Ngay sau đó là phần thi phỏng vấn.
Tôi nghe nói là phần phỏng vấn sẽ có ba giám khảo cho mười thí sinh nhưng không hiểu sao phần t hi của tôi lại chỉ có một mình tôi.
Tôi được người ta đối xử đặc biệt.
Người ta nói trước với tôi là phần phỏng vấn của tôi sẽ do trưởng guild lính đánh thuê, một người có tước hiệp sĩ, và một thương nhân tài trợ.
【Giác đấu sĩ: Lv29】
Trưởng guild có một nghề cao cấp. Tuyệt thật, cơ bắp lực lưỡng kinh luôn. Người này cầm đại kiếm thì hợp lắm.
【Kị sĩ: Lv12】
Người từ phía quân đội là một Kị sĩ, nhưng level không cao lắm. Một là anh ta vừa mới được phong tước, hai là được chiều chuộng, che chắn từ bé.
Người cuối cùng ăn mặc khá bảnh bao, nhưng,
【Quý tộc: Lv12】
Rõ ràng đây là một quý tộc, sao lại nói là thương nhân chứ. Ở nước này có tục lệ cho Quý tộc được xưng danh tính giả à?
"Ra cậu là Ichinojo-kun. Tôi đã nhìn qua phần thi thực hành của cậu, từ xa."
Người quý tộc phẩy tay, và nói với tôi.
"Cảm ơn ạ."
Tôi đáp, nhưng thầm nghĩ rằng người này, đã xưng danh giả mạo rồi còn nói chen lên nói trước trưởng guild với anh Kị sĩ.
"Vậy, sao cậu lại muốn làm lính đánh thuê?"
"Tôi chỉ có một khả năng, đó là chiến đấu, nên tôi mong muốn, ít nhất mình cũng có thể làm gì đó với tài năng này."
Tôi trả lời một câu đúng kiểu sách giáo khoa.
Nếu đây là một cuộc phỏng vấn thông thường, tôi sẽ cố để thể hiện thêm chút đỉnh, nhưng tôi đã làm đủ từ phần thi thực hành rồi. Vì thế, tôi mới trả lời thế này để tỏ ra mình biết lễ độ.
"Ra thế - cậu có muốn vào đơn vị nào đặc biệt không?"
"Có, tôi khá giỏi trong việc đánh nhau với cùng lúc nhiều kẻ địch, nên tôi muốn được trở thành lưỡi gươm cho tổ quốc, ở đầu tiền tuyến."
"Câu hỏi cuối cùng này, cậu nghĩ gì về tộc Dark Elf?"
Hử? Tôi không hiểu dụng ý của câu hỏi này là gì, nhưng mà đất nước này có quan hệ thân thiện với tộc đó đúng không? Nếu thế, cứ trả lời những gì tôi nghĩ chắc là ổn thôi.
"Tôi chỉ biết một Dark Elf thôi, nhưng cô ấy rất tốt. Chà, Hanmuno được hưởng lợi rất nhiều từ hàng hóa mua được của các thương nhân tộc Dark Elf. Tôi tin họ là những người bạn tốt của quốc gia này."
Người quý tộc mỉm cười vui vẻ khi nghe câu trả lời đó.
Tôi nói đúng rồi hả?
"Chiều nay sẽ có kết quả. Cậu hãy chờ ở phòng chờ."
Này anh bạn Quý tộc, không để cho hai người kia hỏi tôi câu nào à?
Chiều đó là có kết quả.
Khá nhiều người tụ lại xung quanh bảng thông báo, nên tôi chờ họ đi bớt.
Chà, sao mà tôi trượt được.
Dù là, theo những gì tôi nghe được, bài thi không phải để đánh trượt hay đỗ thí sinh, mà chỉ dùng để phân lính đánh thuê vào đơn vị phù hợp. Vì các đơn vị thiên về phòng thủ có cách tham chiến khác hẳn các đơn vị tấn công.
Vì thực sự thiếu nhân lực, nên xem ra ai cũng đỗ được, chỉ cần không hoàn toàn vô dụng.
Thế nên, lịch sử 100 lần trượt tuyển dụng của tôi cuối cùng cũng kết thúc tại đây. Đó là cả một hành trình dài.
Tôi chưa từng nghĩ rằng sau chừng đó lần ở Nhật Bản, tôi lại tìm được việc ở một thế giới khác.
Không còn nhiều người trong phòng chờ, nên tôi đi lại gần để xem.
Số của tôi là 417.
Đầu tiên, tôi nhìn vào đơn vị số một - những lính đánh thuê sẽ ra ngoài tiền tuyến.
"... Eh? Không có à?"
Tôi không ngờ đấy. Có vẻ họ không cho tôi vào nơi mà tôi yêu cầu."
Có lẽ là vì tôi mạnh quá nên họ phân cho tôi bảo vệ các nhân vật lớn? Tôi nghĩ vậy, nhưng cái gì thế này?
"Không ở đây, không ở kia, mình không tìm thấy!"
Số của tôi, 417 không có trên tờ thông báo này.
Khoảnh khắc ấy, lịch sử 100 lần đi tìm việc của tôi đã có thêm một.
Xấu hổ quá đi.
Tôi thực sự xấu hổ vì đã tự tin đến thế. Nhìn qua số lượng, phải đến 90% các thí sinh được tuyển. Không chỉ ông chú Tiều phu, cả hai người kia cùng đỗ, thế sao tôi lại trượt?
Tôi bị nguyền rủa à?
Lời nguyền sẽ mãi thất nghiệp?
Phải chăng, kiếp trước tôi làm trong bộ phận nhân sự của một công ty lớn, kẻ đã chối bỏ vô số thanh niên với tiềm năng to lớn, tương lai rộng mở, để rồi cảm xúc cay cú của họ đeo bám tôi tới kiếp này?
Tôi chỉ có thể nghĩ ra lí do đó.
"Được rồi... Đã đến nước này thì, chắc mình cứ thế đẩy láo qua biên giới thôi. Thế cho nó nhanh."
Tôi còn đang lẩm bẩm, cười khô khốc, thì vị giám khảo của phần thi thực hành lại gần.
"Ichinojo-kun, cậu theo tôi được không?"
"... Đ-được thôi. Ờm, tại sao tôi lại trượt thế?"
"Ah, về chuyện đó."
Tôi biết ơn tấm lòng tử tế của người này.
Biết được lí do sao mình lại trượt, tôi có thể cải thiện trong tương lai. Như thế thì sẽ tốt hơn việc chỉ biết ngồi cầu nguyện rằng mình sẽ đỗ.
"Từ từ đã, Ichinojo-kun. Trước hết, tôi xin lỗi vì đã đánh trượt cậu khỏi vị trí lính đánh thuê."
"K h ô n g s a o đ â u t ô i q u e n r ồ i."
"Cậu trông không ổn lắm... mà, thật ra, tôi có lí do cho việc đánh trượt cậu. Tôi nghe nói cậu là cứu tinh của cháu gái tôi."
Cứu tinh cháu gái ông ấy?
Tới đất nước này, tôi chỉ nghĩ ra được một người mà mình đã giúp.
"Có phải là Shumei - - sama? Thế nghĩa là, ngài là hầu tước Harold?"[note37456]
"Đúng vậy, xin lỗi vì tới giờ mới nói. Shumei Yu Harrier là con của em gái tôi, và là cháu gái tôi."
Hầu tước Harold nói, rồi quay về phía cánh cửa đăng sau, nói 'vào đi'. Cánh cửa mở ra, và tôi thấy người con gái đã ở bên tôi suốt một tuần.