Seiken Gakuin no Maken Tsukai

song thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Leonis cùng Sakuya băng qua cây cầu vắt ngang con sông nọ và đặt chân đến một khu vực trầm lặng hơn của Phố Cổ. Phía cuối con đường là một cánh rừng nhân tạo rậm rạp.

“Điện thờ nơi tổ chức Lễ Phong Thần ở phía bên kia khu rừng này.”

Sakuya bảo Leonis.

“Hm…”

“Sao vậy?”

“Thần bảo hộ của tộc Ouran thực sự tồn tại hả chị?”

Leonis hỏi dò, cố gắng hết sức để vào vai một đứa trẻ ngây ngô.

Liệu đó chỉ là truyền thuyết, hay các vị thần thực sự sẽ tham dự buổi lễ? Hai câu hỏi đó rất quan trọng đối với Leonis. Cậu nhất định phải tìm ra câu trả lời.

Sakuya trầm tư hồi lâu, lâu đến mức khiến Leonis phải thắc mắc phải chăng câu hỏi của cậu đã làm Sakuya khó chịu.

“Thần bảo hộ của tộc Ouran có tồn tại, đúng thế.”

Cô đáp, mắt chăm chú nhìn khu rừng.

“Fuujinki và Raijinki. Họ đã bảo hộ cho Ouran suốt ba trăm năm lịch sử.”

“Hai cơ ạ? Tộc Ouran có đến hai vị thần sao chị?”

“… Phải. Mặc dù giờ đây chỉ còn một mà thôi.”

“Dạ…?”

Leonis ngờ vực hỏi dò.

Sakuya dừng bước trước một ngôi thự đồ sộ với cánh cổng tráng lệ.

“Đây là đâu hả chị?”

“Đây là dinh thực nơi Raiou, người giám hộ hợp pháp của chị sinh sống.”

Sau khi một thiết bị ma thuật xác thực dữ liệu sinh trắc học của cả hai thì cánh cổng mới dần hé mở. Trước mắt hai người là một khu vườn với hàng cây xanh mơn mởn cùng một cái ao khá to. Một nơi như vầy khó mà tìm thấy trong Đô Thị Trung Tâm đầy rẫy những tòa nhà cao tầng. Khung cảnh trước mắt khiến Leonis không giấu nổi vẻ trầm trồ.

Đoạn một ông lão thấp bé bước ra từ trong dinh thự.

“-Người cuối cùng cũng đến rồi, Công Chúa Sakuya.”

Ồ…

Leonis thích thú nhìn ông lão. Thoạt nhìn, ông ta chỉ như một ông lão bình thường, song Leonis cam đoan là ông ta còn hơn cả thế.

Đây là một bậc thầy thể thuật.

Đôi tay già cỗi nhăn nheo đó có thể dễ dàng lấy mạng bất kì ai. Ông ta trông giống một sát thủ hơn là một chiến binh.

… Sau khi ông lão qua đời, không khéo ta lại có được một sát thủ hài cốt thượng thừa.

Leonis thầm nhủ, chẳng mảy may quan tâm cái ý nghĩ đó tàn độc đến mức nào.

“Xin lỗi ông vì đã tới hơi trễ. Ta vừa dẫn cậu bé này đi thăm quan Phố Cổ.”

Ông lão liền dõi mắt về phía Leonis.

“Điện Hạ, cậu bé này là…?”

“Em ấy là Leonis, một thành viên cùng tiểu đội với ta.”

“À, thần có nghe kể về cậu ta rồi.”

Leonis lễ phép cúi đầu chào.

“Cháu rất may mắn vì được làm bạn với một chị gái đang tin cậy như chị Sakuya ạ.”

“Nào, mời hai người vào dùng trà.”

Nói đoạn ông dẫn cả hai vào dinh thự.

***

Leonis được dẫn ra ngoài hiên nhà có tầm nhìn bao quát cả vườn. Ở khuôn viên trường cũng có một khu vườn, song khu vườn này lại khác hẳn. Nó được xây dựng mô phỏng lại khung cảnh cố hương đã mất của tộc Ouan.

“Cây cảnh ven đường ở Đô Thị Chiến Thuật số 7 là những loại cây tiện ích dùng để lọc sạch nước biển và điều hòa không khí, còn cây cảnh trong khu vườn này được đem về từ Ouran.”

