Tôi quay lại tầng hầm, chạy qua các nhân viên, tới chỗ bảng điều khiển hệ thống âm thanh. Rồi tôi hỏi Hiroshi, đang đứng ở bên, “Xin lỗi, nhưng em có thể nhờ anh một chuyện được không?”
Khi Hiroshi nghe xong đề nghị của tôi, mặt anh ấy khoác lên một vẻ như muốn nói “Hở?” Thế nhưng, người chịu trách nhiệm cho hệ thống âm thanh – một anh quấn băng đô trên đầu – dường như hiểu ra ngay ra điều tôi mong muốn. Anh ấy gõ nhẹ lên hộp thiết bị và hỏi,
“Vậy cái em muốn là đo chênh lệch thời gian giữa các âm thanh à?”
“Ừm, vâng. Nếu được thì…… xin anh làm càng chuẩn càng tốt ạ.”
“Đưa nguồn đây cho anh. Anh sẽ thử xem sao.”
“Oi, chờ chút đã! Tôi chẳng hiểu gì hết trơn à!”
“Ông có không hiểu thì cũng có sao đâu!”
Anh chàng kia cầm lấy điện thoại của tôi và nhanh chóng thu lại lời nhắn của Mafuyu.”
“ –Ồ? Chúng ta có một lời thú nhận cực kỳ sướt mướt và đáng xấu hổ ở đây…… Này đồng chí, làm con gái người ta khóc vậy là không tốt đâu.”
"Ahhhhhhhhhhhh!"
Tôi hoàn toàn quên khuấy mất – tôi đã để một người lạ lắng nghe những lời đau đớn của Mafuyu. Nhưng mà, giờ cũng chẳng phải lúc để nghĩ về những chuyện như thế. Hiroshi nắm lấy tay tôi khi tôi vừa định chạy ào về phía lối ra.
“Oi! Em nghĩ mình đang đi đâu thế hả? Các em vẫn còn chưa làm tổng duyệt nữa mà. Còn nữa, sao tự nhiên Kyouko cũng biến mất tăm thế hả?”
“Em sẽ tìm thấy Mafuyu bây giờ! Nhanh để em đi đi mà!”
“Chú biết cô bé ở chỗ nào à?”
“Tôi đang tính toán vị trí của cô bé. Nào đồng chí, nhanh nhanh cái chân và đi đi! Chú cũng phải kiếm một cái bản đồ nữa đúng không?” Anh chàng quấn băng đầu ngắt lời.
“Em xin lỗi! Chắc chắn em sẽ quay trở lại trước khi buổi biểu diễn bắt đầu!”
Tôi vội vã trao đổi vài ánh mắt với Chiaki, người đang đứng bên dàn trống, rồi phi ra ngoài cửa. Cảm ơn trời là anh Furukawa không có ở khu phòng nghỉ. Nếu ảnh mà biết chúng tôi đặt tất cả hy vọng vào một thứ ngớ ngẩn thế này, kiểu gì anh ấy cũng sẽ nổi khùng lên cho xem.
Thế nhưng ngoài cách này ra chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác cả. Tất cả những chuyện này có thể chẳng được hiệu quả gì, chúng tôi có thể chẳng bao giờ chữa lành được chiếc cánh đã bị gãy kia – nhưng dù có thế, chúng tôi không thể cứ chịu đầu hàng số phận mà không làm bất cứ điều gì.
Tôi cật lực đạp chiếc xe của mình thật nhan, đi sang thị trấn cạnh bên – chỗ ga tàu điện gần nhà tôi nhất. Rồi, vội vàng vào một cửa hàng văn phòng phẩm, tôi lấy một cây thước, một chiếc la bàn, và tấm bản đồ lớn nhất mình có thể tìm được. Trước khi rời khỏi cửa hàng, tôi nhìn đồng hồ - giờ đã là năm giờ bốn lăm. Bóng tà dương của ngày hè đang dần bị thời gian nuốt hết. Tiếp theo là – hừm……chắc là văn phòng khu vực[1].
Chờ đã, cớ sao lại là văn phòng khu vực thêm lần nữa chứ!? Tôi không thể không hồi tưởng lại lần tôi và Mafuyu bỏ trốn cùng nhau. Kế hoạch mà tôi nghĩ ra hồi đó đúng là quá ngốc mà. Tôi lấy điện thoại ra, dùng điện thoại để kết nối với trang web của văn phòng khu vực.”
……Chờ chút. Tôi phải gọi số nào đây nhỉ? Tôi dừng đạp và đậu chiếc xe của mình trên một lối đi cạnh đường ray. Tôi cảm thấy vô cùng rối rắm chẳng biết phải làm gì. Nghĩ lại thì, tôi còn chẳng biết họ gọi khúc nhạc bật lên mỗi tối lúc năm giờ chiều kia là gì nữa mà!
Thời gian cũng chẳng còn lại bao nhiêu, và tôi sẽ càng tốn thời gian hơn nếu cứ tiếp tục hốt hoảng và không làm gì cả. Tôi gọi đến số của văn phòng khu vực.
“Ừm, chào buổi tối, cháu muốn hỏi một số chuyện ạ. Về nhạc của Dvořák…… bản nhạc được chơi lúc năm giờ chiều hàng ngày ấy ạ……”
Rất lâu sau này, khi tôi nhớ lại tình cảnh lúc ấy, tôi nhận ra rằng mình đúng là đại ngốc mới đi hỏi một câu như thế. Chắc chắn là tôi đã làm người trực tổng đài phòng trung ương phải lắc đầu khó hiểu. Nhạc của Dvořák à…… ai mà hiểu được cái đó là gì chứ?
Cuộc gọi của tôi được chuyển đi vài lần sang các phòng ban khác, trước khi đến ban dân phòng.
“Ý cậu là bản nhạc đó à? Đấy là chương trình phát thanh phòng chống thiên tai thôi!”
Nghe như người ở đầu dây bên kia là một công chức đã làm việc lâu năm.
“Nếu có chuyện gì đó như động đất hay hỏa hoạn, chúng tôi sẽ phát thanh một thông báo khẩn cấp qua mấy cái loa đó! Thứ được chơi vào lúc năm giờ chiều hàng ngày chẳng phải chuông chủng gì đâu, mà là phát sóng thử đấy.”
Ế? Ra đó là lý do sau việc kia ư? Tôi không biết đấy……
“Ơ…… ừm, nếu vậy…… liệu cháu có thể biết mấy cái loa đó đặt ở đâu trong thành phố không ạ?”
Trái tim tôi như chìm sâu xuống đáy khi nghe thấy câu trả lời.
“Ở đâu hở……? Chắc là khoảng trên bốn mươi vị trí khác nhau?”
“Bốn mươi……”
Suýt nữa thì tôi ngất xỉu, nhưng tôi vẫn cố gượng để tiếp tục.
“Bác có thể cho cháu biết…… chỗ của tất cả các loa đó có được không ạ?”
Tất cả các trạm cứu hỏa trong thành phố, gần như tất cả các trường công lập, và cả các công viên nữa. Tôi trải rộng tấm bản đồ ra lề đường, đánh dấu tất cả các điểm có loa mà vị công chức đã chỉ cho tôi. Tôi có hơi tức giận giữa chừng khi làm công việc này. Chẳng bao giờ tôi lại nghĩ là có nhiều loa đến thế. Đáng ghét thật, gần sáu giờ rồi.
