Bằng một cách tình cờ, tôi đã nhìn thấy những chữ cái được khắc bên trong thân đàn.
Trước đây tôi đã từng hiệu chỉnh cho cây Stratocaster của Mafuyu, nhưng khi đó tôi không hề nhận ra những chữ cái ấy. Cũng bởi vì những chữ cái được khắc bên trong thân đàn sẽ không lộ ra trừ khi bạn tháo bỏ những con vít.
“Mình cũng muốn điều chỉnh lại âm thanh cho cây đàn của mình.”
Mafuyu đã nói như vậy trong một buổi luyện tập của ban nhạc chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi đã hoàn thành màn biểu diễn live đầu tiên của mình và kì nghỉ hè cũng đã kết thúc. Tôi đang hào hứng thảo luận về âm sắc và những thiết bị tạo hiệu ứng với Kagurazaka-senpai, còn Mafuyu thì cứ tiếp tục chọc cần đàn vào lưng tôi trong khi dỏng tai nghe cuộc trò chuyện. Tôi không biết tại sao trên mặt cô nàng lại tỏ vẻ không vui nữa.
“...Vậy cậu muốn hiệu chỉnh lại cây ghi-ta à? Hay ý cậu là cậu muốn dùng thiết bị tạo hiệu ứng?”
“Mình thực sự chẳng hiểu nổi mấy thứ ấy đâu. Cứ giúp mình điều chỉnh nó đi, Naomi.”
Tuy không có gan sửa một cây ghi-ta cổ đáng giá ba triệu yên nhưng tôi vẫn tháo nắp sau để nhìn qua. Và đó là lúc tôi nhìn thấy thứ nằm bên trong cái hốc vuông phía sau bộ thu tiếng/*Bộ thu tiếng (pickup): thiết bị thu tiếng ghi-ta để truyền sang amply*/.
“Hình như ở đây có khắc gì đó.”
“...Là tiếng Nga sao?”
Chiaki hỏi, cô ấy thò mặt nhòm vào. Tôi cũng nhận ra nó trông giống như những kí tự trong bảng chữ cái Cyrillic/*Cyrillic: Bảng chữ cái được sử dụng ở các nước Đông
u, Trung Á*/. Ngay lúc đó, Mafuyu giật lấy cây ghi-ta từ tay tôi.
“C, các cậu không được nhìn nó.”
“Ể? S, sao cơ?”
“Đậy lại! Cậu không cần phải lo tới những những thứ bên trong!”
Tại sao cô ấy lại lúng túng đến vậy? Có phải tôi tôi đọc được bảng chữ cái Cyrillic đâu.
“Mafuyu cũng biết những chữ bên trong cây ghi-ta sao?” Chiaki hỏi.
“M, mình không biết.”
“Senpai cũng biết đọc tiếng Nga nhỉ? Mà hẳn là chị đã đọc rất nhiều sách viết bằng tiếng Nga nữa.”
“Nga là đất nước của những cuộc cách mạng, nhưng nếu em nghĩ vậy nghĩa là chị biết đọc gần như tất cả mọi thứ thì...em nhầm to rồi!”, Senpai trả lời.
Mafuyu giật lấy chiếc tuốc-nơ-vít từ tay tôi rồi đóng nắp và cố vặn mấy cái vít trở lại vị trí của mình. Tuy nhiên, những ngón tay phải của Mafuyu vẫn chẳng thể cử động được mấy, vậy nên cô ấy rất chật vật khi phải đặt những con vít vào đúng vị trí. Tôi không thể nhìn cô nàng hì hụi thêm nữa, vậy là tôi giúp Mafuyu làm công việc đó.
“Bên trong đó khắc cái gì vậy?” Tôi cố hỏi cô ấy. Mafuyu nhận lấy chiếc ghi-ta đã được lắp trở lại từ tay tôi và ôm chặt lấy nó, như thể đang cố nhét cây đàn vào trong người mình vậy. Sau một thoáng đắn đo, cô ấy khẽ nói.
“Đó là một cái tên. Tên của người đã tặng cho mình chiếc ghi-ta này.”
Người đã tặng ghi-ta cho cô ấy sao.
“Vậy là có người đã tặng cây ghi-ta này cho cậu à…” Chiaki nhẹ nhàng chạm lên cần đàn.
“Người đó hẳn phải rất hào phóng khi tặng cậu một cây ghi-ta tốt như vậy…”
“Cậu ấy đã nói người mới chơi tốt nhất nên bắt đầu với một cây đàn tốt ngay từ ban đầu...”
”Chị vốn nghĩ đồng chí Ebisawa đã tự mình học ghi-ta, nhưng thì ra đã có người dạy em sao...Người đó là người như thế nào vậy?”
“Ể? Ừm…”
Cuối cùng Mafuyu vẫn không giải thích rõ ràng mọi chuyện, cô nàng chỉ nói tí ti. Tôi cũng nghĩ cô ấy đã tự mình học ghi-ta...nhưng mà, tại sao ngay từ đầu Mafuyu lại bắt đầu học ghi-ta cơ chứ? Là một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp, một người đã được bao bọc trong âm nhạc cổ điển kể từ khi được sinh ra, hẳn phải có chuyện gì đó cực kì bất ngờ đã xảy đến với Mafuyu và khiến cô ấy đột nhiên cầm lấy cây ghi-ta điện.
