Nghĩ lại chuyện này, bố tôi, Tetsurou, lúc nào cũng đưa cho tôi đồ, mặc dù hiếm khi nào tôi cảm thấy vui mừng với những thứ mà mình nhận được. Tetsurou là một nhà phê bình âm nhạc, và cái nghề nghiệp kỳ quặc đó cũng đồng nghĩa với việc ông ấy sẽ nhận được vô số đĩa CD, sách hay tạp chí mà không cần phải bỏ tiền mua chúng...và bất cứ thứ gì thừa ra sẽ luôn được đưa lại cho tôi.
Cũng chẳng sao nếu như ông ấy chỉ đưa cho tôi ‘những thứ đó’, nhưng độ chây lười của Tetsurou lại không phải chuyện đùa.
Chuyện ấy xảy ra vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Khi tôi trở về nhà sau giờ luyện tập cùng với ban nhạc, Tetsurou đã nở nụ cười vô cùng gượng gạo và nói.
“Nao, ta có thứ này cho con. Một thứ rất tuyệt vời.”
“Tôi không muốn!”
“Ít nhất thì con cũng nên hỏi ta đó là cái gì chứ!”
“Vậy nói tôi nghe đi! Dù sao tôi dám cá là nó cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu!”
“Thái độ thờ ơ gì vậy chứ. Nếu như đó là thứ Nao thực sự muốn thì sao?”
“Thứ tôi muốn ư...ví dụ xem?”
“Ví dụ như...đúng rồi, một bà mẹ mới, trẻ đẹp dịu dàng thì sao?”
“Chỉ có mình ông muốn điều ấy thôi.”
Nhắc đến chuyện đó...Tetsurou không chỉ đã qua cái tuổi bốn mươi, thậm chí ông ấy còn đã từng ly hôn. Hàng xóm của chúng tôi vẫn xem ông ấy giống như một sinh viên đại học phải vĩnh viễn làm lại bài thi tốt nghiệp. Một người như ông không thể nào kết hôn đâu! Sao ông không đối mặt với sự thật đó đi?! Đến lúc để ông làm vậy rồi đó!
“Ta nghĩ thật không hay nếu để Nao làm tất cả những công việc nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp...vậy nên ta đã tích cực tham gia vào những nhóm hẹn hò ở các khách sạn để tìm cho con một người mẹ mới!”
“Thay vì thế tất cả sẽ được giải quyết nếu như ông chịu làm việc nhà!” Tất cả những gì ông làm chỉ là vật vờ ở nhà. Thậm chí ông còn chẳng chịu viết bài báo của mình nữa!
“Con thật quá đáng, Nao. Tại sao con lại nói như thế? Ta vẫn chăm chỉ làm việc cả ngày để có thể chu cấp cho con mà.”
“Thế để tôi hỏi ông câu này...vậy chuyện ông chơi PS2 suốt cả ngày là thế nào hả, mà nhân vật của ông đã đạt đến cấp ba mươi rồi sao?”
“À...Ừm, đó là vì hôm nay ta đang nghiên cứu âm nhạc của Sugiyama Koichi[note21062]. Dù sao thì, ông ấy cũng là một trong những người tiên phong phổ biến âm nhạc hiện đại đến với Nhật Bản!”
Tôi lập tức tắt phụt cái máy PS2, ngay sau đó tiếng hét của Tetsurou liền cất lên cùng với vẻ mặt kinh hoàng của ông ấy.
“Ta chỉ vừa mới lên cấp sáng hôm nay! Chết tiệt, sao con lại tắt nó!”
“Nhấc mông đi làm việc đi!”
Tôi đang chuẩn bị bữa tối thì Tetsurou lười biếng bước vào trong bếp. Có lẽ ông ấy đã được đánh thức bởi mùi súp miso. Ông ấy lên tiếng.
“Được rồi...quay trở lại chủ đề lúc trước.”
Chúng ta không cần quay trở lại chủ đề đó đâu! Chết tiệt! Tại sao ông ấy lại cứng đầu vậy chứ?!
“Nao, cầm lấy.”
Những thứ đang vung vẩy trước mặt tôi trong khi đang nấu ăn là...mấy tấm vé. Ngay khi tôi sắp sửa gạt chúng sang một bên, tôi liếc nhìn thấy những chữ ‘Nhạc trưởng: Ebisawa Chisato’. Và rồi tôi nhận ra động cơ của ông ấy, hứng thú của tôi ngay lập tức tịt ngóm.
“Là...công việc của ông, phải không…?”
“Ừm, đúng. Đó là lý do tại sao ta đưa chúng cho Nao.”
Nhạc trưởng nổi tiếng thế giới, Ebisawa Chisato. Người đặt cho ông ấy cái biệt danh khiếm nhã ‘Ebichiri’ không ai khác ngoài Tetsurou, người bạn cùng lớp với Ebisawa Chisato thời cấp ba và hồi ở Đại học m nhạc. Mọi người thường trao cho Tetsurou công việc phê bình những album hay buổi hòa nhạc của Ebichiri, có lẽ bởi vì họ nghĩ hai người họ có quan hệ rất tốt. Tuy nhiên, có vẻ như Tetsurou lại không quá thích thú với việc đánh giá âm nhạc của bạn mình, vậy nên hành động tiếp theo mà ông ấy sẽ làm khi gặp phải tình huống như thế này là...có thể các bạn sẽ thấy giật mình trước những gì mình sắp được nghe...đẩy công việc đó cho tôi. Đây cũng là lần đầu tiên ông ấy nhờ tôi đánh giá một buổi hòa nhạc.
“Không, tôi không làm được! Ông tự làm đi.”
“Ta cũng không muốn. Ta đã nhận công việc này mà không hỏi xem nhạc trưởng là ai. Xin con đó!”
Thêm nữa...tại sao lại có hai vé?
“Ta đang định sẽ tham dự buổi hòa nhạc với một vài người đẹp, vậy nên ta đã xin họ cho ta hai tấm. Con biết không, chúng là ghế VIP đấy?! Mỗi tấm trị giá tới bốn mươi ngàn yên[note21066]! Trời, Nao thật may mắn khi có thể có một buổi hẹn hò xa xỉ như vậy! Thế nên xin con đấy! Sẽ thật không hay nếu như bỏ trống ghế VIP, vậy nên hãy chắc chắn con sẽ đưa ai đó đi theo cùng mình. Ta cũng sẽ chi trả cho buổi tối ở khách sạn nữa!”
“Này Tetsurou! Đợi đã!”
Nhưng tất cả những gì Tetsurou làm là lẩm bẩm những thứ ngớ ngẩn ‘Metal slime, metal slime’ trong khi quay trở lại với thế giới của Dragon Quest.
Chết tiệt! Ông sẽ không được ăn tối nữa! Nhưng mặc cho cơn giận dữ của mình, tôi vẫn nhét hai tấm vé Tetsurou đã đưa vào trong túi.
Tôi chẳng thể làm gì khác được, bởi vì tôi cũng khá thích những màn biểu diễn của Ebichiri. Và không những được nghe miễn phí, tôi còn nhận được một ít nhuận bút từ bài báo đó nữa. Có lẽ thế.
Ngày hôm sau là lễ khai giảng. Tôi nghĩ tốt hơn mình nên mời ai đó cùng đi xem buổi hòa nhạc, vậy nên tôi đã mang những tấm vé ấy theo.
Khi đặt chân tới lớp trong ngày đầu tiên của tháng Chín trong năm học đầu tiên của bậc trung học, tôi cảm giác như những người bạn cùng lớp với mình đã thay đổi hoàn toàn. Kiểu như, một số trở nên rám nắng, trong khi những người khác lại nhuộm tóc.
“Tại sao Nao lại không hề bị cháy nắng một chút nào cơ chứ?”
“Đúng rồi, không phải các cậu đã ra biển tổ chức trại luyện tập sao?”
Mấy đứa trông chẳng thay đổi mấy tiến về phía tôi và hỏi.
“Mục đích của trại luyện tập là để luyện tập!”
Đó là trại luyện tập của Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc đồng quê...mặc dù chúng tôi cũng có đi bơi một chút.
“Thay vì thay đổi diện mạo, hẳn là cậu ấy đã thay đổi ở những chỗ chúng ta không thể thấy.”
“Đúng rồi. Kỳ nghỉ hè năm nhất đáng ra phải là lúc có những sự phát triển...ở nhiều khía cạnh khác nhau!”
“Vậy...Nao đã phát triển cùng với ai?”
“Chúng ta đang nói đến chuyện ba cô gái và một tên con trai cùng nhau tham gia trại luyện tập. Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, đúng không?”
Mấy tên trong lớp cũng ít nhiều cũng ghen tị với chuyện tôi là đứa con trai duy nhất trong số bốn thành viên của câu lạc bộ, nhưng tôi thật sự ước rằng ít nhất họ cũng có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra trước khi cuống cuồng tị nạnh với tôi...Tôi không chỉ phải làm tất cả những chuyện nấu nướng và giặt giũ, mà còn có rất nhiều chuyện rắc rối đã xảy ra.
“Thật không thể tha thứ được! Nói thật ngay! Cậu đã phát triển với Ebisawa đúng không?”
“Là Ebisawa, đúng không?”
“À...Dù lúc này các cậu có đang tưởng tượng ra cái gì thì điều đó cũng không xảy ra đâu.”
“Tránh ra. Đừng có mà đứng chắn đường.”
Đột nhiên có giọng của một cô gái cất lên từ phía sau đám đông, khiến cho đám con trai chạy tan tác như đàn chim hoảng loạn.
Mái tóc màu hạt dẻ, làn da trắng trẻo và cặp mắt xanh to tròn...Tất cả đều cảm giác khá xa rời với thực tại. Vậy nên ngay cả khi đã bốn tháng trôi qua kể từ ngày Mafuyu chuyển tới trường chúng tôi, tôi vẫn không dễ để tin khi nhìn thấy cô ấy mặc bộ đồng phục trường mình.
“C, chào…”
Tôi bật ra một câu chào khá gượng gạo. Mafuyu quay đầu lại nhìn tôi tức giận, rồi khẽ gật đầu và nói nhẹ như bong bóng, “...Chào.”
“O, oa, Công Chúa vừa mới ban cho cậu ta một lời chào!”
“Mình thật không thể tin vào chuyện này được!”
Mafuyu phóng ánh mắt dữ dằn về phía những tên đang làm loạn lên, rồi ngồi xuống vị trí của mình ở ngay bên cạnh tôi.
“Đây. Mình đại khái cũng ghi nhớ tất cả chúng rồi.”
Mafuyu lấy từ trong cặp mình ra vài chiếc đĩa CD. Chúng là những album của The Smashing Pumpkins[note21065] mà tôi đã cho cô ấy mượn ngày hôm qua. Vì cô ấy là tay ghi-ta trong ban nhạc của chúng tôi, cô ấy đã nghiên cứu rất nhiều thể loại ban nhạc rock.
“Thế nào?” Đợi đã, cô ấy chỉ mất đúng một ngày để ghi nhớ tất cả chúng sao?
“Mình không thực sự thích chúng lắm, nhưng mình có thể dùng chúng để tham khảo.”
Cuộc trò chuyện của chúng tôi chấm dứt tại đó.
Nhưng cho dù vậy, tất cả những điều này đã có thể coi là một tiến bộ vượt bậc. Trở lại khi cô nàng vừa mới chuyển tới đây, Mafuyu đã cư xử hệt như một con mèo bị thương sợ ra khỏi cái lỗ mà mình đang ẩn nấp. Sau khi mùa xuân kết thúc, chúng tôi đã dành một mùa hè ở cạnh nhau và chinh phục buổi biểu diễn live đầu tiên của mình, tất cả những chuyện ấy đã rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa tôi lại đôi chút.
Dù ngoài mặt, có thể nó chỉ trông như rốt cục cô ấy cũng đã sẵn lòng chào hỏi tôi vào buổi sáng. Đám con trai đang nhòm ngó từ xa cũng đang tích cực bàn tán. “Vậy hai người đó đã đi xa tới mức nào chứ?” “Nếu buổi sáng họ đã chào nhau, thì có lẽ họ cũng chúc nhau ngủ ngon nữa…” Im ngay, mấy người thật phiền phức!
Và sau đó...Tôi kiểm tra xem những tấm vé có còn trong túi mình không.
Tôi không nghĩ việc này sẽ có tác dụng, nhưng tôi vẫn cố hỏi.
“À đúng rồi, Mafuyu, trong tất cả những bản giao hưởng của Dvořák[note21063], cậu thích bản nào?”
Đám bạn cùng lớp xung quanh chúng tôi cau mày. Cũng không thể trách họ được...Đó không phải một câu hỏi mọi người nghĩ mình sẽ được nghe thấy trong một lớp trung học vào buổi sáng.
“Tại sao cậu lại hỏi vậy?” Mafuyu nghiêng đầu thắc mắc.
“À...ừm, cứ coi đó là một bài khảo sát đi.”
“Bản số ba[note21067] và bản số năm[note21068].”
Khó nhằn thật, nhưng xem ra tôi vẫn còn hy vọng.
“Thế còn Tchaikovsky[note21064] thì sao?”
“Bản giao hưởng Manfred[note21069].”
“Hai người đúng thật là cha con. Ngay cả sở thích cũng giống nhau.”
“Cậu đang nói gì vậy?”