Từ sau lưng Leonis, Sakuya tiến tới giảng giải và trỏ vào một cái cây đang sinh trưởng trong vườn.

“Lúc vào xuân hoa sẽ nở rất đẹp, nhưng do Đô Thị Chiến Thuật số 7 là một pháo đài tấn công di chuyển khắp hành tinh nên thời gian hoa trổ bông cũng bị đình trệ.”

“… Vậy ạ.”

“Chị gái chị bao giờ cũng rất mong ngóng mùa hoa nở.”

Sakuya trải lòng, tông giọng và ánh mắt cũng lộ vẻ xa cách.

“…”

Chị gái của Sakuya đã mất trong cái ngày Ouran bị hủy diệt. Bộ y phục trắng Sakuya mặc bên trong đồng phục học viện là kỉ vật của cô chị gái quá cố.

Một cơn gió thoảng qua lay động những tán lá. Trên mặt hồ chợt nổi lên một gợn sóng lớn…

Tõmmm!

Bất chợt một con thú màu đen to lớn ngóc đầu lên mặt nước.

“… Hả?!”

Leonis không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Còn Sakuya vẫn điềm nhiên như mọi khi.

“Ồ, ngươi cũng ở đây à Fluffymaru.”

Một nụ cười nở rộ trên môi cô.

Một con sói đen ngoại cỡ bước ra khỏi ao, đoạn rũ bộ lông ướt sũng của nó làm nước bắn tứ tung. Sau đó con chó chạm mắt với Leonis.

“Ồ, ngài Magnus đấy à.”

“Làm gì ở đây thế Braccus?”

Leonis thần giao cách cảm chào hỏi bằng hữu.

“Ta mới tắm. Con người có vẻ ngạc nhiên khi thấy ta tắm trong bể bơi ở học viện.”

“Ừ, tất nhiên rồi.”

“Dạo đây có người đã báo cáo sự có mặt của ta ở học viện, ắt đã có lực lượng được cử đi săn ta rồi.”

“Vậy… à. Vất vả cho ngươi rồi.”

Có vẻ hiện tại Braccus đang bị săn lùng bởi hiệp hội thợ săn ở học viện. Không như Leonis nhập học tại trường hay Shirley với dáng vẻ con người, Braccus luôn bị nổi bật khi đi làm nhiệm vụ một mình. Không thiếu những ma pháp có thể ban cho thú vật hình hài con người. Song Braccus cũng có hoàn cảnh riêng nên không thể làm thế được.

“Fluffymaru hay qua đây chơi lắm. Chị tính để nó ở đây mà Raiou bảo nuôi một giống chó như nó là bất khả thi…”

“… Em cũng thấy thế.”

Braccus là hoàng tử kiêu hãnh của Vương Quốc Bóng Đêm, cậu không có nghĩa vụ phải phục tùng bất kì ai. Leonis và cậu chỉ đơn thuần là bằng hữu. Trong Quân Đoàn Ma Vương, Braccus cũng chỉ sắm vai một thống lĩnh tạm thời chứ tuyệt nhiên không phải thuộc cấp của Ma Vương Bất Tử.

Và vị hoàng tử kiêu hãnh đó giờ đang thư thái nằm nghỉ dưới gốc cây anh đào.

“-Mời cháu dùng trà.”

Raiou, ông lão ban nãy đang bưng một khay trà cùng bánh kẹo đến.

“Cháu cảm ơn ông ạ.”

“Thế giờ chị đi tập múa đây.”

Sakuya nói rồi đứng dậy. Dù sao thì đó cũng là mục đích ban đầu của cô khi tới đây.

“Đến tối chị mới về, thế nên nếu định về nhà một mình thì nhớ bắt xe buýt nhé. Trước em từng đi một mình rồi mà phải không?”

“Dạ, không cần lo cho em đâu chị. Cảm ơn chị rất nhiều.”

“Không có gì, buổi hẹn hôm nay với em vui lắm đấy. Vẫn còn nhiều chỗ chị chưa chỉ cho em, nên là nếu có lần sau thì chúng mình cùng chậm rãi tận hưởng nhé.”

***

“Cháu thấy phong cảnh nơi đây thế nào?”

Raiou ngồi đối diện Leonis trong khi nhấp trà.

“Đẹp lắm ạ. Cháu cũng rất mong chờ lễ hội.”

“Nghe cháu nói vậy làm ta cũng thấy ấm lòng.”

