Sayonara Piano Sonata

chương 2: to the memory of an angel

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau một quãng giải lao ngắn, buổi biểu diễn tiếp tục với bản nhạc thứ ba trong buổi tối hôm đó, bản giao hưởng Manfred. Bản giao hưởng Manfred là bản giao hưởng dài nhất mà Tchaikovsky từng biên soạn, tuy độ dài của bản nhạc có thể khác nhau tùy thuộc vào nhạc trưởng, thông thường nó sẽ kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ. Chương đầu tiên bắt đầu rất chậm và vô cùng u ám, thêm vào đó là cách chỉ huy từ tốn và kiên quyết của Ebichiri, điều này khiến cho những người đang lắng nghe bản nhạc thật sự rất mệt mỏi. Ngồi cách tôi một ghế, Chiaki đã ngủ gục trên đôi vai của Kagurazaka-senpai.

Ban đầu tôi đã thầm nghĩ, ‘Tại sao họ lại chơi bản nhạc chậm đến thế cơ chứ? Không phải khán giả có thể sẽ chỉ trích họ kịch liệt vì điều đó hay sao?’ Nhưng tới chương thứ ba, không hiểu sao bầu không khí còn ngột ngạt hơn cả lúc trước, tôi bị kéo vào trong những tiếng nhạc trầm tư. Nhưng khi màn biểu diễn bước sang chương cuối cùng, một chương mang âm hưởng quân ngũ khắc khổ, tôi thật sự phải ngồi thẳng dậy điều chỉnh tư thế của mình.

Ebichiri vẫy hai cánh tay và nâng bản giao hưởng lên rất cao, thế rồi, bằng một cú vung đũa, ông ấy kết thúc đoạn nhạc mạnh mẽ nhất ở ngay khúc cao trào.

Sau một thoáng thẫn thờ khiến tôi cảm giác như thể mình đang nhìn xuống từ trên một vách đá nguy hiểm...

Một tia sáng rọi xuống từ trên bầu trời, đó là một đoạn nhạc thanh tao được chơi bởi đàn organ. Tôi cảm giác giật giật như có điện chạy khắp sống lưng, da gà nổi khắp mình mẩy.

Tôi đã từng nghĩ bản giao hưởng Manfred là một khúc nhạc buồn tẻ, nhưng vào lúc ấy, tất cả những suy nghĩ đó đều đã thay đổi. Trước giờ tôi chưa từng được nghe một cách biểu diễn nào giống như vậy, người nhạc trưởng đã mang cả bản nhạc tới hồi cao trào của nó trong một âm hưởng buồn bã và đầy nghệ thuật.

Bản nhạc kết thúc như thể thấm dần vào trong không khí. Nhưng suốt một lúc lâu không có bất cứ tiếng vỗ tay nào, ngay cả một tiếng ho cũng không có. Chỉ sau khi Ebichiri buông cây đũa của mình xuống, khán giả cuối cùng cũng giật mình bừng tỉnh. Bắt đầu từ những tiếng vỗ tay lác đác ở đây đó, thế rồi cả thính phòng chìm trong cơn lốc tán thưởng ngày một lớn hơn. Trước khi kịp nhận ra tôi cũng đã đứng dậy vỗ tay rồi.

Tôi liếc sang bên cạnh. Mafuyu đang ngồi trên ghế vỗ tay với vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ.

“Thực sự ấn tượng đấy.”

Tôi có thể lờ mờ nghe được tiếng của Kagurazaka-senpai.

“Tôi chưa bao giờ biết bản giao hưởng Manfred lại hợp với đàn organ đến thế. Cảm giác như trong những tiết tấu có ẩn chứa một thứ gì đó...Vậy ra tất cả đều là dành cho chương cuối cùng sao?”

Khán giả vẫn tiếp tục tán thưởng, ngay cả sau khi Ebichiri đã bước xuống khỏi sân khấu. Dàn giao hưởng tiếp tục chỉnh âm. Điểm đặc biệt trong buổi hòa nhạc của Ebichiri luôn là những màn encore của ông ấy, lúc nào nó cũng biến thành một màn trình diễn thú vị và độc đáo. Tôi muốn sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, vậy nên tôi lấy cuốn sổ tay và bút ra.

Sau khi quay trở lại sân khấu, Ebichiri dang tay ra hiệu cho khán giả yên lặng. Những tiếng ồn ào từ khán giả cũng dần dần lắng xuống.

“Tôi rất biết ơn vì mình đã có vinh dự được gặp các bạn ở đây trong buổi tối hôm nay.”

Ebichiri nói với vẻ nghiêm nghị. Ông ấy lúc nào cũng nói câu này trước màn encore của mình. “Tự đại”, Mafuyu ngồi bên cạnh tôi khẽ lầm bầm. Tôi cũng hơi đồng tình với cô ấy.

“Hôm nay chúng tôi đã mời tới đây một vị khách đặc biệt, một nghệ sĩ độc tấu. Đáng lẽ cậu ấy không nên xuất hiện ở đây tối hôm nay, vậy nên với những quý vị trong ngành công nghiệp âm nhạc, xin quý vị hãy cố gắng công bố chuyện này càng ít càng tốt, bằng không tôi sẽ gặp vài rắc rối với công ty thu âm mất.”

Vài tiếng cười ồ rộ lên dưới sân khấu. Một nghệ sĩ độc tấu chỉ xuất hiện trong màn encore sao? Trước giờ tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện nào như vậy cả.

“Tôi tin rằng mọi người đều đã biết rất rõ cậu ấy, nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên giới thiệu cậu ấy một cách đàng hoàng. Xin mọi người hãy chào đón Julien Flaubert.”

Tuyên bố của Ebichiri khiến các khán giả trở nên huyên náo. Tôi nhớ trước đây mình đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải, thế nên tôi cuống cuồng lục lọi trong trí nhớ của mình. Rốt cục tôi lại không nghe được những gì Mafuyu nói từ ghế ngồi bên cạnh.

Julien. Julien Flaubert…

Tiếng ồn ào trong thính phòng lại một lần nữa biến thành những tiếng vỗ tay nồng ấm. Tôi mau chóng ngẩng đầu lên choáng váng.

Từ bên hông sân khấu xuất hiện một dáng người bé nhỏ đang kẹp dưới cánh tay một cây vĩ cầm. Cậu ấy bước qua những thành viên trong dàn nhạc giao hưởng và tiến về phía chiếc bục dành cho nhạc trưởng nằm chính giữa sân khấu.

Ban đầu, khi chỉ có thể nhìn thấy nửa người phía trên, tôi đã nghĩ đó là một cô gái. Người ấy có một cặp mắt to, đôi môi đỏ mọng và mái tóc vàng óng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu.

Tuy nhiên, nghệ sĩ violon nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh Ebichiri này lại đang mặc một bộ tuxedo. “Yuri?”, Mafuyu lẩm bẩm. Cuối cùng tôi cũng nhớ ra cậu ấy là ai.

Julien Flaubert

Nghệ sĩ violon được biết đến rộng rãi với biệt danh ‘Yuri’ còn hơn là tên thật của cậu ấy. Đó là biệt danh khi cậu ấy đang theo học Nhạc viện Moscow, một điều được mọi người nắm rất rõ ngay cả ở Nhật Bản. Cậu ấy luôn luôn được tán dương vì sở hữu ‘dáng vẻ của một thiên thần’ hay ‘kỹ thuật cao siêu như thể Yehudi Menuhin[note21078] tái thế’, vân vân. Cậu ấy là một nghệ sĩ violon nổi tiếng với những người hâm mộ cuồng nhiệt trên khắp thế giới. Họ nói rằng số lượng bán ra của các tạp chí sẽ tăng lên gấp nhiều lần mỗi khi hình ảnh của cậu ấy được công bố. Cậu ấy thường xuyên xuất hiện trên bìa của những tạp chí âm nhạc cổ điển, và đó cũng là cách tôi biết tới cậu ấy. Cậu ấy lúc nào cũng mang vẻ đứng đắn và nghiêm túc trên những bức ảnh tạp chí, nhưng từ cậu ấy lại toát lên vẻ ngây thơ tựa như một nữ sinh sơ trung bình thường (mặc dù là một cậu con trai). Cậu ấy chỉ cao ngang tầm Mafuyu. Tôi nghĩ cậu ấy nhỏ hơn tôi một tuổi thì phải?

Julien đứng trên chiếc bục dành cho nhạc trưởng cúi đầu lịch thiệp. Động tác của cậu ấy khiến cho tất cả những người trong khán phòng phải im lặng.

Không ai phát ra một tiếng động nào. Julien nâng cây vĩ lên, nhưng tôi không nhìn thấy Ebichiri động đậy điều khiển. Những chiếc kèn clarinet và oboe cất lên một câu hỏi nghiêm túc, và cây vĩ cầm của Julien đáp lại với một màn độc tấu. Rồi, tiếng đệm của dàn nhạc giao hưởng bắt đầu chầm chậm giang rộng đôi cánh của mình.

Bài hát này là…

Bản concerto dành cho vĩ cầm của Alban Berg[note21079].

Bản concerto tinh tế To the Memory of an Angel[note21083] được biên soạn để tưởng nhớ một cô gái đã vĩnh biệt trần thế, đó cũng là bản nhạc cuối cùng của Berg trước khi ông qua đời vì nhiễm độc máu. Màn độc tấu của cây vĩ cầm cùng dàn nhạc giao hưởng hòa quyện với nhau tạo nên một âm thanh buồn bã, những giai điệu tựa như đang khe khẽ nức nở.

Tôi còn không nhận ra cuốn sổ đã trượt khỏi tay mình.

Tôi thật sự cảm giác như thể có một ai đó đang đứng trên cao cất lên những tiếng khóc than.

Nhịp điệu tương đối nhanh mãnh liệt của chương thứ hai kể câu chuyện về cô gái và nỗi đau của cô ấy khi phải vất vả chống chọi với bệnh tật. Khúc nhạc mạnh mẽ như thể được nạo ra từ cơ thể mảnh mai của Julien, cuối cùng được bao bọc trong cái chết đã thanh tẩy mọi thứ. Thế rồi khúc nhạc hòa làm một với điệu nhạc khoan thai bình thản.

Màn độc tấu vĩ cầm bắt đầu đi tới nốt cao nhất và cùng lúc đó hấp thụ lấy tất cả những âm thanh của dàn nhạc giao hưởng. Khi bản nhạc cuối cùng cũng kết thúc và âm nhạc lặng lẽ tan biến, trong thính phòng không còn chút sự sống nào. Bầu không khí hoàn toàn khác hẳn với bầu không khí sau bản giao hưởng Manfred.

Cậu trai trẻ đứng giữa sân khấu hạ cây vĩ xuống cùng với chiếc đàn violon của mình. Sau khi cậu ấy nở nụ cười dịu dàng như của một thiên thần với các khán giả của mình, bầu không khí trong khán phòng liền tan chảy ngay lập tức.

Những tiếng tán thưởng của khán giả tựa như một trận lở tuyết bất tận.

Tôi cũng ngơ ngác vỗ tay. Và rồi tôi nhận ra không phải cậu ấy đang nở nụ cười với tất cả các khán giả mà là với một người đặc biệt.

Là tôi sao? Không chờ đã…

Tôi phát hiện ra sự thật bất ngờ và nhìn sang ghế bên cạnh...Mafuyu đang chìm sâu xuống ghế cùng một vẻ lơ đãng trên gương mặt.

Tetsurou thật sự đã rất cố gắng khi chuẩn bị cho tôi một bó hoa để tặng Ebichiri. Mặc dù phải nói là, không chỉ vô cớ chọn hoa thủy tiên, ông ấy còn nói với tôi, ‘Nghe cho kĩ này Nao. Trong ngôn ngữ của những loài hoa, thủy tiên mang ý nghĩa tự phụ! Hãy chắc chắn là con sẽ nói với lão ta điều đó khi con tặng lão bó hoa này!’. Đúng là ngớ ngẩn.

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, tôi bảo các cô gái hãy đợi tôi ngoài sảnh. Ngay khi tôi sắp sửa bước tới phòng chờ nằm phía sau sân khấu, Mafuyu đã nắm lấy vạt áo tôi và kéo nhẹ.

“Sao vậy?”

“...Mình sẽ đi cùng cậu.”

Tại sao chứ? Ý tôi là, Ebichiri cũng đang ở trong phòng chờ ấy đúng không? Không đời nào Mafuyu lại muốn tới đó chỉ để gặp ông ấy đâu nhỉ? Thế rồi tôi nghĩ tới Julien. (Có vẻ như) Lúc đó Flaubert đã nhìn chằm chằm vào Mafuyu…

Hẳn là có lý do cho việc đó, đúng không? Lẽ nào họ quen biết nhau sao?

Các thành viên của dàn hợp xướng đứng đầy trong hành lang dẫn tới phòng chờ cùng với những nhạc cụ cỡ lớn. Vì dàn nhạc vừa biểu diễn là Dàn nhạc giao hưởng Boston, những cuộc chuyện trò tôi nghe được xung quanh mình đều là tiếng Anh. Tôi bối rối không biết phải làm gì nữa.

Đúng lúc đó, một trong những thành viên của dàn nhạc đã phát hiện ra Mafuyu đang nép mình sau lưng tôi và bước về phía hai đứa sau khi thốt lên một tiếng gì đó nghe giống như ‘Ô!’. Chúng tôi mau chóng bị bao vây bởi cả dàn nhạc giao hưởng. Đó là bằng chứng cho thấy Mafuyu rất nổi tiếng trong giới chuyên nghiệp.

“À, ừm…”

Mafuyu đẩy tôi sang một bên khi tôi cố gắng nói chuyện với họ bằng tiếng Nhật. Cô ấy bắt đầu trao đổi với một người trung niên chơi kèn săn bằng chất giọng Anh Mỹ vô cùng chuẩn xác. Sau đó cô ấy quay lại nhìn tôi và chỉ về phía cuối hành lang với vẻ mặt không vui rồi nói.

“Ông ấy nói Papa thấy đám phóng viên thật phiền phức, vậy nên ông ta đang trốn trong căn phòng đó.”

Ra vậy...Đúng là một người vừa mới quay trở về từ Mỹ, tiếng Anh của cô ấy thật sự rất ấn tượng. Chẳng hiểu sao, tôi lại càng thấy mình thấy vô dụng hơn.

Một thành viên trong dàn nhạc giao hưởng đưa chúng tôi tới một căn phòng chờ nhỏ hơn nằm sâu trong hành lang. Ngay khi tôi sắp đặt tay lên nắm đấm mở cửa, cánh cửa đột ngột bật ra từ bên trong. “Mafuyu!” Một bóng người bé nhỏ với giọng nói đầy phấn khích lách qua khe cửa và bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi.

“...Oaaaa?!”

“Mafuyu, mình rất nhớ cậu!”

Mũi tôi chạm vào một mái tóc vàng mềm mại. Ngay khi tôi nhận ra người đó chính là Julien Flaubert, cậu ấy đã ghì chặt lấy tôi bằng hai cánh tay mảnh dẻ của mình và vùi mặt vào sâu trong ngực tôi rồi. Từ mái tóc cậu ấy tỏa ra một mùi hương hoa hồng thoang thoảng...không đợi đã! Tôi bỗng nhiên trở nên lúng túng và mau chóng đẩy cậu ấy ra.

“C, cậu đang làm gì vậy?”

“A, xin lỗi. Mình nhầm người.”

Julien nhìn mặt tôi và hờ hững nói, thế rồi cậu ấy kiễng chân khẽ hôn nhẹ lên má tôi. Tôi vẫn đứng như trời trồng khi cậu ấy chuyển sự chú ý sang Mafuyu.

“Mình nhớ cậu rất nhiều, ma chérie!”

Điều còn khiến tôi ngạc nhiên hơn là Mafuyu không hề hét ầm lên hay đánh cậu ấy, ngay cả khi cậu ấy đang ôm chặt lấy cô nàng. Cô ấy chỉ tỏ ra đôi chút không vui trong khi yên lặng để cậu ấy hôn nhẹ lên má mình. Người Pháp quả đúng là ấn tượng...với bộ óc chỉ còn hoạt động đàng hoàng được một nửa, đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra.

Mafuyu nhận ra ánh mắt của tôi, gương mặt cô ấy đỏ bừng lên. Cô ấy đẩy Julien ra.

“...C, cậu tới Nhật Bản khi nào vậy?”

“Ngày hôm qua. Mình có kế hoạch ở lại Nhật Bản một thời gian, vậy nên chúng ta có thể gặp nhau hằng ngày rồi. Trước màn encore hôm nay, mình đã nghe nhạc trưởng Ebisawa nói rằng Mafuyu cũng sẽ tới xem, vậy nên mình đã đề nghị…”

Một tiếng ho đột ngột cất lên. Cuối cùng tôi cũng trông thấy Ebichiri đang ngồi trước chiếc bàn trang điểm nằm sâu trong phòng.

“Cậu đến đây thay cho Hikawa đúng không? Vậy nghĩa là cậu sẽ là người viết bài phê bình nhỉ? Hừm...Ta sẽ rất trông đợi nó đấy.”

Ebichiri nói với vẻ mặt nghiêm túc. Ông bác làm cháu phát sợ với những kỳ vọng của ông bác đó…

Bốn người chúng tôi ngồi xuống những chiếc ghế sofa trong phòng chờ, mặt đối mặt. Tôi ngồi ngay trước mặt Ebichiri, trong khi đó Mafuyu ngồi bên cạnh tôi. Và vì lý do gì đó nào đó, Julien lại tùy ý ngồi phía sau tôi và Mafuyu, trên lưng ghế sofa. Cậu có thể ngồi xuống đàng hoàng được không? Cậu đang khiến tôi thật sự thấy không thoải mái đó.

“Bài phê bình ư? Cậu ấy sẽ viết sao?”

Julien đột nhiên nắm lấy tóc tôi và vươn người qua đầu nhìn thẳng vào mặt tôi, việc đó khiến tôi chút nữa ngã bổ chửng. Ngay cả ở một khoảng cách gần như vậy, cậu ấy vẫn trông giống hệt với một cô gái. Đôi môi màu hồng đào của cậu ấy hiện ra ngay trước mắt tôi, tôi hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra lúc trước. Tôi mong rằng cậu ấy sẽ giữ khoảng cách với mình.

“Cậu thật thô lỗ, Flaubert. Ngồi xuống đàng hoàng đi! Có thể người cậu vừa mới vò đầu trông rất trẻ, nhưng cậu ấy là một nhà phê bình âm nhạc. Cậu ấy là đối thủ của chúng ta.”