Tôi nhẹ nhàng lấy ra hai tấm vé và đặt trước mặt Mafuyu. Những bản nhạc sẽ được biểu diễn là bản Overture 1812[note21070], Bản giao hưởng Manfred của Tchaikovsky và Bản giao hưởng Số Năm của Dvořák...thêm nữa Ebichiri sẽ là người chỉ huy. Nét mặt của Mafuyu cứng đờ ra khi vừa nhìn thấy chúng.
“...Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Ừm...Tetsurou đã cho mình những thứ này, và...có hai tấm vé, vậy nên mình đang cố mời ai đó đi cùng với mình.”
“Thật ngớ ngẩn. Tại sao mình lại muốn xem buổi hòa nhạc của Papa chứ?”
Nói rồi Mafuyu quay ngoắt đầu về phía bảng. Cô ấy thật sự rất ghét cha mình, vậy nên tôi đã biết mời cô ấy chỉ là chuyện tốn công vô ích.
“Cậu ta thất bại rồi~” “Cậu ta đã bị từ chối~” “Hóa ra thực sự chẳng có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ cả!” “Nao, cậu đúng là có gan mới dám rủ cô ấy đi hẹn hò ngay trong lớp đấy.” Đám bình luận viên này đúng là phiền phức mà!
“Vậy nghĩa là đối tượng của Nao thực ra lại là Aihara sao?”
“Ừ, đó hẳn phải là Aihara. Cô nàng gần như chẳng khác nào vợ cậu ấy cả!”
“Ai đang nhắc tới mình đấy?”
Cánh cửa phía sau chúng tôi đột nhiên mở ra, một giọng nói vọng vào bên trong. Đám bạn cùng lớp quanh tôi giật mình nhảy dựng lên.
“Chào buổi sáng! Này Nao, nghe này. Mình đã quên mất hôm nay là ngày bắt đầu học kỳ hai! Vì chúng ta thường tới trường muộn hơn trong suốt cả kỳ nghỉ hè, vậy nên cuối cùng hôm nay mình đã ngủ tới tận chín giờ. Tại sao cậu không đánh thức mình hả?!”
Chiaki bước ngang qua tôi và Mafuyu rồi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt tôi. Đúng là một cựu thành viên của câu lạc bộ Judo, Chiaki thường buộc mái tóc ngắn sang một bên bằng một sợi dây chun. Trong cặp cô ấy có nhét dùi trống và vài cuốn tạp chí cũ được gia cố bằng băng keo, vậy nên cô ấy có thể tập chơi ở một chỗ trống trên mái nhà hay đâu đó.
“Ồ? Cái gì thế này?” Cặp mắt sắc bén của Chiaki đã nhìn thấy những tấm vé trên bàn tôi.
“Một buổi hòa nhạc. Cậu có muốn đi không? Nhưng mà nó là hòa nhạc cổ điển…”
“Liệu những người xung quanh có bỏ qua cho mình nếu như mình ngủ gục và nói mớ không?”
Vậy thì đừng có ngủ!
“À, vậy ra nhạc trưởng là cha của Mafuyu à? Đây là biểu diễn live đúng không? Họ có trình diễn những thứ như màn cổ vũ của Ebichiri hay điệu nhảy của Ebichiri không?”
Tôi không thể không thở dài, tôi thật sự chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi đưa Chiaki đi cùng với mình nữa…
Vì hôm đó là lễ khai giảng nên chúng tôi đã có một tiết chủ nhiệm rất dài vào buổi chiều. Nữ thủ tướng của lớp chúng tôi, lớp trưởng Terada, bước lên trên bục rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ thảo luận đến chủ đề của ngày hôm nay.”
Terada đẩy cặp kính lên, còn đại diện cho các nam sinh (tức đầy tớ của Terada) bắt đầu đi phát tài liệu.
“Sẽ có một cuộc thi hợp xướng diễn ra vào cuối tháng này, vậy nên chúng ta phải chọn ra một nhạc trưởng, một người đệm đàn và những người khác trong dàn cán bộ.”
Nghĩ lại thì, tôi nhớ đúng là có chuyện ấy. m nhạc đã từng được giảng dạy như một môn học chính khóa ở trường chúng tôi, vậy nên hàng năm nhà trường có truyền thống tổ chức một cuộc thi hợp xướng giữa các lớp. Đó cũng là một sự kiện rất lớn. Tại bất cứ ngôi trường bình thường nào khác, có lẽ sự kiện ấy sẽ được tổ chức trong nhà thể chất hay đâu đó, nhưng ở trường chúng tôi, cuộc thi hợp xướng sẽ được tổ chức trong một nhà hát có thể chứa tất cả học sinh và giáo viên.
Tôi liếc nhanh qua những thông tin về cuộc thi hợp xướng được in trên tài liệu. Bản nhạc bắt buộc là Ave verum corpus[note21071] của Mozart. Một lựa chọn rất hợp lý. Bài hát đó ngắn và lại dễ nhớ.
“Vì lớp của chúng ta đã chọn Nao làm nhạc trưởng, tất cả những gì chúng ta cần làm là quyết định xem ai sẽ là người đệm đàn.”
“Cậu ấy nói đúng…”
“Nao là người duy nhất có thể làm điều đó!”
“Này, đợi chút đã!”
Khi ngỏng đầu lên, tôi nhận ra tất cả mọi người trong lớp đều đã nhìn mình.
“Cậu không sẵn lòng làm nhạc trưởng ư?” Terada nói với tôi bằng giọng hăm dọa, như thể cô ấy là người đại diện cho tất cả mọi người vậy. “Không phải cha cậu là một nhà phê bình âm nhạc à?”
“Hai chuyện đó chẳng liên quan gì đến nhau hết! Quyết định theo cách nào dân chủ hơn đi!”
“Được. Nao, hãy kể tên ba nhạc trưởng cậu yêu thích nhất”, Terada nói.
“Tại sao chứ?”
“Đó là một phần trong quá trình dân chủ.”
Gì vậy chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng không ai trong lớp dám cãi lại Terada.
“Hừm...Eugene Ormandy, Geogre Szell và Charles Munch.”
“Được rồi...Terada đặt tay lên bục và quét một lượt khắp cả lớp. “Nếu có bất cứ ai ngoài Nao có thể kể tên hai nhạc trưởng khác hoặc nhiều hơn thì hãy giơ tay lên.”
Một sự im lặng giáng xuống lớp chúng tôi như thể đã mười hai ngàn năm đã trôi qua kể từ thảm họa bụi phóng xạ. Đừng nói tới chuyện giơ tay, còn chẳng có ai nhúc nhích một ly nào cả.
“...Vậy chuyện này đã được quyết định. Nao sẽ là nhạc trưởng.”
Tôi nói không nên lời trước tuyên bố tàn nhẫn của Terada, cảm giác như tôi có thể nghe thấy âm thanh của nền dân chủ sụp đổ xung quanh mình vậy.
“Rồi tiếp theo, ứng cử viên cho vị trí đệm đàn.”
Ngay khi cô ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người trong lớp đều thận trọng quay đầu lại nhìn vào chiếc bàn bên cạnh tôi. Ban đầu tôi cũng bối rối trước những gì đang xảy ra nhưng rồi cũng mau chóng hiểu được.
Nếu chúng tôi suy nghĩ xem trong lớp mình ai là người biết đánh piano, người đầu tiên xuất hiện trong đầu chỉ có thể là...Mafuyu. Bởi vì cô ấy đã giành chiến thắng trong cuộc thi piano quốc tế được tổ chức ở Đông u khi mới mười hai tuổi...nữ thần đồng dương cầm trẻ tuổi nhất.
Tuy nhiên, vì một lý do nhất định cô ấy đã không còn muốn chơi piano nữa, một lý do mà tất cả mọi người ở đây chứ không phải chỉ mình tôi đều hiểu rất rõ. Nguyên nhân gây ra chuyện đó có lẽ là do vấn đề về mặt tâm lý nhưng, ngón giữa, ngón nhẫn và ngón út trên bàn tay phải của Mafuyu đều không thể cử động một cách bình thường.
Nhưng trước đây Ebichiri đã nói rằng, tình trạng của Mafuyu đã tiến triển đáng kể kể từ khi cô ấy gặp tôi, và tôi cũng đã từng nhìn thấy Mafuyu lén chơi piano lúc ở trại luyện tập.
Rồi thì...vấn đề trong lòng cô ấy còn nghiêm trọng hơn nhiều so với vấn đề thể chất. Chuyện đó xảy ra trong một buổi hòa nhạc ở Anh...khi Mafuyu sắp sửa chơi nốt đầu tiên trong bản sonata của Chopin thì những ngón tay của cô ấy không thể nào cử động được. Mafuyu vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau những tổn thương từ sự cố đó, vậy nên ngay cả khi đây chỉ là một cuộc thi của trường, có lẽ cô ấy cũng không thể nào chơi piano trên sân khấu được…
Đó là lý do tại sao không một ai dám đề xuất để cô ấy chơi piano.
Tất cả mọi người chỉ lặng lẽ quan sát nét mặt của Mafuyu. Rốt cục, chẳng có ai được đề cử được bất cứ người nào vào vị trí đệm đàn cả.
“Ồ? Vậy em là nhạc trưởng cho lớp ba năm nhất sao?”
Vì một lý do nào đó, Kagurazaka-senpai mỉm cười vô cùng hạnh phúc trong khi nói câu ấy. Thật ra chị ấy là người đầu tiên trong số chúng tôi tới phòng luyện tập, vậy nghĩa là có thể chị ấy đã tham gia vào những tiết học trong buổi sáng. Ý tôi là, chị ấy là một trong những học sinh vô ý thức thường xuyên bỏ tiết nguyên cả ngày và chỉ tới trường sau khi tan học.
“Lớp Senpai là lớp hai năm hai đúng không? Lớp chị đã chọn được nhạc trưởng chưa?”
“Ừm, chị đã được chọn làm nhạc trưởng ngay tắp lự...giống y như năm ngoái. Chị đã ngứa ngáy muốn thi thố lắm rồi đấy.”
“Senpai không hát ư? Sao vậy ạ?” Chiaki hỏi.
Tôi cũng tò mò chuyện ấy. Senpai là giọng ca chính trong ban nhạc chúng tôi, vậy nên không phải sẽ tốt hơn nếu chị ấy đứng hát thay vì làm nhạc trưởng sao?
“Niềm vui em cảm nhận khi được những khán giả sau lưng mình tán dương là một trải nghiệm độc nhất vô nhị! Công việc duy nhất trên đời này cho phép em trải qua điều đó là làm nhạc trưởng. Chị nhớ...Ebisawa Chisato đã từng nói điều gì đó tương tự như vậy trong một bài phỏng vấn của mình.”
“Bởi vì ông ta là một kẻ tự phụ.”
Mafuyu lẩm bẩm, cô ấy đang lau chùi cây ghi-ta của mình bằng một tấm giẻ. Qua giọng điệu của cô nàng, có vẻ như Mafuyu thật sự thấy khó chịu với cha mình chứ không phải đang cố chỉ trích ông ấy.
“Chị nghĩ mình có thể sẽ khá thân thiết với cha em đấy. Liệu chúng ta có thể mời ông ấy tới xem cuộc thi hợp xướng được không? Ông ấy sẽ sẵn lòng tới đây nếu như không vướng vào lịch trình của mình chứ nhỉ?”
“Chắc chắn là không!”
Mafuyu từ chối đề nghị của Senpai với một vẻ đáng sợ trên gương mặt.
“À, nói đến chuyện đó…” Cuộc trò chuyện về Ebichiri nhắc tôi nhớ đến buổi hòa nhạc, vậy là tôi rút hai tấm vé ra. “Chị có thích đi xem cái này không, Senpai? Mặc dù đó chỉ là vé mời miễn phí…”
Nụ cười đang nở trên gương mặt Senpai bỗng biến mất khi chị ấy tóm lấy tấm vé từ tôi. Chuyện gì vậy? Có phải chị ấy có công chuyện vào hôm có buổi hòa nhạc không? Hay những bản nhạc quá nặng đô so với sở thích của chị ấy? Bản giao hưởng số năm của Dvořák không phải vấn đề quá lớn, nhưng có lẽ Manfred không phải dành cho tất cả mọi người…
“Có hai tấm vé...vậy nghĩa là em cũng sẽ đi cùng à?”
“Ể? À, vâng, là vì Tetsurou đã lại một lần nữa đẩy công việc của ông ta sang cho em. À, ừm...chị không phải cố gắng nếu như chị không muốn đâu.”
“Không. Chắc chắn chị sẽ thu xếp công việc trong ngày hôm đấy! Chị có thể coi đây là một lời mời đi hẹn hò, đúng không?”
“Ể?” Hở? Cái gì cơ?
“Chưa đầy một tháng kể từ cái đêm cuồng nhiệt đó...chị không bao giờ tưởng tượng được là cậu nhóc sẽ lại chủ động mời mình. Chị rất muốn biến niềm hạnh phúc của mình thành những lời lẽ bất tận thủ thỉ vào tai em, nhưng vì lúc này còn những người khác ở quanh đây, ta hãy để điều ấy cho buổi tối hôm đó.”
Xin chị đừng nói những điều như vậy, bằng không những người đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra kia sẽ hiểu lầm mất! Mà chị nói cái đêm cuồng nhiệt đó là có ý gì chứ…
“...Cho buổi tối hôm đó?”
“Bởi vì buổi hòa nhạc được tổ chức ở Tokyo đúng không? Màn trình diễn có lẽ sẽ kết thúc vào khoảng tám giờ tối và Ebichiri thường sẽ đáp lại lời kêu gọi một màn encore của khán giả. Và sau buổi hòa nhạc bọn chị cần đi ăn tối, vậy nên thay vì quay trở về nhà ngay sau đó, tốt hơn bọn chị nên ở lại qua đêm.”
