Nhà văn hóa nơi chúng tôi sắp biểu diễn nằm ở thành phố kế bên, chỗ trung tâm một khu dân cư yên tĩnh.
Nếu đi tàu đến đó, tôi sẽ phải chuyển tuyến rồi lại đi thêm một quãng nữa – nên thay vì vậy tôi quyết định nên đạp xe đến đó. Hôm đó là thứ Sáu, trên trời mây một màu xám xịt – đó là ngày diễn ra buổi tổng duyệt của chúng tôi.
Dọc con đường nằm kế bên quốc lộ, hướng về phía ngoại ô thành phố, có thể trông thấy những tòa nhà cổ kính và các kho hàng của hội đồng nhân dân mọc lên san sát. Nhà văn hóa nằm trong một tòa cao ốc có văn phòng ở tầng một, khu căn hộ ở các tầng trên. Ở ngay lối vào tòa cao ốc là một bảng thông tin, cùng rất nhiều áp phích và quảng cáo dán bên trên. Các hoạt động trong sự kiện đêm mai được viết bằng phấn với đủ sắc màu lên một tấm bảng nhỏ đặt trên một chiếc kiềng ba chân.
Biển quảng cáo của nhà biểu diễn không lớn lắm, và in trên đó là tên của cửa hiệu Bright[1] được viết theo lối nét thanh nét đậm bằng phấn trắng.
Nhắc đến chuyện này, dù tọa lạc ở một nơi ít người qua lại, Bright thực tế lại rất nổi tiếng xung quanh đây. Tôi được biết là có khá nhiều nhóm nhạc đã đi cả một quãng đường dài tới Tokyo chỉ để ghé thăm nơi này.
Khi tôi đến Bright tầm lúc ba giờ, mặt trời vẫn còn tỏa nắng trên đỉnh đầu. Một vài chiếc xe lớn đang đậu ở bãi đỗ xe rải sỏi bên cạnh tòa nhà. Một vài chàng trai trẻ đang lòng vòng ở phái ngoài lối dẫn xuống tầng hầm, và qua kiểu tóc cùng phục trang của họ, có thể đoán họ không phải là người bình thường.
Tôi nhận ra một người quen giữa mấy người kia, và thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hiroshi đang mặc một bộ vét đen làm nổi bật vóc dáng một giọng ca khỏe khoắn của anh ấy; có thể dễ dàng nhìn thấy hình xăm con tắc kè hoa trên cánh tay của anh.
Một anh chàng với mái tóc dài đứng cạnh Hiroshi. Anh ấy đang cắn cắn đầu một điếu thuốc chưa đốt, băng đeo đầu che gần như kín mắt. Trên lưng của anh ấy là một cây guitar, và ngoại hình của anh ấy tỏa ra một vẻ đầy nguy hiểm – không hiểu sao, tôi cảm thấy như đã gặp anh ấy đâu đó trước đây.
“Yo! Em đến rồi à. Kyouko ở dưới hầm rồi đấy.”
Hiroshi cũng nhận ra tôi, anh vẫy tay gọi tôi lại. Tạ ơn trời, tôi chẳng có lòng dạ nào mà đi vào một nơi như thế một mình. Tôi cúi đầu bước sau Hiroshi, đi lướt qua chỗ các tay rocker khác. Bỗng anh ấy chỉ vào người đứng cạnh mình và nói.
“Anh này là Furukawa. Anh ấy là ca sĩ chính của chúng ta.”
“Này ông kia, chắc lần nào ông gọi tôi là ca sĩ chinh thì ông lại đang cười thầm trong bụng chứ gì? Thôi ngay mấy trò đùa nhạt nhẽo kiểu nói tôi là ca sĩ chính
“đểu” đi, được không?”
Giọng của anh tóc dài nghe như anh ấy không hề đùa chút nào; anh ấy còn đập đập vai Hiroshi nữa.
“À, thế có sao đâu, tôi cũng là tay chơi guitar “đểu
“Im đê”
A…… có phải người này là……?
“Xin lỗi, có phải anh là……TAISEI không ạ?”
Ra đó là lý do vì sao tôi thấy anh chàng này quen quen – anh ấy từng xuất hiện trên một tờ tạp chí mà tôi đã viết bài bình luận. Đó là một tạp chí rất uy tín chuyên về nhạc cổ điển, nên việc họ xuất bản một bài phỏng vấn tay guitar thuộc một ban nhạc rock là điều cực kỳ hiếm thấy. Đấy là lý do vì sao anh ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi như vậy.
“Đấy là cái tên anh dùng khi chơi trong nhóm Melancholy Chameleon. Bây giờ, tên anh là Furukawa Taisei” TAISEI, mà không, Furukawa nhìn tôi bằng vẻ mặt buồn buồn
“Oi, chú không biết gì hết về anh, sao chú lại biết Furukawa thế?”
“Ế? À, vì tạp chí “Những người bạn của các nhạc sĩ” từng xuất bản một bài báo về anh ấy……”
“Đấy là một tạp chí về nhạc cổ điển, phải không? À, tôi nhớ ông cũng từng nói về chuyện này rồi nhỉ? Chẳng phải quá tốt cho ông hay sao, Taisei? Ông đã có thêm một fan hâm mộ từ một dòng nhạc khác rồi đấy!”
“Im luôn đê ông ơi. Chẳng phải đến giờ vào rồi sao?”
Anh Furukawa bước xuống cầu thang. Tôi dừng Hiroshi lại khi anh ấy vừa định đi cùng Furukawa.
“……Ơ, thế Mafuyu đến chưa ạ?”
“Hở?”
“Cô bạn là con lai……”
“À! Ý em là cô bé dễ thương nhất đó hả? Cô nàng lúc nào cũng giận dỗi phải không? Cô bé vẫn chưa đến đâu!”
“……Em hiểu rồi ạ……”
Khi xuống cầu thang, tôi không thể không ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt phía trên, khiến tôi bàng hoàng trong thoáng chốc
Mafuyu không tham gia vào bất kỳ buổi tập nào ở trường, cũng chẳng thèm trả lời dù chỉ một cuộc gọi từ chúng tôi. Nói cách khác…… có thể nào hôm nay cô ấy sẽ không đến không?
“Đó là cô bé em nói là đã cãi nhau với em đúng không?”
Đang đi xuống cầu thang, bỗng Hiroshi cản tôi rồi quay lại hỏi.
