Cậu bé lần đầu gặp anh ta ở một con hẻm trong khu ổ chuột.
“Là trẻ mồ côi sao…”
“…?”
Cậu bé nọ, mặc trên mình bộ quần áo rách rưới đang quỳ gối bên đống rác liền ngước nhìn người đàn ông cao ráo, bảnh trai với mái tóc vàng óng ả. Anh ta dò xét khuôn mặt cậu bé. Trên người anh là bộ giáp bạch ngân với chiếc áo choàng trắng thuần. Dắt bên hông anh ta là thanh kiếm lóng lánh ánh vàng kim.
“… Ngài là hiệp sĩ ạ?”
Cậu bé khẩn trương chỉnh đốn lại tư thế và quỳ rụp đầu xuống đất. Hiệp sĩ là tầng lớp cao quý bậc nhất tại Vương Quốc Rognas này, nếu một thằng nhóc bụi đời như cậu mà dám thất kính với vị hiệp sĩ này thì cái đầu cậu có thể rơi xuống ngay tức khắc.
Nhưng tại sao vị kiếm sĩ thanh cao và quyền quý này lại bắt chuyện với cậu…?
Cậu bé không tài nào hiểu nổi.
“Linh hồn cậu sở hữu thứ màu sắc đặt biệt hiếm có, giống như linh hồn của ta, linh hồn của một anh hùng.”
“Dạ?”
Những gì vị hiệp sĩ vừa nói khiến cậu bé không khỏi bối rối.
“À, chả là ta có thể thấu suốt màu sắc của linh hồn. Đây là độc kĩ của ta.”
“Màu sắc của… linh hồn ạ…?”
Cậu bé ngây ngốc lặp lại lời vị hiệp sĩ.
“Gia đình cậu đâu?”
Vị hiệp sĩ nọ hỏi, đồng thời đặt một tay lên vai cậu bé.
“Cháu không có gia đình. Anh chị cháu đã mất trong chiến tranh rồi ạ.”
“-Nghe đến đó làm ta không khỏi buồn lòng. Hiệp sĩ của vương quốc này đã làm cậu thất vọng rồi.”
“D-dạ không đâu thưa ngài! Không phải thế đâu ạ…!”
Cậu bé liền hoảng hốt phủ nhận.
Cậu ta có cảm giác đôi mắt xanh dương của vị hiệp sĩ này có thể nhìn thấu bản chất con người cậu–và, quả thực, là cả linh hồn cậu nữa.
“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Dạ cháu năm… À không, chắc là sáu tuổi rồi ạ.”
“Thế đã bao giờ cầm kiếm chưa?”
Cậu bé liền lắc đầu. Cậu ta chưa bao giờ được động vào một thanh kiếm đích thực.
“Thế thì tốt.”
Vị hiệp sĩ gật gù, lộ rõ vẻ hài lòng.
“Cậu vẫn chưa hình thành mấy thói quen vô ích.”
“Hm…?”
Nét mặt cậu bé tối sầm lại vì hoang mang, nhưng vị hiệp sĩ đã chìa tay về phía cậu và cất lời hỏi.
“Nói ta nghe, chàng trai trẻ-cậu có muốn trở thành một anh hùng không?”
***
Bíp, bíp, bíp, bíp, bíp…!
“… Ngh, kẻ nào dám quấy rầy giấc ngủ của Ma Vương Bóng Đêm hả?!”
Leonis trong trạng thái mơ ngủ liền ném cái thiết bị đầu cuối đang đổ chuông inh ỏi vào tường.
Thiết bị va mạnh vào tường và rơi xuống sàn.
“…”
Leonis xoa nắn thái dương và thở dài. Ngoài trời hoàng hôn giờ mới chớm. Hai ngày đã trôi qua từ hôm Sakuya dẫn cậu dạo quanh Phố Cổ, tức hôm nay là ngày lễ phong thần diễn ra. Học Viện Thánh Kiếm hôm nay cho học viên tạm nghỉ, thế nên sau khi dành cả buổi sáng huấn luyện Lyseria, cậu liền về kí túc xá đánh một giấc ngủ trưa ngon lành.
Leonis ngồi dậy, vuốt mái tóc rối bù của mình.
Giấc mơ khó chịu.
… Có bao nhiêu là thứ mà cậu lại mơ về người đàn ông đó. Người thầy cũ của Leonis và là Kiếm Sư của Lục Anh Hùng. Hầu hết kí ức về chuỗi ngày anh hùng của cậu đã sớm phai nhòa… Vậy thì tại sao cậu vẫn còn mơ thấy anh ta?
Leonis nhăn mày nhăn mặt rời khỏi giường. Cũng sắp tới giờ rồi. Thay đồ xong cậu còn phải tới đón Tessera từ cô nhi viện đến Phố Cổ nữa.
… Hi vọng không có gì bất thường xảy ra.
Leonis ngẫm lại những gì Sakuya đã bảo.
Hội Ma Kiếm, một đơn vị ưu tú từ tộc Ouran đã liên lạc với Sakuya. Họ từng là những cận vệ hoàng gia, nhưng rồi cũng như những người khác, quê nhà của họ bị Đại Xâm Lăng tàn phá vào 9 năm trước.
Và giờ đây để trả thù tên Void Chúa năm đó, họ âm mưu phát động một cuộc Đại Xâm Lăng khác ngay trên Đô Thị Chiến Thuật số 7. Sakuya đã phải nhờ đến sự trợ giúp của Ma Vương Bóng Đêm Zol Vadis để ngăn chặn chúng.