Julien đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt tôi. Ra vậy...Cậu ấy đang đứng bên cạnh chiếc ghế sofa và nhìn chằm chằm vào Ebichiri với cặp mắt trợn tròn, thế rồi cậu ấy quay đầu về phía tôi nhìn trân trân. Chỉ khi nhìn kỹ tôi mới nhận ra cậu ấy rất mảnh khảnh và nhỏ con. Thật ra cậu ấy còn thấp bé hơn cả cả Mafuyu nữa.

Tôi nghĩ cậu ấy sẽ ngồi xuống bên cạnh Ebichiri, nhưng không tài nào ngờ được, cậu ấy lại ngồi xuống bên cạnh tôi. Chiếc sofa chỉ có hai chỗ ngồi, vậy nên Mafuyu, Julien và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài nép sát vào nhau. Chuyện gì thế này? Cậu ấy đang đùa tôi sao?

“Vậy sao? Vậy thì mình thực sự xin lỗi! Rất vui được gặp cậu, nhà phê bình. Cậu biết rồi đó, mình là một nhạc công violon. Mình rất vui nếu cậu có thể gọi mình là Yuri.”

Cậu ấy đưa tay ra trong khi tự giới thiệu. Nội dung có phần hơi kỳ lạ, nhưng tiếng Nhật của cậu ấy khá thuần thục...Cậu ấy đã học nó từ Ebichiri sao? Tuy nhiên, trong ánh mắt của Julien có một vẻ gì đó rất lạ lùng, tôi không chắc đó là gì nữa. Thù địch? Xem thường? Cẩn trọng? Hay có thể là tò mò? Nét mặt của Julien trông như thể pha trộn tất cả những cảm xúc ấy, nhưng cùng lúc ấy lại trông như không có cái nào cả.

Tôi do dự một lúc trước khi gượng gạo bắt tay. Tôi thấy có gì đó không đúng. Tại sao tôi lại có cảm giác như vậy chứ?

“Đối thủ của mình, tên cậu là gì?”

“...Ể? A, a. Tên mình là Hikawa. Hikawa Naomi.” Mặc dù cậu ấy nhỏ hơn tôi, cậu ấy nói chuyện với tôi bằng một giọng rất bình thường, như thể đang nói chuyện với một người bằng tuổi vậy. Bất giác tôi cũng đáp lại rất lễ độ.

“Mình có thể gọi cậu là Naomi không?”

Tôi choáng váng. Mafuyu, người đang ngồi bên cạnh tôi, trông như thể cũng muốn nói điều gì đó. Ngoài mẹ tôi, người tôi vẫn gặp mỗi tháng một lần sau cuộc ly hôn, người duy nhất gọi tôi trực tiếp bằng tên thật chỉ có Mafuyu.

Tuy nhiên, cách Julien phát âm tên của tôi nghe khá khác so với cách phát âm của Mafuyu, có lẽ là do cái tên ‘Naomi’ cũng có cả trong tiếng Anh sao? Nó nghe không giống với tên tôi.

“Yuri…” Mafuyu, người đang ngồi đầu bên kia của chiếc sofa, đột nhiên lên tiếng. “Không được.”

“Ý cậu là sao?” Julien hỏi trong khi vươn người qua vai tôi nhìn sang Mafuyu.

“Cậu không thể gọi cậu ấy như thế được.”

“Tại sao vậy?”

“Chỉ là không được thôi.”

Tại sao vậy chứ? Tôi lúng túng trước những gì đang diễn ra xung quanh mình. Hơn nữa, tại sao Ebichiri lại cũng trông tức giận đến vậy chứ?

“Ừm, à...Mọi người gọi mình là Nao, vậy nên nếu có thể, xin cậu hãy cứ gọi mình như thế.”

“Vậy Naomi chơi loại nhạc cụ nào?”

“Hãy nghe những gì mình nói, được chứ?!”

“Yuri ngốc!”

“Nhưng mình nghĩ sẽ thật không hay khi rút ngắn tên người khác, hay gọi họ bằng một cái tên khác!”

“Không phải cậu cũng vừa bảo mình gọi cậu là Yuri khi cậu giới thiệu bản thân mình sao?!”

Julien đứng lên khỏi chiếc ghế sofa với cặp mắt rơm rớm và nép mình phía sau lưng Ebichiri. Cậu ấy đặt tay lên chiếc ghế sofa như một con mèo rồi nói.

“Nhạc trưởng, tại sao cậu ấy lại dữ dằn với màn vặn vẹo của mình thế?”

“Vậy chưa là gì cả. Nói chuyện với bố cậu ta còn mệt mỏi hơn nhiều. Và cậu ta chỉ trở nên như vậy bởi vì xung quanh cậu ta có rất nhiều những người như thế thôi.” Và ông bác cũng là một trong những người đó đấy, Ebichiri!

“Vậy nghĩa là cậu ấy rất thích hợp làm một nhà phê bình sao?” Julien đáp lại. Chính xác thì trong mắt hai người những nhà phê bình là gì vậy hả? Những nhà phê bình không chỉ có đi bắt bẻ những nhạc công vốn đã rất khó để trò chuyện, mấy người hiểu không hả?

“Nhưng lớp da trên những ngón tay trái của cậu rất thô ráp, vậy là cậu chơi có một loại nhạc cụ nào đó, đúng không?”

Tôi giật mình. Julien tiến về phía tôi và nâng tay trái tôi lên.

“À…”

“Naomi là tay bass trong ban nhạc của mình”, Mafuyu nói. Cả Julien và tôi đều hơi bất ngờ với chuyện ấy, vậy nên cả hai cùng nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mafuyu. Tôi thoáng trông thấy vẻ không vui hiện lên trên gương mặt của Ebichiri.

“Ừm? Vậy cậu là bạn của Mafuyu sao?” Julien vừa nói vừa bắt đầu nghịch nghịch những ngón tay tôi. Tôi nhận ra phản ứng của cậu ấy có hơi kỳ lạ. Cậu ấy không hề ngạc nhiên với việc Mafuyu ở trong một ban nhạc sao? Hay là cậu ấy đã biết chuyện đó từ trước rồi? Mối quan hệ giữa hai người họ là như thế nào vậy? Nhưng có lẽ giờ không phải lúc thích hợp để tôi hỏi Julien câu ấy…

“Cậu chơi ghi-ta bass có giỏi không?”

“Không hề.” “Cậu ấy chơi dở tệ.”

Cha con nhà Ebisawa trả lời cùng một lúc và khiến tôi chìm sâu trong hố sâu tuyệt vọng. Tại sao hai người lại phải đồng thanh trả lời cơ chứ?! Tôi biết mình chơi ghi-ta bass rất dở mà!

“Mình biết mà. Những ngón tay này không quen với việc tạo nên âm nhạc. Thay vào đó, chúng tồn tại để bẻ cong sự thật.”

Tôi nhanh chóng hẩy tay Julien ra. Chuyện gì vậy chứ?! Tại sao những lời lẽ của cậu ấy lại đầy oán hận như vậy? Chúng tôi chỉ vừa mới gặp nhau và tôi cũng không nghĩ mình đã làm gì để khiến cậu ấy phải bực bội.

“...Cậu ghét những người phê bình âm nhạc sao?” Tôi thử hỏi. Cũng có rất nhiều nhạc công giống như vậy.

“Ừm. Đúng.”

Tựa như mặt trời ló rạng sau cơn mưa nặng hạt, một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt Julien khi cậu ấy trả lời tôi một cách thẳng thừng. Tôi hiểu rồi. Vậy là cậu ghét họ hở...Tôi gần như muốn mỉm cười trong khi nói những lời ấy để cho cậu ấy thấy rằng tôi cũng đồng tình câu trả lời vừa rồi.

“Ồ, vậy nghĩa là cậu chưa được nghe những thứ mà mấy người đó đã gây ra cho Mafuyu yêu quý của mình ư?”

“A…”

Tôi không biết nói gì cả.

“Yuri, thôi đi.”

Mafuyu nói với giọng nghiêm khắc và lấy thân mình che trước mặt tôi.

“Nhưng trước đây Mafuyu đã bảo rằng cậu cũng ghét mấy người đó mà?”

“Nhưng cậu không cần nói những chuyện như vậy với Naomi.”

“Cậu cũng từng nói về việc trói đám phê bình đó lại và phơi khô họ dưới ánh mặt trời để cậu có thể đem họ làm phân bón cho những cây nho. Hồi đó, mình đã nghĩ người Nhật toàn những người đáng sợ…”

“Mình chưa bao giờ nói như thế!” Mafuyu đứng dậy, mặt đỏ bừng.

“Flaubert mới là người đã nói câu đó.”

Ebichiri thở dài. Người Pháp toàn những tay đáng sợ…

“À, vậy sao? Nhưng mình nhớ Mafuyu đã nói rằng như vậy sẽ khiến những quả nho có vị rất dở và biến nó thành một ý tưởng tồi.”

“Yuri cũng chính là người đã nói câu đó! Trời ạ! Đồ ngốc!”

Mafuyu đứng dậy và vươn người qua vai tôi vỗ mạnh xuống đầu Julien. Ebichiri và tôi nhìn nhau bất lực. Hai người có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng hai người có thể làm ơn đừng để tôi mắc kẹt giữa trận cãi vã của hai người được không?

Để ngăn bản thân mình khỏi vô tình biến thành nạn nhân cho những cú tát của Mafuyu, tôi đưa cánh tay lên che đầu và chạy khỏi ghế sofa. Cùng lúc đó, ngay khi Mafuyu sắp sửa đánh Julien bằng tay phải, cậu ấy đã nhanh chóng tóm lấy tay cô nàng và đan những ngón tay của họ lại với nhau.

“...Cậu hẳn vẫn còn nhớ là những kẻ đó chỉ toàn viết những thứ vô lý sau khi cậu không thể chơi piano được nữa, đúng không? Và gần đây, sau khi chuyện liên quan tới những ngón tay của cậu bị lọt ra ngoài, những kẻ đó lại chỉ trích cậu một cách bất công về việc thiếu chuyên nghiệp, nói rằng cậu đang chạy trốn khỏi sân khấu.”

Tôi bàng hoàng đứng đó nhìn hai người họ. Tôi không ở vào vị trí có thể nói bất cứ điều gì, nhưng...tôi chưa bao giờ nghĩ những nhà phê bình sẽ bàn tán về những ngón tay của Mafuyu một cách trơ trẽn đến vậy.

“Cậu vẫn còn tiếp tục liệu trình hồi phục chức năng chứ? Mặc dù có vẻ chúng cũng khá hơn nhiều rồi…”

Tuy nhiên, Mafuyu không hề tức giận và cô ấy cũng không gạt phăng tay Julien đi. Tất cả những gì cô ấy làm chỉ là khẽ gật đầu và lẩm bẩm.

“Cậu không cần phải lo lắng. Tự mình sẽ làm gì đó với nó.”

Tôi bất lực nhìn chằm chằm Mafuyu từ bên cạnh.

Kể từ khi gặp Mafuyu, tôi đã gián tiếp hỏi cô ấy về chuyện những ngón tay rất nhiều lần. Tôi biết những ngón tay của cô ấy không thể cử động vì vấn đề tâm lý, nhưng tôi chưa bao giờ được nghe bất cứ điều gì cụ thể từ Mafuyu về việc cô ấy có còn muốn tiếp tục chơi piano nữa hay không.

Tự mình sẽ làm gì đó với nó...Mafuyu đã bảo như vậy, đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy cô ấy nói thế.

Không phải vậy nghĩa là cô ấy sẽ thử làm thứ gì đó ‘để quay trở lại chơi piano’ sao?

Nếu quả thật là như vậy, thế thì...tại sao cô ấy không nói với tôi?

Có phải vì người hỏi câu ấy là Julien không? Bởi vì cả hai người bọn họ sống trong cùng một thế giới sao? Đắm chìm dưới cùng một ánh hào quang, cùng sống dưới những lời tán dương và cả sự chỉ trích sao? Là bởi vì họ cảm nhận chung một nỗi cô đơn à? Có phải đó là lý do tại sao cô ấy có thể nói những lời đó với cậu ấy hay không? Nếu là như vậy thì…

Có vẻ như Ebichiri đã nói gì đó với tôi, Julien cũng nói gì đó trong lúc đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tuy nhiên, tôi lại không thể nhớ được mình đã đáp lại họ những gì. Tại sao tôi lại có mặt ở chỗ quái quỷ này cơ chứ? Tôi không ngừng tự hỏi câu ấy trong cái đầu đã trống rỗng một nửa của mình.

“Thật sao? Vậy cậu ấy thực sự là con trai à...Thật đáng tiếc.”

Chỉ còn vài người ở lại trong sảnh. Kagurazaka-senpai nói những điều ấy trong khi ấn tay lên trán và lắc đầu. Senpai tiếp tục gặng hỏi tôi về giới tính của Julien ngay khi tôi nhắc đến chuyện đã gặp cậu ấy. Bình thường bà chị này nghĩ cái quái gì vậy chứ?

“Chị sẽ làm gì nếu như cậu ta là con gái?”

Chiaki, người đã trở nên buồn ngủ trong khi chờ đợi tôi, vừa hỏi vừa nhẹ nhàng huých lên eo Senpai.

“Hửm? Chị nghĩ mình sẽ bắt đầu học nói tiếng Pháp…”

“Yuri có thể nói tiếng Nhật, và cậu ấy còn thuần thục hơn cả em nữa.”

Mafuyu khẽ cất lời từ phía sau tôi. Đúng là cậu ấy rất thông thạo tiếng Nhật.

Một khoảng lặng ngắn trùm lên cả bốn người. Chiaki tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

“...Ừm, có chuyện gì vậy?”

“Cậu không bắt bẻ chị ấy sao?” Chiaki hỏi tôi và chỉ vào Senpai.

“...Đâu phải mình tồn tại trên thế giới này chỉ để bắt bẻ mấy câu ngớ ngẩn được thốt ra xung quanh mình đâu.”

“Chị cũng không sống trong thế giới này chỉ vì tình yêu...Các em biết đó, chị chưa bao giờ quên cuộc cách mạng của mình. Pháp là cũng là một đất nước cách mạng, vậy nên chị chắc chắn mình sẽ có lợi khi học hỏi nhiều hơn về người Pháp.”

“Đó là điều chị chỉ vừa mới nghĩ ra một giây trước thôi, đúng không?”

“Ô! Nao đã quay lại rồi!” Chiaki nói với vẻ đồng tình. Đừng có vui vẻ với điều đó. Mình chỉ vô tình thốt lên thôi.

Tôi sẽ quên sạch nội dung của buổi hòa nhạc nếu như cứ tiếp tục với cuộc trò chuyện ngớ ngẩn này mất. Tôi bắt đầu bước về phía cửa ra của nhà hát. Tốt hơn tôi nên sớm quay trở về để bắt đầu bản thảo của mình.

“Chờ đã! Nao, cậu thật quá đáng! Senpai và mình đã chờ cậu rất lâu, vậy mà cậu đã định về nhà rồi sao?”

Chiaki chạy theo tôi với những tiếng hét và những tiếng bước chân. Thế rồi tôi nghe thấy thêm hai tiếng bước chân nữa...Mafuyu cũng đã đuổi theo tôi cùng với Kagurazaka-senpai ở ngay bên cạnh. Cuối cùng, cả bốn chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi cổng chính.

Sau khi băng qua hàng cây cao trồng xung quanh nhà hát rộng lớn, tôi có thể nhìn thấy những dãy đèn đường được lắp trên bức tường cách âm của đường cao tốc Tokyo. Đã khá muộn rồi. Tôi không nhận ra điều ấy khi ngồi nghe những bản nhạc, nhưng phần encore thật sự rất dài khi họ đã chơi toàn bộ bản concerto.

Mặc dù đó là một bản nhạc khó hiểu vì có những giai điệu phức tạp, tôi đã bị nó hút hồn, và điều đó khiến tôi mất cảm giác về thời gian.

“Naomi…”

Mafuyu gọi tôi. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn cô ấy.

“Cậu giận à?”

“...Tại sao cậu lại hỏi mình như vậy?” Giận sao? Tôi á?

Để đáp lời tôi hỏi ngược lại Mafuyu. Cô ấy liền tỏ ra khó xử.

“Chị muốn biết mối quan hệ giữa Julien Flaubert và đồng chí Mafuyu là như thế nào! Anh bạn trẻ cũng vậy, đúng không?”

“Mình cũng tò mò chuyện đó…”

Gương mặt Mafuyu đỏ lừ vì bị bủa vây bởi hàng loạt những câu hỏi. Cô ấy đứng nguyên tại chỗ, trông có vẻ hơi sợ hãi. Tôi ngoảnh đầu lại và thấy cô ấy đang nhìn mình mong chờ được giúp đỡ.

“À, ừm…” Tôi cũng tò mò chuyện đó. “Cậu ấy là bạn của cha cậu sao?”

Mafuyu lẩm bẩm điều gì đó trước khi khẽ gật đầu.

“Mình nhớ đã nhìn thấy cậu ấy trên bìa của vài tạp chí thời trang. Cậu ấy và Ebichiri đã từng đi lưu diễn ở Mỹ, đúng không?”

Vậy ra ngay cả Chiaki cũng biết đến Julien sao? Tôi không bao giờ ngờ được là những tạp chí thời trang cũng viết bài về cậu ấy nữa đấy.

“...Đó là từ rất lâu trước đây, khi Papa còn chưa phải nhạc trưởng chính của Dàn nhạc giao hưởng Boston.”

Vậy nghĩa là...cậu ấy cũng đã từng đi lưu diễn với Mafuyu sao? Tôi nhớ cậu ấy đã nói gì đó kiểu như, ‘Mình sẽ nhờ cậy vào gia đình Ebisawa trong thời gian ở Nhật Bản’...

Mafuyu tiếp tục nhìn chằm chằm lên mặt tôi. Cô nàng liền xua tay khi tôi nhận ra ánh mắt của cô ấy.

“C, cậu ấy không thường xuyên ở cùng mình...và mình cũng rất bận.”

“Nhưng hai cậu đã ngồi cùng một chuyến bay và ở trong cùng một một khách sạn, đúng không?” Chiaki nói.

“Ừm, đúng vậy…”

“Cậu ấy vào phòng tắm nam hay phòng tắm nữ?”

“Khách sạn ở Mỹ không có những thứ như vậy đâu, đúng không?”

“Ồ đúng rồi, trước đây em và Yuri đã từng biểu diễn cùng nhau chưa? Có vài bản nhạc được biểu diễn chỉ với piano và violon thôi, đúng không?”

