Tôi còn nhớ Hiroshi từng kể về chuyện thi thoảng anh ấy và anh Furukawa lại đổi vai cho nhau để tạo thành một ban nhạc phá đám chuyên đi chọc cười khả năng tệ hại của người kia. Nhưng sau khi được trực tiếp nghe họ chơi trong khu nghỉ, tôi không thể không nghĩ về họ theo kiểu tsukkomi được – ai mà dám bảo thế là tệ cơ chứ!
Thực lòng mà nói thì tôi còn thích giọng của anh Furukawa hơn. Theo những gì Chiaki nói, những màn đệm hát cho giọng ca đầy chuyên nghiệp của anh ấy là một trong những lý do mà các buổi biểu diễn của Melancholy Chameleon lại thu hút nhiều sự chú ý đến thế.
Nói về chuyện này, điều làm tôi thất vọng nhất là màn biểu diễn chính – một nhóm nhạc gồm có bốn ông chú trung niên. Ban nhạc ấy gồm một bộ ba chơi piano và một người chơi guitar. Trong màn tự giới thiệu ở hậu trường, tôi được biết rằng nhóm nhạc được thành lập bởi một giáo viên tiểu học, một chủ cửa hàng bánh kẹo, một công nhân làm xây dựng và còn một người nữa. Ấn tượng của tôi rằng họ “chỉ là một nhóm nhạc nghiệp dư” đã tan đi trong khoảnh khắc, ngay từ những nốt mở đầu trong bài hát đầu tiên của họ. Dù nhạc của họ tuyệt vời đến khó tin như thế, vậy mà họ chỉ chơi nhạc vào thời gian rảnh thôi sao?
“Khi mấy ca khúc của em không bán được mà đi nghe nhạc của mấy cha già đó thì thể nào cũng xấu hổ muốn chết luôn.”
Hiroshi vừa cười cợt vừa thì thầm với tôi.
Ra đấy là lý do họ là màn trình diễn chính chứ không phải là nhóm các anh dù trong nhóm có tới hai nhạc công chuyên nghiệp hay sao? Các anh thực tế chỉ là món khai vị thôi à?
“Mà không phải bọn anh gọi họ là mấy ông già mà không có lý do đâu. Lúc bắt đầu thì họ cũng nhiệt lắm đấy, nhưng về sau càng tiếp thì họ càng oải luôn. Mà vẫn hay lắm đấy, nên cứ chờ mà xem.”
À thì, đúng là lúc mấy ông chú luống tuổi ấy bắt đầu uống vodka đông lạnh dù vẫn đang ở trên sân khấu, còn phần sau màn trình diễn bị biến thành một mớ lộn xộn thì đúng là xem hay thật.
Chắc vì mọi người cũng cân nhắc chuyện chúng tôi vẫn còn là học sinh cao trung, bữa tiệc mừng sau buổi biểu diễn không được tổ chức trong một quán rượu. Thay vào đó, chúng tôi tới một nhà hàng Trung Hoa. Có tới hơn hai mươi người trên tầng hai của nhà hàng, dù một vài thực khách ở đấy chẳng có liên quan gì đến nhóm chúng tôi. Toàn bộ khung cảnh lúc đó là một bãi chiến trường, đã thế còn bị mấy ông chú lớn tuổi đã uống một ít trước khi đến đây làm cho càng nát hơn nữa. Có mấy tấm đệm và vài cái bàn con trong căn phòng trải tatami, làm nơi này trông giống một khách sạn hơn là một nhà hàng Trung Hoa. Kết quả là, chúng tôi có thư giãn hơi quá đà. Một vài người thậm chí còn đặt mấy tấm đệm cạnh nhau rồi nằm lên trên nữa.
Trước khi bắt đầu buổi tiệc, tự nhiên Hiroshi và ba người còn lại trong nhóm anh ấy lại chơi oẳn tù tì với nhau. Có vẻ như họ đang quyết định xem ai sẽ là người lái xe, vì vị tài xế bất hạnh sẽ không được uống say. Vòng cuối cùng là cuộc đấu giữa Furukawa và Hiroshi, và anh Furukawa bực mình ra mặt vì thua cuộc.
Thế nhưng, Chiaki và Senpai quyết định cứ tảng lờ anh Furukawa. Như thể luật pháp của nước Nhật này đã bị xóa sạch bên trong tâm trí họ, hai người đó cũng mang rượu đến. Oi, ai đó dừng họ lại ngay đi chứ!
“Senpai, chị bắt đầu uống rượu từ bao giờ thế?”
Tôi ngập ngừng dò hỏi, khi thấy chị ấy nốc chai rượu gạo Thiệu Hưng[1] hết ly này đến ly khác[2]
“Người ta nói là ở châu Âu thời cổ ế, nếu đứa trẻ con nào mà khóc lóc ăn vạ giữa đêm thì cha mẹ chúng sẽ cho mấy đứa đó uống rượu gin!”
