“Thật sự xin lỗi vì đã không nhận ra ngài nam tước ạ!”
Anh lính mới nãy bắt tôi nói lời xin lỗi.
Ngay cả chỉ là tước hiệu chư hầu, việc tôi có được những đặc quyền của bậc nam tước thực sự là có ích.
“Chúng tôi vừa liên hệ bá tước Paul cùng hầu tước Yutings, và họ đều nói rằng nam tước Ichinojo-sama rất đáng tin và có thực lực.”
“Ah, thế à. Mà, đừng bận tâm. Dù sao đi nữa, tôi – đúng hơn là người quen tôi mới có lỗi.”
Tạo phản – tôi còn đang thắc mắc làm sao Centaur có thể gây ra tội lớn thế được. Xem ra nó đã ăn một lượng lớn lương thực cất trữ nơi trạm gác biên phòng này.
Vì thế, lính gác ở đây đang rơi vào thế bí.
Dù là nơi hẻo lánh, nhưng có hơn mười người đồn trú tại đây. Con lừa đó đã chén hết cả tháng quân lương của họ.
“Ổn rồi. Ngài nam tước đã cấp cho chúng tôi đủ lương thực rồi.”
Chà, túi đồ của tôi có khá nhiều lúa mì cùng rau củ trồng trong My World, cũng như gạo, trà, và thậm chí cả những thứ đồ lên men như miso, nước tương, rượu sake, mirin, giấm và rượu vang.
Tôi đã hoàn trả số khẩu phần bị mất của họ chỉ với một phần rất nhỏ của thứ mà tôi có.
Đổi lại, họ gửi lại cho tôi phần thịt xông khói mà Centaur chừa ra.
“Đúng là túi đồ của một nam tước. Bên trong đó ngài chứa được bao nhiêu đồ vậy?”
“Một lượng vừa phải thôi.”
Dung lượng của chiếc túi Daijiro-san làm ra có thể nói là gần như vô hạn.
Nhân tiện, trên thế giới này cũng tồn tại túi đồ của người khác làm ra, nhưng chúng đều có giới hạn hết. Cái to lắm thì cũng chỉ chứa được vài phần đống đồ tôi cất trong túi mình thôi.
Chiếc túi của Daijiro-san quả là dị thường.
Ngay cả Carol cũng ngạc nhiên về nó. Ban đầu, ẻm cố dùng dè xẻn hết mức có thể, nhưng dạo gần đây, nó lại thành chuyện thường rồi.
Mà, có mình tôi dùng được cái túi này, vì có bùa phép của Daijiro-san, với lại giờ đây, tôi đã đủ sức và quyền để có thể thoát thân khỏi bất kỳ ai nhắm tới nó.
“Thế cậu biết con lừa ngu ngốc đó chạy đi đâu không?”
Mười phút sau khi tôi bị bắt giữ, con Centaur vô ơn cứ thế mà trốn đi. Dù là đã buộc lại, nhưng nó cứ thế giật dây ra mà bỏ đi.
Dù sao, đến tôi còn gặp vấn đề với nó mà. Quân lính bình thường sao mà giữ nó được.
“Rất xin lỗi, nhưng chúng tôi chỉ biết là nó đi về phía đông thôi.”
“Đông à... nhân tiện thì, có ai nhận ra hai người này không?”
So với Centaur, tôi tin rằng hành tung của Jofre và Elize quan trọng hơn, nên tôi phác họa họ với skill Vẽ chân dung của nghề Nghệ sĩ.
Có điều, vẽ phác được cố ý vẽ khác đi so với hình ảnh thực, vì chỉ cần đối tượng thay đổi một chút như cắt tóc hay đội mũ chẳng hạn, thì sẽ rất khó để nhận ra họ. Tôi nghĩ rằng thay vào đó, nhấn mạnh vào những đặc điểm đặc trưng của họ sẽ là cách làm hiệu quả hơn.
“Xin lỗi, tôi mới hỏi mọi người nhưng không ai biết gì về những người này.”
“Thế à. Vậy, cậu có nghe tin đồn gì về những mạo hiểm giả cực kỳ ngốc không?”
“Không – đúng hơn thì, biên giới này bị phong tỏa hoàn toàn từ tháng trước, không có ai đi qua nơi này đâu.”
“Vậy sao...”
Vì cuộc chiến tranh giữa vương quốc Shiraraki và công quốc Nicplan.
Thế thì, tôi có nên đi về phía đông đuổi theo Centaur, hay tôi nên vượt núi để tới chỗ tộc Người lùn?
Cái nào thì tốt hơn nhỉ...
“Ah, ừm, tôi nghe nói ngài nam tước là một mạo hiểm giả can đảm?”
“Đại loại thế.”
“Xin lỗi vì nhờ vả thế này, nhưng nếu ngài đi về phía đông, liệu chúng tôi có thể phiền ngài giúp hộ tống vài kiện hàng?”
Hộ tống hàng hóa sao?
Tôi còn đang thấy lạ thì anh lính bên cạnh kéo cậu vừa nói chuyện với tôi rồi thì thầm.
“(N-này, thế là thô lỗ với nam tước đấy.)”
“(Nhưng hầu tước Yutings có nói rằng đó là việc phù hợp với ngài nam tước mà?)”
“(Phù hợp á? Dù có là nam tước thì tôi nhìn cũng có thấy ngài ấy mạnh hơn người gì đâu?)”
Tôi biết là tôi trông xoàng mà.
Với cả, nếu đã thì thầm với nhau, thì phải nói làm sao cho tôi không nghe thấy chứ. Đằng này, tôi lại nghe rõ tới từng từ...
Được rồi, tôi sẽ từ chối vậy.
“Xin lỗi, nhưng tôi có hẹn ở làng Người lùn rồi.”
“Tuyệt, thế còn tiện hơn. Chiếc xe với kiện hàng đang đỗ tại làng Người lùn. Ngài có thể hỏi những lính đánh thuê đang bảo vệ kiện hàng ấy để có thêm thông tin – thế có ổn không?”
Tôi lại chuốc rắc rối không cần thiết vào người rồi.
Chà, phía đông cũng là hướng đi về Mallegory, nên tôi cũng không bận tâm lắm, nhưng mà còn thời gian giao hẹn với Haru nữa...
Tôi phải cố tận dụng thời gian một cách hiệu quả.
“Được thôi. Để tôi hỏi họ.”
Thở dài một tiếng. Cuối cùng, tôi lại không từ chối thỉnh cầu kia.
Làm sao để thành người biết nói ‘không’ bây giờ...