Đây là lần thứ ba tôi nghĩ tôi sẽ bị quái vật làm gỏi.
Lần đầu là khi tôi đánh nhau với mấy con Kobold. Lúc ấy, tôi thực sự nghĩ mình sẽ chết và tôi đã thật sự tuyệt vọng. Không như khi giết lũ thỏ, lần đó tôi thực sự đặt tính mạng vào trận chiế. Nỗi sợ phải giết hoặc bị giết vẫn đôi khi ám lấy tôi trong nhưng giấc mơ, ngay cả là bây giờ.
Lần thứ hai là khi tôi đánh nhau với con Leviathan. Đó là khi tôi nhận ra sự bất lực của mình. Nó đạp đổ niềm tin rằng tôi có thể làm mọi thứ.
Và giờ là lần thứ ba.
Con bạch tuộc Gourmand này.
Tôi không nghĩ một thứ quái vật mà tôi có thể dễ dàng đánh bại lại làm được thế này. Tôi đã thật bất cẩn.
Cũng như một con chuột khi vào đường cùng sẽ cố cắn cả con mèo, bạn không thể biết được khi quái vật bị dồn tới chỗ chết nó sẽ làm gì.
“… Đó là lí do mà em ghét cay ghét đắng con này.”
Miri nói, với một điệu hờn dỗi.
Toàn thân ẻm đang tắm trong một đống mực.
Đúng vậy, con Gourmand đó tự nổ tung ngay khi nó thấy nó không thể chạy nữa. Cả tôi và Miri đều có thể chịu được một vụ nổ mà không hề hấn gì. Tuy vậy, lần này thì không. Tôi nghĩ gọi đó là bom mực thì đúng hơn? Mực từ trong cơ thể Gourmand bắn tung tóe ra khắp phòng. Chẳng có chỗ nào mà tránh cả.
Hơn nữa, nó tự tử nên thậm chí tôi còn không được nhận tí kinh nghiệm nào. Tôi đã cay rồi, lại còn cay thêm nữa.
“Mùi ghê quá… Nó đã ăn gì thế nhỉ. Từ từ, chính là cà ri anh làm mà…”
“Onii, anh có phép thuật đời sống đúng không? Dùng Làm sạch lên em đi… em không mở nổi mắt…”
“Được rồiiiiii. Người toàn mực thì đừng có ôm nhau nữa.”
Dù có là Quỷ vương ở kiếp trước đi nữa, làm thế này thì đúng thật ẻm vẫn chỉ là một cô gái mà thôi.
Tôi dùng phép thuật đời sống lên cả hai chúng tôi.
Mực biến mất trong nhay mắt, cả trên cơ thể lẫn quần áo chúng tôi.
“Onii, cho chắc thì anh dùng luôn Chữa lành đi. Nghe nói mực của Gourmand có độc đấy.”
“Thật à? … Đúng rồi, anh cũng từng nghe nói mực của bạch tuộc có chất cực độc.”
Dù là người ta có thể dùng chất này trong món mỳ ý.
“Giờ sao? Miri, em có muốn thử sức với một con Gourmand khác không? Để anh dạy em nấu lần này.”
“Mất hẳn ba ngày để Gourmand hồi sinh mỗi lần bị giết nên thôi bỏ đi.”
“Ra vậy, thật đáng tiếc.”
“Đây mới là thứ ta nên tiếc này.”
Miri liếc nhìn đĩa châu chấu chiên đầy mực.
“Dù là em đã phải qua bao khó khăn mới nấu được nó…”
“Không sao, vẫn ăn được. Làm sạch.”
Tôi dùng Làm sạch lên đĩa đó.
Và rồi, nhón một miếng bỏ vào mồm.
Cảm giác giòn giòn lan tỏa trong miệng tôi.
“Miri, anh biết em muốn làm nổi bật hương vị của nguyên liệu, nhưng chỉ chiên lên thì không gọi là nấu được. Nếu em nghĩ ra công thức nào đó, ví dụ như chiên với sả chẳng hạn, thì có lẽ con Gourmand mới nhận diện đó là món ăn?”
Chà, kể cả thế, tôi không nghĩ mình muốn ăn thứ đó.
Nhưng, sao tôi có thể gọi mình là một người anh trai khi tôi thậm chí không động tới món mà em gái mình đã đặt cả trái tim vào. Thế là tôi phải ăn thôi, và phải nói tôi thấy nó có vấn đề.
Hah, sở thích ẩm thực quái dị của Miri vẫn vậy.
“Như Onii nói đấy. Dù nó ngon thế này mà.”
Miri cầm hai con châu chấu lên và cứ thế ăn.
Ẻm nhai, và tôi có thể nghe thấy tiếng rồm rộp.
Rồi, ẻm đổ nốt phần còn lại vào túi đồ của tôi.
“Onii, anh cứ ăn mỗi khi anh muốn nhé.”
“Ah… được thôi. Cảm ơn em.”
Tôi cười gượng, rồi hai chúng tôi rời khỏi căn phòng ấy.
Tới tận thời điểm này vẫn chưa thấy con quái vật nào nên tôi có hơi lo về phòng boss.
“Miri, anh muốn giết một ít quái nên ta đi đường vòng được không?”
“Đương nhiên rồi. Em sẽ được thấy sức mạnh thật sự của Onii.”
“Em không đánh với anh ư?”