…… Tại sao chị lại nói cho em mấy phần kiến thức chung nghe mà phát sợ vậy cơ chứ!?
“Này, Kyouko à……” Hiroshi, đang ngồi cạnh Kyouko vừa uống vừa nói, “Ước mơ cả đời của anh là được cưới một nàng ít tuổi hơn anh – và tửu lượng cao hơn anh -
để trăm sự nhờ cô ấy chăm sóc cho anh suốt phần đời còn lại”
“Em xin lỗi, nhưng em đã có đủ người yêu rồi, tận ba người hẳn hoi nhé.”
Tôi không biết trong những lời chị ấy nói đâu là thật, đâu là đùa nữa.
“Mà nhân tiện……!”
Chiaki cũng đang ngồi cạnh Senpai, lúc đầu định so đo tửu lượng với mấy ông chú trung tuổi kia, nhưng lại bất ngờ đặt cốc xuống, kêu “hic!” một tiếng rồi đứng lên.
“Có vẻ như là mọi người không còn đả động tới chuyện này nữa, nhưng tớ vẫn muốn nói là hành động của Mafuyu hôm nay là không thể tha thứu được!”
Mafuyu, đang chậm rãi ngồi ăn salad cạnh tôi, rụt người lại trước lời vừa rồi.
“Đúng thế! Cô ấy đã gần đi tới chuyện phản bội lại các đồng chí của mình đến vậy cơ mà. Tội đó nặng lắm đấy!”
Senpai quỳ một chân xuống, nở một nụ cười tinh quái trên khuôn mặt.
“E-em xin lỗi!”
“Nếu một lời xin lỗi có thể giải quyết tất cả mọi chuyện thì đã chẳng cần đến Đội Điều tra Đặc biệt này làm gì!”
Chiaki vừa nói vừa đấm mạnh tay xuống mặt bàn. Sợ hãi, Mafuyu nấp ngay ra phía sau lưng tôi. Dù mấy cha nội trung tuổi kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ cũng nhảy vào góp vui bằng mấy câu kiểu “Phải đó, hãy trả giá bằng thể xác đê!”
“Chị có được nghe là Đồng chí Ebisawa không biết mình quan trọng thế nào trong tâm trí của chúng ta phải hông?”
“Nh-nhưng em……”
Rõ ràng là họ đang bắt nạt cô nàng. Nhưng nếu tôi mà xen vào thì thể nào cũng rắc rối to, thế nên tôi không còn biết gì khác ngoài im lặng.
“Thế…… mấy người muốn tôi phải làm gì đây?”
Giọng của Mafuyu nghe như sắp khóc. Lẽ ra cậu không nói như thế thì tốt hơn! Chiaki vươn người qua, như đang muốn dẫm lên bàn, rồi đặt một ly whiskey không trước mặt Mafuyu.
“Uống đê.”
Một chất lỏng màu nâu tràn ra ngoài chiếc bình thủy tinh. Đợi đã. Đấy là rượu Thiệu Hưng mà, phải không?
“Tớ-tớ không biết uống rượu.”
“Không sao. Tớ sẽ thêm đường vào cho.” Chiaki xúc một thìa đường to đổ vào ly rượu. Tôi chẳng hiểu làm như thế thì giải quyết được vấn đề ở chỗ nào.
“Chiaki, bình tĩnh, đừng bước vào trạng thái ông già của em như thế chớ!”
“Sao lại không được ạ? Rồi thì sau này em cũng sẽ trở thành một ông già thôi mừ!” Chém gió vừa vừa thôi! Cậu là con gái cơ mà! “Hứ! Nếu chúng ta tha cho Mafuyu lần này, chắc chắn sau này cô ấy sẽ lại làm gì đấy khiến ban nhạc này đi đến bờ tan rã thôi!”
Chuyện này chẳng có liên quan gì đến việc ban nhạc có tan rã hay không cả - Này, đợi đã! Trước khi tôi kịp cản lại, một Mafuyu trong cơn quẫn trí đã bịt mũi lại rồi đưa chiếc ly lên môi
Ngay giây sau đó, Mafuyu đổ gục xuống sàn với khuôn mặt đỏ bừng. Tiếng cổ vũ của mọi người vang lên ngay sau đó. Ôi, xin mấy người đấy, cô ấy không phải đang giả vờ đâu! Mấy tên sâu rượu chết tiệt này!
Tôi đưa Mafuyu với khuôn mặt nóng bừng tới nhà vệ sinh, và khi trở lại, khuôn mặt của cô ấy trông có vẻ hơi xanh xao hơn trước. Khi đưa cô nàng quay về chỗ ngồi của mình, suýt nữa thì tôi va vào ai đó ở lối hành lang. Ngẩng đầu nhìn lên, tôi trông thấy một cặp mắt xếch bên dưới chiếc băng đeo đầu – là anh Furukawa.
