Tôi xếp hàng thêm hai tiếng đồng hồ nữa, và tôi cùng ông chú Tiều phu, anh thanh niên đằng sau, và một người-trông-như-một-chiến-binh-lão-luyện lần lượt đi vào.
Nhân tiện thì, anh thanh niên đứng đằng sau tôi là【Kiếm sĩ Tập sự: Lv27】còn người-trông-như-một-chiến-binh-lão-luyện là【Kiếm sĩ Tập sự: Lv25】. Cái vẻ ngoài lừa tình này đúng là hoàn hảo.
Có vài tiếp tân trong guild, nhưng chúng tôi không tới đó mà được dẫn vào trong sân tập phía sau.
Có một cái bục được dựng ở sân, và trên đó là mấy con hình nhân gỗ, rơm và kim loại.
Và một giám khảo nam tầm 40 tuổi – chắc là một người lính trong quân đội, chắc vậy, vì có ông ta có nghề Kị sĩ – đang đứng đó chờ.
“Lên bục mà đánh mấy con hình nhân đi. Số hình nhân máy người đánh được trong ba phút sẽ được lấy
để quyết định xem trượt hay đỗ. Bốn người được quyết định thứ tự lên sàn, nhưng nói trước, chúng ta sẽ không thay thế hình nhân trước khi cả bốn người xong đâu nhé.”
Nghe hết câu của giám khảo, chúng tôi nhìn nhau.
Nói cách khác, bài kiểm tra này sẽ cho người đầu tiên rất nhiều lợi thế. Hiển nhiên rồi. Người đầu tiên sẽ có nhiều hình nhân để đánh hơn, với lại các mảnh vỡ sẽ cản trở chuyển động của người lên sau.
Hơn nữa, có ba loại hình nhân – rơm, gỗ, kim loại. Nên nếu người đầu tiên phá hình nhân rơm, người thứ hai phá hình nhân gỗ, thì chỉ còn sót lại có hình nhân kim loại.
Đương nhiên, ai cũng muốn mình đi đầu rồi.
“Tôi sẽ đi trước.”
Chính là anh thanh niên, mr.chen-hàng, lên tiếng.
“Từ đã, cậu không thể quyết định một mình được.”
“Đúng thế, tôi cũng muốn đi đầu.”
Ông chú Tiều phù và người-trông-như-một-chiến-binh-lão-luyện lên tiếng cùng lúc. Quan trọng hơn, người-trông-như-một-chiến-binh-lão-luyện lại xưng ‘tôi’. Không ngờ luôn. (Từ mà thằng này dùng là ‘boku’, cách nói lịch sự hơn. Main cứ nghĩ là nó xưng ‘ore’ để thể hiện vị thế .)
Nói chung là, cứ thế này thì không ổn.
Bài kiểm tra nhìn qua thì có vẻ chỉ là về khả năng đánh nhau, nhưng bảo chúng tôi sắp xếp thứ tự thì đáng nghi quá.
Có lẽ họ đang quan sát khả năng hợp tác và xử lý vấn đề của chúng tôi.
“Ah, mọi người nghe tôi nói được không? Phải cùng quyết định thứ tự. Đổi lại, tôi sẽ lên cuối cùng.”
Mọi người nghe tôi nói vậy thì ngưng cãi nhau.
Đương nhiên rồi. Dù sao, ai cũng hiểu là cứ như thế thì chẳng đi tới đâu cả.
“Nói đi.”
Mr.chen-hàng kiêu ngạo nói.
“Người đầu tiên sẽ là ông chú Tiều phu. Có vấn đề gì không?”
“Oo, cậu hiểu ta đấy.”
“Từ từ, sao cơ?”
Cứ nghĩ là ổn rồi thì mr.chen-hàng lại lên tiếng.
“Nghĩ đí, ông chú này dùng rìu thì chỉ tập trung vào một đòn tất sát. Số đòn có thể đánh sẽ giảm đi, nên sàn đấu sẽ còn nguyên trạng hơn sau lượt đó. Quan trọng hơn, dù là giám khảo có nói về số hình nhân, nhưng hẳn là việc đánh con hình nhân gỗ cứng hơn sẽ cho nhiều điểm hơn. Nếu ông chú dùng một đòn đánh được cả hình nhân gỗ lẫn rơm, thì đương nhiên là ông chú sẽ hướng tới đánh con hình nhân gỗ rồi. Như thế chẳng phải là tốt cho hai người, có nhiều hình nhân rơm để đánh hơn sao?”
“Mu, cậu nói đúng.”
“Được rồi, tôi không có ý kiến.”
Mr.chen-hàng và người-trông-như-một-chiến-binh-lão-luyện có vẻ đã bị tôi thuyết phục.
Chà, lập luận đó có rất nhiều lỗ hổng.
Dù số đòn đánh không được bằng kiếm, nhưng ông chú vẫn sẽ đánh được nhiều trong ba phút thôi. Trên bục kiểu gì cũng tan hoang thôi. Và cũng như cách ông chú có thể đánh hình nhân gỗ mà bỏ lại hình nhân rơm, thì cả hai người còn lại đều có thể phá hình nhân rơm mà bỏ lại hình nhân gỗ. Như thế, thì ông chú có lên thứ ba cũng được.
Nhưng thế thì không ổn, vì hai người dùng kiếm này, đối thủ của họ không phải là ông chú mà họ đối đầu với nhau. Cả hai cùng dùng một loại vũ khí – nên đương nhiên giám khảo sẽ so sánh họ.
“Thứ hai là mr.chen – không, là cậu.”
Tôi nhìn về mr.chen-hàng và nói.
