“Vậy, tại sao Onii lại làm cướp biển? Anh muốn trở thành Vua hải tặc à? Miri sẽ hết lòng nếu anh đã muốn thế.”
“Em không cần phải giúp đâu. Ngay từ đầu, mọi thứ bắt nguồn từ em.”
Tôi giải thích tình huống.
“Em hiểu rồi – thật đúng là giống anh khi cứ lao đầu vào rắc rối mà. Anh không muốn sống một cuộc
sống yên bình sao?”
“Guh, anh chắc chắn đã từng cân nhắc chứ. Nhưng mà sau khi anh trở nên mạnh mẽ, anh cảm thấy, gần như là một nghĩa vụ, rằng anh phải sử dụng sức mạnh ấy cho cộng đồng … Anh có sai không?”
“Mmm, anh không sai. Miri luôn yêu tính đó của Onii. Chà, trong quá khứ thì Onii không có khả năng làm thế nên Miri cứ nghĩ anh là một kẻ ngốc. Miri đã luôn phải chạy theo Onii.”
“… Anh không cãi được.”
Ah, tôi vẫn không thể thắng Miri dù tôi đã mạnh lên thế này.
“Hey hey. Anh cảm thấy thế nào khi phát hiện ra em là Quỷ vương Famiris Raritei tái thế?”
Miri nhìn tôi và hỏi với một biểu cảm hơi căng thẳng. Tôi trả lời thành thật.
“Anh khá là bất ngờ.”
“Chỉ thế thôi á?”
“Vậy thôi, dù em có là Quỷ vương hay Nữ thần tái thế, Miri vẫn là người em gái suy nhất của anh. Chúng ta nói chi tiết sau được không? Giới thiệu bản thân với Haru khi em chuẩn bị tinh thần xong nhé. Mặc dù, sư tôn trọng từ ẻm có thể giảm đôi chút vì thấy Quỷ vương-sama mà mình tôn thờ đã trở thành một cô bé lùn tịt như em.”
“Ahh … vậy người lúc nãy mặc bộ giáp bạc là Haurvatat à?”
“Yup.”
Thấy tôi gật gù, Miri lắc đầu tỏ vẻ hối hận.
“Nhân tiện, những tên cướp biển khác thì sao? Đừng nói em đã giết – “
“Em không giết, nhưng họ sẽ bất tỉnh trong vài giờ đồng hồ.”
“Vậy ổn rồi. Anh sẽ xin lỗi họ sau.”
Đấy cũng không hẳn là một cách xử lí tình huống tốt nhưng giờ tôi cũng không có tâm trí mà quan tâm đến nó.
“Được rồi, Miri. Chờ ở đây một chút.”
“Eh, em không muốn chờ.”
“Đấy là yêu cầu của Onii-chan đấy.”
“Mồ, thế thì đành nghe vậy.”
Miri nghe tôi ngay, khi tôi nhấn mạnh mình là anh trai ẻm.
“À mà, Miri đến tận nơi này chỉ với Sheena và con sói đó thôi sao?”
“Erm, còn có Norn-san và Kanon-san, cả ba chúng em. Con sói tên là Fenrir.”
“Norn và Kanon á!? Đó là Norn từ thành Florence với thợ rèn ma thuật Kanon á!?”
Tôi nghĩ mình đã nhìn nhầm khi thấy Norn ở cảng Kobe nhưng có vẻ là tôi không hề nhầm.
Không chỉ vậy, Fenrir là một con thần thú huyền thoại mà? Tôi ngạc nhiên vì ẻm có thể thu phục được nó.
“Vâng. Bọn họ đã được Onii giúp đỡ gì đó nên họ đã đưa Miri đến tận đây. Nhưng nếu Kanon-san mà không thêm cái chuyển đổi giọng nói thì em đã nhận ra Onii luôn rồi…”
“Chuyển giọng huh. Anh cũng hơi nhận ra giọng em vào lúc giữa trận rồi.”
“Em nghĩ đó là vì phù phép trên đó bị bay mất rồi. Kanon dùng loại đá phép rẻ tiền mà.”
“Anh hiểu rồi. Dù gì thì em cũng phải cảm ơn họ cho cẩn thận đấy…”
Đặc biệt là Norn, khi cô ấy cũng có việc riêng phải làm.
“Chắc năm cái là đủ rồi nhỉ. Miri, gọi Kanon và Norn qua đi.”
Miri gật đầu và,
“Thế giới của tôi.”
Tôi mở cổng tới đó.
“Đây là phép thuật không-thời gian à? Em chưa nghe tới loại này bao giờ.”
“Chà, đây là một thứ phép độc nhất vô nhị - anh sẽ giải thích sau.”
Tôi đi vào đó.
Khi thấy tôi xuất hiện, Haru và Carol – đã biết tình hình chạy tới.
“Ichino-sama, anh vẫn an toàn.”
“Chủ nhân, Miryuu-san là…”
“Anh vừa nói chuyện với ẻm. Anh chưa từng nghĩ tới việc Quỷ vương Miryuu lại là em gái Miri của anh.”
Tôi nói, miệng cười chua chát.
“Eh!? Em gái Chủ nhân á!?”