Ngay lúc đó, chuông điện thoại của tôi vang lên.
“Nao? Anh đây. Ông bạn làm hệ thống âm thanh đã phân tích số liệu xong và nhờ anh báo em đấy.”
“Nhưng sao anh lại – ” Chết tiệt, tôi lại ngốc tập tiếp. Anh ấy còn có thể nhờ ai để gọi cho mình ngoài Chiaki được nữa! Là lỗi của tôi khi không để lại số điện thoại mà vội vã rời đi như thế. Sau khi tôi ghi chép lại ba con số trên mép bản đồ, Chiaki hỏi,
“Được rồi, mấy cái số này để làm gì đây? Có cách để chúng ta biết Mafuyu ở đâu à? Đã muộn thế này rồi -”
“Tớ không biết nữa, nhưng mà……”
Tôi lây la bàn ra. Hẳn là vậy rồi, chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Tôi vừa tập trung suy nghĩ, vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại vào vai để giải thích,
“Ở nhiệt độ hiện giờ, vận tốc âm thanh trong không khí là khoảng 348 mét trên giây,”
“……Cái gì cơ?”
“Trong tin nhắn thoại, sau khi giọng nói của Mafuyu tắt dần, tớ có thể nghe thấy tiếng chuông của loa. Mấy tiếng chuông phát hàng ngày tầm năm giờ chiều ấy.”
Tôi không nhớ là vào lúc nào, nhưng tôi đã
từng nghe nhạc của Dvořák cùng với Mafuyu trước đây – phần luân khúc đoạn hai của bản New World Symphony đi với tốc độ tuyệt đối của âm thanh. Tôi thực sự biết ơn thói quen nuông chiều con gái của Ebichiri – một cái điện thoại bình thường sẽ chẳng bao giờ có thể bắt được tiếng phát thanh từ trong thành phố rõ ràng đến vậy. Lần này tôi phải cảm ơn cái điện thoại cao cấp vì chuyện này.
“Tất cả các loa trong thành phố bao giờ cũng đồng loạt phát thanh cùng một thời điểm, nói cách khác, âm thanh từ các loa ở xa hơn sẽ mất nhiều thời gian hơn để tới được chỗ cậu, đúng chưa? Tất cả những việc tớ cần làm là căn đo khoảng lệch của thời gian giữa những lần chuông kêu, rồi nhân với vận tốc âm thanh, 348 mét trên giây. Làm thế tớ sẽ tính được sơ bộ khoảng cách từ Mafuyu đến mấy cái loa. Có ba chiếc loa khác nhau trên tin nhắn thoại, âm tới vào các thời điểm không đồng nhất với nhau, thế nên – ”
“C-cậu có thể tìm ra cô ấy chỉ với chừng ấy thôi sao? Nhưng thời gian giữa từng tiếng chuông ngắn thế cơ mà …… v-và…… cũng phải có nhiều loa lắm, đúng không?
“Ưm. Thế nên việc duy nhất tớ phải làm là tin vào Mafuyu thôi.”
Dùng chiếc la bàn, tôi vẽ hết vòng tròn này đến vòng tròn khác trên bản đồ. Tất nhiên vẫn còn đó những sai sót, vì tính toán của tôi dựa trên việc ước lượng thời gian chênh lệch, cùng với vận tốc của âm thanh. Tôi không đủ may mắn để dò được vị trí chính xác nơi ba đường tròn trùng khớp với nhau, thế nhưng, vẫn có một tia hy vọng – giao điểm của những đường tròn và con đường đó.
“…… Tin vào cô ấy ư?”
“Vì cô ấy có mang guitar theo và nói rằng đang bối rối không biết có nên gặp chúng ta hay không.”
Thêm vào đó, còn có nơi cuối cùng phát hiện được vị trí của Mafuyu mà chị Matsumura đã nói cho tôi.
“Nhưng biết chỗ đó thì để làm gì cơ chứ? Thông tin đó cũng đã từ hai tiếng trước rồi mà!”
“Nên ý tớ là – tớ giả định rằng cô ấy hướng thẳng tới nhà biểu diễn ngay sau khi chạy khỏi nhà mình.”
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào điều đó.
Bắt đầu từ nhà Mafuyu, tôi dùng ngón tay dò một lộ trình dọc theo tuyến đường quốc lộ, đi về hướng bắc. Vị trí cuối cùng được xác định của Mafuyu cũng nằm trên hướng đó.
Ngón tay tôi dừng lại nơi một vòng tròn đã vẽ lúc trước. Bên cạnh chỗ ngón tay chỉ là một đường màu xanh chạy ngang bản đồ - là một con sông.
Có phải đấy là chỗ Mafuyu đang ngồi không? Nếu cô ấy định sang thành phố kế bên theo đường này, việc cô ấy đi về hướng bắc tới chỗ con sông, rồi đi dọc theo dòng đó về hướng đông bắc là hoàn toàn có lý –
Đúng rồi. Cho dù ống nghe của cô ấy có tốt đến cỡ nào, để truyền được tiếng nhạc chuông rõ ràng đến thế, cô ấy phải đứng ở chỗ nào đó không có vật cản đường truyền của âm, phải không?
Nếu cô ấy ở bờ sông khi nãy thì mọi thứ hoàn toàn chuẩn xác.
Tôi gác máy cuộc gọi của Chiaki và nghe lại tin nhắn thoại từ Mafuyu.
Liệu có tiếng nước chảy nào để khẳng định lại giả thuyết của tôi không nhỉ? Đáng tiếc là, những âm thanh mà ống nghe thu được là quá yếu để tôi tìm hiểu được gì thêm, nên giờ đây mọi thứ tóm lại đều dựa vào may mắn cả. Dù sao đi nữa, các giả thuyết của tôi là chuyện đã xảy ra từ một giờ trước đây rồi. Có lẽ cô ấy đã quá mệt mỏi sau một quãng đường đi bộ dài và tìm chỗ nào đó để nghỉ chân rồi. Hoặc có thể cô ấy vẫn đang trên đường tìm tới nhà biểu diễn.
Lựa chọn duy nhất của tôi là tin vào điều thứ hai.
Sau khi cất tấm bản đồ và điện thoại vào túi, tôi gạt chân chống xe lên, chuẩn bị tiếp tục hành trình tìm kiếm của mình.
Lúc đạp xe dọc theo con đường nhỏ hẹp không có vỉa hè, nhiều chiếc ô tô chạy vượt qua chỗ tôi. Khi ấy, những đám mây xám trên nền trời dần tan biến, để lộ ra những tia nắng cuối ngày hè xiên xiên chiếu xuống chỗ tôi. Mặt trời ở hướng tây ánh lên một màu đỏ tươi tựa như màu máu.
Khi tôi tới được bờ đê chắn sông, cả người tôi đã đầm đìa mồ hôi. Tôi hì hục kéo chiếc xe đạp lên bờ dốc, hít thật sâu luồng không khí đang phả thẳng vào mặt.