“Cũng đã có kế hoạch cho chuyện đó, nhưng chưa cái nào thành hiện thực cả…”

“Vậy là cậu trai đó ở đây là để đặc biệt gặp đồng chí Ebisawa nhỉ? Hai người thực sự có một mối quan hệ rất sâu sắc đó.”

“Ể? Ư, ư…”

Mafuyu càng lúc càng căng thẳng khi hai cô gái còn lại liên tục dồn ép bằng đủ loại câu hỏi. Tôi bước sau họ vài bước, và khi tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc dài của Mafuyu trong khi cô ấy đang bước đi, tôi bỗng nhiên nghĩ tới cây vĩ cầm của Julien. Tôi nhớ lại cặp mắt trong trẻo, làn da trắng, đôi môi đỏ nhạt và những ngón tay mảnh dẻ mát lạnh đã nắm lấy tay tôi.

A...đúng. Những ngón tay.

Lúc ấy có gì đó thật sự không bình thường. Cũng giống như cách Julien nhận ra lớp da thô ráp trên tay trái tôi, tôi cũng nhận ra làn da trên ngón tay trái của cậu ấy cũng đã chai sạn đi. Tất nhiên, điều đó cũng chẳng lấy gì làm lạ nếu cân nhắc tới chuyện cậu ấy là một người chơi violon. Nhưng không hiểu sao, tôi cảm giác như những đầu ngón tay của cậu ấy không mảnh mai như của những nghệ sĩ vĩ cầm.

Tại sao vậy chứ?

“Ư, ừm…”

Mafuyu bỗng nhiên dừng bước và ngoái đầu lại, làm tôi chút nữa va vào cô ấy.

“Cậu biết đấy, thực sự giữa mình và Yuri không có gì đặc biệt hết. Bọn mình chỉ là bạn bình thường thôi...Giữa bọn mình t, thực sự không có gì cả.”

Tôi sững sờ. Tại sao cô ấy lại nói với tôi điều đó?

Gương mặt của Mafuyu đỏ lừ như thể khói sắp sửa bốc lên từ da của cô ấy vậy. Rồi cô ấy quay đầu đi và mau chóng bước về phía nhà ga.

Kagurazaka-senpai cười thầm rồi tóm lấy cánh tay của tôi và Chiaki, đuổi theo Mafuyu.

Khi tôi và Chiaki về đến ga nhà mình cũng đã quá mười giờ. Tokyo thật sự ở rất xa.

Ngay cả sau khi những cánh cửa toa tàu đã mở ra, tôi vẫn ngồi yên trên ghế với vẻ mặt thẫn thờ. Chỉ sau khi Chiaki dẫm mạnh xuống chân tôi, tôi mới nhận ra chúng tôi đã về đến nơi. Tôi mau chóng rời tàu.

“Sao cậu lại ngẩn ngơ vậy? Vẫn nghĩ về chuyện giữa Mafuyu và Yuri à?”

Khi chúng tôi bước qua cổng soát vé, Chiaki hỏi tôi, gương mặt cô ấy đầy vẻ ranh ma.

“À...Ừm, đại khái vậy.”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy có người nói chuyện với Mafuyu như thế. Nghĩ lại thì, Mafuyu là người đã đi tìm cậu ấy (mặc dù đã biết Ebichiri cũng sẽ ở đó nhưng cô ấy vẫn làm). Mặc dù ý định của tôi khá khác với Senpai, tôi vẫn rất tò mò về mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

“Không phải Mafuyu đã nói họ chỉ là bạn thôi sao?”

“Ừm...Đúng là như vậy, nhưng…”

Không hiểu sao, tôi cảm giác như lúc đó Mafuyu cư xử rất kì lạ. Cô ấy vô cùng bối rối, và liên tục nhấn mạnh rằng Julien chỉ là một người bạn của mình, cô ấy làm vậy vì xấu hổ sao?

“Cậu nói vì xấu hổ là có ý gì?”

“Cậu không ở đó nên cậu sẽ không hiểu đâu, nhưng Mafuyu hoàn toàn bình thường với việc Julien ôm hôn cô ấy...Có thể họ thực sự là một cặp.”

Không chờ đã, hồi đó họ vẫn chưa đủ lớn, đúng không? Và Julien cũng đã ôm tôi nữa mà.

Chiaki dừng lại trước một trạm xe buýt gần như trống không và nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt thẫn thờ.

“...Sao vậy?”

“Cậu thực sự nghĩ...những gì vừa mới nói sao?”

Chờ đã, ánh mắt cậu thật sự rất đáng sợ đó! Tại sao chúng lại sáng như mắt mèo vậy hả?

“Ừm...Ừ.”

Khi Chiaki vẫn còn luyện tập Judo, có một lần tôi đã tham gia vào một trong những cuộc thi mà cô ấy tham dự. Vào lúc đó, mọi người đều nói rằng cô ấy ‘chắc chắn sẽ vào tới vòng chung kết quận’. Tôi liền nhớ lại những động tác hoàn hảo của cô ấy mà mình đã chứng kiến trong cuộc thi đó khi Chiaki áp sát tôi với tốc độ nhanh như chớp và khóa tôi lại. Trước khi tôi có thể hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong nháy mắt bầu trời đêm đã vụt qua trước mắt tôi. Lưng tôi đập mạnh xuống con đường nhựa. Tôi có thể cảm thấy không khí trong phổi mình bị ép ra khỏi miệng và sau đó là cơn đau tê dại chạy dọc sống lưng tôi.

“Đau...quá…”

Cậu đang làm gì vậy?! Tôi cau mày. Rồi, ngay khi tôi sắp sửa đứng dậy, chân của Chiaki lướt qua tóc tôi...có vẻ như cô ấy đang cố đá nát đầu tôi vậy.

“Cậu đang cố giết mình sao?!”

“Cậu thật đúng là không thể tin nổi mà! Nao ngốc! Có lẽ cậu nên đi chết đi!”

Tôi hoảng sợ núp mình trong bụi cây ven đường. T, tại sao cô ấy lại tức giận thế chứ?

“Mình không thể chịu nổi nữa rồi! Mình phải đấm cậu! Bằng không, thật đáng buồn cho Mafuyu!”

“Tại sao chứ? Xin lỗi, mình sẽ xin lỗi trước, nhưng có chuyện gì với Mafuyu vậy?”

“Cậu nói sẽ xin lỗi trước là sao hả? Ra đây ngay! Cú quật đó là dành cho Mafuyu, và giờ cú quét này là cho mình!”

Không đời nào tôi lại ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu ấy cả. Tôi tiếp tục núp trong bụi ôm đầu. Bỗng nhiên tôi nghe thấy ai đó bước đi trên cỏ, và rồi, tôi thấy mình bị túm gáy kéo dậy. Tôi ngóc đầu lên và nhìn thấy cặp mắt bừng bừng lửa giận của Chiaki.

“Nghe cho thật kĩ này. Nếu cậu dám nói trực tiếp với Mafuyu những gì cậu vừa mới thốt ra thì tốt hơn cậu nên sẵn sàng cho cú khóa tay của mình đi!”

“V, vâng…”

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài quỳ gối trên nền đất và ngoan ngoãn đáp lại cô ấy.

Sau khi trút cơn giận của mình vào tôi mà không hề kiêng dè, Chiaki huỳnh huỵch bỏ đi với những bước chân như của một con khủng long. Chết tiệt, tối nay đúng là một buổi tối đáng sợ. Thế quái nào mà tối nay mọi người lại hành động kì lạ thế chứ?

Ngày thứ hai của tuần kế tiếp, tôi lại bị buộc phải đối diện với cuộc sống học đường thường nhật khá khó chịu. Mafuyu luôn lảng đi nhìn chỗ khác mỗi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, còn Chiaki lúc nào cũng nhìn tôi chằm chằm. Còn với Senpai, chị ấy cực kì vui vẻ khi nhìn thấy chúng tôi cư xử như vậy. Phải nói thêm là, đám bạn cùng lớp của tôi cực kì cao hứng vì kết quả rất tốt của chúng tôi trong cuộc thi hợp xướng, và thay vì bình tâm trở lại sau tất cả những phấn khích ấy, họ bắt đầu tập trung sự chú ý sang ngày hội thể thao và hăng hái chuẩn bị cho nó. Nói thật lòng, với tôi, chỉ ở trong lớp thôi cũng đã đủ mệt rồi, thêm vào đó, tôi vẫn phải luyện tập cho màn biểu diễn live trong ngày hội trường nữa, nó lại càng vắt kiệt sức lực của tôi hơn.

Thế rồi, chuyện đó xảy ra vào ngày thứ tư. Ngay khi tôi vừa trở về nhà sau giờ luyện tập cùng ban nhạc, Tetsurou đã lao ra khỏi phòng khách. Tôi cảm giác trong chuyện này có gì đó không hay.

“Nao, Nao! Con có quen ai trong ngành công nghiệp âm nhạc không? Không, đúng không?”

“...Ông đang nói chuyện gì vậy?”

“Công ty M đã gửi cho con một bức thư!”

Tôi nhìn vào chiếc phong bì màu xanh dương mà Tetsurou đã nhét vào trong tay mình. Nó đến từ công ty mà Tetsurou đang làm việc. Nhưng trên bức thư có đề tên ‘Hikawa Naomi’...Tại sao chứ?

“Nghe ta này, Nao...nói trắng ra thì, thế giới âm nhạc rặt một lũ lêu lổng, bủn xỉn và biến thái. Tốt nhất con không nên dính líu tới những kẻ đó!”

“Tất cả những từ đó đều dùng để ám chỉ ông, đúng không?”

“Ta, ta không biến thái! Ta đã sinh con ra đàng hoàng mà, không phải sao?!”

“A~, đủ rồi! Thôi đi, đồ bủn xỉn lêu lổng!” Và hơn nữa, xin lỗi tất cả những người trong ngành công nghiệp âm nhạc ngay! “Chờ đã, tại sao phong bì đã bị mở rồi?”

Tôi giật lấy phong bì từ tay Tetsurou.

“À...trong những bài viết của ta, ta luôn viết về chuyện những món ăn của Nao ngon như thế nào, vậy nên vài nữ nhân viên văn phòng...chủ yếu là hai mươi tám tuổi...có thể đã viết thư hâm mộ con. Ta cần phải kiểm tra.”

Coi như đây là tôi năn nỉ ông...lần tới, cứ đưa lá thư chết tiệt đó cho tôi luôn là được…

Tôi ngồi xuống chiếc sofa trong phòng khách và kiểm tra bên trong phong bì. Trong đó, chỉ có một chiếc vé và một tấm thiệp mời đơn giản mà không có tên người gửi. Tôi nghĩ đó có thể là sự kiện âm nhạc cổ điển nào đó, nhưng thay vào đó, dường như đó lại mà một buổi trình diễn live nhạc rock. Liếc qua sân khấu của sự kiện, dường như địa điểm cũng không quá rộng rãi.

“Ta đã nghĩ họ đã vô tình gửi bức thư này cho con thay vì cho ta.” Tetsurou thò đầu lên qua đầu tôi và nói, “Nhưng có vẻ như nó thực sự là thứ dành cho con.”

“Ừ, ừm...Nhưng…”

Tôi không biết ai gửi nó cho tôi. Ban nhạc sẽ biểu diễn là một ban nhạc nổi tiếng ngay cả tôi cũng biết, mặc cho sự thiếu hiểu biết của tôi về J-pop. Trên tấm vé viết rằng đó là một buổi biểu diễn dành riêng cho người hâm mộ của họ, vậy tại sao công ty lại gửi cho tôi một thứ như vậy?

“Tôi có nên gọi điện cho biên tập viên hỏi thử không?”

“Ta đã gọi rồi. Cậu ấy nói một thành viên trong ban nhạc đã nhờ họ chuyển cho con.”

“Ể? Nhưng tôi không thể nghĩ ra ai sẽ làm như thế cả.”

Những nhạc công nhạc pop chuyên nghiệp duy nhất mà tôi biết là Hiroshi và Furukawa, tôi đã gặp cả hai người họ khi biểu diễn chung hồi mùa hè. Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn gặp nhau ở live house, lẽ nào có ai đó đã gián tiếp biết đến tôi thông qua họ ư...Không, không thể như vậy được, đúng không?

“Sao cũng được, con cứ đi xem là được, đúng không? Đó không có vẻ gì là một trò chơi khăm cả. Cứ việc bỏ chạy nếu có ai đó ném cho con một công việc.”

Tetsurou nói câu vô trách nhiệm ấy trước khi cắp mông trở lại với dàn âm thanh. Tôi thầm nghĩ, ‘Một vị phụ huynh bình thường sẽ nói, ‘cái này trông khả nghi đấy, vậy nên con hãy từ chối lời mời đó đi!’’ Không phải thế sao?

Tuy nhiên, họ là một trong những ban nhạc Nhật Bản gần đây được đánh giá cao với những màn biểu diễn live, thế nên tôi cũng bị kích thích. Và vì rất khó để có được một tấm vé tới một buổi biểu diễn dành cho câu lạc bộ người hâm mộ, tôi nghĩ mình cứ nên đi xem thử nhỉ? Mặc dù có chút cô đơn khi tới đó một mình vì tôi chỉ có một tấm vé, nhưng nếu có hai tấm nghĩa là tôi sẽ lại phải trải qua một cuộc chiến giành vé điên khùng khác...Tôi xin kiếu.

Tôi tới Yoyogi tối thứ bảy hôm đó. Ý nghĩ một mình tới một nơi như thế này vào buổi tối ngày càng ít đáng sợ hơn kể từ sau màn biểu diễn của chúng tôi tại live house. Mặc dù, nói thật lòng thì, trở nên quen thuộc với những chuyện như vậy có phần hơi đáng ngại.

Nằm hai bên đường là những cửa hàng quần áo đã đóng cửa. Khi đang bước dọc theo con phố, tôi phát hiện ra một đám đông đang tập trung bên dưới một tòa nhà mới nằm ở góc đường. Có lẽ là nó nhỉ? Nhắc đến chuyện đó, cái live house con con ấy vẫn chưa cho tất cả những người đang đứng ngoài cổng và xung quanh cầu thang vào trong sao? Không phải vậy là cản trở những người đi bộ à?

Vì đây không phải một buổi biểu diễn công khai nên không có bất cứ biển hiệu hay thứ gì khác đặt bên ngoài cả. Tôi đối chiếu lại tên tòa nhà với tên sân khấu được viết trên tấm vé rồi đi xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Khi nhìn thấy vé của tôi, người phụ nữ soát vé ngoài cửa khẽ nở nụ cười và đính một bông hoa giả màu xanh dương lên trước túi ngực. Cái gì đây? Tất cả những người tham dự buổi biểu diễn này đều cần đính một bông hoa trên áo sao? Nhưng tôi không thấy bất cứ ai khác có hoa cả. Tôi lúng túng bước xuống cuối cầu thang.

Tôi chưa bao giờ quen với cảm giác đẩy mở cánh cửa cách âm nặng nề.

Bầu không khí bên trong live house cảm giác như bị nhiễm điện vậy. Một dàn trống được đặt trên sân khấu đen bóng sao cho chúng tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những đường nét màu xanh của nó. Các khán giả ép sát vào nhau như trong một hộp cá ngừ chờ đợi màn biểu diễn bắt đầu. Tôi vẫn nghĩ mình không thật sự thích hợp với một nơi như thế này. Tôi cầm lấy một cốc ginger ale[note21080] từ quầy bar và tự mình ngồi xuống một chiếc ghế đẩu đặt gần cuối khu ghế ngồi dành cho khán giả.

Một lượng lớn người phía sau bắt đầu đẩy tôi về phía sân khấu và tăng thêm độ dày của bức tường người. Vậy thì đây là ban nhạc như thế nào? Ai đã mời tôi tới đây, với mục đích gì? Tôi ôm đầu gối nửa mong chờ, nửa khó chịu.

Những bóng đèn tối mờ đi…

Một tiếng gầm lớn như thể giật đứt tóc khỏi da đầu tôi vang lên từ trên sàn diễn. Tôi trông thấy trên sân khấu có bóng vài người, và thứ chui vào tai tôi sau đó là tiếng đáp lại cao vút của ghi-ta. Tôi quỳ trên ghế để có thể nhìn rõ hơn những gì đang diễn ra trên sân khấu.

Những chiếc đèn chiếu sáng lên cùng lúc, tiếng hò reo cổ vũ liền nổ ra ngay tức thì. Một giai điệu mạnh mẽ ập thẳng vào mặt tôi.

Giọng ca chính hát bằng giọng cao vút, rất to và rõ ràng, nhưng thỉnh thoảng lại chen vào một tiếng hét điếc tai. Tôi nhớ trước đây mình đã từng nhìn thấy người này ở trên vô tuyến hay ở đâu đó. Ban nhạc ấy rất xứng đáng với danh tiếng của một trong những ban nhạc hàng đầu J-pop. Giai điệu chặt chẽ mà uyển chuyển tạo nên những tiết tấu khiến tôi bất giác rời khỏi ghế và bước một hai bước tiến lại gần sân khấu.

Những thành viên ban nhạc ăn vận theo tông màu đen. Những bộ trang phục cầu kỳ và phong cách hoàn toàn phù hợp với họ, chúng thật sự khiến họ rất bắt mắt trên sân khấu. Mặc dù vậy, họ không hề kiêng dè với những ca từ của mình, giọng ca chính chẳng hề do dự khi chèn những từ tục tĩu vào trong câu hát của mình, điều đó khiến tôi thấy thật thô thiển.

“Cái tên đầu tiên mà chúng tôi nghĩ ra cho ban nhạc là ‘HoleBrother’, bởi vì trước đây tất cả thành viên trong ban đều đã ngủ với quản lý!”

“Oi, trước giờ tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó cả!!” Tay bass đáp lời. Chết tiệt, chuyện đó thật gớm ghiếc. Tuy nhiên khán giả lại thích thú với cuộc trao đổi giữa họ...Tôi nghĩ họ chỉ nói những thứ như vậy trong một buổi biểu diễn không chính thức.

Cho đến tận khi kết thúc, màn biểu diễn live của họ vẫn rất ấn tượng, và đã đến lúc cho màn encore. Tôi đã thỏa mãn tới mức chuyện ai mời tôi tới đây cũng không còn là vấn đề nữa.

Nhưng…

“Ngày hôm nay chúng ta có một vị khách mời đặc biệt tại đây, một người sẽ xuất hiện trên sân khấu với tư cách một tay ghi-ta! Nhưng vì vị khách của chúng tôi không nên có mặt ở một nơi như thế này, vậy nên chúng tôi phải giữ bí mật danh tính của người đấy!”