Ông lão đáp, đoạn dõi mắt nhìn chú sói đen nằm ườn ngoài vườn.

“Công Chúa Sakuya dạo gần đây đã bắt đầu thay đổi rồi.”

“… Vậy ạ?”

“Phải. Lúc mới tới đây, lòng người tựa như băng vậy. Điện Hạ tách mình khỏi tất cả mọi người.”

Leonis không biết trước kia Sakuya lại là người như vậy. Nếu có thứ gì có thể sưởi ấm trái tim băng giá ấy thì đó chắc hẳn chính là…

… Lyseria, chắc chắn rồi.

Cậu quả quyết vậy.

“Nhắc mới nhớ, cháu có cái này muốn hỏi ạ.”

Leonis nói rồi nhấp một ngụm trà và đặt cốc xuống hiên.

Nếu Raiou là một cận thần của hoàng tộc Ouran, ông chắc chắn sẽ biết mọi thứ về vấn đề cậu cần.

“Vâng?”

“Thần bảo hộ của Ouran rốt cuộc là kiểu thần gì ạ?”

“Hừm. Cháu có hứng thú với tín ngưỡng của chúng ta sao?”

“Chị Sakuya có kể cháu nghe đôi chút. Tộc Ouran được bảo hộ bởi hai vị thần ông nhỉ.”

“… Đúng là như vậy.”

Raiou quay đầu lại và trỏ vào một cây cột chống đỡ dinh thự.

“Họ được khảm vào cây cột đằng kia. Fuujinki và Raijinki.”

“Đằng kia ạ…?”

Ngước nhìn cây cột, Leonis thấy hình chạm khắc của hai cự nhân từ trên tầng mây nhìn xuống.

“Tên hai người tượng trưng cho những tố chất mà họ sở hữu. Raijinki sai khiến sấm chớp còn Fuujinki hô mưa gọi gió. Mỗi khi tộc Ouran đối mặt với khủng hoảng, họ sẽ dùng quyền năng của mình để bảo vệ non sông đất nước.”

“Ý ông là những vị thần đó có thật ạ?”

“Tất nhiên rồi. Thần linh tộc Ouran thờ phụng không chỉ đơn thuần là những tồn tại huyền huyễn giả tưởng đâu.”

Raiou vừa nói và lắc đầu.

“Chính mắt ta đã chứng kiến Song Thần chiến đấu với Void.”

Chín năm trước, khi Đại Xâm Lăng ập đến càn quét Ouran, hoàng tộc đã phá vỡ phong ấn hai vị thần hòng đẩy lùi Void. Họ tin rằng với quyền năng của hai vị thần, Raijinki và Fuujinki sẽ có thể trừ khử bầy quái vật và bảo vệ được mảnh đất Ouran-

“Tuy nhiên, những tưởng hi vọng nhỏ nhoi đã nằm trong tầm tay, thì thứ đó xuất hiện.”

Raiou đang nhắc đến tên Void Chúa đã lĩnh xướng Đại Xâm Lăng. Hắn hiện ra từ hư vô và đánh bại hai vị thần chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Void Chúa sau đó đã nuốt chửng và hấp thụ Fuujinki bại trận.

“Nó hấp thụ… cả một vị thần sao ạ?”

Leonis không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Phải. Con quái vật đó là hấp thụ Fuujinki.”

Void Chúa sau khi dung hợp với Fuujinki đã có thể đoạt lấy quyền năng thần thánh của thần bão tố, cùng Void hoành hành và chấm dứt ba trăm năm sử của Ouran.

… Giờ thì hiểu rồi.

Dựa trên câu truyện này, Leonis đã có thể đưa ra một giả thuyết về xuất thân của những vị thần bảo hộ Ouran.

Ắt hẳn họ là các á thần.

Á thần là những vị thần cấp thấp được Sức Mạnh Ánh Sáng kiến tạo. Mặc dù không sáng bằng các vị thần cấp cao, song họ vẫn sở hữu cho mình sức mạnh đáng gờm. Leonis vẫn còn nhớ rõ các á thần đã gây ra biết bao rắc rối cho Quân Đoàn Ma Vương trong quá khứ.

… Song vẫn còn có điều Leonis chưa hiểu, nếu một trong số hai vị thần, Fuujinki bị hấp thụ bởi Void Chúa thì…

“Vị thần còn lại ra sao ạ?”