“A, e-em xin lỗi…… Ưm, à hôm nay đúng là vất vả cho anh quá.”
“Các em còn phải cải thiện ở kha khá khoản nữa đấy!”
“Vâng.” Tôi rụt người lại. Khi đó, Mafuyu hơi ngần ngừ bên cạnh tôi.
“…… Cám ơn anh…… vì khi nãy.”
Mafuyu ngẩng đầu và khẽ nói về phía anh Furukawa. Tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì, liền quay sang nhìn.
“Lúc nãy……anh ấy giúp tớ nối guitar với dây.”
Rồi tôi lại quay sang nhìn anh Furukawa lần nữa. Hiểu rồi, ra đó là lý do Mafuyu xuất hiện trên sân khấu bất ngờ như vậy. Anh Furukawa nhăn nhó và chăm chú nhìn vào tay của Mafuyu một lúc lâu rồi nói,
“Tay phải em không cử động được…… nhưng tình hình tệ đến mức nào thế?”
“Ơ……?”
“A-anh có thể thấy ạ?” Tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn cả Mafuyu nữa.
“Chỉ cần nhìn một lần là tôi nhận ra ngay ấy mà. Đừng xem thường một tay chơi guitar! Nếu em còn tiếp tục chơi theo cách như hiện giờ, sẽ không có tương lai cho em đâu.”
Mafuyu rơi vào im lặng khi nhìn bàn tay mình. Rồi cô ấy co người và lách qua chỗ tôi để quay về chỗ trước. Tôi vừa định đi theo, thì anh Furukawa nắm ngay lấy vai tôi.
“……Anh có cần gì không ạ?”
“Em có định ở trong nhóm nhạc đó mãi không?”
Furukawa làm bộ mặt nhăn nhó hỏi tôi. Tôi gật đầu một cách thiếu tự nhiên. Sao anh ấy lại hỏi thế nhỉ?
“Em nên rời đi vì lợi ích của nhóm nhạc.”
“Ơ? T-tại sao chứ?”
“Khả năng của em thua xa một trời một vực so với các thành viên còn lại!”
Oa! Bản thân tôi cũng tự biết chuyện này, nhưng khi nghe anh ấy thẳng thừng nói ra như thế thì vẫn đau đớn làm sao.
“Em cũng biết điều này, phải không?”
“Em biết, nhưng mà……”
Tôi nhìn xuống mấy ngón tay của mình.
Tôi mở lòng bàn tay trái, rồi nắm lại thật chặt,. Sau đó, tôi ngẩng đầu và nhìn anh Furukawa.
“…… Đây là ban nhạc của em.”
“Thế sao? Thế thì cứ làm những gì em muốn đi.”
Anh Furukawa đẩy mạnh vào vai tôi, gạt về phía mấy cái ghế. Vừa định đứng dậy, bất ngờ tôi nghe thấy anh ấy nói một câu nữa.
“Nếu các cô cậu còn làm ra mấy chuyện nhảm nhí đấy thêm một lần nào nữa, chắc chắn tôi sẽ cho các người ăn đấm đến lúc đo sàn thì thôi.”
Dù bị anh ấy chỉ trích nặng nề, tôi vẫn cảm thấy biết ơn vì câu nói cuối cùng này – như thế là chúng tôi vẫn còn có cơ hội vào lần sau.
“Vậy là còn lần sau nữa, hờ. Nói hay thật.”
Khi nghe câu nói đột ngột vừa nãy, tôi bất giác giật mình thảng thốt. Quay đầu nhìn lại, và đứng trên hành lang là Kagurazaka-senpai, cùng với Chiaki say xỉn đang đứng đằng sau.
“Mấy trò quấy rối tình dục trong kia đang đi hơi quá, nên chúng tớ chuồn ra ngoài!” Chiaki chạy qua và nắm lấy tay Mafuyu. Suýt nữa thì Mafuyu đã quay người vùng bỏ chạy vì sợ hãi .
“Đến lúc chúng ta làm một buổi họp mặt đánh giá rồi. Mafuyu, có muốn đến mấy thì cậu cũng không trốn được đâu”
“Ớ……”
Chiaki kéo Mafuyu đang rơm rớm nước mắt tới rìa cầu thang. Tôi chẳng biết liệu cô ấy đã tỉnh chưa hay vẫn say mèm.
Bốn người chúng tôi đứng lại với nhau ở lối xuống tầng một và bắt đầu buổi đánh giá của nhóm mình.
“Vì chúng ta là một đoàn quân cách mạng, sao lại không bắt đầu bằng việc tự đánh giá bản thân trước nhỉ? Cùng vây quanh Mafuyu và hét thật to những gì chúng ta đang nghĩ, nghe có được không? Đấy là việc người ta vẫn thường làm trong các sự kiện thể thao và các hoạt động tương tự đấy.”
