Trong thành phố cảng Be Io, có những bến tàu kinh doanh chủ yếu dùng cho đánh bắt và trao đổi hàng hóa.
[Gì mà “vì bản thân mình” cơ chứ. Cả Ông già và Jean chẳng làm gì ngoài cứ giữ mình tránh xa ra thôi. Và trên hết là còn giữ mình khỏi Aniki nữa chứ……Mình chắc chắn sẽ cho họ thấy……!]
Có lẽ là để ngăn chặn va chạm giữa những con tàu với những thứ khác, những bến tàu được xây dựng với một chút khoảng cách ở giữa chúng. Trên một bến tàu trao đổi hàng hóa, hình bóng Kuon bao phủ trong bộ trang phục đen trông như một nhẫn giả.
Hình dạng đó……Mặc dù nói thế, đương nhiên là cậu không đi vào một cách đường đường chính chính rồi.
Không tạo ra tiếng động và xóa đi hiện diện của mình, cậu tiếp tục đi qua những điểm mù của những tòa nhà.
[Nếu là phía này, thì biết được “kết quả” rồi nhưng……cần phải điều tra thêm thông tin đã.]
Khi cậu nói thế, Kuon kéo xuống mảnh vải che miệng và mở miệng.
[Fu!......Trông cậy vào mày nhé, bé Cáo ống.] [note19577]
Khi cậu thổi vào một cái ống điếu có cuống kim loại mà cậu đang cầm từ bên trong túi áo mình, một con cáo con xuất hiện từ phía bên trong cái ống.
Một kỹ thuật được lưu truyền từ vùng đất phía đông, đó là『Shikigami』.
Shikigami triệu hồi những tinh linh bằng những vật liệu và quan niệm như vật trung gian và là một loại ma thuật được gọi là Thuyết tinh linh. Nói ngắn gọn, là tùy thuộc.
Vì con Cáo ống mà Shikigami của Kuon triệu hồi với khói như một vật trung gian, nên nó có những đặc điểm của khói.
Khi con cáo con khói gật đầu, nó tỏa ra để nhỏ lại đến mức mắt thường không thể thấy được, nó bắt đầu di chuyển.
[Vậy thì, thật tuyệt nếu cứ tiến thẳng vào nhưng……mình chẳng biết trước được gì cả.]
Khi cậu ẩn thân trong lúc cười gượng, cái ống đột nhiên bị giật.
[Bingo! Đúng là mình mà!]
Kuon, làm tư thế chiến thắng trong lúc vẫn còn xóa đi sự hiện diện của bản thân, bắt đầu di chuyển như một con cá mắc câu và đang bị cái ống kéo đi.
[……Vậy là nơi này à.]
Nơi mà cậu đến là một kho hàng chứa tạm thời hàng nhập khẩu trước khi làm thủ tục rời bến, và nó được sử dụng thường xuyên cho đến khoảng ba năm trước khi mà việc lưu thông hàng hóa bị Quỷ vương làm cho hỗn loạn, nhưng giờ đã hòa bình và vì lưu thông hàng hóa đã ổn định, nó là một trong những nhà kho đã không còn sử dụng.
Mặc dù được kiểm tra vài tháng một lần, vì nó gần như là chưa bao giờ được sử dụng và chỉ làm mất thêm phí bảo trì nên đã có những suy xét về việc phá hủy nó nhưng……
Kuon nâng mảnh vải che miệng lên, và khi đã che đi miệng, cậu xâm nhập qua ống thông hơi ở phía bên kia của nhà kho trong khi xóa đi hiện diện của bản thân.
Khi cậu dễ dàng đi qua ống thông hơi chỉ vừa đủ cho một người, cậu cuối cùng cũng đến được lối ra của ống thông hơi bên trong nhà kho.
[……!]
[Mình trúng lớn rồi.]
Cậu không biết mục đích là gì nhưng cậu nghe được những giọng nói như là đang cãi nhau.
Một cuộc hội thoại của những người bên trong căn nhà kho đáng lẽ ra phải không có ai ở trong.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là lũ bắt cóc.
Khi cậu nhìn vào trong căn nhà kho qua cái cửa sập ống thông hơi, xung quanh chỉ toàn là thùng gỗ.
[Yotto.]
Chắc rằng không có ai xung quanh, cậu nhẹ nhàng ra khỏi ống thông hơi và núp trong bóng tối của những cái hộp.
[! ……!]
[Oh~ oh~, chúng đây rồi, chúng đây rồi. Đang cãi nhau sao?]
Nghe thấy cuộc cãi vã ngày càng dữ dội hơn, Kuon vô tình cười toe toét. Hứng thú kiểu cãi vã đó là gì, khi Kuon tiến lại gần, một giọng nói đáng chú ý vang lên trong căn nhà kho.
[Làm mấy việc như thế này……Ta chắc chắn các ngươi sẽ không bao giờ được tha thứ đâu. ……
Không, như một đặc vụ của trừng phạt thần thánh, ta, sẽ không chấp nhận việc này!!]