Cảm giác như tôi đã nghe thấy điều này ở đâu đó trước đây thì phải? Trong khi tôi vắt óc cố tìm ra lời giải đáp cho câu hỏi đó, những chiếc đèn sân khấu lóe lên một cách ngẫu nhiên trong chốc lát rồi tập trung tất cả ánh sáng sang bên trái sân khấu. Một bóng người thấp bé xuất hiện.

Dựa trên diện mạo có vẻ như đó là một nữ sinh sơ trung hoặc cao trung...ấy là những ấn tượng đầu tiên của tôi về người đó. Người đó mặc một bộ đồ goth lolita màu đen, có lẽ để phù hợp với phong cách của ban nhạc. Chiếc váy bồng cực kì ngắn, cộng với đó là chiếc áo hở vai. Trong tay người đó là một cây Stratocaster cổ đầy những vết xước. Mặc dù gương mặt người đó được che sau tấm màn treo trên mũ, mái tóc màu sâm-panh vàng óng trông như đang cháy rừng rừng khi những chiếc đèn sân khấu rọi những tia sáng của mình lên đó…

Chết tiệt, chờ đã!

“Julien…?”

Bộ trang phục không thể lường trước được của vị khách đặc biệt khiến đám đông phấn khích gào lên như sấm, nuốt trọn những tiếng bất giác lẩm bẩm của tôi. Tôi chắc chắn người đó là Julien. Nhưng tại sao Julien lại ở đây? Và tại sao cậu ấy lại giả gái? Chờ đã, liệu người trên sân khấu có đúng thật là cậu ấy không?

Tay trống nâng dùi lên không và gõ chúng với nhau, đếm ngược bốn nhịp.

Đột nhiên, một tràng những tiếng heavy metal vang lên từ dàn trống khiến tôi rùng mình. Cùng lúc đó, giọng ca chính bắt đầu gào lên một chuỗi những tiếng rít mãnh liệt, như thể đang cố gắng nhai nát cái micro vậy.

Giai điệu của cây đàn ghi-ta khơi mào cho một cơn cuồng loạn bằng sự sắc bén của tia sét xuyên thẳng qua bóng tối của live house...đó là Julien. Những ngón tay mảnh dẻ trượt lên trượt xuống trên những sợi dây đàn với một tốc độ kinh ngạc. Dường như Julien đang gảy những sợi dây thần kinh của khán giả chứ không phải là những sợi dây đàn ghi-ta nữa. Kết quả là một chuỗi những âm thanh rất độc đáo. Đầu gối tôi run lên không ngừng, tôi không thể giữ mình đứng thẳng được nữa.

Kể từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ thật sự chú ý tới dòng nhạc có tên death metal rock. Ý nghĩ ‘sử dụng giọng hát làm nhạc đệm’ và để ghi-ta tự do nhảy múa điên dại với giai điệu của mình là một thể loại rock mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng ra được. Tuy nhiên, đó lại là thứ âm nhạc đang cất lên xung quanh tôi lúc này. Và mặc dù bị cuốn trôi bởi dòng âm thanh, trong tai tôi tiếng đàn từ cây ghi-ta của Julien vẫn trong vắt như pha lê.

Quả đúng là có những khi âm nhạc có thể truyền tải sự thật tốt hơn bất cứ lời lẽ nào.

Tôi hiểu rất rõ điều đó. Nó cũng hệt như giai điệu đã khiến tôi run lên khi ấy.

Đúng vậy. Đó là những âm thanh từ cây ghi-ta của Mafuyu.

Khi nhìn thấy đóa hoa giả trên ngực tôi, nữ quản lý trẻ tuổi xinh xắn gật đầu và dẫn tôi tới phòng chờ. Tôi hiểu rồi, bông hoa thật ra là tấm vé bước vào trong hậu trường.

“Ừm...Chị có thể nói với Julien là em gặp cậu ấy ngoài này cũng được…”

“Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Nói rồi, chị ấy đẩy tôi vào trong phòng.

Thay vì một căn phòng chờ, đây giống như một phòng kho chật chội chất đầy những chiếc ampli, trống cùng thiết bị chiếu sáng và được tân trang lại với vài chiếc bàn và ghế gấp. Căn phòng sặc mùi mồ hôi, mùi kim loại và những thứ mùi lẫn lộn khác. Julien vẫn mặc chiếc áo không tay bằng da màu đen. Cậu ấy đang ngồi giữa bốn thành viên khác trong ban nhạc, những người đã thay từ bộ đồ biểu diễn sang quần áo thường ngày. Không hiểu sao, đây giống như...Mặc dù có hơi kỳ lạ khi tôi lại nghĩ như vậy, nhưng...Cậu ấy trông giống như một cô gái bị bao vây bởi bốn người đàn ông vạm vỡ đáng sợ đã lột đồ của cô ấy ra vậy. Cậu ấy trông rất lạc lõng.

“Naomi!”

Julien đẩy văng chiếc ghế ra và chạy về phía tôi.

“Cậu đây rồi! Tuyệt quá!”

Khi nhìn thấy cậu ấy sắp sửa ôm chầm lấy tôi thêm lần nữa, tôi đẩy mặt cậu ấy ra. Bình tĩnh lại nào, anh bạn người Pháp.

“Cậu là người Yuri đã mời sao?”

“Cậu ấy là ai vậy?”

Những thành viên trong ban nhạc lần lượt bước đến cạnh tôi. Cảm giác ấy thật đáng sợ, tất cả bọn họ đều trông cực kỳ to khỏe.

“À, cậu ấy là người yêu quý của người yêu quý của em”, Julien trả lời, cậu ấy quay mặt lại đối diện với tôi.

“Vậy nghĩa là cậu ấy là người yêu quý của người yêu quý của người yêu quý của tôi sao?”

“Vậy thì...nghĩa là cậu ấy là người yêu quý của người yêu quý của người yêu quý của người yêu quý của tôi!”

“Từ khi nào tôi lại là người yêu quý của cậu thế, tên bóng này?!”

“Không phải cậu cũng bóng sao?! Yuri là một anh chàng đó!”

“Ra ngoài giải quyết chuyện này với tôi ngay!”

“Đúng như những gì tôi muốn!”

Vậy là, giọng ca chính và tay ghi-ta tóm lấy cổ áo nhau rồi bước ra ngoài hành lang, suốt lúc đó họ lườm nhau trừng trừng. Có chuyện quái gì với cái ban nhạc này thế…? Tay trống, người trông giống với một người thường lo lắng cho những người khác, đẩy cái ghế bên cạnh tôi và giục tôi ngồi xuống. “Đừng để tâm tới họ, hai kẻ đó là những tên ngốc.” Vấn đề là, tôi có thể lờ mờ nghe được những tiếng ồn ào và tiếng gầm tức giận vọng tới từ ngoài hành lang...với tình hình đó tôi không thể nào thư thả ngồi nói chuyện phiếm được!

“Xin lỗi Yuri. Mấy em tốt hơn nên tạm lánh đi. Có vẻ như họ thực sự dùng tới nắm đấm rồi.”

Tay bass, người đang quan sát tình hình ngoài hành lang, cau mày nói.

“Minh xin lỗi, Naomi. Hãy ra ngoài thôi.”

“Hở? Ể?”

Julien nắm lấy cánh tay của tôi và chạy ra khỏi phòng qua cánh cửa nối tới sân khấu. Tôi nghe thấy tiếng hét ‘Tôi sẽ giết cậu’ và ‘Tôi sẽ thông cậu!’ cất lên từ phía sau.

“Mình đã gặp mọi người tại khách sạn mình nghỉ lại qua đêm trong buổi biểu diễn ở Los Angeles.”

Julien ngồi trên một chiếc ghế đẩu bên cạnh tôi, trong khi uống một ngụm nước từ chiếc cốc giấy cậu ấy cất lời. Tiếng ồn ào của quán McDonald’s đông nghịt và tiếng nhạc J-pop khá trái ngược với sự om sòm lúc trước.

“Ca sĩ của nhóm, anh Gata, đã xông vào phòng mình trong khi say rượu. Mình nghĩ, có lẽ anh ấy chỉ vào nhầm phòng thôi. Sau đó anh ấy đột nhiên tóm lấy chiếc violon của mình và gảy nó như thể đó là một cây ghi-ta. Thế rồi trong cơn tức giận mình đấm anh ấy ngã ra sàn, tuy nhiên sự cố đó đã giúp chúng mình trở thành bạn bè.”

Tôi buông một tiếng thở dài. Tôi không biết phải nghĩ thế nào về mấy người này nữa.

Toàn bộ những gì tôi đang làm ở đây lúc này thật sự không thể nào tin nổi. Hẳn có gì đó sai sai khi rốt cục tôi lại ngồi bên cạnh một thần đồng vĩ cầm...người thường xuyên xuất hiện trên những trang bìa tạp chí...lắng nghe cậu ấy kể lể những chuyện ngớ ngẩn trong khi ăn khoai tây rán.

Tại sao Julien lại muốn gặp tôi? Và tại sao cậu ấy lại mời tôi tới buổi biểu diễn?

“Đúng rồi, mình có rất nhiều câu hỏi cho cậu, nhưng đầu tiên…”

“Ừm, được.”

“Tại sao cậu vẫn giả gái?”

Trước khi chúng tôi rời live house, cậu ấy đã vào phòng tắm thay trang phục. Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ đổi sang một bộ quần áo bình thường, vậy nên tôi không ngờ sẽ nhìn thấy cậu ấy bước ra khỏi phòng tắm trong một chiếc quần soóc bằng vải jeans và áo phông, giống hệt bộ đồ Kagurazaka-senpai vẫn thường mặc. Cậu ấy đeo một cặp kính râm màu cam và trưng ra mái tóc vàng óng. Có lẽ tất cả mọi người đều sẽ tin sái cổ nếu như tôi bảo với họ cậu ấy là thành viên mới nhất của Hello! Project[note21081]. Điều đó khiến tôi thật sự rất xấu hổ khi ngồi với cậu ấy.

“À...ý cậu là cái này sao? Giả trang sẽ an toàn hơn cho mình.”

Tôi hiểu rồi. Dù sao cậu ấy cũng là một người nổi tiếng...Nhưng vẫn còn có những cách khác mà đúng không?

“Chẳng phải cậu vẫn còn những điều khác muốn hỏi mình sao?” Julien hỏi, cậu ấy vừa nghiêng đầu vừa khẽ kéo trễ cặp kính râm.

Có lẽ tôi sẽ phát điên nếu tiếp tục nói chuyện với con người này mất. Nếu tôi phải miêu tả cảm xúc của mình lúc này, tôi sẽ nói cảm giác này giống như thể tôi đã đánh rơi thứ gì đó mà không hay biết và cũng đã đi một quãng xa khỏi đó rồi, nhưng vì lý do nào đấy, tôi vẫn rất quan tâm về vật mình đã bỏ lại phía sau.

Nhưng tôi có rất nhiều câu hỏi cho cậu ấy.

Và điều tôi tò mò nhất là…

“...Cậu đã học ghi-ta cùng với Mafuyu à?”

“Không...”

Chẳng hiểu sao Julien trả lời rất tự hào. Cậu ấy lắc đầu và nói tiếp.

“Mình là người đã dạy Mafuyu cách chơi đàn. Và thêm nữa, mình cũng là người đã tặng cho Mafuyu cây ghi-ta mà cậu ấy đang chơi.“

Tôi điếng người mất một lúc. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện có thể như vậy.

Và hơn nữa...cậu ấy là...thầy của Mafuyu sao? Thật hả?

Tôi đột nhiên nhớ tới cái tên được khắc bên trong cây Stratocaster của Mafuyu. Ồ đúng rồi. ‘Yuri’ là biệt danh của Julien khi cậu ấy đang học ở Nhạc viện Moscow, vậy nên có lẽ nó được viết bằng tiếng Nga.

Mặc dù không một ai trong chúng tôi có thể đọc được cái tên đó, Mafuyu vẫn chủ động che giấu nó. Vậy nghĩa là, cô ấy không muốn bất cứ ai khác biết về mối quan hệ giữa mình và Julien sao…?

“Tình cảm cha con giữa Mafuyu và nhạc trưởng Ebisawa chẳng lúc nào được tốt đẹp cả...thêm vào đó cậu ấy cũng rất khó chịu khi không thể chơi piano được nữa. Mình cũng đã từng trải qua giai đoạn tương tự như vậy khi mình còn là một đứa trẻ, và đó là lý do tại sao mình bắt đầu bí mật học ghi-ta. Mình đã nghĩ Mafuyu có thể sử dụng biện pháp giống mình để tìm cho cậu ấy một nơi để chạy trốn.”

Julien đột nhiên đánh mắt lảng khỏi tôi.

“Mặc dù vậy Mafuyu vẫn chưa thể tìm thấy nó…” Julien lẩm bẩm, cậu ấy nhẹ nhàng xoay nước cam trong chiếc cốc giấy.

“...Đó không phải nơi để cô ấy chạy trốn!”

Julien ngẩng đầu lên. Tôi cũng rất ngạc nhiên khi mình đã thốt lên điều ấy.

Nhưng tôi đang nói ra những suy nghĩ thật sự của mình, vậy nên tôi tiếp tục lặp lại một lần nữa...

“Mafuyu không hề chạy trốn tới thế giới của ghi-ta.”

“...Tại sao cậu lại nói vậy?”

Tại sao ư? Bởi vì...Không phải chỉ cần nghe thôi cũng đã đủ hiểu ngay rồi sao. Tôi đã hiểu ngay tức khắc và Ebichiri hẳn cũng đã nhận ra điều này khi ông ấy nghe bản thu âm ngày hôm đó. Nhưng tôi không thể diễn tả nó thành lời được.

“Vậy vai trò của cậu là gì, Naomi?”

“...Hử?”

“Đây là lý do mình mời cậu tới buổi biểu diễn...vậy thì mình có thể hỏi cậu câu ấy. Cậu là một nhà phê bình, vậy tại sao cậu lại ở bên cạnh Mafuyu?”

“Đừng có gọi mình là một nhà phê bình!”

“Nhưng nhạc trưởng Ebisawa đã cho mình xem những bài báo mà cậu đã viết!”

Ebichiri, ông bác đã làm chuyện thừa thãi rồi…

“Những bài viết của cậu thực sự là những bài phê bình.”

“Cảm ơn cậu vì lời khen.” Mặc dù có lẽ cậu ấy còn chẳng đang khen ngợi tôi nữa.

“Không chỉ xem thường bọn mình, cậu còn gom những tác phẩm của bọn mình vào những thể loại khác nhau, rồi liệt kê ra cái hay cái dở ở chúng để kiếm tiền từ đó. Sao một người như cậu có thể ở bên cạnh Mafuyu được?”

“Chờ đã…” Với cậu những nhà phê bình là thế nào vậy chứ? Và cậu biết đấy, những bài báo của tôi cũng viết không được hay lắm! “Nghe này, tại sao cậu lại bận tâm đến việc đó cơ chứ?”

“Bởi vì mình yêu mến Mafuyu!”

Julien nhấn mạnh vào câu nói đó, cậu ấy nhìn tôi với một nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe môi.

Cậu ấy...yêu mến Mafuyu.

Vậy ra hai người các cậu đúng là một cặp sao? Bọn họ đã quen với việc trở thành chủ đề trong cuộc bàn tán bởi vì cả hai đều là những thần đồng. Cả hai đã phải trải qua cùng một sự dày vò, cùng một nỗi đau dữ dội mà sự cô đơn trên sân khấu mang tới cho mình. Và nếu hai người họ gặp nhau ở Mỹ trong tình cảnh như thế…

Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là hỏi. Nhưng không hiểu vì lý do gì, tôi lại không thể tài nào làm điều đó được. Thay vào đó, chính Julien mới là người đã khơi lên tôi câu hỏi vẫn nằm sâu trong lòng tôi.

“Naomi, mối qua hệ giữa cậu và Mafuyu là như thế nào vậy?”

Câu hỏi của Julien xuyên thẳng vào tim tôi.

Mối quan hệ giữa tôi và Mafuyu...là như thế nào? Trước giờ tôi chưa từng suy nghĩ đến chuyện đó. Chúng tôi tình cờ gặp nhau, sau đó cùng nhau bỏ trốn, cùng nhau tìm kiếm giấc mơ của mình. Và trước khi tôi kịp nhận ra, Mafuyu đã ở bên cạnh tôi rồi. Cho dù cậu có hỏi đi chăng nữa, tôi thật sự không thể giải thích được…

Julien khẽ nghiêng đầu.

“Một câu hỏi khó trả lời sao?”

“...Là.”

“Cậu không thể nói hai người chỉ là những thành viên trong cùng ban nhạc được! Bởi vì mình đã nghe điều đó từ Mafuyu rồi.”

“Ừm…”

Tôi vo tờ giấy gói bánh kẹp thành một quả bóng. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì cả.

“Cậu không thể trả lời tôi ngay cả khi cậu là người kiếm tiền bằng cách thêu dệt những lời dối trá sao?”

Julien nói thẳng thừng với một nụ cười như thiên thần nở trên mặt. À, nếu muốn bắt bẻ từng tiểu tiết, tôi không phải một nhà phê bình thật sự mà chỉ là một học sinh trung học đã từng viết vài ba bài báo để kiếm chút tiền túi. Tôi còn chẳng tức giận nếu có ai đó coi thường những nhà phê bình. Hơn nữa, nhà phê bình âm nhạc duy nhất mà tôi biết là người thật sự còn vô dụng hơn nhiều những gì Julien có thể tưởng tượng ra được.

Vậy nên tất cả những gì tôi làm chỉ là lặng lẽ gật đầu. Cứ việc xem thường tôi nếu cậu muốn.

Vậy mà Julien lại đột nhiên nhìn tôi bằng cặp mắt rưng rưng và nói.

“...Mình thực sự hối hận.”

Cậu hối hận cái gì chứ?

“Mình thực sự muốn chơi và thu âm thật nhiều bản nhạc với Mafuyu. Mình ước mình có thể cùng với cậu ấy đi lưu diễn ở Mỹ và châu u mãi mãi. Thế mà mình lại không phải người bên cạnh Mafuyu khi cậu ấy đau khổ nhất. Người mà cậu ấy cần không phải là mình.”

