Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 194: danh tính thực của quỷ vương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ta sẽ đánh nghiêm túc với ngươi.”

Tôi nói với Quỷ vương, dù thật ra tôi đang tìm cách rút lui. Nói cách khác, tôi đã nhìn thấy cơ hội chạy trốn, sử dụng con tàu của lũ cướp biển đã thuê Haru. (Bố cởi mũ ra là xong hết ấy mà.)

Dựa vào lối chiến đấu của Quỷ vương cho tới giờ, cô ta tập trung vào sức mạnh của các phép thuật cô ta đánh ra, còn thì cô ta cũng không nhanh lắm.

Điều đó nghĩa là cổ sẽ khó mà đuổi kịp… nếu tôi dùng hết sức mà chạy. Tôi sẽ chiến thắng nếu kịp tới tàu và đưa Malina vào trong Thế giới của tôi.

Phong cách Thất nghiệp, nói cách khác, không có chuyện hổ thẹn hay mất danh dự gì trong việc chạy trốn. Chạy được là một chiến thắng rồi.

Nhưng Quỷ vương đó đang án ngữ ngay trên lối thoát đó.

Trước tiên, tôi sẽ nhử cô ta di chuyển.

“Ngưi lói dúi vì vịc đếnh nhao, ngưi đeng tín chậy.” (Ngươi nói dối về việc đánh nhau, người đang tính chạy.)

“Bị phát hiện rồi!”

“Thẻm hẹi!”

“Đừng nói thế! Tôi cạn mana rồi và giờ tôi đang trong trạng thái suy nhược mà! Hey, cho tôi đi được không? Tôi không có ý định đánh nhau đâu mà.”

“Câu trả lời là không – “

Vậy là không còn cách nào khác ngoài đánh nhau ư?

“Thế thì ít nhất cũng cho tôi cởi giáp ra đã. Tôi đã phát sợ việc bị người ta đuổi bắt nhưng giờ thì chịu rồi.”

“Từ chối!” (Em sẽ hối hận đấy em gái ( ಠ ͜ʖಠ))

Quỷ vương từ chối lời đề nghị của tôi và tấn công với nhưng lưỡi đao hắc ám.

Tôi chật vật né chúng nhưng vẫn bị vài vết cắt lên giáp và cơ thể.

Sức mạnh gì thế này.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chạy. Tôi có thể luồn lách thế nào đấy khi cô ta không để ý – tôi nghĩ vậy nhưng rồi, tôi lại chìm vào tuyệt vọng.

Quỷ vương xòe tay ra.

Khi cô ta làm thế, một cánh cổng không gian xuất hiện phía bên trên.

Đó là – là một thứ tương tự như Thế giới của tôi?

‘Không thể nào’, tôi tự nhủ, nhưng từ trong đó xuất hiện một bàn tay – không phải, đó là một cái móng vuốt khổng lồ.

Riêng cái bàn chân phủ lông trắng ấy thôi cũng đã to hơn tôi rồi.

Và thứ đó dần hiện hình – một con sói siêu to khổng lồ.

Cô ta triệu hồi thứ quái vật điên khùng gì thế này.

Thứ đó là đồng tộc của cô ta à?

Không phải nó to gấp mấy chục lần sói bình thường sao?

Và có một cái bóng trên lưng con sói đó. Khi tôi nhìn rõ hình bóng đó, tôi bất giác thở mạnh.

Người đang cưỡi trên lưng Fenrir là Sheena – tôi đã gặp cổ ở trên đảo hoang.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì Sheena đang ở cùng Quỷ vương Famiris Raritei chứ.

“Đừng nói với tôi, cô là Quỷ vương Famiris Raritei đấy?”

“… Ta là tái sinh của người đó,”

Cô ta ngập ngừng một nhịp nhưng rồi vẫn xác nhận điều đó.

“Vậy cô có còn nhớ một cô gái tộc sói tên Haurvatat không?”

“Có.”

“Vậy chúng ta đánh nhau làm gì nữa! Haurvatat là bạn đồng hành của tôi.”

“… Đừng lừa ta. Đứa trẻ đó là một kẻ lương thiện. Chắc chắn không phải bạn của một tên cướp biển như ngươi.”

Cô ta thừa nhận. Thực vậy, Haru lương thiện đến mức bướng bỉnh. Nếu có ai đó nói Haru đi theo một tên cướp biển thì tôi cũng không tin đâu.

Tuy nhiên, trận chiến nãy giờ thật là vô nghĩa.

Sheena số 3 nhảy vọt lên từ lưng con sói.

“Sheena, ngươi cũng đánh. Đó là mệnh lệnh.”

Giọng Quỷ vương đột ngột thay đổi. Dù vẫn nghe như một bé gái nhưng giờ nó đã trở nên gần giống một cô bé tầm tiểu học.

Nghe hơi quen quen, bằng cách nào đó.

“Vâng, thưa Đại chủ nhân.” (Grandmaster, mình không rõ để thế nào nên bạn nào biết góp ý mình sửa với.)

“Từ từ đã Sheena! Tôi không muốn đánh nhau mà! Can gián Quỷ vương giùm tôi với.”