Ở bên kia bờ dốc đầy cỏ dại là một con sông trải dài như vô tận. Vì tiết trời khô nóng, con sông trông có vẻ nhỏ hẹp hơn thường lệ, bóng nước dưới sông nhuốm ánh tà dương. Tôi lấy một tấm bản đồ ra, kiểm tra xem có đúng mình đang đi ngược dòng không. Vấn đề ở đây là…..liệu tôi có thể tìm thấy cô ấy không? Trên bản đồ, điểm giao nhau giữa ba vòng tròn chỉ đơn thuần là một khu tam giác rộng vài xentimet; nhưng trên thực tế, khu vực đó rộng lớn hơn nhiều. Có thể dễ dàng nhận ra có vài người đang nằm cạnh bờ sông, người khác thì dắt chó đi dạo, có cả những người chơi cầu lông nữa. Tôi không thể nào không suy nghĩ – sẽ tuyệt vời biết bao nếu như cả thế giới trước mắt tôi biến mất sau ánh hoàng hôn, chỉ còn lại mình Mafuyu và tôi.
Nếu là như thế, tôi chắc chắn sẽ tìm ra cô ấy.
Mồ hôi trên người tôi dần khô lại, và những cơn gió bắt đầu có cảm giác hơi lành lạnh. Tay trái tôi vẫn nắm chặt tấm bản đồ, còn đôi chân vẫn không ngừng guồng cật lực.
Không có quá nhiều phong cảnh ấn tượng dọc bờ sông, chỉ có một phân xưởng của nhà máy sản xuất kim loại ở ngay cạnh triền đê. Tôi định tới khu tam giác được vạch ra trên bản đồ, nhưng con sông trước mắt tôi bất ngờ mử rộng hơn. Vì đang đạp xe dọc bờ sông, tôi buộc phải đi đường vòng. Men theo lối rẽ lớn, tôi băng qua một sân bóng chày và một sân bóng đá nằm bên tay trái.
Lúc đạp xe qua ngã rẽ và quay lại bờ sông, tôi dừng xe ở một bãi đầy cỏ dại. Khi tôi nhìn lên bờ sông phủ đầy đá cuội, cơn mệt mỏi ở đâu bỗng nhiên ập đến. Tôi liền ngồi xuống bên vệ cỏ.
Cô ấy phải ở đâu đó quanh đây chứ, đúng không? Tâm trí tôi bị những cơn gió thổi qua làm trống rỗng, và hơi nóng phả ra từ cơ thể - kết quả của chuỗi hoạt động cật lực tôi vừa mới thực hiện xong – cũng được những ngọn cỏ mát lạnh dưới chân hút sạch.
Tôi chỉ còn lại một giờ đồng hồ. Có lẽ tôi sẽ không thể tìm ra cô ấy nữa. Thế giới này quá rộng lớn đến vô vọng, trong khi tôi chỉ là hạt cát trong đó mà thôi – tôi cảm thấy mình như muốn khóc. Khi mối dây liên kết giữa hai con người biến mất, họ sẽ không có thể gặp lại nhau được nữa. Những gì còn sót lại chỉ là đêm đen, tĩnh lặng nhưng dần dần hiển hiện, xâm chiếm lấy trái tim tôi
Nó sẽ không còn quay trở lại – thứ đã kết nối Mafuyu và tôi lại với nhau sẽ không còn về bên tôi lần nữa.
Tôi lấy điện thoại ra, kiểm tra thời gian của tin nhắn thoại. Đã quá trễ để tôi có thể làm bất cứ điều gì, nhưng ít nhất tôi cũng phải gọi Mafuyu thêm lần nữa. Nhưng tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là những âm thanh vô hồn của tiếng chuông chờ điện thoại, từng tiếng từng tiếng một dần lẫn vòa đám cỏ. Tuyệt vọng, tôi vùi mặt vào giữa hai đầu gối – bàn tay nắm điện thoại rơi xuống đất. Khi tôi đếm số lần chuông kêu, cảm giác như thể mỗi tiếng chuông là một lần bản nhạc ấy cắt vào cánh tay tôi vậy.
Thứ đã một lần đưa tôi và Mafuyu tới gần với nhau –
Âm nhạc.
Là âm nhạc – tôi đã nghe thấy nó.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, và trong giây lát, tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi. Bỏ ngoài tai âm thanh điện tử vô tri vô giác đang rung lên trong lòng bàn tay, tôi lắng tai nghe tiếng gió khẽ thoảng qua mặt sông và bắt đầu tìm kiếm đến giai điệu yếu ớt kia.
Đúng là có tiếng nhạc – tôi thực sự có thể nghe thấy nó. Tôi trượt xuống vệ cỏ rồi đứng lên trên
khoảng đất trống chỗ bờ sông. Nhắm mắt lại, tôi chăm chú thưởng thức tiếng guitar. Các hợp âm G mở đầu nghe như nhịp tim của một chú chim, và giai điệu bay bổng trên nền hợp âm ấy giống như đôi mắt đang nhìn xuyên qua màn đêm của chú chim ấy vậy.
Tôi đã từng nghe bài hát này trước đây. Đấy là bài hát đầu tiên gắn bó chúng tôi với nhau.
Blackbird
Tôi bắt đầu lao đi như điên dại trên bãi đất – trước khi bài hát kết thúc, trước khi mặt trời kịp lặn. Tôi chạy
trên thảm cỏ, đi ngược lại với chiều phát ra tiếng nhạc, cố gắng tìm người chơi bài hát ấy. Vừa tìm, tôi vừa ngắt những đóa solidago Canada, và còn dẫm lên cuống một vài bông hoa nữa
Tầm nhìn của tôi bất ngờ mở rộng khi ra đến rìa bãi cỏ. Dòng sông đã chén sạch bóng nắng của ánh chiều tà, và giờ đây đang thu dọn trong im lặng. Những cơn gió đêm hiu hiu thổi xen qua mái tóc tôi. Tôi nhìn quanh để tìm bài hát đó. Ánh sáng ban ngày dần dần biến mất, và mọi thứ xung quanh tôi dần chìm vào sắc xanh thăm thẳm của màn đêm
Ngay lúc đó, một tia sáng rọi qua khóe mắt tôi.
Tia sáng ấy đến
từ một nơi ngược dòng, cách xa chỗ tôi – trên một cồn cát được bồi đắp từ phù sa của dòng sông. Ở đó, một lọn tóc màu hạt dẻ ánh lên sắc vàng tươi duới những tia nắng cuối cùng của ráng chiều.
Tôi đá hòn sỏi cạnh chân mình và vội vàng chạy ngược dòng
"—Mafuyu!"
Người đang ngồi trên nền đất, chăm chú soi mình lòng sông kia bất ngờ ngẩng đầu lên khi nghe tiếng gọi từ tôi – đúng là Mafuyu rồi. Bóng gutar case của cô ấy trải dài ngược hướng với dòng sông. Cô ấy đang nắm chặt điện thoại của mình trên tay – chiếc điện thoại đang chơi bản hòa âm của bài “Blackbird”
“……Tại sao?”
Mắt của Mafuyu mở to vì kinh ngạc, cô ấy vừa nhìn tôi đang chạy đến bên mình vừa thì thầm nói.
“Tại sao……cậu lại ở đây?”
Tôi nuốt nước bọt và lấy hơi.
Hơi khom lưng xuống, tay chống lên đùi, tôi đáp lại,
“……Còn sao nữa!? Để tìm cậu, tất nhiên rồi!”
Những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra nơi cặp mắt đỏ hoe của Mafuyu.
“……Tại sao cậu lại đi tìm tớ chứ? Đồ ngốc!”
Tôi không biêt mình nên tỏ ra tức giận hay kinh ngạc, hay chỉ đơn giản bật cười mà thôi. Cuối cùng, tôi đành chìa tay ra cho cô ấy.