Ánh mắt của Julien trôi về một khoảng không trống rỗng giữa không trung. Dường như cậu ấy đang nhìn xuyên qua đại dương, về phía bầu trời u ám xa tít tắp của vùng Bắc Mỹ. Giọng nói yếu ớt của cậu ấy giống như giọng của một thiên thần giang đôi cánh sắp sửa biến mất vào không trung. Nó làm tôi nhớ tới đoạn kết trong bản hợp tấu violon của Alban Berg.

“Tiếng đàn của Mafuyu thực sự, thực sự rất đặc biệt, tuy nhiên mình lại không thể bảo vệ được cậu ấy. Nhưng mình không hiểu. Tại sao? Tại sao cậu lại có thể làm điều đó?”

Julien đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi và đưa mặt sát lại gần mặt tôi.

“Tại sao Naomi lại có thể chơi ghi-ta bass bên cạnh Mafuyu…”

Bàn tay mảnh dẻ trắng trẻo của cậu ấy yếu ớt đập xuống bàn tạo nên một tiếng bụp. Đôi hàng mi dài của cậu ấy từ từ cúp xuống. Rồi cậu ấy cúi đầu không nói lấy một lời. Tôi thầm nghĩ…‘Cậu ấy đang khóc sao?’

Cuối cùng tôi cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra trong đầu Julien.

Tôi đang ở vị trí đáng lẽ phải thuộc về cậu ấy. Giai điệu của bản hợp tấu violon bỗng nhiên xuất hiện rõ mồn một trong đầu tôi. Nếu Mafuyu và Julien không bị âm nhạc làm tổn thương, họ đã thu âm những bản nhạc ấy từ lâu rồi…

Một giấc mơ không thể vượt qua đại dương, mà thay vào đó lại bị sóng biển nhấn chìm.

“Mình xin lỗi…”

Julien nghiêng đầu và nở nụ cười thẹn thùng.

“Cho dù mình có nói những điều ấy với cậu cũng không được gì đúng không?”

Bởi vì cậu chỉ là một nhà phê bình, không hiểu sao tôi cảm giác như Julien sẽ nói tiếp như vậy. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng xuất phát từ suy nghĩ thấp kém của tôi thôi.

“Nhạc trưởng Ebisawa cũng đã nói với cậu rồi đúng không? Có vẻ như Mafuyu sẽ lại chơi piano.”

“Ê~...”

Câu nói đó khiến tôi vô cùng ngạc nhiên và làm tôi gần như quên hết tất cả những gì Julien vừa mới nói nãy giờ. Mafuyu lại chơi piano sao? Thật ư? Tôi nhớ chúng tôi đã đả động một chút tới vấn đề đó sau buổi hòa nhạc, nhưng...những ngón tay của cô ấy thật sự đã ổn rồi sao?

“Cậu ấy đang từ từ bình phục. Nhờ trị liệu phục hồi chức năng, cậu ấy có thể tập piano gần như mỗi ngày.”

“N, nhưng cô ấy…” Mafuyu không hề kể với tôi bất cứ điều gì cả. Tại sao vậy? Lúc trước cô ấy đã nói rằng những ngón tay của cô ấy không thể cử động là do vấn đề tâm lý. Và cô ấy vẫn không thể sử dụng cả hai tay khi cô ấy chơi piano trong cuộc thi hợp xướng. Vậy nghĩa là sau đó đã có chuyện gì xảy ra sao? Có gì đã xảy ra và dẫn đến sự thay đổi đó sao?

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu trai trước mặt mình...cậu trai ấy xinh xắn đến khó tin.

Là vì...cô ấy đã gặp Julien sao?

“Và vậy là, bọn mình đã quyết định sẽ thu âm một album mới.”

Tôi không nói được gì hết.

Không chỉ quay lại chơi piano, cô ấy thật sự sẽ quay trở lại với ngành công nghiệp âm nhạc sao? Cô ấy sẽ quay trở về với thế giới đã tàn nhẫn hãm hại mình sao?

“Kế hoạch cho màn quay trở lại của cậu ấy là biểu diễn một bản song tấu cùng với mình. Mafuyu cũng đã đồng ý chuyện đó.”

“Cùng với cậu…?”

Tôi hiểu rồi...ra là như vậy.

Ebichiri từng nói rằng những ngón tay của Mafuyu có thể hồi phục nếu như cô ấy có thể tìm thấy lý do để chơi piano một lần nữa. Lý do để Mafuyu chạm tới cây đàn dương cầm thêm lần nữa, có phải là vì cô ấy đã lại một lần nữa đoàn tụ với Julien hay không?

“Đó là lý do tại sao...mình thực sự khó chịu với nó.”

Julien lẩm bẩm. Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy và hỏi.

“...Tại sao vậy? Không phải mong muốn của cậu là lại được chơi violon cùng với Mafuyu sao? Thêm vào đó, cô ấy sẽ biểu diễn cùng với cậu…”

Cậu ấy nở nụ cười yếu ớt.

“Đó là lý do mình đang cảm thấy khó chịu! Cậu sẽ không hiểu đâu, Naomi.”

Nụ cười cô đơn của cậu ấy trông như một bức tranh toát lên ảo ảnh ngưng đọng thời gian.

“Cảm ơn cậu. Hôm nay mình đã rất vui.”

Khi chúng tôi ra khỏi cửa hàng McDonald’s, Julien cảm ơn tôi với một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt. Đó là những tình cảm thật lòng của cậu ấy, chứ không phải chỉ nói cho lịch sự đâu nhỉ?

“Và thêm nữa...Mình cũng đã nói những điều rất quá đáng với Naomi, đúng không?”

Tôi giật mình nhảy dựng lên và đứng đờ ra trên con phố đông đúc dẫn thẳng tới nhà ga. Tôi cảm giác như có ai đó đụng vào lưng mình.

“Vậy là cậu cũng biết sao...?”

“Ừm. Nhưng...Mình không nghĩ mình đã làm gì không phải với cậu, vậy nên mình sẽ không xin lỗi đâu.”

Nói rồi, Julien vươn tay về phía tôi, nhưng tôi phớt lờ nó. Dù có hơi trẻ con nhưng tôi không thể làm khác được. Tôi chỉ là một học sinh trung học, vậy nên không đời nào tôi lại không tức giận sau khi nghe những gì cậu ấy nói.

“Mình vẫn sẽ không bao giờ có thể cho phép Naomi ở bên cạnh Mafuyu đâu.”

“Cậu biết không...có nói với mình điều ấy vô dụng mà thôi.”

“Nhưng mình vẫn không cho phép! Sao một tên ngốc như cậu có thể ở bên cạnh cậu ấy chứ?”

“Ừm…”

“Mình có thể nói mình yêu Mafuyu nhiều thế nào cả trăm lần, hay chơi hàng trăm bản nhạc để thể hiện tình cảm của mình dành cho cậu ấy. Nhưng còn cậu thì sao?”

“Chờ đã...cho dù cậu có nói như vậy…”

“Liệu cậu có nghe mình nếu như mình bảo cậu hãy rời xa Mafuyu không?”

Tại sao cậu cứ lái cuộc trò chuyện theo hướng đó chứ?! Tha cho tôi đi!

“...À...Mafuyu là tay ghi-ta của ban nhạc bọn mình, và không có ai khác có thể chơi những giai điệu giống như cô ấy.”

“Mình có thể!”

Tôi nói không nên lời trước lời tuyên bố thẳng thắn của Julien.

“Kĩ thuật ghi-ta của mình cũng giỏi hơn cậu ấy. Cậu vừa mới nghe mình chơi lúc nãy rồi, đúng không?”

“Ừm...ừ.”

Cậu ấy nói đúng. m điệu từ cây ghi-ta của Julien nghe không khác với âm điệu của Mafuyu trước khi cô ấy tham gia vào Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc đồng quê...cùng một thứ âm điệu mà tôi căm ghét khi cô ấy chiếm phòng luyện tập cho riêng mình. Tuy nhiên giai điệu của cậu ấy chau chuốt hơn nhiều.

Vậy nên, mặc dù không thích Julien, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý rằng kĩ thuật ghi-ta của cậu ấy thật sự ở trình độ cao hơn Mafuyu.

“Này, cậu sẽ từ bỏ Mafuyu nếu như mình nói rằng mình sẵn lòng chơi ghi-ta cho cậu chứ?”

“Cậu nghĩ gì vậy hả...Cậu không có thời gian rảnh để làm điều đó đúng không?”

“Nếu như nó khiến cậu rời xa Mafuyu thì chẳng có gì hết.”

Tôi điếng người và đứng bất động giữa vệ đường, Người khách bộ hành phía sau huých vào vai tôi, gần như khiến tôi ngã nhào. Cậu ấy nghiêm túc đấy à?

“Đó là khi cậu thực sự yêu một ai đó.”

Thật sao...Vậy đó là khi yêu một ai đó sao?

“Mình sẽ thay Mafuyu ở bên cạnh Naomi. Vậy thì sao?”

Julien vừa nắm chặt lấy cổ tay tôi vừa nói. Cậu ấy làm tôi bối rối.

“Ừm...không thể nào.” Ở rất nhiều khía cạnh khác nhau.

“Vậy nghĩa là cậu không sẵn lòng để Mafuyu rời đi sao?”

‘Vậy nghĩa là’ là thế nào chứ...Julien nở một nụ cười toe toét trên mặt...chứng tỏ rõ ràng rằng cậu ấy đã hiểu nhầm câu nói của tôi. À, cũng không phải tôi còn sức để nói lại cho cậu ấy nữa.

“Cậu là một nhà phê bình, không phải sao? Vậy tại sao khi đến lúc để cậu lên tiếng cậu lại không nói vậy?”

Chết tiệt tên khốn này. Sao cũng được, cứ việc nói những gì cậu thích.

“Ừm. Mình hiểu rồi. Vậy thì, tạm biệt, địch thủ của mình.”

Julien thong thả nghiêng người sang bên theo một cách đáng yêu và vẫy tay.

“Cảm ơn cậu vì đã tới nghe màn biểu diễn hôm nay của mình. Bọn mình sẽ còn vài lần biểu diễn nữa ở Nhật Bản, vậy nên mình có thể gửi vé cho cậu được không? Mình rất mong được gặp lại cậu.”

Tôi gật đầu với vẻ mặt cứng đờ.

Cây ghi ta của cậu ấy và những vật dụng cá nhân vẫn còn để trong live house, vậy nên Julien quay người bước ngược với hướng đi về phía nhà ga. Tấm lưng bé nhỏ và yếu ớt của cậu ấy dần dần hòa vào những người khách bộ hành dưới dãy đèn đường rồi khuất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi ngồi xuống hàng rào chắn bên vệ đường và thở dài. Quả đúng là mệt mỏi.

Thật lòng mà nói, cậu ấy đúng là một người không thể tưởng tượng nổi. Trong suốt cả cuộc trò chuyện, nỗi bực tức trong tôi đã suýt nữa bộc phát, nhưng thay vì tức giận với Julien, tôi lại tức giận với bạn thân mình hơn, bởi vì tôi là một kẻ vô dụng không thể bác bỏ những lời lẽ của cậu ấy.

Nhưng cậu ấy nói cậu ấy vẫn muốn gặp tôi.

Thật ra, không phải là tôi thật sự căm ghét Julien, và nếu có thể, tôi ước mình được gặp lại cậu ấy. Nhưng tôi lại vừa mới bị cậu ấy thuyết giáo gay gắt, vậy làm thế nào tôi có thể đối diện với cậu ấy khi gặp lại lần sau đây?

Khi trở về nhà, tôi phát hiện ra Tetsurou đang nằm trên sofa, chân vắt lên thành ghế theo hình chữ V. Ông ấy đang đóng mở chúng theo giai điệu của bài Radetzky March. Khi nhìn thấy tôi, ông ấy thều thào, “Nao, ta đói”. Tôi nhớ đã nói với ông là hôm nay tôi sẽ về trễ và ông nên tự nghĩ cách ăn tối rồi mà nhỉ…

Nhưng tôi đã biết những chuyện như thế này sẽ xảy ra, vậy nên tôi ném cho ông ấy chiếc túi giấy mình đã mua về từ cửa hàng McDonald’s.

“...Đây là bữa tối của ta sao?”

“Đúng. Tôi đã mua nó ở Yoyogi, vậy nên nó thực sự rất ngon.” Mặc dù vị của chúng giống hệt nhau trên khắp cả nước.

Có lẽ trên đời này chẳng có gì thảm hại hơn một ông lão trung niên, với một công việc tự do, vừa nhét món khoai tây rán nguội ngoắt vào mồm vừa chảy nước mắt dòng dòng. Ngay cả tôi cũng muốn phát khóc khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Tetsurou nhét đồ ăn vào miệng như một con sóc và lẩm bẩm.

“Ta đã làm việc vất vả trong mười sáu năm và đổ dồn vô số tình cảm, để nuôi nấng Nao trở thành một người như ngày hôm nay...Hãy nói cho tôi biết, Misako, tôi đã làm sai ở đâu…”

“Có lẽ là bắt đầu từ cuộc hôn nhân...mẹ đã nói vậy đấy.”

Tôi vẫn gặp mẹ mình ăn trưa khoảng một tháng một lần, và phần lớn thời gian, phân nửa cuộc trò chuyện của chúng tôi chỉ toàn nói xấu về Tetsurou.

“Cũng đâu phải ta có thể làm gì khác được đâu!”

Tetsurou đột nhiên nổi xung và quăng túi khoai rán xuống sàn.

“Ta không thể kiếm được nhiều tiền với công việc viết bài phê bình! Ta nghèo, và Misako cứ than vãn với ta sau khi bắt đầu công việc của mình, vậy nên ta không có lựa chọn nào khác ngoài kết hôn với bà ấy!”

Tại sao ông lại đột nhiên tức giận chứ? Cuộc kết hôn đó đã kéo dài trong tám năm trời, đúng không? Và hơn nữa, ông nói mình không thể kiếm nhiều tiền khi làm một nhà phê bình là sao hả? Ông có thể mua được một căn nhà, và cũng đâu phải ông không thể ăn uống đàng hoàng hay gì cả. Tôi nghĩ ông nên xin lỗi những con người phải làm lụng vất vả thật sự đi!

“Phu phu. À, ta đã kiếm được những khoản tiền khác ngoài những gì ta được trả bình thường cho những bài phê bình của mình! Nói một cách văn hoa thì, ta là tay lưu manh trong ngành công nghiệp này.”

“Ngay từ đầu nó đã chẳng phải điều hay rồi!” Và nói trắng ra thì, ông là một tên tội phạm, đúng không? “Nghe này…”

Tôi sắp sửa thốt ra một câu nào đó, nhưng rồi lại ngay lập tức nuốt lại những lời của mình. Liệu tôi hỏi Tetsurou điều này có được không? Và liệu ông ấy có trả lời nghiêm túc nếu như tôi hỏi không?

Vấn đề là, tôi không còn ai khác để cùng nói chuyện về vấn đề ấy cả.

“...Tetsurou, tại sao lại có người muốn trở thành một nhà phê bình?”

Tetsurou chớp mắt nhìn chằm chằm vào tôi, rồi nuốt trôi món khoai rán trong miệng bằng một cốc whiskey.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao con lại đột nhiên hỏi ta chuyện đó?”

“Có người đã hỏi tôi câu ấy, và tôi không thể nào nghĩ ra được câu trả lời.”

“Trước đây Misako cũng đã hỏi ta một câu tương tự, nhưng đó đã là từ rất lâu trước đây.”

Tetsurou uống hết cốc rượu whiskey của mình trong hai hớp.

“Và câu trả lời của ông là gì?”

“Hửm? À.”

Ánh mắt của Tetsurou buông xuống sàn…

“Để ta nói với con điều này. Sau cùng thì, lý do mọi người làm việc là vì như thế ‘họ có thể khiến ai đó khác vui vẻ’. Nếu con không thể làm cho người khác ngoại trừ bản thân mình cảm thấy vui vẻ, con sẽ chẳng thể kiếm được chút tiền nào cả. Ta nói vậy đúng không?”

“...Ừm.”

“Nhưng ngay cả sau khi ta tốt nghiệp đại học, ta vẫn không biết làm thế nào để khiến ai đó vui vẻ. Và vì ta đã học lịch sử âm nhạc, ta nghĩ công việc duy nhất còn lại cho mình là trở thành một giáo viên. Nhưng ta không hề có ý định dạy dỗ con cái của người khác, vậy nên ta đã hỏi giáo sư của mình theo một cách nghiêm túc nhất, ‘Làm thế nào em có thể khiến người khác vui?’. Và câu trả lời của ông ấy là, ‘Tài năng duy nhất trò có là lừa gạt người khác, vậy nên hãy cố gắng đi theo hướng đó, Hikawa’. Vào lúc đó ta bỗng nhiên được truyền cảm hứng. Nếu ta viết những bài báo với ý định lừa người đọc, những người không bị ta đánh lừa sẽ thấy vui vẻ khi nghĩ về những người bị mắc lừa. Không phải ta cũng có thể kiếm tiền từ công việc đó sao?”

Tôi điếng người. Bất giác tôi chen vào.

“Ông cũng đã nói những điều ấy với mẹ sao?”

“Ừm. Đó là những lời đã khiến Misako nghĩ, ‘Anh ấy đúng là vô dụng. Anh ấy sẽ chẳng thể nào sống một mình được’. Và bà ấy đã từng nói với ta rằng, những lời đó đã khiến bà ấy nhận ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài kết hôn.”

“Và nếu tôi cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác ngoài rời khỏi căn nhà này thì đó cũng là bởi vì tôi đã nghe thấy những lời đó từ ông…”

“Nao, đừng làm vậy...Con đang nói ra những lời suy nghĩ trong lòng mình đấy.”

À, quả là vậy...Và ngay cả khi đó là điều mà tôi chỉ vừa nghĩ tới một giây trước, tôi cũng không thể không nghĩ lại.

Từ lâu tôi đã biết rằng mình đã hỏi nhầm người. Tôi không thể phàn nàn một tiếng nào nếu Tetsurou bị Julien và Mafuyu đánh tới chết.

Lại một tuần mới, và một chuyện cực kỳ hiếm gặp đã xảy ra khi tôi bước vào trong lớp hôm thứ hai...Mafuyu đã thật sự tới bắt chuyện với tôi.

“Mình nghe kể cậu và Yuri đã gặp nhau.”

“Ê, Ể? À, ừ, đúng vậy...Nhưng sao cậu biết?”

“À…”

Ánh mắt của Mafuyu lảng đi chỗ khác. Dường như cô ấy đang che giấu một điều gì đó. Đám bạn cùng lớp tập trung quanh chúng tôi tò mò.