Đây là vương quốc của ta. Vốn dĩ ta cũng không định để chúng tác oai tác quái.
Hiện tại Leonis cũng đã phái Shirley và Braccus đóng quân bên Phố Cổ để đề phòng bất trắc. Ngoài ra cậu còn cử Bầy Ma Lang đi điều tra hành tung của kẻ địch, song tới giờ vẫn chưa có phản hồi.
Trong tương lai ta nhất định phải củng cố lực lượng tình báo mới được.
Braccus là một thống lĩnh dũng mãnh tung hoành trên chiến trận, còn Shirley tuy khả năng do thám không tồi song chuyên môn của cô vẫn là ám sát chứ không phải thám thính. Không thiếu những thú nhân thích hợp làm nhiệm vụ tình báo, song dưới trướng Leonis lại không có kẻ nào như vậy cả.
… Bao giờ phải chiêu mộ thêm thuộc hạ tình báo mới được.
Cô gái với mái tóc đen nọ cùng Thánh Kiếm có khả năng thu thập thông tin siêu việt chợt hiện lên trong đầu cậu, bỗng nhiên…
“Em dậy chưa Leo? Sắp tới lúc đón Tessera rồi đó.”
“Tân trang lại bản thân rồi chuẩn bị đi thôi cậu bé!”
Lyseria và Regina thúc giục cậu từ phía bên kia cánh cửa.
***
“Thấy sao hả cậu bé? Trông chiếc yukata này có hợp với chị không?”
Regina bước vào phòng khoe Leonis bộ trang phục mới và xoay người tại chỗ. Trên người cô lúc này không phải bộ đồng phục như thường lệ, mà là bộ trang phục truyền thống yukata của tộc Ouran. Chiếc yukata của cô mang sắc xanh lam lục nhạt màu được thiết kế với những họa tiết hình hoa và bươm bướm. Mái tóc vàng óng ả được cô buộc thành kiểu đuôi ngựa thay vì buộc sang hai bên như thường lệ.
“D-dạ…”
Đối mặt với Regina trong tư thế đáng yêu, Leonis vội lảng mắt đi. Chiếc yukata để hở bạo quanh phần ngực và trên viền váy có một khe hở khá lớn. Thành thực mà nói, hình ảnh Regina đầy đặn trong chiếc yukata khiến Leonis không khỏi nhức mắt.
“Ồ, sao tự dưng lại đỏ mặt thế kia? Hehe…~”
Regina tủm tỉm cười khi thấy Leonis đỏ mặt.
Cô rướn người về phía trước và chọc tay vào má Leonis.
“…!”
Cậu liền giật bắn mình.
Việc cứ phải hứng chịu cái kiểu trêu chọc này đã làm thanh danh Ma Vương Bóng Đêm của cậu bị tổn hại. Thế nên cậu quyết định quay đầu lại và nhìn thẳng vào Regina.
“… Hm? C-cậu bé?”
Cái nhìn chòng chọc của Leonis khiến Regina không khỏi bối rối.
“Vâng, trông nó hợp với chị lắm.”
Cậu lầm bầm.
“Kiểu tóc đó cũng rất đáng yêu ạ.”
“Thật á? Đ-đáng yêu… lắm hả?”
Regina bắt đầu đỏ mặt.
“Tất nhiên rồi ạ. Chị ngày thường đã dễ thương lắm rồi.”
“… Aaaaaa, s-sao em lại trêu chọc con gái như thế hả.”
“Dạ đâu có. Đây là cảm nhận thật tâm của em mà…”
“Đ-đồ ngốc! Cái đồ siêu siêu ngốc này nữa!”
Regina lắc đầu nguầy nguậy, mặt mũi đỏ như gấc. Mái tóc đuôi ngựa của cô cứ vẫy vùng qua lại.
Regina là kiểu con gái phòng thủ kém trước lời khen của người khác.
Dẫu vậy từng lời cậu thốt ra đều là thật lòng. Regina quả thực rất đáng yêu. Cơ mà cứ cố khen thêm chỉ tổ làm cô thêm mắc cỡ nên Leonis quyết định dừng lại.
… Ta mà dồn cổ vào đường cùng thì không biết cô nàng sẽ làm ra cái chuyện đáng sợ gì nữa.
Dù sao thì Regina cũng là người đảm đương bữa tối mà.
“Tiểu thư ơi, không xong rồi! Cậu bé lại hóa thành Ma Vương trong phòng ngủ nữa rồi!”
Đối mặt với kẻ địch mình không thể đánh thắng, Regina bèn than thở với tiểu thư.
“Rồi rồi, dừng trêu chọc nhau rồi chuẩn bị đi nào hai đứa.”
Lyseria đáp lại với vẻ không mấy quan tâm.
“Chuẩn bị gì cơ ạ?”
Regina hỏi.
“Cả Leo và chị còn phải thay yukata nữa. Của em này, Leo.”
Lyseria nói đoạn lấy ra từ trong túi một bộ đồ được gấp gọn gàng.
“Chị thuê nó từ một hàng quần áo đấy. Chắc sẽ vừa với em thôi Leo.”
“Thôi em mặc đồng phục là được rồi chị.”
“Thế không được. Chị muốn thấy em mặc-e hèm, ý chị đây là phong tục của lễ hội.”
“…Ồ.”
Nếu quy định là vậy thì cậu sẽ không cãi cọ thêm. Leonis đành miễn cưỡng nhận lấy bộ yukata.