“…….Đi thôi! Mọi người đang đợi cậu đấy…… Chúng ta sẽ lên sân khấu lúc bảy giờ.”
Mafuyu vòng tay ôm lấy đầu gối, và lắc đầu dữ dội
“Tớ không thể đi được.”
“Tại sao!?”
“Vì……tớ đã bỏ đi và biến mất, thế nên tớ không có quyền quay lại nữa. Mọi người cũng cảm thấy phiền nếu tớ ở đó, đúng không?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang dần nhuộm lên sắc màu của màn đêm. Để truyền đạt những cảm xúc của tôi chỉ bằng lời nói là chuyện hoàn toàn bất khả thi. Nhưng dù vậy –
Tôi nắm lấy bàn tay phải của Mafuyu, cô nàng đang chôn những ngón tay của mình dưới cát. Mafuyu kinh ngạc nhìn lên.
“Thế nếu tớ nói rằng cánh tay phải của cậu cũng muốn nói điều tương tự với cậu thì cậu thấy sao?”
“Gì……gì cơ?”
“Chúng tớ thực sự sẽ cảm thấy mệt mỏi lắm nếu cậu không có ở bên! Đơn giản thế thôi. Nếu cậu không về cùng bọn tớ, chúng tớ sẽ không thể nào biểu diễn được bài hát nào nữa.”
“Nhưng…… tay tớ hiện giờ……”
“Chuyện đó chẳng quan trọng! Cậu có đứng lên được không? Nào, tựa vào vai tớ.”
“Đ-đợ chút!”
Tôi đỡ Mafuyu đứng dậy một cách mạnh mẽ.
“Nếu cậu không chơi được bằng tay, hãy dùng răng mà biểu diễn! Mà nếu cả chuyện đó cậu cũng không làm được,
cũng phải lên sân khấu và nhảy múa! Chúng ta là một nhóm nhạc! Và hãy nhớ ai là người đã đặt cho nhóm cái tên này!”
“Đừng có mà tự quyết hết mọi chuyện!” Đôi mắt của Mafuyu như sắp chìm xuống đáy vực sâu. “Cho dù…… cho dù tớ có ở đó, tớ cũng chẳng thể làm được gì hết cả! Tớ thậm chí còn chẳng chơi guitar được –”
“Mấy chuyện đó chẳng có gì quan trọng cả! Cậu có không chơi được guitar thì vẫn còn piano mà!”
Tôi nắm thật chặt lấy cổ tay Mafuyu.
“Cậu đang nói gì thế hả?”
“Nếu không có Mafuyu thì không được! Cậu có hiểu không!?”
“Tớ không hiểu!”
Hai hàng nước mắt của Mafuyu lăn dài xuống đất theo những lời nói của cô nàng.
“Chẳng phải tớ đã hứa với cậu trước buổi trại huấn luyện của chúng ta rồi sao? Tớ đặt cược cả cuộc đời mình cho chuyện đó, cậu biết mà? Đấy là lý do tớ nói những điều kiểu như tớ sẽ lắng nghe mọi điều cậu nói nếu cậu không tìm ra điều đó.” Lúc ấy cậu cũng đã đồng ý rồi còn gì? Nếu là như thế, đừng bỏ trốn!”
Tôi chẳng biết mình đang nói gì,
“Và tớ hứa với cậu, lần này, trong nhà biểu diễn chắc chắn cậu sẽ tìm ra. Dù cậu không chơi được guitar cũng không sao. Chỉ cần đứng trên sân khấu và lắng nghe chúng tớ biểu diễn thôi. Nếu sau đó cậu vẫn chẳng hiểu được, tớ sẽ ngoan ngoãn phục tùng cậu – tớ chẳng phiền gì nếu có phải ngửa tay cầm mũ xin ăn cho cậu suốt phần đời còn lại. Thế nên –”
Ngay lúc ấy tôi bỗng nhớ tới những lời cô Maki từng nói trước đây. Tại sao khi không có Mafuyu tôi lại bứt rứt không yên như thế?
“Thực ra……tớ đã định sống cả ba năm cao trung mà không tham gia bất kỳ một câu lạc bộ nào, chỉ dành thời gian hàng ngày để nghe các đĩa CD mà thôi. Nhưng vì Mafuyu xuất hiện……vì mong cậu sẽ ở bên tớ, tớ đã mua cây bass, chỉnh sửa rồi luyện tập. Thế mà cậu – cậu lại như thế này. Đừng biến mất như thế!”
Chính vì Mafuyu đã tới và tôi muốn giữ cô ấy bên mình. Tôi đã đi đến tận đây để đạt được điều đó. Thế nhưng, những lời tôi muốn nói đã bị khỏa lấp hơi thở nóng bừng bừng trong lồng ngực.
Bước chân lảo đảo, Mafuyu lại gần, nắm chặt lấy vai tôi. Rồi cô nàng ngẩng đầu lên và nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh,nhìn xuống chỗ nào đó dưới cánh tay tôi và nói với giọng khàn khàn
“……Đồ ngốc. Cậu là đồ ngốc!”
“Thế thì cứ để tớ là một thằng ngốc đi! Cậu đi được không?”
Dù ánh nhìn của cô ấy vẫn còn dán chặt vào cánh tay tôi, cô ấy vẫn gật đầu.
Chúng tôi đi lên con đường mòn dành cho xe đạp. Tôi có thể cảm thấy hơi nóng từ người Mafuyu phả ra sau lưng, hai cánh tay cô nàng quàng qua hông tôi. Bàn đạp càng lúc càng nặng nề, bầu trời dần dần tối đen hơn trên mỗi đoạn đường chúng tôi đi. Tôi chẳng dám nhìn đồng hồ lấy một giây nào. Ghì thật chặt ghi đông, tôi nhìn vào đôi cánh tay đang ôm lấy hông mình hết lần này đến lần khác, để chắc chắn rằng Mafuyu vẫn còn ở bên mình
Mafuyu đang ở đây; và bây giờ, tôi đang đưa cô nàng đến đó.
Nhưng vấn đề chưa vì thế mà đã xong – cô ấy chỉ đang “ở đây”, cũng giống như những ngón tay phải kia vậy. Đó chỉ đơn thuần là sự hiện diện hữu hình mà thôi. Dòng nhiệt huyết đang cuồn cuộn chảy kia không tới khiến cô ấy không tài nào di chuyển được.
Tôi không thể để mọi thứ kết thúc như vậy. Tôi không thể coi thế này là một ban nhạc được. Nếu thế -
Senpai và tôi – liệu chúng tôi có tới kịp không?
Tôi không biết nữa. Tất cả những gì tôi biết là mình có thể cảm nhận hơi thở của cô ấy phả vào hai tai mình. Một lần nữa, tôi nắm chắc tay ghi đông xe, giờ đã ướt đẫm mồ hôi, và truyền thêm sức lực vào bàn đạp.
Trời đã tối hẳn khi chúng tôi quay lại Bright. Bên khung cửa sổ tầng một, và cả lối vào cầu thang dẫn tới tầng hầm đều được thắp đèn sáng trưng. Chỗ này nhìn quả là bắt mắt khi so sánh với khung cảnh yên lặng có phần hơi u ám của khu dân cư xung quanh. Bên dưới ánh đèn, một vài người đang trò chuyện – hẳn họ là các khách mời đang đợi buổi biểu diễn bắt đầu? Tôi đậu xe vào một góc của bãi đậu đã chật kín xe, rồi liếc nhìn một chiếc đồng hồ trong văn phòng. Đã là bảy giờ mười rồi. Chúng tôi không đến kịp. Buổi biểu diễn đã bắt đầu chưa nhỉ?