Hình xăm con tắc kè hoa bóng loáng trước mặt làm tôi hơi sững sờ.
“……Ơ? À……Chúng em vẫn chưa đến ngưỡng gọi là cãi nhau đâu ạ……”
“Anh hiểu rồi. Thế trong lúc chú còn đang đắn đo thì để anh đến với Kyouko nhé?”
“Haa……?”
Tôi bước hụt, suýt nữa thì lăn vài vòng xuống cầu thang. Dựa người vào tường, tôi nhanh chóng đứng vững lại. Có thể nghe thấy hàng loạt những tiếng chân khác đang đi phía sau, nên tôi ghé sát mặt mình lại gần Hiroshi và khẽ nói,
“Ý anh là sao? Anh hỏi thế là thế nào?”
“Không có gì. Anh chỉ nghĩ là sẽ tốt hơn nếu kiểm tra vài thứ trước thôi.”
“Nhưng sao lại kiểm tra mấy cái đó từ em chứ? Mà nhân tiện, ờ……anh với Senpai có quan hệ gì thế ạ?”
“Hừm? Chú năm nay bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? Chắc chưa đủ mười tám, phải không”
“Em mới năm nhất cao trung.”
“Hơ……thế thì anh chưa thể kể cho em được. Đợi lúc nào em lớn hơn một chút rồi hẵng hỏi lại anh câu đó!”
Hai người họ là gì của nhau nhỉ? Giờ thì tôi tò mò thật rồi đấy.
Sau khi bỏ lửng cuộc nói chuyện vừa rồi, chúng tôi thấy mình đang đi xuống những bậc cuối cùng của cầu thang, và trước mắt là một bức tường cách âm vững chãi. Điều này khiến tôi nhớ lại rằng đây là lần đầu mình đến một nhà biểu diễn. Quả là có hơi hồi hộp.
Tôi đi theo Hiroshi, khẽ lách người qua cánh cửa nặng nề của cửa hàng. Một mùi hôi hám của hỗn hợp khói thuốc, mồ hôi và đồ uống có cồn xộc thẳng vào mũi tôi.
Dù nơi này rất rộng, tôi chẳng cảm thấy dễ thở hơn chút nào. Cách cửa vào một khoảng nhỏ một vài chiếc bàn tròn và ghế nằm rải rác, còn nằm sâu bên trong nữa, là một quầy bar hơi cũ bên dưới những ánh đèn màu tím và đỏ. Ngoài ra, ở bên trái tôi là một khu vực chỉ có bê-tông, còn sân khấu nằm ở phía bên kia. Hình như họ đang thực hiện việc kiểm tra đèn sân khấu, lúc này đang rực rỡ chiếu sáng lên Kagurazaka-senpai, người đang nghịch mấy món đồ tạo hiệu ứng trên sàn diễn. Cả Chiaki cũng ở trên đó, giúp mọi người việc mang chân đế chiếc micro. Cả hai bọn họ đều mặc váy ngắn và áo bó cộc tay gần như lộ cả rốn ra. Họ đúng là quá bất cẩn mới mặc mấy bộ áo như vậy mà đứng ở trên cao thế…… nhưng thế cũng không sao, phải không?
“Các thành viên đến đủ chưa?Cái gì? Chưa á?”
Một người đàn ông mồ hôi nhễ nhại đội băng đeo đầu đang la lớn hỏi Senpai từ một bên sân khấu. Hình như anh ấy là người chịu trách nhiệm cho các thiết bị âm thanh.
“Cậu nhóc, lúc ở trên kia em có thấy cô bé không?”
Senpai nhìn xuống, tập trung vào việc của mình và hỏi tôi. Chắc là chị ấy đang hỏi về Mafuyu. Tôi im lặng lắc lắc đầu.
“Chị hiểu rồi”
Câu trả lời của Senpai nghe chẳng quan tâm chút nào.
Thế nhưng, Chiaki lại vội vã chạy qua chỗ tôi.
“Mafuyu chưa đến à? Để tớ gọi cho cậu ấy.”
“À, để tớ gọi cho.”
Chỉnh âm cho dàn trống chắc là việc tốn thời gian nhất, đúng không? Tôi vừa nghĩ vừa đưa cây bass cho cô ấy rồi lấy điện thoại và đi ra ngoài cửa hiệu, leo lên cầu thang, trở lại trên mặt đất. Sau khi ra ngoài, tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể hít thở bình thường.
Thế nhưng dù tôi đã gọi hàng đống cuộc, vẫn chẳng thấy Mafuyu nhấc máy. Tôi không biết liệu những lời cay đắng của mình có làm mọi thứ tệ đi không, nhưng lần này thậm chí đến tin nhắn thoại cô ấy cũng chẳng bật lên. Bàn tay cầm điện thoại của tôi run rẩy, tiếng chuông ngắt kết nối nghèn nghẹn trôi xuống cổ họng như tôi vừa vô tình nuốt phải mấy hòn sỏi vậy.
Liệu Mafuyu có không xuất hiện mà chẳng báo một câu không? Tôi không biết cô ấy cáu vì chuyện gì, nhưng mà……tha cho tớ đi!
Senpai và Chiaki sẽ nghĩ sao đây –
Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, tôi bèn mở ví mình ra, lấy ra một tấm thẻ tên rồi gọi vào một số khác – tôi bị nhầm số mất mấy lần khi nhập vào máy.
“……A lô? Matsumura đây.”
Một giọng nói lạnh như băng ở đầu kia. Người phụ nữ từng nói rằng chị ấy là người chăm sóc cho Mafuyu. Tôi nhớ lại căn biệt thự hoành tráng Mafuyu đang ở, và mấy con Doberman trông cực kỳ dữ tợn, và vô thức lau lau bàn tay vã mồ hôi vào quần bò.
“E-hèm, em là Hikawa, người mới ghé thăm căn biệt thự vài ngày trước.”
“À. Tôi cũng xin lỗi vì chuyện hôm đó. Liệu tôi có thể được biết có chuyện gì với tiểu thư nhà chúng tôi không ạ?”
“V-vâng. Liệu em có thể biết Mafuyu ……Mafuyu-san – À, hôm nay là ngày tổng duyệt ạ……”
“Lúc trưa cô chủ nhà chúng tôi có ngồi cùng cây guitar trước cửa nhà. Tôi không chịu được tình cảnh đó, thế là tôi đưa cô ấy vào trong nhà –”
“Ế? Th – thế giờ cô ấy ở đâu rồi ạ?”