“Không được!” Mafuyu đột nhiên đứng bật dậy.
“Trời...Senpai! Chị đang nói cái gì vậy!”
Chiaki cũng đứng lên. Theo phản xạ tôi lùi lại một bước.
“Chị khá thích nhìn vẻ ghen tị đáng yêu của hai em đó!”
Senpai ôm lấy Chiaki, người đang bước về phía chị ấy, và đặt một nụ hôn lên trán cô nàng.
“Đừng nghĩ chỉ thế này là em sẽ bỏ qua cho Senpai!” Chiaki vẫn còn đương hằm hằm mặc dù đang được ôm trong vòng tay của Senpai. Tôi đã quen chứng kiến cảnh tượng ấy, vậy nên cũng không quá bất ngờ. Senpai thật sự rất thích bỡn cợt với những cô gái và Chiaki tham gia vào ban nhạc này cũng bởi vì Senpai. Cậu ấy có lý do để nổi giận, ngay cả khi Senpai chỉ đang nói đùa mà thôi. Nhưng...ừm, tại sao Mafuyu cũng tức giận cơ chứ? Cô ấy thậm chí còn đang lườm tôi đầy bực bội nữa…
“Em đang ghen tị với chị sao, đồng chí Ebisawa? Hay lẽ nào...em cũng muốn đi cùng?”
Senpai ôm Mafuyu từ phía sau, rồi giơ tấm vé ra ngay trước mặt Mafuyu. Mafuyu nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, mặt đỏ bừng lên.
“Vậy...chị sẽ tham gia buổi hòa nhạc cùng với cậu nhóc, đúng không?”
“...Không được.”
“Em nghe thấy em ấy nói gì rồi đó, cậu nhóc.”
Senpai ném tấm vé trở lại cho tôi. Có vẻ như Senpai rất thích thú khi tình thế thay đổi kì quặc thế này.
“Vé là của em, vậy nên em nên quyết định mình sẽ đưa nó cho ai. Tuy nhiên...có vẻ như đồng chí Ebisawa và đồng chí Aihara đều không sẵn lòng đi thì phải?”
“Kyouko, chị thật quá quỷ quyệt.”
Mafuyu phản đối, cô ấy tiếp tục vùng vẫy trong vòng tay của Senpai. Mafuyu là người duy nhất trong trường gọi Senpai bằng tên, và bởi vì họ lúc nào cũng ôm nhau như thế này, những hiểu lầm về Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc đồng quê ngày càng trở nên trầm trọng hơn.
Thế rồi tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện...Nếu tôi đưa vé cho Mafuyu và dùng buổi hòa nhạc là cái cớ để một lần nữa thuyết phục cô ấy, có lẽ đó sẽ là một cơ hội tốt để đưa mối quan hệ giữa cô ấy và cha mình tốt đẹp trở lại nhỉ?
Nhưng...với tình thế lúc này, sẽ hơi kỳ quặc nếu như tôi đưa vé cho Mafuyu…
“Thế này thì sao? Tấm vé sẽ dành cho người chiến thắng trong cuộc thi nào đó mà tất cả chúng ta đều tham gia.”
Một nụ cười dữ dằn hiện ra trên khóe miệng Senpai.
“Nếu là như thế, chắc chắn Senpai sẽ chiến thắng!”
Chiaki kêu ca. Tôi cũng nghĩ giống như cô ấy. Senpai yêu mấy thứ như đánh cược và thi thố, và nhờ những mưu mô tinh vi của mình, trước giờ chị ấy chưa bao giờ để thua một lần nào cả.
“Chị có thể tự khiến mình gặp bất lợi! Đồng chí Ebisawa và đồng chí Aihara có thể cùng nhau lập thành một đội, và chị sẽ chỉ có một mình. Chị cũng cho phép cậu nhóc đứng về phe hai em nữa. Một chọi ba. Vậy thì sao?”
Có chút kì lạ khi những điều kiện lại tốt đến thế, đúng không? Senpai hẳn rất tự tin vào bản thân mình khi đưa ra một điều kiện như vậy. Ngay khi tôi sắp sửa thốt ra điều gì đó, Mafuyu đột nhiên ngẩng đầu lên rồi nói.
“Được.”
“Chị thật sự rất vui mừng đấy, đồng chí Ebisawa.”
Senpai hôn nhẹ lên trán Mafuyu. Mặt Mafuyu lập tức đỏ tưng bừng, cô nàng mau chóng đẩy cặp môi của Senpai ra.
“Nếu Mafuyu đồng ý, vậy em cũng theo!”
Ừm, hai cậu, bình tĩnh đã! Đừng chấp nhận thi đấu khi còn chưa biết các cậu sẽ thi gì chứ!
“Vậy chúng ta sẽ thi gì?”
“Thế này thì sao...một cuộc thi chịu đựng trong phòng tắm hơi và chúng ta có thể đụng chạm lẫn nhau?”
“Chị chỉ muốn sờ soạng hai cô ấy thôi!”
“Cậu nhóc cũng có thể tham gia mà, được chứ?”
“Em hiểu rồi, em có thể chắc chắn chị sẽ không chạm tới họ...Không đợi đã, đó không phải là vấn đề ở đây! Em là một thằng con trai đó!”
Bà chị này chắc chắn có thể thu xếp một phòng tắm hơi cho cả nam lẫn nữ, vậy nên đó thật sự là một đề nghị đáng sợ.
“Nếu em phản đối trò tắm hơi, vậy thì một cuộc thi ăn và chúng ta có thể đụng chạm lẫn nhau thì sao?”
“Thi ăn thì đụng chạm vào người khác để làm gì chứ? Mà chị thôi chăm chăm đến chuyện cố gắng sờ mó người khác đi!”
“Vậy thì...vì chúng ta đang nói tới bốn người ở đây nên mạt chược sẽ là lựa chọn tốt đấy.”
“Em không biết luật của trò mạt chược”, Mafuyu lập tức thừa nhận.
“Đơn giản thôi. Người ít điểm nhất sẽ phải cởi đồ.”
“Đừng có dạy cậu ấy những thứ vớ vẩn!”
“Vậy luật của em là người thắng phải cởi đồ sao? Chị cũng chẳng quan tâm nếu em cứ khăng khăng với chuyện cởi đồ đâu.”
“Em không có cởi đồ. Và xin chị đừng có quên mục đích ban đầu của cuộc thi!”
Sau khi đưa ra một tràng dài những đề xuất khiếm nhã, Senpai cuối cùng cũng nói với thái độ nghiêm túc.
“Vậy thế này thì sao. Bởi vì chúng ta là bốn nhạc công đang thi đấu với nhau, hãy quyết định người thắng cuộc bằng âm nhạc!”
Senpai nhìn vào mặt tôi, Chiaki và Mafuyu...Xem xét lại thì, tất cả những trò hề điên khùng kia có lẽ chỉ là một phần trong kế hoạch của Senpai để buộc chúng tôi phải miễn cưỡng chấp nhận đề xuất của chị ấy.
“Vậy người thắng cuộc sẽ được quyết định thông qua cuộc thi hợp xướng!”
Lời đồn đại về cuộc đối đầu đã lan ra khắp lớp tôi ngay ngày hôm sau.
“Mình nghe kể mấy người các cậu sẽ thi đấu với Kagurazaka-senpai và Nao sẽ phải cởi đồ nếu như để thua hả?”
“Cậu cởi đồ làm gì chứ? Chắc chắn người cởi đồ phải nên là Aihara hay Ebisawa!”
Có vẻ như họ đã nhận được vài thông tin kỳ quặc...Còn với Terada, cô ấy nhìn tôi bằng cặp mắt rưng rưng và nói.
“Mình thực sự rất vui khi thấy Nao tích cực đến thế với chuyện làm nhạc trưởng.”
Không, cậu nhầm rồi. Tôi không có một tí động lực nào hết.
Luật của cuộc thi rất đơn giản. Lớp của Senpai sẽ đấu với lớp của chúng tôi, và người chiến thắng sẽ là lớp có điểm số cao hơn. Có tất cả hai mươi tư lớp trong trường, nhưng dù vậy họ chỉ công bố kết quả của năm lớp dẫn đầu…‘Không thể nào cả hai lớp chúng ta đều không nằm trong bảng xếp hạng được, bởi vì chắc chắn lớp của tôi sẽ nằm trong top năm’...đó là điều mà Senpai đã quả quyết.
“Vậy nghĩa là Kagurazaka-senpai sẽ cởi đồ nếu như chúng ta giành chiến thắng sao?” Một trong số những tên ngốc thốt lên, khuấy động tất cả những đứa xung quanh cậu ta.
“Mọi người, hãy cho mình mượn sức mạnh.”
Tất cả đám con trai cùng giơ nắm tay lên trời đáp lại tiếng gọi của Chiaki. Thôi nào! Mấy người các cậu phấn khích vì chuyện gì cơ chứ? Tuy nhiên, tôi lại là người kinh ngạc nhất khi Mafuyu nói, “Tôi sẵn lòng làm người đệm đàn trong lúc chúng ta luyện tập.”
“Công Chúa...có thật là được không?”
Terada lo lắng hỏi từ trên bục. ‘Công Chúa’ là biệt danh mà Terada đã nghĩ ra cho Mafuyu sau rất nhiều khó khăn, và giờ những cô gái khác trong lớp cũng gọi Mafuyu bằng cái tên đó. Có thể trông như họ làm thế vì nể trọng Mafuyu, nhưng thật ra đó là cách để họ trêu chọc cô nàng.
“Không sao. Dù gì tôi cũng chẳng thể hát được.”
Mafuyu vừa nói vừa liếc về phía tôi.
“Nếu chỉ là trong lúc luyện tập thì không sao. Tôi có thể làm được nếu như người biên soạn bản nhạc ấy là Naomi.”
Tôi gật đầu mà chẳng hề suy nghĩ. Mafuyu thật sự đã nói rằng cô ấy muốn chơi piano...Có phải cô ấy rất muốn chiến thắng không?
Sẽ không khó để biên soạn một bản nhạc piano cho bài hát bắt buộc, và Mafuyu cũng có thể chơi được nó mặc dù bị giới hạn về số ngón tay vẫn còn khả năng cử động mà cô ấy có nếu như tôi bỏ đi một vài nốt. Dù sao cô ấy vẫn giỏi hơn nhiều những người không hề có kinh nghiệm chơi piano trước đây.
“Quyết định thế đi. Chúng ta sẽ đưa ra phần còn lại của kế hoạch sau khi đã chọn ra được bài hát tự chọn cho mình.”
Mafuyu đồng ý với đề xuất của Chiaki.
Sau giờ học ngày hôm đó, chúng tôi cử hai người tới lớp Kagurazaka-senpai để thu thập thông tin xem địch thủ của chúng tôi đã chọn bài nào làm bài hát tự chọn, nhưng...chỉ có một trong số họ quay trở về.
“Để cho mình có thể trốn thoát, cậu ấy...u~…”
Tên gián điệp còn sống sót bụm miệng không nói gì thêm nữa. Diễn quá đà rồi đó!
“Nhưng mà...không sao đâu! Cậu ấy là một người hết mực trung thành, vậy nên không cần biết cậu ấy có bị họ tra tấn thế nào đi chăng nữa, cậu ấy cũng sẽ không bao giờ tiết lộ ra lớp chúng ta đâu!”
“Họ có thể đoán ra điều đó từ huy hiệu của cậu ta…”
“Ồ, ra thế. Chúng ta tiêu rồi!”
Tên gián điệp của chúng tôi phát khùng lên sau màn tsukkomi của tôi. Cậu bị chậm tiêu hả?! Ngay cả khi không có huy hiệu, vẫn có khả năng có ai đó đã nhận ra mặt cậu ta!
“Vậy hai cậu đã tìm ra bản nhạc họ chọn là gì chưa?” Terada hỏi.
“Chưa. Bọn mình đang tranh luận về đồng phục nữ sinh. Tên đó đã phản đối lại quan điểm của mình về đồng phục cổ động, vậy nên mình không thể không cãi lại. Và bọn mình đã bị tóm như thế.”
“Mấy người đúng là vô dụng hết mức mà.”
“Cả hai người không cần quay về đây làm gì hết!”
Sau khi nghe được hành động ngốc nghếch của họ, động lực của tôi, thứ ngay từ đầu vốn đã thấp sẵn rồi, thậm chí còn tụt thê thảm hơn nữa.
Cuốn băng về cuộc thi hợp xướng năm ngoái đã giáng cho chúng tôi một đòn cú đòn đau. Người chiến thắng năm ngoái là lớp một năm nhất, hay nói cách khác, lớp của Kagurazaka-senpai.
Người mặc bộ tuxedo chỉn chu với mái tóc búi cao không phải ai khác ngoài Kagurazaka-senpai. Bản nhạc tự chọn của họ là hợp khúc Kikoeru[note21072] của Niimi Tokuhide. Những tiết tấu khác nhau của bài hát rõ ràng không lẫn đi đâu được, và thêm vào đó là sự phối hợp tỉ mỉ. Chúng tôi đã bị nó mê hoặc mặc dù đang xem băng video trong khi ngồi trên chiếc ghế cứng ngắc và không hề thoải mái của lớp học.
“Chẳng trách họ giành được giải nhất…”
“Người ta nói họ là lớp năm nhất đầu tiên từng chiến thắng cuộc thi.”