“Thắt lưng thì thắt thế nào cũng được hả chị?”
Cậu hỏi vậy trong khi dỡ bộ yukata ra và hiếu kì nhìn nó.
“Đừng lo cậu bé, để chị giúp cho.”
Regina nói đoạn đặt tay lên vai Leonis.
“K-không cần đâu chị. Em tự mặc được mà.”
“Không, không, không. Ta không có nhiều thời giờ đâu.”
“Thế chị đi thay đồ đây.”
Lyseria nói.
“Nhờ Regina giúp Leo thay đồ nhé.”
“Cứ tin ở em đi, tiểu thư.”
Thấy Regina niềm nở gật đầu, Lyseria liền quay về phòng. Cánh cửa vừa đóng lại thì Regina liền cầm lấy chiếc áo của Leonis.
“Nhanh nào cậu bé, cởi đồng phục ra đi. Hay là em muốn chị cởi giùm luôn?”
Nhận thấy tình hình lúc này có phản kháng cũng vô ích, Leonis bèn ngoan ngoãn làm như được bảo.
“Cởi cả quần nữa.”
“…E-em biết rồi mà! Chị Regina quay mặt đi đi!”
Sau khi xác nhận Regina đã quay mặt đi, Leonis khẩn trương cởi quần ra và mặc yukata vào.
“He-he, trông hợp với em lắm… Cổ áo của em bị dựng ngược rồi kìa. Nó phải như thế này chứ.”
Thiếu nữ tóc vàng chỉnh lại cổ áo cho cậu và nhanh chóng quấn thắt lưng quanh eo cậu. Leonis không tỏ ra kháng cự cho đến khi Regina thắt cái thắt lưng quá chặt.
“C-Chị Regina… chặt quá rồi, em không thở nổi.”
Lần cuối cậu cảm thấy ngột ngạt đến vậy đã là từ 1000 năm trước lúc Thôn Sơn Long tấn công vây hãm Necrozoa.
“Chị nới lỏng ra một chút nhé?”
Regina hỏi vậy trong khi điều chỉnh lại đai lưng.
“Có điều nếu lỏng quá thì đai lưng sẽ bị rơi ra mất.”
“Em xong chưa Leo?”
Lyseria trong bộ yukata mở cửa bước vào.
“…?!”
Leonis ngây ngốc nuốt nước miếng. Hình ảnh Lyseria trong bộ yukata mới mĩ miều làm sao. Bộ yukata của cô được thiết kế với những vân sọc trắng đen cùng họa tiết hình hoa lá, trong khi đó mái tóc bạch ngân của cô được búi gọn lên, phơi bày những đường nét quyến rũ ở cổ, giúp phong thái thuần khiến thường có ở cô thêm phần lôi cuốn.
“Tiểu Thư xinh quá đi à.”
“C-cảm ơn em, Regina.”
Lyseria đáp, giơ cái ống tay áo rộng thùng thình lên che khuôn mặt đang ngượng ngùng kia.
“… Trông chị xinh lắm ạ.”
Leonis vô thức thốt ra những lời đó.
“…Èo. Trông em chần thành hơn hẳn lúc khen chị.”
Regina tỏ vẻ hờn dỗi.
“Cảm ơn em, Leo. Em mặc yukata cũng đẹp lắm đó.”
Lyseria mỉm cười, ngắm nghía Leonis và gật gù ra chiều hài lòng.
Bỗng nhiên cô nàng đập nắm đấm vào lòng bàn tay như thể vừa nảy ra một ý tưởng hay.
“À phải rồi! Hay là mình chụp một bức hình Leonis mặc yukata đi!”
“Sao em lại không nghĩ tới ta? Chờ em lát, để em đi lấy máy ảnh.”
Regina nói rồi chạy đi luôn.“… Mình đi thôi hai chị.”
Leonis thở dài nói.
“Tessera đạng đợi tụi mình đó.”
***
Ba người bắt xe khách đến cô nhi viện đón Tessera rồi lại bắt chiếc xe khác đến Phố Cổ. Ánh chiều tà đã lặn mất tăm dưới tường thành bao quanh phố thị, nhường chỗ cho bóng tối mờ ảo nhuộm đen bầu trời. Cũng như Leonis, Tessera mặc một bộ yukata dành cho trẻ em. Leonis cứ tưởng chiếc yukata này là do cô bé thuê như của cậu, nhưng hóa ra nó do chính tay bà Phrenia may.
Họ xuống xe tại trạm Khu Vực Hai gần Phố Cổ và rảo bước đến cổng thị trấn. Mặc dù hơi khó khăn khi di chuyển bằng guốc gỗ, song dù gì nó cũng là một phần của không khí lễ hội.
Có thể thấy dòng người đổ xô về đây đông hơn hẳn hai hôm trước. Hơn nữa hôm nay lại còn là ngày nghỉ, thành thử số lượng học viên tới chơi cũng rất đông.
“…Em tưởng mặc yukata là một phần phong tục chứ?”
Leonis vừa nói vừa ngờ vực nhìn Lyseria.
“C-chị chỉ là muốn thấy em mặc yukata thôi!”
Lyseria thú nhận, không dám nhìn thẳng vào mắt Leonis.
Con đường huyết mạch được thắp sáng bởi đèn lồng ma lực, còn âm thanh phát ra từ các dàn nhạc cũng ngày một lớn dần. Trải dài hai bên đường là những sập ăn, thổi vào khu phố một bầu không khí mới lạ.
“Ở đây đông người thật đấy.”
