Miri tỏ ra cảnh giác với nhóm người đến từ nhà thờ này – hay đúng hơn thì họ trông giống như một đội quân.
Miri bảo cứ tránh họ đi cho đỡ phiền, nhưng tôi nghĩ rằng vì họ là những người phục vụ Nữ thần, nên họ cũng không thể nào cứ thế mà tấn công chúng tôi được nhỉ. Dù gì thì kể cả có đánh đi nữa thì tôi và Miri cũng thừa sức cân hết.
“Onii, đừng đánh giá thấp Nhà thờ. Một khi anh thành kẻ thù của họ thì anh cũng là kẻ thù của toàn nhân loại luôn. Vì Nhà thờ là một nơi mà thậm chí giáo điều còn nói tới cả chuyện giết thần diệt thánh.”
“Thuyết giáo về diệt thần ư, không phải điều đó đi ngược lại với mục đích thông thường của nhà thờ à? Như kiểu em bán mảnh đất em đang định xây nhà để lấy tiền xây nhà trên đó ấy.”
“Hmm, em nghĩ là trường hợp này hơi khác nhưng…”
Chà, Miri là Quỷ vương ở kiếp trước nên hẳn là ẻm đã bị Nhà thờ triệt hạ. Anh hùng là người của nhà thờ nên cũng có thể nói là ẻm đã bị Nhà thờ giết. Hơn nữa, chính Nhà thờ là người đã bắt Haru làm nô lệ và xử tử cha của Haru.
Nghĩ theo hướng đó, thì quả thật tôi không thể có thiện cảm với Nhà thờ được.
Nhưng ngược lại, tôi đã được Anh hùng Alessio giúp đỡ hồi ở Ferruit và còn cả Daijiro – người đồng hành với Anh hùng nữa, chính ra tôi không thể nào có thể sống thuận lợi đến thế ở thế giói này nếu không có Daijiro-san.
“Chà, em có thể nghĩ anh là một kẻ tồi tệ, nhưng phải nói là anh biết ơn Nhà thờ.”
“Biết ơn? Tại sao? Đừng nói là vì anh nhận được phước lành từ Nữ thần? Nếu không vì họ thì kiếp trước em đã không phải chết, anh biết không?”
“Đúng vậy. Nếu không vì Nhà thờ thì Miri đã không bao giờ là em gái anh.”
Tôi mỉm cười, đặt tay lên đầu Miri.
Ẻm ngạc nhiên tròn cả mắt, và có lẽ hơi cáu vì bị đối xử như là trẻ con vậy, hai má ửng hồng, ẻm đốp lại.
“Onii, đừng có nói mấy điều như thế với cô gái khác đấy. Anh sẽ bị hiểu nhầm đó.”
“Hn? Hiểu nhầm á? Anh thấy mình thật may mắn vì được ở bên Miri thế này mà.”
“… Hah.”
Miri thở dài, ra chiều bỏ cuộc.
“Ah. Anh xin lỗi vì đưa ra tình huống liên quan tới việc em phải chết. Đừng thở dài như thế mà.”
“Sheesh, anh lúc nào cũng vậy. Không sao đâu. Em dù sao cũng ở bên Onii mà.”
“Không được, ngày nào đó em phải tìm được một gã tốt và kết hôn. Chà, đấy là nếu có thằng nào chịu được một đứa bủn xỉn như emmm – ouch!”
Miri đá vào ống đồng tôi. Đau phết đấy.
Mấy lời tôi vừa nói ra nghe giống hệt như một ông bố vậy.
Nhưng, nếu một ngày, Miri dẫn một người bạn trai về nhà thì tôi sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Tôi có nên đấm hắn một phát và rồi nói câu gì đó kiểu ‘mày dám động vào em gái tao à, ăn đấm đi’ không?
“Em vẫn chưa có cảm xúc với ai như vậy. Thế còn Onii? Norn có vẻ rất có tình cảm với anh.”
“Norn à… Haha, lần đó anh cứu cổ khỏi một đám cướp nên đấy chỉ là lòng biết ơn thôi. Cả phía anh, anh cũng thấy biết ơn Norn vì đã giúp anh khi anh bị thương vì bị Kobold đánh.”
“Vậy, Onii không có cảm xúc với Norn như một người khác giới à?”
“Hahaha, thật là bất nhã nếu anh lại có.”
Tôi đáp. Nếu là một kẻ kiêu ngạo, thì tôi đã cân nhắc khả năng Norn đưa Miri tới tận đây là vì có cảm giác gì đó với tôi. Nhưng không, tôi là một người còn có thể bình tĩnh mà phán xét. Tôi hiểu rằng Norn làm thế chỉ để đền ơn tôi đã cứu mạng thôi.
