Tiếng chuông kết thúc bốn tiết học vang lên đã làm dịu đi bầu không khí nặng nề trong lớp.
Ngay sau đó, một đứa ngồi gần bên cửa sổ liền mở tung cửa ra, bầu trời buổi trưa trong xanh cùng với những cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi vào lớp học.
Lớp học trở nên nhộn nhịp vào giờ nghỉ trưa.
Tất cả mọi người có mặt trong lớp đã tụ tập lại, ăn bentō của mình trong khi đang nói về chương trình TV ngày hôm qua. Hoặc càu nhàu về những câu chuyện trong câu lạc bộ và chuyện tình cảm. Hay như tôi nghĩ, nó có vẻ như họ đang nói về những trò chơi đang thịnh hành.
Những cuộc trò chuyện sáo rỗng như thế này, thực ra lại là thứ bền lâu nhất khi con người ta trưởng thành, đó là điều mà bà-, không phải, dì nói. Nếu như nói về game, tôi cũng muốn tham gia một tí.
Cứ như vậy, kể từ khi Tuần lễ Vàng kết thúc, bầu không khí không chỉ riêng lớp tôi mà dường như cả khối cũng nhộn nhịp hẳn ra. Vào cuối buổi học, chúng tôi, những học sinh năm 2, vẫn phải đối mặt với những sự kiện tất yếu trong những ngày cắp sách đến trường như kì nghỉ hè hay chuyến đi dã ngoại và trước hết vẫn là buổi lễ hội văn hóa sắp sửa diễn ra.
Giờ đây, hãy hết sức tận hưởng những khoảnh khắc như thế này.
Cảm giác phấn chấn này nghe có vẻ như ta sắp phải từ bỏ một thứ gì đó rất quan trọng và cảm giác đó có thể lây lan đến đại đa số tất cả mọi người.
Nói về tôi thì cũng chỉ có 2 khối phô mai CalorieMade sau đó là mở những bộ flashcard từ vựng tiếng Anh ZU03.0. Nó rất có ích cho tôi trong việc rèn luyện chuẩn bị cho kì kiểm tra sắp tới. Tôi đã mất khá nhiều thời gian trong việc học thuộc lòng những từ đó.
Gần đây, tôi cũng đã quyết tâm dùng buổi nghỉ trưa của mình để đọc nó. Đây đã là việc làm không thể thay đổi của tôi kể từ năm đầu tiên. Sự đa dạng chỉ là giữa tiếng Anh và Toán học.
Nó không giống như tôi thực sự thích việc học.
Đối với một thằng còn không thể thốt ra câu "Hãy cho tôi vào" từ lúc còn nhỏ, thì đây chính là hành động tự nhiên nhất tôi có thể nghĩ ra để làm trong giờ nghỉ trưa.
Cố gắng tham gia vào một cuộc trò chuyện mà không có bất kì lý do nào,… nó quá là không thiết thực. Tôi không thể không nghĩ về điều đó. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tôi muốn cắt bỏ cổ tay của mình. Nhưng trước vấn đề phải chọn nhóm để tham gia thì có cắt hay rạch cả nghìn cái tay cũng chả làm gì được. Thật tồi tệ!
Tuy vậy, chủ nghĩa bi quan trong tôi không phải là không có kết quả gì, vì thế nó chắc chắn cũng không quá tệ.
Xếp hạng của tôi cứ tăng dần đến vị trí thứ 4 trong suốt 2 năm qua. Tôi hầu hết đều có thể vượt qua mọi thứ, dù cho đó có là thiên tài của thiên niên kỉ đi chăng nữa. Với tốc độ như vậy, thậm chí có là trường Đại học Hoàng gia trước đây cũng không chỉ là một giấc mơ nữa, vì vậy, tôi càng không thể lơ là.
Tuy nhiên, đó cũng là một tí vấn đề.
Ôi, nó thực sự là một vấn đề rất tầm thường, nhưng…như mong đợi, trong một môi trường với sự xuất hiện của đám người trẻ tuổi thì những người như chúng tôi sẽ bị xem là không bắt kịp tình thế.
- Này, nó lại đang làm lại việc đó nữa kìa.
- Thật là một người mờ ám, đó có thể là gì vậy nhỉ -Jou-kun? haha
- Không biết. Bất cứ cái gì -Jou-kun. Ai lại đi quan tâm làm gì? hahaha
Những chuyện như thế luôn được bàn tán phía sau lưng tôi.
Hmm, hãy nói điều đó chân thực, kỹ lưỡng nhất nếu bạn muốn.