Lyseria nói nhỏ.
“Phải ha. Tụi mình phải cẩn thận không là lạc đoàn như chơi.”
Leonis nói đoạn giơ tay về phía Tessera.
“Dạ? A-anh Leo…? Ưm…”
Tessera bẽn lẽn bám lấy tay cậu, cúi gằm khuôn mặt đã nhuộm một màu đỏ.
“E-em cảm ơn anh…”
Lại tới lượt Lyseria bám lấy bên tay còn lại.
“Cả em cũng phải cẩn thận kẻo lạc đó Leo.”
“Em sẽ ổn thôi. Em mang theo thiết bị đầu cuối rồi mà.”
“Không được.”
Cô nàng nhất quyết từ chối.
“Ngộ nhỡ em bị kẻ xấu bắt cóc thì sao.”
“… Làm gì có chuyện đó.”
Tessera tủm tỉm cười trước màn trao đổi của hai người họ.
“Coi kì, cậu bé đào hoa ghê ta~”
Regina bèn chọc chọc vào gáy cậu.
Leonis thấy thế liền nhăn mặt.
“D-dừng lại đi mà chị.”
“A, coi kìa coi kìa! Đáng yêu quá đi à…”
Lyseria chợt dừng bước khi trông thấy quầy hàng nọ.
Có chị mới là đáng yêu đấy.
Ý nghĩ đó tự dưng nảy lên trong đầu Leonis. Ánh mắt cô thân quyến của cậu đang dán chặt vào đống kẹo táo và kẹo quít. Chúng đích thị là món ngọt khoái khẩu thường thấy của con gái.
“Không đâu, có chị mới là đáng yêu đó Tiểu Thư Seria!”
Regina trêu chọc Lyseria.
“…R-Regina, tự dưng em nói cái gì thế hả?!”
***
Arle Kirlesio ngắm nhìn khung cảnh phố thị dưới ánh đèn lồng ma lực.
Dù thế giới đang bị đọa đày bởi đám quái vật không xác định mà họ vẫn mở được cái lễ hội sống động đến vậy sao…
Bầu không khí sôi động của lễ hội màu nhiệm này là điều không tưởng trong khu rừng của cô. Tất nhiên là Elf cũng có những lễ hội riêng, nhưng bầu không khí lại khắc khổ mang tính chất công chuyện là chủ yếu. Arle cảm thấy không mấy thoải mái trong cái nơi đông nghịt người này.
Thế thì tại sao cô lại có mặt ở đây? Đơn giản thôi – Ma Vương Bóng Đêm Zol Vadis đã lệnh Bầy Ma Lang canh chừng đám khủng bố có thể tấn công bất kì lúc nào.
Lúc Lena kể Arle nghe về nhiệm vụ, Arle đã định nhắc nhở nàng hắc elf về việc bọn họ cũng là khủng bố, song cuối cùng cũng kìm được mà không nói ra.
“Có điều phải công nhận mấy quán ăn trông ngon thiệt…”
Vừa thưởng thức món mì xào mua từ sập ăn nọ, Arle vừa quan sát xung quanh. Thính giác của Elf nhạy bén đến mức có thể theo dõi các cuộc trò chuyện giữa con phố náo nhiệt đông đúc này.
Nhưng rồi bỗng nhiên, ánh mắt cô bắt gặp một cô gái trong bộ trang phục trắng thuần đang lướt qua đám đông như bóng ma. Cô có mái tóc màu xanh dương bắt mắt và đeo một chiếc mặt nạ. Phải chăng cô nàng đã mua chiếc mặt nạ từ một quán nào đó? Cô gái ấy trông cực kì nổi bật, ấy vậy dường như lại không ai nhận thức được sự hiện diện của cô.
Mái tóc xanh dương đó…
Arle tức thì nhớ tới nữ kiếm sư cô chạm trán ở bến cảng ít ngày trước. Mà tóc cô ấy đâu có dài đến vậy?
… Là sao ta? Ở cô ta có cái gì đó…
Cảm nhận được điều bất thường xuất phát từ thiếu nữ đeo mặt nạ, Arle quyết định bám theo.
... Hả?
Nhưng còn chưa kịp đi thì cô gái nọ đã biến mất vào đám đông rồi.
***
Hội Leonis dạo quanh quảng trường, vừa đi vừa thưởng thức kẹo bông gòn và kẹo táo họ mới mua.
“Ồ, ở kia có cái gian bắn bia kìa. Chị giỏi trò đó lắm á!”
Regina hồ hởi hô hào, nắm lấy ông tay áo Leonis.
“Hẳn rồi.”
“Em chơi thử nhé Tiểu Thư?”
Lyseria cười trừ gật đầu đồng ý.
“Em cứ chơi đi…”
Có thể thấy đây là trò mà người chơi phải dùng súng đồ chơi bắn hạ các phần thưởng.
“Em muốn cái nào hả Tessera?”
Regina hỏi vậy trong khi nạp một viên đạn nút chai vào nòng súng.
“Umm. Cho em cái con gấu bông… kia ạ…”
“Con gấu bông đó hả? Nó khá to đấy, mà chị sẽ lấy nó cho em!”
Regina khép một bên mắt và giương súng. Nét mặt cô chợt biến chuyển từ một cô gái đang tận hưởng lễ hội sang một tay thiện xạ cừ khôi.
“Vũ Khí Thanh Trừng Quái Thú Khổng Lồ Trên Không – Sát Long Giả.”
Cất cao chiến hống, cô bóp cò.