“Cô chủ đã tự nhốt mình trong phòng và từ chối không chịu ra ngoài.”
Tôi hơi choáng váng trong thoáng chốc, và rồi ngã dập người trên nền đất, thở ra một hơi nặng nhọc.
Thế là cô ấy……đã dự định là sẽ đến à? Nhưng liệu giờ này tôi có nên cảm thấy thoải mái hơn chỉ vì tin đó thôi không?
“Nói cách khác……như thế là hôm nay cô ấy không thể đến được ạ?”
“Cô chủ sẽ đi được
nếu tôi phá nát cánh cửa rồi dùng còng tay trói cô ấy lại.”
“Kh-không cần phải thế đâu ạ. Xin chị đừng làm thế.”
Này chị ơi……liệu chị có thể dừng nói mấy chuyện đáng sợ bằng cái giọng đều đều thế được không?”
“Xin lỗi cho tôi hỏi, nhưng có phải mai là buổi biểu diễn chính thức của ban nhạc rồi không?”
“Hơ? Vâng.”
“Nếu là như thế -”
Chị Matsumura dừng lại trong giây lát, như thể đang nghĩ xem mình nên nói câu tiếp theo như thế nào.
“Tôi thành thực xin lỗi, nhưng có lẽ tôi phải phiền một trong các cô cậu đến đây vào ngày mai để đón cô chủ của tôi. Tôi sẽ tìm cách gì đó để kiềm hãm cô ấy lại.”
Kiềm hãm à? Chị thậm chí còn không định thử thuyết phục cô ấy sao? Không hiểu sao, có cảm giác như chị ấy là người thực sự sẽ lấy dây trói Mafuyu lại hay làm gì đó tương tự Đáng sợ thật.
Hiểu khác đi thì – trách nhiệm thuyết phục Mafuyu sẽ là của tôi sao?
“…….Được rồi ạ. Cứ như thế đi ạ”
“Nói cách khác, buổi tổng duyệt hôm nay sẽ chỉ có ba chúng ta thôi.”
Quay lại tầng hầm, tôi kể cho họ về cuộc trò chuyện trên điện thoại. Trong khi Senpai tỏ ra bình thản trước lời nói ấy, Chiaki đứng trước dàn trống lại trông như có gì đó vướng lại trong cổ họng.
Trên sân khấu lúc này có rất nhiều người: nhân viên của Bright trong các bộ đồng phục màu lam, các thành viên trong ban nhạc của Hiroshi, và một nhóm nghệ sĩ khác, hơi lớn hơn chúng tôi một chút. Ai cũng đang bận bịu để đảm bảo hệ thống ánh sáng và âm thanh hoạt động trơn tru. Dù có điều hòa, hơi nóng vẫn tràn khắp căn phòng, đến mức dù chỉ đứng đấy và không di chuyển người ta cũng đã vã hết mồ hôi.
“Cậu nhóc, chúng ta chẳng còn mấy thời gian đâu, nên bắt đầu chuẩn bị đi! Sẽ có những người khác làm tổng duyệt trên sân khấu này sau chúng ta, nên thôi cà kê dê ngỗng đi!”
Tôi làm một bộ mặt như thể vừa uống phải cái gì đắng đắng và gật đầu. Rồi tôi vác cây bass lên sàn diễn.
Không có Mafuyu ở đây, nên tôi cũng chẳng biêt mình phải đứng đâu trên sân khấu này. Bình thường khi bốn chúng tôi cùng tập với nhau, Senpai sẽ đứng ngay phía trước Chiaki, tôi sẽ ở bên trái Senpai, còn Mafuyu bên phải – bình thường thì lẽ ra là thế.
“Bắt đầu với trống trước. Nhanh lên!”
Qua hệ thống loa địa chỉ, đội hiệu ứng âm thanh đang la hét một cách đầy cáu giận. Chiaki bắt đầu vào một đoạn mười sáu nhịp bằng chân, khiến tôi phải tập trung chú ý vào đoạn nhạc.
“Đùa nhau à! Ông định xếp một ban nhạc thế này vào phần mở đầu hay sao?”
Vừa xong bài hát thứ ba, chúng tôi nghe thấy một tiếng la đầy giận dữ. Tôi nhảy lên vì sợ và quay sang nhìn về phía lối vào phòng nghỉ, nằm ở cánh gà bên trái sân khấu. Anh Furukawa đang gào lên với anh Hiroshi.
Phần mở đầu – hay cách khác là anh ấy đang nói về chúng tôi. Có phải chúng tôi động chạm gì đó không đúng vào anh ấy không? Các nhân viên đang đứng nhìn họ từ xa, vẻ mặt họ trông đầy bối rối.
“Tôi nói là có thành viên không đến hôm nay rồi mà, phải không?”
“Đấy là cái lý lẽ củ chuối gì thế hả? Chúng ta đang nói vụ tổng duyệt, và cô ta còn không có ở đây! Oi! Kyouko!”
Anh Furukawa dẹp Hiroshi sang một bên và lên sân khấu. Tôi lùi một bước theo phản xạ, suýt thì vấp phải đống dây điện trên sàn.
“Lúc trước tôi có nói chuyện này rồi, phải không? Tôi đếch quan tâm cho dù có là ban nhạc của cô, nhưng nếu tôi đã không vừa lòng với màn trình diễn trong buổi tổng duyệt của cô, đừng hòng tôi để cô lên sân khấu. Hay cô nghĩ là mình được cho cái quyền tự do coi thường chỗ này chỉ vì nó là một
buổi trình diễn theo hợp đồng bình thường sao?”
Anh Furukawa tỏ vẻ hống hách như một con chó điên. Nếu màn trình diễn của chúng tôi không làm anh ấy vừa lòng, chúng tôi sẽ không được lên sân khấu – ra họ đã thỏa thuận trước với nhau về chuyện này rồi sao?
“Đúng là em có đồng ý thế thật……” Senpai đặt cây guitar xuống, lau mồ hôi trước khi nói tiếp, “Thế thì sao? Anh muốn gì à?”
