Ngôi làng của Người lùn được dựng lên trong lòng một ngọn núi đá hiểm trở.
Vì vậy, tôi mượn một căn phòng ở đồn biên phòng, thay sang một đôi giày leo núi mua ở làng Gomaki, rồi đổi trang phục sa mạc về trang phục bình thường.
Rồi, tôi lấy ra một thanh kiếm thép.
Kiếm thép số 4.
Thanh đầu tiên là tôi nhận được từ Magaret-san, thanh thứ hai tôi mua ở Belasra, thanh thứ ba là do tôi tự làm lấy.
Thanh đầu tiên bị gãy khi tôi đánh nhau với lũ cướp trong mê cung, thanh thứ hai hỏng khi tôi lấy nó chặn lấy cái bẫy làm hai bức tường ép lại nơi mê cung hồi còn ở hòn đảo phía nam.
Thanh thứ ba thì gần đây mới tan tành khi không chịu nổi áp lực từ skill Chém lốc xoáy của tôi.
Thành thực mà nói, dù nó đã là một sản phẩm có chất lượng tốt hơn thứ được bày bán ở các cửa hàng, nó vẫn không thể chịu nổi khi tôi thực sự đánh nhau nghiêm túc.
Rèn ra một thanh kiếm mới cũng chẳng khó gì, với cả tôi có thể dùng skill Tạo kiếm khi cần đánh nghiêm túc, nhưng một người tự xưng là Kiếm sĩ của Guild mạo hiểm giả như tôi thì vẫn nên cầm một thanh kiếm tử tế. Ít nhất là cũng có thể chịu nổi khi tôi ra đòn.
Tôi không biết Daijiro-san có kế hoạch gì nhưng cô ấy là một người bạn của Anh hùng. Khi tôi đến đón Miri về, tôi cũng phải chuẩn bị trang bị tử tế, trong trường hợp gặp phải chống cự.
Người lùn có thể sẽ có cách để cường hóa trang bị của tôi.
Centaur thì sao? Tôi kệ nó vậy thôi. Liên đới tới nó phiền lắm.
Tôi có cảm giác rằng con lừa hiện thân của sự phàm ăn ấy thừa sức sống sót ngay cả trong những môi trường khắc nghiệt nhất, như trên sa mạc chỉ có xương rồng chẳng hạn.
Dù là đi tới đâu, con lừa đó cũng sẽ làm đảo lộn hệ sinh thái – ghê gớm hơn cả những loài động vật xâm lấn ở Nhật Bản.
Vậy, giờ di chuyển thôi nhỉ.
Sau khi tiến vào ngọn núi, tôi lẩn giữa những tảng đá, và vào My World.
Đang định tìm Ririana thì lại gặp ngay ẻm luôn.
“Ichinojo-sama, mừng ngài trở về. Chúng em đã bắt được lũ gà của Ichinojo-sama rồi.”
“Thế à... mấy con đấy ăn được không vậy?”
“Có, chúng ngon lắm. Em chưa ăn qua các loài gà khác bao giờ, nhưng trưởng làng – Rarael đã nói là chúng ăn hệt như gà bình thường.”
“Vậy sao – À, đây là mấy quả trứng tôi nhặt được khi bắt lũ gà kia. Chắc Pionia sẽ biết chúng đã được thụ tinh hay chưa thôi, nên mang chúng qua cho ẻm nhé.”
Tôi đưa mấy quả trứng cho Ririana, và đột nhiên, một ý tưởng nảy ra trong đầu.
“Trứng này có làm cơm trứng sống được không nhỉ?” [note38130]
“Cơm trứng sống?”
Ririana nghiêng đầu thắc mắc.
“Ah, nó là một món ăn nơi quê hương tôi. Một món ăn với trứng sống và nước tương đậu nành ăn cùng cơm. Nhân tiện, bàn về cách ăn, vấn đề gây tranh cãi muôn thuở là nên đánh trứng rồi mới cho vào bát, hay cứ đập cả quả trứng; cho xì dầu trước hay sau khi trộn đều.”
“Trứng sống sao? Em chưa ăn món đó bao giờ.”
Đúng như tôi nghĩ.