Viên đạn nút chai lao vun vút trong không trung và đâm vào chính giữa hai con mắt của con gấu bông – song nó chỉ lắc lư tại chỗ.
“…”
“Trúng rồi kìa! Tôi làm được rồi!”
“Trúng thôi là chưa đủ đâu tiểu thư. Cô phải bắn rơi nó cơ ạ.”
Chủ quầy hàng liền giảng giải với một nụ cười đắc ý.
“… Mm. Thôi được.”
Regina đáp lại trong khi nạp đạn.
“Thế này thì sao?!”
Bùm! Bụp!
Hai viên đạn đua nhau rời nòng, liền tù tì nhắm thẳng vào cùng một vị trí. Nhưng lại lần nữa, con gấu bông vẫn chỉ rung lắc nhè nhẹ mà thôi.
“Regina này, hay ta dừng lại ở đây thôi…”
Lyseria bảo cô hầu.
“Chưa được, Tiểu Thư! Để em đo đạc lại góc bắn-”
“Đưa em thử xem sao.”
Leonis xen ngang, kéo tay Regina xuống và cầm lấy khẩu súng.
“Cậu bé…”
“Leo?”
Hai cô gái nhìn cậu bằng ánh mắt hiếu kì, song Leonis chỉ gật gù rồi nạp một viên đạn nút chai. Tên chủ quầy thì đang cười khẩy nhìn cậu.
Hỡi ma đạn, hãy xuyên thủng vận mệnh…
Cậu bóp cò một cái, viên đạn bay đi với chút ma lực bắn trúng vào cái lon nằm bên mép kệ. Thoạt nhìn thì có vẻ cậu đã bắn trượt. Tuy nhiên, viên đạn tức thì dội lại và bắn trúng vào phần thưởng gần đó. Viên đạn lại dao động, chuyển hướng sang bên và bắn trúng một loạt phần thưởng. Cuối cùng viên đạn va vào cột quầy hàng, bật ngược trở lại và đâm thẳng vào con gấu bông.
Song lại như những cú bắn trước của Regina, con gấu vẫn ở yên trên kệ. Viên đạn rơi xuống đất, nảy lên rồi lại nhắm thẳng vào con gấu. Phép màu cứ thế lặp đi lặp lại hết hai, ba, bốn, năm rồi sáu lần, đến cuồi cùng thì viên đạn nút chai cũng bắn rơi được con gấu.
“Phù, phát bắn khó phết.”
Leonis nói đoạn nhún vai và trả lại khẩu súng đồ chơi.
“A-anh Leo, vừa rồi tuyệt thật đó…!”
Tessera ngợi khen cậu, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ trầm trồ thán phục.
“K-không tệ ha, cậu bé…”
Regina cũng kinh ngạc chẳng kém.
Còn Lyseria thì đã thấy Leonis sử dụng ma pháp nên chỉ cười trừ cho qua.
“Thế là xong. Giờ thì nhận phần thưởng thôi nào-”
“Đ-đừng có đùa với tao!”
Tên chủ quầy liền nạt nộ với họ.
“Quá sức vô lí! Đồ ăn gian!”
Tessera kinh hãi núp sau lưng Leonis.
“Có ông chú mới là đồ ăn gian.”
Leonis phản pháo, trỏ vào kệ phần thưởng.
Con gấu bông ban nãy đã được đóng vào một cái cọc gỗ để không bị bắn rơi.
“… T-thằng ranh con này!”
Tức giận vì trò mèo bị phơi bày, người đàn ông tóm lấy cổ áo Leonis.
Leonis lạnh lùng cười khẩy.
“Ái chà? Muốn biết mùi vị tởm lợm của cái chết hả …”
“M-mày…?”
Gã ta bực bội mặt nhăn mày nhó.
Đột nhiên một giọng nói sắc bén xen ngang màn bốp chát.
“Này chú kia. Tôi đã bảo đừng có giở trò bạo lực rồi cơ mà.”
Leonis quay đầu lại thì thấy một cô gái tóc đen đang đến gần.
“Chị Fine!”
Lyseria niềm nở chào đón tiền bối.
Elfine chậm rãi băng qua đám đông. Trên tay cô đeo cái băng dô của Ban chấp hành, bên cạnh cô là hai quả cầu.
“Chị Elfine làm gì ở đây thế ạ?”
Leonis hỏi.
“Ban chấp hành nhờ chị giúp quản lí lễ hội.”
Cô giải thích.
“Chị hay được gọi đi hỗ trợ đảm bảo an ninh trong những sự kiện kiểu này.”
… Có lí ha.
Thiên Nhãn Bảo Châu của cô khá hữu ích trong những buổi lễ quy mô lớn như này. Liên lạc từ xa, chỉ dẫn người tị nạn, truy tìm trẻ lạc, theo dõi kẻ khả nghi, rồi… ngăn chặn ẩu đả. Elfine có thể theo dõi trên diện rộng cả một khu vực với 8 quả cầu.
Nghiễm nhiên Elfine cũng chỉ là con người nên cô vẫn cần sự hỗ trợ của những người khác để giải quyết sự cố.
“Thế chuyện gì đây? Tại sao chú lại động tay động chân với trẻ con…?”
Elfine nâng một bên mày hỏi.
“À, chả là… ờm…”
Tên chủ quầy hớt hải thả Leonis ra.
“Ông chú này gian lận để lừa tiền mọi người á chị.”
Leonis nói rồi trỏ vào kệ phần thưởng.
“…?”