“Không gì hết! Nếu chỉ là thiếu đi một vài âm thanh này nọ thì chúng ta còn có thể đùa giỡn với nhau chơi được, nhưng đấy còn chẳng phải vấn đề duy nhất nữa! Nghe như thể các người cố tình phá hỏng mọi thứ ấy!”
“Em thích anh Taisei nhất đấy~! Vì anh lúc nào cũng nói sự thật mà.”
“Đừng có đánh trống lảng!”
Anh Furukawa chỉ ngón
trỏ ra trước ngực Senpai.
“Với kỹ năng của cô, kiểu gì cô chẳng có thể bù vào khoảng trống của người vắng mặt trong màn biểu diễn, phải không? Đằng này cô chỉ đứng đó mà chơi solo nhàn nhã thôi!”
“Người hôm nay vắng mặt ngày mai nhất định sẽ đến”
“Các người đã cãi nhau chứ gì? Tôi mới được nghe thôi đấy. Nếu ngày mai cô ta không đến thì các người tính thế nào đây hả? Vì bây giờ cô ta không có đây, tốt nhất là các người nên ở trong tâm thế ngày mai cô ta không đến trước khi lên sân khấu hiểu không!”
“Không có chuyện đó đâu.”
Senpai dùng lực đẩy Furukawa ra. Tôi có thể cảm thấy anh Hiroshi đứng sau tôi, đang kìm nén bản thân, nuốt lại những lời miệng anh ấy chỉ trực nói ra. Chuyện đó cũng đúng với cả tôi – tôi cũng chẳng thể nói bất cứ điều gì.
“Em thậm chí còn chẳng muốn xét đến khả năng cô bé sẽ không có mặt vào ngày mai nữa kia.”
“Cô đang nói cái quái gì……?”
“Thế nên……dù em có làm Hiroshi thất vọng chăng nữa, chúng em sẽ không lên sân khấu nếu cô bé không đến đây vào ngày mai.”
“Oi! Kyouko! Đừng nóng –”
Furukawa quay đầu lại và ngắt lời Hiroshi.
“Hiroshi, tôi cấm ông xen vào chuyện này!” Rồi anh ấy quay lại đối mặt với Senpai. “Cô đã nói như thế, được thôi! Cứ tiếp tục với cái màn tổng duyệt như hạch của cô đi! Tôi té ra ngoài giờ đây, vì cũng chẳng muốn nghe mấy thứ có thể làm hư tai mình! Xong thì nhớ báo!”
Furukawa dẹp những người quan sát ở đó qua một bên, băng qua cửa tiệm bằng những bước chân dài. Rồi anh ấy lấy vai đẩy cánh cửa cách âm rồi lao ra ngoài.
Sự im lặng uể oải và nặng nề chùng chình mất một lúc lâu.
“…… Senpai……”
Từ phía sau dàn trống, Chiaki gắng gượng nói
“Xin lỗi, lúc nào chị cũng tự quyết định mọi chuyện mà chẳng hỏi ý kiến ai…… Nhưng các em có thể đồng hành với chị được không?”
Chiaki hướng mắt về phía tôi, nhưng tôi chẳng có đủ can đảm mà đồng ý; thay vào đó tôi chỉ biết cúi đầu và nhìn xuống đống dây rợ lằng nhằng duới chân mình. Ánh đèn sân khấu làm tôi chói mắt.
“Xin lỗi nhưng chúng em muốn tiếp tục phần tổng duyệt.”
Senpai hét về phía hệ thống âm thanh
Phần tiếp theo là bài hatgs của tôi , và nhạc cụ dẫn dắt cho giai điệu là cây bass. Dù thế, có cảm giác như các ngón tay của tôi bị dính chặt vào những sợi dây của cây bass vậy – chúng chẳng chịu di chuyển chút nào.
Nếu ngày mai Mafuyu không đến……
Đó là điều tôi không muốn phải nghĩ tới dù chỉ là một giây thôi.
Nhưng cô ấy thực sự đã không đến đây. Kể cả sau khi mặt trời đã đi một vòng quanh Trái Đất, và thời gian cũng đã nhanh chóng trôi tới đợt tổng duyệt cuối cùng, diễn ra cùng ngày với màn biểu diễn chính thức, Mafuyu đã biến mất.
Ngày hôm sau –
Lúc đó là bốn giờ chiều. Điện thoại tôi reo lên – là Chiaki. Tôi chỉ vừa mới đến Bright, còn đang để chiếc xe đạp ở một góc bãi đậu xe.
Tôi vội vàng lấy điện thoại từ túi quần sau ra.
“A lô? Có chuyện gì không?”
Từ trước cả khi Chiaki mở lời, tôi đã có linh cảm xấu về cuộc gọi này.
“Mafuyu…… họ nói Mafuyu biến mất rồi!”
Chiaki thở hổn hển trong điện thoại
“Cái……”
*Shaaa* Tất cả những gì tôi nghe thấy là thứ gì đó cọ vào quần mình.Mất một lúc lâu, tâm trí tôi trở nên hoàn toàn trống rỗng. Tôi còn chẳng nhận ra chiếc xe của mình đã đổ xuống sàn, và mấy bánh xe đang quay làm bẩn giầy mình.
“Cậu đang ở đâu? Nhà Mafuyu à?”
“Ưm. Chị Matsumura báo cho tớ đấy.”
Chiaki được giao nhiệm vụ đi đón Mafuyu. Chúng tôi định mượn dàn trống của Hiroshi cho buổi trình diễn chính thức, nên chúng tôi nhờ Chiaki mang dàn trống đến và đón Mafuyu trên đường – hay, nói đúng hơn là chúng tôi đã dự tính như vậy.
Nhưng Mafuyu biến mất rồi sao?
“Biến mất…… có chuyện gì thế?”
“Có vẻ như là…… cô ấy lại chạy trốn khỏi nhà lần nữa”
À, giờ thì tôi đã hiểu. Chạy trốn khỏi nhà. Lần nữa. Tự nhiên tôi lại cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên bình thản đến lạ thường – vậy là Mafuyu lại biến mất mà không nói một lời nào.
Vậy……chúng ta làm gì giờ đây?
“……Bây giờ chúng ta làm gì đây?”
Chiaki lặp lại suy nghĩ của tôi với một giọng nghe như sắp khóc.