Tôi nghĩ họ đang cố tình nói cho tôi nghe, nhưng tôi không có tâm trạng trả lời. Phần về người mờ ám đó là có thật và tôi cũng chẳng quan tâm về cả hai. Tôi rất có ý thức về mọi thứ vì vậy tôi không để tâm chút nào.
- Ấy, vừa mới nãy, tôi nhìn thấy người Ichijou - kun run lên. Cậu ta sẽ không khóc đó chứ? Hahaha.
- Ôi! Đừng khóc mà!
Tôi muốn rút lại những gì đã nói. Hình như hơi quá quắc rồi thì phải.
Đó đã quá tàn nhẫn rồi. Từ giờ trở đi, tôi thực sự sẽ cố gắng hết sức để khóc, vì thế hãy đưa ra một lời nhắc nghiêm túc. Hội đồng quản trị Giáo dục. Được không?
Chà, có khoảng hơn 300 người trong cùng một khối như vậy, vì thế có rất nhiều loại người cũng đang tập trung ở đây.
Thậm chí nếu như ta chỉ để ý đến những con người trong lớp này thì nó vẫn đúng. Sẽ rất thú vị khi bạn có thể nắm bắt được phần lớn một học sinh có địa vị trong lớp như thế nào chỉ bằng cách nhìn vào nơi mà họ sẽ ngồi trong buổi nghỉ trưa.
Ví dụ như, những người cố tình nói những lời nói độc ác, khó nghe về tôi một cách rõ ràng, họ thường ngồi ở phía ngoài cùng bên tay phải cái bàn, hàng cuối cùng gần hành lang trong khi tôi đang ngồi phía ngoài cùng bên tay phải bàn, hàng đầu tiên. Vì thế, họ thực sự ở ngay phía sau tôi, nói xấu phía sau tôi. Họ cũng thuộc loại được dán mác là “otaku” và tôi thực sự cũng muốn gia nhập vào cùng loại với họ. Nhưng rất tiếc là tôi không có cơ hội.
Thực tế thì, ngoài việc đưa tôi làm trung tâm để bàn tán, họ còn đang coi thường tôi.
Mặt khác, nhóm đối diện tôi lại có chút gì đó khác biệt. Họ ngồi phía ngoài cùng bên tay trái phía sau, gần cửa sổ. Nói cách khác, họ ngồi chéo, đối diện tôi. Sau khi nhìn họ vài giây, tôi có thể nói rằng nhóm của họ gồm các chàng trai đến từ các câu lạc bộ bóng đá và bóng rổ cùng với vài cô gái với ngoại hình nổi bật xuất hiện ở đấy.
Hmm, bỗng nhiên tôi cảm thấy nhóm họ thật nổi bật, có ngoại hình tốt, giao tiếp tốt và thể lực cũng rất tốt.
Bạn có thể cảm nhận được từ cái nhìn đầu tiên, họ thuộc nhóm đẳng cấp, không thể đụng vào trong trường này.
Nhân tiện tôi cũng muốn nói, không giống như nhóm otaku kia, những anh chàng xuất chúng không hề quan tâm tới sự xuất hiện của tôi chút nào cả, giống như họ đã không để ý đến tôi từ lần đầu tiên.
Nhưng dù như thế thì tôi vẫn biết họ đang nói cái gì bởi vì họ nói chuyện với giọng rất phô trương.
- Haizz, các cậu biết đó. Thật là thảm họa mà, cô ta đã bỏ trốn ngay giữa buổi hẹn.
- Hahaha, không phải chứ.
- Khiến cậu “đổ” nhanh vậy sao, ể? Thôi lau nước mắt đi nào, câu lạc bộ bóng chày.
- Này, Daichi-kun cũng vừa mới làm quả đầu húi cua đấy. Haha
Uuh, câu lạc bộ bóng chày có phải quá đáng khinh bỉ rồi không? Nhưng tôi lại thích bóng chày…
Có vẻ như họ thực sự rất có hứng thú nói về chuyện tình cảm. Tôi thậm chỉ còn nghi ngờ rằng, mục đích đến trường của họ chỉ là để bàn tán về những câu chuyện tình yêu.
Họ kiếm những cặp đôi có tiềm năng và bàn chuyện linh tinh về những người đó. Có lúc, họ còn cố ghép đôi mấy người đó nữa. Các người không thể để chuyện tình yêu diễn ra tự nhiên được à?
…
- Hmm, Tachibana, cậu nghĩ sao về tóc húi cua?
- À, mấy đứa đực rựa đều muốn nghe về điều đó. Cậu thích loại con trai nào thế Tachibana?
