Trans: Zennomi
Edit: Suu
Rốt cuộc thì hôm đó Tachibana cũng vẫn đến thư viện sau giờ học. Chính xác hơn là cô đã ở đó. Cô ta đến nhanh hơn tôi một bước, dù tôi đã rời lớp học ngay sau tiết sinh hoạt.
Đi sâu hơn một chút vào thư viện, cô ta đang ngồi cạnh cửa sổ như thường lệ. Trái ngược với tâm trạng tươi vui khi ở trong lớp, cô gái đó đang yên lặng đọc sách.
Ngoài ra, cô ta không ngồi trên ghế, mà đang khối chễm chệ trên bàn. Ánh nắng mở trắng chiếu trên người cô. Thi thoảng cô ngó ra ngoài cửa sổ, xem chừng đang buồn chán. Tôi tự hỏi khuôn mặt đang nhìn vào vở ấy là tập trung hay là lơ đãng?
Thế nhưng, cô nữ sinh này không hợp với căn phòng bụi bặm tĩnh lặng này chút nào… Trái lại, khi cô ta trông buồn chán… Đó là một khung cảnh kỳ diệu đến lạ thườngSau khi nhận ra tôi tới gần, cô tặng tôi một cái nhìn bực bội.
Và câu đầu tiên cô ta nói với tôi là
- … thật bực mình
Oa. Tôi đã làm gì sai chăng?
Không, không, hình như không phải là ám chỉ tôi. Tôi tự tin rằng mình không làm gì khác với mọi khi.
Tôi không giỏi đọc suy nghĩ của người khác, nhưng tôi tự tin vào sự vô tội của mình, vậy nên tôi đi tới chỗ ngồi bên cạnh và lấy dụng cụ học tập ra khỏi túi mà không hề lo nghĩ.
Dù sao thì, việc cô ta tới đây đồng nghĩa với việc cô ta tới đây để học, nên hãy hoàn thành mọi thứ nhanh chóng nhất có thể. Cho dù tôi nghĩ tính cách không biết từ chối đúng là một tai họa. Cá nhân tôi nghĩ tính cách đó đúng là nhu nhược. Và tình hình của tôi còn tệ đi trong mấy ngày gần đây kể từ khi tôi được nhờ giúp đỡ làm bài tập về nhà.
Thì, không phải là tôi khó chịu tới mức đó.
Dù sao tôi tới đây một mình mà…
…
- Này!
Tachibana kéo tay áo đồng phục của tôi.
Đôi mắt to của cô gái tóc vàng hoe này trông đang thất vọng về chuyện gì đó.
Trong một khoảnh khắc khuôn mặt trắng ngần của cô đến rất gần, hương thơm như hoa luồn vào mũi tôi.
Tôi nuốt nước bọt. Không khí như ứ lại trong cổ họng tôi.
- Ch-, chuyện gì?
- Bực mình. Bực hết cả mình.
- Ý cô là “Nhanh hỏi xem tôi đang bực mình vì chuyện gì đi tên trai tân thảm hại kia”?
- Không, tôi sẽ không quá đang tới mức đó đâu… Tới đoạn tên trai tân ngu ngốc thảm hại chết dẫm là đủ rồi…
- Như thế còn quá đáng hơn! Cô là thứ gì thế, học sinh tiểu học hả!?
Tha cho tôi đi, kiểu trò chuyện đó một tên mọt sách cô độc chết dẫm như tôi không tài nào hiểu nổi đâu. Cứ giúp học bài thế này mỗi ngày chắc tôi điên mất thôi.
- Nhìn đi. Nếu cô có điều gì muốn phàn nàn thì đi mà kiếm đối tượng thích hợp hơn ấy, phải không? Và cô có nhiều bạn để thực hiện điều đó mà.
- Hả? Không phải như vậy. Không phải chuyện của tôi. Mà là của cậu, mọt sách ạ.
- Cái gì? Của tôi?
- Về vụ hôm nay mấy tên đó đã nói ấy! Trong suốt giờ nghỉ chưa cậu có biết không?
- A, giờ cô nhắc mới nhớ…
Vậy ra đó là về vụ cái nhóm đứng cuối lớp, mấy tên đang vui chơi game di động.
Chắc hẳn tên đó hằn học lắm nhể. Cậu ta nói khá to nên tôi cũng nghe thấy cậu ta, nhưng còn đến cả tai nhóm ồn ào của nhóm Tachibana nữa. Đồng nghĩa với việc, mọi người trong lớp đều nghe thấy…
- Bọn họ bị làm sao vậy? Đó chính xác là bắt nạt. Thật bực mình. Cười như mấy tên đần trong lớp. Tôi đã điên hết cả tiết! Tôi đã định nói gì đó…
- May là cô không nói gì. Mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, thế nên đừng làm mấy chuyện như vậy.
Tachibana tức giận và siết tay áo tôi chặt hơn.