“À, đúng rồi. Mình nhớ cậu ấy đã nói cậu ấy sẽ ở lại trong nhà Mafuyu một thời gian nhỉ?”

“Ể, à, ừ...cậu ấy đã quyết định sẽ không làm vậy, nên giờ cậu ấy đang sống ở khách sạn.” Không hiểu vì lý do gì, Mafuyu lại trở nên lúng túng khi nói với tôi điều đó. “T, thật đấy! Nhưng...thỉnh thoảng bọn mình cũng có gặp nhau vì một vài lý do.”

Lý do Mafuyu gặp Julien...À, tôi hiểu rồi. Julien đã nói rằng có cậu ấy có kế hoạch cho ra mắt một album cùng với Mafuyu. Cô ấy đang ám chỉ tới nó đúng không?

“À, ừm...hai cậu đang luyện tập cùng nhau à?” Tôi cố hỏi cô ấy. Gương mặt của Mafuyu đột nhiên đỏ bừng lên.

“C, cậu biết chuyện đó rồi sao?”

“Ể? À, ừ. Cậu nên nói với mình là những ngón tay của cậu đã khỏi rồi mới đúng…”

“Đ, đừng nói về chuyện đó nữa! Đủ rồi! L, lúc này mình mới là người đang hỏi chứ!” Mafuyu đập xuống bàn. Những người quanh chúng tôi cũng giật mình trước hành động bất ngờ của cô ấy. Ngay cả tai của cô nàng cũng đỏ bừng lên.

“Tại sao cậu lại gặp Julien? H, hai người các cậu có gì quan trọng cần làm sao?”

“À, ừm…”

Tôi không biết trả lời thế nào nữa. Hay đúng hơn, tôi không có tâm trạng để làm vậy. Có vẻ như Julien đã nói thật. Mafuyu đã sẵn lòng quay lại chơi piano một lần nữa...và còn ra cả album nữa.

Tôi chưa bao giờ nhận ra những ngón tay của cô ấy đã bình phục tới mức cô ấy có thể luyện tập cùng với người khác.

Không chờ đã, chẳng phải đây chuyện đáng chúc mừng sao? Từ lâu tôi đã ước mình có thể lại được nghe Mafuyu chơi piano. Nhưng tại sao tôi không thể nói được điều gì khi Mafuyu nhìn mình chằm chằm và gặng hỏi về những gì đã xảy ra giữa tôi và Julien?

“Hãy cho mình một câu trả lời đàng hoàng đi, Naomi.”

Mafuyu đột nhiên đưa mặt lại gần sát mặt tôi, khiến tôi ngạc nhiên đẩy lui ghế về phía sau, tim tôi đập loạn lên. Chiếc ghế vấp phải cái gì đó làm tôi chút nữa đã ngã ngửa xuống sàn.

“Cặp ấy lại gây gổ à?” “Họ đang cãi lộn.” “Có vẻ như lần này Công Chúa yêu quý của chúng ta rất nghiêm túc rồi đấy.” “Đi chết đi, Nao!”

Tôi không có thời gian để nghe những gì đám bạn cùng lớp của mình đang thì thào.

“Có phải Yuri là người đã mời cậu không? Hay là…”

“Ể? À, ừ.”

Sau khi dành thời gian ổn định lại nhịp thở, tôi ngồi xuống ghế và cố gắng biến những suy nghĩ của mình thành lời nói.

“Vài ngày trước, mình đã nhận được một tấm vé tới live house từ một người không rõ danh tính. Mình không biết người gửi là ai, và chỉ đến khi mình tới xem buổi biểu diễn mình mới đoán được ra…”

“Cậu đã nghe Yuri chơi ghi-ta rồi sao?”

“Ừm.” Tôi do dự không biết mình có nên nói với cô ấy hay không, nhưng cuối cùng tôi vẫn kể với cô ấy. “Giai điệu từ cây ghi-ta của cậu ấy cũng hệt như của cậu vậy. Nó giống như...giai điệu từ cây ghi-ta của cậu trước khi cậu gia nhập Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc đồng quê.”

Một vẻ lúng túng xuất hiện trên mặt của Mafuyu. Cô ấy khoanh tay trước ngực và hừm một cái quay mặt đi.

“Và rồi cậu ấy nói với mình rất nhiều điều...kiểu như cậu đã học ghi-ta từ cậu ấy thế nào...rồi chuyện cậu chơi piano và cả những chuyện khác…”

“...Gì khác nữa?”

“Ừm…” Tôi nghĩ kể ra những điều còn lại thì quá nguy hiểm.

“Những thứ cậu không thể nói sao?”

Đừng nói như vậy! Mọi người sẽ hiểu nhầm chúng ta đấy! Thấy chưa? Không hiểu sao đám con trai đã phát rồ lên rồi kìa!

Đúng lúc đó, Chiaki mở phăng cánh cửa rồi vừa hét lên ‘Chào!’ vừa bước vào trong lớp. Tôi chưa bao giờ cảm ơn sự xuất hiện của cô ấy như tôi lúc này.

“Ô hô, có chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Hai người các cậu đang bận chuyện gì sao?”

Chiaki chen vào giữa Mafuyu và tôi (mặc dù cô ấy sẽ không thể trở về chỗ của mình nếu như không làm như vậy). Tiếng chuông vang lên ngay sau đó. Ơn trời, tôi được cứu rồi.

“Hừm...Ngay cả sau khi bị cậu ấy thuyết giáo nặng nề như vậy, tất cả những gì em làm là quay trở về nhà trong trạng thái phờ phạc mà không phản pháo lại sao? Đúng là thảm hại. Em biết không, chị đã nghĩ mình đã chữa trị cho cái tên thất bại bẩm sinh trong người em rồi chứ, anh bạn trẻ.”

Lúc này đã là sau giờ học và chúng tôi đang ở trong phòng luyện tập của Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc đồng quê. Senpai đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế đẩu, và không hiểu vì lý do gì, tôi bị bắt phải quỳ gối trước mặt Senpai để giải thích cho chị ấy chuyện đã xảy ra ngày thứ bảy. Chiaki và Mafuyu cũng đang ngồi bên cạnh lắng nghe. Tại sao chứ? Tại sao tôi lại phải kể hết mọi chuyện cơ chứ? Tôi không nói với Mafuyu một điều gì cả, nhưng tôi lại kể với họ về việc Julien đã dùng lời lẽ tấn công mình như thế nào.

“Hãy tạm quên chuyện về những nhà phê bình, hay chuyện anh bạn trẻ sinh ra đã là kẻ thất bại, hay những chuyện như thế đi. Có một chuyện chị không thể nào tha thứ cho em được!”

“...Chuyện gì cơ?”

“Tại sao em không chụp ảnh khi cậu ấy giả gái hả?”

“Ai thèm quan tâm đến cái chuyện chết tiệt ấy chứ?”

Tôi không thể nào phục vụ từng mong muốn của mấy người được!

“Mặc đồ goth loli nghe có vẻ rất tuyệt đấy! Senpai, tất cả chúng ta hãy mặc đồ goth loli trong lễ hội trường đi!”

Và thế là, Chiaki bắt đầu nói về những chuyện vớ vẩn.

“Chị hiểu rồi. Chúng ta cũng có thể để anh bạn trẻ giả gái nữa! Đó là chuyện mà trước giờ chị chưa bao giờ nghĩ tới!”

“Và tên thật của Nao nghe cũng rất nữ tính nữa!”

Chờ chút đã...giờ mấy người các cậu đang nói chuyện gì vậy? Tôi sắp sửa đứng lên cãi lại họ, nhưng rồi đột nhiên nhận ra Mafuyu đang ngồi ủ rũ trong góc phòng, không nói bất cứ điều gì cả. Cô ấy mau chóng nhìn sang chỗ khác khi nhận ra ánh mắt của tôi.

Giống như cách Mafuyu tò mò về những gì Julien và tôi đã nói chuyện với nhau, tôi cũng tò mò về những gì cô ấy đã nghe từ cậu ấy. Hơn nữa, tôi không hề hay biết cậu ấy đã nói gì với Mafuyu nữa.

“Này...cậu ấy đã nói gì về mình vậy?”

Tôi không thể không hỏi. Tuy nhiên Mafuyu lại quay đầu đi và bắt đầu chỉnh âm cho cây ghi-ta của mình. Kì lạ thật. Tôi lại làm cô ấy giận nữa sao? Sao lại thế chứ?

“Nhưng ít nhất Nao phải cũng hơi khó chịu với cậu ấy đúng không? Cậu ấy đã nói những điều gay gắt về cậu và công việc của bố cậu. Cậu nên bộc lộ sự tức giận của mình và nói ‘Đừng có coi thường những nhà phê bình chúng tôi!’ hay gì đó đại loại thế!”

Chiaki đột nhiên quay trở lại chủ đề lúc trước.

“Ngay cả khi không làm vậy, chị vẫn sẽ coi trọng em, anh bạn trẻ! Em còn nhớ không? Chị đã có thể tìm ra em chỉ bằng cách đi theo ánh hào quang từ những bài viết của em giữa một biển câu chữ!”

Senpai cũng quay trở lại động viên tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là rụt đầu lại.

“Này nhà phê bình. Cái tên Hikawa Naomi đã bị vấy bẩn rồi. Cho dù vậy em vẫn còn định giữ im lặng sao?”

“Nhưng em không phải một nhà phê bình…”

“Nhưng không phải cậu là một nhà phê bình sao? Đó là những gì cậu đã nói với mình…” Mafuyu lẩm bẩm. “Cậu chỉ giỏi nghĩ ra đủ thứ lý do kỳ quặc và lệch lạc, thế mà, cậu vẫn lặng người trước những lời của Yuri.”

“Ê~? Mình nói vậy lúc nào chứ?”

Mafuyu đột nhiên đứng dậy.

“C, cậu quên rồi sao?!”

Mặt cô ấy lập tức đỏ lừ. Bất giác tôi đưa tay lên che mặt. Đừng có cầm ngược cây đàn ghi-ta của cậu...đáng sợ lắm đấy! Trước đây tôi đã từng nói với cô ấy tôi là một nhà phê bình à? Khi nào chứ? Tôi đã nói với cô ấy những điều như vậy khi nào nhỉ?

“Đó là khi...mình ở đây một mình…”

Mafuyu nhận ra Chiaki và Senpai đang nhìn mình chằm chằm khi cô ấy nhăn nhó cất lên những lời đó. Ánh mắt của cô ấy cúp xuống sàn nhà. Cô ấy dựa cây ghi-ta vào tường rồi bước ngang qua tôi đi ra khỏi phòng.

Hai người còn lại lập tức phóng ánh mắt lạnh lùng về phía tôi. Chiaki nhìn tôi bằng cặp mắt rơm rớm đầy trách móc, trong khi đó Senpai nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai trong khi quan sát những gì đang diễn ra.

Cô ấy nói ‘C, cậu quên rồi sao?!’ là có ý gì. Tôi không thể nhớ được. Khi đó cô ấy ở đây một mình...vậy nghĩa là đó là chuyện mà cả Senpai và Chiaki đều không biết. Có phải chuyện đó xảy ra khi chúng tôi đặt cược quyền làm chủ căn phòng này vào cuộc đấu của mình không?

“...A.”

Tôi quay đầu nhìn về phía cánh cửa cách âm đã đóng chặt. Mafuyu đã biến mất, vậy nên tôi lao vọt ra khỏi phòng. Tôi nhớ rồi! Chết tiệt, làm thế nào tôi có thể quên chuyện đó được chứ?!

Ngay cả khi đó là điều tôi đã nói.

Tôi bắt kịp cô ấy...cô gái có mái tóc màu hạt dẻ buông dài sau lưng...ở trong góc cầu thang.

“C, chờ đã, Mafuyu! Mình xin lỗi. Mình nhớ rồi. Mình thực lòng xin lỗi!”

Mái tóc dài của Mafuyu run lên. Cô ấy đứng lại bên cạnh bức tường, nhưng không hề quay lại đối diện với tôi. Cũng giống như hồi tháng Năm, chúng tôi không có đủ thời gian để nói chuyện, vậy nên chúng tôi không biết người kia đang nghĩ gì,

Hồi đó, tôi đã vô tình nói về chuyện Mafuyu đã bị những nhà phê bình chỉ trích nặng nề như thế nào khi ở Mỹ và khiến cô ấy tức giận chạy ra khỏi phòng. Và giống như lúc này, tôi đã lao ra khỏi phòng đuổi theo xin lỗi cô ấy. Hồi đó khi tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy đã nói với tôi, ‘Chẳng có lý do gì cậu phải xin lỗi cả’, và tôi đã đáp lại…

‘Mình cũng là một nhà phê bình...Đó là lý do tại sao, mình đủ tư cách để xin lỗi cậu, đúng không?’

Ngay cả khi tôi là người đã nói ra những lời ấy.

Mafuyu chống tay lên tường và từ từ quay đầu lại. Vẫn còn một chút giận dữ trong mắt cô ấy, nhưng mức độ của nó đã giảm đi đáng kể vì vẻ xấu hổ trên gương mặt Mafuyu.

“...Cậu phải chịu trách nhiệm cho những gì cậu đã nói.”

“Mình đã suy nghĩ lại rồi…”

Nhưng...tại sao cô ấy lại giận dữ thế? Những lời luyên thuyên của một tay phê bình nửa mùa thật sự quan trọng với cô ấy đến vậy sao?

“K, không phải thế!”

Mafuyu đấm lên ngực tôi với bàn tay siết chặt. Lúc đó, tôi đã thầm nghĩ, ‘Oa, vậy ra đúng là thế thật!’ Mafuyu thật sự có thể nắm chặt tay phải thành nắm đấm. Tôi vui mừng đến nỗi muốn ôm chầm cả hai tay mình quanh nắm tay của cô ấy. Tuy nhiên, tôi lại không thể cử động được vì cơn đau trước ngực sau cú đấm của cô ấy.

“C, cậu về nhà một cách nhu nhược mà không cãi lại lấy một câu, mặc cho những lời mắng nhiếc nặng nề mà Yuri đã nói với cậu. Không phải vậy sao?”

“Ừm…”

“Yuri...Cậu ấy muốn mình t, từ bỏ cậu…” Mafuyu không thể nói tiếp câu của mình. Thay vào đó, cô ấy bắt đầu đấm vào ngực tôi thêm lần nữa. Chính xác thì cậu ấy đã nói gì với Mafuyu? Mafuyu lắc đầu quầy quậy. Cô ấy không có ý định tiếp tục nói tiếp câu ấy.

“Mặc cho việc cậu không thể đánh bại Yuri ở bất cứ lĩnh vực nào ngoài phê bình âm nhạc, cậu vẫn để cậu ấy coi thường cậu ở khoản đó. Và rồi cậu chạy trốn khỏi cậu ấy khi không thể chiến thắng trong một cuộc chiến bằng ngôn từ!”

Đó thật sự là những lời lẽ nặng nề...nhưng Mafuyu nói đúng. “À, đó là lỗi của mình, nhưng...ngay cả khi mình đã để thua cậu ấy trong một cuộc chiến ngôn từ, tại sao cậu lại bực bội về chuyện đó thế chứ?

“Tất nhiên là mình tức giận rồi! Cậu phải cùng mình tiến lên, bởi vì với mình cậu là…”

...Tôi là gì của Mafuyu…?

Cô ấy lại một lần nữa nuốt lại những lời của mình.

Không thể nào đâu, đúng không? Ý tôi là, nếu Julien đã nói với cô ấy về việc cậu ấy muốn tôi từ bỏ Mafuyu, n, nhưng...Chờ đã, không thể như vậy được đúng không? Nếu thật sự là như vậy…

Tôi thở dài bối rối.

Nhưng Mafuyu nói đúng. Hôm thứ bảy ấy tôi đúng là vô dụng. Ngay cả khi những bài phê bình ấy đều là do Tetsurou bắt tôi làm, tôi vẫn nghiêm túc tiếp cận công việc ấy...gõ chúng ra từ bàn phím của mình, tôi luôn luôn tự hỏi làm thế nào để tôi có thể viết một bài báo hay nhất, để những từ ngữ của mình lay động được những độc giả.

Nhưng cho dù vậy, tôi không thể nghĩ ra bất cứ lời nào phản bác lại Julien.

Sử dụng vẻ mặt ngây thơ đáng yêu và lời lẽ của mình, con người ấy vẫn cứ thế mà khẳng định, ‘Một người vô dụng như cậu không có quyền được ở bên cạnh Mafuyu.’

Tôi bất giác siết chặt nắm tay.

“Mafuyu, cậu có thể liên lạc được với Julien không?”

Mặc dù không vui cho lắm, Mafuyu vẫn gật đầu.

Vậy tôi sẽ thử! Là một người chỉ có tài dùng chữ và là một người đã dành hơn nửa cuộc đời mình để lắng nghe những bản nhạc được người khác tạo nên, điều duy nhất tôi có thể làm là…

Tôi sẽ cho tên chơi violon ngây thơ và gần như là một phép màu ấy xem thứ tạo nên con người tôi.

Bright là sân khấu đầu tiên mà ban nhạc chúng tôi biểu diễn live. Live house nằm ở thị trấn bên cạnh và tôi có thể đạp xe tới đó trong khoảng một tiếng đồng hồ. Nó nằm ở một khu dân cư yên tĩnh nằm hơi xa một chút so với nhà ga, nhưng tên của nó rất nổi tiếng với những người trong cuộc, và ngày qua ngày, số lượng khách hàng ngày một tăng thêm,

Hôm nay cũng vậy. Khi tôi tới live house đã có một đám đông rất lớn tập trung quanh đầu cầu thang dẫn xuống tầng hầm của tòa nhà. Bình thường, những ban nhạc mới sẽ hùn tiền lại và cùng nhau chia sẻ sân khấu, phân bổ thời gian cho từng ban nhạc biểu diễn sau khi đã đủ số tiền thuê nguyên cả ngày. Bởi vậy, khách hàng luôn giết thời gian ở bên ngoài chờ đợi đến giờ ban nhạc yêu thích của mình biểu diễn trước khi vào bên trong (nhưng cá nhân tôi lúc nào cũng thích nghe tất cả các màn biểu diễn hơn, vì vé vào cửa dù thế nào đi nữa cũng vẫn giống nhau).

Một sự kiện có tên gọi ‘Câu lạc bộ Bright’ đang được tổ chức vào ngày hôm đó. Live house đã mời rất nhiều những nhạc công disco cho sự kiện này và họ đã chơi nhạc dance không ngừng nghỉ, đó là lý do tại sao những bộ trang phục hip-hop, thứ tôi thường không hay mặc, đang thống trị phong cách thời trang tại đây. Giữa những mái đầu dây thừng và những cái quần thụng, tôi nhận ra một bóng dáng bắt mắt của một người bé nhỏ, và mau chóng bước về phía cậu ấy.

