Quay ngược thời gian một chút, khi Miri và những người khác đang chuẩn bị ngày mai lên đường.
Cô nhận thấy lũ cướp biển có một cuộc đàm thoại vào hôm nay, và có vẻ ngày mai chúng lại có cuộc đàm thoại như thế nên cô lên kế hoạch tiêu diệt cả mẻ.
“… Kanon, cô đang làm gì vậy?”
Miri nhìn vào tay Kanon như thể đó là một thứ vặt vãnh.
Cô lại nhìn vào cây búa trên đôi tay đó và rồi liếc qua bộ giáp đồng.
“Tôi đang sửa bộ giáp cho vừa với Miryuu-chan.”
Kanon đáp, với một nụ cười tươi rói.
Trong cái hang của lũ cướp biển, có một cơ số giáp trụ bị bỏ lại.
Vì truyền thống mặc giáp mỗi khi gặp mặt của các thủ lĩnh,
“Sao cô lại phải sửa nó? Tôi cũng không định mặc một thứ như thế đâu.”
“Tôi sẽ gặp rắc rối mất, nếu Miryuu không mặc nó.”
Norn xuất hiện, nói.
Cô ấy có một biểu cảm mệt mỏi, vì cứ phải qua lại hang và cảng Kobe để mua đồ ăn. Vì thế, cô cũng là người thạo việc nội vụ trong thành phố nhất.
“Tại sao!”
Miri phàn nàn với Norn.
“Miryuu-chan là một nhân vật có tiếng tăm ở cảng Kobe đấy! Em được gọi là Quỷ vương và tên em được lan truyền rộng rãi. Không chỉ thế, thậm chí họ biết về ngoại hình của em nữa! Nếu em mà cứ hành động mà không che mặt thì sau này em sẽ không thể vào thành phố nữa.”
“Cái gì cơ, em không sao đâu. Em cũng chả làm gì xấu cả.”
“Em có chắc? Nếu em thu hút nhiều sự chú ý đến thế theo cách đó, em sẽ khó lòng mà đoàn tụ với Onii-san, em biết không?”
“Uu, em không muốn vậy mà.”
Miri chùn bước khi nghe Norn nói vậy.
“Giờ, nghĩ về việc đó, em chưa đi biển với Onii-san từ lâu lắm rồi. Onii lúc nào cũng đi làm bán thời gian và, - em có mang đồ bơi theo không nhỉ? Quan trọng hơn, ở cảng Kobe có bãi biển nào không? Ở đây cũng có dưa hấu nên em sẽ rất vui nếu được đập dưa với Onii-san.” (Cái trò bịt mắt trong mấy tập anime đi biển ấy.)
Miri cười toe toét trong khi trí tưởng tượng đang bay xa đến lúc cô gặp được anh trai mình.
“Không phải có mỗi hai người đâu. Norn và tôi vẫn ở đây đáy nhé.”
Sửa giáp xong, một tay vuốt nó trìu mến, Knon quay sang phía Miri.
“Khéo léo quá nhỉ, Kanon-san.” (Norn nói)
“Ah đương nhiên, dù gì tôi cũng là một thợ rèn (tự nhận( nên ít nhất cũng làm được thế này chứ.”
Cô xoay xoay búa một cách phấn khởi.
“Nhân tiện, liệu tôi có nên thêm chức năng thay đổi giọng nói không nhỉ?”
“Làm thế cũng được á?”
“Dĩ nhiên là được chứ, Norn. Thợ rèn ma pháp là nghề của tôi mà. Tay tôi đang ngứa ngáy sau một thời gian dài không được làm gì – hmm nhưng nếu thêm chức năng đổi giọng nói thì tiếng nghe vào cũng khác đi. Miryuu-chan, thế có được không - ?”
“Nhưng có thể việc đi đến bãi biển không tốt cho việc dạy dỗ Onii-chan. Thật tệ nếu ảnh bị cuốn vào khi thấy những cô gái khác mặc đồ bơi … Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta chỉ ngồi ôn lại kỉ niệm ở một quán café nào đó nhỉ. Với tư cách là một người em gái – yup, lựa chọn này thật hợp lý với tư cách em gái đúng không nào?”
