Ở thế giới của tôi, Haru, Carol, Malina cùng Norn và Kanon đang dùng bữa ngoài trời.
Không có thịt, nên có thể gọi đó là tiệc cá.
Cá mới được bắt lên có thể dễ dàng được chế biến thành một món ăn cao cấp, chỉ cần nướng với muối thôi. Nhưng không chỉ có thế.
Những đĩa thức ăn trải dài trước mặt mấy cô gái này đều là những món ăn hảo hạng, dùng luôn cả rau quả ở đây. Dù sao thì chúng cũng hoàn toàn không có hóa chất và độ tươi ngon với hương vị phải nói là hàng đầu.
“Phép dịch chuyển huh? Nếu một thương buôn có nó, thì rõ ràng con đường thành công là rộng mở. Vì họ không cần phải trả thuế hay kiểu kiểu đấy.” – Carol nói.
“Carol-chan, đấy là buôn lâu đó. Đừng nên làm vậy. Nếu Carol mà làm vậy thì tôi phải bỏ tù đấy.” – Norn đáp.
“Eh? Không phải Norn-san bỏ làm lính rồi à?” – Haru ngạc nhiên.
“Không phải là cô ấy đã nói rằng mình chỉ tạm nghỉ phép à? Nhưng, nếu không về nhanh thì có sao không?” – Kanon hỏi.
“Mọ-mọi người. C-có vẻ cá nướng chín rồi.” – Malina lên tiếng.
Pionia với Sheena bưng món cá lại.
Có cả thảy tám con.
Kể cả phần của Pionia và Sheena thì vẫn còn thừa một con.
Ngay khi mọi người bắt đầu thắc mắc phần đó là cho ai,
“Là của ta.”
Một cô gái giành lấy cái đĩa từ Pionia và cầm xiên cá lên ăn.
“Yup, ngon đấy. Là một vị Thần, dù có không cần phải ăn để sống, nhưng ta vẫn thích ăn đồ người khác nấu như thế này.”
Cô gái ấy nói, đoạn lấy luôn cả phần của Pionia.
Thấy điệu bộ hách dịch ấy, tất cả mọi người, trừ Pionia và Sheena đều không nói nên lời.
“Mẹ, nếu mẹ muốn, con có thể nướng thêm?”
“Thần đề xuất món ngô nướng.”
“Thế, Sheena đúng không? Ta sẽ theo đề xuất của Sheena với món ngô nướng vậy.”
Cô nói với một nụ cười.
“Như ý ngài, Tolerul-sama.”
Sheena cúi mình, và quay về khu ruộng để trẩy mấy trái bắp nữa.
『Torerul-sama!?』
Haru và mọi người đồng thanh cất tiếng.
“Ồn quá. Đang ăn thì trật tự đi chứ.”
Tolerul ăn con cá nướng, nhưng không muốn nhằn xương, nên cổ đưa lại con cá cho Pionia khi vẫn còn hơn nửa.
“「Làm sạch」”
Rồi dùng phép thuật để lau miệng.
“Pionia, pha ta ít trà.”
“Vâng thưa mẹ.”
“… Sao cô cứ gọi người này là mẹ, từ nãy đến giờ?”
“Dù là Chủ nhân Ichinojo đã cho tôi sự sống từ ống nghiệm, nhưng người tạo ra tôi là Tolerul-sama. Vì thế gọi Tolerul-sama là mẹ là lẽ đương nhiên.”
“Gọi ta là gì cũng được. Tranh luận mà làm gì.”
Pionia cúi mình, rồi lui ra đi đun trà.
“Um, sao một nữ thần lại ở đây?”
Kanon là người đầu tiên đặt ra câu hỏi.
“Không có gì cụ thể cả. Ta có ít thời gian rảnh lúc mà cậu ta không ở đây – cậu tá đang ở chỗ Minerva… ừm cậu Ichi-gìgìđấy và em gái của cậu đang thăm cô ta nên ta nghĩ mình sẽ dành thời gian dó làm một số chuyện.”
“Chủ nhân và Minerva!?”
Haru cất giọng ngạc nhiên.
“Đúng đúng. Thật chứ, nếu bên nhà thờ thay thế tượng thần chậm hơn một chút thì cũng không đến nước ấy đâu – “
“Của ngài đây, trà chanh thảo mộc.”
“Cảm ơn… Nhân tiện, thường thì người ta phục vị trà xanh với cá nướng chứ?”
“Xin lỗi ạ. Tôi sẽ làm lại ngay.”
“Kệ đi, thế cũng phiền.”
Tolerul nói, đoạn uống lấy trà đen trong một cái cốc thật lộng lẫy.
Cái cốc đó là do Pionia chế ra.
“Ngô nướng đây ạ.”
Theo sau, Sheena cũng mang món ngô nướng lại.
“Ah, ta có trà rồi, nên không cần nữa đâu – quan trọng hơn.”
Tolerul đứng dậy, và đưa mắt nhìn từng người, Haru, Carol, Malina, Norn, Kanon.
Rồi,
“Ừm, hai người lại đây chút.”
Cô gọi Carol và Haru lại.
“Tên?”
“Tôi được gọi là Haurvatat.”
“Tôi là Carol ạ.”
“Ta biết rồi. Haurvata và Carol, nêu tên tất cả nhứng người các người biết mà đã có hơn một giờ đồng hồ ở với hai ngươi hay Ichi-gìgìđấy. Không biết hết tên cũng được thôi. Nhưng giới hạn lại ở những người mà hầu như không tương tác với ai khác.” [note33096]
“H-hiểu rồi ạ.”
Haru gật, và bắt đầu liệt kê ra.
Nhưng cũng chẳng có nhiều.
Đầu tiên thì là Quince. Rồi Oregeru. Sebastian. Cuối cùng thì là bà chủ nhà trọ ở Gomaki. [note33097]
“Thế còn Jofre và Elise thì sao? Dù tôi thấy họ cũng không nhiều. Làng Cat Sith cũng là một nơi xa nữa.”
Malina hỏi. Thực vậy, Jofre cùng Elise đã ở với Haru, Carol và Ichinojo hơn cả giờ đồng hồ trong mê cung thành Belasra.
“Ah, nhưng tôi cũng đã đi cùng hai người họ một thời gian dài.”
Norn đưa ra ý kiến.
“Thế thôi à?”
Đó là tất cả những gì họ có thể nhớ được.
“Ta hiểu rồi… hn – cứ như là thiếu ấy. Ta sẽ phải điều tra về việc này.” Tolerul nói, rồi đột nhiên biến mất.
Mà câu hỏi đó là cái kiểu gì chứ?
Họ không biết.
Nhưng, Pionia vẫn cúi đầu về chỗ mà Tolerul biến đi.