Sau khi tái sinh, tôi chợt nhận ra mình có thanh mai trúc mã.

không thay đổi... trong một trăm năm nữa!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời còn đi học, cái tên Lâm Hữu Hi không hề xa lạ với Mai Phương.

Trong bất cứ sự kiện nào ở trường, Lâm Hữu Hi luôn xuất hiện trên sân khấu để phát biểu với tư cách đại diện học sinh.

Là thủ khoa của trường, cô luôn đứng đầu danh sách các học sinh ưu tú. Vì học lớp kế bên, Mai Phương thường xuyên bắt gặp Lâm Hữu Hi.

Cô có tính cách cực kỳ lạnh lùng, luôn toát ra một khí chất khó gần khiến người khác không dám tiếp cận - một thiên tài. Kiếp trước Mai Phương chưa từng nói chuyện với cô ấy, tất nhiên là họ cũng chẳng liên quan đến nhau.

Hoặc do Mai Phương nghĩ vậy.

Ai mà ngờ được rằng, hồi mẫu giáo cô ấy lại là một tên tiểu quỷ nghịch ngợm như vậy?

Không biết cô ấy đã trải qua điều gì ở kiếp trước...

Thật thú vị.

Bốn giờ chiều, lúc tan học, trước cửa lớp đông nghịt phụ huynh đến đón con. Từng người đi vào lớp, chào cô giáo và đón con về nhà.

Mai Phương lập tức nhận ra bố mình, Mai Lập Quân, với mái tóc dày. Hơn nữa, ngoại hình của ông hầu như không thay đổi sau hai mươi năm, ngoại trừ một vài vết nhăn.

Nhưng hôm nay, cậu tè dầm và bị chảy máu mũi, nên Mai Lập Quân không thể đón Mai Phương thẳng về nhà.

Bố của Lâm Hữu Hi đến muộn hơn một chút - một người đàn ông mảnh khảnh đeo kính.

Lâm Hữu Hi hôm nay có chút mâu thuẫn với Mai Phương, vậy tốt hơn hết giải quyết gọn gàng mọi chuyện. Bố của Lâm Hữu Hi liên tục xin lỗi Mai Lập Quân, với thái độ rất chân thành. Mặc dù Lâm Hữu Hi bị bố kéo đi và cúi đầu, cô vẫn im lặng.

Thời đại này, các bậc phụ huynh đã quen với tính khí thất thường của con cái, chỉ cần trao đổi với nhau, thì sẽ không có cãi vã.

Mai Lập Quân, bố của Mai Phương, thậm chí còn cho Mai Phương một trận ngay khi đến lớp.

"Mày lại tè dầm ở lớp à? Đã bao nhiêu tuổi rồi? Làm ta mất mặt quá!"

"Này, này, ông Mai, đừng đánh nó, đánh trẻ con thì có ích gì? Nó không cố ý đâu."

Cô giáo Lý cố gắng khuyên can, nhưng Mai Phương thậm chí không nói một lời sau khi bị đánh. Thấy con không khóc lóc om sòm như trước, Mai Lập Quân đột nhiên thấy chán, rồi đưa Mai Phương về nhà bằng xe máy.

Suy nghĩ kỹ, ngoài việc thiếu sức khỏe, thân thể 5 tuổi này còn nhiều vấn đề...

Cậu nghĩ rằng mình có thể nghỉ ngơi thoải mái ở nhà, nhưng khi vừa trở về, mẹ cậu, Hương Tiểu Hạ, biết được "chiến công" đáng buồn của Mai Phương. Bà tức giận đến mức lôi móc áo ra đánh Mai Phương một trận nữa.

Thấy vợ đánh con dữ dội như vậy, Mai Lập Quân lập tức can ngăn, "Em này, đủ rồi, anh đã cho nó một trận ở lớp rồi. Nếu em cứ đánh vậy, nó sẽ ghi thù đấy."

"Sợ gì chứ? Em là mẹ ruột của nó! Hơn nữa, nó còn quá nhỏ, lớn lên sẽ quên hết thôi."

Rồi làm sao con quên được ngay bây giờ!?

Mai Phương đặt dấu hỏi lớn về việc làm sao mình lại lớn lên khỏe mạnh như vậy. Kiểu mẫu gia đình hạt nhân hoàn hảo này thực sự là rất khó tin! [note59927]

So với bố, người thay đổi đường chân tóc, thì mẹ cậu, Hương Tiểu Hạ, lại rất khác biệt. Đôi bàn tay từng tét đít cậu giờ đây rất thon thả, trên mặt gần như không có nếp nhăn.