“Naomi!”

Gương mặt Julien liền sáng lên ngay tức khắc. Cậu ấy đẩy mấy anh chàng quanh mình đang cố bắt chuyện với cậu ấy ra.

“Xin lỗi, người tôi đang chờ đã tới đây rồi.” Cậu ấy xin lỗi và chạy về phía tôi. Tôi không thể không vỗ tay trán và thở dài.

“Nhìn xem, sao cậu lại giả gái nữa…?”

Julien đang mặc một chiếc áo sơ mi xếp ly ngắn màu kem, đi cùng với một cái váy, và thậm chí còn tự diện cho mình kẹp tóc và hoa tai nữa. Chẳng trách mấy anh chàng kia bị cậu ấy hấp dẫn.

“Mình đã nói với cậu từ trước rồi. Đó là cải trang.”

Xin đừng có uốn éo và làm dáng với bộ đồ ấy trong khi nói như vậy.

“Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi. Cậu tới đây có khó không?”

“Không hề. Có người đã chở mình tới đây.” Julien vừa cười vừa trả lời tôi.

“Chắc là cậu cũng vô cùng bận rộn, vậy nên cảm ơn vì cậu đã tới.”

Live house thường không hay tổ chức những bữa tiệc disco, vậy nên tôi thật may mắn khi Julien có thời gian rảnh để tới đây. Bằng không, cậu ấy sẽ không thể nào chấp nhận lời mời của tôi được.

“Mình chưa bao giờ nghĩ Naomi sẽ mời mình tới một sự kiện. Mình thực sự rất vui.”

“Không, ừm...Thực ra, mình tới đây để trả thù.”

Tôi lẩm bẩm trong khi đưa một tấm vé cho Julien. Rồi tôi bắt đầu bước xuống cầu thang.

“Trả thù ư?”

Mặc dù cầu thang khá hẹp, Julien vẫn khăng khăng bước bên cạnh tôi.

“Ừm, bởi vì vài ngày trước mình đã bị cậu thuyết giáo nặng nề.”

“U~...Và vậy nghĩa là cậu sẽ đưa mình tới một tầng hầm tối tăm mà cậu sẽ nhẫn tâm bỏ mình lại đó sao?”

“Chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra hết!”

Tôi thật sự ước gì những lời lẽ của cậu ấy có thái độ tốt hơn.

Sau khi mở cánh cửa cách âm nặng nề, chúng tôi chen vào trong một bầu không khí nóng nực đầy những nhịp điệu. Những bóng đèn cocktail nhảy múa xung quanh chúng tôi, và dưới ánh sáng lờ mờ soi đường, chúng tôi có thể lờ mờ nhìn thấy mép sân khấu. Ở vị trí của dàn trống là một bàn mix nhạc. Và thứ khiến chúng tôi để ý sau đó, là một rapper đang rap với giọng thô lỗ.

“Oaa. Đây là lần đầu tiên mình đi nghe disco.”

Julien thì thầm vào tai tôi, nhưng tôi không thể nghe rõ cậu ấy nói được. Những người đàn ông và phụ nữ đều phô ra da thịt vì bầu không khí nóng nực và đang nhảy múa điên cuồng trong bóng tối đã ngăn cản nửa dưới tầm mắt chúng tôi.

“Nao, nhóc lại mang một cô gái khác tới đây sao?”

Tôi quay lại và thấy một người đàn ông trung niên béo ú với một cái băng đô. Cái áo phông nhân viên của Bright gần như rách toạc ra nhờ cái bụng bự tổ chảng của ông ấy.

“C, chào bác.”

Ông ấy đảm nhiệm những thiết bị âm thanh. Sau khi tới đây vài lần, tôi dần dần thân thiết với ông ấy. Khi ông ấy nhìn chằm chằm vào Julien ông ấy nói thẳng thừng.

“Gì thế này? Nhóc lại đổi bạn gái nữa sao? Phải có giới hạn cho chuyện này chứ...Nhóc đã làm rất nhiều cô gái phải khóc rồi đấy. Khi nào nhóc mới định dừng lại đây?”

“Không phải như vậy. Bác thấy đấy…”

Tôi gần như hét lên “Đây là một tên con trai”, trong khi Julien nhìn tôi đầy thích thú.

“Vậy là cậu còn làm những người khác ngoài mình phải bật khóc nữa sao?”

“Mình làm cậu khóc khi nào?!”

“Vẫn còn một lúc nữa mới đến lượt Tomo lên sân khấu. Nhóc đã yêu cầu cậu ấy làm gì đó cho mình đúng không? Nhóc lại bí mật làm gì à? Sao cũng được. Ta sẽ chờ đợi nó.”

“A, c, cảm ơn bác.”

Người đàn ông trung niên lê cái thân hình đồ sộ của mình về phía quầy bar. Ồ đúng rồi, trong sự kiện này, các DJ sẽ tự mix nhạc của mình với nhau khi biểu diễn. Đó là lý do ông ấy lại rảnh đến thế.

“Tomo mà hai người đang nhắc đến là ai?” Julien hét vào tai tôi. Chúng tôi không thể nào nghe thấy nhau nói nếu như không làm như vậy.

“Anh ấy là một DJ mình mới gặp ở đây. Anh ấy sẽ lên sân khấu sớm thôi.”

“Vậy cậu đang định cho mình xem anh ấy biểu diễn sao?”

Tôi gật đầu. Anh Tomo là một trong những người bạn cũ của Kagurazaka-senpai. Chúng tôi chỉ biết nhau khoảng hai tháng, nhưng anh ấy vẫn chấp nhận yêu cầu vô lý của tôi. Anh ấy đúng là một người tốt bụng.

Với điều này tôi sẽ dạy cho Julien một bài thích đáng.

Khi chúng tôi lấy đồ uống và tự mình ngồi xuống bàn, người dẫn chương trình bắt đầu liến thoắng cái gì đó nhưng tôi không thể nghe thấy được. Khán giả tập trung bên dưới sân khấu ồ lên reo hò. Những bóng đèn sân khấu chớp loạn lên rồi đột nhiên, một anh chàng rám nắng đội mũ lệch xuất hiện trên sân khấu. Anh ấy ngồi phía sau bàn mix nhạc, đó là Tomo.

Tôi vẫy tay với anh Tomo, nhưng có lẽ anh ấy không nhìn thấy tôi, anh ấy tập trung sự chú ý của mình vào chiếc bàn mix trước mặt.

Nhịp 6/8 bắt đầu vang lên. Rapper lẩm bẩm một chàng những tiếng lầm bầm vào micro, và giai điệu đơn điệu kéo dài suốt một hồi lâu. Tôi liếc sang bên cạnh nhìn vào mặt Julien...cậu ấy chầm chậm nghiêng về phía sân khấu, cặp mắt dán chặt vào màn biểu diễn. Sau một tràng dài những tiết tấu nghe như lặp đi lặp lại, Tomo bắt đầu trộn thêm những tiếng trống timpani. Tiếp đó anh ấy trượt những tiếng gảy pizzicato của bộ bass dây. Đó chính xác là những gì tôi mong đợi từ anh ấy. Tôi rất ngưỡng mộ trước màn phối của anh Tomo.

Và rồi…

Giữa những tiếng piano đơn sắc trong trẻo, giai điệu chói tai của trống điện tử bắt đầu trào lên từ bên dưới. Tôi biết Julien sẽ nín thở ngạc nhiên bởi tiếng piano đơn sắc trong trẻo ấy. Cậu ấy nên nhận ra nó. Đó không chỉ là khúc ca từ chương thứ ba trong bản hợp tấu dương cầm số 5 của Beethoven Emperor Concerto[note21084]...nó còn được chơi bởi Mafuyu.

Julien nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh. Tôi lặng lẽ lắc đầu và chỉ lên sân khấu. Đó không phải là điều ngạc nhiên duy nhất tôi dành cho cậu ấy...màn trả thù của tôi chỉ vừa mới bắt đầu. Vào khuông nhạc cuối cùng của giai điệu piano chính, giai điệu mê đắm của violon đột nhiên chen vào những phách yếu. Julien đứng lên khỏi ghế và gần như kêu lên. Tôi không nghĩ có bất cứ ai trên thế giới này lại biết giai điệu này rõ hơn cậu ấy.

“Đó là mình…”

Tiếng lẩm bẩm yếu ớt của Julien bị nhấn chìm bởi tiếng nhạc giao hưởng đang lớn lên dần dần. Đó là khúc nhạc trong chương thứ ba bản Violon Concerto cung D trưởng của Beethoven[note21085], và người đang độc tấu khúc nhạc ấy không ai khác ngoài chính Julien. Tôi có thể nhìn thấy rõ những ngón tay trên bàn tay trái của cậu ấy dò dẫm xác nhận, cố gắng nắm chặt lấy cây đàn yêu quý hiện đang không ở đó. Sau một khúc nhạc mẫu ngắn từ cây piano của Mafuyu và cây violon của Julien, hai cây đàn bắt đầu đan vào nhau theo tiết tấu của disco. Có những lúc chúng rượt đuổi nhau, có lúc lại chồng lên nhau. Hai giai điệu lao đi trong live house ngập tràn bóng tối, những tia sáng và bầu không khí nóng nực.

Trong đầu tôi, Mafuyu đang ở ngay bên cạnh mình. Thật ra, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giúp Julien hoàn thành ước mơ phi thực tế của cậu ấy, tất cả những gì tôi đã nghĩ chỉ là ‘Mình phải dạy cho cậu ta một bài học thích đáng về âm nhạc, giống như mình đã làm với Mafuyu’. Nhưng vào lúc đó, khi những tiếng đàn của Julien và Mafuyu vây quanh chúng tôi, tôi có thể nhìn thấy có gì đó sáng lấp lánh từ trong khóe mắt của Julien.

Cậu ấy là người có thể khiến Mafuyu chơi piano một lần nữa.

Điều đó khiến tôi thật sự cảm thấy bực bội. Đúng thế, tôi cảm thấy bực bội. Mong muốn từ tận trong thâm tâm của tôi là được nghe Mafuyu chơi piano một lần nữa, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là chuyển những cảm xúc ấy của mình thành những lời lẽ méo mó. Đó là điều duy nhất tôi có thể làm, mặc dù tôi là người ở bên cạnh cô ấy suốt thời gian qua. Tuy nhiên, Julien là người đã trải qua nỗi cô đơn và sự hấp dẫn giống như Mafuyu đã từng. Tôi thật sự đã giúp cậu ấy chạm tới những thứ chôn sâu trong trái tim của Mafuyu, và điều đó khiến tôi thật sự cảm thấy cay đắng.

Tôi đang làm cái quái gì thế chứ? Tôi đã định sử dụng bản nhạc này để dạy cho Julien một bài học, nhưng thay vào đó tôi mới là người được dạy dỗ. Tôi đúng là một thằng ngốc.

Dù vậy, mọi thứ vẫn hoàn hảo tới mức hai bản nhạc Beethoven được biểu diễn bởi Mafuyu và Julien có thể lấy nước mắt của khán giả, dưới sự phối hợp của anh Tomo. Vậy nên ngay cả sau khi giai điệu đã bị nhấn chìm bởi những âm thanh quen thuộc của nhạc disco, vẫn có những lúc tôi không thể không nhìn về phía Julien. Tôi không biết cậu ấy đang nói gì với mình, mặc dù đang nghe những tiếng lòng của cậu ấy.

Sau khi màn biểu diễn của anh Tomo kết thúc cũng là lúc để giải lao, vậy nên vài giai điệu thư giãn bắt đầu được phát qua loa.

“Này mấy nhóc, sao cả hai trông căng thẳng vậy? Không hết mình tận hưởng buổi biểu diễn à!”

Khi anh Tomo nhìn thấy tôi và Julien đang gục đầu trên bàn, anh ấy trưng ra vẻ mặt khó chịu và bước về phía tôi với một trai whiskey trên tay.

“Không, đó là vì âm nhạc quá tuyệt vời. Chỉ nghe thôi cũng đã rút cạn rất nhiều sức lực của em rồi”, Julien trả lời.

“Aha ha ha. Mấy nhóc chỉ mới trải qua một nửa sự kiện! Còn bốn người nữa sẽ lên sân khấu, vậy nên tốt hơn hai nhóc nên nghe cho bằng hết, được chứ? Này Nao, thế nào hả? Đây là yêu cầu của nhóc đúng không? Trời ạ, một tuần trước nhóc đột nhiên tìm tới anh với bản thu âm đó và nhờ anh phối chúng lại cho nhóc. Giai điệu bị lạc mất nửa tông, nhịp cũng không ổn định. Xem nó làm anh mày khổ sở thế nào đi.”

“Vâng...Em thực sự rất biết ơn anh. Tác phẩm của anh còn vượt xa cả mong đợi của em.”

Tôi vẫn vừa nằm gục trên bàn vừa nói. Để đáp lại anh Tomo đá vào đùi tôi mấy lần.

“Tại sao nhóc lại thiếu sức trẻ đến như vậy mặc dù đang là một học sinh trung học hả? Nếu đã mang bạn gái tới đây, hãy ra nhảy với cô ấy hay gì đó đi!”

“Không, cậu ấy là con trai. Hơn nữa, cậu ấy là người đã chơi một trong hai bản nhạc em đã đưa cho anh.”

Miệng Tomo há hốc bất động suốt một lúc lâu. Julien mau chóng đứng dậy và nói.

“Em chưa bao giờ nghĩ bản concerto của mình sẽ trở nên như vậy! Thật là tuyệt vời!”

Cậu ấy nắm lấy bàn tay của anh Tomo và lắc lên lắc xuống.

“Ơ, a, ừ…”

Tomo rụt người lại sắp sửa bỏ trốn.

“Tại sao anh lại bỏ chạy? Em đã làm gì sao…”

“Không...nhưng cậu không giận sao?”

“Giận ư? Tại sao chứ?”

“Cậu là một nhạc công thuộc dòng cổ điển, đúng không? Cậu không giận khi anh quậy tung bản thu âm của cậu theo cách đó sao?”

“Tại sao em lại giận chứ? Đó là một màn biểu diễn tuyệt vời! Không có lý do gì để em phải tức giận cả.”

Tomo buộc phải nuốt lại những lời mình sắp sửa nói. Tôi cũng hiểu cảm xúc của anh ấy. Dù vậy, anh chàng DJ kì cựu đang bị đặt vào tình trạng xấu hổ vì nụ cười ngây thơ và mãnh liệt của Julien.

Julien muốn hỏi thêm về công việc DJ, nên anh Tomo ngồi xuống nói chuyện với chúng tôi.

“Căn phòng của anh chỉ rộng sáu chiếu[note21082] và sàn nhà gần như bị phá hủy trước sức nặng từ đống bản thu âm. Anh đã dành gần như tất cả thu nhập của mình vào những bản thu âm ấy. Mỗi khi có thời gian rảnh, anh lại ngồi nghe những bản thu âm của mình hay lướt internet tìm kiếm những tư liệu có thể dùng cho ca khúc của mình. Tuy nhiên, chỉ một phần nhỏ trong số những bản thu âm ấy có thể dùng cho màn trình diễn của anh. Có lẽ chín mươi phần trăm số bản thu âm không thể sử dụng được trên sân khấu, và với những thứ có thể sử dụng được, anh thường chỉ lấy mẫu một vài giây trong suốt cả bài. Nói thế nào nhỉ? Có những lúc anh thực sự cảm thấy có lỗi với những người đã tạo nên tất cả những ca khúc và âm thanh ấy.”

“Vậy là âm nhạc của em là một trong những bản thu âm có thể sử dụng trong cả trăm bản sao?”

Julien nhìn vào khuôn mặt của Tomo một cách mãn nguyện.

“...Nhưng anh đã phối nó rất dở đúng không? Anh trích ra một vài phần, cho chúng lặp đi lặp lại và tăng nhịp điệu lên. Thêm nữa, trong khi bản nhạc gốc rất dài, nhưng cuối cùng tất cả những đoạn anh sử dụng lại chỉ không quá ba mươi giây.”

“Không sao đâu.” Julien vừa đặt tay mình lên trên tay của anh Tomo vừa đáp. Tomo rõ ràng đang không biết phải phản ứng lại như thế nào. Chết tiệt, tên người Pháp này quá tự do động chạm rồi!

Vẻ mặt cứng đờ của Tomo gần như tan chảy với câu nói sau đó của Julien.

“Bởi vì em có thể cảm nhận được sự trân trọng trong âm nhạc của anh!”

“À, à…”

“Ngay khi nghe nó là em đã nhận ra ngay. Lý do anh sử dụng bản nhạc của em là bởi vì anh thực sự thích tiếng violon của em đúng không?”

Tomo xấu hổ quay đầu đi và uống cạn chai whiskey trong đúng một ngụm. Bất cứ ai cũng sẽ làm giống như anh ấy khi ở trong tình thế này…

Tomo đứng dậy. Anh ấy nói mình sẽ lên sân khấu biểu diễn lần nữa, và anh ấy hi vọng chúng tôi có thể tiếp tục lắng nghe màn trình diễn của mình.

“Anh sẽ chơi Jimi Hendrix trong màn biểu diễn tiếp theo. À đúng rồi, anh đang sử dụng cái đàn synthesizer cũ mèm mà nhóc rất ghen tị ấy. Nếu nó không hỏng vào cuối màn biểu diễn, anh đang định đưa nó cho Kyouko. Rồi nhóc có thể mượn nó từ cô ấy và nghịch ngợm với nó.”

“Ể?! Thật sao ạ?!”

Đàn synthesizer của Tomo là loại đời cũ và đã rất nát rồi. Nhưng anh ấy đã tích lũy trong đó một bộ sưu tập hiệu ứng âm thanh đồ sộ, và vì anh ấy không ngừng nói về chuyện sẽ thay nó...tôi đã lén tự hỏi liệu anh ấy có sẵn lòng đưa nó cho tôi hay không.

“Gặp anh sau!”

Julien vẫy tay tiễn Tomo đi.

Âm nhạc chầm chậm vẫn tiếp tục vang lên. Tuyệt, có vẻ như chúng tôi có thể nói chuyện lâu hơn. Julien ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi và thở dài trước sự kém cỏi của mình.

“Mình chưa bao giờ biết rằng có một thứ âm nhạc như thế.”

