“Anh vất vả rồi.”
“Yo, xong rồi à.”
Vẫn là anh lính đó đứng gác tới tận lúc này.
“Hử? Cái thương đó là gì thế?”
“Thương – gì? Ah, tôi quên mình đang cầm nó đấy,”
Đó chính là chiếc thương mà con boss rơi ra.
À, đúng rồi, anh lính này là Thương sĩ Tập sự.
Anh ta dùng một chiếc thương bằng đồng, và cũng nói cho tôi biết rất nhiều điều.
Được rồi, tôi có cầm cái này cũng chẳng làm được gì với nó, nên chắc tôi cho anh ta luôn.
“Ờm, con boss cho tôi cái này, nếu anh thích thì cứ lấy mà dùng.”
“Eh? Nhưng – “
“Cái này có hiệu ứng làm tê liệt trên đòn tấn công. Tôi nghĩ là lính canh mà dùng thì rất hợp lý đấy? Giúp được anh là tôi vui rồi.”
“... Nếu thế, tôi xin nhận vậy. Lính mà được cho đồ thì phải trình báo với bên trên, nên giờ tôi phải viết báo cáo cái đã. Nếu cấp trên mà lấy... mong là không.”
“Hahaha, nếu mà bị lấy thì cậu cứ đưa thôi, tận dụng nó mà thăng tiến ấy.”
Tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện đó, vì từ trước tới nay tôi chỉ làm việc bán thời gian.
Hồi tôi còn làm việc trong một nhà hàng, chính cấp trên của tôi dạy tôi là phải biết quý trọng thời gian nhàn rỗi. Nếu mà tôi có việc làm toàn thời gian thì đã khác rồi...
“Nhân tiện, tôi muốn làm lính đánh thuê thì phải tới đâu?”
“Ah, cậu muốn làm lính đánh thuê à? Thế thì, cậu cứ đi thẳng đường này, ba giờ kể từ lúc chuông nhà thờ reo lúc sáng mai. Không cần biết địa chỉ chính xác đâu, đi là thấy ấy mà. Cậu một mình đánh được cả con boss trong này, tôi tin cậu sẽ trở thành một người lính giỏi. Với cả, mang theo vũ khí của cậu nhé.”
“Biết rồi, cảm ơn anh nhiều.”
Sáng ngày hôm sau.
Tôi đã hiểu vì sao anh lính nói không cần biết địa chỉ cũng thấy chỗ cần tới.
Tầm 50 người đang chờ đăng ký làm lính đánh thuê, nên tôi đứng vào sau cùng.
Chắc là chỉ cần vào phỏng vấn qua loa là được thuê thôi nhỉ?
Vì lí do nào đó, mà không khí chỗ này khá là căng thẳng.
Cuối cùng thì,
“Đừng có chen hàng!”
“Cái gì cơ! Chỗ này là của tao từ đầu rồi!”
“Mày đừng có xàm, mày mới tới mà!”
Tôi nghe đến đó thì không nhịn được cười nữa.
Chà, tôi cũng không biết là anh thanh niên kia có chen hàng thật không, hay là tại hàng lối tổ chức chẳng ra gì, nhưng rồi họ gây sự đánh nhau.
Không tự hào gì đâu, nhưng tôi cũng đã quen với việc xếp hàng thế này rồi.
Chờ tới lượt phỏng vấn – có ghế ngồi chờ, nhưng cảm giác căng thẳng thì giống hệt chỗ này. Mà, cũng tại tôi trượt cả trăm lần, không đáng tự hào.
“Yo, anh bạn. Cậu trông thoải mái ghê.”
Một người đàn ông trung niên (tầm 40 tuổi) với quả tóc fohawk đứng trước tôi quay lại nói chuyện.
“Hử? À, vì tôi đã quen xếp hàng chờ phỏng vấn kiểu này... dù là vì toàn trượt nên mới thế.”
“Hahaha, thế sao. Nhân tiện thì, anh bạn là Kiếm sĩ à?”
“Tôi dùng kiếm khá giỏi. Thế còn anh thì sao – Ah, Người dùng rìu à?”
“Chắc chắn rồi. Với chiếc rìu này tôi tự tin mình giết được mọi loài quái chỉ với một đòn.”
“Ghê vậy.”
Nhưng mà, nghề của chú này là Tiều phu.
Tôi đã thử dùng Thẩm định nghề nghiệp.
【Tiều phu: Lv17】
Chà, đúng là Tiều phu sẽ có skill Trang bị rìu khi họ lên cấp, nhưng một con quái vật thì khác hoàn toàn với một cái cây đứng im. Nếu là Tiều phu, thì sẽ không thể đăng kí làm Mạo hiểm giả, nhưng nhìn hàng người phía trước, tôi có thể thấy kha khá người có nghề không thuộc hệ chiến đấu.