Haru bị sốc. Ẻm sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa nếu biết Miri cũng là Quỷ vương Famiris Raritei tái thế, nhưng tôi sẽ để chuyện đó cho Miri nói.
“À, nhân tiện, có vẻ Norn và Kanon cũng đi cùng em ấy.”
“Em biết rồi ạ.”
“Em biết rồi á!?”
“Vâng, em đã từng gặp Miryuu-san một lần ở làng Cat Sith. Lúc ấy Norn và Kanon cũng ở đó.”
Tôi không ngờ đến luôn.
Oh, vậy ra đó là lí do mà Haru đã cố cản tôi khi tôi nhắc tới cái tên Miryuu. (Lúc trước khi đóng cổng để main đánh nhau ấy.)
“Tốt rồi, giờ anh gọi Miri và mọi người nhé.”
“Vâng, chúng em sẽ chờ.”
Tôi vào trong không gian này là để bảo Pionia làm cho năm cái bùa thông hành.
Tôi cầm lấy chúng và quay lại.
“Eh? Có mỗi Miri thôi á?”
“Yup, Fenrir và Sheena số 3 đã quay về để đón Norn-san với Kanon-san rồi ạ.”
“À ra vậy. – nhân tiện, vừa mới nãy em vừa bảo là chúng ta chưa thực sự chết đúng không? Nhưng anh khá chắc mình đã đi sau khi bị con ngựa đó đá mà.”
“Chính xác hơn, anh chỉ có kí ức đến ngay trước khi anh bị con ngựa đá thôi đúng không?”
“Như nhau mà?”
“Khác hoàn toàn đấy. Sau cùng thì trên quần áo Onii có máu không?”
“… Không?”
“Em cũng thế, nếu mà em chết trong dung nham núi lửa thì quần áo em phải bị cháy đúng chứ? Các nữ thần triệu hồi con người ở ngay ranh giới sống chết. Và họ cũng có chủ ý bắt những con người có tâm hồn mạnh mẽ đối mặt với cái chết.”
“Cái gì! Thế là bọn mình bị các Nữ thần-sama giết à?”
“Ah, đừng hiểu nhầm chứ, Onii. Koshmar và Tolerul hầu như không biết gì về chuyện đó. Dù gì thì họ cũng chỉ giống như một phần của hệ thống điều khiển thế giới này, phần xa trung tâm nhất.”
“Nữ thần chỉ là một phần ở xa trung tâm
– vậy, kẻ đã giết chúng ta – không, cố giết chúng ta? Giả vờ giết chúng ta? Kẻ đó là ai?” (God slayer flag)
“Em cũng không biết nữa. Có lẽ Setolance và Libra cũng không biết luôn. Không có gì bất ngờ nếu Minerva có biết, nhưng có vẻ thủ phạm là Tet.”
“Tet?”
Nghĩ lại, tôi đã từng thấy tượng của Tet ở Belasra.
Nếu tôi nhớ không nhầm, đó là một cô gái với tóc kiểu bob. Hình thể thì trông gần gần như Pionia và Sheena.
“Cô ta là Nữ thần của sự sống. Mẹ của mọi sinh vật. Dù vậy, giờ đã bị giáng xuống làm Nữ thần sinh nở nên chỉ có phụ nữ mang thai và người muốn chữa vô sinh là tin vào cổ, nên giờ cổ là Nữ thần ít đáng chú ý nhất.”
“Có lẽ là vì thời đại thay đổi – vậy đúng là cô ta?”
“Có thể cô ta chủ ý làm vậy. Có lẽ người duy nhất biết về việc này là Daijiro? Gã đó nghiên cứu về linh hồn mà.”
“Daijiro-san huh – oh, với em, Daijiro giống kẻ thù chí tử từ tiền kiếp đúng không?”
“Em không bận tâm về điều đó. Em đã mong điều đó xảy ra, và nếu không có Daijiro thì em đã không gặp được Onii.”
“Em nói như em cuồng anh vậy.”
“Yup, Miri đã yêu Onii từ rất lâu rồi.”
Một lời thổ lộ!?
“Như một người em gái.”
“Anh may mắn quá.”
Cũng thật là may mắn khi ẻm nói câu đó với tư cách là một người em gái. Tôi sẽ gặp rắc rối to nếu ẻm nói yêu tôi như một cá thể khác giới.
Và rồi Fenrir về đến nơi.
Cưỡi trên lưng nó là Kanon, và, với đôi mắt quay cuồng, Norn.
Dù chưa đến hai tháng từ khi tôi chia tay Norn, tôi cứ có cảm giác là đã rất lâu rồi mới được gặp lại. Chà, chắc là tại từ khi tới thế giới này, tôi chưa có thời gian để nghỉ ngơi cho thoải mái.
“Lâu ~ lâu ngày chưa gặp, Onii-san.”
Norn – đang bị say xe, hay đúng hơn, say Fenrir – đang loạng choạng , giơ tay chào tôi.
“Thật đấy, tôi không ngờ chúng ta gặp lại nhau sớm đến vậy. Nhân tiện thì Malina đâu?”
“… Malina – Ah!”
Giờ chợt nhận ra, tôi đã quên mất là còn Malina.