Elfine dõi theo hướng cậu chỉ và nhanh chóng hiểu ra sự tình.
“Không phải, ờm, chả là…”
Tên chủ quầy bắt đầu lí do lí trấu.
“Có gì để đến trụ sở rồi hãy nói, còn giờ quầy hàng của chú bị đỉnh chỉ.”
Elfine nói rồi dán cái nhãn dán thông báo đình chỉ lên bảng hiệu của quầy hàng.
“Cảm ơn mọi người đã hợp tác.”
Cô cúi đầu cảm tạ hội Leonis rồi dẫn gã đàn ông đang rầu rĩ kia rời đi.
“Ồ, chị Fine bận bịu ghê.”
Lyseria cảm thán.
Regina cũng gật đầu đồng tình và nói.
“Hẳn rồi. Hay lát nữa ta mua chút đồ ăn rồi ghé qua chỗ chị ấy đi.”
“Của em đây Tessera.”
Leonis nhặt con gấu bông lên và đưa nó cho cô bé.
“C-cảm ơn anh, anh Leo!”
Cô bé chín tuổi hạnh phúc đón nhận món quà và ôm con gấu thật chặt với gương mặt đỏ ửng.
***
Leonis dòm ngó xung quanh xem còn rắc rối nào nữa hay không. Cậu cùng nhóm bạn dạo bước dọc huyết mạch, hướng đến nơi Sakuya sẽ biểu diễn.
Lyseria chợt trỏ vào một đám đông trước mắt.
“Coi kìa. Có chuyện gì thế nhỉ?”
Mọi người hình như đang tung hô ai đó.
“Chắc là màn biểu diễn trên đường phố. Mình qua xem thử đi.”
Regina đáp.
“Ý hay đó.”
Lyseria nói đoạn đưa mắt nhìn Tessera, cô bé liền gật đầu nhất trí. Giữa vòng vây khán giả là hai nghệ sĩ đang đứng dưới cái ô cỡ lớn.
… Để xem mấy cái tiết mục này có bằng gánh xiếc hài cốt của ta không.
Leonis thầm nghĩ vậy trong khi len qua đám đông để nhìn cho rõ hơn.
“…?!”
Tức thì, mặt cậu cứng đờ lại. Cả hai nghệ sĩ đang biểu diễn kia đều là người quen của cậu.
Một cô gái trong bộ yukata đang khéo léo tung hứng dao găm cùng bóng với nét mặt có phần vô cảm. Ngồi ngay cạnh cô là một chú sói đen cỡ lớn đang giữ thằng bằng một quả bóng khá to trên mũi.
… Shirley với Braccus?!
Đương lúc khán giả đang vỗ tay tán thưởng, Leonis liền thần giao cách cảm với họ.
“Hai ngươi đang làm cái quái quỷ gì thế hả?!”
“A, chủ nhân-”
Shirley xoay đầu, cuối cùng cũng để ý thấy Leonis.
“Ngài mặc yukata trông đáng yêu lắm á chủ nhân!”
“Grr… cái đấy bỏ qua. Ta hỏi hai ngươi đang làm gì ở đây?”
“Bọn ta đi đến kết luận cách cải trang này là hữu hiệu nhất để trà trộn vào đây.”
Braccus đáp lại trong khi vẫn giữ thăng bằng quả bóng trên đầu mũi.
“Không đâu, ta cam đoan là hai ngươi hơi bị nổi bật đấy.”
“Thì có sao đâu. Như người ta vẫn bảo, bọn ta chỉ đang ẩn mình giữa khung cảnh bình thường thôi.”
“… Hm. Thế à.”
Braccus nói cũng có lì. Thay vì lén la lén lút trong góc khuất của lễ hội, hành động ở nơi không ai mảy may ngờ vực sẽ là hữu hiệu hơn.
“Vả lại bọn em được cho nhiều bánh kẹo lắm!”
Shirley hân hoan chêm thêm.
Đặt dưới chân họ là một cái hộp đầy ắp đồ ăn vặt mà khán giả đã ném vào ủng hộ.
“… Ra đó mới là thứ ngươi muốn.”
“K-không phải đâu thưa chủ nhân! Cái này cũng chỉ là một phần của việc cải trang thôi ạ…”
“Thôi được. Nếu xảy ra chuyện gì thì nhớ báo cáo ta nhé.”
“D-dạ vâng ạ…!”
Dù đang liên lạc với Leonis song Shirley vẫn không đánh rơi những món đồ cô đang tung hứng.
“Cô gái đó cừ ghê.”
Lyseria vỗ tay tán thưởng.
“Mà tiểu thư không thấy em ấy có hơi quen quen sao?”“Em nói chị mới để ý, chị có cảm giác đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi thì phải…”
Lyseria trả lời, ra chiều trầm ngâm.
“C-chắc là chị tưởng tượng thôi. Ta đi nào!”
Leonis kéo tay áo Lyseria đòi rời đi.
“K-khoan đã nào Leo!”
Họ đang băng qua cây cầu bắc ngang con sông chảy dọc thành phố thì đột nhiên-
Bùm! Bùm! Bùm!
-Một loạt tiếng nổ nho nhỏ rung chuyển không gian.
“… Mọi người, mau nằm xuống!”
Leonis quay người lại và gào lên cảnh báo.
“Leo?”
Lyseria bối rối trước phản ứng của Leonis trong khi một loạt tiếng nổ nữa lại vọng xuống từ trên trời.
“… Đó là… ma pháp bậc 6, Guren Zo sao?!”