“Đấy chỉ là trò bắt nạt không hơn không kém thôi!” Và Chiaki lấy cái ý tưởng quái quỷ đó ở đâu thế nhỉ?
“Trò đó xưa lắm rồi! Giờ này chúng ta đang ở trong thời đại của thế kỷ hai mốt. Các nhà cách mạng của thời kỳ hiện đại này phải tiến hành tự đánh giá như thế này này……”
“Hyaa!”
Kagurazaka-senpai đột nhiên khóa cả hai tay Mafuyu ra sau lưng, rồi bắt đầu cù vào nách cô ấy. Không may cho tôi là lại đang ngồi dưới họ hai bậc cầu thang – thế là bị Mafuyu đang vùng vẫy đạp trúng. Tí nữa thì tôi lăn vòng vòng xuống cầu thang.
“Y-Y-Ya!” Mafuyu vặn vẹo mãi trong vòng ngực của Senpai.
“Bài tập tự đánh giá bản thân vẫn chưa kết thúc đâu, Đồng chí Ebisawa, nên thôi chống cự vô ích đi!”
“Dừng lại ngay!”
Tôi không thể làm gì khác ngoài ngăn lại rồi tách họ ra. Lần này, Mafuyu trốn sau lưng Chiaki, người đang xoa xoa đầu Mafuyu để cô nàng bình tĩnh lại.
“Cậu nhóc à, khả năng đánh giá phê bình của em đúng là thiếu sót trầm trọng quá!”
“Chị chỉ muốn quấy rối tình dục cô ấy thôi, không phải sao!?”
“Nhưng làm vậy chắc chắn là rất phê mà, phải không? Tất nhiên, chị không nói câu này để ám chỉ tính dục hay gì cả……”
Senpai bỗng vươn người lại gần Mafuyu, và nhìn vào mặt cô nàng. Chị ấy không biết điểm dừng à? Tôi vừa định la lên, nhưng bất chợt tôi để ý đến nét buồn trong đôi mắt chị ấy nên đành im lặng.
Chỉ có duy nhất một điều mà chị ấy đang muốn chắc chắn – thật tuyệt vời khi cùng biểu diễn live với nhau, có phải không?
Đấy là điều mà ánh mắt Senpai đang muốn nói với tôi.
Tôi quay đầu lại và trông thấy Mafuyu đang rụt rè ló mặt ra từ đằng sau lưng Chiaki. Sau khi liếc nhìn bàn tay phải trong giây lát, cô ấy khẽ gật đầu.
Senpai thở dài một hơi nhẹ nhõm, điều mà trước nay tôi chưa từng tưởng tượng ra.
“Giờ thì……”
Senpai đứng ra giữa chúng tôi và chìa tay ra, úp lòng bàn tay xuống.
“Sẽ có cơ hội cho chúng ta vào lần sau.”
Chiaki là người đầu tiên đặt bàn tay phải của mình lên phía trên tay của Senpai.
Rồi tôi cũng chìa tay mình ra, trông như đang cố ôm lấy tay hai người họ vậy
Cuối cùng, Mafuyu cũng vươn bàn tay phải của mình ra – bàn tay ấy không có sức lực, những ngón tay không thể mở ra hoàn toàn được, xanh xao và mảnh mai đến không ngờ. Nhưng với chúng tôi. Đó là bàn tay phải mà chúng tôi không thể nào từ bỏ. Cô ấy đặt tay lên trên bàn tay của chúng tôi.
Khi bữa tiệc tàn thì cũng đã khá khuya. Một vài sâu rượu đã tính đi tăng hai trong khi họ vẫn còn bay bay. Hơn một tá người say xỉn đang tụ tập chỗ vỉa hè tối om trước cửa nhà hàng Trung Hoa, đứng đó không một cử động, như thể họ là mấy món phế thải từ nhà máy vậy.
“Tớ chóng mặt quá……”
Mafuyu than vãn, cô ấy yếu ớt tựa người vào vai tôi bên dưới ánh đèn đường mờ ảo. Dù cô ấy chỉ mới uống có một ly (và nhổ ra ngay lập tức sau khi uống xong) có vẻ như tác động tiêu cực của cồn bắt đầu có ảnh hưởng trên cô ấy.
“Cậu không được khỏe à?”
“Cũng chưa đến mức đó đâu.”
“Thế thì sao Mafuyu đi tăng hai cùng chúng ta chứ nhỉ!” Nhưng lời mời vô căn cứ của Chiaki bị từ chối ngay.
“Tớ về nhà đây.”
Mafuyu mang cây guitar – hay, nhìn giống như là cô nàng được cây guitar chống lưng hộ thì đúng hơn – và bước những bước liêu xiêu xuống mấy con phố về đêm. Đợi đã, cậu không định đi bộ một mình về nhà đấy chứ?
“Để tớ đưa cậu về! Dùng xe đạp đi sẽ nhanh hơn.”
