Chín năm trước, vào một ngày nọ, trên bầu trời xuất hiện một ngôi sao đỏ. Nó xuất hiện một cách bất thường, không lí do, cũng chẳng liên quan gì đến sự xáo trộn của bầu trời. Đế quốc gọi nó là Hung Tinh. Còn tộc Ouran gọi nó là Ngôi Sao Đen Đủi.
Lúc nó xuất hiện, bầu trời liên tách làm đôi, theo sau là đàn Void tràn ra như nước lũ từ vết nứt khổng lồ trên không trung. Cuộc xâm lăng thảm họa của Void đã càn quét tộc Ouran, phá hủy thủ đô và xơi tái người dân.
Giữa cơn loạn lạc, hai chị em, cô em 6 tuổi cùng cô chị 13 tuổi trốn chạy trên những cung đường đang bốc cháy. Hai chị em trông rất giống nhau với mái tóc màu xanh lam bắt mắt.
“Chị hai… em… em không chạy nổi nữa!”
Sakuya bé nhỏ ngã nhào ra đất, lăn lộn trên đống đổ nát.
“Đứng lên nào.”
Chị gái cô liền quay lại và nắm chặt lấy tay cô bé.
“Nếu không chịu chạy tiếp, đám Void sẽ giết em đó.”
“Nhưng còn nơi nào để đi đâu ạ? Mẫu hậu và Phụ vương, họ… họ đã… Nnng…”
Sakuya nắm chặt tay lại và bắt đầu khóc.
“Những người mạnh nhất tộc ta, Hội Thu Thập Ma Kiếm, họ vẫn còn sống. Hai đứa mình cần phải tới chỗ Raiou-”
Setsura liền dứt lời và quay đầu lại. Sakuya cũng dõi theo và trông thấy một bóng hình đơn độc. Một người đàn ông dũng mãnh, cao ráo với mái tóc vàng kim suôn dài. Hắn ta đeo một miếng bịt mắt bên mắt trái, khoác lên mình một chiếc áo choàng dài. Trên tay hắn là thanh cự kiếm một lưỡi.
Dễ thấy hắn không phải người Ouran. Quái đản hơn cả là cái cách hắn dửng dưng đứng giữa thảm cảnh địa ngục mà không mảy may lo sợ.
“Vậy ra hai ngươi chính là Vu Nữ của Song Thần.”
“…?!”
Gã đàn ông lạ mặt rút kiếm ra và chầm chậm tiếp cận hai chị em, chướng khí đen sì bốc lên từ cơ thể hắn. Khí tức hắn bộc phát đáng sợ hệt như đám quái vật kia vậy…
“Sakuya, chạy mau.”
Setsura giang hai tay ra che chắn cho em gái.
“Mau chạy-”
“Không, chị hai…!”
Máu bắn tung tóe tựa như cánh hoa phai tàn bên gốc cây héo mòn. Cơ thể Setsura văng lên không trung trước khi rơi phịch xuống đất.
“Không… khôngggg! Chị haiiiiiiiiii!”
Máu chảy thành vũng trên những tấm bia vỡ nát. Sakuya chạy vội về phía chị gái và nắm lấy tay chị.
“Saku… ya… C-chạy đi…”
Sakuya ôm chầm lấy Setsura mà khóc nức nở, bỗng một cái bóng che khuất cô.
“Vu Nữ của Song Thần, ta phải trừ khử toàn bộ Yếu Tố Nữ Thần, không một ngoại lệ.”
“…?!”
“Ngươi…”
Sakuya hé mở đôi mắt đã nhòe đi vì lệ, chăm chú nhìn con quái vật hiên ngang trước mặt.
“Ngươi là ai? Tại sao hả? Tại sao ngươi lại giết Setsura hả?!”
“Hư vô không có tên.”
Gã đàn ông một mắt lạnh lùng đáp.
“Nhưng xưa kia… từng có lúc, ta được gọi là Shardark.”
“Shardark…”
Sakuya hét to cái tên tựa lời nguyền của hắn.
“Đó… đó là tên ngươi…”
Nhưng biết được tên hắn thì có ích gì? Suy cho cùng, hư vô trong cái hình hài con người này sớm muộn gì cũng lấy mạng cô.
“Nếu không còn gì khác, vu nữ, ta sẽ ban cho ngươi một cái chết êm ái.”