Đám bạn cùng lớp với tôi lặng lẽ bàn tán trong bóng tối. Có vẻ như chúng tôi chẳng có lấy một cơ hội chiến thắng nào cả. Ừm, dù sao thì ngay từ đầu chuyện Senpai chiến thắng với tôi cũng chẳng phải vấn đề.
Để tự khiến mình gặp bất lợi, Senpai đã đề xuất cuộc đấu một chọi ba. Có thể chúng tôi trông như có lợi thế gấp ba lần chị ấy, nhưng vì cuộc thi là đối đầu giữa hai lớp, chúng tôi chẳng kiếm được chút lợi thế thật sự nào từ việc đó cả. Cái cách Senpai ngụy biện vô cùng đáng ngưỡng mộ ấy vẫn chẳng hề thay đổi, và nó đã đưa chị ấy vào một vị thế thuận lợi trên chiến trường.
Tôi khẽ thở dài. Lúc đó, tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào má mình...Mafuyu đang chăm chú nhìn tôi chằm chằm từ bên cạnh.
“Ư, ừm...Chuyện gì thế?”
Từ lúc đoạn băng kết thúc, cho tới khi những bóng đèn trong lớp được bật sáng trở lại, Mafuyu vẫn nhìn tôi.
“Cậu thực sự nghĩ rằng chúng ta không thể chiến thắng sao?”
Cuối cùng Mafuyu cũng cất lời khi những người bạn cùng lớp bắt đầu rời khỏi phòng nghe nhìn.
“Nhưng...cậu cũng vừa xem băng rồi, đúng không?”
“Màn trình diễn đó...trông ấn tượng hơn nhiều so với thực tế.”
“Những gì đồng chí Ebisawa nói không hề sai~”
Đó là điều Kagurazaka đã thừa nhận trong buổi luyện tập của ban nhạc ngày hôm đó.
“Có một vài kĩ thuật giúp tăng cơ hội chiến thắng cuộc thi hợp xướng. Ví dụ như, các em có thể chủ động nhấn mạnh vào nội lực của giọng hát, chọn một bản nhạc nhiều tông, khua đũa một cách quá đà...rồi kiểu kiểu thế.”
“Em hiểu…”
“Thêm nữa, tất cả các giám khảo đều không có kinh nghiệm về âm nhạc!” Chiaki nói thêm. Vậy ra đó là lý do tại sao Mafuyu nói rằng nó trông ấn tượng hơn nhiều so với thực tế sao? Bởi vì đó là một màn biểu diễn để lừa phỉnh dân ngoại đạo à?
“Không phải.”
Mafuyu lắc đầu trong khi tiếp tục chỉnh âm cho cây đàn của mình.
“Đó là là một màn biểu diễn đề lừa phỉnh ‘những người ngoại đạo bị buộc phải trở thành giám khảo nhưng lại không sẵn lòng thể hiện sự thiếu chuyên môn của mình’.”
...Tôi hiểu rồi. Bất cứ dân chuyên nghiệp nào dù mới vào nghề cũng có thể phân biệt màn biểu diễn là tốt hay dở, tuy nhiên các giám khảo lại đang đi tìm ‘những lý do’ để quyết định xem liệu mình nên đánh giá màn biểu diễn ấy cao hay thấp. Và đó là điều mà Senpai mưu mẹo của chúng tôi đã nhắm tới với chiến thuật của mình.
“Chị sẽ chọn một chiến thuật khác nếu như tiêu chí đánh giá dựa trên khảo sát học sinh. Nhưng vì chỉ có đúng bốn giám khảo, sẽ tốt hơn nhiều nếu chọn một bản nhạc theo sở thích của họ.”
“Nhắc mới nhớ, so với lớp của Senpai, bản nhạc tự chọn của các chị thực sự rất dè dặt.”
Tôi đã nghĩ họ sẽ chọn một bản nhạc rock, nhưng bản nhạc họ chọn lại nghe giống một màn đồng ca hơn nhiều. Điều đó khá là thất vọng.
“Một trong những giám khảo năm ngoái là giáo viên môn xã hội học, một người ủng hộ mãnh liệt cho sự tự do.”
Tôi thở dài. Senpai đúng là đã cân nhắc tới ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất...Bài hát họ biểu diễn, Kikoeru, được sáng tác trong thời kỳ Chiến tranh Vùng Vịnh, đó là một bài hát ủng hộ hòa bình và bảo tồn thiên nhiên. Nó hẳn là một bản nhạc rất sâu sắc với giáo viên môn xã hội học.
“Vậy...năm nay lớp chị sẽ hát bài nào?” Chiaki hỏi.
“Bọn chị đã lựa chọn một bản nhạc rock.”
“Ể? Bài nào vậy ạ?”
“Đó là bí mật. Việc hỗ trợ cho đối thủ của chị kết thúc tại đây.”
Senpai nắm lấy cây ghi-ta của mình và đứng dậy.
“Hãy bắt đầu buổi luyện tập của chúng ta nào! Chúng ta không thể chỉ tập trung vào mình cuộc thi hợp xướng được, lễ hội văn hóa cũng sắp tới rồi.”
Senpai là người duy nhất trong số bốn thành viên của Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc đồng quê đi xe đạp tới trường. Vậy cũng có nghĩa là chúng tôi có thể sử dụng khoảng thời gian đi bộ tới nhà ga sau giờ luyện tập để thảo luận kế hoạch cho cuộc đấu.
“Hạn chót để chúng ta quyết định bản nhạc tự chọn là khi nào? Cuối tuần này à? Vậy thì chúng ta phải tích cực suy nghĩ hơn nữa~”
Chiaki đung đưa chiếc cặp của mình trong khi bước đi giữa con phố mua sắm. Cặp mắt cô ấy bừng bừng nhiệt huyết mà chỉ một thành viên trong các câu lạc bộ thể thao mới có, điều đó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.
“Giám khảo năm nay là những ai?”
Mafuyu hỏi từ bên cạnh tôi.
“Năm nào hiệu trưởng và cô Maki cũng là những giám khảo cố định. Còn ai khác nữa nhỉ…”
Cô Maki là giáo viên môn âm nhạc và cũng là cố vấn của Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc đồng quê. Đó là lý do tại sao Chiaki lại hỏi, “Vậy nghĩa là chúng ta có thể mua chuộc cô Maki, đúng không?”
“Vấn đề là, nếu như có thể làm được chuyện đó thì chị Kyouko sẽ đi trước chúng ta một bước”, Mafuyu đáp lời. Họ tiếp tục tích cực trao đổi ý kiến và phớt lờ sự hiện diện của tôi cho dù tôi đang đi giữa hai người họ.
“Nao!”
Bỗng có ai đó đột nhiên dẫm vào chân khiến tôi suýt thì ngã.
“Cậu lúc nào cũng mơ mộng hết! Cậu có thể hăng hái hơn trong chuyện này được không?! Cậu thấy để thua Senpai cũng được à?”
Chiaki dí mặt lại sát gần mặt tôi. Chúng tôi đang đứng giữa con phố đông đúc ngay trước ga, và ánh mắt của những người qua đường thật sự không hề dễ chịu chút nào.
“Nhưng mình không nghĩ chúng ta có thể chiến thắng.”
“Vậy là cậu muốn tới buổi hòa nhạc cùng với chị Kyouko sao?”
Mafuyu tiến ra trước mặt tôi và gặng hỏi với ánh mắt gay gắt.
“Không, đó không phải điều mình đặc biệt muốn…”
“Nói cho rõ đi!”
“Tại sao Mafuyu lại bận tâm tới tất cả những chuyện này chứ? Mình có thể hiểu tại sao Chiaki lại khó chịu, nhưng…”
“Ồ? Vậy là cậu biết tại sao mình bực bội sao?”
Chiaki hỏi với giọng thật coi thường. Tôi gật đầu mà không hề tự tin chút nào. Đó là vì Chiaki thích Senpai, và khi nghe Senpai nói rằng chị ấy muốn đi hẹn hò với tôi...ngay cả khi Senpai chỉ có đùa mà thôi, Chiaki vẫn không hề thích điều đó, là vậy đúng không? Chiaki nhăn trán thở dài sau khi nghe tôi giải thích.
“Mafuyu, đối thủ của chúng ta không phải là Senpai, mà là sự đần độn của tên ngốc này.”
“Mình cũng nghĩ như vậy.”
Mafuyu đồng tình không chút do dự. Ngay lập tức, cô ấy nhìn tôi như thể có gì đó muốn nói. Nhưng rồi sau đó cô ấy liền quay mặt đi và mau chóng rảo bước về phía nhà ga. Chiaki cũng quắc mắt với tôi trước khi đuổi theo Mafuyu.
Tôi tiếp tục đứng như trời trồng thêm một lúc lâu vì bối rối. Khi tôi cuối cùng cũng nhận ra mình phải đuổi theo bọn họ, tôi chạy xuống cầu thang nhưng những cánh cửa của đoàn tàu đã đóng lại mất rồi.
Kiệt sức, tôi ngồi xuống một băng ghế trên sân ga. Bỗng nhiên có một giọng nói cất lên từ phía sau tôi.
“Xem ra đó sẽ là một chiến thắng dễ dàng dành cho chị nhỉ.”
Tôi tí nữa ngã khỏi ghế. Ngoảnh đầu lại, tôi nhìn thấy Kagurazaka-senpai đang đứng sau lưng mình với nụ cười ma mãnh nở trên gương mặt.
“...Tại sao chị lại ở đây?”
Không phải chị ấy đã về nhà trên chiếc xe đạp của mình rồi sao?!
“Chị đang định thu thập thông tin về kế hoạch chiến đấu của các em, nhưng có vẻ như đó là một nước đi không cần thiết.”
Senpai thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Dù sao thì, Senpai đã chiến thắng ngay khoảnh khắc chị đề xuất ý tưởng về một cuộc thi rồi, đúng không? Bất lợi ba chọi một chẳng có nghĩa lý gì cả. Bọn em vốn chẳng có cơ hội chiến thắng!”
Ngay khi tôi vừa nói xong, Senpai nhìn tôi chằm chằm với vẻ hơi sửng sốt hiện lên trên gương mặt.
“Cậu nhóc, xem ra em đã hiểu lầm chị rồi~”
“Em hiểu sai chỗ nào chứ?”
“Em hẳn đã hiểu rất rõ rằng chị chỉ tham gia những trận chiến mình sẽ chiến thắng. Nhưng một phương châm khác của chị là...chị sẽ không bao giờ tham gia một trận chiến khi nó không thể coi là một trận chiến.”
Senpai đặt tay lên đùi tôi.
“Chị tham gia trận chiến này bởi vì chị tin rằng cậu nhóc, đồng chí Ebisawa và đồng chí Aihara xứng đáng là những đối thủ của mình. Cuộc đối đầu này không hề vô ích và chị cũng không muốn một chiến thắng vô nghĩa.”
Tiếng loa thông báo tàu sắp tới phát đi khắp ga. Senpai nhẹ nhàng nhích người ra và đứng dậy.
“Tuy nhiên...em hiện tại không thể nào đối chọi với chị được. Quên chuyện lấy một chọi ba đi...ba người các em cộng lại thậm chí còn không bằng một nửa chị nữa. Thật đáng tiếc.”
Tôi thẫn thờ lắng nghe tiếng đoàn tàu tiến vào ga cũng như tiếng bước chân của Senpai khi chị ấy leo lên cầu thang biến mất khỏi tầm mắt tôi. Tuy nhiên, suốt một lúc lâu tôi vẫn không thể nhấc người lên khỏi băng ghế.
Chị ấy tin chúng tôi là những đối thủ xứng đáng.
Nhưng tôi hiện tại…
Ngày hôm sau, đến lượt lớp chúng tôi sử dụng phòng âm nhạc sau giờ học. Vì chúng tôi vẫn chưa quyết định được bài hát tự chọn cho mình, chúng tôi bắt đầu luyện tập bài hát bắt buộc.
K618 Ave verum corpus là một trong những kiệt tác của Mozart. Đó là một bài hát đơn giản rất dễ luyện tập theo từng đoạn khác nhau. Thế nhưng nhiệm vụ gom những tiếng soprano, alto, tenor và bass rồi kết hợp chúng thành một bài hát duy nhất không phải một việc đơn giản. Để một tay mơ như tôi nắm được những kĩ thuật hòa âm đã chẳng phải điều dễ dàng, thêm vào đó là chuyện hơn ba mươi giọng ca trước mặt tôi cứ tự hát theo ý mình...Cầm cây đũa trong tay, tôi bắt đầu cảm thấy không biết mình cần phải làm gì nữa.
“Nao!”
Chiaki, người đang đứng ở hàng đầu tiên cùng với những người trong nhóm alto, nhướng mày.
“Này! Nếu như nhạc trưởng chỉ cần đứng đó và vẫy tay từ trái qua phải như một cái máy đếm nhịp, vậy thì mình cũng biết cách điều khiển đấy!”
“Điều duy nhất ở cậu đáng để nhắc đến là kiến thức âm nhạc của cậu! Vậy nên hãy làm tốt hơn thế đi!”
“Đúng rồi, cứ thế này cậu sẽ không thể nào trở thành người kế nghiệp cha mình được đâu!”
Oi! Đừng vơ tôi vào cùng một giuộc với ông ta! Tôi đặt cây đũa lên giá. Tôi khá bực rồi đó. Này, tôi thật sự thấy rất phiền nếu như các cậu cứ đổ hết sự lệch lạc này cho tôi đấy!
Trong thoáng chốc, một khoảng lặng lúng túng bao trùm phòng âm nhạc, và người cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng ấy là Chiaki.
