Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 204: tận cùng của thất nghiệp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ơ Miri này, ở thế giới này có lươn thật á (unagi)? Nếu là thỏ (usagi) thì anh từng xử vài con lúc mới tới đây rồi.”

“Có đấy. Có cả lươn thường lẫn lươn quái luôn. Mà từ từ, anh giết thỏ ư? Gần chỗ Florence à?”

Miri tỏ vẻ bất ngờ. Thật sự là tôi chưa từng nghĩ tới một ngày mình làm thế lúc còn ở Nhật. Nhất là khi Miri rất thích loài thỏ. Đến mức ẻm có cả cái băng đầu tai thỏ.

“Ư..ừ… Lúc ấy anh chỉ là đang tuyệt vọng cố làm những gì anh đọc được trong ghi chú của Daijiro thôi.”

Theo đó, da thỏ có thể được lột ra rồi đem bán, vậy ta nên giết chúng khi nếu có thể.

Với cả, tôi mà không đánh lũ thỏ ấy thì Thất nghiệp cũng đã không thể lên cấp và tôi đã chuyển sang làm thường dân như bao người rồi.

“Bỏ chuyện đó qua một bên đi. Là lươn đấy . Ở thế giới này cũng có… vậy anh có thể nhân giống chúng… mà, chắc không được nhỉ. Nếu chúng là quái vật thì chúng sẽ biến mất ngay khi bị đánh bại.”

“Không thể nhân giống được đâu. Có trứng còn khó nữa là. Ngày xưa lúc còn ở Lâu đài Quỷ vương, chúng em đã thử bắt cá con để nuôi rồi. Nhưng còn lươn khi bị giết thường rơi cả miếng fillet ra nên em nghĩ cứ thế lấy ăn là đủ rồi. Em đã mời một người Nhật ăn thử món đó từ 150 năm trước, và ổng bảo nó ngon như lươn Edo vậy.”

“Vậy à… Anh kì vọng đấy.”

Tôi đang từa lưa nước miếng rồi. Tôi không nghĩ có ngày mình được ăn lươn ở thế giới này.

“Miri, anh hỏi cái...”

“Than, lò nướng, que xiên, nước sốt của bà mình, em mang theo hết rồi.”

“Đúng là Miri! Hoàn hảo!”

Tôi vô giác ôm chầm lấy Miri.

Nghĩ tới việc ẻm mang theo cả món nước sốt bí mật ấy. Tôi cứ nghĩ mình sẽ chỉ có chấm mirin với xì dầu.

Vậy là hoàn hảo rồi.

“Vì em rất là thích món kabayaki lươn của Onii mà.”

“Được luôn, anh sẽ làm mời em! Tiến lên!”

Tôi mở của phòng boss.

Chỉ mở cửa ra chưa làm trận chiến bắt đầu.

Boss chỉ khởi động khi chúng tôi bước vào trong.

Vì thế mà các mạo hiểm giả có thể xác nhận đặc điểm của boss trước khi đánh.

Bay lềnh bềnh trong phòng là một con lươn màu xanh dương to bằng gấp 20 lần giống lươn thường. Nó trông giống con trăn hơn là lươn. Nhưng nó không hề lờ đờ mà trông khá năng động.

“Hnn, trông nó tởm thật. Onii, đứng từ xa mà bắn nó.”

“Băng! Băng! Băng! Băng cường hóa!”

Tôi bắn phép thuật băng.

“Onii, anh làm gì thế!?”

Miri há hốc cả mồm.

Vì tôi không hề bắn nó mà chỉ nhằm xung quanh nó với trần nhà.

Thoạt nhìn, hành động đó thật vô nghĩa nhưng Miri ngay lập tức nhìn thấy ngay tác dụng.

Con lươn di chuyển chậm hẳn lại.

“Ra thế… nó vẫn là loài biến nhiệt, dù đã là quái vật… nhưng làm thế kia thì phí mana quá.” (Biến nhiệt là để chỉ mấy loài thân nhiệt phụ thuộc vào môi trường xung quanh ~~)

Miri lẩm bẩm, nhưng tôi không bắn chiêu nữa mà lao lên cầm kiếm chém cổ nó.

“Được rồi!”

Miri reo lên, nhưng ngay khi tôi chạm tới cột sống nó thì tôi giật về, ném kiếm đi khi chạm đất.

Con lươn chưa chết

“Tuyệt, ta đến đây! Ngay chóp!”