Khi tôi đang cô gỡ tay cô ra, cô ta nhìn chằm chằm vào tôi.
Đây có phải là thứ người ta gọi là “trừng mắt nhìn” không đây? Một nhỏ gyaru đang trừng mắt nhìn tôi ngay lúc này?
Thứ duy nhất trong tầm nhìn của tôi là khuôn mặt cô ta. Này, vậy hóa ra cô đang tức giận với ai đó?
- Những lời đó không khiến tôi tổn thương đâu, vậy nên nó không phải vấn đề gì to tát.
- Mọt sách thì không sao, nhưng tôi thì có! Điều đó thật vô nghĩa…
Trước tiên, tại sao người bực mình không phải là tôi mà lại là cô? Giờ thì điều đó mới là vô nghĩa.
- Chẳng phải cô luôn ghét việc luôn chỉ có một mình thôi sao? Điều đó mới khiến cô tức giận.
Khó chịu à? Thì đúng là khó chịu thật, nhưng đây không chỉ là một chủ đề đơn giản.
Tôi là một kẻ cô độc đã được một thời gian khá dài rồi, nhưng Tachibana dường như hoàn toàn trái ngược với tôi.
Phải rồi. Tôi nên giải thích như thế nào để cô ta hiểu bây giờ?
Cô độc giống như sở hữu một ngôi nhà riêng của mình vậy.
Ta quen với việc ở một mình tới mức ta bắt đầu cảm thấy dễ chịu.
Ngoài ra, miễn là tôi bị ghét, tôi chỉ có thể ở một mình. Nói chung, nó đem lại cảm giác yên bình cho trí óc. Thành ra từ đó trở đi, chắc chắn chỉ có cô đơn làm bạn với tôi.
Vì vậy, nó không đơn thuần chỉ là cảm thấy khó chịu.
Nếu mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng xấu, lúc đó, cô đơn lại trở nên khủng khiếp. Cho dù cót ai đó thân thiện xuất hiện, kẻ cô độc, không quen với lòng tốt của người khác, sẽ rấ bối rối và kết cục là hành động một cách đáng ngờ.
Nếu tôi bị ghét bởi cả những người thân thiện, thì tôi thà làm kẻ cô độc ngay từ lúc đầu cho rồi.
Không… không phải vậy, đúng không Ichijou Jun? Giải thích hết với cô ta, mày nghĩ mình muốn cô ta hiểu được mày à?
Haiz… dừng, dừng lại đi. Nó sẽ phá hỏng tâm trạng đó.
Không hiểu sao, nghĩ thầm như vậy khiến tôi choáng váng.
Là một kẻ cô độc đồng nghĩa với việc ta không thể tự mình bắt đầu một cuộc trò chuyện, chưa kể suy nghĩ trong đầu ta sẽ rất ồn ào, nó làm bạn nghĩ ngợi. Có ít nhất ba ý thức trong não tôi luôn luôn tranh cãi với nhau, vì vậy nên tôi không thể kiểm soát được những lo lắng trong đầu.
Thế đó! Mình đã định giúp đỡ cô ta việc học sau này…
- Tôi không hẳn là ghét ra mặt. Tôi là kiểu người không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Nếu không thì làm sao tôi có thể học trong giờ nghỉ trưa được?
- Thật đáng buồn… Vậy là cậu không quan tâm đến cả lớp luôn?
- Thì cũng không hẳn là vậy…
- Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thích. Không thích chuyện mọt sách bị ghét. Mặc dù cậu là một người tốt. Và tốt bụng.
- Kết thúc cuộc trò chuyện tại đây đi, tôi bắt đầu nhột rồi đó! Nghĩ lại đi, chẳng phải cô tới đây để học sao? Lấy ngay sách của cô ra mau! Cô tới đây vì có chỗ cô không hiểu phải không?
Tachibana thở dài, rõ ràng là vẫn chưa vừa ý nhưng cô ta cuối cùng cũng thả cổ áo tôi ra.
Mặc dù cuộc tranh cãi sôi nổi vừa nãy, buổi học hôm nay vẫn diễn ra thuận lợi.
Cô ta chắc cũng đã quen với việc được chỉ dạy và Tachibana cũng dần nghiêm túc thấy rõ.
Những ngày đầu cô ta chỉ hỏi bài tập về nhà, riêng hôm nay,
- Err… Nhắc đến hành động trong quá khứ nè, đây là Thì Quá Khứ à?
- Sai rồi, đó là Hiện tại đơn. Chú ý động từ đăng trước đi --- ví dụ như ‘advise’ hoặc ‘recommend’, chúng là những động từ dùng để khuyên nhủ ai đó. Có ‘that’ kèm sau, có nghĩa nó là Thì Hiện tại đơn.
- Ể, làm sao tôi biết được! Không công bằng!
- Không phải lỗi của tôi. Nếu cô muốn phàn nàn thì qua nước Anh mà phàn nàn với những người bên đó. Còn không thì bỏ cuộc và học thuộc đi. Cô chỉ có hai sự lựa chọn.
