『Thật tuyệt nếu mà ta có thể chết khi đếm đến 3 mà không cần tới 4 nhỉ… Một này ~ Hai này ~ Ba này ~ Bốn này ~ … không chết được là tại sao thế nhỉ…』
Có lẽ chưa nhận ra sự tồn tại của chúng tôi, Minerva cứ tiếp tục độc thoại.
Miri bước tới chỗ tượng Nữ thần.
“Minerva, cô trong đó đúng không! Hiện hình đi!”
Và nói với bức tượng như đang chuẩn bị đập nó.
Khoảnh khắc ấy, khung cảnh trước mắt tôi nhòe đi.
Hiện lên là một không gian với màu trắng thuần khiết, tới mức có thể làm người ta phát điên.
Đây là lần thứ năm rồi à? Đi tới lãnh địa Nữ thần.
Khác với chỗ của những người khác, nơi này thoang thoảng mùi hương thảo mộc.
“Ara, đã lâu rồi nhỉ, Kaguya-chan. Thế nào, cô thấy sao khi trải nghiệm cái chết sau khi được bất tử?”
“Cũng không hẳn là bất tử mà chỉ là trẻ mãi không già thôi – mà, giờ tôi là Miri nên đừng gọi tôi thế nữa.”
“Ara, không được sao? Nhưng ta nhớ ta đã cho cô khả năng chế thuốc vì cô bảo muốn chế ra một thứ giúp con người đạt được sự bất tử khi cô tới thế giới này mà? Dù gì thì cô cũng chết được rồi. Lần sau chỉ ta cách để chết với nhé.”
“Nếu bà muốn chết thì cứ tự tử hay gì đó đi.”
“Ta hỏi vì ta không làm thế được, cô biết rõ mà. Đừng trêu ta chứ Kaguya-chan.”
Tôi có thể thấy rõ Miri hơi co giật khi Minerva gọi ẻm là Kaguya.
Đó là tên ẻm ở kiếp trước à?
“Onii này. Kiếp trước tên em là Kaguya. Famiris Raritei chỉ là biệt danh thôi.”
“Hn? Phiền thế làm gì?”
“Để đề phòng. Có nhiều phép dùng tên của đối tượng. Như mở trạng thái chẳng hạn.”
“Ra thế. Có cái gì dùng tên người nhỉ… Kiểu như quả hồ lô của quái vật nào đó trong Tây du ký, cái mà hút người vào khi xưng tên đúng không?”
“Hồ lô đỏ đúng không? Ở thế giới này cũng có mấy công cụ ma thuật tương tự vậy. Còn có cái gần giống như trong Tây du ký ấy, nhưng thay vì tiêu hóa múc tiêu, nó chỉ bắt giam họ thôi.”
“Thật luôn à… Ta mà gặp phải cái đó thì tệ thật.”
“Chà, mấy cái như thế được gọi là thánh vật rồi, hiếm lắm nên cũng chẳng cần lo đâu. Mà, nếu có bị cái đó bắt đi nữa thì em dịch chuyển ra là được.”
“Uầy, thế thì phép dịch chuyển là phép mạnh nhất rồi à?”
“Anh cũng muốn học à? Phép thuật đời sống IV cũng là một phép dạng dịch chuyển đấy.”
“… phép dịch chuyển dù nó gọi là phép thuật đời sống á… anh cứ có cảm giác không lành sao ấy.”
Mà, chắc là nó phải tăng tiến sức mạnh thôi.
Đầu tiên, phép đấy chỉ dùng để rửa ráy, rồi nó thành phép để cách âm, giờ thì nó là phép tạo ra dầu. Tất cả đều là những phép thật tiện lợi.
Tôi nghĩ… có lẽ không lạ gì nếu có cả phép dịch chuyển trong đó.
Nhưng dịch chuyển là một phần của cuộc sống thường nhật à?
“Dù không dùng được cái đó thì chạy sang Thế giới của anh là được mà.”
Tôi chỉ có thể ra khỏi Thế giới của tôi từ chỗ tôi vào, cuối cùng thì vẫn là bị bắt thôi, nhưng ít nhất thì tôi cũng sẽ không chết đói.
Lạc trong dòng suy nghĩ, tôi chợt để ý thấy Minerva-sama đang trèo lên một cái bục, cầm lấy một sợi dây thừng.