“Trong khi Void Chúa hấp thụ Fuujinki, Công Chúa Setsura đã phong ấn Raijinki lại, ngài đã bị thương nghiêm trọng sau trận chiến. Chắc hẳn người tin rằng tộc Ouran sẽ diệt vong nếu vị thần bảo hộ cuối cùng biến mất.”

“… Cũng phải.”

Trong số những vương quốc Quân Đoàn Ma Vương từng phá hủy, Leonis từng đối đầu một vị vua khờ khạo, bất chấp thất bại đã rõ ràng như ban ngày, hắn vẫn cương quyết chiến đấu đến cùng. Chúng tin rằng chừng nào còn chưa chịu đầu hàng thì hi vọng lật ngược thế cờ vẫn còn đó.

Cũng như Roselia, linh hồn của người vẫn còn tồn tại dù đã nghìn năm trôi qua.

“Nếu không có những vị thần bảo hộ vĩ đại nhất trên chiến trường, tộc Ouran ắt đã diệt vong. Bầy ác quỷ nghiền nát các pháo đài và xâm chiếm thủ đô của chúng ta, toan nuốt chửng cả mảnh đất Ouran. Thủ đô được bảo hộ bởi một đội Thánh Kiếm Sĩ gọi là Hội Ma Kiếm, song họ đã bị đàn áp bởi quân số tuyệt đối của kẻ địch. Kết cục là không thể bảo vệ được Công Chúa Setsura – chị gái của Công Chúa Sakuya.”

Nét mặt nhăn nhó của Raiou lộ rõ vẻ sầu muộn và tiếc thương. Leonis cũng hiểu cảm giác đó – nỗi đau vì không bảo vệ được những gì mình trân quý nhất. Đáng tiếc là cậu không thể biểu lộ nó ra ngoài được.

“Đó là lí do Song Thần của tộc Ouran giờ chỉ còn một mình Raijinki.”

Một cơn gió thoảng qua lay động tán cây.

“Vậy là Raijinki vẫn còn bị phong ấn tại cố hương Ouran ạ?”

Raiou liền lắc đầu và trỏ xuống.

“Không.”

“Dạ?”

Leonis nhíu mày, không rõ hành động của ông lão là có ý gì.

“Thần bảo hộ của chúng ta bị phong ấn tại đây, tại chính Đô Thị Chiến Thuật số 7 này.”

Ông lão hùng hồn tuyến bố.

***

Sau khi rời dinh thự, Sakuya băng qua khu rừng dẫn đến điện thờ. Bước chân của cô nhẹ nhõm hơn thường lệ. Cuộc hẹn với Leonis hôm nay đã giúp cô nàng giải tỏa mọi căng thẳng tồn đọng suốt mấy ngày qua.

Tuy không lâu nhưng mình vẫn cảm thấy rất vui.

Khung cảnh quen thuộc của Phố Cổ có phần mới lạ khi cô sánh bước bên cậu.

Có lẽ lần tới mình sẽ dẫn em ấy tới nhiều quán bánh kẹo hơn. Cơ mà chắc là phải xin phép chị Seria đã, không thì chị ấy lại lo lắng thái quá…

Mỉm cười trước ý nghĩ đó, vừa hay cô đặt chân đến mảnh đất cỏ cây um tùm của điện thờ thì bỗng nhiên-

“Công Chúa Sakuya.”

“…?!”

Sakuya bất chợt cảm nhận được sự hiện diện của vô số người trong cánh rừng. Cô nàng liền dừng bước và thăm dò xung quanh. Tuy không thấy ai song họ nhất định đang ở quanh đây. Hành động này chỉ có thể là của bọn họ mà thôi.

Hội Ma Kiếm…

Sakuya bắt đầu trông thấy năm, sáu người… có lẽ là còn đông hơn nữa.

“Ngươi đang xâm nhập vào thánh địa của vu nữ công chúa đấy. Bộ không sợ bị thiên đàng nguyền rủa sao?”

“Chúng thần biết bản thân đang phạm thượng tới mức nào mà. Nhưng ở đây thì không phải lo bị ai làm phiền cả.”

Bóng tối thành hình và trồi lên từ mặt đất, dần dà hóa thành một con người khoác lên mình bộ đồ bảo hộ chống Void ám sắc. Khác với người đàn ông đã liên lạc với cô hôm qua, người này không sử dụng công cụ điều chỉnh giọng nói nên giọng hắn gợi cho cô cảm giác hoài niệm.