Lần đầu tiên, Mai Phương nhận ra rằng, người mẹ hay cằn nhằn, khó chịu, luôn giục cậu kiếm người yêu, hóa ra lại khá xinh đẹp hồi còn trẻ.

Thời gian thật tàn nhẫn...

Hôm nay, Mai Phương không còn khóc lóc ăn vạ như ngày thường. Ngay cả khi bị đánh, cậu cũng chỉ hét lên vài tiếng mà không khóc. Sau đó, cậu im lặng ăn cơm và xem TV.

Ăn xong, Mai Lập Quân đang xỉa răng trên ghế sofa, thấy Mai Phương liên tục đổi kênh. Ông không khỏi tò mò : "Sao hôm nay con không xem phim hoạt hình? Chẳng phải con thích nhất bộ Let’s & Go đó sao?"

"Con chán rồi. Chỉ có trẻ con mới xem cái đó."

Mai Phương chuyển sang kênh thể thao và thấy đang phát một trận bóng đá. Theo dõi trận đấu, Mai Phương chợt giật mình.

"Bố ơi, bây giờ là World Cup ạ?"

"Con thích xem à?"

Sau một hồi do dự, Mai Phương gật đầu, "Đây là năm vàng son của đội tuyển quốc gia chúng ta."

"Đúng rồi, vậy là con cũng hiểu những thứ này."

Trong ký ức của Mai Phương, bố cậu từ trước đến nay luôn là một fan cuồng nhiệt của bóng đá, thường xuyên thức khuya để xem các trận đấu.

Rõ ràng, ông không giấu được sự phấn khích:

"Con biết không? Hiệp hội bóng đá của chúng ta đã đặt mục tiêu, giành chiến thắng một trận, giành một điểm và ghi một bàn thắng trong WC. Thật đáng thất vọng!"

"Đây là lần đầu tiên TQ tham dự World Cup, nên con nghĩ mục tiêu này là hợp lý."

"Hợp lý cái gì, tham vọng quá nhỏ! Với sức mạnh mà ta thể hiện ở vòng loại, thì đây chỉ là một trận đấu tầm thường với Costa Rica? Họ cũng mới chỉ tham dự WC lần thứ hai. Kết quả hòa cũng chấp nhận được, nhỉ ? Cùng lắm ta sẽ thua Brazil, dù sao họ cũng là cường quốc bóng đá, chúng ta nên tôn trọng họ..."

Mai Lập Quân khó chịu, nhìn vào cậu con trai đang nhăn nhó. "Con không thể nghe cho đàng hoàng sao? Sao con trông như kiểu không tin vào những dự đoán chuyên nghiệp của bố?"

"Bố ơi, chúng ta cá cược đi. Nếu đội tuyển quốc gia chúng ta không vượt qua vòng bảng, bố sẽ cho con 100 nhân dân tệ (NDT)." Mai Phương, một người tái sinh, tự tin nói.

"Sao con, một đứa trẻ, lại cần nhiều tiền đến vậy?"

Mai Lập Quân tức giận và gõ mạnh vào đầu Mai Phương.

"Là tương lai của đất nước, mà con lại không tin tưởng vào đội tuyển quốc gia? Đây là lần đầu tiên TQ chúng ta tham dự World Cup sau 44 năm. Chúng ta có Hác Hải Đông, một cầu thủ đáng gờm ở Ngoại hạng Anh, có cả ‘Đội trưởng Phạm’ [note59929] bất khả chiến bại. Đội trưởng còn là tiền đạo số một khu vực Đông Á. Không nghi ngờ gì, đây là sự khởi đầu của một huyền thoại, bước tiến của một hành trình vĩ đại!"

"Nếu bố không muốn cá 100 tệ, vậy 50 tệ thì sao?" [note59942]

Mai Phương không bỏ cuộc, "Trận đấu vào ngày mai, đúng ạ? Con cá là ta sẽ thua Costa Rica ngay trận mở màn."

"Sao trẻ con cá cú gì nhiều tiền thế? Cùng lắm thì bố sẽ cá với con 10 tệ." [note59928]

Mai Lập Quân suy nghĩ một lúc, "Nếu con thua, bố sẽ không mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho con trong một tháng."

"Vâng ạ..." Mai Phương miễn cưỡng đồng ý, tự nhủ, "Cược từng ấy mà đổi mỗi 10 nhân dân tệ? Bố ơi, bố thật ki bo."

Sau khi xem thời sự một lúc để nắm tình hình thế giới hiện tại, mẹ của Mai Phương giục cậu đi ngủ. Lúc ấy, cậu bắt đầu lên kế hoạch kiếm tiền.