Sau cùng, những cô gái tóc vàng ở trung tâm của nhóm cũng tham gia vào chủ đề. Ngồi ở vị trí đầu tiên trên bàn và bắt chéo chân, cô ta nói: “Ể, tôi sao?” với một cái nhìn bối rối.
Tachibana Karen
Với vẻ bề ngoài ngây thơ của mình, cô ta rất nổi tiếng về cả 2 giới tính, nhưng đằng sau hậu trường thì cô ta là một…bitch khét tiếng ^_^. Nói về tai tiếng của cô ta thì thực sự không sao kể xiết, rất nhiều bí mật đã được bật mí. Dù sao thì cũng đã có rất nhiều tin đồn về cô ta. Chẳng có tin nào là giống tin nào, vì vậy hãy bỏ những chi tiết nhỏ đó sang một bên, chủ đề chung trong số đó là “Cô ta sẽ ‘ăn’ bất cứ đàn ông nào mà cô ta có hứng thú”.
Chậc, cỏ vẻ như tất cả nam sinh trong lớp này đều mong muốn được cô ta ‘ăn’ vậy, vì thế khi nhắc đến kiểu đàn ông mà cô ta hứng thú, bầu không khí trong lớp cũng dần trở nên chìm xuống, im lặng không một tiếng thở.
- Hmm, nó giống như thế này…
Thực sự, quần áo của cô ta như muốn khiêu khích tất cả những người trẻ tuổi trên thế giới. Nó không chỉ là về mái tóc diêm dúa của cô ta hay là sự chăm sóc kĩ lưỡng từng bộ phận trên khuôn mặt. Hai nút áo mở ra để lộ phần ngực phát triền vừa phải. Chiều dài của chiếc váy cô ta đang mặc rõ ràng là đã vi phạm nội quy của trường, trong khi đó cô ta còn ngồi bắt chéo chân và để chân trần nữa.
Ai thèm quan tâm về điều đó chứ! Phải học thôi! Học!
Ngay bây giờ, cô gái lạ lùng đó chỉ là nguồn gốc của những rắc rối của tôi mà thôi. Kể từ khi Tachibana bắt đầu bước chân vào trong thư viện… tôi đã trải qua những điều kì quặc sau giờ học.
Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ giúp cô ta trong việc học. Giúp một gyaru, người rất lơ mơ từ cái nhìn đầu tiên.
Hôm nay cô ấy sẽ không đến nữa, đúng chứ…?
- Tôi đoán là tôi thích kiểu đàn ông nam tính. Cũng cần phải có chút… nóng bỏng nữa hoặc là một thứ gì đó. Chà, tóc húi cua tạm có thể chấp nhận được, mà có vẻ như tôi đang phàn nàn thì đúng hơn nhỉ?
- Không phải chứ, tôi đã bị bỏ rơi rồi sao? Cũng quá sớm đi.
Con tàu của Daichi-kun từ câu lạc bộ bóng chày vừa bị đánh chìm trước khi cậu ta nhận ra điều đó. Nó cũng thật vô lý đi… Tôi muốn nói vài lời an ủi với cậu ta. Nhưng thật không may, tôi là một người cô độc mà. Mặc dù rất là cay, nhưng tôi không thể thốt ra lời nào. Làm ơn hãy đến với tôi bất cứ lúc nào bạn muốn và khi đã đến đây rồi thì hãy làm bạn với tôi điiiii!
Chà, có gì để nói ở đây nhỉ… khi những chàng trai và cô gái tụ tập cùng nhau trong một căn phòng thì chẳng có gì phải ngạc nhiên vì ở đó sẽ có rất nhiều loại người khác nhau.
Đấy, những người hay thích nói về những câu chuyện tình yêu hay những người tìm thấy cả niềm vui và nỗi buồn của mình trong những trò chơi trực tuyến. Hoặc là có những người chẳng có việc gì khác để làm ngoài việc học.
Đó là lý do tại sao tôi không cảm thấy phiền khi cứ trở thành đề tài mua vui cho người khác, tôi có thể công nhận về điều đó. Nếu như không có những con mọt sách như tôi đây để cho bọn chúng nắm bắt được tâm trạng, chọc ghẹo thì những con otaku vui vẻ đó hiển nhiên sẽ trở nên rất cô đơn vì không có ai để chúng khinh thường. Có lẽ, chúng sẽ không còn có thể ngồi chơi game một cách bình tĩnh như vậy nữa.
Tóm lại là, tôi góp phần là một thành viên không biểu lộ bất cứ tâm trạng nào trong lớp. Vì lý do đó nên bằng mọi giá, tôi rất hy vọng có thể gần gũi với từng thành viên trong lớp và được họ chấp nhận.