Trans + Edit: Zennomi
Hình tượng bi quan – check xong.
Giờ học trên trường trôi qua chậm chạp. Tôi vẫn cô độc như mọi khi, như bầu trời kia xanh vẫn cứ xanh.
Đúng như dự đoán, tôi không nói chuyện với Tachibana Karen thêm lần nào nữa. Không chỉ là nói chuyện, hai đứa còn chẳng nhìn nhau lấy một lần. Tôi đang tập trung tâm trí vào cuốn sách tham khảo, còn cô đang có rất nhiều người khác để bận tâm.
Không, không, tại sao tôi nhắc tới tên cô ta?
Mọi thứ vẫn như mọi khi. Tôi không tài nào hiểu nổi.
Thứ duy nhất khác với mọi khi là vào tiết 6 ngày thứ Sáu sẽ là một tiết sinh hoạt dài. Tôi nghĩ rằng tiết đó còn được gọi là sinh hoạt tập thể ở trường tiểu học và trung học, ta không cần phải quan tâm nhiều.
Ví dụ, trong tiết sinh hoạt, ta phải chọn thành viên túc trực cho lớp. Tệ là không một ai, ngoại trừ một số người, tự nguyện làm việc này.
Thế nhưng kẻ cô độc lại rất mạnh mẽ vào những lúc thế này. Họ quá quen với việc giữ im lặng và chịu đựng bầu không khí nặng nề. Sau một lúc trôi qua, những người trong cuộc bắt đầu đẩy trách nhiệm cho nhau bằng cách nhiệt tình nói “Cậu nhận đi ~!”. Tất nhiên, lửa không lan tới chỗ những kẻ ngoài cuộc như tôi.
Kết cục là, hiện giờ tôi không nhận nhiệm vụ nào như thành viên ủy ban. Thành công rực rỡ!
Còn thứ gì vớ vẩn hơn như phiếu điền mục tiêu cho kì thi định kì chứ. Dường như nó là một điều rất bình thường ở một ngôi trường tự xưng chất lượng cao như cái trường của chúng tôi, nhưng nếu ta điền nó bất cẩn và giáo viên chủ nhiệm phát hiện ra thì đừng có trách đời sao mà đen. Thế nên, bạn không thể bất cẩn được.
Ấy vậy mà nó không làm khó được tôi.
Những lúc thế này, thân phận mọt sách lại rất có hữu ích. Tôi xếp hạng tư trong bài kiểm tra trước, thế nên tôi chỉ cần hăng hái và làm đúng ý giáo viên, viết rằng vào lần tới, em muốn đứng thứ nhất toàn khối. Điền vào đơn không mất quá nhiều thời gian, thành ra thời gian còn dư tôi lại dùng để tự học.
Đồng nghĩa với việc tôi gần như vô địch. Kết hợp hai thứ đó và tôi vô địch và không phải làm việc gì. Quá mạnh.
Tóm lại, dù kết quả có tụt dốc, với một kẻ mọt sách cô độc như tôi, tiết sinh hoạt dài quả là một tiết sinh hoạt hoàn hảo.
Và khi tôi đang mải mê tự cao tự đại tự sướng -
- Các em! Ngồi xuống! Chúng ta sẽ xếp nhóm cho chuyến đi tham quan của trường.
… Ự.
Xếp nhóm… Tại sao cô lại ở đây…
Cô giáo chủ nhiệm Shiraishi-sensei là một giáo viên trẻ có kinh nghiệm gần năm năm. Có thể cô ấy còn trẻ, nhưng bạn đừng đánh giá thấp cô ấy. Cô ấy cao, vẻ mặt lạnh lùng và nổi tiếng với cả nam lẫn nữ học sinh, nhưng khi cô ấy quát tháo giận dữ, hình ảnh hãi hùng đó thực sự rất ấn tượng. Không chỉ cãi lại, bạn chỉ cần mở miệng ra là ngay tức khắc bị cô cho ngậm mồm. Cô ấy hợp với một chiếc kiếm tre.
Thôi thì thế nào cũng được, sau khi giáo viên đó đập một cái thụp tập tài liệu xuống bàn, cả lớp tự khắc im lặng.