“… Mấy người cứ mặc kệ ta mà nói chuyện… cuộc đời này đau khổ quá, ta muốn chết!”
“Á! Minerva-sama, đừng chết mà! Chúng tôi không bơ ngài đâu!”
“Onii, không sao đâu, kệ bà ta đi.”
“Sao thế được? Nếu Nữ thần-sama chết thật thì sao?”
Khi tôi còn đang nói, Minerva đã tròng đầu vào dây và nhảy xuống.
“Ôiiiii! Nữ thần-sama thành con rối cầu nắng mất rồi!!!” [note32462]
“Thế em mới nói là không sao mà.”
“Không ổn rồi, chúng ta phải giúp cổ ngay lập tức – “
Tôi nhanh chân trèo lên cái bục để giúp Minerva. Tôi không kịp cả nhìn xem dây được treo từ đâu, vì còn đang hoảng loạn.
“Tôi cứu người ngay đây!”
Ngay khi tôi với tay ra, tôi nghe một tiếng phựt. Sợi dây đứt làm hai, và Minerva rơi bộp xuống nền nhà.
“Ahhhh… đúng rồi, mình muốn ăn cà ri của Libra trước khi chết. Ăn xong rồi đi chết vậy.”
“Bả lúc nào cũng thế hết. Minerva cứ cố tự tự và lần nào bả cũng nói như vậy.”
“Thật thế luôn… à đây, anh có cà ri, không biết Minerva-sama muốn ăn không?”
Tôi lấy ra phần cà ri từ trong túi đồ và hỏi Miri.
“Em không nghĩ vậy? Libra nấu ăn thì bả cân nguyên liệu chính xác tời từng milligram, thời gian thì căn chính xác tới từng giây, nên em không biết cà ri của Onii có – “
“Cảm ơn vì bừa ăn.”
Minerva đã lấy đĩa cà ri của tôi lúc nào không hay, đặt nó lên một cái bàn xuất hiện từ hư không, và bắt đâu đánh chén luôn rồi.
Minerva cứ thế ăn trong im lặng.
“Này Miri, cô có fukujinzuke không?” [note32463]
“Tôi có.”
“À, mà tôi muốn rakkyo hơn.” [note32464]
“… Miri, em có không?”
“… Em có.”
Rồi, Minerva tiếp tực ăn món cà ri với rakkyo.
Xong xuôi –
“Cảm ơn vì bữa ăn. Giờ, ta no rồi, đến lúc hai người rời đi chứ?”
“Đừng có đùa! Minerva, ta muốn hỏi cái này – ouch!”
“Này nhé Miri, đấy không phải thái độ đúng mực khi nói chuyện với một Nữ thần đâu đấy.”
Tôi chặt nhẹ lên đầu Miri để cảnh cáo ẻm.
Miri trông hơi dỗi nhưng để ẻm thế kia cũng không được,
Cuối cùng, Miri cũng gật đầu, và đặt lại câu hỏi với Minerva-sama.
“Vâng, xin lỗi ạ. Tôi có điều muốn hỏi Minerva.”
Tôi vẫn cứ có cảm giác xưng hô như thế cũng cứ là chưa đúng kiểu, nhưng có lẽ hai người vì đã biết nhau từ lâu nên goi thế cũng được.
“Gì thế, Famiris-chan?”
“Tôi chán chẳng còn muốn sửa cái cách gọi đó nữa rồi. Tôi muốn biết lí do tại sao chúng tôi lại được chuyển tới thế giới này.”
Miri hỏi.
Khoảnh khắc ẻm vừa hỏi xong, thái độ Minerva thay đổi. Ảnh mắt uể oải đã nhường chỗ cho một cái nhìn nghiêm túc.
“… Ra cô tới hỏi ta câu này.”
Không, thật ra chúng tôi chỉ tới hái ít thuốc. Nhưng tôi không thể nói câu đó ra thành lời.
“Được thôi, ta sẽ cho cô câu trả lời.”
Minerva nói, tay niệm phép Làm sạch lên cái đĩa đựng cà ri cùng với thìa, trả lại cho tôi.
“Nhưng trước đó, ta muốn đồ uống.”
“Trà có được không ạ?”
“Ta muốn uống lassi.”
“… Miri, em có lassi không?”
“… Có. Vị thường hay kiwi đây?”
Minerva-sama chọn cốc lassi vị kiwi.