Trẻ mẫu giáo luôn có bố mẹ đưa về, và chúng chỉ được phép ra ngoài chơi với những trẻ khác khi đã có sự cho phép của bố mẹ.

May mắn thay, bây giờ đã là tháng Sáu, và chưa đầy một tháng nữa, cậu sẽ trở thành học sinh tiểu học. Hầu hết các gia đình trong huyện sẽ cho phép con cái tiểu học rong chơi ở bất cứ nơi nào. Điều này giúp con trẻ không bị quản thúc, và tự do làm điều chúng muốn.

Tuy nhiên, trước khi vào tiểu học, có một điều Mai Phương không thể bỏ qua – cá độ World Cup.

Mai Phương, người đã trở về 20 năm sau trước, không thể bỏ qua cơ hội làm giàu này.

Sáng hôm sau, Mai Phương bị giục dậy đi học.

"Hôm nay con tự mặc quần áo à? Đúng là con trai của ta!"

Hương Tiểu Hạ xoa đầu Mai Phương, bối rối, "Sau khi tè dầm ra giường, có vẻ như con đã thay đổi. Con thậm chí còn không khóc khi bị mẹ đánh. Con ra dáng đàn ông rồi đấy."

Mai Lập Quân gật đầu và giả vờ thâm thuý, nói, "Chắc là lớn rồi đấy."

Trên thực tế, Mai Phương muốn gia đình dần quen với sự trưởng thành của mình. May mắn thay, bố mẹ cậu không nghi ngờ gì về những thay đổi của cậu.

Nhưng cậu cũng không thể làm quá được; cậu phải hành động như một đứa trẻ.

Mai Phương ngồi trên xe máy của bố và với tay ra chỗ ông.

"Bố ơi, cho con một tệ. Con muốn mua kẹo mút."

"Biết ngay, lòi mặt chuột rồi đấy ." Mai Lập Quân cau mày nói, "Hôm nay con cư xử rõ ngoan, chắc chắn là muốn ăn vặt."

"Con không ăn đâu. Con đã làm Khương Nguyên khóc hôm qua, nên hôm nay con sẽ tạ lỗi bạn ấy."

"Khương Nguyên... con bé hàng xóm nhà bên cạnh à? Sao con lại chơi với bạn ấy? Trước đây con chả nói là không chơi với con gái còn gì?"

Mai Lập Quân véo má con trai và nói, "Tên ngốc này, con đổi ý rồi à, lại thích bạn ấy rồi sao?"

Mai Phương đẩy tay bố ra và nói, "Bố đừng luyên thuyên nữa, đưa tiền cho con đi."

"Con dám nói chuyện với bố như vậy sao! Còn dám đòi 1 tệ mua đồ cho gái, thằng nhóc hư hỏng!"

Mai Phương lại bị ăn một cái tát.

Mặc dù thế, Mai Lập Quân vẫn đưa Mai Phương đến tiệm tạp hóa trước cổng trường mẫu giáo và mua cho cậu một cây kẹo mút Alpenliebe vị dâu tây giá 50 xu, thể hiện sự hào phóng của người cha.

Tch… Mình định giả vờ vòi tiền để dành, nhưng kế hoạch thất bại rồi.

Mai Phương là một trong số ít trẻ đến trường sớm, nhưng Khương Nguyên và Lâm Hữu Hi đến còn sớm hơn. Ngay từ sáng sớm, hai người đã ngồi chơi đồ hàng ở bàn của mình.

Hóa ra Khương Nguyên và Lâm Hữu Hi là bạn. Có vẻ họ cũng khá thân thiết.

Mai Phương định ngồi vào bàn khác, nhưng ngay khi Khương Nguyên thấy cậu bước vào lớp, cô bé đã chạy đến chỗ cậu.

"Mai Phương, Mai Phương, về chuyện ngày hôm qua, tớ sai rồi, tớ muốn xin lỗi cậu."

"Xin lỗi? Vì sao..."

Khương Nguyên nghiêm túc nói, "Mẹ tớ bảo tớ mít ướt quá, nếu cứ như vậy thì lớn lên không ai thích tớ đâu. Tớ cần sửa khuyết điểm của mình."

Khương Nguyên bối rối vòng hai tay sau lưng, rồi đưa tay ra, cầm trên tay một con hạc giấy. "Tớ gấp con hạc giấy này và muốn tặng cho cậu."

...

Đó là một con hạc giấy màu hồng, đầu hạc được tô màu đỏ. Chắc cô ấy nghĩ nhiều lắm.