“Giờ cậu cứ đến Bright đi. Có vẻ như cậu chẳng làm gì nhiều được đâu. Anh Hiroshi và tay trống của anh ấy đang ở cùng cậu, phải không? Họ cũng phải tổng duyệt lại chứ.”
Không hiểu sao, giọng tôi nghe khàn khàn như thể phát ra từ một bản thu âm cũ vậy.
Sau khi ngắt cuộc gọi, tôi bắt đầu nghĩ làm sao để báo tin này lại cho Senpai và anh Furukawa.
Mafuyu biến mất. Tôi vẫn còn chưa thể truyền những lời mình muốn nói tới trái tim cô ấy. “Em hãy tự tìm ra một điều gì đó bằng chính bản thân mình” – những lời của Senpai lại văng vẳng bên tai. Nhưng tôi đã thử làm gì đó chưa? Tất cả những gì tôi làm là quan sát từ một phía, để mọi chuyện trôi qua trước mắt mình, giống như những gì tôi vẫn luôn làm. Tôi chính là người đứng gần nhất bên Mafuyu, gần đến nỗi chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào cô ấy/
“Rồi đấy, thế các người tính sao đây?”anh Furukawa hỏi.
Tôi đi xuống tầng hầm và kể lại nội dung cuộc gọi cho anh Furukawa và Senpai, người đang căn chỉnh chiếc chân đế micro. Đây là câu đầu tiên tôi nghe được sau khi báo cho họ. Các nhân viên cửa tiệm, mặc những bộ áo màu xanh, đang đi lại trên sân khấu, và âm thanh của các nhạc cụ reo lên trong bầu không khí nóng bừng như lửa
Chúng tôi nên làm gì đây? Anh ấy hỏi chúng tôi muốn làm gì sao? Sao anh ấy lại hỏi chúng tôi như thế!? Tôi có thể cảm nhận rõ cơn tức giận và nỗi lo lắng của bản thân.
Mafuyu không đến đâu. Anh có cần phải hỏi thế không? Cứ nhanh chóng rồi đá bọn em xuống sân khấu đi! Senpai, cả chị nữa! Bảo anh ấy là hôm nay chúng ta không biểu diễn đi.
Thế nhưng, anh Furukawa không nói thêm gì nữa, mà chỉ chằm chằm lườm Senpai. Senpai cũng nhìn lại anh ấy và nói.
“Vẫn còn ba tiếng nữa mới tới màn biểu diễn chính thức mà.”
“Cô là trẻ nít à!?”
Furukawa hỏi đầy giận dữ; tôi cũng có cùng suy nghĩ. Senpai có phải trẻ con không vậy?
“Chúng tôi cũng có buổi tổng duyệt hôm nay đấy biết không! Nếu cho dù các người có đợi mà cô ta vẫn không đến thì các người định làm gì hả? Nếu chỉ đến tận gần sát giờ chúng tôi mới được báo là thời gian lên sân khấu bị đẩy lên thì sẽ rắc rối cho chúng tôi lắm đấy!”
Thế thì anh cũng có thể giải thoát cho chúng tôi khỏi cơn bĩ cực hiện giờ được mà! Tại sao anh lại hỏi mấy câu kiểu “chúng tôi phải làm gì thế” hả? Tôi chẳng hiểu anh ấy chút nào.
“Taisei, em biết. Nhưng dù thế thì –”
Kagurazaka-senpai ghì mạnh chiếc micro vào ngực. Tôi có thể nghe thấy những âm thanh chói tai vọng lại từ dàn loa sân khấu.
“Em vẫn muốn đợi. Có được không? Em sẽ làm bất cứ điều gì để đền cho anh, vì những rắc rối mà chúng em gây ra.”
“Cái này chẳng liên quan gì đến chuyện đền bù hay không cả! Tôi đếch quan tâm chuyện thành viên cuối cùng trong nhóm các người có đến hay không! Những lúc thế này, các người phải chuẩn bị sẵn sàng lên sân khấu chỉ với ba người, phải không? Tôi có thể dành cho các người thêm chút thời gian để luyện tập, và sẽ không sao nếu các người chịu đổi mấy bài các người định trình diễn đi. Tôi chẳng hiểu sao các người cứ bám dính lấy cô ta làm gì nữa!”
“Nhưng mà……nhóm nhạc này có phải của riêng em đâu. Em không làm thế được.”
Tôi có thể trông thấy rõ sự run rẩy trong ánh mắt Senpai khi nghe chị ấy nói vậy. Một Kagurazaka-senpai thường ngày luôn can đảm thực ra lại rụt rè thế này sao? Tôi thật chẳng thể nào tin nổi.
Từ cái đêm ở trại huấn luyện, tôi đã có linh cảm xấu rồi. Nhưng dù thế, khi sự thật phơi bày ra trước mắt, tôi vẫn cảm thấy tuyệt vọng đến không tài nào thở được.
Người đang đứng đây – chị ấy đã mất đi tất cả các thành viên trong các nhóm nhạc trước đây chỉ vì những chuyện thế này.
Và đấy là lý do vì sao con người hiện tại của chị ấy lại sợ mất đi Mafuyu đến vậy. Chị ấy sợ rằng rồi mình sẽ lại mất đi feketerigó hiện tại
Tôi không chịu được việc phải trông thấy Senpai trong tình cảnh thế này. Thế nhưng, tôi lại hoàn toàn vô dụng –
Một cơn gió bất chợt ào vào phòng. Anh Furukawa và tôi cùng lúc quay đầu lại, trông thấy Chiaki đang đẩy cửa lao vào. Theo sau cô ấy là Hiroshi cùng những người khác đang vác theo dàn trống được bọc trong lớp vải.
“Nao, Senpai!”
Chiaki chạy tới chỗ tôi. Mắt cô ấy đỏ sưng lên vì khóc. Trên chiếc ao màu trắng có in biểu tượng của ban nhạc chung tôi lấm tấm đầy những giọt mồ hôi
“Mafuyu, cô ấy lại b-biến mất rồi…….”
Chiaki chẳng nói thêm được lời nào. Cô ấy nắm lấy chân đế micro, cúi thấp đầu xuống để lấy hơi.Tôi vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt giận dữ của Chiaki lần đó. Cảnh tượng hôm trại tập luyện lại hiện ra sống động trước mắt tôi. Guitar của Chiaki và trống của Mafuyu tạo một sự kết hợp hoàn hảo – giống như tay với chân của một người hay là một luân khúc cứ ngân vang mãi mãi.