“Chân cậu ổn không?”
“Tớ-tớ đi được,” Mafuyu nhảy khỏi ghế sau và đứng lên nền sỏi.
Chúng tôi đi lướt qua những vị khách đang tụ tập kia. Lúc chuẩn bị xuống cầu thang, Mafuyu bất ngờ dừng lại và tiếp tục chần chừ. Tôi nắm lấy tay cô ấy
“Nhanh lên!”
“Nhưng…….Đã……”
Đã sao!? Chiaki còn đang đợi chúng ta cơ mà! Tôi đã nói với cô ấy là chắc chắn sẽ mang Mafuyu trở về .Tôi hăm hở bước xuống cầu thang. Ở ngay lối rẽ là một chiếc bàn nhỏ, nơi các nhân viên đang bán vé cho buổi diễn. “À! Hai đứa……!” Một nhân viên gọi chúng tôi, và tôi đáp “Bọn em là nghệ sĩ biểu diễn!” Rồi tôi kéo tay Mafuyu và tiếp tục chạy xuống cầu thang.
Khi tôi đẩy cánh cửa cách âm nặng nề ở cuối chân cầu thang, một chùm tia sáng chói lòa và lấp lánh, cùng với nhịp điệu hùng tráng và sâu lắng hiện ra trước tôi
Bước vào bên trong, Mafuyu và tôi ngay lập tức bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài bởi cánh cửa phía sau. Tôi có thể trông thấy các khán giả đang thả hồn theo điệu nhạc giữa bầu không khí ngột ngạt và nóng nực quanh chúng tôi. Cũng có khoảng tầm một trăm người ở đây…… mà không, phải hơn chứ nhỉ? Một người ngồi giữa đám đông, đắm mình trong ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, cháy hết mình mặc kệ mồ hôi nhễ nhại –
"...... Chiaki?"
Phải cố lắm mới nghe thấy tiếng thì thầm của Mafuyu. Đúng thế, người đó chính là Chiaki. Hai chiếc dùi trống màu trắng trông như ngọn roi đang vẽ ra những vòng cung mãnh liệt và tuyệt mỹ trong không gian. Tôi có thể lờ mờ trông thấy khuôn mặt nóng bừng của Chiaki giữa bóng sáng lung linh sắc vàng từ dàn chũm chọe. Ẩn dưới điệu swing nhịp nhàng của dàn chũm chọe là giai điệu của trống trầm, nghe lay động tới tận con tim, thậm chí trào lên cổ họng chúng tôi.
Và rồi –
Chiaki nhìn thấy tôi.
Không, đúng hơn thì cô ấy không nhìn vào tôi. Vì lý do nào đó, tôi biết chắc chắn là vậy –
Cô ấy đang nhìn Mafuyu.
Nhịp trống bất ngờ biến đổi. Từ dàn trống của Chiaki vang lên một giai điệu đầy kích thích, leo lên tới cao trào trong chớp mắt, trước khi lao một mạch xuống thật sâu. Khúc nhạc khuấy động toàn thể khán giả, khiến họ khao khát muốn được lắng nghe thêm
“Đấy là……” giọng của Mafuyu nghe hơi khàn khàn
Tôi cũng biết bài hát này. He Man Woman Hater – bài hát mà Mafuyu và Chiaki từng dùng để đấu với nhau tận hơn mười phút, một trận đấu cân não đến mức họ như sắp lao thẳng vào nhau vậy.Mafuyu dùng tay trái nắm lấy cánh tay tôi, cảm giác hơi giật giật. Cô ấy đang tìm một cây đàn sáu dây không tồn tại, nhằm đáp lại lời kêu gọi của Chiaki.
“Đi nào. Chiaki đang gọi chúng ta kìa.”
Chúng tôi đi men theo vách tường của nhà biểu diễn, băng qua từ sau đám đông, hướng về phía sân khấu rồi vào khu nghỉ sau khi tìm ra cánh cửa thông với nó; dù được gọi là khu nghỉ, chỗ này chẳng có gì khác ngoài một hành lang dẫn ra lối thoát hiểm, cùng với một vài ca-bin trên lối đi. Chúng tôi trông thấy mấy người đang thay đồ; họ đứng cùng nhau vai sát vai, và trông như đã sẵn sàng để lên sân khấu vào bất cứ lúc nào. Vừa nhìn thấy tôi, anh Furukawa nắm lấy vai rồi xô tôi thẳng vào tường
“Oi! Taisei!” anh Hiroshi định ngăn lại, nhưng anh Furukawa gạt tay anh ấy ra, rồi nắm lấy cổ áo và kéo tôi lại sát mình. Đầu tôi vẫn còn hơi choáng vì lực đập vào tường, nhưng, không hiểu sao, giọng của anh ấy nghe sắc lạnh đến lạ thường.
“Dừng bày trò đi, lũ nhặng! Các người nghĩ giờ là mấy giờ rồi hả?”
“…… Em xin lỗi……”
“Xin lỗi tôi thì được cái khỉ khô gì chứ? Đi mà xin lỗi tay trống của mấy người ấy! Cô ta đã phải câu kéo suốt thời gian vừa rồi bằng màn solo của mình đấy!”
Từ nơi đang đứng ở bên cánh gà, tôi nhìn lên sân khấu, giờ đây chói lòa dưới ánh đèn. Chiaki – cô ấy khuấy động bầu không khí của cả nơi này với đôi tay chuyển động liên hồi đến mức như sắp gãy lìa. Chỉ mình cô ấy mà thôi.
Chiaki đã làm tất cả chuyện này một mình
“Ơ, anh có thể cho em biết…… Kagurazaka-senpai đâu không ạ?”
“Tôi cũng đang muốn biết chuyện đó đây! Cô ta chạy đi đằng nào rồi hả?”
Chị ấy không ở đây – nói cách khác là Senpai không thể đến kịp rồi ư? Âm thanh lanh lảnh của dùi gõ vào thành trống nổi lên trên sân khấu; những tiếng trống trầm cũng chầm chậm tan dần. Nốt nhạc cuối cùng của màn trình diễn trống bị át đi bởi những tiếng tung hô của khán giả bên dưới. Đáp lại những tràng cổ vũ nồng nhiệt ấy, Chiaki xoay xoay dùi trống trên tay rồi hơi lảo đảo đứng lên.
Như bị một
sợi dây vô hình tròng qua cổ, cô ấy bước những bước không vững vào cánh gà rồi đổ gục vào ngực tôi.
“……Nao, cậu – trễ --- quá ---”
“…… Tớ xin lỗi……”
“Mà tớ cũng muốn mắng Mafuyu một trận đây!” Mặc dù còn đang mệt mỏi phải tựa vào ngực tôi, Chiaki vẫn lườm Mafuyu bằng ánh nhìn tóe lửa. Mafuyu co người lại và bỏ guitar case xuống khỏi vai.
“Nói gì thì nói, lấy cho tớ cái gì uống trước đã!”
Chiaki nhận lấy chai nước từ Hiroshi, và tu một hơi cạn sạch. Khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu gì bớt nóng, nhưng cô ấy đã lo lắng quay lại nhìn lên sân khấu.