Đương nhiên, ngay cả trong nghề không thuộc hệ chiến đấu, cũng có một số nghề có chỉ số cao hơn các nghề chiến đấu, và chúng cũng cho một vài kĩ năng có thể dùng để đánh nhau.
Ví dụ như, dùng Điều khiển dây từ Thợ câu, bạn có thể đánh người với dây thép chẳng hạn.
Nhân tiện nói về nghề nghiệp, ở đây không có ai là tội phạm cả.
“Này, anh có biết người ta phỏng vấn với kiểm tra gì không?”
“Bài thi cho mọi người, trừ pháp sư đều giống nhau. Xem xem cậu có thể gây sát thương thế nào lên hình nhân gỗ. Nội dung của phần phỏng vấn sẽ tùy vào xem cậu thể hiện thế nào.”
Hình nhân gỗ à. Đương nhiên, vì nó đứng im, nên ngay cả một Tiều phu cũng có thể dễ dàng vượt qua kiểm tra – không, dùng rìu với sức sát thương lớn còn có thể nói là có lợi thế.
Tôi có nên mua một cái gì đó tốt hơn là thanh kiếm thép này không? Không, đang thời chiến nên chắc giá vũ khí đắt hơn nhiều. Với lại, chắc gì người ta đã có đồ xịn chứ. Mà có thì cũng là giá trên trời thôi.
“Nhân tiện thì, được dùng vũ khí của mình không?”
“Có chứ. Cậu mang theo cái gì cũng là một phần của bài kiểm tra mà. Quốc gia này còn không đủ vũ khí để cấp cho quân đội, nói gì là lính đánh thuê. Ngay cả khi thuê một Kiếm sĩ lão luyện, nếu anh ta chỉ có một thanh kiếm đã mòn thì cũng chẳng làm được gì.”
“Vậy à...”
Ông chú này hiểu biết quá. Gọi là Carol phiên bản nam có được không? Tôi tự nhủ vậy, nhưng rồi quyết định mình sĩ không bao giờ gắn cái tên đáng yêu của Carol cho một lão cơ bắp thế này.
Dù sao, tôi cũng hỏi câu khó hỏi nhất.
“Sao anh lại muốn làm lính đánh thuê?”
“Hn, xem nào. Cậu nghĩ chúng ta có thể thắng cuộc chiến tranh này không?”
“Ờ...”
Chắc họ sẽ thua thôi. Chênh lệch lực lượng là quá lớn.
Cũng có tin đồn về quân lính của quốc gia này đào ngũ.
“Tôi hiểu mà, qua cái cách cậu không phản ứng. Cuộc chiến này, chúng ta không thể thắng bằng cách thông thường được. Thế nên, tôi quyết định sẽ đi làm lính đánh thuê.”
“Tôi hoàn toàn không hiểu sao anh đi tới được kết luận đó.”
“Quân đội sẽ càng ngày càng vô dụng khi đất nước sắp thua cuộc. Không tính những quý tộc có ràng buộc với đất đai hay có quân đội riêng, quân lính thông thường sẽ bắt đầu đào ngũ khi gặp khó khăn. Khi đất nước thiếu người, nhưng vẫn phải tiếp tục chiến đấu, họ không còn lựa chọn nào ngoài dùng lính đánh thuê. Và sau đó, ngay cả khi thua cuộc, cũng có rất nhiều trường hợp lính đánh thuê có thành tựu được phong tước hiệp sĩ. Tôi đã thấy qua nhiều lính đánh thuê cứu mạng quý tộc, và rồi được ban đất. Ngay cả khi không có may mắn đó, thì lượng thù lao cũng là rất hậu hĩnh.”
Hiểu rồi, thì ra đây là vấn đề cung và cầu. Khi cầu tăng mà cung giảm, thì đương nhiên là giá sẽ lên cao. Trong trường hợp của quốc gia này, thì thứ sản phẩm đó là – quân sự.
Nói cách khác, nhà nước đang tuyệt vọng cần thêm người có thể chiến đấu.
Nghĩa là, dù tôi không có lai lịch rõ ràng cũng có thể được tuyển.
“Cảm ơn anh vì đã nói cho tôi biết.”
Tôi cảm ơn người Tiều phu trung niên, và quay ra nhìn về đầu hàng. 4 người đã vào trong tòa nhà rồi. Nhân tiện, hai người lúc nãy cãi nhau có vẻ đã đi đến hòa giải rồi, và anh thanh niên ấy lẳng lặng ra sau tôi xếp hàng.
Vẫn tiếp tục phải chờ, nhưng tôi đang mừng trong lòng.
Tôi mang theo cái chứng nhận Kiếm sĩ Tập sự của Miri. Nhưng trình độ của tôi thì là Kiếm thánh rồi. Trong hàng này lẫn cả người có nghề không thuộc hệ chiến đấu.
Nói cách khác, không đời nào tôi trượt được.
Trừ khi tôi gặp vấn đề trong cuộc phỏng vấn.
Có phải, cuối cùng tôi cũng được tuyển dụng rồi?