Và rồi, gã đàn ông đó – con quái vật đó – vung kiếm vào cổ Sakuya.
***
“Aaa…! Haa, haaa…!”
Sakuya bừng tỉnh trong phòng riêng tại kí túc xá Hraesvelgr. Chiếc váy ngủ ướt đẫm mồ hôi dính vào người cô.
Lâu lắm rồi mình mới lại mơ thấy cái ngày đó…
Lau mồ hôi trên trán, Sakuya liền vén dèm. Ngoài trời giờ vẫn còn tối, song ánh dương leo lắt đã bắt đầu lấn át bóng tối của trời đêm. Sakuya đứng trước gương tủ và bắt đầu cởi quần áo.
Ngắm nghía lại dung nhan, cô có cảm giác bộ ngực khiêm tốn đã to hơn đôi chút. Gương mặt na ná cô chị gái quá cố đang nhìn cô chằm chằm từ trong gương. Nếu Sakuya mà nuôi tóc dài, chắc chắn cô sẽ trở thành một bản sao hoàn hảo của Setsura.
Phải làm sao đây?
Sakuya mặc áo ngực vào, không quên cảm nhận nó đã chật hơn đôi chút so với thường ngày, và thở dài một hơi. Hội Ma Kiếm từ hôm nọ vẫn chưa liên lạc lại với cô. Sakuya đã phái Eika đi điều tra nơi trú ẩn của họ song đến giờ vẫn chưa tìm ra.
Nghiễm nhiên Sakuya không có ý định thực hiện kế hoạch cùng Hội Ma Kiếm. Bất luận chủ đích của họ ra sao, cô không thể để họ làm hại người dân thành phố này được.
Sau khi thất bại trong việc bảo vệ tộc Ouran, Hội Ma Kiếm đã trở nên cuồng si việc báo thù.
Mình cũng không phải ngoại lệ, Sakuya cay đắng tự nhủ.
Suy cho cùng thì cơ thể cô cũng chỉ là một cái vỏ, giống với thứ sức mạnh hư vô con quái vật mà cô thề sẽ báo thù đã sử dụng.
Giá mà thuyết phục được hắn ta…
Hội Ma Kiếm là một hội nhóm tập hợp toàn các Thánh Kiếm Sĩ dũng mãnh. Một mình cô không có cửa so với họ. Đáng tiếc, cô lại không thể thuyết phục được Ma Vương Bóng Đêm cho vay mượn sức mạnh. Lí do là bởi Sakuya không thể chấp nhận điều kiện của hắn. Cô sẵn sằng bán mình cho hắn, nhưng việc phải quay lưng với người dân Ouran buộc cô chỉ còn cách từ chối.
Có lẽ mình nên thấy may mắn khi không bị hắn giết ngay lúc đó.
Nếu muốn thì tên Ma Vương đó đã có thể dễ dàng lấy mạng cô rồi.
Mà hắn tử tế hơn mình tưởng. Hay là hắn có mục đích nào khác…
Trong khi vẩn vơ suy nghĩ, Sakuya đã mặc xong bộ y phục bạch sắc của cố hương cô – một kỉ vật của người chị gái.
“Setsura, xin chị… Hãy dõi theo tộc Ouran.”
***
“Mm… A…”
Sáng sớm tinh mơ. Sau khi đã đánh một giấc ngon lành, Leonis thức dậy và rụi đôi mắt ngái ngủ. Vén dèm và ngó ra bên ngoài, cậu trông thấy Sakuya đang luyện kiếm.
Đến lúc sửa soạn rồi…
Leonis bò ra khỏi giường và rón rén rời phòng để không đánh thức Lyseria.
Ngày hôm qua quả là một thất bại thảm hại.
Trong khi xuống cầu thang, Leonis thở dài thườn thượt. Cậu thất vọng không phải vì chuyện của Sakuya, mà là người nhân bản cậu để lại ở tiệc sinh nhật của Tessera.
Sau khi hoàn tất công chuyện ở tòa thành, Leonis trở lại trại trẻ để thế chỗ Dorug. Nhưng chỉ trong một tiếng Leonis vắng mặt, Đại Chiến Binh sứ Rognas đã làm mọi thứ lộn tùng phéo hết lên.