- Được rồi. Như các em đã biết, tuần sau chúng ta sẽ có một chuyến đi tham quan của trường.
Chuyến tham quan? Hơn nữa lại còn là tuần sau…? Ồ, tôi chưa hề nghe tới vụ này.
Sau cái tin gây sốc, giọng giáo viên dần dần không còn lọt vào đầu tôi.
Khá chắc đó là cái kiểu “Từ giờ, hãy lập nhóm với ai tùy thích”, cả lớp tôi đột nhiên trở nên ồn ào. Tôi còn suýt soát lọt vào tai câu “Các anh chị đều đã là học sinh cao trung rồi, vậy nên hãy tự chọn nhóm cho mình đi, khỏi cần phải cảm ơn”. Em sẽ thích hơn nếu cô chú thích thêm rằng “Các anh chị đều đã là học sinh cao trung cả rồi, thế nên đi tham quan hay không là quyền của anh chị.”
Hmm. Mình nên xử lý tình huống này thế nào bây giờ?
Một tình huống khá rập khuôn và thường xuyên xảy ra, nhưng thằng tôi đáng thương đây không có giấy nhớ tóm tắt các cách để xử lý tình huống này. Cơ mà, đây đúng là “Ichijou = SUN”[note13572]
phải gánh chịu hậu quả. Thậm chí trong số những kẻ cô độc, mày đúng là một tên kém cỏi trong số những người kém cỏi, đồ ngốc ạ.
Khi tôi còn đang mải mỉa mai chính mình, những học sinh trong lớp bắt đầu chuyển chỗ.
Từ những gì tôi thấy được từ phía của mình, trai gái lập nhóm từ những người bạn thân của nhau.
Khá chắc là tôi sẽ là người cuối cùng bị bỏ sót lại.
Mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu tôi chỉ cần mở miệng nói “Cho tớ vào với”, nhưng làm được điều đó thì tôi đã chẳng là một tên cô độc rồi.
Ể, thiệt là, tôi sẽ làm gì bây giờ? Trong khi tôi đang nghĩ vậy -
- Ừm… Ichijou-kun phải không?
Kinh ngạc, tôi quay về hướng giọng nói đó.
Để ý mới thấy, nam học sinh đó đứng trước chỗ ngồi của tôi.
Trên mặt cậu ta là một nụ cười gượng. Cậu ta có kiểu tóc ngắn và lông mày đậm nhưng tàn nhang quanh mũi khiến cậu ta trông như trẻ con. Vẫn còn thấy ngại ngùng, cậu ta gãi đầu.
Tôi nhớ khuôn mặt trông sợ sệt này, nhưng…
Khỉ thật, tôi quên mất tên cậu ta rồi.
Và như thể cậu ta đã đoán ra điều đó,
- Ahaha… cậu không nhớ nhỉ? Tớ là Komatsu, Komatsu Rei. Chỗ ngồi của tớ ở tít cuối.
Giữa âm thanh ồn ào lớp học, giọng cậu ta thật trầm lặng.
- Xin lỗi vì đã thô lỗ, nhưng… cả hai chúng ta đều là, ừm, những người cô đơn… thế nên…
Tôi nhún vai và hất hàm chỉ vào chỗ ngồi sau tôi. Thôi ngồi đi. Đằng nào chủ nhân của chỗ ngồi cũng đã rời khỏi rồi.
Cậu ấy đúng là vị ân nhân của tôi. Tôi đã được cứu bởi chàng trai trẻ dám làm dám chịu để thoát khỏi bờ vực cái chết.
Giá như tôi có được một nửa sức mạnh tinh thần của Komatsu-kun.
- Không thô lỗ chút nào đâu. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn khi cậu thẳng thắn như vậy.
- Ừ nhỉ… Cảm ơn cậu…
Ngoài ra, điều khiến tôi ngạc nhiên nữa là có một tên cô độc khác ngoài tôi trong cái lớp này.
Lần tiếp theo, khi có việc gì đó như bây giờ xảy ra, tôi nên là người đứng dậy và làm chuyện này.
- Thế cần có bao nhiêu người để tạo thành một nhóm?
- Cậu chưa nghe à? Nửa trai nửa gái, tổng cộng 5 hoặc 6 người trong một nhóm. Các nhóm tự chuẩn bị đồ ăn.
