đã, này này này! Cô định đi đâu vậy hả?]
Tôi phản xạ nói một cách vô tư nhưng chẳng còn thời gian đâu đi lo chuyện đó. Tôi gọi Mary-san để ngưng cô ấy lại, người đỏ mặt vì tức giận và trông như có thể chạy đi bất cứ lúc nào.
[Dù có là từ thành phố này đến thành phố khác! Nếu chúng ta làm thế, chúng sẽ cố trốn thoát, rồi trà trộn như những con chuột, và xuất hiện, đúng không!]
[Không có cách nào chúng ta có thể làm được mấy thứ như chiến thuật đông người chỉ với vài người thế này đâu! Thành phố này không có quy mô như một ngôi làng đâu, cô biết không!?
Và Falhart, đừng có đứng nhìn nữa, giúp tôi ngăn cô ấy lại coi!]
Khi tôi nói thế với Falhart trong lúc nghĩ rằng thật vô vọng thậm chí nếu tôi có nói thế đi nữa, vì tôi cũng chẳng cố ngăn Mary-san đâm đầu vào việc này, Falhart đang ngẫm gì đó với vẻ mặt nghiêm túc.
[Yashiro-kun, cái cô Sơ đó……Bernadette, đúng chứ? Cô ấy không biết về lá thư đe dọa được gửi cho Vodan-shi, đúng không?]
[Nn? Ừ. Tôi biết đến lá thư đe dọa sau khi chia ra với Bernadette.]
Nghĩ lại thì, tôi tự hỏi tại sao Bernadette lại có thái độ hờn dỗi và khó chịu như vậy. ……Uumu, bí ẩn thật đấy.
Nhưng, đây có phải là lúc mà tôi nên đi xin lỗi không? Có khả năng là tôi đã làm gì đó khiến cô ta giận rồi……
Thật phiền phức để xin lỗi mặc dù tôi chẳng nhớ đã làm thứ gì xấu cả nhưng, thật bất tiện nếu cô ta cứ trong tâm trạng xấu mà.
[Yashiro-kun. ……Chỉ là ý kiến thôi nhưng, có thể cô ấy đã tìm ra lũ bắt cóc rồi đấy.]
Khi tôi đang lo nghĩ về việc nên xin lỗi Bernadette thế nào, Falhart nói như thế.
◇
[Này này, cái quái gì đây.]
[……Thật khủng khiếp.]
Thành phố cảng, Be Io. Đến phố chính bằng một con đường kéo dài thẳng từ bến cảng đến thành phố, chúng tôi dừng lại ở một khu vực đã trở thành một đống gạch vụn.
Và cái lý do mà tại sao chúng tôi lại đến khu phố chính trước, Falhart nói rằng trong lúc Falhart và Mary-san đang đến để gặp tôi, họ đã va vào Bernadette ở phố chính.
Tuy nhiên, nếu họ chỉ va không thôi thì ổn rồi. Có vẻ như Bernadette đang tuyệt vọng đuổi theo thứ gì đó.
Nếu tình cờ, cô ta có thể đã có mặt ở hiện trường vụ bắt cóc. Vì thế, tôi khiến họ phải nói cho tôi vị trí Bernadette đã chạy đến, chúng tôi đã đến đúng nơi hiện giờ nhưng……
[Không chỉ là hai hoặc ba tòa nhà. Mà gần như là chúng bị thổi bay cùng lúc vậy.]
Chúng tôi đang đứng nhìn xa hơn một chút tính từ chỗ những người xem tò mò vì vụ việc nhưng, đây là tình trạng khủng khiếp khiến cho ai đó phải hỏi rằng liệu đây có phải là một vụ đánh bom hay gì không.
Có lẽ vì là người dân trong thành phố, vài bán nhân đang làm việc dỡ đống đổ nát.
[Này, xin lỗi! Có chuyện quái gì đã xảy ra vậy?]
Tôi gọi một người Tộc chó ở gần. Khi đó, người đàn ông này nói rằng「Tôi cũng muốn biết lắm chứ! Lúc tôi nhận ra, thì ngọn lửa đã bùng cháy lên rồi! 」 với giọng nói bối rối.
Khi người đàn ông trông bối rối đó cố để nhìn rõ hơn, đám người xem tò mò cũng tiến về trước. Tôi trao đổi cái nhìn với Falhart. Ý nói rằng「Ông nghĩ thế nào? 」.
[Tám hay chín phần mười chắc chắn không nhầm lẫn đi đâu được là do pháp sư rồi.
Cỡ phải vài pháp sư cấp cao ấy……]
Falhart trao đổi cái nhìn với tôi ý nói rằng「Cho tôi biết ý kiến của cậu nào」, tôi đáp lại bằng cái gật đầu.
[Tôi cũng cùng ý kiến với ông đấy. Chỉ là, câu hỏi là tại sao họ lại chiến đấu ở giữa thành phố thế này……]
[Tôi tin là có khả năng liên quan đến vụ bắt cóc đang gây náo động hiện giờ. ……Không phải là do lũ bắt cóc mà Bernadette đang truy đuổi à?]
[Nếu là vậy……có nghĩa là Berandette đã chiến đấu với chúng?]
Tôi một lần nữa nhìn vào đống đổ nát. Nếu cô ta đang ở trong tòa nhà, thì không nhầm lẫn được là cô ta sẽ chết.
Nghĩ thế, tôi đẩy mạnh đám đông người sang một bên và chạy đến chỗ đống đổ nát.
[Đùa à……Tất cả chỉ là trò đùa thôi, đúng không!?]
Đạp và quăng đi đống đổ nát phải khiến cho một lượng lớn người phải dỡ lên, tôi bắt đầu đào với nỗi sợ hãi lố bịch trong lúc ước như thế.
Và rồi, tôi bất ngờ tìm thấy cái đó.
[Đó là……Súng ma thuật, của Bernadette……]
Cái xuất hiện bên dưới đống đổ nát đó là hai cây súng ngắn mà Bernadette thường sử dụng. Điều đó cho thấy rằng Bernadette đã chiến đấu ở đây và đã “chứng minh thất bại của cô ta”.