“Leo, Leo à…!”
Đương lúc cậu giơ tấm lưng ra che chắn cho ba cô gái, Lyseria bèn đặt một tay lên vai cậu.
“Là pháo hoa thôi mà em.”
“…”
Leonis lặng thinh một hồi lâu trong khi tiêu hóa cho bằng hết những gì cô vừa bảo.
“Pháo hoa của tộc Ouran nhìn đẹp quá đi à!”
Regina hân hoan nói.
Bùm, bùm, bùm, bùm, bùm.
Pháo hóa mỗi khi rời nòng lại rít lên, phát nổ vẽ nên những chùm tia sáng hình hoa rực rỡ trên bầu trời.
“… E-em cũng biết pháo hoa là gì mà.”
Leonis hắng giọng hòng lấp liếm.
“Hehe, em vừa định che chắn cho tụi chị nhỉ?”
Lyseria khúc khích cười.
“K-không hề nhé!”
“Em thấy đằng kia quang cảnh đẹp hơn hẳn đó Tiểu Thư!”
Regina trỏ vào một chỗ ít người.
Đứng dưới gốc cây nhân tạo được phát mình nhằm thanh lọc nước biển, Leonis dõi theo những chùm pháo hoa nở rộ trên vòm trời. Cậu đã nhường chỗ cao nhất có tầm nhìn tốt hơn cho Tessera. Cơ mà từ vị trí của cậu thì khá khó để ngắm nhìn toàn cảnh dẫu có kiễng chân đi chăng nữa.
“Chỗ đó khó nhìn lắm hả Leo?”
Lyseria nói rồi luồn tay xuống dưới nách và nhấc bổng cậu lên.
“C-chị Seria?! T-thả em xuống đi!”
Leonis phản đối, mặt mũi đỏ bừng trong khi vùng vằng giữa không trung.
“Đừng vùng vằng nữa nào Leo.”
Mọi người quanh đó thì không khỏi bật cười trước khung cảnh đầm ấm này.***
Ngọn lửa trại bập bùng soi tỏ màn đêm. Sakuya ngồi một mình trong một căn phòng tĩnh mịch ở điện thờ. Cô mới thanh tẩy xong cơ thể bên con suối và khoác lên mình bộ y phục vu nữ. Trước mặt cô là một cái hộp gỗ cất giữ một thanh kiếm, bảo bối thiêng liêng được truyền thụ qua bao đời hoàng tộc Ouran.
“Người nhìn xinh lắm thưa Công Chúa Sakuya.”
Eika tán thưởng Sakuya, cô bé đang đứng sau hỗ trợ công tác chuẩn bị.
“Dám cá là chị Setsura sẽ còn xinh hơn gấp bội lần.”
“Đã gần tới giờ hành lễ, xin người hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
“Được rồi.”
Sakuya bê cái hộp gỗ chứa đựng thanh kiếm báu lên và di chuyển đến chỗ tế đàn. Đây là một phong tục linh thiêng nên mọi hành động xâm phạm đều sẽ bị coi là báng bổ, không thể dung thứ.
Mục đích của nghi lễ này là dâng máu của vu nữ cho Raijinki, vị thần đang say ngủ trong Lõi Ma Lực của thành phố này. Sau khi hoàn thành nghi thức này thì mới đến màn khiêu vũ của Sakuya.
Lại nói, cô vẫn chưa đụng độ Hội Ma Kiếm từ buổi chiều hôm cô đi chơi với Leonis. Nhưng cô cam đoan là họ đang ẩn nấp đâu đó trong thành phố, chực chờ cơ hội thực hiện âm mưu. Thời gian của họ không còn nhiều nữa, bởi hư vô sẽ hủy hoại linh hồn của những ai sở hữu Ma Kiếm.
… Hội Ma Kiếm. Họ đang tìm một nơi để chết như những chiến binh…
Không loại trừ khả năng họ sẽ giở trò gì đó khi nghi lễ đến hồi cao trào. Sakuya không rõ bọn họ sẽ thực hiện âm mưu ra sao, song mục đích của Hội Ma Kiếm không nghi ngờ gì chính là đánh thức Raijinki và lợi dung thần bảo hộ để trừ khử tên Void Chúa đã tàn phá Ouran.
Cơ mà chỉ mình mình, một vu nữ mới có thể giải phóng Raijinki thôi.
Sakuya giảm tốc rồi dừng bước. Nằm trên bề mặt tế đàn phủ đầy cát trắng là một phiến đá cỡ lớn bị tách làm đôi. Đây chính là thần thạch-bàn thờ được đem về từ thủ đô điêu tàn của Ouran.
Người thiếu nữ đặt cái hộp gỗ đựng món bảo bối thần thánh trước bàn thờ. Đoạn cô mở hộp và lấy ra thanh kiếm. Sau khi khứa tay bằng thanh kiếm, cô sẽ phải nhỏ máu xuống phiến đá.
Tuy nhiên, đúng lúc cô cầm thanh kiếm lên…
“…?!”
Sakuya ngây người trước khí tức mờ nhạt gần đó. Xoay người lại, cô phát hiện một bóng hình ma quái đang đứng giữa biển cát trắng. Đó là một cô gái đeo mặt nạ khoác trên mình bộ y phục trắng của Ouran. Mái tóc màu xanh dương suôn dài uốn lượn trong gió của cô được soi sáng bởi ánh lửa trại mập mờ.
“… Cô là ai?”
Sakuya hỏi bằng giọng sắc lẹm.