“Là ngươi sao, Uzan?”

Sakuya hỏi dò.

“Ta vẫn còn nhớ hồi nhỏ ngươi hay chơi với ta.”

“Lâu rồi không gặp người, Sakuya Điện Hạ.”

Người đàn ông kính cẩn quỳ gối, bày tỏ lòng trung thành của một thuộc hạ.

Mặc dù vậy, Sakuya vẫn không buông lỏng cảnh giác.

“Chí ít là ngươi đã nổ lực che giấu khí tức của Ma Kiếm.”

Cô điềm nhiên nói.

“Ta cảm nhận được sức mạnh của Ma Kiếm ở tất cả các ngươi.”

Một tên đứng sau Uzan liền kích động trước lời cô.

“… Có vẻ như Ma Kiếm đã quá đỗi quen thuộc với người.”

Uzan nói.

“Ngươi lấy đâu ra sức mạnh đó? Ngươi cũng biết là Ma Kiếm sẽ bào mòn cơ thể ngươi bằng hư vô mà?”

Uzan đáp lại ngay tắp lự.

“Tất nhiên là chúng thần biết thưa Công Chúa.”

“Thế thì tại sao…?!”

“Bởi chúng thần cần thứ sức mạnh nó đem lại để có thể báo thù và biến khát khao cháy bỏng thành hiện thực.”

“Báo thù sao…”

Sakuya không khỏi trợn tròn hai mắt.

“Rốt cuộc là ngươi có âm mưu gì?”

“Không gì quan trọng hơn mục tiêu tối thượng của chúng thần.”

“Ý ngươi là?”

“Chúng thần sẽ triệu hiệu Void Chúa đã tàn phá Ouran 9 năm trước đến thành phố này.”

“… H-hả?!”

***

“Thần bảo hộ của tộc Ouran bị phong ấn trên chính Đô Thị Chiến Thuật số 7 ấy ạ?”

Leonis lộ rõ vẻ sửng sốt.

“Cũng chẳng trách cháu lại ngạc nhiên, nhưng sự thật là vậy.”

“…”

Trong suốt thời kì thống trị trên danh nghĩa Ma Vương Bất Tử, Leonis đã từng đối đầu với rất nhiều vị thần. Song cậu lại không phát giác được dấu vết của bất kì thực thể thần thánh nào trên cái siêu pháo đài nổi rộng lớn mang tên Đô Thị Chiến Thuật số 7 này.

Nếu ở đây thực sự có thần linh thì Braccus và ta đã phát giác ra từ lâu rồi mới phải. Mặc dù không loại trừ khả năng chúng ta đã bỏ sót vị thần đang trong trạng thái phong ấn đó…

Bất chợt cậu ngộ ra.

… Có khi nào!

Leonis mới nhớ ra cậu từng bắt gặp một nguồn ma lực có mật độ cực cao chưa từng tồn tại trong thời đại của cậu. Một nguồn năng lượng có khả năng kiến tạo đủ sức mạnh ma thuật để hỗ trợ mọi hoạt động trên cái thành phố di động này cùng hơn một triệu người dân của nó.

“… Lõi Ma Lực!”

Raiou liền gật đầu.

“Chính xác. Đế Quốc Thống Nhất đã khai quật Raijinki từ tàn tích ở Ouran và đặt thần bảo hộ của chúng ta vào Lõi Ma Lực, tâm khảm của của thành phố này.”

… Hóa ra thành phố này dùng một vị thần làm nguồn năng lượng sao.

Quả là một hành động không tưởng trong 1000 năm trước. Cái ý tưởng con người thấp kém sử dụng những tồn tại thần thánh để khai thác năng lượng… Song chuyện này cũng gợi lên nhiều câu hỏi không lời giải suốt bấy lâu nay.

Tinh thể ma lực đồ sộ đó từ đâu mà ra? Tại sao Đại Hiền Giả Arakael và Thánh Nữ Tearis lại muốn dung hợp với Lõi Ma Lực?

Câu trả lời là vốn dĩ Lục Anh Hùng không hề bị thu hút bởi Lõi Ma Lực; mục tiêu của chúng thực chất là hấp thụ những vị thần trú ngụ trong đó cơ.