“Đừng hỏi mình mấy câu hỏi ấy nữa!”
Mafuyu bỗng nhiên dẫm mạnh xuống chân tôi. Này, Senpai mới là người hỏi mấy câu ấy chứ!
“Hãy dạy mình cách dùng những thiết bị tạo hiệu ứng. Mình muốn những giai điệu mình tạo ra cũng trở nên sống động giống như của Kyouko trong buổi diễn live kế tiếp.”
“Ừm, được rồi…”
Thật ra, tôi thực sự thích thứ âm thanh thuần khiết được phát ra qua những chiếc ampli từ cây ghi-ta của Mafuyu mà không qua điều chỉnh bởi bất cứ thiết bị tạo hiệu ứng nào...Tôi không nghĩ cô ấy cần phải so bì với Senpai ở khoản đó đâu nhỉ? Hơn nữa, chúng tôi chỉ vừa hoàn thành màn diễn live của mình không lâu trước đó…
“Vậy màn diễn live tiếp theo của chúng ta là bao giờ vậy ạ? Em muốn được biểu diễn lại càng sớm càng tốt!”
Thôi nào, cả Chiaki nữa sao? Senpai ôm lấy vai Chiaki và Mafuyu như thể bảo hai người không cần hấp tấp.
“Không có nhiều ban nhạc mời chúng ta biểu diễn cùng họ, vậy nên màn biểu diễn kế tiếp của chúng ta sẽ diễn ra vào dịp lễ hội văn hóa.”
Lễ hội văn hóa sẽ được tổ chức vào nửa cuối học kỳ hai, tháng mười một, nghĩa là còn khoảng ba tháng nữa.
“Đó sẽ là lần đầu tiên chúng ta tự mình biểu diễn, vậy nên khoảng thời gian ba tháng chuẩn bị cũng rất xứng đáng.”
“Em không nghĩ mình sẽ nghe được những câu đó từ một người đã đột nhiên sắp xếp cho chúng ta tham gia vào buổi biểu diễn live được tổ chức sau đó ba tuần.” Tôi không thể không vặn lại chị ấy.
“Trước đây em đã tham gia đua thuyền bao giờ chưa, cậu nhóc?”
Senpai vươn ngón tay và ấn lên trán tôi. Tại sao chị ấy lại tự nhiên hỏi câu đó?
“Chưa ạ…”
“Ừm...Trong giai đoạn khởi đầu của cuộc đua, mọi người sẽ chèo theo nhịp nhanh và khua ngắn. Nhưng tất cả sẽ thay đổi khi con thuyền đã đạt tới một tốc độ nhất định, sau đó, mọi người sẽ chèo chậm lại và khua rộng.”
“Thì sao ạ?”
“Ban nhạc của chúng ta cũng giống như vậy!”
Bà chị này lại vừa thốt ra mấy thứ nghe rất hay ho để lừa phỉnh mọi người. Nhưng tôi chẳng có lấy một cơ hội chiến thắng khi ý nghĩ ‘A, ra là vậy’ lóe lên trong đầu mình. Và vậy là...Tôi chỉ có thể đồng ý với những gì chị ấy nói. Chết tiệt thật!
“Chúng ta đã tới giai đoạn lao đi với tốc độ cao.”
Senpai nắm lấy cây ghi-ta đang nằm trong một góc phòng khác và khoác nó lên vai. Với tấm lưng quay về phía chúng tôi, chị ấy tiếp tục.
“Nhưng nếu chúng ta chỉ biết tăng tốc cũng không tốt. Rất nhiều tình huống rắc rối có thể xảy đến trước kỳ lễ hội văn hóa, vậy nên những gì chúng ta nên làm lúc này là để mình làm quen với cảm giác chèo thuyền và tiến về phía trước một cách vững chãi.”
Nói rồi Senpai quay đầu lại và giơ ngón trỏ lên một cách đáng yêu.
“Không chỉ là tốc độ, mà còn cả tình bạn giữa bốn người chúng ta nữa.”
Chiaki gật đầu ngay tắp lự, trong khi Mafuyu chờ một lúc rồi mới lặng lẽ gật đầu.
Rất lâu sau, khi tôi nhớ lại những lời ấy...Hẳn là khi đó Senpai đã có một linh cảm, bởi vì thật ra, có rất nhiều rắc rối đã xảy đến. Ba tháng sau đó có lẽ là khoảng thời gian điên khùng nhất trong cuộc đời tôi, không chỉ là những vấn đề cá nhân, hay những thứ mà cả ban nhạc phải đối mặt.
Nghĩ lại thì, tất cả những rắc rối ấy bắt đầu khi…
Vào lúc kỳ nghỉ hè kết thúc, Tetsurou đưa cho tôi hai tấm vé.