“Giờ cậu tính sao đây?”
“Thì tất nhiên là chờ Senpai quay lại rồi chứ còn sao nữa!”
“Thôi bỏ đi!” Anh Furukawa từ bên cạnh tôi nói với sang. “Cô đã khuấy động khán giả bằng màn solo của mình rồi. Các người đã làm tất cả những gì mình có thể rồi.”
“Em không muốn thế!” Chiaki bác lại anh ấy ngay lập tức, “Mafuyu, cậu cũng đi chuẩn bị dần đi, nhanh lên! Chắc chắn Senpai sẽ quay trở lại đây.”
Tôi lắc đầu, Chiaki vẫn chưa biết thỉnh cầu của tôi khó tới mức nào. Mafuyu cúi đầu và nhìn xuống bàn tay phải của mình.
“Thôi quên đi, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ lên lại sân khấu kia một mình vậy. Mafuyu ngốc!”
“Oi! Chiaki!”
Tôi đuổi theo Chiaki và chạy lên sân khấu. Ngay lập tức một tràng cổ vũ của các khán giả bao lấy chúng tôi. Liếc nhìn một lượt quanh khu vực bên dưới, và tất cả những gì tôi trông thấy là một biển người với những khuôn mặt tôi chẳng nhìn được rõ ràng vì ánh đèn trên sân khấu. Người tôi sởn hết cả da gà – Chiaki…… suốt thời gian vừa nãy cô ấy đã phải chiến đầu một mình ở một nơi như thế này sao?
Tôi có thể lờ mờ nghe thấy tiếng la hét của anh Furukawa, cùng với một vài người khác ở phía sau, nhưng đã quá muộn rồi. Tôi đang ở trên sàn biểu diễn, nhìn xuống hơn một trăm con người bên dưới. Liều thuốc mà Chiaki vừa đưa tới đã nhanh chóng ngấm vào từng mạch máu trong người họ. Ở trước mắt tôi – trên sân khấu chếch về bên cánh phải, đặt trên một giá đỡ – là cây bass Aria Pro II đang đợi tôi.
Tôi không còn đường quay lại. Dường như một thứ gì đó cũng đã ngấm vào máu thịt của tôi – cả người tôi nóng bừng lên. Khoảnh khắc tôi chạm vào cần của cây bass, có cảm giác như một luồng điện thuần khiết vừa chảy qua người tôi vậy. Dù hai cẳng chân vẫn còn run run trong cơn hồi hộp, tâm trí tôi lại thông suốt đến không ngờ. Chúng tôi phải làm gì đây? Senpai không có đây, còn Mafuyu thì vẫn cứ sợ sệt núp sau lưng tôi…… ước gì một trong hai bọn họ có thể lên sân khấu ngay lúc này. Chỉ có một mình, tôi không thể làm gì cả - tôi đã vắt kiệt sức để đưa được Mafuyu tới đây.
“……Nao, đợi đã…… tớ xin lỗi……”
Từ phía sau dàn trống, Chiaki vươn người ra và nói với tôi bằng một giọng khàn khàn
“Chân tớ còn yếu lắm. Chắc vừa rồi tớ chơi hăng quá…… Chờ tớ một chút nhé, giờ tớ chẳng dậm lên bàn đạp được. Ahaha, chúng ta có một rắc rối lớn ở đây đấy nhỉ.”
Tôi ngán ngẩm nhìn đôi chân rệu rã của Chiaki. Đã bắt đầu nghe thấy những tiếng la ó giục giã của đám đông bên dưới.
“Xin lỗi, tớ phải nghỉ thêm chút nữa.” Giọng của Chiaki nghe như sắp khóc. Cô ấy đã một thân xoay xở trên sân khấu, còn tôi thì sao? Liệu tôi có thể làm được điều tương tự không? Nhưng với tôi việc đó hoàn toàn không thể. Tôi chỉ biết ôm lấy cây bass và chẳng làm được gì khác, chỉ biết quay lưng lại với các khán giả gần mình.
Đây là một tình huống mà ngay từ đầu tôi đã không thể tự mình chống chịu. Tôi nhìn về phía rìa sân khấu, Mafuyu đang ngồi xổm bên cạnh một bức tường, nhìn tôi với vẻ đau đớn hiện trên khuôn mặt, còn Furukawa và Hiroshi thì đang trao đổi gì đó đằng sau cô ấy. Dường như cuối cùng anh Hiroshi cũng đành nhượng bộ. Anh ấy giơ hai tay lên quá đầu – và hai người họ lấy guitar từ case của mình ra.
À. Vậy ra mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây sao?
Sau bao khó khăn vất cả, cuối cùng tôi cũng đưa được Mafuyu tới nơi này, thế nhưng tất cả đã là quá muộn. Khoảnh khắc tôi nhận ra điều đó; lúc tôi chạy ra khỏi nơi này; quãng thời gian tôi rong ruổi đi tìm cô ấy; cả khi chúng tôi quay về cùng với nhau nữa – tất cả đều đã là quá muộn
Ngay lúc ấy
Không khí bên trong khán phòng có một sự thay đổi bất thường.
Hai tai tôi bắt ngay lấy khúc biến chuyển khó nhận thấy ấy – đó là một luồng gió thoảng qua; mang theo một luồng sức mạnh đến trợ giúp cho người đang sắp gục ngã chính là tôi.
Tôi đứng vững lại, quay người đối mặt với các khán giả của mình. Đằng sau đám đông đang kinh ngạc là cánh cửa cách âm vừa mở toang. Người đang ở đó có mái tóc đen dài được buộc cao, đung đưa trong bầu không khí nóng như lửa – trông hệt như lông đuôi của một chú chim vậy
Một vài khán giả ở gần cửa đã để ý và quay lại nhìn. Hình bóng phía kia vẫy vẫy tay và ném một vật gì đó lên sân khấu. Tôi suýt thì không bắt được món đồ lung linh bay ra từ trong bóng tối phía trên đám đông kia. Âm thanh chói tai của tiếng cọ xát rít qua micro. Toàn bộ khán phòng lặng đi trong chốc lát, và rồi một khoảnh khắc trầm lắng bao phủ lên tất cả chúng tôi
“……Gì thế?” “Có chuyện gì à?” “Ai vậy?” “Hở? Cái gì cơ?”
Những tiếng xì xào bắt đầu xuất hiện. Thế nhưng, tôi chỉ tập trung nhìn vào vật ở trong tay mình – một cuộn băng với tên bài hát được viết rõ ràng trên đó.
Tôi hiểu rồi, ra là bài hát này!
Không hiểu sao, tôi có cảm giác như Senpai đã biết hết mọi chuyện từ lúc bắt đầu.
“……Senpai?” Chiaki thì thào. Tôi đặt cuộn băng vào máy thu của Mafuyu, lúc này được treo ngay bên dưới chiếc micro. Khoảnh khắc tôi nhấn nút Play, tiếng hò reo của tất cả lại một lần nữa vang lên. Đám đông tách ra làm hai, và người ở dưới kia bắt đầu sải những bước chân đầy kiêu hãnh lên sân khấu đắm chìm trong ánh đèn rực rỡ.
Senpai nhìn tôi, tới Chiaki và cuối cùng là Mafuyu. Rồi chị ấy nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Ngay lúc ấy, một giai điệu của đàn piano bắt đầu.