“Gì cơ! Nao không đi cùng chúng tớ à?” Giọng Chiaki có phần bối rối. “Nhưng Senpai nói chị ấy cũng đi mà!”
“Tớ không uống được rượu. Mà còn nữa, Tetsurou thể nào cũng càm ràm nếu tớ về muộn cho coi.”
Dù rằng lý do không phải là ổng lo cho tôi mà đúng hơn là, ổng lo cho bữa sáng của mình vào ngày mai.
“À, tớ hiểu rồi.” Không hiểu sao, nụ cười của Chiaki có vẻ hơi gượng gạo. “Thôi thì mai gặp cậu sau!”
“Ừm, mai - ấy, nhưng mai là Chủ Nhật mà?”
Dù là đang trong kỳ nghỉ, các câu lạc bộ cũng chỉ hoạt động vào các ngày trong tuần.
“Cậu nói cái gì thế? Tớ sẽ ghé qua nhà cậu vào sáng mai trước khi về nhà, thế nên nhớ chuẩn bị ochazuke[3]cho tớ nhé!”
“…… Được rồi.”
Chiaki vừa định chui lại vào cái hội sâu rượu kia, họ đã bắt đầu di chuyển thành từng nhóm nhỏ, thì Mafuyu, nãy giờ vẫn nắm chặt tay tôi, bất ngờ gọi tên cô ấy.
“Ừ?”
“Cám ơn cậu vì hôm nay…… và xin lỗi.”
“Nhưng tớ chẳng làm gì cả.” Chiaki mỉm cười
Hoàn toàn không phải thế đâu. Ngay cả tôi cũng muốn cảm ơn cô ấy nữa.
Chính vì có Chiaki ở đây, vì cô ấy vẫn luôn chờ đợi chúng tôi –
“Thế…… Chiaki có buồn không”
Chiaki nghiêng đầu đáp lại câu hỏi của Mafuyu. Tôi quay đầu nhìn sang bộ mặt hơi chút xanh xao của Mafuyu.
“Bây giờ cậu có thể đồng hành cùng Kyouko. Nhưng chẳng phải trước đây cậu từng nói rằng cậu đã từng giống tớ à?”
“Tớ không buồn chút nào đâu. Nếu chúng ta không thể bước cùng nhau được thì còn đau đớn hơn thế nhiều.”
Tôi không biết Chiaki định nói gì, nhưng có lẽ Mafuyu đã hiểu. Cô ấy nở một nụ cười như mếu và gật đầu.
“Thế nên nếu cậu còn dám chơi cái trò trốn chỗ này trốn chỗ nọ nữa, tớ sẽ nhúng chìm cậu vào mấy chai vodka nhớ không!”
“Xin lỗi!” Mafuyu co rúm người vì sợ
Chiaki vẫy vẫy tay và rời xa chúng tôi. Sau đó, Mafuyu thở dài một cách không thoải mái. Trông cô nàng như không còn có thể đứng vững thêm một chút nào.
Tôi đưa Mafuyu về nhà bằng xe đạp của mình, nhưng chuyến đi hiện tại khó khăn hơn rất nhiều so với khi tôi chở cô ấy đến nhà biểu diễn lúc đầu giờ tối. Lần này, gần như cả người cô ấy ép sát vào người tôi và thêm vào đó, tôi cũng phải khuân theo guitar của cô nàng và cả bass của tôi nữa. Đã thế, tôi cũng chẳng thể nhìn rõ lắm vì giờ cũng khuya rồi.
Thứ duy nhất có vẻ tốt hơn trước là không khí bây giờ mát hơn nhiều so với đầu giờ tối.
Tôi quyết định đi chầm chậm trên một làn đường không có ô tô. Có thể nghe thấy tiếng kêu rả rích của côn trùng, tiếng ầm ầm của động cơ ô tô ở nơi xa xôi nào đó và cả âm thanh *jiri-jiri* của máy phát điện cho đèn xe đạp nữa.
“Naomi……”
Khi chúng tôi đi trên con đường cạnh bờ đê, Mafuyu nãy giờ im lặng bỗng nói với tôi.
“Hở?”
“Thực ra…… lúc tớ nói rằng cả bàn tay phải không cử động được tới tận dưới cổ tay, tớ đã không nói thật.”
“Tớ biết mà.”
“Làm sao mà cậu biết được!?”
Oi! Dừng lại đi! Đừng có húc đầu vào cái người đang ngồi phía trước cậu khi người đó đang đạp xe và chở cả hai chứ! Chiếc xe đạp mà tôi và Mafuyu đang ngồi cùng nhau vừa đi trên đường vừa lắc lư, uốn lượn như loài rắn.
“Vì cậu đã bám vào tớ thật chặt khi tớ đưa cậu đến nhà biểu diễn!”
“A……”
“……. Oi! Đừng có thả tay ra! Cậu mà ngã thì sao!”
Nguy hiểm quá. Chính xác thì cô ấy muốn gì đây!