“Đang không nghe huh … vậy kệ, tôi cứ tiền trảm hậu tấu thôi.”
Kanon lấy một viên đá ma thuật ra và đập lõm nó rồi siết chặt để đính nó vào.
“Ah, nhưng trước khi làm thế, chúng mình phải chụp một bức kỉ niệm đã. Mình mang theo máy ảnh rồi – cả thuốc rửa ảnh nữa, yup, mình tjpa phòng tối bằng phép thuật được mà – mình cũng có thể đi lại trong đó thoải mái với cơ thể này.”
Đoạn, Miri cứ ngồi tưởng tượng tiếp, Kanon lại sửa giáp và Norn bắt đầu đi chuẩn bị thức ăn.
Rồi tới sanggs hôm sau.
“Này Norn. Bộ giáp thì vừa đấy nhưng sao giọng nghe kì vậy?”
“Tôi đã nói với Miryuu từ hôm qua rồi mà. Rằng sẽ có chức năng sửa giọng được tích hợp ấy.”
“Giọng Kanon nghe cũng kì luôn.”
“Đó là tác dụng phụ thôi. Để sửa giọng, tôi đã làm hẳn một chỉnh âm đấy.”
“Thế còn tại sao hai người cười vậy?”
Miri lườm Norn với Kanon.
Norn gập cả mình lại, cố để ngừng cười trong khi Kanon cười toe toét.
“Giọng tôi nghe thế nào?”
Kanon và Norn không trả lời được câu hỏi ấy.
***
“Truẩn pị đi! Nũ kướp piển!”
Cô gái trong bộ giáp hét lớn.
Tôi bất giác cau mày.
(Eh? Đó thực sự là một bé gái ư?)
Không dừng lại ở một bé gái, thậm chí giọng đó nghe giống như một đứa bé đang nói ngọng.
Haru và tôi nhìn nhau.
Đương nhiên, không ai trong chúng tôi hạ cảnh giác chỉ vì thế. Dù đứng ở rất xa, chúng tôi cũng cảm nhận được sức mạnh của đòn đánh giáng lên đầu Hallock ngay nãy.
“Đừng mất cảnh giác.”
“Tất nhiên.”
Tôi và Haru rút kiếm ra.
Trong khi tự nhủ rằng biết thế này, mình đã để dành mana, tôi quan sát người mặc giáp đó.
Nghề của họ.
Tôi đã nhìn thấy nó.
【Quỷ vương: Lv39】
( - !?)
Đùa à? Tôi kiểm tra lại lần nữa.
“ – Quỷ vương !?”
Tôi vô tình hét lên.
“Kó mọt xố ngừi gọi tha như zậy.” (Có một số người gọi ta như vậy.)
“Thật á – Ngài là Quỷ vương – “
“Sheesh, tật hei hông, tha hông quen tânm. Trết đmi 「Cầu hắc ám」!” (*thở dài, thật hay không, ta không quan tâm. Chết đi!)
Sát ý bỗng trùm lấy chúng tôi, khi Quỷ vương giải phóng một quả cầu hắc ám khổng lồ.
(Gay rồi) Ý nghĩ đó vụt qua khi chúng tôi nhảy ngoắt sang hai bên. Ngay sau đó,
Chỗ chúng tôi vừa đứng bị bóng tối nuốt chửng.
Khi nó tan ra, mặt đất đã hoàn toàn biến mất.
“Kác ngưi nà chum hẻi tặk đúm hông! Mnọi tứ xẽ shong hi tha đếnh bẹi ngưi.” (Các người là trùm hải tặc đúng không? Mọi thứ sẽ xong khi ta đánh bại các người.)
“Tôi không hiểu lắm nhưng có vẻ như cô đã quyết định làm vậy rồi nhỉ - tôi không thù oán gì đâu nhưng tôi sẽ đánh bại cô trước 「Slash」!”
”「Slash」!”
Haru và tôi đồng loạt xuất chiêu.
Bên kia sẽ không thể né được. Hoặc là tôi nghĩ vậy,
”「Khiên hắc ám」!”