Khi thấy mọi người rủ nhau hát hò và tặng quà để mừng sinh nhật, Dorug đã thể hiện Khúc Ca Hắc Ám, bài hát ngợi ca Quân Đoàn Ma Vương. Tệ hơn nữa, anh ta còn hát trọn vẹn cả bài một cách hết sức nhiệt tình mặc dù hoàn toàn bị lạc điệu.
Nghĩ lại về cái bầu không khí kì quặc lúc Leonis trở lại bữa tiệc khiến cậu chỉ muốn tự đào hố chôn mình mà thôi.
“A-ai ai cũng có những sở đoản mà Leo!”
Lyseria đã nói vậy để an ủi cậu ta.
“Đúng đó!”
Regina cũng tỏ vẻ đồng tình.
“Để bao giờ chị dẫn đến quán karaoke tập hát nhé cậu bé?”
“A-anh hát tặng em làm em hạnh phúc lắm anh Leo…”
Tessera thì ngại ngùng thừa nhận.
Song mọi nỗ lực hòng an ủi Leonis chỉ như nhát dao xoáy sâu vào vết thương lòng của cậu mà thôi.
Ngạc nhiên là Arle đã biến mất tong sau khi tận hưởng bữa ăn. Có lẽ là do lo sợ sẽ bị hội Lyseria giữ lại chất vấn nếu nán lại quá lâu.
Thôi thì ít ra trong cái rủi cũng có cái may.
Arle lúc đó mà vẫn còn ở lại nghe Dorug hát Khúc Ca Hắc Ám thì Leonis đã bị lộ thân phận luôn rồi.
Dorug, tên khốn nhà ngươi! Có tin ta lấy lại cái Thiết Huyết Tử Huân ta trao ngươi vì sự cống hiến trong Cuộc Vây Hãm của Zaras không hả!
Leonis sau đó ra tiền sảnh ngoài kí túc xá. Cậu có thể nghe thấy thanh âm phạt ngang không khí. Đứng dưới tán cây lá rộng nhân tạo được phát mình nhằm mục đích lọc sạch nước ngọt là…
“Haaaaaaa!”
Sakuya cầm kiếm trong tư thế sẵn sàng. Lưỡi kiếm lóe sáng vô số lần, xé xác muôn vàn chiếc lá rơi xuống từ trên cành trước khi chúng chạm đất.
Tuy nhiên, nhìn kĩ lại mới thấy những chiếc lá rơi được cắt tỉa thành hình động vật hay họa tiết cánh hoa một cách vô cùng công phu.
… Kiếm kĩ của chị ấy vượt xa Lyseria.
“Ai đấy?”
Sakuya quay đầu hỏi.
“Chào buổi sáng chị Sakuya.”
Leonis lại gần cô và lễ phép cúi chào.
“Có chuyện gì thế nhóc? Hiếm khi thấy em dậy sớm đấy.”
“… À dạ. Thật ra, em muốn nhờ chị một việc.”
“Nhờ chị á? Lại còn là chuyện em muốn giấu chị Seria sao…”
Sakuya dừng lại và ngẫm nghĩ một hồi.
“Có phải mấy chuyện hư hỏng không?”
“Dạ không.”
Leonis trả lời ngay tắp lự.
Bộ cái chị này bị thiếu thốn tình dục hay gì?
“Không phải à? Xin lỗi em vì đã vội kết luận như vậy.”
“Dạ vâng. Ờm, em tính đưa Tessera, một người bạn của em từ cô nhi viện đến Lễ Hội Tộc Ouan. Em định nhờ chị giới thiệu cho vài địa điểm ở Phố Cổ để em dẫn em ấy đi thăm quan.”
Leonis tiện viện ra một cái cớ. Mục đích chính của cậu ta là thu thập thông tin về những vị thần tộc Ouran thờ phụng. Nếu may mắn thì không khéo cậu còn tìm được manh mối về tung tích nữ thần.
Còn đó vấn đề về hội nhóm Sakuya đã đề cập hôm qua nữa. Leonis không thể làm ngơ được, thế nên cậu nghĩ tốt nhất là nên tìm hiểu trên danh nghĩa Leonis Magnus chứ không phải Ma Vương Bóng Đêm Zol Vadis.
“Ồ, em cũng định đi xem Lễ Phong Thần sao?”
“Dạ, em nghe nói là chị cũng sẽ biểu diễn một tiết mục trên danh nghĩa vu nữ công chúa nhỉ.”
