" - - Đã lâu rồi nhỉ, Ichinojo-sama."
Thấy Shumei cúi đầu, tôi lập tức đứng thẳng dậy và cúi đầu chào lại.
"Đã lâu rồi, hân hạnh được gặp lại Shumei-sama."
"Tôi nhớ mình đã bảo ngài đừng có ăn nói lịch sự như thế rồi mà."
Shumei nói.
Kể cả thế, thì tôi có thể nói chuyện bình thường với một công chúa được không cơ chứ? Nên tôi quay lại nhìn về phía hầu tước.
Ông ấy mỉm cười, rồi gật đầu.
Chắc thế nghĩa là tôi có thể nói chuyện kiểu bình thường...
"Xin lỗi. Nhưng mà thế có được không? Tới tận đây tôi mới biết cô là công chúa."
"Thế là lộ rồi à. Nhưng mà, tôi cũng sắp không còn là công chúa nữa. Dù sao, tôi cũng đã phản bội đất nước này."
"Phản bội ư? Tức là về phe vương quốc Shiraraki á?"
"Không, sai rồi. Đất nước này - bệ hạ muốn hòa giải với vương quốc Shiraraki."
"Thế không tốt à?"
Nếu hòa bình quay lại, tôi sẽ không cần phải trở thành lính đánh thuê.
Tôi có thể làm một thương nhân, về vương quốc đó và đi tới thành phố Mallegory ở phía đông.
Eh? Nhưng hòa bình á? Không phải là ngay từ đầu chiến tranh nổ ra là do một bên, vương quốc Shiraraki, hay đúng hơn, là giáo hội, coi Dark Elf là quỷ tộc à?
Đất nước này làm gì còn lựa chọn nào khác ngoài đấu tranh để bảo vệ Dark Elf.
Hòa bình, thế nghĩa là -
"Không thể nào - "
"Đúng vậy, quốc gia này sẽ giao nộp Dark Elf cho giáo hội."
"-!?"
Nói cách khác, đất nước này sẽ phản bội tộc Dark Elf sao?
Dù có muốn hòa bình thế nào, cũng không thể cứ thế mà hi sinh một dân tộc vô tội được.
"Tất nhiên, đây không phải là chủ ý của cha tôi. Dù sao thì đất nước này cũng đã chuẩn bị tất cả để chung sống với họ. Tuy là thế, nhưng nhà vua cũng không có quyền lực tuyệt đối. Quân đội có quyền lực lớn hơn, nhất là trong thời chiến. Tất cả các quý tộc trực thuộc lực lượng quân đội chính đều đã công khai quyết định giao nộp Dark Elf."
"Thế nên, bệ hạ và Shumei mới tới nhờ tôi. Họ mong tôi dẫn dắt quân đội đánh thuê để giúp Dark Elf trốn thoát khỏi quốc gia này. Dù sao, guild lính đánh thuê cũng không thuộc về chính quyền, mà là của cá nhân tôi."
Nhưng, lính hộ vệ của Shumei là người từ lực lượng quân đội chính, thế nên họ đã phản bội, và chỉ đường cho lũ cướp tới bắt cô.
"Tuy nhiên, dù là lính đánh thuê có thể tự do hoạt động, chúng ta cũng không có quyền chỉ huy quân đội. Và, cũng phải tổ chức lính đánh thuê thành các đơn vị nữa."
"Nói cách khác, bằng cách đánh trượt tôi, tôi sẽ có thể hoạt động tự do hơn, và ngài muốn tôi sẽ giúp đỡ tộc Dark Elf - đúng không?"
"Mừng là cậu hiểu chuyện nhanh đến thế. Tất nhiên, phần thưởng cũng rất hào phóng."
Haa, ra tôi bị đánh trượt bài kiểm tra là vì điều này.
Tôi vẫn còn sốc vì không đỗ bài thi tuyển dụng ấy, nhưng có lí do này thì còn chấp nhận được.
"Xin lỗi, Ichinojo-sama. Vì đã để ngài phải dính líu vào chuyện này."
"Tôi cũng có một người bạn Dark Elf. Tôi cũng không muốn cô ấy phải chết đâu."
Tôi nói, để an ủi Shumei đang cảm thấy có lỗi.