- Thế thì sẽ vất vả cho chúng ta rồi nhỉ?
- Haha… hiện thực đáng buồn.
Cứ như vậy, không trao đổi với nhau nhiều, chúng tôi ngồi trong im lặng.
Ể, nửa trai nửa gái?
Mọi người trong lớp đang được chia thành các nhóm nam hoặc nữ.
Có nghĩa là, cuối cùng chúng ta sẽ dùng bốc thăm sao? Khi tôi đang thầm nghĩ vậy, các nhóm hoàn chỉnh đã bắt đầu xuất hiện. Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Xem xét kĩ lại, tôi nghĩ rằng hôm nay mình đã quá bất cẩn.
Mọi chuyện sẽ kết thúc như mọi khi, như bao ngày. Tôi đã thật sự nghĩ vậy.
Thường thức của tôi lại một lần nữa bị tiêu tan bởi một giọng nói vang lên từ ngoài tầm nhìn.
- Xin chào? Ừ, ừ hai cậu đó. Chẳng phải cậu là Ichijou-kun sao?
Tôi giật thót. Tôi đã nắm được tình hình từ giọng nói đó. Quay lại, tôi thấy chủ nhân giọng nói ấy đang đứng đó.
Tachibana Karen và hai bạn gái, hình như là bạn cô, đứng hai bên.
- Cậu thấy đó, chúng tôi là nhóm còn sót lại cậu biết không? Cho tụi này vô với nhé – Cô mỉm cười
!!!
Làm gì có chuyện nhóm cô bị bỏ sót chứ. Thật trơ trẽn!
Tachibana cố tình cười bằng mắt.
Cô ta đã gọi tôi là “Ichijou-kun” trước các bạn cùng lớp, họ không biết gì về mối quan hệ của hai đứa, nhưng chắc chắn cô ta đang trêu chọc tôi, con mắm này.
Hai người bạn của cô quả nhiên chẳng vui tẹo nào.
Một trong số họ đang quan sát tôi và Komatsu-kun bằng ánh mắt trống rỗng.
Người còn lại thì trông hối lỗi và gượng cười.
Một bầu không khí hết sức khó xử.
Khó xử đến nỗi Komatsu-kun đã quay lại nhìn tôi với vẻ hoảng sợ.
- Karen, chúng ta nên tìm kiếm kĩ thêm chứ nhỉ?
- Ahaha… chúng ta nên làm gì đây?
Thấy chưa, cả họ cũng nghĩ đây chẳng hợp chút nào.
Mau ra chỗ khác đi, cô đó. Cả hai người bạn đồng hành đều không hài lòng kìa.
- Sẽ ổn cả thôi. Con trai ai chả giống nhau nhỉ?
Lời tuyên bố kèm một nụ cười bởi một con mắm tóc vàng hoe.
Giờ tôi mới để ý, hình như xung quanh đang yên lặng. Đừng nói là các người đang nhìn vào đây mà khó chịu đó nhé?
Ba người nổi bật quá. Nó lây sang cả tụi tôi luôn rồi.
- Tachibana-san phải không? Cậu thấy đó, tôi nghĩ là chắc sẽ có nhóm con trai phù hợp với đám con gái đầy năng lượng các cậu hơn, thế nên…
Tôi hoang mang tột độ, tới mức giọng tôi đột nhiên the thé lên.
Tuy nhiên, xem ra tình cảnh này của chúng tôi lại là trò tiêu khiển của con mắm kỳ quặc này.
- Dù cậu có nói vậy nhưng hình như tất cả các nhóm khác đều đã đủ người rồi. Quá trễ rồi, buồn ghê.
Hình như cô ta suýt thì không nín được cười.
- Vậy chốt lại như vậy nhé. Xin trông cậy vào các cậu! Lol
Không cần phải nói, đúng y hệt như cô đã nói.
Đúng là trò hề.
Tất nhiên sau giờ học tôi có hỏi cô ta về vụ này.
Ấy mà khi tôi càng nói, cô càng bật cười và hả hê, thế nên tôi đành dừng lại.
Thiệt là, cô ta bị sao vậy?