“À ừ. Cơ mà biết em sẽ đến xem làm chị thấy hơi mắc cỡ…”
Sakuya gãi má.
“Nhưng được, để chị dẫn em đi thăm quan. Dù sao chị cũng đang định về tư gia để tập múa.”
***
Thế là Leonis và Sakuya đã hẹn gặp nhau sau khi Leonis học xong tiết giảng buổi sáng để không bị Lyseria quở trách.
Do Sakuya không có bằng lái nên cả hai đành bắt xe buýt đến Phố Cổ. Họ xuống xe tại Trạm Xe Buýt Khu Vực 2 và cuốc bộ hết phần đường còn lại.
“À mà em không sợ chị Seria sẽ lo lắng à?”
“Không sao đâu chị. Thiết bị đầu cuối của em có cài một ứng dụng giám hộ nên em đi đâu thì chị ấy cũng biết tỏng thôi.”
“… Vậy sao. Chị Seria hơi bao bọc quá mức nhỉ?”
“Rất là đằng khác đấy ạ.”
“Chủ nhân, chủ nhân ơi-”
Bỗng một giọng nói cất lên trong đầu cậu.
Shirley chắc đang theo dõi Leonis ở đâu đó. Nhìn quanh, cậu thấy một cô hầu đang đứng trên đỉnh tòa nhà nọ. Trên đó là một vị trí khá dễ thấy, song do Shirley đã che giấu khí tức nên đa phần không ai để ý thấy cô.
“Sao thế Shirley?”
“Dạ không, chỉ là nếu muốn điều tra khu vực này thì sao ngài không bảo em.”
… Có vẻ cô nàng cảm thấy bất mãn vì Leonis tự thân đến đây. Ngay cả ở khoảng cách xa cậu cũng có thể thấy cô hầu đang phồng má dẩu môi một cách đáng yêu.
“Ta không có ý xem thường năng lực của ngươi. Chỉ là có những thứ chỉ khi chứng kiến tận mắt thì ngươi mới hiểu được thôi.”
“… Em hiểu rồi. Chủ nhân vẫn sáng suốt như mọi khi.”
Shirley đáp và cúi đầu từ trên sân thượng.
“Vậy ngài đang tìm cửa hàng đồ ngọt hợp với khẩu vị của bản thân nhất ạ.”
“Không phải thế.”
Leonis vô tình trả lời thành tiếng.
“Không phải gì cơ, cậu bé?”
Sakuya đang đi sau Leonis liền bối rối nhìn cậu.
“Dạ, không có gì ạ.”
Leonis trở lời lảng tránh.
Không lâu sau họ cuối cùng cũng tới được cổng dẫn vào Phố Cổ. Phía bên kia cánh cổng là một bầu không khí tưởng như đến từ thế giới khác. Đâu đó vẫn có những tòa nhà chọc trời, song trải dài bên đường phần đông là những ngôi nhà gỗ.
“Bước qua cánh cổng là em đã đặt chân vào khu tự trị của tộc Ouran rồi đấy.”
Sakuya cùng Leonis giơ thẻ ID lên và tiến vào.
“Những tòa nhà này là được di dời từ vương quốc Ouran ạ?”
“Không, chúng được xây dựng tại đây.”
Sakuya buồn bã trả lời.
“Thủ Đô vốn dĩ đã bị Đại Xâm Lăng san bằng hoàn toàn từ 9 năm trước rồi. Duy chỉ có điện thờ và bia thờ là còn giữ được lại thôi.”
Leonis cúi đầu.
“… Xin lỗi chị. Em vô ý quá.”
“À không sao. Với một cậu nhóc thì em rất tinh ý đấy.”
Sakuya khúc khích cười, trông cô có vẻ thích thú.
“Giờ mình đi thôi. Mà nhớ đi đứng cẩn thận, trên đường đông xe lắm đấy…”
Sakuya bèn nắm lấy tay Leonis và dắt cậu đi.
“C-Chị Sakuya, chị không cần phải cầm tay em đâu.”
“Hehe. Sao vậy, bộ thấy mắc cỡ khi cầm tay con gái hả?”
“… Dạ.”
Leonis đáp, hai má ửng đỏ.
“Chà, em sẽ sớm quen thôi. Ta đi nào.”
“Dạ, chờ đã – Chị Sakuya!”