- Trai tân đang tỏ ra mình là một người thầy giáo ác quỷ…
- Trật tự! Ngưng nói linh tinh và cho tôi thấy sức mạnh ý chí của một con bitch đi.
- Hahaha, ý cậu là sao?
Lúc này, độ khó của các câu hỏi đang tăng dần.
Những câu hỏi đó bao gồm kiến thức đến tận Giữa học kỳ sau mới phải học, nghĩa là còn một tháng nữa cơ. Haha, giờ cô cũng là một nhỏ mọt sách rồi nhé.
Ấy vậy mà, gyaru có quyền lực trong lớp ấy lại đang học hành nghiêm túc sau giờ học? Con mắm này có vấn đề gì ở não chăng? Như kiểu là, ngày trước người ta hay nói rằng những đứa con gái ngoan nên đi chơi ngoài giờ học. Như là đi karaoke hay gì đó.
Tất nhiên tôi không thể nói ra điều này.
Tachibana chắc chắn có lý do của riêng cô để làm chuyện này… Ấy thế mà tôi không hỏi gì cả. Chúng tôi không phải bạn bè hay thứ gì đó tương tự.
Thay vào đó, trí tượng tưởng của tôi tự phịa ra những dự đoán ngớ ngẩn.
Ví dụ như… Thật ra, cô ta ước mơ làm bác sĩ và bí mật cày cuốc học hành dưới cái mác suốt ngày chơi bời.
Tương lai cô sẽ là một bác sĩ xinh đẹp tóc vàng hoe, hay còn gọi là Doctor Bitch. Xin đừng dùng mấy từ lóng của nữ sinh cao trung khi viết bệnh án đó nhé.
Hmm… càng lúc càng bí ẩn.
Tôi cảm giác gần đây chúng tôi đã trò chuyện khá nhiều, thế nhưng tôi chưa biết gì nhiều về cô ta.
Trong cả một ngày, đây là khoảng thời gian mà chúng tôi nói chuyện với nhau.
Chúng tôi không nói chuyện với nhau trong lớp.
Cả trong phòng thể chất, sân vận động hay tiếc thực hành môn quan hệ gia đình[note13571] .
Chúng tôi hoàn toàn là người lạ trên đường về và tới trường.
Tuy nhiên, như thế này với tôi lại rất thoải mái.
Tachibana có rất nhiều câu hỏi, thành ra tới xế chiều chúng tôi mới học xong. Khi chúng tôi học xong, ánh hoàng hôn phản chiếu vào trong căn phòng. Đúng như dự đoán, bà dì nhân viên ở quầy thủ thư lại rời chỗ làm việc của mình, biến mất không dấu vết. Tại sao bà ấy suốt ngày như vậy nhì?
Khi tôi đang sửa soạn về nhà, Tachibana vỗ vào mông tôi bằng bàn tay mềm mại.
Tôi đã bất cẩn… Nhận ra mình đã mất cảnh giác và bị sốc bởi cảm giác đột ngột, tôi quay lại.
Cái đếu gì vậy hả con bitch? - Tôi lườm hỏi bằng mắt.
- Này… Vừa nãy cậu nói mình không quan tâm người khác nghĩ gì về cậu phải không?
- Phải, thì sao?
- Nói cách khác, có nghĩa là cậu cũng không quan tâm nếu mọi người yêu quý cậu phải không?
“Hở?” mặt tôi hiện rõ sự bối rối. Con nhỏ bắt đầu cươi nhăn nhở. Mặt tôi trông buồn cười đến vậy sao?
- Vui đến thế à?
- Hihihi… không có gì. Nếu mọi người biết tên mọt sách đó thật ra là một con mọt sách còn zin tsundere, không thể nói thật lòng, không biết mọi người sẽ yêu quý cậu hơn không ta.
- Tôi tỏ ra dere hồi nào hả…
- Haha, lại xí hổ rồi. Đằng nào thì cậu cũng sớm thành deredere thôi, tôi biết chắc luôn.
Cười thích chí, Tachibana huých vai tôi liên tục. Khó chịu thật…
- Rồi rồi. Khi nào biết nói với tôi nhé. Hẹn gặp lại…
- A, chờ tôi với ~!
Thật giống y hệt một trò đùa.
Không, có lẽ là một ảo giác hoặc thứ gì đó tương tự.
Mọi chuyện có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.
Mai là thứ Sáu, có lẽ là buổi gặp mặt cuối cùng của chúng tôi. Ai biết liệu tuần sau cô ta sẽ tới nữa hay không.
Đơn giản vì là một thằng con trai, chuyện này khiến lồng ngực tôi cảm giác ngứa ngáy khó tả. Tôi sẽ cố gắng để quên hết và xem ra nó tốn của tôi mất một lúc để bình tĩnh và quay về nhà.
Đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì, đó là thứ tôi tự thầm nhủ với mình.