Tôi phi kiếm như bắn chưởng.

Thanh kiếm đâm vào quai hàm con lươn, và ghim nó vào tảng băng trên tường.

Tốt rồi, khi cố định nó thế rồi, tôi chỉ cần mở rộng vết cắt trên cổ nó và mổ dọc theo xương sống.

“Ơ? Con lươn…”

Nó biến mất, chỉ để lại một miếng thịt trên mặt băng. Thế này thì chỉ có mang ăn gỏi hay đem nướng thôi.

Miếng lươn to gấp năm lần bình thường, nhưng tôi nghĩ chia cho mọi người thì cũng chẳng còn bao nhiêu.

Tôi muốn đánh thêm con này hai hay ba lần nữa, nhưng cảnh cửa đằng sau mở ra.

【Ichinojo lên cấp】

Aaa, có cả đống thứ vừa lên cấp nhưng điều đó không phải vấn đề hiện tại.

“Này Miri, bao lâu con lươn này hồi sinh?”

“Ba ngày. Chúng ta không chờ được đâu.”

“… Vậy à.”

Thì, ngay cả tôi cũng không đến mức chờ hẳn mấy ngày chỉ để xơi một miếng đồ ăn.

“Con lươn ở đây tức là đám

Nhà thờ kia không đánh boss. Onii, anh có lên cấp không?”

“Hửm? Có đấy, hệ thống báo anh nhưng nhiều thứ quá anh không để ý hết được.”

“Thế anh thử nhìn vào lịch sử thông báo chưa.”

“Lịch sử thông báo á?”

Có hẳn log chat à? Hệ thống ghi lại cơ á?

“Sheesh. Thế giới này có giống game đến mức nào thì cũng không thể có thứ thế được.”

“Eh? Không được à?”

“Không được.”

“Ngay cả khi niệm Log Playback?”

“Ừ, ngay cả khi… eh? Log Playback?”

Tôi chưa bao giờ nghe về cái này.

Trong ghi chú của Daijiro không có nói về cái này.

“… Log Playback.”

Tôi niệm.

【Kĩ năng Kiếm thánh nhận được: 「Thanh gươm sáng thế」 】

“Được này, nó đọc hơi chậm nhưng nó có đọc lại!”

“Anh không biết thật à? Chà, Daijiro cũng không viết cái này vào ghi chú nên em đang tự hỏi anh có biết không.”

Miri vừa nói vừa cười.

Dù gì thì, cũng thật là may khi có ai đó dạy tôi phải làm thế nào để nghe lại, ngay lần đầu tôi bị lỡ mất thông báo hệ thống.

Mà, tôi cũng có thể lờ mờ đoán ra khi mở bảng trạng thái, ngay cả khi không nghe thấy gì.

【Kĩ năng Pháp sư Hắc ám nhận được: 「Kháng ma thuật Hắc ám」 】

【Kĩ năng Pháp sư Ánh sáng nhận được: 「Kháng ma thuật Ánh sáng」 】

Như tôi đã đoán. Hai nghề này có cùng một thứ skill ở cùng một nấc level.

【Thất nghiệp không còn level cao hơn nữa 】

Hừm? Thế là… Tôi hiểu rồi. Vậy Lv thất nghiệp cao nhất là 100.

Chà, với thuốc đột phá, tôi còn có thể lên tới Lv1000 nhưng dù gì tôi cũng đã đạt tới đỉnh cao của Thất nghiệp.

Thế mà, tôi lại không được danh hiệu nào à?

Thường thì tôi phải được danh hiệu gì đó – dù Thất nghiệp Đỉnh cao nghe có hơi thảm hại đi chăng nữa.

Ngược lại, tôi nhận được một skill.

…….Gì?

Cái gì đây?

“Onii, sao vậy?”

“….Không…không..anh không biết nữa…”

【Ichinojo lên cấp 】

“Làm sao để ngừng đọc lại thông báo?”

Miri nói tôi cách dừng, và rồi tôi ôm đầu.

Không, có lẽ thế này mới là đúng.

Đi tới tận cùng của thất nghiệp nghĩa là rồi sau đó phải đi tìm việc.

Skill mà tôi nhận được là.

【Kĩ năng Thất nghiệp nhận được: 「Tìm việc」 】

Một skill tên là “tìm việc”, nghĩa là sao đây?

Ghi chú của tác giả:

Cậu ta sắp không còn thất nghiệp nữa à?

Truyện Chữ Hay