“Nhưng cái nhân 20 kinh nghiệm của anh sẽ bị phí mất nếu Miri đánh chúng mà?”
À, đúng thế thật.
Tôi gật đầu.
Tôi cứ có cảm giác mình bị em gái lợi dụng sao sao ấy.
Căn phòng mà chúng tôi đi tới theo đường Miri chỉ có một đống con cá ngựa khổng lồ biết bay.
Có vẻ chúng vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của chúng tôi.
“Sao chúng bay được hay vậy?”
“Phần lớn quái thủy sinh khi sống trên cạn đều biết bay.”
“... Thế thì gọi gì là thủy sinh nữa… Có điều gì cần chú ý khi đánh nhau với chúng không?”
“Onii có thể oneshot chúng đúng không? Với cái phép Petit Thunder ấy.”
“Đúng vậy – Petit Thunder!”
Tôi lấy ra trượng Asclepius và niệm chú.
Tia sét bắn ra từ đầu cây trượng nảy vào con cá ngựa.
【Ichinojo lên cấp】
【Kĩ năng Quang Pháp sư: 「Phép thuật ánh sáng II」đã được nâng cấp thành 「Phép thuật ánh sáng
III」】
【Kĩ năng Pháp sư hắc ám: 「Phép thuật bóng tối II」đã được nâng cấp thành 「Phép thuật bóng tối
III」】
【Kĩ năng Kiếm thánh: 「Trang bị kiếm II」đã được nâng cấp thành 「Tranh bị kiếm
III」】
【Kĩ năng Kiếm thánh nhân được: 「Kiếm dư ảnh」 】
“Onii, anh mới lên cấp à?”
“Đúng thế. Tất cả nghề trừ Thất nghiệp đều lên. Quang Pháp sư và Pháp sư hắc ám lên lv6, Kiếm thánh thì lên lv4 và Võ sư thì lên lv 61.”
“… Ấn tượng thật. Ngay cả những nghề cao cấp cũng lên lv nhanh vậy.”
“Miri thì sao?”
“Chúa quỷ vẫn vậy, nhưng Thường dân lên hẳn 4 lv. Sau khi nó lên thêm nữa, đổi cho em sang nghề Pháp sư tập sự nhé.”
“Em ổn với Pháp sư tập sự thôi à?”
“Vâng. Sức mạnh của em bị phong ấn phần lớn rồi. Tăng thêm lượng MP dù chỉ một ít cũng cho em khả năng làm nhiều thứ hơn, nó rất thiết thực.”
Tôi hiểu rồi. Nghề pháp sư thì hẳn có skill tăng MP tối đa rồi.”
Hửm?
“Em nhắc mới nhớ, anh có được Sheena giao cho một viên ngọc để phong ấn Quỷ vương hay sao ấy, thì ta làm gì với nó đây?”
Tôi chợt nghĩ tới điều đó và hỏi Miri.
“Ah… Onii cứ để thế đi. Phong ấn đó không phải là thứ có thể cứ thế phá đi, dù là anh có được viên ngọc đi nữa. Chúng ta không biết ba viên còn lại đang ở đâu.”
“Ba viên khác cơ á?”
“Đúng vậy. Có vẻ ai đó đã cầm theo một viên. Nó nằm ở một nơi giữa Florence và Belasra. Người ấy để lại một dòng chữ bí ẩn ‘Chào mừng tới mê cung Centaur’… Nó không có nghĩa gì cả… Sao vậy, Onii?”
“Kh… Không có gì.”
Dù tôi chối, nhưng cái cách nói đó nghe đúng quen quen.
Hay là, không còn nghi ngờ gì nữa?
Có lẽ Jofre và Elise chính là những người đã để lại dòng chữ ấy.
Thế có nghĩa rằng họ đang giữ một viên đá phong ấn Quỷ vương ư?
Khi tôi đang nghĩ về điều ấy, tôi đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện tiến về phía chúng tôi.
“Miri - ở đó.”
“Đừng, Onii.”
Miri giữ tôi lại và nhìn về góc đường có sự hiện diện kia.
Một nhóm người mặc giáp bạc bước qua đó.
Đó là một tiểu đội gồm khoảng mười người. Một người trong đó quay về phía chúng tôi và thông báo.
“Đội trưởng, tôi thấy có sự hiện diện ở đằng kia.”
“Họ có mạnh không?”
“Hơi yếu thôi ạ.”
“Thế kệ họ đi. Chúng ta đạt được mục tiêu rồi. Chúng ta sẽ đi tới vòng dịch chuyển.”
Có vẻ một người trong đó có kỹ năng Cảm nhận hiện diện.
Nhưng, anh ta nói ‘hơi yếu’ là có ý gì nhỉ?
“(Em đã dùng Giả mạo chỉ số. Nó thậm chí đánh lừa được những người có kỹ năng trên cả Cảm nhận hiện diện II.)”
Miri thì thầm với tôi.
“(Căn phòng tĩnh lặng)”
Tôi niệm phép, chặn lại âm thanh.
“Miri, mấy người đó là gì vậy?”
Tôi hỏi giọng bình thường.
“Hình như là một nhóm từ Nhà thờ. Em cũng không biết họ có việc gì ở đây nữa, nhưng cứ để yên thì tốt hơn.”
“Một nhóm từ nhà thờ à… Trông như các hiệp sĩ vậy.”
Với tôi, họ trông giống như quân thập tự chinh ở Trái Đất vậy.