“Vậy là cậu giả vờ tin vào lời nói dối của tớ dù đã biết hết mọi thứ rồi sao? Đồ ngốc!”
Bỗng nhiên cô ấy nổi nóng mà chẳng vì lý do gì cả. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Mặc dù, nói trắng ra thì, tôi chẳng dám chắc mười mươi rằng cô ấy có nói dối hay không – tôi chỉ có cảm giác là nhiều khả năng đấy là một lời nói dối mà thôi. Dù sao đi nữa, tất cả các khả năng đều sẽ không tồn tại nếu lúc đó tôi không ép Mafuyu phải đi cùng với mình.
“Cậu biết đấy, lúc tớ bảo cậu chơi nhạc bằng răng thì không phải tớ đùa đâu! Chắc chắn cậu có thể làm điều đó vì cậu giỏi như thế cơ mà, phải không?”
“Tớ làm thế kiểu gì được hả!?”
Tôi lại ăn phải một cú húc đầu nữa từ Mafuyu. Trời ạ, đau lắm đó.
“Cậu chỉ cần được nghe tớ chơi guitar là thấy thỏa mãn rồi phải không?”
“Ừ thì…… không chỉ guitar thôi đâu. Còn cả piano nữa…… chẳng phải tớ nói với cậu từ trước rồi sao?”
“Ý tớ không phải là thế……!”
Tôi có thể cảm thấy luồng khí phía sau lưng mình bỗng trở nên đáng sợ lạ thường, như thể có ai đó muốn bóp nát tôi ra vậy
“Nói thật, tớ không thích cách cậu chơi guitar lúc ban đầu đâu. Dù kỹ năng thì tốt đấy, nhưng mà……”
“Cậu chỉ ghen tỵ mà thôi!”
“Xì! Nhưng bây giờ nếu không có cậu ở đây thì mọi chuyện sẽ chẳng ra sao cả……”
Đây là suy nghĩ từ tận đáy lòng mà trước giờ tôi vẫn chưa thể truyền tải thành lời với cô nàng.
Lần thứ ba Mafuyu húc đầu vào người tôi trước khi nói,
“Nói lại lần nữa xem.”
“Hơ?”
“Nhưng bây giờ…… cái gì cơ?”
“Mọi chuyện sẽ chẳng ra sao nếu không có cậu ở đây……?” Cô ấy không hiểu ý nghĩa của những lời này à? “ Vì với cả Senpai và Chiaki nữa, guitar của cậu là –”
“Kyouko hay Chiaki, chuyện đó không quan trọng. Còn cậu thì sao?”
“…… Ế? Ừ thì, tớ thực sự thích phong cách chơi guitar của cậu hiện giờ! Không biết tại sao, nhưng nghe khác hẳn với hồi cậu còn chơi một mình. Cách chơi nhạc của cậu đã thay đổi rồi, có phải không?”
Mafuyu ghì trán vào gần vai tôi rồi rơi vào một khoảng im lặng kéo dài. Chúng tôi đã ra đến đường quốc lộ, chỉ còn một đoạn ngắn nữa trước khi băng qua cầu và tới nhà ga. Sau khi qua cổng của nhà ga, chúng tôi chỉ còn cách nhà Mafuyu một đoạn mà thôi.
“Tớ cũng thế.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ của Mafuyu phía sau lưng.
“Tớ yêu……Naomi……”
Tôi phanh gấp ngay chỗ vạch kẻ đường cho người đi bộ. Mái đầu của Mafuyu khẽ đung đưa phía sau tôi.
Có phải cô ấy vừa mới…… nói điều gì đó kỳ lạ không nhỉ? Mà không đúng, hay chỉ là do tôi tưởng tượng thôi chăng?
“Này, Mafuyu.”
“Đừng có phanh gấp thế chứ! Cây guitar đập vào chân tớ rồi đây này.”
“Không, đợi đã…… vừa mới nãy –”
Một tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên ngắt lời tôi. Từ điện thoại của Mafuyu. Cô ấy nhảy xuống khỏi ghế sau và lấy điện thoại ra khỏi túi. Ai đang gọi cô ấy thế nhỉ?
“…… Là Hitomi.” Mafuyu nhăn nhó nhìn vào màn hình điện thoại. Hitomi à? Là ai vậy nhỉ? Tôi nhìn vào màn hình và người đó bất ngờ xuất hiện trong tâm trí – chị Matsumura..
Tôi đã gọi cho chị Matsumura ngay sau màn trình diễn của chúng tôi để báo với chị ấy rằng tôi đã tìm thấy Mafuyu và chị ấy không cần phải lo gì cả. Nhưng giờ đêm cũng đã về khuya rồi – lẽ ra tôi phải gọi cho chị ấy lần nữa.
“…… Vâng?...... Ưm. Chúng em sẽ về tới sớm thôi. Giờ chúng em sắp tới ga tàu, và sẽ về ngay……. Ế? Hơ-hở?”