Cuộn băng quay đều bên trong chiếc máy ghi âm phát ra những hợp âm giòn tan của piano, trong khi chiếc micro được kéo xuống phía đầu thu tiếng, dễ dàng đón lấy những âm thanh đó. Tôi ngay lập tức hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra, và có lẽ Mafuyu cũng đã hiểu.
Dù rằng khúc nhạc đã được Kagurazaka-senpai chia thành từng mảng riêng, rồi chắp vá lại để thành một bài hát mới, tôi vẫn có thể nhận ra ngay khi bắt đầu lắng nghe giai điệu ấy – đây đúng là tiếng piano của Mafuyu rồi
Senpai vẫn xoay lưng về phía khán giả, để cho giai điệu của piano tiếp tục dòng chảy của minh. Cùng lúc đó, chị ấy nói với tất cả mọi người bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng dễ nghe –
“Các thành viên trong nhóm của chúng tôi vẫn chưa đông đủ hết ở đây.”
Chiaki nghiêng đầu bối rối. Còn Mafuyu, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Senpai với vẻ đầy kinh ngạc.
Thực vậy, không phải tất cả các thành viên của feketerigó đều đã ở cả đây. Dù thể xác của Mafuyu đúng là đang hiện diện tại nơi này,
Vì thế -
“Như mọi khi chúng ta hãy bắt đầu bằng một vài ca khúc của The Eagles, cho đến lúc mọi người đông đủ cả đi nào.”
Nhác trông thấy nguồn năng lượng đã quay trở lại nơi ánh mắt của Chiaki, Senpai xoay người và cầm lấy chiếc micro. Tôi nhẹ nhàng rải những hợp âm của cây bass họa theo tiếng đàn âm vang của Mafuyu.
Và rồi, giọng hát của Senpai bắt nhịp vào màn trình diễn tổng hợp –
The Last Resort
Đây là lời ca của một lữ khách đã đi khắp năm châu bốn bể, chỉ với tấm thân và linh hồn của mình.
“The Last Resort” là bài cuối trong album “Hotel California” của The Eagles. Đây là một khúc cầu nguyện cho các thổ dân châu Mỹ bản địa, mảnh đất nơi họ sinh ra đã bị chiếm đoạt, biến chất, dần dần dẫn đến diệt vong. Đó là một ca khúc mang nét chậm và buồn. Ấy thế nhưng, giai điệu đang được dùng để nâng đỡ cho cả bài hát ngay lúc này lại được chắp nối từ một vài đoạn nhạc lấy từ bản sonata của Beethoven – dù tôi chẳng biết liệu có mấy người ở đây nhận ra điều này.
Có lẽ chắc chỉ có một vài trong chúng tôi thôi. Bản Sonata số 30 cung Mi trưởng – phần được sử dụng ở đây là phần cuối: Gesangvoll, mit innigster Empfindung [2], một tựa đề được viết bởi chính Beethoven bằng tiếng Đức.
Senpai đã phải mất bao lâu để tạo ra một thứ thế này đây nhỉ? Chị ấy đã lấy nguồn nhạc từ các CD của Mafuyu, sắp xếp các phần khác nhau lại mà không thay thổi nhịp điệu của từng phần, rồi biến nó thành một ca khúc của The Eagles. Đấy chính xác là những gì tôi nhờ chị ấy làm. Chuyện này nếu chỉ nói mồm nghe thì dễ, nhưng thực sự chị ấy đã làm việc đó cho tôi.
Và đấy là lý do Mafuyu lại ở đây vào lúc này.
Dù đấy chỉ là một chùm những nốt nhạc được kết nối lại với nhau, rồi chơi trên một chiếc máy ghi âm đã cũ treo trên giá để micro, Senpai, Chiaki, cả tôi nữa đều hiểu rằng Mafuyu đang ở đó.
Mafuyu chắc cũng đã nhận ra điều này rồi, phải không? Mảnh vườn của cô ấy trong trái tim của mỗi chung tôi. Dù cô ấy không chơi bất cứ thứ gì, mà chỉ lắng nghe từ xa, thế này chắc chắn đã là hơn một lý do để cô nàng hiểu được – hiểu được lý do mình ở nơi này.
Âm thanh nặng nề của chũm chọe dần dần biến mất, khi chúng tôi vào đoạn điệp khúc thứ hai; trống của Chiaki cũng tới ngay sau đó. Đám đông khán giả đang trầm tư, lắc lư theo điệu nhạc mang tới sắc màu tựa như màu của biển trong mắt Mafuyu vậy. Tiếng đàn của Mafuyu dần hướng thẳng tới vùng biển đó. Các hợp âm sáu của khúc biến tấu thứ tư khẽ lướt đi trên làn sóng. Khi phần nhạc có lời kết thúc, Senpai dùng cây guitar Les Paul để bước vào một màn phối hợp tương đối dài cùng piano của Mafuyu. Tiếng guitar của chị ấy hòa quyện với âm thanh của cây đàn piano, và từ đó, chúng tôi bước vào khúc biến tấu thứ sáu.
Thế nhưng, những bước chân của tôi dừng lại ngay ở đó.
Giai điệu trong bản piano của Mafuyu đã gần kết thúc, nhưng “The Last Resort” vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Khi thang âm chuyển sang cung son trưởng, khúc cầu hồn của các thổ dân dần trở thành bản thánh ca bi tráng của chúng tôi –
Tôi bắt đầu cầu nguyện. Cuối cùng, bản piano của Mafuyu đã tới hồi kết, và chỉ còn đó giai điệu cây bass của tôi, cùng với tiếng guitar của Senpai, tạo ra một âm thanh như đang nhại theo loài chim mòng biển. Mafuyu đã không còn đó nữa. Một khoảng không vô định nứt ra trên nền nhạc của chúng tôi.
Giọng ca của Senpai lúc này nghe cũng chẳng khác gì một lời
cầu nguyện cả - tiếng hát ấy đong đầy niềm hy vọng dâng cao, giống như mang theo cả những lý do để sẵn sàng đổ máu. In the name of destiny and the name of God (Nhân danh vận mệnh và nhân danh Chúa trời)[3]. Một lời hát mới vô vọng và tàn nhẫn làm sao. Và rồi,mọi người bỏ rơi chị ấy – tiếng hát của Senpai vọng vào sâu thẳm hư không
Thế nhưng –
Bất chợt, tôi đã nhận ra điều này. Có người ở đó. Trên phần sau điệu nhạc của Senpai, cao hơn nhịp trống của Chiaki, chầm chậm bước vào – âm thanh ấy ở ngay bên tôi. Giai điệu nghe quá tự nhiên, như thể vừa đâm chồi từ chính cây bass của tôi, vươn mãi lên bầu trời vô tận, hòa quyện với tiếng guitar Les Paul của Senpai. Khi chơi phần nhạc đệm cho điệp khúc vào chiếc micro, tôi hơi nheo mắt và nhìn về phía bên kia sân khấu.