Nhưng dù có như thế, Mafuyu cũng đã biến mất. Không để lại dù chỉ một lời nào.
Thế là sao? Chúng tôi là gì với cô ấy đây? Mọi chuyện không thể kết thúc như vậy được! Chúng tôi đã đi xa đến thế, làm sao có thể kết thúc mọi chuyện theo cách này cơ chứ?
“Hiroshi, chúng em xin lỗi vì phí chuyến đi”
Senpai nói với Hiroshi khi thấy anh ấy mang dàn trống lên sân khấu.
“Không sao đâu! Nhưng các em liên lạc được với cô bé chưa?”
Chiaki và tôi nhất loạt lắc đầu. Sau khi thức dậy vào buổi sáng,, tôi đã gọi cho Mafuyu một tiếng một lần, không hy vọng gì nhiều, và tất cả những gì tôi nghe được chỉ là tiếng máy báo lạnh lùng “Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được.”
“Đồng chí Ebisawa…… có lẽ đang trên đường đến đây……”
Senpai thì thầm bằng một giọng yếu ớt, suýt nữa thì bị những tiếng ồn xung quanh chúng tôi khỏa lấp đi. Có phải đó là điều chị ấy tin tưởng không? Chị ấy còn chưa bỏ cuộc ư?
“Sao em vẫn còn khẳng định điều đó thế?”
Nghe thấy câu hỏi từ Hiroshi, Senpai nở một nụ cười như nắng ráng chiều.
“Vì feketerigó là ban nhạc của cả bốn người chúng em mà.”
Tôi không thể nhìn vào nụ cười ấy, nên chỉ còn biết quay mặt đi. Chiaki, từ nãy tới giờ chỉ biết nhìn xuống sàn, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ngay lúc ấy, tôi để ý thấy biểu tượng của nhóm nhạc in trên áo của Chiaki.
Bên trên chữ “g” của “feketerigó” là hình ảnh của một chú chim nhỏ màu đen.
“Đây là……”
Chiaki nặn ra một nụ cười khi để ý thấy ánh nhìn của tôi.
“T-tớ làm nhiều áo này lắm đấy. Có một chiếc cho Nao……và một cho cả Mafuyu nữa.”
“……Một con chim à?”
“Ể? À, ý cậu là cái này á? Senpai thiết kế đấy.”
Vậy ra đây đúng là hình một con chim thật.
Lông của chú chim ấy, từ đầu đến chân, đều tuyền một màu đen – chỉ trừ ra chiếc mỏ có màu vàng. Tôi biết loài chim này, nhưng tôi mới chỉ nhìn thấy chúng trong tranh mà thôi. Đấy là loài lẽ ra sẽ không thể nào tìm được trên đất nước này, nhưng đúng đó là loài chim tôi biết. Tại sao chứ?
Tôi quay lại nhìn Senpai. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Chị chưa nói cho em à? Đấy là tiếng Hungary đấy. “fekete” là “màu đen”, còn “rigó” là “chim”. Ghép chúng lại với nhau chúng ta được con chim màu đen, hay là chim hét đấy”
Đột nhiên tôi cảm thấy sững sờ đến không thở được. Những âm thanh ồn ã trong nhà biểu diễn cứ xa dần, xa dần khỏi tôi. Cùng lúc đó, những lời Senpai nói trước đây, những cảm xúc hiện trên khuôn mặt của Mafuyu – tất cả đều trở nên càng lúc càng rõ nét trong tâm trí tôi.
“Em thích bài hát đó à?”
Mafuyu gật đầu đáp lại câu hỏi đó.
Chim hét. Senpai không biết, và Chiaki cũng không. Chỉ có Mafuyu và tôi mới biết được tầm quan trọng của bài hát ấy – bài hát với cái tên được Mafuyu chọn cho ban nhạc; bài hát đầu tiên hai chúng tôi chơi cùng với nhau, vào buổi bình minh nơi bãi phế liệu mờ sương ngày trước.
feketerigó—
Tại sao cô ấy
lại chọn cái tên ấy chứ ? Tại sao tôi và Mafuyu lại lấy cùng chung một cái tên như thế?
“ – Cậu nhóc?”
Giọng của Senpai kéo tôi về với không khí ngột ngạt khó thở của nhà biểu diễn.Giọng của mọi người đang trò chuyện; tiếng bước chân và tiếng thở; tiếng lanh canh của chũm chọe; âm thanh vọng lại từ lớp kính; tiếng trả lời trên micro – những âm thanh quanh tôi đã trở lại như trước khi tôi đắm chìm bản thân vào miền ký ức, nhưng còn có thêm một âm thanh mà lúc trước chưa có ở đây.
Đó là tiếng tim đập
Tôi lần mò lấy điện thoại trong túi ra, rồi chạy ra ngoài cửa nhà biểu diễn. Lách qua khe cửa nhỏ, tôi vội vã chạy lên phái trên mấy bậc cầu thang nhỏ hẹp và tăm tối. Dù nghe thấy tiếng ai đó đang đuổi sau lưng, tôi chẳng có thời gian dừng bước và ngoảnh lại. Khi ra tới bãi đậu xe, tôi ngay lập tức gọi vào số của chị Matsumura.
“……A lô? Tôi là Matsumura đây.”
“Ừm, em là Hikawa ạ. Có một vài chuyện……em muốn hỏi chị”
Bình tĩnh và nói cho rõ ràng vào -! Tôi tự nhủ thế với bản thân mình
“Có mấy chuyện em muốn hỏi lại. Mafuyu……Mafuyu-san…… cô ấy –“
“Sao ạ?”
“ – Cô ấy có mang guitar theo cùng không ạ?”
Theo sau là hai giây đồng hồ im lặng
“Xin chờ một chút, và đừng ngắt máy. Tôi sẽ lên kiểm tra ngay bây giờ.”
Tôi vừa cầu nguyện thật lòng vừa đợi câu trả lời từ chị Matsumura. Nếu Mafuyu mang theo cây guitar khi cô ấy rời nhà –
“Xin lỗi đã bắt cậu đợi. Tôi không thấy guitar của cô chủ trong phòng. Tôi cũng đã tìm khắp các chỗ có thể nữa. Chắc là cô ấy mang nó theo rồi.”
“V-vâng!”