(Có lẽ nào đó là……bạn đồng hành của Aniki sao!?)
Khi cậu theo phản xạ nghiêng người ra trước và liếc vào chỗ có giọng nói quen thuộc, ở đó là hình dáng Bernadette bị trói bằng xích kéo dài xuống từ trần nhà và cả hai tay cô ấy bị trói lại.
◇
Thứ đầu tiên mà Bernadette thấy khi cô tỉnh dậy là mấy tên đàn ông với vẻ ngoài thô tục.
[Cuối cùng cũng tỉnh rồi nhỉ, Sơ-chan.]
Tên cầm đầu bước ra từ đám đàn ông.
Hắn ta cao nhưng vì nhìn trông có vẻ yếu hơn mấy tên xung quanh, hắn ta có lẽ là kiểu như người chủ thuê.
Duỗi cả tay với chân bị trói ra, Bernadette ngước lên lườm tên đàn ông đó.
[……Đây là lần tỉnh giấc tệ nhất mà ta có cho đến giờ đấy.]
[Ô, vậy thì sướng nhé.]
Tên đàn ông nở nụ cười kinh tởm và ra hiệu bằng tay.
Khi đó, một tiếng động leng keng vang lên, tay của Bernadette từ từ nâng lên, và cô bị treo lơ lửng giữa trên không.
[Tao không thật sự muốn nói rằng đây là sở thích tốt đâu.]
Vài tên đàn ông nhếch mép từ vẻ mặt đau đớn của Bernadette vì sợi dây ăn vào tay cô và cái cách mà cô cố ra vẻ vững chắc.
[……Kẻ bắt cóc những Nhân mã và người trong thành phố này là các ngươi, đúng chứ!?]
Một cảm giác khó chịu như một con bọ bò dọc sống lưng từ những ánh nhìn của lũ đàn ông. Những ánh nhìn của lũ đàn ông không phải đang nhìn cô như một con người bình thường, mà là như một người phụ nữ để giải thoát cho ham muốn của chúng. Đã từng phải trải nghiệm những ánh mắt đó nhiều lần, Bernadette cảm thấy sẽ rất tệ nếu cứ im lặng và hỏi thế để câu thời gian.
[Đúng rồi đấy. Bọn tao có thể kiếm lời từ những đứa nhóc Á nhân mà.]
[!......Lý do mà các ngươi bắt cóc những đứa trẻ vô tội là……vì tiền sao? ……Các ngươi có còn biết đến xấu hổ không thế!?]
Tức giận với những lời của tên đàn ông, Bernadette hét lên với ánh mắt sắc bén.
[Làm mấy việc như thế này……Ta chắc chắn các ngươi sẽ không bao giờ được tha thứ đâu. ……
Không, như một đặc vụ của trừng phạt thần thánh, ta, sẽ không chấp nhận việc này!!]
Bernadette thốt ra những lời trách cứ. Thái độ của tên đàn ông thay đổi bởi những lời đó. Khuôn mặt cười nhếch mép đó cứng lại, và tiếp theo, vẻ giận giữ xuất hiện.
Đương nhiên thôi. Bị nói như thế bởi một người cả tay và chân đều bị trói lại, không thể làm được gì, và những tên với lập trường hạn hẹp có lẽ sẽ nghĩ rằng「Con này vênh váo thật」.
Mấy tên đàn ông trông như sẽ tấn công cô vào bất cứ lúc nào nhưng,
[Mấy tên hèn kia……Đừng có để bị kích động vậy.]
chúng yên lặng bởi lời nói của một tên nào đó.
[Người phụ nữ này, là khách của ta.]
Đó là một người đàn ông đang mặc một cái áo choàng đen từ lúc đầu, tên pháp sư đã hạ gục Bernadette.
Người đàn ông toát ra vẻ khát máu làm nổi cả da gà khiến cho lũ bắt cóc phải ngoan ngoãn nghe theo.
[……Ngươi bắt cóc ta để làm gì cơ chứ?]
[Kukaka……Đừng có mất bình tĩnh thế chứ. Ta chẳng có bất cứ ý nghĩ nào như bắt rồi ăn cô đâu. Ta chỉ cần cô để làm mồi nhử mà thôi.]
Khi tên pháp sư lấy ra một cây trượng lớn cao gần bằng hắn từ bên trong cái áo choàng, hắn để vào bụng Bernadette, và từ từ nâng nó lên.
Từ lỗ rốn, đến ngực, và nơi cuối cùng là cằm của cô.
[Cuộc hội ngộ đầu tiên sau ba năm. Một cuộc hội hộ đầy cảm động, cô không nghĩ thế sao?]
Bên trong cái áo choàng, cặp mắt sâu hoắm, đỏ thẫm còn hơn cả màu máu đang nhìn vào ai đó không phải là Bernadette.