Một chiếc khiên bóng tối xuất hiện trước Quỷ vương, nuốt lấy đòn đánh của chúng tôi.
Chết tiệt, pháp thuật hắc ám lv max khó đối phó đến thế à? Nó có thể vừa công vừa thủ.
Đương nhiên, là người cũng đã hoàn thiện bốn loại nguyên tố, tôi có thể làm điều gì đó tương tự nhưng trong tôi gần như không còn tí mana nào.
“Nếu vậy, tôi sẽ dùng một đòn mà không khiên nào đỡ được.”
Haru và tôi tách về hai phía.
“Vẹy ngưi tín thấn kong thừ hei phí – khế oạch hei đáy nưng.” (Vậy ngươi tính tấn công từ hai phía – kế hoạch hay đấy nhưng.)
Quỷ vương hành động ngay sau câu nói đó. Cô ta lao thẳng vào Haru.
Nhận thấy điều đó, Haru chặn lại với thanh kiếm của mình. Lửa trùm lấy thanh Hỏa Long nha. Ẻm bắn một quả cầu lửa về phía Quỷ vương. Tôi lập tức hiểu kế hoạch của Haru là gì.
Ẻm định giao đấu khi quỷ vương khựng lại để né đòn.
Nhưng không, Quỷ vương còn không thèm né. Cô ta đâm thẳng, xuyên thủng ngọn lửa.
”「Giáp hắc ám」!”
Bóng tối bao bọc lấy Quỷ vương. Ngay khi đó, một vụ nổ xảy ra.
Đó là một nước đi sai lầm của Haru.
”「Châm hắc ám」!”
Những cây kim bóng tối bắn ra từ trong ngọn lửa.
Thường thì Haru có thể thoải mái né những đòn ở góc như thế. Nhưng bộ giáp cản trở chuyển động của ẻm và thêm vào đó, ngọn lửa từ vụ nổ làm Haru không thể chắc rằng những cây kim bay đến từ đâu nên ẻm không thể tránh được.
Một cái cắm thẳng vào vai Haru.
Cây kim bóng tối đó biến mất khi Haru lấy kiếm chặt nó đi, nhưng vết thương thì vẫn còn đó.
“Khốn nạn!”
Tôi đạp mạnh vào mặt đất, bay thẳng tới chỗ Quỷ vương và vung kiếm xuống.
Quỷ vương bay sang bên và né được nó.
“Em xin lỗi.”
“Đừng nói gì cả 「Chữa lành」!”
Tôi sử dụng phép thuật trị liệu lên Haru.
Tôi thực sự muốn dùng phép cao cấp hơn nhưng thế này là đến giới hạn của tôi rồi.
“Em hãy đứng lui lại.”
“Không, em vẫn còn chiến đấu được mà.”
“Không là không.”
Tôi nói vậy, đoạn
“Thế giới của tôi!”
Tôi mở cổng không gian tới đó và cầm Haru lên.
“Xin lỗi vì không chữa cho em được tốt hơn.”
“Pép shuật hông gien?” (Phép thuật không gian?)
Quỷ vương lẩm bẩm đầy nghi hoặc. Như tôi đã đoán, thậm chí là quỷ vương cũng không biết đến các phép của Thất nghiệp.
Nếu thế thì giờ đến lúc tôi thể hiện rồi!
“Chủ nhân.”
Tôi nghe tiếng Haru từ bên kia cánh cổng.
Nếu tôi cứ để thế, thì chắc chắn ẻm sẽ quay lại – bất chấp trái lệnh tôi.
“Từ giờ, ta sẽ cho người thấy một kẻ thất nghiệp chiến đấu ra sao! Chuẩn bị tinh thần đi, Quỷ vương Miryuu!”
Nói xong câu đó, tôi đóng cổng không gian.
“ - !? Chờ đã, đánh với người đó – “
Tôi nghe tiếng Haru.
Thực vậy, đánh với cô ta là cả một vấn đề, nhưng tôi sẽ cho cô ta thấy sức mạnh của Thất nghiệp là như thế nào.