“Tôi xin lỗi, Chủ nhân Ichinojo. Tôi cũng không muốn nhưng mà đây là mệnh lệnh từ Đại chủ nhân. Ahh, tôi không muốn làm thế mà.”

Cổ nói, nhưng tay vẫn đang biến hình như Pionia hay làm. Biến thành kiếm.

Chết tiệt, vậy rốt cuộc tôi vẫn không tránh khỏi đánh nhau ư?

Đúng rồi, tôi có thể mở cổng đến Thế giới của tôi gọi Haru ra – nếu cô ta cho tôi cởi bộ giáp này ra –

“Chờ đã!”

Đúng rồi, nếu cô ta chờ - eh?

Tôi không phải người dừng Sheena lại, mà chính là Quỷ vương.

Vì lí do nào đó, Quỷ vương ngồi thụp xuống giữ tay Sheena lại.

“Sheena, cô vừa nói cái gì?”

“Ahh, tôi không muốn làm thế mà.”

“Trước đó cơ.”

“Đây là mệnh lệnh từ Đại chủ nhân.”

“Trước nữa.”

“Tôi xin lỗi.”

“Sau đó!”

“Chủ nhân Ichinojo.” (Câu giờ làm ae tôi chờ hơi lâu đấy.)

“Chính nó!”

Quỷ vương nói.

“Ichinojo?”

Quỷ vương hỏi tôi.

“Vâng?”

“Kusunoki Ichinojo?”

“À, không, ở thế giới này tôi chỉ có tên lầ Ichinojo thôi… eh?”

Sao Quỷ vương biết tên tôi được?

Cô ta nghe cái tên đó từ Sheena hay sao? Eh? Tôi có nói cho Sheena cái tên đấy á?

“… Cởi giáp của nhà ngươi ra.”

“… Ah, okay.”

Tôi thấy biết ơn vì cuối cùng cũng được rũ bỏ bộ giáp nặng nề nhưng mà cô ta đang tính làm gì vậy?

Tôi cởi giáp ra và nhận ra, ngay khoảnh khắc nhấc mũ trụ lên.

Quỷ vương không còn đứng đó nữa.

Đúng hơn, cô ta đang lao về phía tôi

- Chết tiệt thật!

Tôi sẽ trúng đòn mất, nếu cô ta ở gần như vậy.

Tôi tự nhủ khi thấy một vụ nổ hắc ám từ cơ thể Quỷ vương – tự thổi bay bộ giáp đồng của mình.

Tự hủy à!? (Allahu akbar!!!)

Không, nó quá yếu vậy đây chỉ là hành động giả.

“Onii!”

Người xuất hiện từ trong bóng tối đó là –

“Là Onii, đúng thật là Onii rồi! Onii Onii Onii, anh đang làm gì vậy! Em đã rất rất rất rất rất lo cho anh đấy!”

“Miri! Có thật là em không!?”

“Vâng, chẳng lẽ Onii đã quên mất em gái mình rồi hay sao!? Dù em chưa từng quên về Onii dù chỉ một giây phút. Anh sao vậy? Anh là thằng ngốc à? Anh muốn chết hay sao?”

- Ah, cái hơi thở yandere này, chắc chắn là Miri rồi.

Trước đây, lần tôi trở về từ chuyến dã ngoại trung học, không đến mức này nhưng ẻm cũng gần gần như thế. Dù đó chỉ là một chuyến đi ba ngày hai đêm.

“Từ từ đã, ehhhhhh! Sao em lại ở đây!? Eh? Em cũng chết rồi á?”

“Em không có chết! Em chỉ nhảy vào dung nham trong lòng núi Phú Sĩ thôi.”

“Rõ ràng là em chết mà! Sao em lại làm điều dại dột vậy chứ?”

“Ah – Onii không biết mà. Onii chưa chết. Quan trọng hơn, Onii, anh có sao không!? Ah, Anh bị thương ở đây này, Có gì đã xảy ra thế?”

“Em là người làm ra mà.”

“Ah, không liên quan.”

“Ít nhất cũng xin lỗi đi chứ!.”

“Em không còn cách nào khác mà! Em nghe đồn Onii đang đi tới cảng Kobe từ hòn đảo phía nam nên em nghĩ sẽ thật nguy hiểm nếu anh chạm trán với lũ cướp biển, thế là em đi tiêu diệt hết chúng! Em làm vì Onii nên em không có sai.”

“Em sai rồi đấy! Để chuyện đó qua một bên, cái thứ tổ lái này là gì? Anh cứ tưởng mình sắp chết nhưng bây giờ thì lại thấy mình thật may mắn.”

“Em cũng thế, Onii – em nhớ anh nhiều lắm.”

Một nụ cười hiện ra trên gương mặt tôi khi tôi ngó Miri nhắm mắt dụi đầu vào ngực tôi.

Dù tôi đã muốn ẻm sống thật hạnh phúc ở Nhật Bản, tôi thực sự mong thế nhưng tôi vẫn đang thật hạnh phúc khi được đoàn tụ với ẻm theo cách này.

Tất nhiên, tôi có cả tá câu muốn hỏi.

“Đại chủ nhân, tôi nên chờ đến bao giờ ạ?”

Sheena cùng con sói đó nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi.

Truyện Chữ Hay