Giọng của Mafuyu càng lúc lại càng trở nên bối rối. Có chuyện gì thế nhỉ?
Sau khi cúp máy và cất điện thoại vào túi, Mafuyu ôm lấ cây guitar và nhảy phắt lên ghế sau xe đạp.
“Nh-nhanh lên! Đến nơi nào đấy đi, mà đến đâu cũng được!”
“Ớ? Ý cậu đến đâu cũng được là sao? Chúng ta đang quay về nhà cậu mà, không phải sao?”
“Tớ không muốn! Hôm nay không muốn về nhà!”
Tôi choáng váng. Ở ngay giao lộ, giữa đêm khuya thanh vắng, Mafuyu đang ôm chặt lấy tôi từ phía sau –
Và cô ấy còn nói là không muốn về nhà –
Không chờ chút, bình tĩnh đã nào. Có thể…… không phải là chuyện đó……
“Nhanh lên!”
Bị mấy pha húc đầu của Mafuyu thúc giục, tôi bắt đầu đạp xe chầm chậm. Khi chúng tôi băng qua ngã tư, một luồng sáng chói lòa từ đèn pha của một chiếc ô tô rọi thẳng vào người chúng tôi. Chiếc xe gầm lên rồi dừng lại – hơi chênh chếch ngay trước mặt chúng tôi.
Đó là một chiếc xe ngoại mà tôi khá quen thuộc, tôi cũng đã nhận ra lý do vì sao Mafuyu lại hoang mang đến thế. Cánh cửa cạnh bên ghế lái mở ra, và người bước ra khỏi xe không ai khác chính là –
“Giờ là mấy giờ rồi hả!? Đã m-muộn lắm rồi, mà…… con bé vẫn còn ở cùng với cậu sao!? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây thế hả!?”
Suýt nữa thì tôi ngã lăn ra khỏi yên xe vì sợ sau khi nhác thấy khuôn mặt đáng sợ đến không ngờ của Ebichiri đang sôi máu.
“Ơ? Tại sao ạ…….? Hơ, bác quay về Nhật rồi ạ?” Tôi tưởng ổng còn đang ở Boston chứ nhỉ?
“Ta mới về không lâu trước đây thôi!”
Whoa! Thật đúng là nhiều điều trùng hợp làm sao! Mafuyu lúc này đang ôm chặt và nép người phía sau lưng tôi. Tôi không biết đấy là vì kinh ngạc, vì sợ hãi hay vì mỏi mệt nữa, nhưng trước khi tôi nhận ra, tôi đã guồng chân đạp đi thật lực. Không lâu sau đó, tiếng gầm giận dữ của Ebichiri biến mất ở phía xa, và hơi ấm của Mafuyu là tất cả những gì còn lại phía sau lưng tôi.
Làn gió của đêm hè khẽ lướt qua tai tôi. Tôi gần như có thể nghe được những lời Mafuyu mới nói vừa rồi, thế nhưng tôi chẳng còn tâm trạng nào để hỏi cô nàng về chuyện đó thêm lần nữa. Có quá nhiều điều không thể truyền tải được bằng lời.
Tôi đạp xe đi loanh quanh vài chỗ gần nhà Mafuyu, và sau cùng thì chở cô ấy về nhà.
Về mấy tràng la mắng inh tai của Ebichiri, ánh nhìn sắc lạnh như băng của chị Matsumura, và hai con Doberman gầm ghè nhe răng nghiến lợi trước tôi – tôi không nghĩ rằng mình cần đi vào chi tiết của mấy chuyện này.
Bị cơn mệt mỏi đánh gục, tôi ngủ gần như cả ngày Chủ nhật –
Và rồi cũng đến thứ Hai.
Đây là buổi họp mặt đầu tiên của chúng tôi từ sau ngày biểu diễn.
Tôi đã ngủ nướng hơi nhiều, thế nên tôi dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi trên đường tới trường để mua một ít đồ uống lạnh coi như lời xin lỗi. Hai chiếc quai của case đựng bass cọ mạnh vào vai tôi, đã thế còn thấm đẫm mồ hôi vì cả người tôi đang bùng cháy dưới ánh nắng hừng hực của mặt trời. Đúng là chẳng thoải mái chút nào.
Khi cuối cùng cũng đến được chỗ mát hơn nhiều là góc sân ở phía sau trường, tôi có cảm giác như mình vừa hồi sinh lại vậy.
Ngay lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng nhạc vang lên.
Khúc nhạc ấy tới từ phòng câu lạc bộ của chúng tôi. Cánh cửa phòng hơi hé mở vì bị vật gì đó chặn vào – tôi có thể nhận ra âm thanh dứt khoát của tiếng trống, giai điệu ngân nga của guitar, và giọng ca đầy nội lực của Senpai vọng ra từ bên trong căn phòng.
