Chúng tôi tiến thẳng tới Đại lâm mà không bân ghé qua Hanmuno.
Trên đường, chúng tôi có dừng chân để nghỉ tại một con sông.
“Được rồi, bắt được rồi!”
Tôi bắt được một con cá gần giống cá hồi.
Với kĩ năng Ẩn thân và Ngụy trang, tôi có thể câu cá một cách dễ dàng hơn, vì đến cá cũng không nhận ra tôi.
Tôi bắt được chín con cả thảy. Một con khá lớn.
Tôi cảm thấy chừng đó hơi nhiều, nhưng cuối cùng thì năm trong số đó đều chui vào bụng con Desert Runner, bao gồm con cá lớn.
Xiên rồi nướng bốn con còn lại, hai người chúng tôi chia nhau ăn.
“Mình đi được nửa đường rồi đúng không?”
“Vâng, nhưng chúng ta vẫn cần thêm chút thời gian, một khi vào tới khu rừng, để liên lạc với tộc Dark Elf. Họ sẽ hiểu thôi, nếu tôi là người đưa tin.”
Tại cô ấy là công chúa nhỉ.
Tôi là bạn của Rarael, nhưng chắc chắn là không được tin tưởng nhiều như thế rồi.
... Eh?
Tôi đột nhiên thấy một điều lạ.
“Shumei này. Nếu muốn đưa tin cho Dark Elf thì sao lại phải tới tận chỗ hầu tước-sama?”
“Eh?”
“Cô không định dùng vũ lực để ngăn điều đó xảy ra đúng không? Nếu thế, thì ngay từ đầu đã không cần nhờ hầu tước giúp cho mượn quân lính.”
Vượt qua sa mạc cũng đầy khó khăn nguy hiểm.
“Nếu chỉ là đưa tin cho họ, thì cô hoàn toàn có thể nói chuyện với một thương nhân Dark Elf ở trong thành Hanmuno? Nếu có muốn bí mặt hơn thì chờ họ ở ngoài thành là được mà? Tôi cũng gặp Rarael ở ngoài thành đấy.”
“... Tôi không nhận ra luôn. Nghĩ lại thì, tại sao nhỉ?”
“Hơn thế nữa, quân đội hoàng gia – bệ hạ hoàn toàn có đủ khả năng để trì hoãn họ. Hay nói đúng hơn, không phải ngài nên biết tin đó từ lâu rồi chứ?”
“Chuyện đó...”
“Có lẽ bệ hạ đã biết trước rằng quân đội sẽ sớm tiến đánh Đại lâm? Và gửi Shumei tới chỗ hầu tước để trì hoãn cô?”
Lạ hơn nữa là, họ tính chọn chỉ một người đi cùng công chúa đến nói chuyện với Dark Elf.
Nếu thế, thì hầu tước cũng là đồng phạm.
“Shumei, cô có xem phần thi thực hành không?”
“... Có, cùng với chú tôi. Tôi thấy Ichinojo-sama và tôi tin rằng ngài chắc chắn sẽ có thể giúp được tôi. Ban đầu chú muốn để việc này cho người khác nhưng tôi từ chối rồi.”
Còn nữa, tin về cuộc tấn công vào khu rừng có phải căn giờ chuẩn quá không? Ngay trước khi chúng tôi đi luôn.
Có lẽ hầu tước muốn bí mật cho con trai mình hay người thân cận đảm nhiệm vị trí của tôi, và giữ Shumei ở đâu đó cho tới khi mọi chuyện kết thúc.
Shumei cúi đầu nhìn xuống, khi nhận ra điều mà tôi muốn nói.
“Không thể nào, cha và chú thực ra cũng muốn hi sinh tộc Dark Elf – “
“Không chắc là bệ hạ muốn thế. Cũng có thể là ngài chỉ muốn giữ cô tránh xa khỏi chiến trường thôi?”
Nếu là vậy, thì những điều tôi đang cố làm hoàn toàn là thừa thãi.
Nhưng kể cả thế, xin lỗi chứ tôi không tính để Dark Elf bị tàn sát đâu.
“.......”
Nhìn sang Shumei đang ủ rũ, tôi cho rằng cô cần thời gian để suy nghĩ.
“Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ lại chỗ này.”
“Nhưng – “
“Con Desert Runner tiêu hao nhiều thể lực hơn dự kiến. Ta phải để nó nghỉ. Đừng lo, dù nghỉ chân tới sáng mai thì chúng ta vẫn sẽ tới nơi trước buổi tối.”
Tôi ăn hết phần cá của mình, rồi dùng phép Làm sạch để rửa que xiên, cất chúng vào túi. Tôi ném phần đầu và đuôi cá, con Desert Runner lập tức ngoạm lấy.
Nó nhìn tôi với ánh mắt thành tựu, như để nói ‘chủ nhân, đầu con cá là chỗ ngon nhất’.
“Được rồi, đi nghỉ thôi.”
Tôi mở cửa vào My World và chúng tôi cùng con Desert Runner đi vào.