… Ta lại quá coi thường khả năng của con người rồi.

Nghiễm nhiên chuyện này không chỉ giới hạn trong mỗi Đô Thị Chiến Thuật số 7. Ắt hẳn cả những đô thị chiến thuật khác cũng được cung cấp năng lượng bởi thần thánh cổ đại.

Thế tức là do đang lợi dụng các vị thần, chính phủ đã xóa sạch mọi dữ liệu về thần linh sao…

Leonis liền nhìn chằm chằm vào Raiou.

“Chị Sakuya và tộc nhân Ouran… họ có chấp nhận chuyện này không ạ?”

“Tình thế tuy đã đổi khác, nhưng một trong Song Thần vẫn đang bảo hộ cho tộc nhân Ouran. Đó là thực tế…”

Raiou đáp.

“Vả lại không nhiều người biết sự thật. Chỉ có các quan chức cấp cao trong quân đội, những người thân cận với hoàng tộc Ouran, và giờ là cả cháu nữa thôi…”

“…!”

Quả thực, những gì Raiou vừa kề không xuất hiện trong bất kì tài liệu nào Leonis từng đọc qua.

“… Tại sao ngài lại kể cháu nghe bí mật này?”

“… Ta rất tự tin vào mắt nhìn người của mình.”

Raiou mỉm cười và nhìn thẳng vào mắt Leonis.

… Trời đất. Biết cách nhìn người, sao? Chắc ông nên khám mắt đi là vừa. Ta là Ma Vương Bóng Đêm, là kẻ thù của nhân loại đấy…

Braccus đang nằm nghỉ ngoài vườn bất chợt ngẩng đầu dậy, tai co giật.

“Sao thế Braccus?”

“Cô gái kia đang bị bao vây bởi một nhóm người lạ mặt.”

“… Hả?”

***

“… Các ngươi tính triệu hồi Void Chúa ngay tại thành phố này ư?”

Sakuya như không tin vào tai mình.

“Bộ các ngươi tính phát động Đại Xâm Lăng ngay tại đây sao?!”

“Đúng vậy thưa Điện Hạ.”

Uzan chẳng mảy may đắn đo đáp.

“Hội Ma Kiếm 37 thành viên chúng thần sẽ triệu hiệu kẻ địch không đội trời chung của chúng ta, Void Chúa Shardark , và hạ gục hắn trên chính mảnh đất này.”

“…”

Niềm tin tuyệt đối cùng vẻ tự đắc ẩn trong giọng nói của hắn khiến Sakuya không khỏi khiếp sợ.

“N-nhưng bằng cách nào chứ…”

“Bằng cách phá vỡ phong ấn của Raijinki, vị Song Thần đang say ngủ trong Lõi Ma Lực của thành phố này, thưa Công Chúa.”

Uzan hùng hồn tuyên bố, lần đầu tiên giọng hắn lộ vẻ kích động.

“Hả…?”

“Như người đã biết, Công Chúa Sakuya. Void Chúa đã hấp thụ Fuujinki. Tuy nhiên, thần bảo hộ của tộc Ouran thực chất là hai trong một. Nếu đánh hơi thấy vị thần còn lại đã thức tỉnh, nhất định hắn sẽ tới tìm đây…”

“…”

Sakuya không giấu nổi vẻ thất kinh.

Chúng tính lấy Raijinki làm mồi nhử để tiêu diệt tên Void Chúa sao?

Người đàn ông này rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy? Thật quá sức điên rồ. Kế hoạch cái nỗi gì chứ; họ chỉ đơn thuần là đang tìm chỗ chết mà thôi. Hội Ma Kiếm đã lạc lối trên con đường chém giết quá lâu rồi, và giờ sau một khoảng thời gian dài săn tìm Void, họ đã hoàn toàn đánh mất lí tính.

Không, có lẽ thần trí của họ đã phát điên từ 9 năm trước rồi…

Sau khi đã định thần lại, Sakuya hỏi tiếp.

“Và các ngươi nghĩ mình đủ sức tiêu diệt Void Chúa sao?”

“Chúng thần đã tự hủy hoại bản thân bằng sức mạnh của Void vì cái mục tiêu đó.”

Uzan đáp, siết chặt nắm đấm bọc giáp.