Đúng vậy. Thế giới này rất rộng lớn. Những dòng chảy âm nhạc chảy xuyên qua những lục địa rộng lớn trước khi tập trung lại tại đây, tại chính nơi này.

“Naomi, có phải đây là lý do cậu đưa mình tới đây không? Để mình có thể nghe thứ âm nhạc này?”

“Ừm.”

Julien dường như hơi ngạc nhiên. Thật ra, đó không chỉ là lý do duy nhất tôi mời cậu ấy tới đây. Tôi giải thoát cho cái cổ họng khô khốc của mình bằng thứ trà Ô Long đã gần như tan hết đá.

“...Không phải tất cả chỉ có thế. Đây là màn trả thù của mình cho lần gặp nhau lần trước của chúng ta.”

“Trả thù ư?”

“Đúng thế. Một lời phản pháo từ một nhà phê bình kém cỏi, để đáp lại một thần đồng violon.”

Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thẳng vào mắt Julien...cặp mắt đang sáng lên lấp lánh trong háo hức và tò mò. Vậy thì, tôi nên bắt đầu thế nào đây? Tôi hít sâu một hơi và thở ra.

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

“Theo quan điểm của mình, những nhà phê bình cũng có phần giống các DJ.”

Julien khẽ run lên trước những lời của tôi. Tôi hít một hơi sâu trước khi tiếp tục.

“Một nhà soạn nhạc biên soạn bản nhạc còn những người biểu diễn sẽ truyền đạt nó tới khán giả. Mặt khác, một DJ trích xuất, kết nối, sắp xếp và chơi đè những bản nhạc gốc để tạo ra một sản phẩm hoàn toàn khác. Trước đây cậu không bao giờ biết thứ âm nhạc ấy lại tồn tại, đúng không? Nhiệm vụ của một nhà phê bình bản chất cũng giống như vậy.”

Tôi nhìn vào lòng bàn tay đang để mở của mình.

“Những nhà phê bình nằm trong nhóm nhà văn chuyên nghiệp. Nói cho cùng, ngay cả khi một nhà phê bình có vẻ giống như một học giả, họ chỉ là những người viết ra một thứ gì đó cho độc giả thưởng thức, làm cho độc giả vui vẻ và cùng lúc đó kiếm chút tiền từ nó. Bọn mình…”

Tôi vẫn còn do dự đôi chút khi gộp mình vào chung với những nhà phê bình âm nhạc khác, vì tôi vẫn chưa viết được bài nào ấn tượng cả. Nhưng tôi tiếp tục những gì mình muốn nói…

“Với những bản nhạc được biên soạn bởi những nhà soạn nhạc khác nhau làm tư liệu cho bài viết, bọn mình trích xuất, kết nối và sắp xếp lại những đoạn nhạc. Rồi bọn mình thêm vào trong đó những lời ngợi khen và chỉ trích của riêng mình, tạo nên một bài báo thú vị cho độc giả. Có lẽ đây là lĩnh vực âm nhạc mà Julien không hiểu đúng không? Tuy nhiên, quan trọng là cậu hiểu được bọn mình sẽ không thể viết bất cứ thứ gì nếu như bọn mình không tôn trọng nguyên tác.”

Tôi lại nhìn vào mặt Julien một lần nữa. Cậu ấy nhìn lại tôi với vẻ bối rối trong ánh mắt.

Cậu ấy có hiểu những gì tôi vừa nói không?

“Ít nhất, đó là những thứ áp dụng cho mình. Có thể có vài tên khốn ngoài kia không hề tôn trọng những bản nhạc mà chúng đánh giá, coi những bản nhạc ấy như những bản thu âm chúng có thể dẫm nát dưới chân mình. Và mình cũng đồng ý với cậu điều đó, tốt nhất đám phê bình ấy cứ biến mất khỏi thế giới này đi. Nhưng khi đọc qua một bài viết, cậu có thể dễ dàng nhận ra liệu người phê bình có tôn trọng tác phẩm mình đang đánh giá hay không. Cậu có thể nghĩ rằng những lời dối trá ấy thật rẻ tiền và bọn mình sẽ thêu dệt nên những lời dối trá bao nhiêu tùy thích, nhưng không phải tất cả đều như vậy.”

Những lời của tôi ngừng lại đột ngột.

Giờ thì cậu ấy đã hiểu rồi, đúng không? Liệu những câu từ của chúng tôi có thật sự sở hữu một thứ sức mạnh nào đó không? Nếu trong lòng Julien coi tất cả những gì tôi vừa mới nói chỉ là một đống những lời giả dối, tôi có thể thật sự đấm thẳng vào mặt cậu ấy.

“...Mình hiểu chuyện ấy.”

Julien đột nhiên nói.

Tôi nghiêng đầu. Julien nheo mắt như thể có một tấm màn đèn sáng rực rỡ sau lưng tôi.

“Mình biết Naomi không nói dối mình.”

Cậu ấy nhẹ nhàng đặt tay lên nắm đấm mà tôi đã bất giác siết chặt tay lại.

“Bởi vì cậu đã rất nỗ lực để đáp lại những lời mình đã nói trong lúc giễu cợt. Lúc này mình thực sự rất căng thẳng, mình không thể nhìn thẳng vào cậu, vì mình cảm thấy rất có lỗi.”

Nhưng cậu vẫn nhìn thẳng vào mình suốt từ nãy tới giờ.

“Mình nên làm gì? Hẳn mình đã làm những việc thực sự rất quá đáng với cậu, đúng không? Và mình đã nói rằng mình sẽ không bao giờ xin lỗi...Mình nên làm gì đây? Mình phải làm gì để cậu tha thứ cho mình?”

“À, ừm…” Tôi đẩy bàn tay lạnh như băng của Julien ra. “Không sao hết. Mình làm tất cả những việc này không phải để nghe một lời xin lỗi từ cậu. Thêm nữa, cũng chẳng phải mình đang tức giận hay gì cả. Chỉ là…”

Tôi không thể giữ im lặng về việc mình đã thấy chua chát thế nào. Sau nhiều lời khích lệ từ Mafuyu, cuối cùng tôi cũng đã có thể thắp lên ngọn lửa, lòng tự hào bé xíu chẳng đáng kể đang ngự trị trong trái tim tôi.

Do đó, chỉ cần tôi có thể truyền đạt những lời của mình tới với Julien vậy là được rồi.

Không, thật ra, đó không phải những gì tôi thật sự suy nghĩ tới…

Có lẽ...Tôi chỉ muốn lắng nghe bản nhạc đó.

Tôi muốn nghe Julien và Mafuyu chơi nhạc cùng nhau.

Tôi cảm thấy khó chịu đến kì lạ khi tưởng tượng họ thật sự chơi cùng nhau, nhưng âm nhạc của Beethoven, kết quả từ sự cộng hưởng giữa màn biểu diễn của Mafuyu và của Julien, vẫn còn đang vang vọng trong tai tôi.

Bầu không khí của live house đột nhiên nóng lên, âm nhạc lại bắt đầu trở nên dồn dập. Những lời liến thoắng của người dẫn chương trình lại càng nhanh hơn, và tôi nhìn thấy ai đó đội mũ lưỡi trai đứng bên dưới những ánh đèn chiếu đan xen, đó là Tomo. Anh ấy không chỉ phối nhạc, anh ấy thật sự đang đấm lên bàn phím. Từ những tiết tấu bất tận trong giai điệu, tới tiếng gầm của động cơ phản lực, âm thanh của thác nước và tiếng gào khóc của kẻ gây rối. Ánh sáng tím chiếu khắp tầng hầm, khiến cho nơi đó sáng lên như trong biển lửa. Julien thỉnh thoảng hét lên, và thậm chí còn đưa cánh tay lên che mặt. Tomo thật sự đang cố mô phỏng lại những âm thanh thực tế của một trận chiến chỉ với đúng một chiếc đàn synthesizer…

Âm thanh tiếp sau đó là tiếng quay của động cơ trực thăng, tiếng kêu rải rác của những con chim, và theo sau nữa là một tiếng còi điếc tai. Đó là Quốc ca Mỹ. Những tiếng còi ô tô chói tai dường như đang bắt chước giai điệu đơn giản của bài The Star-Spangled Banner, nghe như thể đến từ một chiếc radio cũ. Vậy ra đó là những gì anh ấy ám chỉ khi nói rằng mình sẽ biểu diễn nhạc của Jimi Hendrix…

Tomo phấn khích nhảy chân trần lên chiếc đàn synthesizer và bắt đầu đập bàn phím của chiếc máy như thể đang nhảy tap dance. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ được nhìn thấy điều đó trong một sự kiện disco. Mặc dù, đám đông òa lên hò reo đáp lại hành động của anh ấy. Julien hét lên phấn khích bên cạnh tôi. Tôi là người duy nhất cầu cho cái đàn synthesizer sống sót cho đến phút cuối.

“Trời tối rồi. Muốn mình đưa cậu ra ga không?” Tôi hỏi Julien. Tuy nhiên, câu trả lời của cậu ấy là, “Mình đã gọi xe rồi nên không sao đâu.” Nhưng rồi...tôi nghĩ không phải mình đã đạp xe tới đây sao?

Bước đi trên con đường lổn nhổn, chúng tôi tiến về phía bãi đỗ xe đang chứa chiếc xe đạp của tôi. Sức nóng còn lại của mặt đất bốc lên bên dưới chúng tôi. Một dòng khán giả không ngớt bước ra khỏi live house, tất cả bọn họ đều kiệt sức vì đã hết mình tận hưởng buổi trình diễn.

“Naomi, cậu có thường xuyên nghe loại nhạc này không?”

“Hửm...Cũng thỉnh thoảng.”

“Thật đáng ghen tị. Mình muốn tới thêm nhiều nơi giống như live house này.”

Là một nghệ sĩ violon nổi tiếng, hẳn rất khó để cậu ấy tới những nơi mình muốn. Thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy sẽ thu xếp thời gian cho mình.

“Mình sẽ cố hết sức để được rảnh rỗi mỗi khi Naomi mời mình.”

Nói rồi, Julien nở nụ cười bẽn lẽn.

“Hôm nay cậu đã khiến mình phải câm nín, vậy nên lần tới sẽ tới lượt mình. Cậu cứ đợi đó!”

Tốt hơn là đừng...Tại sao chúng ta không kết thúc mối hận thù của mình ở đây ngay lúc này chứ?

“Nhưng mình không thể ở lại Nhật Bản quá lâu được. Đó là lý do tại sao...mình thực sự ghen tị.”

“Cậu ghen tị ư?”

“Mình ghen tị với Naomi, và cùng lúc ấy, mình cũng ghen tị với Mafuyu nữa. Sẽ thật tuyệt nếu như chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi…”

“Nghe này...tình cảm mình dành cho cô ấy không như những gì cậu tưởng tượng đâu.” Tôi cố gắng nói. “Mafuyu...cô ấy thực sự mà một tay ghi-ta rất ấn tượng. Mình thích tiếng ghi-ta của cô ấy, và đó là lý do tại sao mình muốn cùng với cô ấy gây dựng một ban nhạc…”

“Hửm? Thật sao?”

Julien nghiêng đầu và nheo mắt lại nhìn tôi với vẻ tinh ranh. Nó khiến tôi phát bực. Tôi đã nói với cậu sự thật rồi đấy!

“À, sao cũng được. Hôm nay mình sẽ xem như đó là sự thật. Tuy nhiên, mình vẫn không thể để cậu ở bên cạnh Mafuyu được.”

“Lại nữa sao? Chúng ta có thể thôi nói về chuyện đó được không…”

“Nhưng mình không muốn. Đó là lý do tại sao...Mình đã nói từ trước rồi đúng không? Rằng mình sẽ giành lấy vị trí ở bên cạnh Naomi từ tay Mafuyu. Mình nghiêm túc về chuyện đó đấy. Cậu nghĩ thế nào hả?”

Tôi lắc đầu quầy quậy. Có quá nhiều vấn đề trong lời đề nghị của cậu. Với đôi chút thất vọng hiện trên gương mặt, Julien lẩm bẩm, “Mình hiểu rồi…” Nhưng chỉ trong vài giây, cậu ấy đã quay trở lại với nụ cười rạng rỡ của mình.

“Mình nghĩ cuối cùng mình cũng đã hiểu lý do tại sao Mafuyu và Naomi ở bên nhau.”

“...Thật sao?”

Mình còn hoàn toàn không hiểu gì hết...ngay khi tôi sắp sửa nói hết câu, Julien cười phá lên.

“Mafuyu và mình thực sự rất giống nhau. Bọn mình có thể dễ dàng trò chuyện, cả hai đều đã ở trong thế giới âm nhạc kể từ khi còn bé. Cách suy nghĩ của bọn mình cũng không có sự khác biệt, và chuyện đó cũng đúng với sở thích của chúng mình nữa. Bach, Beethoven và Mendelssohn. Xa hơn nữa, còn có Prokofiev, Scriabin và ngay cả Schoenberg…”

Julien liệt kê những nhạc sĩ Mafuyu thích. Nói vậy...có vẻ như Julien cũng đã chọn rất nhiều bản nhạc của Bach cho màn độc tấu của mình nhỉ?

“Đó là lý do tại sao mình hiểu. Bởi vì Mafuyu và mình cùng thích một người.”

“Hửm?”

Thật ra, hẳn phải có gì đó rất tương đồng giữa hai người họ nếu như cả hai cùng thích Scriabin và Schoenberg. Thấy tôi gật đầu không ngừng, Julien cười dữ tới mức ai vai cậu ấy bắt đầu run lên. Cậu ấy gần như lăn lộn dưới đất...điệu cười của cậu ấy thật nực cười. Có chuyện gì chứ? Có gì buồn cười thế sao?

Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy đèn pha của một chiếc xe đang tiến đến từ phía đầu bên kia của con đường hẹp.

Julien vẫy tay với chiếc xe đang đi tới, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi.

“À. Mình có một yêu cầu, Naomi.”

“Gì?”

“Mình đã bảo cậu hãy gọi mình là Yuri đúng không? Mình cảm thấy rất xấu hổ khi cậu gọi mình là Julien.”

“À, ừm. Chắc chắn rồi…”

Không đợi chút, chờ đã. Cậu là ai mà dám nói thế chứ?

“Mình cũng xấu hổ lắm, được chứ? Vậy nên hãy thôi gọi mình là Naomi đi.”

“Không đời nào.” Cậu ấy thè lưỡi. “Thật bất công nếu Mafuyu là người duy nhất có thể gọi cậu bằng tên riêng.”

Thật bất công ư? Trước khi tôi có thể phản bác lại, cậu ấy đã đá văng mấy hòn sỏi và chạy về phía chiếc xe. Bóng dáng lờ mờ của cậu ấy biến mất phía sau cánh cửa đóng chặt của ghế phụ.

Mình nghĩ...hôm nay mình đã giành chiến thắng nhỉ? Trong khi lắng nghe tiếng ống xả của chiếc ô tô đang chạy xa dần, tôi đột nhiên nghĩ, ‘Khi nào cậu ấy sẽ phản công nhỉ?’ Tôi không biết cậu ấy sẽ làm gì với mình nữa.

Thế rồi tôi nhận ra mình thật sự đang mong chờ cuộc gặp lần tới với cậu ấy. Tôi ngạc nhiên trước những suy nghĩ của mình.

Tôi đang ở trong tình trạng vô cùng nghiêm túc khi nhận ra mình phải báo cáo cuộc đấu với Julien cho những thành viên khác trong ban nhạc. Senpai hẳn rất hào hứng với nó, và ánh mắt của Mafuyu sẽ rất khó chịu nếu như tôi không nói gì cả…

Nhưng đó chỉ là tôi nghĩ quá lên thôi. Ngày hôm sau, một sự cố khác đã trở thành căn nguyên cho cơn đau đầu của tôi lúc ở trường.

“Mọi người, nhìn đây. Đây là bức ảnh Julien đang giả gái. Cậu ấy nép mình rất thân mật bên cạnh cậu nhóc, và họ còn vui vẻ thì thào trò chuyện nữa. Và trong bức ảnh này...họ đã thực sự nắm tay nhau…”

“Chị đang làm gì thế hả?!”

Khi tôi tới phòng luyện tập sau giờ học, tôi tức điên lên trước cảnh Senpai tự hào trải những bức ảnh của chị ấy trên bàn, từng tấm từng tấm một. Chiaki thích thú nhìn vào những bức ảnh, trong khi đó Mafuyu nhìn chúng chằm chằm, rõ ràng đang tức giận. Những ngôi sao trong bức ảnh không ai khác ngoài tôi và Julien, khi cả hai chúng tôi ở Bright.

“Chuyện này...S, sao chị lại có trong tay những bức ảnh này? Senpai cũng ở đó sao?”

“Tại sao chị phải làm những việc của một tay bám đuôi chứ? Chị đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi. Chị biết rất nhiều người ở live house, vậy nên sau khi đoán được em sẽ đưa cậu ấy tới đó, chị đã nhờ họ chụp ảnh giúp mình.”

“Chị đúng là một tên tội phạm mà!”

“Thật ra. Mặc dù là một cậu con trai, cậu ấy trông cực kì đáng yêu. Đây đúng là cái tội của cậu ấy.”

“Chị đừng có cố đổi chủ đề!”

“À đúng rồi, DJ Tomo đã kể cho chị nghe cách em khuất phục Julien. Xem ra em đã dồn vào trong đó rất nhiều tâm huyết nhỉ? Em lại một lần nữa đánh cắp trái tim chị rồi đó, cậu nhóc!”

Senpai đặt tay lên vai tôi, rồi nở một nụ cười khe khẽ khi tôi còn đang tức tối, cơn giận của tôi lập tức tan biến. Quên chuyện đó đi. Dù sao thì nói chuyện với chị ấy cũng chỉ vô ích.

“Senpai, Senpai. Em muốn bức này, bức này và bức này.”

“Chắc chắn rồi. Em cứ tự nhiên in bao nhiêu bức em muốn.”

“Không được!”

Mafuyu giật lấy những bức ảnh từ tay Chiaki và sắp sửa bóp nát chúng, nhưng Chiaki đã giật chúng lại ngay. Senpai can thiệp bằng cách ôm cả hai người họ thật chặt. Tôi đưa tay bóp đầu khi nó bắt đầu phát đau. Quyết định sẽ để mấy cô gái này lại một mình, tôi nắm lấy cây ghi-ta bass của mình và lặng lẽ rời khỏi lớp.

Tôi sẽ phải luyện tập chăm chỉ hơn nữa, vậy thì tôi mới có thể đương đầu với màn báo thù của Julien giống như một nhạc công.

Truyện Chữ Hay