“Thế này thì sao...bọn mình sẽ đi ra ngoài.”
Ể? G, gì cơ? Đám bạn trong lớp đồng loạt xôn xao sau khi nghe những lời của Chiaki, nhưng Chiaki quay mặt về phía chiếc piano và nói tiếp.
“Mafuyu, xin cậu hãy dạy dỗ tên ngốc này thật đàng hoàng. Bọn mình sẽ ra ngoài hành lang luyện tập những đoạn riêng của mình.”
Có vài người phản đối và nói rằng họ không muốn rời khỏi phòng âm nhạc với điều hòa không khí dễ chịu, nhưng lớp trưởng Terada đã đồng ý với đề nghị của Chiaki. Vậy là đám bạn cùng lớp với tôi bắt đầu lục tục rời khỏi căn phòng ra bên ngoài hành lang, bỏ lại tôi hãy còn đang bất ngờ cùng Mafuyu, người vẫn ngồi bên cạnh chiếc piano.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chiaki đang mưu tính chuyện gì chứ?
Tôi cố hết sức để không chạm mắt với Mafuyu và ngồi xuống trước giá đỡ.
Tôi có thể nghe thấy tiếng đám bạn cùng lớp đang cất tiếng hát phía bên kia cánh cửa kim loại nặng nề của phòng âm nhạc. Nhưng không chỉ có họ, tất cả các lớp khác cũng đều đang luyện tập. Giọng ca của hàng trăm con người hòa lẫn với nhau, tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn mù mờ.
“...Cậu vẫn muốn làm nhạc trưởng chứ?”
Mafuyu nhẹ nhàng hỏi tôi.
“Mình không phản đối chuyện đó…”
Chỉ là mọi người dường như đang có những kì vọng lạ lùng vào tôi, cũng giống như Kagurazaka-senpai ngày hôm qua. Tôi ghét điều ấy. Họ nghĩ chúng tôi có thể đánh bại những người chiến thắng năm ngoái chỉ bởi vì tôi là một người phê bình âm nhạc sao? Nhạc trưởng không phải một phù thủy!
“Mình có thể hiểu những cảm xúc của cậu…”
Từ chỗ tôi, cô ấy bị chắn bởi chiếc nắp của cây đàn piano, vậy nên tôi không thể nhìn xem nét mặt của Mafuyu đang trông như thế nào khi cô ấy lẩm bẩm những lời đó.
“Mình nghĩ...chẳng cần đến một nhạc trưởng trong một dàn hợp xướng gồm toàn dân ngoại đạo.”
“...Ừm, cậu nói đúng.”
“Nhưng tại sao chứ?”
“À, không ai còn tâm trí để chú ý tới cây đũa của mình khi họ đã quá bận rộn với việc cố gắng tập trung vào bản nhạc trước mặt. Vậy nên họ dựa vào người đệm đàn để dẫn dắt họ, nhưng ngay cả người đệm đàn cũng…”
Tôi ngắt câu nói của mình lại giữa chừng.
Tất cả những gì tôi đã nói cho đến lúc này đều chính xác. Những người không có căn bản về âm nhạc sẽ không thể vừa hát vừa bắt kịp với nhạc trưởng, và một người đệm đàn thiếu kinh nghiệm cũng chỉ biết chơi piano theo nhịp của mình, vậy nên một nhạc trưởng là tuyệt đối không cần thiết. Tuy nhiên…
Một lần nữa tôi bước lên chiếc bục dành cho nhạc trưởng và nhìn thẳng vào mắt Mafuyu. Cứ như thể đôi mắt cô ấy đang hỏi tôi, ‘Cậu nghĩ tại sao mình lại tình nguyện trở thành người đệm đàn?’.
Đúng vậy. Người đệm đàn của chúng tôi không được chọn chỉ bởi vì cô ấy ‘trước đây đã từng học piano’, điều có lẽ là lý do để chọn người đệm đàn cho gần như tất cả các lớp khác.
Người đệm đàn của chúng tôi không phải ai khác ngoài Mafuyu.
Chúng tôi có Mafuyu và tôi, một thứ vũ khí mà lớp của Kagurazaka-senpai không hề có.
Tôi nhẹ nhàng nhấc cây đũa khỏi giá. Đôi vai của Mafuyu cũng khẽ đáp theo động tác của tôi.
Tôi từ từ vẩy nốt đầu tiên như thể đang cố xâu kim giữa không trung vậy. Bài hát chỉ dài bốn mươi sáu ô nhịp, nhưng mỗi ô và nhịp vẫn uyển chuyển, mặc cho vẻ nghiêm trang của những âm điệu…
Giai điệu của chiếc piano tiếp tục cất lên. Tôi hoàn toàn điều khiển được nhịp độ và gần như có thể nắm được từng nốt nhạc trong tay mình vậy...Vì giai điệu này là thứ tôi đã biên soạn nên dành riêng cho Mafuyu, nó được tạo lên chỉ với những hợp âm ba đơn giản nhất. Những âm thanh tinh tế phối hợp hoàn hảo với những cử động nhỏ nhất của ngón tay tôi. Tôi thậm chí còn nghĩ mình có thể cảm nhận được hơi thở của Mafuyu. Bài hát tiếp tục vang lên trong tai tôi, giai điệu chính chuyển sang cung La trưởng biến nó trở nên hơi u ám hơn, rồi sang Fa trưởng.
Những tiếng cầu nguyện trong trẻo như pha lê vọng lại từ nóc cao của tòa thánh điện và được hấp thụ bởi cây đũa trong tay tôi, thứ đang chỉ tới một nơi xa xăm. Không gian xung quanh chúng tôi cuối cùng cũng trở lại với tĩnh lặng.
Khi bản nhạc kết thúc, tôi nhìn chằm chằm vào tấm bảng đen của phòng âm nhạc suốt một lúc lâu. Tôi có thể cảm thấy sức lực trào ra khỏi cơ thể mình.
Tôi từ từ bước xuống khỏi bục và tiến về phía chiếc piano. Gương mặt của Mafuyu hơi ửng lên. Cô ấy đánh mắt sang chỗ khác khi nhận ra tôi đang nhìn cô ấy.
“Mình xin lỗi, Mafuyu...Và cảm ơn cậu.”
“Tất cả những gì mình làm...chỉ là chơi theo sự điều khiển của cậu thôi.”
Tôi tập trung vào bàn tay phải đang được đặt trên những phím đàn piano của Mafuyu...bàn tay của cô ấy không giống với bàn tay của bất cứ ai khác.
Mafuyu đã sử dụng bàn tay đó vì tôi…
“A! Mình không làm thế vì cậu đâu!”
“À...không, chắc chắn cậu không làm thế vì mình rồi, vậy...tại sao chứ? Bởi vì cậu muốn tấm vé đó sao?”
“Không! C, cậu và chị Kyouko…”
Mình và Kagurazaka-senpai ư? Có vấn đề gì với việc hai chúng tôi cùng nhau tới dự buổi hòa nhạc sao? Nhưng đang nói dở thì gương mặt của Mafuyu đỏ bừng lên, và suốt một lúc lâu cô ấy không nói thêm bất cứ điều gì khác.
“Trời ạ! Đồ ngốc!”
Đến cuối cùng cô ấy cũng chỉ nói vậy và bắt đầu không ngừng vỗ mạnh lên cánh tay tôi. Ngay khi tôi sắp sửa tóm lấy cổ tay ngăn cô ấy lại, Mafuyu gạt tay tôi đi, mặt đỏ bừng. Mafuyu nhìn qua người tôi, phía sau lưng của tôi…
Tôi giật mình quay lại. Cánh cửa phòng âm nhạc đã được hé ra mà chúng tôi không hề hay biết tạo thành một khe hở tí ti, và tất cả đám bạn cùng lớp của tôi đang nhòm qua cái khe ấy.
“Trời! Kết thúc rồi à?”
“Trận cãi vã giữa hai người ngắn quá mà!”
“Chán thế!”
Đâu phải chúng tôi đâu làm cho mấy người xem!
Chiaki đạp mạnh vào mông tôi. Đến khi chúng tôi quay trở lại luyện tập, thời gian cho lớp chúng tôi sử dụng phòng âm nhạc cũng không còn lại nhiều, nhưng buổi tập ngày hôm đó khiến tôi cảm giác cuối cùng mình cũng đã có thể chạm được tới vạt áo tuxedo của Kagurazaka-senpai.
Sau khi buổi luyện tập kết thúc, Mafuyu và tôi lại thấy chỉ có mình hai đứa đi tới thư viện nhạc để trả cây đũa và những bản nhạc.
“Mafuyu, cậu có thể đệm đàn lúc biểu diễn thật được không?”
Tôi lặng lẽ hỏi Mafuyu câu ấy trong khi xếp những bản nhạc trở lại những chiếc giá trong nhà kho tối tăm. Mafuyu nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi cúi đầu.
Cô ấy không thể làm được sao? Những vết sẹo không thể xóa mờ của Mafuyu được sinh ra khi cô ấy đang đứng trên sân khấu, vậy nên ngay cả khi cô ấy có thể chơi piano trong lúc luyện tập, nếu chúng tôi nói đến chuyện để cô ấy chơi dưới ánh đèn sân khấu…
Nhưng...tiếng piano của cô ấy đóng vai trò quan trọng trong việc dẫn dắt lớp chúng tôi trong suốt cả bài hát. Chúng tôi chắc chắn phải dựa vào màn đệm đàn của Mafuyu để phối hợp dàn đồng ca với cách điều khiển của tôi.
Thế rồi tôi bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện…
“Vậy...thế này thì sao. Ít nhất…”
Mafuyu lắng nghe đề nghị của tôi với vẻ bất lực trên gương mặt. Sau khi lưỡng lự nhiều điều, cuối cùng cô ấy cũng nói với tôi bằng giọng khàn khàn.
“...Mình có cần phải làm vậy không?”
“Ừm, có!” Tôi bình tĩnh gật đầu.
“Vậy nghĩa là cậu không muốn tham dự buổi hòa nhạc cùng với chị Kyouko à?”
“Không, không phải thế.” Chẳng hiểu vì lý do gì, Mafuyu đặc biệt tập trung vào chuyện ấy. Với tôi, ai là người nhận tấm vé đó cũng không phải vấn đề. Chỉ là…
“Mình muốn đánh bại Senpai. Mình muốn cho Senpai thấy những thứ cậu và mình có thể làm cùng nhau, vậy nên mình chắc chắn sẽ cần đến sự giúp sức của cậu.”
Mafuyu cắn môi, đôi mắt nhìn xuống sàn.
Vậy là vẫn không được nhỉ...Ngay khi tôi sắp sửa xin lỗi Mafuyu, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và nói.
“...Mình hiểu rồi...Mình sẽ thử.”
Tôi nắm lấy tay cô ấy và lắc một cách phấn khích.
Với chuyện này, cuối cùng chúng tôi cũng thể ngang bằng với Senpai, cho dù chỉ là ở bản nhạc bắt buộc. Vậy vấn đề còn lại là...bản nhạc tự chọn.
Senpai đã nói rằng chúng tôi là những đối thủ xứng đáng của chị ấy. Senpai tin tưởng vào tôi, Chiaki tin tưởng vào tôi, và cả Mafuyu nữa.
Tôi sẽ không để chị ấy nói với chúng tôi đó là ‘một chiến thắng dễ dàng’ nữa.
Trước buổi luyện tập của ban nhạc ngày hôm đó, tôi quyết định đi một chuyến tới phòng chuẩn bị âm nhạc để hỏi cô Maki vài câu...hay có thể nói tôi đang đi điều tra các giám khảo.
“Mua chuộc tôi cũng vô ích thôi.”
Cô Maki nói với tôi câu này ngay khi tôi vừa đặt chân vào trong phòng. Cô ấy mặc một chiếc áo blu trắng và váy bó, mái tóc buộc cao. Giáo viên âm nhạc của chúng tôi trông giống hệt như một giáo viên hoàn hảo bước thẳng ra từ ảo tưởng của đám con trai, nhưng thực tế thì, cô ấy là một người phụ nữ thô bạo luôn làm theo ý mình.
“Bởi vì tôi sẽ phải chiều theo sở thích của trưởng khối! Và tôi thậm chí còn phải nói những câu như, ‘Ara, cô Hayase có khả năng cảm thụ âm nhạc thật tuyệt vời! Ô hô hô hô hô~’. Đúng là phiền phức…”
Hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi là gương mặt của một giám khảo khác, cô Hayase, khối trưởng của khối lớp năm hai. Cô ấy trông giống như một quý bà giàu có thảnh thơi, nhưng thật ra lại là một phụ nữ trung niên cực kì nghiêm khắc.
“Xin cô đừng tiết lộ những câu chuyện phức tạp trong đó cho học sinh của mình mà không cần kiêng dè gì như thế!”
“Nhưng em tới đây vì mấy câu chuyện phức tạp bên trong đó, đúng không? Em đang cố mua chuộc tôi để có thể đánh bại Kagurazaka.”
Tôi đã từng nhắc gì đến chuyện mua chuộc sao? Thêm nữa, vậy nghĩa là chi tiết về cuộc đấu giữa chúng tôi và Senpai đã tới tai của các giáo viên rồi à?
“Không, em chỉ tới đây để tìm hiểu sở thích âm nhạc của các giám khảo thôi.”
“Bao nhiêu?”
“Ể?”
“Em định trả tôi bao nhiêu?”