Đằng sau bóng hình dong dỏng cao của Senpai, tôi có thể trông thấy một vệt sáng mờ mờ. Một mái tóc màu hạt dẻ rực sáng lên dưới ánh đèn chói lọi trên sân khấu
Trong khoảnh khắc, tôi phân vân không biết liệu đấy có phải chỉ là ảo tưởng trong tâm trí tôi mà thôi hay không, bởi vì hai tai tôi vẫn luôn nghe thấy những thứ mà lẽ ra chẳng có đó. Nhưng may mắn thay, lần này hoàn toàn chẳng phải nằm mơ. Senpai hát tới khúc nhạc cầu nguyện cuối cùng. Đây là khúc nhạc dành cho những kẻ đã cưỡng đoạt mảnh đất quê hương của người khác, mô tả sự vô vọng của những người con bị cướp đi nơi sinh ra của mình.
—They call it paradise
I don't know why—
—You call someplace paradise,
kiss it goodbye—
(-- Có gì ở đó, mà họ gọi là thiên đường.
Tôi không hiểu vì sao --
--anh lại gọi nơi nào đó là thiên đường,
Hãy hôn chào tạm biệt --)[4]
Giọng hát du dương của Senpai nghe như thể bị hút vào trong màn đêm, chỉ còn lại tiếng guitar vẫn đều đều phát tiếp.Một cây guitar nên phần kết của bài hát, trong khi giai điệu của chiếc guitar còn lại vút lên trên bầu trời rộng lớn.
Một lần nữa, tôi nhìn sang bên kia sân khấu. Đây chắc chắn không phải là mơ nữa rồi – Mafuyu đang ở ngay đấy, gẩy từng nôt trên cây đàn Stratocaster bằng bàn tay phải nhỏ nhắn mảnh mai nhưng đầy biến ảo. Dàn chũm chọe đằng sau cô ấy phát ra những tiếng lanh canh sôi sục, khiến biển người bên dưới chúng tôi như vỡ òa ra thành tiếng gầm dữ dội.
Tôi gần như không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó nữa.
Màn đối đầu solo trên guitar của Mafuyu và Senpai kéo dài thêm tầm năm phút nữa, nó còn có thể dài hơn nếu tôi không dừng họ lại. Chúng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi sau ca khúc “The Last Resort” vừa rồi. Khán phòng bên dưới đang giậm thật mạnh xuống sàn, nóng lòng giục giã chúng tôi.
Chúng tôi không trò chuyện quá nhiều trên sân khấu, bởi từng giây từng phút với chúng tôi lúc này đều quý hơn vàng. Tất cả những gì chúng tôi tích lũy được trong hơn hai tháng vừa qua, giờ đây được bộc phát hoàn toàn dưới ánh đèn sân khấu chỉ trong một lượt ba mươi phút đồng hồ. Như thế có lẽ là đủ với đại đa số khán giả.
Khi thể hiện xong tất cả các ca khúc của mình, chúng tôi nhận được hàng tràng pháo tay tán thưởng khi xuống sân khấu. Lúc này, cả người chúng tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Chiaki không còn đứng vững được nữa, tạ ơn trời là Senpai đã đến đỡ cô nàng trước khi cô ấy đổ gục xuống sàn.
Anh Hiroshi và các thành viên trong ban nhạc của mình, cả các ban nhạc khác gồm các tay chơi nhạc đã cứng tuổi nữa, tất cả đều nở nụ cười rạng rỡ trên môi. Người duy nhất vẫn mang vẻ nhăn nhó trên khuôn mặt không ai khác là anh Furukawa. Thế nhưng, ông anh khó tính này lại nói
“Oi. Dù mấy người chỉ chơi màn mở đầu, nhưng mà vì vài lý do này nọ mà mấy người bên dưới kia lại đang đòi phần hát lại[5] kìa.”
Anh ấy chỉ
tay về phía sân khấu đầy miễn cưỡng – đúng như anh ấy nói thật! Những tiếng vỗ tay và dậm chân nhịp nhàng của đám đông khán giả vươn tới chỗ chúng tôi, và nghe như thể mặt đất đang sôi sùng sục. Lúc này tôi chỉ muốn đầu hàng trước sự thoải mái sau cơn khó nhọc vừa rồi, thế nên tôi nở một nụ cười cáo lỗi và đáp
“Ưm…… nhưng có giới hạn cho thời gian của buổi biểu diễn mà……”
“Thôi phàn nàn ngay! Lên sân khấu bây giờ đi, không thì có khi cả cái nhà này đổ sập lên đầu chúng ta bây giờ.”
Anh Furukawa đá vào lưng tôi. Có vẻ như các nhân viên cũng chẳng có ý định muốn đem các nhạc cụ trên sân khấu xuống; họ chỉ quay lại nhìn về phía chúng tôi. Tôi đoán chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
Rồi tôi nhìn sang Senpai. Chị ấy đang để Chiaki giờ đã kiệt sức ngồi tựa vào đùi mình, nên chị ấy nói với tôi,
“Có lẽ chúng ta phải để đồng chí Chiaki nghỉ ngơi rồi. Hai em lên sân khấu đi!”
Hai chúng tôi…… cả hai chúng tôi ư? Nói cách khác là
Tôi nhìn sang Mafuyu. Đôi mắt cô nàng mang sắc màu tựa như nền trời mùa hạ, nước da trắng ngần của cô ấy ửng hồng.
“Nhìn này, đây là tên ban nhạc của chúng ta đấy!”
Senpai vỗ vào ngực Chiaki. In trên chiếc áo phông của cô nàng là biểu tượng của feketerigó.
“Vậy thì chỉ có thể có một ca khúc cho phần hát lại của chúng ta thôi.”
Mafuyu gật đầu trước khi tôi kịp nói gì thêm. Cô ấy bước lên sân khấu mà chẳng chút ngại ngần. Khi đó, tiếng vỗ tay và dậm chân theo nhịp dần tan ra thành hàng tràng pháo tay giòn giã. Chỉ đến khi trông thấy Mafuyu mang cây guitar trên vai mà không chút gì sợ hãi, tôi mới hiểu ra – cho dù các thể loại có khác nhau bao nhiêu chăng nữa, Mafuyu vẫn là một nhạc công chuyên nghiệp, vậy nên cô ấy đã quá quen với những chuyện thế này.
Vấn đề còn lại duy nhất là, chuyện đó không hề đúng trong trường hợp của tôi. Trong khi tôi còn do dự, Mafuyu khẽ liếc mắt nhìn thẳng vào mắt tôi. Rồi cô ấy sử dụng ngón cái và ngón trỏ để chơi bài hát đó – Blackbird.
Và như thế, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài theo cô ấy lên sân khấu.
Ánh đèn sân khấu cùng với khuôn mặt của Mafuyu, tất cả đều ngời sáng chói lòa – tôi không còn để ý đến việc mình hát có hay hay không nữa.
Chú thích:
1. Cái này bạn dịch tập 1 dịch là ủy ban huyện, mình thấy cái đó nghe không hay lắm nên đổi
2. Khúc này tiếng Đức, tay trans Eng cũng không rõ lắm nên dịch đại khái là "Cantabile with Heartfelt Emotion" hay "Khúc ca bằng những cảm xúc từ tận đáy lòng"
3. Một câu trong bài "The Last Resort" ở trên
4. Mấy câu cuối của "The Last Resort"
5. Tiếng Anh là Encore, tức là phần hát lại. Mình không rõ ở Việt Nam thì thế nào (ít khi đi nghe nhạc ở thính phòng) nhưng ở nước ngoài thì nếu một ca sĩ hay nhóm nhạc biểu diễn hay thì khán giả sẽ yêu cầu họ hát thêm một bài nữa sau màn biểu diễn của họ. Đó gọi là encore