Thế ra, câu hỏi về Dark Elf trong lúc phỏng vấn là để thăm dò xem tôi có thiện ý giúp đỡ họ không.
Dù mới gặp Rarael đúng một lần, nhưng cô ấy vẫn là bạn của tôi.
Có không muốn dính vào rắc rối, có phải vội tới Mallegory đi nữa, thì tôi cũng không thể bỏ mặc một người bạn của mình.
Chà, dù nói là giúp họ, nhưng nhiệm vụ của tôi chắc cũng chỉ là thông báo cho họ về tình huống hiện giờ, và bảo họ sơ tán thôi. Nếu họ di cư vào sâu bên trong khu rừng, thì quân đội cũng khó lòng có thể bắt được họ.
"Đi càng sớm càng tốt chứ nhỉ? Bao giờ đây?"
"Cảm ơn ngài nhiều lắm! Ichinojo-sama! Tôi sẽ nhanh chóng thay đồ!"
Shumei đáp, và đi về phía hậu phòng. Chỉ trong bảy giây, cô ấy đã quay lại, ăn mặc giống như lúc chúng tôi gặp nhau trên sa mạc. Shumei có skill Quick Change à?
"Thế, đi thôi nào."
Shumei nói tới đó.
"Hầu tước-sama, có tin xấu."
"Gì thế!?"
"Chúng tôi nhận lệnh từ đô đốc là hãy đưa đơn vị lính đánh thuê vào Đại lâm. Quân đội hoàng gia cũng sẽ bắt đầu tiến quân ba ngày sau."
"Cái gì cơ!?"
"Không thể nào..."
Shumei gục ngã ngay tại chỗ.
Vượt sa mạc sẽ tốn tới một tuần.
Chúng tôi chắc chắn sẽ không tới Đại lâm kịp được, nếu dùng cách đó."
"Có công cụ truyền tin tới Guild mạo hiểm giả không? Nếu có mấy cái đó, thì ta có thể bảo đồng mình thông báo cho tộc Dark Elf về tình hình hiện tại - "
"Tất cả công cụ truyền tin trong nước đều bị quân đội kiểm soát rồi. Nếu hành động như thế thì sẽ lộ với quân đội mất."
"Chết tiệt, không còn cách nào à?"
Tôi thử kiểm tra danh sách điểm đến của phép Về nhà.
Nếu có tên của Rarael, thì tôi có thể dịch chuyển thằng tới rừng của Dark Elf luôn.
___________
My World
Không thể dịch chuyển (Miri)
Cửa hàng quần áo Margaret thành Florence (Margaret)
My World (Haurvatat)
Cửa hàng quần áo Margaret thành Florence (Norn)
My World (Carol)
My World (Malina)
Thủ đô Karon (Shumei)
___________
Trong danh sách không có Rarael nhưng có thêm tên của Shumei.
Có vẻ là tôi dịch chuyển tới thủ đô Koron được.
Eh? Của Miri đã chuyển thành không thể dịch chuyển rồi?
Nhưng lúc này, chắc là tôi sẽ dịch chuyển tới phòng của Shumei ở Koron nhỉ?
Nếu đi một mình, tôi có thể lẻn ra bằng Ẩn thân và Ngụy trang, nhưng nếu có Shumei đi cùng thì không thể.
Mà, mất gì đâu, cứ thử xem sao vậy.
"Shumei, chưa chắc là ta đã tới muộn. Thay vì khóc lóc thì giờ mình đi luôn thôi."
"Vâng - Ichinojo-sama."
Tôi không muốn người khác biết về phép Về nhà, nên tôi nói dối với hầu tước, rồi dắt Shumei đi.
Rồi, đi tới một chỗ người ta không để ý, tôi bàn cách với Shumei.
"Shumei này, tôi dùng được Phép thuật đời sống Về nhà. Có vẻ là tôi sẽ tới được phòng của cô ngay lập tức, nếu dùng nó. Để có thể dịch chuyển chung, thì ta cần tới Guild mạo hiểm giả đăng ký party."
"Về nhà!? Thế là Ichinojo-sama chính là vị pháp sư đã cứu tôi khi ấy!?"
"Eh? Sao lại đi đến kết luận đó được thế? Kiếm sĩ thì không dùng được phép đó à? Cái đó là phần thưởng chinh phục mê cung mà."