Chà, không phải vì đây là một thế giới khác, mà ngay tại Trái Đất, người của các quốc gia khác cũng nói điều tương tự.
Ở phương tây, trứng dùng nấu ăn và trứng dùng ăn sống được bán riêng biệt. Việc ăn trứng sống có thể làm phơi nhiễm khuẩn Salmonella.
“Ah, nhưng Ichinojo-sama ăn thì không sao đâu.”
“Vì dạ dày khỏe à...”
“Không. Vì Ichinojo-sama có Phép thuật Đời sống, dùng phép Làm sạch lên trứng trước khi ăn sẽ loại bỏ nguy cơ bị ngộ độc thực phẩm. Em nghe nói có nhiều quý tộc thuê người sử dụng Phép thuật Đời sống lên tất cả đồ ăn của họ.”
“Cái thứ Phép thuật Tình dục đó... nhầm, Phép thuật Đời sống cũng có cách sử dụng như vậy sao?”
Có lẽ đó mới là cách sử dụng Phép thuật Đời sống đúng đắn. Dùng nó trong hoạt động tình dục như tôi có khi lại là kỳ cục.
Được rồi, từ giờ tôi cũng sẽ dùng Làm sạch lên đồ tôi ăn... mà chờ đã, tôi có thể dùng phép tự chữa cho mình kể cả khi có trúng độc, nên làm thế cũng thừa...
Ngay từ đầu, nguyện liệu nấu ăn của tôi cũng toàn là đồ Pionia với Neete trồng ra, hay đồ Miri mang sang từ Nhật Bản.
“Nhân tiện, RIriana. Tôi có một yêu cầu.”
“Vâng, ngài muốn gì em cũng chiều hết – ah, nhưng ngoài đây người ta biết đấy, hay là tới nhà em đi – “
“Không quan trọng thế đâu. Chỉ là, tôi muốn em nói tôi biết về tộc Người lùn.”
Tôi có một hình ảnh mang tính định kiến về Người lùn.
Nhưng, cũng như việc Dark Elf hoàn toàn có thể ăn thịt, có khi Người lùn cũng sẽ khác so với ấn tượng của tôi.
“Người lùn sao? Nam nhân của họ có râu nhưng nữ nhân của họ thì không có.”
“Yup, tôi cũng biết vậy rồi.”
“Họ thấp bé, nhưng không bị mặc cảm về chiều cao. Tuy nhiên, nếu nhầm hay so sánh họ với Mini Hume hay Bán Mini Hume thì họ sẽ giận lắm.”
“Ah, vậy họ là một chủng tộc kiêu hãnh. Điều này đáng lưu tâm đấy.”
Nếu không biết điều này, có lẽ tôi sẽ vô thức mà đem so sánh họ với Carol mất.
Mừng là tôi đã hỏi.
“Với lại, họ thích rượu bia và nghề rèn.”
“Tôi cũng có ấn tượng như vậy.”
Nữ thần-sama có nói rằng game ở thế giới cũ của tôi được dựng theo thế giới này, nên những hình ảnh tôi nhìn nhận chắc hẳn không khác quá nhiều so với thực tế.
Nếu là vậy, có lẽ tôi nên mang theo rượu vang làm trong My World cùng sake Nhật Bản. Mà không, sake Nhật chắc là đủ rồi.
Thứ rượu sản xuất trong thế giới này rất là đáng giá – dù sao đi nữa, chúng cũng là do ba cô gái – Haru, Carol và Malina dẫm nho mà. [note38131]
Đúng rồi, có lẽ tôi cũng có thể nhờ tộc Dark Elf tham gia vào việc làm rượu.
Như thế, việc sản xuất rượu số lượng lớn là hoàn toàn khả thi.
“... Chỗ này đúng là thành một nhà kho thực phẩm rồi.”
Nhờ vào số hạt giống mà Miri mang tới, tôi đã có thể canh tác gạo, và bên cạnh đó là lúa mì cùng rau củ các loại. Khu rừng trồng của tộc Dark Elf có rất nhiều hoa quả, và ở ngoài biển thì có cá.
Không chỉ thế, giờ tôi còn nuôi thêm gà.
Chắc là từ giờ đến cuối đời không phải lo chết đói nữa rồi...