Câu trả lời của tôi nghe như tiếng ho. Chúng tôi vẫn còn nối kết với nhau – giai điệu gắn bó chúng tôi làm một vẫn chưa biến mất
Ngay khi tôi vừa định cảm ơn chị ấy và kết thúc cuộc gọi, chị Matsumura nói tiếp,
“Và còn nữa……”
“Dạ?”
“Chúng tôi đang dò tìm vị trí hiện tại của cô chủ. Chiếc điện thoại mà cô chủ mang theo có gắn kèm thiết bị định vị GPS nữa”
“Thễ là sao”
“Chúng tôi có thể dò ra vị trí của chiếc điện thoại thông qua vệ tinh.”
À…… tôi nghĩ mình đã nghe về mấy chuyện thế này trước đây. À phải rồi, chiếc điện thoại cao cấp này được đặt làm riêng theo đơn của ông bố chiều con của cô nàng, nên cũng chẳng có gì lạ nếu ông ấy kích hoạt một gói dịch vụ kiểu này.
“Nói cách khác……chị biết cô ấy ở đâu rồi ạ?”
“Không. Chúng tôi mới chỉ bắt đầu dò tìm vị trí của cô chủ sau khi cô ấy biến mất. Chúng tôi tìm được chỗ cô chủ vào lúc ba giờ chiều; nhưng hình như cô ấy đã thay đổi cài đặt trên điện thoại, và cho đến giờ chúng tôi vẫn chưa dò ra tín hiệu nào từ cô ấy.
Tôi cúi đầu chán nản. Mới gần đây thôi cô ấy thậm chí còn chẳng biết lưu số vào điện thoại thế nào nữa mà! Chết tiệt!
“……Em hiểu rồi. Nhưng mà……”
“Ít ra thì thế cũng tốt hơn là không có tin tức gì cả.”
Sau đó chị Matsumura nói cho tôi chỗ của Mafuyu tầm hai giờ trước. Tôi vẽ ra một tấm bản đồ trong tâm trí…… Không, không được. Tôi chẳng thể tưởng tượng ra cô ấy sẽ đi đâu chỉ bằng mỗi cái địa chỉ đó mà thôi.
“Tôi sẽ gọi cho cậu nếu có tiến triển gì thêm. Nếu cậu tìm ra cô ấy trước chúng tôi, xin hãy thay mặt tôi cho cô ấy một tát trước khi chúng tôi buộc phải làm vậy”
“Ơ, v-vâng. Cảm ơn chị nhiều ạ”
Tôi vội vàng kết thúc cuộc điện thoại
“…… Cậu nhóc? Có chuyện gì –”
Tôi quay đầu lại. Senpai, đuổi theo tôi từ lúc nãy, đang đứng chỗ cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Chiaki đang ở ngay phía sau chị ấy.
“Có vẻ là Mafuyu đã mang cây guitar đi cùng với cô ấy.”
Vẻ mặt của Senpai cùng Chiaki giãn ra đôi chút khi nghe tôi nói vậy. Đúng thế. Nếu cô nàng mang guitar theo mình, chúng tôi vẫn còn cơ hội Thêm vào đó, cô ấy cũng mang theo cả di động –
Di động của cô ấy à?
Tại sao cô ấy lại mang di động theo mình cơ chứ? Để làm gì vậy nhỉ?
Tôi nhìn chiếc điện thoại trên tay. Đệch! Mình đúng là thằng đần
mới không để ý mấy cuộc gọi nhỡ lúc trước mà; mấy cuộc gọi ấy đều từ Mafuyu cả.
Thời gian cuộc gọi là – năm giờ chiều, không quá lâu trước đây, lúc tôi vẫn còn đang ở dưới tầng hầm. Đáng ghét! Tại sao chúng ta lại cứ bước qua nhau như thế này? Không, chờ chút đã – có một tin nhắn trong hộp tin nhắn thoại của tôi. Bằng những ngón tay run rẩy, tôi nhấn nút nghe tin nhắn.
Tiếng ồn – là tiếng gió, cùng cả tiếng động cơ xả khói nữa? Tôi còn nghe thấy cả một tiếng *garagara* rõ to nữa. Cả Senpai và Chiaki nhìn tôi khó hiểu, trong khi chiếc loa vẫn tiếp tục phát ra những âm thanh bập bõm.
“……Là tớ đây. Xin lỗi.”
Lầ Mafuyu. Đúng là…… giọng của cô ấy rồi.
“……Tớ cảm thấy lạc lõng quá. Chiaki nói rằng cô ấy sẽ đến đón tớ, nhưng tớ chẳng biết phải làm gì nên đành bỏ trốn. Vì tớ không muốn phải ngại ngần thêm lần nữa.”
Cô ấy đang ngần ngại. Ngần ngại không biết có nên đến đây hay không ư? Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong bàn tay đầy mồ hôi, để không bỏ lỡ từng từ Mafuyu sắp nói.
“Nhưng……tớ xin lỗi. Như tớ nghĩ……tớ không đến đó được.”
Tôi cố sức kìm nén cơn giận chỉ muốn gào lên.
“Vì tớ đã làm ra những chuyện này, tớ không còn có thể trở về bên mọi người được nữa……Kể cả khi không có tớ ở bên, Naomi……cậu vẫn sẽ ổn thôi, phải không? Vì vẫn còn Kyouko, và cả Chiaki nữa……”
Mafuyu đang nói cái quái gì thế này? Đừng có lý do vớ vẩn với tôi!
Tất cả mọi người đều đang đợi cô ấy cả! Không có cô ấy, mọi thứ sẽ không thể bắt đầu – tại sao cô ấy thể hiểu nổi cái chuyện đơn giản thế chứ? Có phải vì đó là điều không thể truyền đạt bằng lời không?
“Thêm vào đó……càng lúc tớ càng cảm thấy việc đi lại khó khăn hơn, còn tay phải của tớ…… không thể cử động thêm chút nào nữa. Dù tớ có đến…… tớ cũng hcir trở thành gánh nặng cho mọi người thôi, nên……tớ xin lỗi.”
Tin nhắn thoại kết thúc như thế. Suýt nữa thì tôi bóp nát chiếc điện thoại trong nắm tay mình. Chiaki đứng một bên nhìn tôi đầy sợ sệt.