Oi! Bà cô này! Cô vừa nói sẽ không nhận đút lót từ em và giờ đang đòi em hối lộ cô sao?! Tôi nắm chặt lấy đầu gối kiềm chế cơn giận và thốt ra vài lời.
“Đổi lại, em sẽ mang cho cô món bánh su kem được bán trong cửa hàng bánh ngọt bên cạnh ga.”
“Tôi sẽ lấy bốn chiếc!”
Chết tiệt, bà cô này đang lợi dụng tình hình để đòi hối lộ…
“Em cũng biết hiệu trưởng của chúng ta là một người theo đạo Cơ Đốc, đúng không? Ông ấy là người đã chọn bản nhạc bắt buộc, vậy nên em sẽ không phạm sai lầm nếu như chọn một bản phúc âm hay thứ gì đó tương tự đâu. Những năm trước, giám khảo được lựa chọn bởi học sinh có khuynh hướng cho điểm cao với nhạc rock và pop. Còn cô Hayase, sở thích của cô ấy khá khó nắm bắt. Cô ấy thích những bộ phim điện ảnh và phim dài tập, vậy nên các em có thể thử điều tra theo hướng đó.”
“Nhưng làm thế nào bọn em có thể điều tra cái đó chứ? Bằng cách hỏi trực tiếp cô ấy sao? Trước giờ em chưa bao giờ học bất cứ tiết nào của cô ấy cả, và cũng chưa từng nói chuyện với cô ấy lần nào.”
“Ai biết? Tự mình nghĩ đi. Kagurazaka đã đi hỏi cô ấy rồi đó.”
A! Vậy là cô Maki cũng đã nói điều tương tự với Senpai sao? Xem ra chúng tôi đã đi chậm hơn chị ấy một bước rồi.
“Ừm, tôi thèm bánh rồi! Giờ thì nhờ hết cả vào em đấy, Nao!”
Vì bực mình với cô Maki trước món hối lộ nặng nề, cuối cùng tôi chỉ mua đúng một cái bánh kem xốp và cắt nó thành bốn phần trước khi đưa cho cô ấy. Tất nhiên tôi bị cô ấy cho một trận ra trò.
Không phải những thông tin của cô Maki là hoàn toàn vô dụng. Ít nhất chúng tôi cũng biết mình phải tập trung sự chú ý vào cô Hayase.
Tôi lững thững tới phòng giáo viên cố gắng tìm cô Hayase. Tuy nhiên Kagurazaka-senpai đã ở trong văn phòng ngay trước bàn của trưởng khối năm hai rồi.
Tôi nép mình phía sau bức tường ngăn nhìn trộm họ. Cô Hayase đang giữ Kagurazaka-senpai lại và thuyết giáo chị ấy. Chẳng có gì ngạc nhiên cả. Kagurazaka-senpai là một học sinh vô kỷ luật hầu như không tham gia các tiết học. Vậy nên có lẽ chị ấy thỉnh thoảng lại được gọi lên phòng giáo viên để các giáo viên thuyết giáo đúng không? Nhưng khi nghe kĩ hơn, tôi nhận ra cuộc trò chuyện của họ không hiểu sao đã biến thành “Đúng rồi, đúng rồi! Là bài hát đó! Tôi không nhớ tên bài hát đó, nhưng trước đây tôi đã từng nghe nó trong phim…” “À...vậy thì có lẽ là…” Khả năng khiến người khác nói chuyện của Senpai đúng là đáng sợ…
Rồi tôi nghĩ ra một chuyện…
Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là bám sát Senpai và từ từ lắp ghép những thông tin mà chị ấy thu thập được, đúng không?
Không...vậy nghĩa là chúng tôi sẽ có những bước tiến triển tương đương với Senpai. Nếu như chúng tôi muốn đánh bại Senpai, chúng tôi phải vượt xa chị ấy.
Đến khi tôi suy nghĩ xong tất cả những điều ấy, cuộc trò chuyện giữa Kagurazaka-senpai và cô Hayase đã kết thúc mất rồi. Sao có thể thế được?! Tôi thật sự đã để lỡ những chi tiết quan trọng nhất vào thời khắc quyết định này!
“Có vẻ như lớp một năm hai đã quyết định bản nhạc tự chọn rồi.”
Tin tức đó đến với chúng tôi cuối giờ học ngày hôm sau. Có vẻ như lớp một năm hai cũng thật sự nỗ lực với cuộc thi. Họ không chỉ phòng thủ trước gián điệp của chúng tôi, họ thậm chí còn tập trung lại chỉ trích cậu ấy khi cậu ấy tới phòng âm nhạc thu thập thông tin. Mặc cho tất cả những việc đó...cậu ấy vẫn có thể mang về cho chúng tôi thông tin quý giá.
“Mình nghe thấy tiếng vỗ tay theo nhịp. Họ cùng một lúc vừa vỗ tay vừa hát, vậy nên đó không phải là bản nhạc bắt buộc, đúng không?”
“Bài hát đó như thế nào?”
Chiaki bóp cổ tay gián điệp cố vắt kiệt thông tin từ cậu ta.
“M, mình không biết gì nữa. Đó là tất cả những gì mình đã nghe được.”
“Nếu họ đã quyết định bài hát tự chọn, họ hẳn đã đăng ký với Hội Học Sinh rồi. Chúng ta có thể tìm ra nếu như kiểm tra chỗ đó?”
Một tia sáng lóe lên từ cặp kính của Terada ngay khi cô ấy nghe được lời gợi ý đó từ một trong số những tên con trai trong lớp.
“Được rồi! Đi đi!”
Terada thật đáng sợ! Tay gián điệp của chúng tôi phóng ra khỏi lớp ngay lập tức sau mệnh lệnh của cô ấy và quay trở lại trong vòng năm phút.
“Đúng là điên khùng! Phòng Hội Học Sinh đã biến thành một bãi chiến trường! Sát khí của học sinh ngày càng lớn hơn khi cuộc thi đến gần.”
“Đó không phải chuyện quan trọng. Cậu đã có trong tay tin tức gì chưa?”
Giọng của Terada cực kì nặng nề. Cảm giác như thể cô ấy đang ép cậu ấy trả lời bằng cách giẫm lên đầu cậu ấy với đôi giày của mình vậy.
“Rồi thưa sếp! Có một tập giấy chồng trên bàn trông giống như những tờ đơn đăng ký. Mình đã cố hết sức và chụp lại một bức ảnh bằng điện thoại di động của mình.
Mọi người đã hành động rất nỗ lực (theo một cách sai lầm) cho cuộc thi hợp xướng lần này, vậy lớp chúng tôi sẽ còn làm trò điên khùng gì khi ngày hội thể thao đến gần đây? Tôi rùng mình trước suy nghĩ ấy. Nhưng tôi vẫn nhìn vào màn hình điện thoại.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là cái bàn bựa bộn giấy tờ và đồ văn phòng phẩm vương vãi tứ tung. Một mảnh giấy quen thuộc được kẹp bên dưới bìa của tờ quảng cáo cuộc thi...đó là tờ giấy ghi lại những bài hát tự chọn. Tôi có thể nhìn ra những chữ ‘2-1’ trong chỗ điền tên lớp, nhưng…
“Chúng ta không thể nhìn thấy tên bài hát bởi vì nó bị che mất rồi! Cậu đúng là vô dụng!”
Tên gián điệp của chúng tôi chỉ biết run rẩy trước những lời lẽ nặng nề và lạnh lùng của Terada. Bìa của tờ quảng cáo đã đè lên chỗ ghi tên bài hát tự chọn.
“Đợi đã. Chúng ta vẫn có thể nhìn được phần rìa.”
Mafuyu, người cũng đang nhìn vào màn hình cùng với tôi, lên tiếng. Trán chúng tôi gần như chạm cả vào nhau.
“Trên đó viết gì vậy? Chất lượng ảnh tồi quá.”
“Có lẽ là viết theo lối tốc ký.”
Mafuyu quay ngang và nheo mắt nhìn màn hình. Rồi cô ấy nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Chữ được viết trên đó là...Queen.”
Queen?
Một giọng kì lạ thoát ra khỏi cổ họng tôi.
Tia lửa bắn tứ tung. Lập tức rất nhiều suy nghĩ trong đầu tôi tự xếp thành hàng.
“Cậu biết nó là gì sao?”
Tôi gật đầu đáp lại câu hỏi của Mafuyu.
Ban nhạc, Queen.
Họ là một ban nhạc rock huyền thoại của Anh Quốc, nổi tiếng với những giai điệu hay và bắt tai cũng như những điệp khúc đa âm sắc...nếu chúng tôi muốn chọn một bản nhạc rock làm bài hát tự chọn, một bài hát của Queen chắc chắn sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Một lần nữa tôi nhớ lại những lời của cô Maki…
Hiệu trưởng thích những bài phúc âm và giáo viên đại diện cho học sinh thường đánh giá cao những bài rock và pop. Kagurazaka-senpai hẳn cũng nắm được những thông tin tương tự với tôi và hẳn cũng đã thu thập được thêm thông tin từ cuộc trò chuyện với cô Hayase. Và lúc trước Senpai đã nói rằng, năm nay họ sẽ đi theo hướng nhạc rock.
Kết hợp tất cả những điểm ấy...và giả sử họ chọn một bài hát của Queen…
‘Mình đã nghe họ vỗ tay theo nhịp.’
“...Mình biết rồi.”
“Ể?”
“Mình biết bản nhạc Senpai đã chọn.”
Chiaki cũng nhìn tôi chằm chằm.
“Một bài hát của Queen, vỗ tay theo nhịp và có cảm giác của một bài phúc âm...Chỉ có một bài hát phù hợp tất cả những tiêu chí ấy và có thể sử dụng cho cuộc thi hợp xướng.”
Chiaki cũng đã nhận ra bài hát đó, hai người chúng tôi cùng lúc thốt ra tên bài hát.
“Somebody To Love[note21073].”
“Liệu chúng ta chọn cùng một bài với họ có được không?”
Mafuyu hỏi câu ấy khi chúng tôi đang ngồi trên băng ghế trên sân ga, chờ đợi chuyến tàu trở về nhà.
Ngay sau khi suy luận ra bài hát mà lớp Kagurazaka-senpai đã chọn, lớp ba năm nhất lập tức đăng kí bài hát tự chọn cho Hội Học Sinh. Không còn bài nào khác ngoài Somebody To Love. Sau khi cân nhắc rất nhiều, tôi quyết định cách duy nhất chúng tôi có thể thật sự chiến thắng là lựa chọn cùng một bài hát tự chọn với lớp của Senpai.
“Họ sẽ trực tiếp so sánh chúng ta với lớp của Senpai nếu như chúng ta biểu diễn cùng một bài hát với họ.”
Chiaki rõ ràng cũng cảm thấy không thoải mái với chuyện đó. Tôi cố tình phớt lờ vẻ mặt của họ và trả lời.
“Khi nói tới khoản ca hát, thực ra lớp của Senpai tốt hơn lớp chúng ta. Chúng ta sẽ không thể đấu với họ về mặt này. Tuy nhiên…”
Tôi cũng không quá chắc chắn, vậy nên tôi không thể nhìn thẳng vào mặt họ. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay để mở của mình.
“Nếu là như vậy, không cần biết bài hát chúng ta chọn là gì đi chăng nữa kết quả vẫn không thay đổi. Do đó, chúng ta phải sử dụng những vũ khí mà chỉ chúng ta mới có.”
“Những vũ khí?”
Trong bài Somebody To Love, lời hát chính được chia thành sáu phần điệp khúc. Mặc dù nghe giống như một bản phúc âm, nó vẫn là một bản nhạc rock cổ điển.
“Chúng ta có một tay bass, một tay ghi-ta và một tay trống trong lớp”
Chiaki nhìn tôi chằm chằm với cặp mắt trợn tròn.
“...C, chúng ta ư?”
Tôi gật đầu.
Senpai đã nói bất lợi của chị ấy là lấy một chọi ba, vậy nên chúng tôi cần tận dụng tất cả ưu thế đó mà không do dự. Chiaki, Mafuyu và tôi là tất cả những gì chúng tôi cần để hình thành một ban nhạc rock. Đó là vũ khí độc nhất của chúng tôi mà lớp Senpai không hề có.
“Nhưng...Xếp chuyện những cây ghi-ta sang một bên, ban tổ chức chắc chắn sẽ không cho phép chúng ta đặt một dàn trống trên sân khấu đâu! Chúng ta sẽ làm thế nào đây?”
“Mình có hai dàn trống điện tử mini ở nhà, hãy sử dụng chúng. m lượng vẫn sẽ vừa đủ vì chúng ta có một dàn loa. Cậu sẽ chơi trống giống như bình thường, vậy nên sẽ rất dễ dàng.”
Đoàn tàu đã tới trước khi chúng tôi nhận ra. m thanh nó tạo lên khi tiến vào ga nghe như thể cố nghiền nát những cảm xúc đang trào lên trong lòng tôi vậy. Tôi gạt cảm giác ngột ngạt đó sang một bên và đứng lên cùng với hai cô gái. Tôi đứng trên vạch an toàn và quay đầu lại nhìn về phía Chiaki hãy còn đang ngạc nhiên, cũng như Mafuyu, người trong mắt vẫn ánh lên vẻ lo lắng.
“...Let’s rock!”