Thường dân đáng ra không thể xâm phạm vào chốn linh thiêng này. Raiou đã cử Murakumo thiết lập một hàng lũy quanh điện thờ. Đến cả con kiến cũng chẳng thể xâm nhập mà không bị phát hiện.
Cô gái nọ không thèm trả lời mà chỉ lẳng lặng tiến về phía trước và triệu hiệu một thanh kiếm ra.
Khoảnh khắc kế tiếp, lưỡi kiếm nọ lóe sáng giữa màn đêm.
***
Muôn vàn tia sáng màu nhiệm thắp sáng nền trời, soi tỏ những cái bóng nhấp nhoáng dưới mặt đất. Hội Ma Kiếm trong bộ đồ bảo hộ chống Void chỉ lặng yên đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đã định.
“Đã đến lúc phục thù rồi hỡi các chiến binh.”
Toàn thể 37 Ma Kiếm Sư nhìn chằm chằm vào thinh không, tất cả bọn họ đều đã chuẩn bị tinh thần hi sinh cả mạng sống để trừ khử tên Void Chúa đã tàn phá quê hương của họ.
Hi sinh những người dân vô tội của Đô Thị Chiến Thuật số 7 chỉ để thỏa lòng mong mỏi chẳng khiến họ lăn tăn tẹo nào. Họ đã hạ quyết tâm từ cái khoảnh khắc họ hủy hoại Thánh Kiếm do các vì sao ban tặng và biến chúng thành Ma Kiếm rồi.
Thật đáng tiếc khi ta không thể thuyết phục được Sakuya Điện Hạ về phe mình.
Uzan đã giang rộng vòng tay chào đón cô, song Sakuya đã từ chối và giờ cô phải hứng chịu hậu quả.
Đúng lúc đó…
“-Chào, Uzan. Kế hoạch vẫn diễn ra suôn sẻ chứ?”
“…?”
Nghe thấy giọng nói lạc quẻ kì quặc phát ra từ thiết bị liên lạc của mình, Uzan liền nhíu mày. Giọng nói đó là của Finzel Phillet, chủ Hội Ma Kiếm.
“Ồ, ra là ngài. Bọn ta đang thực hiện một kế hoạch hết sức quan trọng nên có gì để lát nói-”
“Nào nào, nghe ta nói đã. Cứ coi như đây là lời từ biệt ta dành cho các ngươi đi.”
“Thế ngài muốn gì?”
Finzel chính là người đã cung cấp cho Hội Ma Kiếm những bộ đồ bảo hộ chống Void, bản kế hoạch đột nhập vào Đô Thị Chiến Thuật số 7, nơi ẩn náu… cũng như cả Ma Kiếm. Đối với họ Finzel không khác gì phước lành từ thiên đàng.
Nghiễm nhiên trong hội cũng có những người còn ngờ vực vị ân nhân quá mức hào phóng này, song họ mau chóng rũ bỏ mọi hoài nghi khi anh ta đem đến chỗ họ một cô gái. Không ai khác chính là Công Chúa Setsura, nữ vương đã mất mạng vào cái ngày quê hương họ diệt vong.
“Ngài thấy đấy, bọn ta rất lấy làm biết ơn khi ngài đã ban cho chúng ta một chốn nghỉ chân và cơ hội để báo thù.”
“Hừm, vậy sao. Cơ mà tiếc quá, ta cần các ngươi trả món nợ ấn tình đó ngay bây giờ cơ.”
“Ngài cứ yên tâm, bọn ta nhất định sẽ báo đáp. Mặc dù Hội Ma Kiếm không chiến đấu vì… Nó gọi là gì nhỉ? Dự Án Ma Kiếm à? Ngài bảo nó cần dữ liệu chiến đấu của bọn ta. Và Hội Ma Kiếm cũng đã thề sẽ dốc toàn lực để cung cấp nó cho ngài rồi mà.”
“Nghe ngươi nói thế làm ta cũng thấy phấn khởi. Cơ mà nhé, ta là kiểu người cầu toàn, nên đã giở một mánh khóe nho nhỏ để đảm bảo quý ông các ngươi có thể sẽ dốc hết sức như đã hứa.”
“… Ngài nói sao?”
Đúng lúc đó, thiết bị thông tin trên bộ đồ của Uzan chợt phát sáng, đoạn một tiên nữ có cánh nhỏ nhắn đến độ có thể yên vị trên lòng bàn tay người thường liền bay ra khỏi đó. Tiên nữ phát quang vỗ đôi cánh đen láy như của loài bướm phượng bay vút lên không trung.
“Ngài Phillet, nó là cái gì…?”
“Là Tinh Linh Nhân Tạo . Một sứ giả có khả năng truyền đạt giọng nói của nữ thần qua lời thì thầm. Ta đã sử dụng mạng lưới Vườn Tinh Tú để lén lút nhét nó vào bộ đồ bảo hộ của ngươi.”
“Hả…? Ngài làm thế là có ý gì?”
“Hãy tha thứ cho ta nhé. Ma Kiếm của các ngươi sẽ là vật tế cho lần phục sinh thứ hai của nữ thần.”
Và rồi, tiên nữ được gọi là sứ giả của nữ thần đó bắt đầu thầm thì những lời tiên tri về tương lai-
“…A-ahhhh… Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Bộ đồ bảo hộ của Hội Ma Kiếm nhất loạt đổ vỡ…
Và rồi từ những mảnh vụn đó, 37 con Void quái thai xuất đầu lộ diện.