“Em hiểu rồi… vậy là Onii không có suy nghĩ gì về Norn theo hướng đó. Em nghĩ mình có thể tha cho Norn được…”
Hửm? Tôi nghĩ tôi đã nghe thấy điều gì về việc tha cho ai đó?
Đừng nói là Miri định? Em tính đấm người yêu tôi khi ra mắt à?
Tôi chưa bao giờ nghe tới chuyện em gái lại dằn mặt người yêu của anh trai cả, nhưng nếu mà thế thật, thì tôi nghĩ Haru đang gặp nguy hiểm lớn.
Chà, dù gì thì kiếp trước Haru Miri cũng quý Haru, nên có lẽ họ sẽ ổn thôi. Hơn nữa, là một người đam mê kiếm tiền, thì hẳn là Miri cũng dễ làm thân với Carol.
Ơn chúa. Có lẽ một cuộc chiến vợ-em chồng sẽ không xảy ra.
Giới thiệu Haru và Carol là hôn thê của tôi chắc sẽ dễ thôi. Nhưng dù sao, tôi không định động vào Carol trước khi ẻm 18 nên việc cưới xin cũng phải để sau đấy.
“Mà đám người Nhà thờ đó có vẻ đang muốn rời đi cho nhanh. Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?”
Tôi nghĩ, đoạn nhìn xung quanh mấy người đó.
Rồi, có một bóng người xuất hiện từ một bức tường gần đó.
Thấy vậy, họ lấy từ trong túi item ra một cái hộp trông như quan tài.
“Bóng đen đó là một con quái vật à?”
“Em không chắc nữa. Em chưa bao giờ thấy quái vật nào như thế cả.”
Miri nói. Đúng lúc này, đội đó mở hộp ra.
Cái bóng đó lao vào trong hộp, và họ đóng nắp lại.
Cái hộp lại được cho trở lại túi item.
Một sinh vật sống không thể vào trong túi item được.
Dù là một undead không thể coi là sinh vật sống, nhưng nó vẫn được coi là một vật ‘có khả năng di chuyển’ nên cũng không thể cho vào túi.
Nói cách khác, thì đó không phải là quái vật luôn?
“… Một người nhân tạo như Pionia không thể đi vào trong túi đúng không? Nhưng một người máy như Sheena thì có, nên có lẽ đó là một dạng sống ma thuật nào đó. Em nghe nói là Nhà thờ đang thử nghiệm, nghiên cứu cái này.”
“Thể sống ma thuật? Trông vẫn giống như ma quỷ hiện hình (youkai) ấy.”
Cuối cùng thì nhóm đó cũng đi hẳn.
Nhưng chúng tôi không thể biết rồi họ có quay lại không nên chúng tôi đi nhanh xuống tầng dưới.
Nếu chỉ có một mình, tôi đã đi điều tra bức tường mà cái bóng đó nhảy ra.
Nhưng như Miri đã nói, tránh phiền phức thì tốt hơn.
Và rồi, chúng tôi thấy một bãi cỏ rộng lớn trải ra ngay trước phòng boss.
“Đâu là cỏ Kiriri?”
Đống cỏ nhìn y như nhau, và tôi chịu không biết phân biệt kiểu gì.
Tôi có thể phân biệt thức ăn, kim loại và quặng khoáng nhưng tôi không có skill phân biệt các loài thực vật.
Đó là skill của Người thu hoạch, nên Carol mới có.
“Chịu rồi. Để anh mở cổng tới Thế giới của anh và nhờ Carol vậy.”
“Không cần. Em nhớ tất cả các loài thực vật ở thế giới này.”
Miri đi xung quanh một lát.
“Hmm, có một ít nhưng chất lượng khôngđủ để dùng cho mục đích làm thuốc. Kiriri bị mất chất khi chịu ảnh hưởng của chướng khí.”
“Thế chúng ta có thể nhặt ít hạt giống và mang về trồng? Anh có thể làm chúng lớn trong nháy mắt.”
“Em nghĩ thế cũng được, nhưng em tin chúng cũng mọc ở xung quanh tượng thần sau phòng boss. Chúng ta cứ vào kiểm tra đi rồi quyết định sau.”
“Phòng boss huh… nhân tiện thì boss ở đây là gì thế?”
“À… là một con quái mà có thể Onii sẽ thích?”
Tôi nghe về những đặc điểm của nó, và đột nhiên cảm thấy có động lực.
Vì con boss là.
“Lươn xanh. Một con lươn quái vật.”
Thứ đồ ăn mà tôi yêu thích.