Đúng là một ngôi trường đã từng dạy âm nhạc như một môn học chính khóa, bầu không khí trong trường thật sự rất nóng vào ngày diễn ra cuộc thi hợp xướng. Buổi sáng nhà trường cho phát những bản nhạc kinh thánh của Haydn, mái hiên của thính phòng được đặc biệt chỉnh sửa cho cuộc thi hợp xướng với tên sự kiện được in vắt ngang qua nó...Thay vào đó giá mà họ chuyển trực tiếp một phần kinh phí của cuộc thi hợp xướng sang hỗ trợ cho những câu lạc bộ thì tốt biết bao.
Đã được một tiếng đồng hồ kể từ khi cuộc thi bắt đầu. Lớp chúng tôi nép sát vào nhau như trong một gói cá ngừ phía cánh gà bên phải sân khấu và mở hé những tấm rèm, nhìn trộm khán giả qua khe hở hẹp. Gương mặt của những giáo viên ngồi hàng đầu tỏ ra không hề thoải mái. Họ hẳn đã phát mệt vì phải nghe bài Ave verum corpus sau khi đã xem đến gần chục lần rồi.
“Cô Maki ngủ mất rồi…”
Ngay sau khi tôi nói vậy, Mafuyu thì thầm vào tai tôi.
“Vậy hãy đánh thức cô ấy bằng chiếc đũa của cậu đi.”
Cho dù cậu không nói mình cũng sẽ làm như vậy. Tôi quẹt bàn tay vào quần dài lau mồ hôi.
Thứ tự của những màn biểu diễn được quyết định một cách ngẫu nhiên, và lớp của Senpai đã được sắp xếp biểu diễn sau chúng tôi ba lớp. Với chúng tôi ấy là điều tốt...tinh thần của họ có thể sẽ đi xuống sau khi nghe màn trình diễn của chúng tôi.
“Nao này, cậu đã xem tờ chương trình chưa?”
Chiaki hỏi sau khi trở lại từ hậu trường.
“Tờ họ mới phát sáng nay á? Chưa.”
Vì căng thẳng nên tôi không có thời gian để xem nó.”
“Mình hiểu rồi...Thôi bỏ đi, cũng chẳng có gì đâu. Dù sao cũng quá trễ để làm bất cứ thứ gì rồi.”
“...Cái gì cơ?”
“Họ sẽ xong sớm thôi.”
Tôi đang chưa hiểu Chiaki có ý gì, nhưng những tiếng vỗ tay lác đác và tiếng lớp biểu diễn trước chúng tôi bước xuống khỏi bục đã xé tan sự khó chịu trong lòng tôi.
Dưới ánh sáng của những chiếc đèn sân khấu, các học sinh của lớp ba năm nhất bắt đầu lần lượt bước lên sàn diễn. Tôi sẽ là người cuối cùng bước lên sân khấu.
Cầm cây đũa trong tay mình, tôi đột nhiên nghĩ, Ebichiri hẳn cũng đã cảm nhận nỗi cô đơn này cả ngàn lần rồi đúng không? Làm nhạc trưởng đúng thật là một công việc khó khăn, tôi không bao giờ muốn làm nhạc trưởng thêm lần nào nữa.
Nhưng...lần này là ngoại lệ.
Người dẫn chương trình giới thiệu lớp chúng tôi và bài hát tự chọn, rồi thông báo tên của nhạc trưởng và người đệm đàn. Tôi quay đầu nhìn sang một trong những thành viên của Ủy ban tổ chức sự kiện. Thứ cậu ta đang cầm trên tay là...cây ghi-ta bass của tôi.
“Bọn mình thực sự rất xin lỗi vì đã yêu cầu một chuyện như vậy.”
Chúng tôi đã phải rất vất vả mới được phép từ ban tổ chức để kết hợp ghi-ta và trống vào màn biểu diễn của mình. Một vài người tốt bụng trong Ủy ban tổ chức sự kiện đã biết về cuộc thi đấu của chúng tôi với Kagurazaka-senpai và đã bí mật giúp đỡ.
“Sau khi bài hát bắt buộc kết thúc mình xin trông cậy cả vào cậu.”
“Cố lên!”
Sau khi gật đầu với nhau, tôi bắt đầu bước lên sân khấu ngập tràn ánh sáng.
Tiếng hò reo cổ vũ vang lên từ bên cạnh. Chờ đã, màn biểu diễn vẫn còn chưa bắt đầu mà, tại sao họ đã phấn khích lên rồi? Những lớp khác không hề nhận được sự đối xử như chúng tôi. Tôi thậm chí còn nghe thấy ai đó hét ‘Hãy đánh bại Kagurazaka!’. Tin tức về cuộc đối đầu đã lan xa đến đâu vậy chứ? Đứng trước sân khấu, tôi giơ tay dập tắt tiếng ồn của khán giả.
Tôi nhìn về chiếc piano và trông thấy gương mặt trắng bệch của Mafuyu phía sau chiếc nắp đã được mở lên của cây đàn piano màu đen. Cô ấy vẫn chưa ngồi vào vị trí của mình mà chỉ nhìn chằm chằm vào những phím đàn. Chuyện này có vẻ không ổn.
Ánh mắt và những tiếng hò reo của khán giả khiến những ngón tay của Mafuyu không thể nào cử động được.
“Nao…”
Đúng lúc đó, khi tiếng ồn ào của khán giả đã từ từ lắng xuống, tôi nghe thấy giọng Chiaki cất lên từ trên bục cao nhất của sân khấu. Cô ấy hướng ánh mắt cầu xin và trách móc về phía Mafuyu, như thể đang cố nói với tôi, ‘Nghĩ ra cách gì đi!’.
Cô ấy nói đúng. Tôi là người đã đề nghị Mafuyu đệm đàn, vậy nên tôi phải làm gì đó.
Tôi bước về phía chiếc piano. Đôi vai của Mafuyu giật nảy lên. Rồi cô ấy ngồi xuống.
“Mình...không sao.”
Mafuyu lẩm bẩm. Tuy nhiên đôi tay cô ấy vẫn đặt cứng ngắc trên chiếc piano.
Tôi đổi vị trí đứng của mình sang bên cạnh chiếc piano, đứng chắn trước tầm nhìn của Mafuyu về phía khán giả.
Cô ấy không cần phải chú ý tới khán giả. Người duy nhất cô ấy cần nhìn là tôi.
“Ừm. Sẽ ổn thôi.” Tôi cẩn trọng cân nhắc từng câu nói trước khi thốt ra thành lời. Cùng lúc ấy, tôi cẩn thận không để Mafuyu thấy mình đang nắm chặt lấy cây đũa đến thế nào. “Đây chỉ là luyện tập thôi. Nó cũng giống như cách Mozart khởi động trước màn biểu diễn thực sự vậy. Không phải chuyện gì to tát đâu.”
Sau một lúc, Mafuyu ngẩng đầu lên nhìn tôi. Rồi cô ấy nhìn về phía những chiếc rèm bên cánh gà sân khấu. Cây Stratocaster đang nằm trên giá đỡ, chờ đợi bầu không khí điên cuồng sẽ xuất hiện sau đó.
Mafuyu nhìn tôi một lần nữa rồi gật đầu. Đôi mắt cô ấy đã lấy lại được tinh thần...và trong đó, chỉ có hình ảnh phản chiếu của tôi.
Ngay khi tôi nhẹ nhàng nâng đũa lên, tôi cảm giác như mọi người trong hội trường đều nín thở.
Tiếng đàn nghe như thể có ai đó đang giáng xuống từ trên bầu trời, đặt từng bước nhẹ nhàng trên những bậc cầu thang trong suốt...làm thế nào cô ấy có thể tạo nên âm thanh đó bằng một chiếc đàn piano cơ chứ? Tôi không biết nữa. Tôi bắt đầu bước lùi về phía bục. Mafuyu ngày càng xa tôi hơn. Dàn hợp xướng dần dần hiện ra trước tầm mắt tôi, và tất cả những gì tôi làm là nhẹ nhàng khẽ vẫy cây đũa hướng dẫn họ...tiếng hát như bắt đầu tuôn ra và trào lên từ một cái đài phun nước.
Hẳn là có ai đó cũng đã nhận ra điều ấy đúng không? Tiếng piano của Mafuyu kết thúc ở những âm điệu yếu nhất và dần dần tan biến...như thể chỉ gửi đi những âm thanh cao quý. Ngoài tôi và Mafuyu ra không ai nhận ra điều ấy sao? Đó là điều mà chúng tôi đã đồng ý với nhau khi hai đứa ở một mình. Ave Verum Corpus vốn được sáng tác cho dàn hợp xướng, bộ dây và đàn organ, vậy nên tiếng piano sẽ phá hỏng giai điệu của bài hát. Do đó, Mafuyu và tôi đã quyết định rằng tiếng piano sẽ biến mất trong cuộc thi chính thức mà không để ai nhận ra cả. Tất cả những gì Mafuyu phải làm là chơi đoạn mở đầu cho chúng tôi, đó cũng là điều mà tôi đã nhờ Mafuyu. Không còn bất cứ âm thanh nào phát ra từ chiếc đàn piano nữa. Ngoài những giọng hát, tất cả những gì còn lại chỉ là những âm thanh hư ảo của bộ dây. Liệu những người khác có thể nghe thấy những âm thanh ấy không?
Ngay sau khi những đầu ngón tay của tôi hút lấy những tiếng du dương kéo dài cho tới giây phút cuối cùng, tiếng reo hò cổ vũ òa lên từ phía sau tôi. Những âm thanh tưởng tượng của bộ dây đã biến mất, và thứ thay thế chúng là những giọt mồ hôi nóng hổi túa ra sau lưng tôi. Tôi nhìn qua tất cả những gương mặt đỏ bừng của những người bạn cùng lớp, mọi người đều mang vẻ mặt không thể nào tin nổi. Tôi đếm từng bước mà thành viên Ủy ban tổ chức sự kiện đang chạy về phía mình trong khi tận hưởng sự tán dương của khán giả từ phía sau.
Senpai cũng đã nói trước đó, niềm vui khi được cảm nhận những tiếng cổ vũ vang lên từ phía sau là đặc quyền chỉ mà người nhạc trưởng mới có. Tôi nhớ chị ấy đã mượn những lời này của Ebichiri thì phải? Tôi hiểu rồi, đây hẳn là điều mà ông ấy đã nói. Ngay lúc này đây...tôi đang được tự mình trải qua niềm hân hoan ấy, nhưng…
Ném cây đũa đi, tôi cầm lấy cây ghi-ta bass từ tay thành viên Ủy ban Tổ chức, rồi quay mặt về phía khán giả. Dưới ánh đèn sân khấu, tôi có thể trông thấy tiếng cổ vũ từ từ biến thành tiếng reo hò. Có vẻ như mọi người đều bất ngờ...Từ trong sâu thẳm tôi thật sự vẫn là một tay rock.
Tôi vẫn thích đối diện với khán giả hơn.
Trong khóe mắt tôi là Mafuyu, người đã rời khỏi vị trí mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Cô ấy cầm cây ghi-ta của mình lên và bắt đầu chơi bằng miếng gảy của mình. Tiếp đó, là tiếng trống điện tử inh ỏi của Chiaki hòa theo với giai điệu của bài Somebody To Love.
Ngay sau khi tôi đánh cây ghi-ta bass của mình, tôi cảm nhận được những rung động chạy khắp cơ thể. Tiếng ghi-ta bass quen thuộc ập vào trong bụng và giọng hát bắt đầu tự nhiên cất lên từ cổ họng tôi. Đoạn điệp khúc đa âm sắc của hơn ba mươi hai con người ùa tới từ sau lưng. Đó là một bản nhạc rock tuyệt vời. Ý nghĩ về việc chiến thắng cuộc thi bị thổi bay khỏi tâm trí tôi. Nhưng thật tiếc...chúng tôi thiếu đi những thanh âm từ cây ghi-ta của Senpai.
Có một khoảng lặng ngắn ở giữa bài hát. Những tiếng bè kì lạ ẩn dưới nhịp vỗ tay bắt đầu trào lên, hết tiếng này tới tiếng khác, lớp này chồng lên lớp khác. Cuối cùng, sau một tiếng nổ lớn, màn trình diễn đi tới hồi kết. Điều duy nhất tôi có thể nhìn thấy là ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ những giọt mồ hôi bay quanh mình. Tôi không biết Senpai ở đâu. Liệu chúng tôi đã có thể khắc ghi màn biểu diễn của mình vào trong trái tim chị ấy hay chưa?
Sau khi giam mình trong phòng vệ sinh mười lăm phút, tôi vẫn không thể đưa thân nhiệt mình trở lại bình thường. Khi chúng tôi kết thúc bài hát của mình, ngoài những tiếng vỗ tay vang dội, tôi cũng nghe thấy những tiếng nguyền rủa và reo hò hòa lẫn vào nhau. Cảm giác như những thanh âm ấy vẫn còn đang vang vọng trong tai tôi. Trái tim tôi vẫn cứ đập thình thình suốt một lúc lâu.
Màn biểu diễn của lớp một năm hai sắp sửa bắt đầu, nhưng chân tôi không còn chút sức lực nào để có thể đứng dậy. Tôi tự hỏi mình, ‘Liệu có phải mình đang sợ phải nghe màn trình diễn của họ hay không?’ Sao tôi có thể không sợ chứ? Tôi đã nghĩ chúng tôi biểu diễn rất tốt và tôi muốn lạc quan với cơ hội chiến thắng của của mình...nhưng vì một vài lý do kì lạ nào đó, tôi không thể nào tin tưởng vào nó. Người chúng ta đang nói tới ở đây là Kagurazaka-senpai...Ngay cả khi họ biểu diễn cùng một bài hát sau chúng tôi, ngay cả khi họ thiếu tiếng đệm của ghi-ta bass và trống...Liệu họ có thật sự sở hữu một thứ vũ khí bí mật nào hay không?