Tại sao họ lại vừa mở cửa vừa chơi nhạc nhỉ? À, tôi nhớ Senpai từng nói về chuyện làm cho áo cánh của họ dính vào da do ướt mồ hôi hay gì đó…… đừng nói là chị định làm trò đó thật đấy!
Tôi đi thẳng tới phòng câu lạc bộ, nhưng chợt dừng lại giữa chừng khi nhận ra ca khúc mà họ đang chơi. Đó là Desperado. Tôi chẳng thể sai vào đâu được.
Nhưng trước đây Senpai từng nói rằng chắc chắn chị ấy sẽ không bao giờ hát bài hát này rồi.
Tôi tựa người vào bức tường bê tông của phòng âm nhạc cũ, chăm chú lắng nghe giọng hát của Senpai.
Không biết vì sao, tôi nghĩ rằng giờ đây mình đã thấu hiểu được nguyên do chị ấy lại nói ra như vậy.
Ban nhạc đầu tiên của Senpai đã tan rã ngay sau cái ngày chị ấy một mình độc tấu ca khúc ấy trên sân khấu.
Đúng là có cả một câu chuyện dài đầy đau đớn đằng sau việc đó, thế nhưng ca khúc kia hẳn phải là một điều vô cùng đặc biệt đối với Senpai. Đấy là lý do chị ấy không còn hát bài hát ấy thêm lần nào nữa sau này.
Và dường như tôi cũng đã nhận ra lý do vì sao bất cứ lúc nào mọi người chưa có mặt đông đủ thì chúng tôi lại tập luyện bằng những ca khúc của The Eagles. Mặc cho việc phải trải qua rất nhiều đợt thay đổi thành viên trong nhóm nhạc, các ca khúc của The Eagles vẫn luôn đồng nhất và thuần khiết hơn bao giờ hết. Dù có là một ca khúc được chơi bởi nhiều cây guitar với những giai điệu xếp chồng lẫn nhau chăng nữa, họ vẫn có thể lặp lại một cách hoàn hảo mỗi khi lên trình diễn trên sân khấu. Thêm vào đó, tất cả các thành viên của nhóm nhạc đều là ca sĩ, thế nên phần điệp khúc của họ đặc biệt phong phú vô cùng.
Chỉ cần ai đó vắng mặt, người ta sẽ nhận ra ngay khoảng trống mà người ấy để lại – ban nhạc của họ là như vậy
Và lý do chúng tôi chơi những ca khúc ấy hết lần này tới lần khác là vì Senpai muốn xác nhận điều này –
…… Đợi đã! Mafuyu, đừng chơi lấn cả phần nhịp của bass như thế chứ! Thật đau đớn làm sao! Liệu họ có còn nhớ ra rằng tôi không có ở trong không?
Tôi nhớ lại những lời của anh Furukawa vào bữa tiệc chúc mừng, và càng cảm thấy lòng mình buồn hơn nữa.
“Em nên rời đi vì lợi ích của nhóm nhạc.”
Có lẽ anh ấy đã nói đúng về việc tôi là người duy nhất đang kéo cả mọi người đi xuống. Thế nhưng, đến cuối cùng, tôi cũng có thể nói điều đó một cách rõ ràng và đầy hãnh diện.
“Đây là ban nhạc của em.”
Tôi điều chỉnh lại chiếc quai trên vai mình.
Còn có Chiaki – và cả Mafuyu nữa.
Khi tôi bước vào căn phòng ấy, feketerigó sẽ được hồi sinh. Dù cho ca khúc chúng tôi sẽ hát có buồn bã, có thê lương đến mấy, Senpai cũng sẽ không bao giờ còn phải bước một mình.
Một lần nữa, tôi lại đắm chìm trong giọng ca bài hát “Desperado” của Senpai
Come down from your fences, open the gate
It may be rainin', but there's a rainbow above you
(Hãy gỡ bỏ các hàng rào, hãy mở cửa ra
Ngoài kia trời có thể mưa, nhưng trên cao là cầu vồng rực rỡ)
Trước khi khúc ca của những kẻ liều mình[4] kết thúc, tôi cầm lấy tay nắm, và đẩy mở cánh cửa khép hờ.
Chú thích:
1. Tiếng Anh là Shaoxing Rice Wine hay Chinese Cooking Wine: Một loại rượu màu đen, có mùi thơm của Trung Quốc, vừa để uống, vừa để nấu ăn. Tìm hiểu ở đây:
2. Đoạn sau thử dịch theo lối nói của mấy ông say, nên nghe có thể hoặc không hay hoặc không nghiêm túc lắm. (Mình thì không uống được rượu nên cũng chẳng biết nói sao)
3. Cơm trộn với trà, và các thành phần khác, một món ăn nổi tiếng của Nhật Bản. Đọc thêm ở đây:
4. Desperado là từ gốc tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là kẻ liều mình