***
“Đường huyết mạch dẫn thẳng đến điện thờ.”
Sakuya giảng giải trong khi dẫn Leonis đi thăm quan đường phố.
Mới đầu cầm tay Sakuya giữa chốn công cộng làm Leonis không khỏi xấu hổ, song như cô đã nói, cậu ta mau chóng quen dần. Một cậu nhóc được một chị gái dẫn đi trên cung đường nhộn nhịp không phải cảnh tượng hiếm thấy.
… Chắc tại ta cứ làm quá lên thôi.
Sakuya trông thì có vẻ đang di chuyển với tốc độ bình thường, song thực tế là cô đang phải tự điều chỉnh nhịp bước cho đồng điệu với Leonis. Qua đó cho thấy một khía cạnh trưởng thành hơn của thiếu nữ tóc lam mà Leonis chưa từng chứng kiến trước đấy.
“Đông người thật.”
Cậu cảm thán, ráo riết nhìn quanh.
Quanh đây tuy không nhiều người qua lại bằng cái hôm cậu dẫn Long Vương Veira đi thăm quan khu vui chơi ở Đô Thị Trung Tâm, song dòng người đi bộ vẫn khá tấp nập. Cậu còn để ý thấy không ít các học viên của học viện Thánh Kiếm đang có mặt tại đây.
“Phải, bầu không khí ở đây trầm lặng hơn ở Đô Thị Trung Tâm nhiều lắm. Cơ mà quanh đây cũng có rất nhiều cửa hàng tổng hợp và cửa hàng bánh kẹo nên cũng khá nổi tiếng.”
“… Vậy ạ.”
Bảo sao Shirley gửi ta lắm báo cáo về nơi này.
Trong lúc rảo bước, có một thứ khiến Leonis không khỏi ngạc nhiên.
“Đa phần người ở đây không ăn vận giống chị nhỉ.”
Các chủ cửa hàng đều mặc trang phục truyền thống của Ouran, song phần đông người đi bộ thì không.
“Phần lớn người ở đây làm việc ở trung tâm thành phố mà.”
Sakuya lí giải.
Thế thì bảo sao.
Sau một hồi rảo bước quanh huyết mạch, Leonis và Sakuya đặt chân đến một quảng trường hình tròn với một đài phun nước. Sừng sững trước đài phun nước là bức tượng hình một con sói.
Linh vật Gargoyle à?
Leonis thầm thắc mắc. Song cậu không cảm nhận được tí ma lực nào từ nó, nên ắt hẳn đây là một bức tượng thông thường. Dõi theo ánh nhìn của Leonis, Sakuya bèn lí giải.
“Chó sói được tộc Ouran thờ phụng như những thú bảo hộ. Ở điện thờ còn có đến 24 con.”
Sakuya sau đó trìu mến xoa đầu bức tượng.
“Trông nó giống Hắc Fluffymaru chưa này?”
Cô hỏi.
“Hừm…”
Thật lòng mà nói thì không, song Leonis chỉ ậm ừ cho qua.
“Sẵn tiện, tại sao chị lại gọi chú chó đó là Hắc Fluffymaru?”
“Hầu như cái gì mịn mượt chị cũng gọi là Fluffymaru hết á.”
Sakuya đáp, ngón trỏ giơ lên vì lí do nào đó.
“Tức là nếu chị thấy một miếng bọt biển…”
“Thì chị sẽ gọi nó là Fluffymaru, đúng rồi.”
“Thế còn một cái gối bông…”
“Cũng là Fluffymaru!”
“…”
Leonis đi đến kết luận, tốt nhất là không nên nghĩ đến vấn đề này nữa.
“Mà này, nhóc đói chưa?”
“Dạ, em cũng hơi hơi.”
Mặc dù đã ăn sáng, song do phải cuốc bộ một quãng đường dài nên cậu bắt đầu thấy đoi đói rồi.
Cái cơ thể này đúng là bất tiện.
“Vẫn còn hơi sớm cho bữa trưa, hay mình ra quán kia ăn nhẹ tí nhé?”
“Dạ vâng. Nhưng mà chị đừng kể với chị Seria nhé?”
Lyseria mà biết cậu ăn vặt trước bữa trưa thì cô nàng sẽ mắng cậu té khói mất.
“Được. Đây sẽ là bí mật của hai ta.”