Tôi có trốn ở đây lâu hơn nữa cũng vô ích! Tôi đấm tay xuống đầu gối và cuối cùng cũng đứng dậy. Điều tôi muốn nghe là màn hợp xướng của lớp Senpai. Senpai sẽ trình diễn nó như thế nào?
Tôi bước vào hành lang và đẩy mở cánh cửa đôi nặng nề của nhà hát. Màn biểu diễn đã đi đến đoạn điệp khúc cuối cùng của bài Ave Verum Corpus và đang tan dần vào trong bóng tối. Tôi ngước lên sân khấu và ngạc nhiên trước những gì mình đang chứng kiến. Mái tóc dài buộc thành hai bím, tôi nhận ra tấm lưng của Kagurazaka-senpai ngay tức khắc. Chị ấy đang đứng giữa sân khấu và đối diện với chị ấy là dàn đồng ca của lớp, những cái bóng xám xếp hàng ngay ngắn trên sân khấu bậc thang.
Nhìn bộ quần áo mà những cô gái đang mặc, ngay cả khi không có khăn trùm, người ta cũng có thể dễ dàng nhận ra trang phục của họ là trang phục của các bà sơ. Vậy là nhà trường thật sự cho phép họ ăn mặc như vậy sao. À, tôi nghĩ trường cũng khá thoải mái với những quy định.
Khi tôi trở lại chỗ ngồi của mình, đám bạn cùng lớp quanh tôi thì thào, “Cậu đã ở chỗ nào vậy nhạc trưởng?”
“Sẽ rất tệ nếu họ yêu cầu chúng ta một màn encore!” “Mình thực sự rất mong có thể hát thêm lần nữa!” “Ừ…”
Sau khi tôi ngồi xuống chỗ của mình, có một cánh tay vươn ra từ phía sau, và một thứ gì đó xuất hiện trước mắt tôi. Ồ, là tờ giới thiệu chương trình của cuộc thi hợp xướng. Tôi quay đầu lại...người đã đưa nó cho tôi là Chiaki.
“...Sao vậy?”
“Bài hát mà lớp Senpai đã chọn không phải là Somebody To Love.”
Trong thoáng chốc, tôi không thể hiểu Chiaki vừa nói gì nữa. Tôi chỉ bàng hoàng nhìn vào tờ chương trình từ cô ấy, âm thanh của chiếc piano bắt đầu vang lên trên sân khấu.
Tôi quay mặt trở lại sân khấu và lắng nghe tiếng hát của họ.
Nó bắt đầu với tiếng hát khẽ khẽ ca ngợi Đức Mẹ Đồng Trinh...không có tiếng đệm đàn, chỉ là một giai điệu đơn giản. Tôi cuối cùng cũng nhận ra sai lầm của mình…
Bài thánh ca thanh tao bị chen vào bởi âm thanh đột ngột của piano. Sau đó là những giai điệu cuồng nhiệt, tạo nên từ tiếng vỗ tay và giẫm chân. Giai điệu lúc trước kết hợp với nhịp điệu này...có lúc cộng hưởng lẫn nhau, có lúc lại hét lên đối nghịch…
Đó là...một trong những bài hát xuất hiện trong bộ phim Sister Act...
Hail Holy Queen[note21074].
Nhịp của bài thánh ca đã được tăng lên cho bài hát này, và bản thân bài thánh ca cũng được phối lại để tạo nên thành quả cuối cùng. Trong bộ phim, bài hát này nhằm thổi bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết của các sơ và khiến thế hệ trẻ một lần nữa quay lại với nhà thờ. Và giờ, trong thực tế, nó đang dán chặt ánh mắt của chúng tôi vào sân khấu. Tôi không thể thở nổi. Tại sao tôi không nhận ra từ trước chứ? Chữ ‘Queen’ mà Mafuyu đọc được không phải tên ban nhạc, mà là chữ cuối cùng trong tên bài hát. Tại sao tôi không nhận ra đó có thể vừa là một bài thánh ca vừa là một bản nhạc rock chứ? Tại sao chứ? Sau cùng, vẫn có thể tạo nên một bản nhạc rock chỉ bằng giọng hát, tay và chân…
Khi chị ấy quay người lại, mái tóc của Senpai hất mạnh như lông đuôi của một con chim. Chị ấy bắt đầu giơ tay lên đầu kêu gọi tiếng vỗ tay từ các khán giả, cả hội trường chìm đắm trong bầu không khí ấy. Màn đồng ca của lớp chị ấy và những tiếng vỗ tay bị lu mờ trước màn biểu diễn độc tấu đầy mạnh mẽ của Senpai. Bài hát kết thúc với những tiếng hò reo cổ vũ có thể so sánh với một trận tuyết lở. Mặc cho thất vọng, tôi vẫn vỗ tay lớn nhất có thể.
Không cần tới kết quả chính thức để biết ai là người chiến thắng. Tôi thấy thương cho lớp nào biểu diễn sau lớp của Senpai (và thật ra, một số người đã ra về ngay sau màn biểu diễn của Senpai). Cuối cùng, lớp chúng tôi đứng thứ hai. Chiaki đã lên sân khấu nhận giải thưởng thay cho tôi khi tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Nhưng sức lực của tôi vẫn chưa quay trở lại ngay cả khi Chiaki đánh tôi rõ mạnh bằng cuộn giấy chứng nhận.
Hai ngày sau khi cuộc thi kết thúc…
Tối Chủ Nhật. Chúng tôi đã hẹn gặp nhau bên cạnh cổng soát vé của một nhà ga đông đúc ở Tokyo. Tôi đã lo rằng mình sẽ không thể nhìn thấy chị ấy, nhưng những lo âu ấy chẳng để làm gì cả. Kagurazaka-senpai xuất hiện gần cầu thang trong một bộ đầm tím lộng lẫy. Mặc dù cách tôi khoảng hai trăm mét, chị ấy vẫn nổi bật giữa đám đông. Bên dưới chiếc khăn choàng ren, tôi có thể nhìn thấy rõ tấm lưng chị ấy lộ ra với đường xẻ sâu của bộ đầm khiến trái tim tôi đập lỡ một nhịp. Mái tóc chị ấy được buộc thành búi thanh lịch, làm chị ấy trông như một người nổi tiếng được mời tới một bữa đại tiệc. Ngược lại, tôi đang mặc một bộ lễ phục tầm thường, vậy nên tôi thấy hơi xấu hổ.
Và đó không phải điều ngạc nhiên cuối cùng. “Xin lỗi chị tới trễ. Ta đi thôi.” Ngay khi nói hết lời, Senpai quàng tay ôm lấy tay tôi, gần như khiến tôi ngã nhào.
“Em có vẻ căng thẳng. Đây không phải lần đầu tiên em tham dự một buổi hòa nhạc cổ điển đúng không?”
“Chị nói không sai…” Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tham dự cùng với một cô gái.
“Vậy thì, chị phải ngạc nhiên hơn em chứ!”
Senpai bắt đầu nói chuyện về cuộc thi khi chúng tôi lên đường tới nhà hát. Nhưng vì sự kiện đó đã bằng một chuyện mà tôi cảm thấy thật hổ thẹn, tôi hi vọng không ai nhắc tới nó nữa.
“Em không hài lòng với kết quả sao? Cả cách lựa chọn bài hát tới màn biểu diễn của các em đều rất tốt. Chị chưa bao giờ nghĩ các em sẽ đem một bài hát của Queen tới cuộc thi hợp xướng.”
“Không, chị biết đấy...có rất nhiều chuyện đằng sau đó.”
Tôi chưa bao giờ kể cho Senpai lý do chúng tôi chọn biểu diễn bài Somebody To Love, bởi vì đó là một hiểu lầm vô cùng xấu hổ.
Theo như một trong những thành viên của Ủy ban, có một sự chênh lệch rất lớn giữa điểm số của người thắng cuộc và á quân. Và không chỉ hiệu trưởng đã cho điểm rất cao cho bài thánh ca, từ phản ứng và bầu không khí của khán giả, chiến thắng đã thuộc về lớp của Senpai, chuyện đó đã quá rõ ràng. Chúng tôi đã hoàn toàn thất bại trước họ.
“À, em biết đấy…”
Senpai siết chặt lấy tay tôi và nói.
“Chị nghĩ có một lý do đơn giản hơn cho chiến thắng của bọn chị, nó không liên quan gì tới việc màn biểu diễn tốt hay dở cả. Nhịp của bài Somebody To Love là nhịp 6/8 đúng không? Đó là một bài hát rất sôi động, nhưng với tiết tấu đó rất khó để cho khán giả có thể lắc lưa sang trái sang phải theo nhịp trong khi ngồi trên ghế! Chị cũng đã từng cân nhắc sử dụng bài hát đó cho cuộc thi.”
Tôi liếc nhìn gương mặt của Senpai và thở dài.
“Hửm? Có chuyện gì vậy?”
“Không, không có gì đâu ạ.”
Vậy là những tính toán của tôi vẫn là chưa hoàn chỉnh...Phải bao lâu nữa tôi mới có thể đuổi kịp con người này đây?
Khi nóc nhà hát xuất hiện giữa những tòa nhà, Senpai đột nhiên lên tiếng.
“Nhưng các em thực sự là những đối thủ mạnh! Chị rất mừng khi có thể đối đầu với các em.”
Senpai dừng bước trong thoáng chốc và nhìn chằm chằm vào mặt tôi với một nụ cười khả nghi nở trên gương mặt.
“Thêm nữa, tối nay chị đang trong tâm trạng cực kì tốt vì đã giành chiến thắng trước các em. Em có thể làm bất cứ điều gì em thích, vậy em đã đặt phòng khách sạn rồi chứ?”
“Không không không không…”
Khi nào thì bà chị này nghiêm túc khi nào thì không vậy trời?
Tất cả những chỗ ngồi trong nhà hát đều đã có chủ. Đúng là Ebichiri nổi tiếng thế giới, khán giả hầu hết toàn những người hâm mộ lớn tuổi ăn vận đẹp đẽ. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ người trẻ tuổi nào ở quanh đây. Trong khi hít thứ mùi hương của đêm hè và hương thơm của nước hoa, tôi nhớ rằng mình ở đây là để đánh giá buổi hòa nhạc, vậy nên tôi rút cuốn sổ tay của mình ra. Thế rồi tôi đi trước tìm số ghế trên hàng ghế VIP phía trước, tay nắm lấy tay Senpai kéo chị ấy theo.
Tôi cuối cùng cũng tìm thấy hai ghế trống, nhưng lại rất ngạc nhiên trước những gì mình nhìn thấy sau đó.
Bên trái hai chiếc ghế trống là, Mafuyu trong bộ váy liền màu hồng phớt, và bên phải là Chiaki, người thật sự đang mặc bộ đồng phục của mình, có lẽ cô ấy còn không buồn cân nhắc xem mình sẽ tham dự vào sự kiện nào nữa.
...T, tại sao? Tại sao cả hai người họ lại ở đây?
“Ôi trời, thật là trùng hợp!” Senpai cất lời. Trùng hợp cái con khỉ! Chuyện này vượt xa sự trùng hợp rồi!
“Nhanh lên ngồi xuống đi. Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi.”
Mafuyu khẽ nói với giọng có một chút không vui. Sau khi bắt tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mafuyu, Senpai duyên dáng ngồi xuống bên cạnh Chiaki.
“Mafuyu là người đã yêu cầu mấy tấm vé này! Cậu ấy thực sự đã lấy được chúng!”
Tôi cảm thấy đau đầu. Tôi hiểu rồi...Hẳn là cô ấy có thể làm như vậy, vì cô ấy là con gái của Ebichiri. Nhưng khăng khăng lấy vé cho hai ghế sát sườn chúng tôi...Cô ấy vô lý đến thế nào chứ?! Cậu thật sự phải làm như vậy sao?
“Có lẽ em ấy không muốn chúng ta đi một mình với nhau.”
Senpai liếc qua tôi, nhìn vào gương mặt của Mafuyu với một nụ cười toe toét trên mặt. Mafuyu lặng lẽ gật đầu với gương mặt đỏ bừng. Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả! Nghĩ lại tất cả những rắc rối chúng tôi phải trải qua trong cuộc thi và đủ thứ khác nữa, không phải sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu như cô ấy làm thế này ngay từ đầu sao?
“Không phải như thế này mới hoàn hảo sao, cậu nhóc?” Senpai đưa vai lắc người tôi. “Cuối cùng tất cả đều là người chiến thắng. Sẽ thật tốt nếu như mọi cuộc chiến đều kết thúc như thế này!”
Dù tôi nghĩ rằng Senpai mới là người duy nhất thật sự chiến thắng ở đây, nhưng mà...à, sao cũng được!
“Nhắc tới chuyện đó, đã quá trễ để chúng ta gọi cho khách sạn và yêu cầu đổi sang phòng suite cho bốn người chưa?”
“Nao thực sự đã đặt phòng khách sạn rồi sao?!” Chiaki nhảy lên.
“Đ, đợi đã, đừng nói dối họ, Senpai! A, úi úi úi, dừng lại Mafuyu! Đau! Cậu không thể bẻ ngón tay con người như thế đâu!”
Trong khi chúng tôi khơi lên chút hỗn loạn, dàn nhạc đã hoàn tất việc chỉnh âm. Ebisawa Chisato cuối cùng cũng xuất hiện trên sân khấu giữa những tiếng vỗ tay rào rào.