“Được rồi.”
“Tại sao?”
Mr.chen-hàng trông thật nhẹ nhõm, còn người-trông-như-một-chiến-binh-lão-luyện thì trông khá là bất mãn.
Nhưng, tôi có lí do.
Dù sao, để anh thanh niên lên sau chắc chắn sẽ rất phiền. Họ mà đánh nhau ở chỗ này thì sẽ ảnh hưởng điểm đánh giá của cả bọn mất.
“Nói cho cùng, anh bạn là một kiếm sĩ khá giỏi đúng không? Anh bạn đã tập luyện rất nhiều. Như thế thì anh bạn có thể phá mấy hình nhân rơm chỉ với một đòn. Nếu thế, thì cậu này sẽ chẳng làm được gì cả. Tôi để anh bạn lên sau là vì tôi tin vào trình độ của anh bạn đấy.”
“... Cậu nói thế thì đành chịu vậy.”
Ổn rồi. Bằng cách nào đó, tôi đã tìm được cách lợi dụng sự tự cao của người này.
Chà, tính cách đúng là phản chiếu của ngoại hình luôn. Người này không có ý gì là muốn chen lên đi đầu. Thế nên tôi đoán là anh ta rất tự cao, và tôi đã đúng.
Như vậy, thứ tự đã được quyết định xong xuôi.
Đương nhiên, tôi sẽ gặp nhiều bất lợi nhưng không sao, tôi đủ sức để làm được ngay cả trong tình huống đó.
Đã có thứ tự, nên bài kiểm tra ngay lập tức được bắt đầu.
Ông chú Tiều phu vung rìu và bổ đôi con hình nhân gỗ.
Ông chú ra từng đòn đều chính xác – như tôi đã tính. Chặt một vật đứng im là điểm mạnh của Tiều phu mà. Cuối cùng thì, ông chú chém được hai phần ba số hình nhân gỗ.
“Sao, ngài thấy thế nào?”
“Người tiếp theo.”
Giám khảo không nói gì về phần thi cũng như là đánh giá. Ông ta giục mr.chen-hàng đi lên.
Cậu ta điều khiển kiếm với tốc độ cao, nhưng chắc tại mục tiêu tản ra xung quanh, nên cậu ta phải chật vật mới đánh được mấy con hình nhân rơm. Kết thúc, cậu ta mới chỉ phá được có một phần ba số hình nhân rơm.
“Tch, người ta nhét gì vào trong đống rơm thế?”
Mr.chen-hàng phàn nàn, lờ đi sự yếu kém của mình.
Rồi, người cuối cùng là người-trông-như-một-chiến-binh-lão-luyện-san.
Anh ta dùng kĩ năng Slash phá hủy đống hình nhân từ xa.
“Cái gì, con đó là tôi gây sát thương trước mà.”
Mr.chen-hàng lên tiếng, nhưng rõ ràng đó là lỗi cậu ta.
Sau đó, anh bạn kia đứng ra một chỗ tụ lại vài con hình nhân, và dùng kĩ năng Chém xoay để phá hủy một con hình nhân gỗ, hai con hình nhân rơm cùng lúc. Từng đòn đều có sát thương không cao, nhưng khả năng vận dụng của người này là khá tốt.
Rồi, anh ta cũng xong phần thi. Phá hủy hai phần ba số hình nhân rơm còn lại, và một vài hình nhân gỗ.
Có vẻ để anh ta lên sau cùng thực sự là đúng đắn. Ngoài chênh lệch level, thì giữa hai người còn khác nhau về cả cách đánh. Nếu thấy cảnh đó, thì mr.chen-hàng có thể đã học được gì đó và làm tốt hơn.
“Sau cùng là cậu.”
Theo lệnh của giám khảo, tôi bước lên sàn.
“Xin lỗi, tôi hơi quá trớn.”
Người-trông-như-một-chiến-binh-lão-luyện xin lỗi tôi, khi bước ngang qua nhau.
Xin lỗi thì giúp được gì chứ...
Chỉ còn sót lại vài con hình nhân rơm, và cũng chẳng còn nhiều hình nhân gỗ.
“Giờ thì – “
Tôi rút kiếm và phá nốt chỗ hình nhân gỗ và rơm, từng con một.
Tôi chỉ cần một đòn, nhưng cứ thế này, thì tôi sẽ bị xếp dưới hai kiếm sĩ kia mất. Có thể vẫn đỗ thôi, nhưng tôi muốn điều gì đó đảm bảo. Ít nhất thì cũng phải đủ để lên được tiền tuyến.
Nên tôi cất lại kiếm vào bao.
Miri bảo tôi nên dùng cái này, trừ khi muốn che giấu thực lực.
Kĩ năng mà chỉ Kiếm thánh dùng được – đã đến lúc để thể hiện!
“Tạo kiếm!”
Một thanh kiếm ma thuật xuất hiện trên tay tôi.
Thanh kiếm trắng đang tỏa sáng – tôi nắm lấy nó và chém đôi một con hình nhân kim lại đứng gần đó.
“Giám khảo-san, vẫn còn thời gian, nhưng liệu tôi có nên phá nốt mấy con hình nhân kim loại không? Làm ra chúng chắc cũng không dễ gì.”
“Kh-không, đủ rồi. Cậu làm thế được rồi.”
Giám khảo đáp, và kết thúc luôn phần thi của tôi.
Mr.chen-hàng kiểu ‘cái kiếm đó là gian lận!’ nhưng giám khảo cho dùng vũ khí tự chọn, nên tôi không phạm lỗi. Tôi bơ luôn cậu ta.