“Void Chúa Shardark và Raijinki sẽ quyết đấu với nhau, đợi đến khi hắn suy yếu, chúng thần sẽ hạ hắn. Mặc dù vốn không định dựa dẫm vào đám Thánh Kiếm Sĩ của thành phố này, song Đại Xâm Lăng do Void Chúa lĩnh xướng nhất định sẽ kéo chúng vào cuộc chiến.”

“Ngươi không ngần ngại hi sinh cả Đô Thị Chiến Thuật số 7 chỉ để báo thù thôi sao?!”

Sakuya gào lên, lộ rõ vẻ phẫn nộ.

“Đó là sự hi sinh cần thiết để loại trừ Void.”

“… Uzan!”

Sakuya gào thét và triệu hồi Raikirimaru.

Cũng như Hội Ma Kiếm, Sakuya đã nguyện hiến dâng cả cuộc đời để báo thù. Tuy nhiên…

-Ta sẽ không biến thành con quỷ mất trí… Ta sẽ không bao giờ buông bỏ trái tim con người này đâu!

Cô nắm chặt chuôi kiếm trong khi lưỡi kiếm nổi lên những xúc tua điện trắng xóa.

“Người duy nhất có thể giải phóng Raijinki chỉ có vu nữ công chúa của hoàng tộc Mikagami là ta đây mà thôi. Bộ ngươi nghĩ ta sẽ chấp thuận cái kế hoạch điên rồ của ngươi sao?”

“Lời cự tuyệt của người quả là đáng tiếc, song kế hoạch của chúng thần vẫn sẽ tiếp tục. Bởi lẽ chúng thần đã có sẵn một vu nữ công chúa sát cánh bên cạnh rồi.”

“… Hả?”

Sakuya nhìn Uzan với vẻ hoang mang, song gã chẳng mảy may quan tâm.

“Người đã rút kiếm ra rồi tức có nghĩa giữa chúng ta không còn gì để bàn nữa.”

“Đúng đấy. Còn lâu ta mới theo phe các ngươi!”

Sakuya tiến về phía trước và vung kiếm.

Tuy nhiên, đòn tấn công của cô đã bị chặn đứng bởi cánh tay thứ ba mọc ra từ lưng Uzan.

“… Cái gì?!”

Sakuya không khỏi kinh ngạc.

“Ngươi đã bị hư vô hủy hoại tới mức đó rồi sao…?”

“Người đã mạnh lên rất nhiều, tuy nhiên-”

Cặp mắt đỏ lừ lóe sáng sau chiếc mũ giáp.

“Công Chúa Sakuya vẫn còn thua xa Setsura Điện Hạ.”

“… Chị Setsura ư…?”

Cánh tay thứ tư mọc ra từ lưng hắn và bóp cổ Sakuya.

“Ka… aaa…”

Những ngón tay quỷ quái lún sâu vào cổ cô. Có vẻ Uzan nhắc đến tên người chị gái quá cố chỉ nhằm khiến cô dao động mà thôi. Sakuya không khỏi đau xót khi biết rằng người đàn ông từng là kiếm sư vĩ đại nhất Ouran đã không còn trên cõi đời này nữa rồi…

“… Đồ khốn, nhà ngươi…!”

… Cô không thở nổi. Đầu óc cô dần mụ đi. Raikirimaru rơi khỏi tay cô và tan biến vào thinh không…

“…-kuya… Chị Sakuya!”

Nhưng đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói thân thuộc vọng đến từ xa.

“… C-cậu bé… đừng có… tới đây…!”

Thiếu nữ tóc lam tuyệt vọng thều thào.

“Có vẻ chúng ta đã bị phát hiện.”

Tên nọ nói.

“Ngài Uzan, thời khắc đó vẫn chưa tới. Hãy triệt tiêu sức mạnh Ma Kiếm đi ạ.”

“-Ừ, ta biết rồi.”

Cánh tay đang bóp cổ cô dần nơi lỏng khiến Sakuya ngã xuống đất.

“… Ugh…”

Cô nàng gắng gượng điều chỉnh nhịp thở trong khi cơn ho ập đến.

“Thần cần người trở thành một phần của kế hoạch thưa Công Chúa Sakuya.”

Uzan nhìn xuống cô và nói. Đoạn hắn quay người và tan biến vào bóng tối.

“Đ-đứng lại…”

Ý thức của Sakuya dần bay biến khi giọng nói của Leonis đã ngày một sát gần.

Truyện Chữ Hay