Tới đó, Shumei nghỉ lại ở phòng tôi trong căn nhà gỗ.
Rồi, tôi thử đi xem lũ rùa thế nào rồi.
Chúng đang ăn một hỗn hợp cua cùng đá ma thuật nghiền nhỏ, mà không hề hay biết một ngày nào đó tôi sẽ giết chúng. Cứ ngắm chúng thế này, thì tôi sẽ sinh ra gắn bó với chúng mất, nên tôi phải hạn chế thôi.
“Chủ nhân, ngài vất vả rồi.”
Pionia nói, đưa cho tôi một chiếc khăn.
Ẻm nghĩ là tôi đang nhiều mồ hôi và cần phải lau người à?
Tôi có phép Làm sạch mà – mà kệ đi.
Có khăn để lau mặt cũng thoải mái thật. Nhẹ cả người luôn.
“Cảm ơn em, Pionia. Shumei sao rồi?”
“Cô ấy xem chừng đã bình tĩnh hơn.”
“Thế à – “
Cô ấy cũng ăn cả hoa quả tôi chuẩn bị cho, nên chắc không sao đâu.
“Dù đó là vì cô ấy, nhưng bị chính cha mình phản bội như thế thì... đành chịu.”
Tôi nói, rồi đứng dậy giãn cơ một chút.
“Tôi để con Desert Runner với Shumei cho em lo nhé.”
“Chủ nhân định làm gì thế?”
“Đi chạy bộ tí thôi. Nếu tập trung vào tốc độ thì tôi có thể di chuyển nhanh hơn cả con Desert Runner.”
Tôi đang định mở cổng không gian đi ra ngoài thì Pionia nắm lấy tay áo tôi.
Vẫn khuôn mặt vô cảm đó, tôi chẳng biết được ẻm đang nghĩ gì cả.
“Chuyện gì thế?”
“Chủ nhân đừng cố quá.”
“...? Hiếm khi nghe Pionia nói kiểu này đấy.”
“Từ khi ngài Miryuu mất tích, chủ nhân luôn vội vàng.”
... Đúng thật, tôi có hành sự khá hấp tấp.
Nhưng Miri đang phải chịu đựng, nên tôi không thể cứ từ từ được. Dù sao, Miri cũng đã rời bỏ cuộc sống thoải mái ở Nhật chỉ vì tôi.
“Nếu chủ nhân bỏ mạng, thì Haurvatat, Carol, Malina, tất cả mọi người đều sẽ đau khổ.”
“Tôi biết.”
“Nếu chủ nhân không còn, Neete và em sẽ hết năng lượng và trở nên bất động.”
“... Tôi biết.”
Dù nói vậy, tiềm thức của tôi vẫn không đặt năng điều đó.
Đúng là như thế. Pionia cùng Neete sẽ chết nếu không được tôi cung cấp năng lượng.
Tôi có trách nhiệm rất lớn.
“Tôi không định làm gì nguy hiểm đâu. Sau khi đánh nhau với con Leviathan bị mắng một trận rồi mà... Lần này, nếu thấy không làm được, tôi sẽ về My World ngay.”
“ – Nhớ đấy.”
Pionia thả tôi ra, và thế là tôi rời đi.
Bên ngoài tối đen như mực, nhưng tôi vẫn thấy rõ là nhờ skill Tầm nhìn đêm. Có vẻ quái vật đã mò tới đây theo mùi cá nướng ban nãy.
À đúng rồi, mình sẽ đổi sang Samurai –
“Được rồi, đi thôi nào.”
Tôi bắt đầu chạy. Cùng lúc, tôi đá chết năm con hổ lao lại chỗ mình.
【Ichinojo lên cấp】
【Nhận được kĩ năng Nghệ nhân cát: 「Làm cứng cát」】
【Nhận được kĩ năng Nghệ nhân cát: 「Đào」】
【Nhận được kĩ năng Kiếm thánh: 「Thanh gươm bóng tối」】
Hiểu rồi. Kĩ năng Làm cứng cát sẽ giúp tôi làm đông cát ở những nơi tôi chạm vào. Như thế thì sẽ tránh được việc bị lún xuống cát khi di chuyển. Đúng thực là hữu dụng như lời đồn.
Tôi nhặt xác mấy con hổ để sau này cho con Desert Runner ăn, rồi đổi sang những nghề chuyên về tốc độ, tiếp tục chạy về phía đông.
Dù sao, tôi cũng muốn làm việc.
Cái cảm giác làm công ăn lương luôn là thứ dễ chịu nhất.
“... Ah, mình quên lấy tiền thưởng từ hầu tước rồi.”
Chạy được tầm ba giờ đồng hồ tôi mới nhận ra.
Chết thật, thế này thì là tự nguyện chứ đâu phải làm công chứ.
Shumei... không có tí tiền nào trên người.
Tình nguyện thì tình nguyện! Tôi có thể dành ra hẳn vài ngày mà không nhận lại gì, đó là điều không thể với một công nhân viên chức.
Cuộc đời thất nghiệp đã đưa tôi tới con đường làm tình nguyện viên...