"Không phải ý đó - nhưng, phòng tôi sao? Trốn khỏi đó khó lắm đấy."
"Tôi cũng nghĩ thế, nhưng chỉ có chỗ đó là tới được ngay thôi - từ từ."
Còn có một chỗ khác.
"Có cách này dễ hơn nhiều!"
Tôi tới khu chuồng ngựa, dắt con Desert Runner ra, rồi chúng tôi trèo lên nó, rời thành phố.
Chạy được một lúc, đi được khá xa rồi.
"Shumei, dập cái này lên bất kì chỗ nào trên người đi."
Tôi đưa cho Shumei con dấu để vào My World.
Shumei không hỏi một lời mà dập lên mu bàn tay. Trong lúc ấy, tôi cũng đóng dấu cho con Desert Runner.
Rồi, tôi tạo cổng vào My World.
"Vào đi."
"Vâ-vâng."
Dù ngạc nhiên, nhưng Shumei vẫn nghe lời tôi.
Theo tôi thì người ta nên thận trọng hơn trong những lúc thế này, nhưng dù sao như thế cũng làm mọi thứ nhanh hơn nên tôi rất biết ơn.
"Đây là đâu - "
Shumei ngạc nhiên cũng là dễ hiểu thôi.
Dù chúng tôi đang ở trên sa mạc, một thành phố ngay giữa sa mạc.
Nhưng giờ, đột nhiên chúng tôi lại đang đứng bên một bãi biển.
"Đừng hỏi gì về chỗ này cả. Và đừng nói cho ai biết về chỗ này nhé."
"Hi-hiểu rồi."
Shumei gật đầu.
Tôi không lo lắm, một người mà làm tất cả vì tộc Dark Elf thì chắc hẳn là đáng tin rồi.
Có một bể nước lớn dựng gần biển, và bên trong đó là cả đống rùa.
Có vẻ chúng đang ăn tôm xay.
"Oh, chủ nhân, ngài lại có thêm một người phụ nữ rồi à?"
Neete đang cho rùa ăn nhận ra tôi, quay ra chào."
"Im đi, Neete. Tôi để Shumei lại đây một lúc. Tôi sẽ mở cổng sớm thôi, nên đến lúc đó thì để Shumei và con Desert Runner qua đó nhé! Desert Runner này, mày đừng có ăn thức ăn của rùa đấy."
Tôi cảnh cáo con Desert Runner đang vùi mõm vào thức ăn cho rùa rồi ngay lập tức niệm phép, không chờ phản ứng của Neete và Shumei.
"Ma thuật rởm - Về nhà Angela!"
Đột nhiên, khung cảnh thay đổi.
Tôi đã dịch chuyển tới hang ổ của lũ cướp biển.
"Wha! Quay lại rồi!"
Cả băng cùng đồng thanh hét lên -
"Ch-chúng tôi chưa làm gì xấu cả! Chúng tôi chỉ câu cá ven bờ thôi! Đừng phá nhà chúng tôi mà."
Bọn họ quỳ xuống khóc lóc.
Tôi cảm thấy thương, nhưng tôi không có thời gian mà giải thích, nên cứ thế rời đi, tới nơi vắng người.
"My World!"
Sau khi mở cổng, Shumei và cưỡi trên con Desert Runner đi ra từ đó.
"Ichinojo-sama, đây là đâu?"
Tôi đã chờ câu hỏi ấy.
"Gần căn cứ một băng cướp biển, phía tây thành Hanmuno."
"Không thể nào - chỉ trong khoảnh khắc như vậy!? Ngài dùng Về nhà à?"
"Kiểu kiểu thế. Nói rõ nhé, tôi không có bạn bè nào là cướp biển đâu."
Tôi có quen anh bạn Pavlov, nhưng cũng chỉ dừng lại ở quen biết thôi.
"Đại lâm đi từ đây thì xa hơn là đi từ thủ đô, nhưng mà chắc muộn nhất sáng mai là tới đó rồi nhỉ. Đi thôi."
Vì con Desert Runner này rất khỏe, nên có hai người cưỡi cùng lúc thì nó cũng không đi chậm lại.
Tôi cho nó ăn thêm một cái xúc tu mực.
Nó còn chạy nhanh hơn nữa, và chúng tôi tiến về phía đông.