Tay phải cậu không thể cử động được nữa à? Nói cách khác là dù có đến đây cô ấy cũng không thể chơi guitar ư? Lúc đầu tôi cứ nghĩ chắc chắn Mafuyu sẽ hiểu nếu chúng tôi biểu diễn cùng nhau trên sân khấu kia, nhưng cô ấy còn không chơi guitar được nữa sao?
“Nao, cậu không sao chứ? Có phải là……từ Mafuyu không?”
Tôi
cắn môi và gật đầu.
“Cô ấy nói gì thế?”
“Cô ấy nói rằng mình không đến được. Rằng bây giờ tay phải cô ấy hiện không cử động được, và nếu có đến thì cô ấy sẽ chỉ là gánh nặng mà thôi.”
Trông thấy Chiaki càng lúc càng thất vọng như thế, ngay cả tôi cũng cảm thấy muốn òa lên khóc. Chuyện này là thế nào? Tại sao chứ? Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?
“…… Rồi sao? Em định làm gì đây, cậu nhóc?”
Tôi ngẩng đầu lên và trông thấy Senpai đang khoác lên một bộ mặt im lặng hoang tàn như vừa qua cơn lũ.
“Còn gì nữa? Tất nhiên là em phải đi tìm Mafuyu rồi!”
Tôi có thể không tìm được cô ấy, có thể tôi cũng chẳng kịp quay lại cho kịp giờ biểu diễn, nhưng những chuyện đó giờ chẳng còn gì quan trọng với tôi nữa. Chúng tôi là một con chim hét, và Mafuyu là chiếc cánh bên phải. Để có thể bay lên, chắc chắn chúng tôi phải tìm ra cô ấy -
dù cô ấy có thể chơi guitar hay không.
Tôi nghe đi nghe lại tin nhắn thoại của Mafuyu hòng tìm ra một vài đầu mối đằng sau giọng nói của cô nàng. Những manh mối ấy có thể sẽ dẫn tôi đến chỗ của Mafuyu. Tôi phải tìm được cô ấy, và rồi –
Rồi sao nữa? Với những điều không thể truyền đạt bằng lời nói, liệu có thứ gì khác tôi có thể dùng, để kết nối
chúng lại một lần nữa không? Tôi phải làm gì để tìm lại mối dây liên kết chúng tôi lại với nhau đây?
Điều kết nối chúng tôi lại –
Âm nhạc.
Điều gì đó bất chợt nảy ra trong tâm trí. Tôi bỗng nhớ lại những gì mình nghe thấy lúc trước.Còn một âm thanh khác, ngoài những lời đầy đau đớn của Mafuyu, thu hút sự chú ý của tôi – đúng vậy, là âm nhạc. Bản luân khúc những tiếng chuông ngân lên ở một nơi nào đó xa, rất xa.
Dvořák.
“……Nao? Có chuy ện gì không?”
Tôi chuyển ánh nhìn từ Chiaki sang Senpai.
“Senpai……chị từng nói rằng chị sẽ giúp em miễn là em yêu cầu phải không?”
Senpai gật đầu và nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt – trông chị ấy như muốn nói “Chị đã chờ câu nói này từ rất lâu rồi.”
“Nhưng……em nghĩ yêu cầu này nói thật là hơi vô lý……”
“Chị sẽ là người xem xét điều đó – không phải em, cậu nhóc ạ.”
Đúng thế. Bên cạnh tôi đây là một con người cực kỳ vĩ đại, tại sao tôi lại không nhờ chị ấy giúp đỡ sớm hơn cơ chứ? Khi chị ấy nghe tôi nói xong, nét mặt của Senpai hoàn toàn không đổi. Chị ấy chỉ cầm lấy tay tôi rồi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay.
“Chúng ta còn chưa tới hai giờ nữa. Chị không đủ thời gian để về nhà đâu.”
“Th-thế là chị không làm được ạ --?”
“Miễn là nhạc của The Eagles thì thứ gì cũng được có phải không?”
Tôi hơi kinh ngạc trong giây lát rồi gật đầu lia lịa. Nói cách khác, thế là chị ấy chịu giúp à? Nhưng liệu việc đó có thể được không? Tôi tự hỏi bản thân mình, và nghĩ rằng đấy chỉ là –
Senpai lắc mái tóc rồi chạy đi. Không lâu sau, chị ấy biến mất vào sâu trong bãi đỗ xe. Rồi, tôi nghe thấy tiếng của động cơ vang lên, xa dần trong nháy mắt. Chị ấy di chuyển quá nhanh.
“Có chuyện gì thế? Chuyện vừa mới rồi là như thế nào? Senpai đi đâu thế?”
“Xin lỗi Chiaki, nhưng tớ không có thời gian giải thích bây giờ.” Tôi đặt cả hai tay lên vai cô nàng và nói tiếp “Có thể chúng ta sẽ không có thời gian duyệt lại, nên tất cả khâu chuẩn bị đành trông chờ vào cậu vậy…… Xin lỗi, nhưng liệu cậu có thể ở lại để làm mấy chuyện đó không?”
Chiaki mở to cặp mắt đẫm lệ và nói,
“……Cậu sẽ tìm được Mafuyu chứ?”
“Ưm. Tớ không biết liệu mình có kịp giờ không, nhưng
chắc chắn tớ sẽ mang cậu ấy quay lại.”
“Tớ hiểu rồi.”
Chiaki gật đầu.
“Cậu chắc chắn phải tìm được Mafuyu đấy. Có rất nhiều điều tớ chỉ muốn xả vào mặt cô ấy thôi.”
Tôi gật đầu đáp lại.
Tôi kiểm kê lại những việc cần phải làm. Liệu tôi có thể tìm được Mafuyu theo cách này không? Tôi không biết nữa. Nhưng tôi không nghĩ được gì khác, thế nên tôi chỉ có thể thử mà thôi. Chỉ còn chưa đến hai giờ nữa là tới màn biểu diễn của nhóm nhạc rồi – tôi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời phủ đầy mây.
Chắc chắn tôi phải tìm được cô ấy – tôi phải tìm được Mafuyu, người vẫn đang sống bên dưới cùng một vòm trời với tôi.
Chú thích:
1. Tên cửa hàng, Bright nghĩa là "Sáng". Ngoài ra thì chỗ biểu diễn của nhóm nhạc trong tập này được bản eng dịch là "shop" nên mình chuyển thành cửa hàng, cửa tiệm