Sakuya nháy mắt một cái và giơ ngón trỏ trước môi.
Sau đó Leonis cùng Sakuya qua một cửa hàng bánh kẹo gần quảng trường và mua một cái bánh gọi là taiyaki. Đây là loại bánh ngọt Shirley rất thích, nên cô nàng thường mua về làm quà lưu niệm cho Leonis sau mỗi chuyến điều tra.
“Hóa ra chiếc bánh hình con cá này bắt nguồn từ tộc Ouran.”
Leonis nói vậy trong khi ngồi lên băng ghế dài ngoài quảng trường.
Sakuya sau đó bẻ miếng bánh taiyaki làm đôi và đưa cho Leonis phần đầu.
“…?”
Leonis bối rồi nhìn cô.
“Đổi một nửa cái bánh taiyaki nhân sô cô la của chị lấy một nửa taiyaki nhân trứng sữa của em được không?”
“Ồ, dạ được.”
Leonis đồng ý, bẻ bánh làm đôi và đưa cho Sakuya một nửa.
“Hehe, chị vẫn luôn muốn thử ăn hai cái cùng lúc xem sao. Dù gì một mình chị thì không thể làm được.”
Sakuya nói đoạn nỗ lực ghép phần đầu và phần thân của hai chiếc taiyaki khác nhau lại hòng tạo thành một chiếc hoàn chỉnh.
“… Chị Sakuya trẻ con thật đấy.”
Leonis gượng cười rồi cắn một miếng bánh.
Kem trứng sữa ngon lành tan chảy trong khoang miệng cậu.“… Mặt nhóc trông buồn cười chưa kìa.”
Sakuya nói đoạn lấy ngón tay vét chỗ kem dính trên má Leonis và liếm sạch.
“…!”
“Sao thế nhóc?”
Sakuya hiếu kì hỏi cậu. Vẻ ngây thơ của Sakuya khác hẳn so với cách Regina thường trêu chọc cậu.
“À mà, chị Sakuya này…”
Để thay đổi không khí, Leonis hỏi dò một điều làm cậu tò mò.
“Chị là… công chúa của tộc Ouran nhỉ?”
Cô gái tóc lam nhún vai.
“… Mm. Chà, trước đây thôi.”
“Em thấy hơi bất ngờ khi mọi người xung quanh đối xử với chị khá bình thường.”
Không người qua đường nào gọi Sakuya với vẻ kính cẩn, chủ quán cũng không đối đãi đặc biệt với cô dù rằng cô có xuất thân hoàng gia. 1000 năm trước thì đây là điều không tưởng. Hệ thống giai cấp bảo thủ ắt sẽ cấm tiệt cái thái độ đó.
“Vài thuộc cấp cũ của gia đình vẫn gọi chị là công chúa, nhưng chúng ta đang sống trong Đô Thị Chiến Thuật số 7, còn chị chỉ là học sinh của học viện Thánh Kiếm, thế nên xuất thân của chị không phải chuyện đáng lưu tâm.”
Sakuya lạnh lùng lí giải.
“Chúng ta là những hiệp sĩ, chiến đấu để bảo vệ nhân loại khỏi kẻ thù chung là Void.”
… Ra là vậy. Cũng có lí.
Nghĩ đến đó, Leonis mới nhận ra Regina che giấu huyết thống hoàng gia của bản thân, còn Lyseria là con gái của một công tước, tức cô nàng là một quý tộc. Tương tự, cha của Elfine cũng sở hữu một tập đoàn khổng lồ ở đế đô. Dù vậy, tất cả bọn họ đều được đối đãi như những học sinh bình thường ở học viện.
Không nói đến mấy gã hề như Tử Tước Muselle, học viên ở học viện Thánh Kiếm có vẻ không quá coi trọng địa vị hay phả hệ. Còn chuyện Regina gọi Lyseria là ‘tiểu thư’ đơn giản là bởi cô là hầu nữ của Lyseria.
“Thế nên chị mới giới thiệu bản thân không phải bằng tên của gia đình hoàng gia, mà là bằng tên theo kiểu đế quốc, Sieglinde. Đó là minh chứng cho quyết tâm tái sinh thành một chiến binh tại Học Viện Thánh Kiếm của chị.”
Sakuya vừa nói vừa chăm chú nhìn bầu trời trong xanh.