Chợt nhận ra chưa có cô gái nào tặng quà cho mình ở kiếp trước, Mai Phương đột nhiên cảm thấy hơi xúc động.

"C-Cảm ơn..."

"Và... Lâm Hữu Hi đã đẩy cậu hôm qua. Bạn ấy nói nhỏ với tớ là bạn ấy vô ý, nên bạn ấy cũng muốn xin lỗi cậu."

Mai Phương nhìn Lâm Hữu Hi bên cạnh Khương Nguyên. Cô bé dường như đang suy nghĩ gì đó, nhưng khi Khương Nguyên khẽ chạm vào cánh tay, cô ngước lên và đưa thứ gì đó cho Mai Phương. Cô nhóc ngẩng đầu lên, thì thầm xin lỗi, rồi nhanh chóng chạy ra sau Khương Nguyên.

Ngại giao tiếp sao?

Hay là cảm thấy xấu hổ trước mặt người lớn?

"Không sao, không sao, tớ không giận đâu."

Thủ khoa đại học kiêu ngạo trước đây đã hạ mình và lí nhí cầu xin sự tha thứ.

Cứ thấy sướng sướng thế nào ấy!

Rồi Mai Phương đột nhiên im lặng.

Sao mình thảm hại vậy...

Lâm Hữu Hi cũng gấp một con hạc giấy, nhưng nó có màu xanh, hơi nhăn và bẩn, chắc là đã được gấp đi gấp lại nhiều lần.

Mai Phương không mảy may để tâm. Cậu nhớ ra thứ gì đó trong túi và đưa cho Khương Nguyên một cây kẹo mút.

"À, đây là thứ tớ hứa với cậu ngày hôm qua, kẹo mút nè."

"Cậu nhớ thật à, tớ quên mất!" Khương Nguyên lấy cây kẹo mút từ tay Mai Phương, trông rất vui mừng.

"Bọn mình đã hứa mà, đúng không?"

Lâm Hữu Hi lặng lẽ nhìn cây kẹo mút, suy nghĩ điều gì đó.

"Thế, bây giờ mọi người đã làm hòa, chúng ta lại có thể làm bạn tốt!"

"Bạn bè á? Khi nào mà bọn mình..."

Khương Nguyên hồn nhiên, không thấy sự bối rối của Mai Phương. Cô bé nắm lấy tay Mai Phương, hai lúm đồng tiền đáng yêu lộ ra trên gương mặt hồng hào, kèm theo nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai.

"Mai Phương, Mai Phương, chúng ta có thể hứa gì đó bằng ngón út như hôm qua không?"

"Móc ngoéo à? Được thôi, lần này cậu muốn hứa điều gì?"

Khương Nguyên giơ ngón út phải ra và móc vào ngón út của Mai Phương, móc chúng lại với nhau, rồi kéo cậu về phía Lâm Hữu Hi.

"Lâm Hữu Hi, cậu có chơi chứ?"

"……"

Mai Phương thấy được chút do dự trong ánh nhìn của Lâm Hữu Hi, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Chắc chắn là chơi vì bạn thân nhất của mình rủ thôi....

Nghĩ lại thì, khi Lâm Hữu Hi đẩy mình hôm qua, có phải thấy ghen tị do Khương Nguyên thân với mình quá không?

Cũng khá đáng yêu, hahahaha...

Ba ngón út của ba đứa trẻ đan vào nhau, rồi Khương Nguyên cất tiếng:

"Từ bây giờ, chúng ta không được đánh nhau nữa, chúng ta phải mãi mãi là bạn tốt!"

"Móc ngoéo... hứa rằng... không được thay đổi... trong một trăm năm nữa."

Cảm nhận hơi ấm còn vương trên ngón tay, Mai Phương đột nhiên cảm thấy bất an kỳ lạ.

Kiếp trước, Mai Phương luôn độc thân cho đến lúc ‘tử vì nghiệp’, và cậu nghĩ rằng mình chưa bao giờ được các cô gái quan tâm.

Nhưng cô bé Khương Nguyên này có vẻ thích mình... mặc dù bạn ấy chỉ là một đứa trẻ.

Theo lời bố của Mai Phương, trước đây cậu chỉ chơi với con trai, mặc dù Khương Nguyên sống cùng khu phố và gần nhà cậu, nhưng thực sự hai người không thân thiết lắm.

Ngoài ra, khi Mai Phương học lớp 4, cậu bé đã chuyển nhà, có lẽ vì thế mà họ mất liên lạc?

Nói cách khác, việc cô bé và Mai Phương có thể gần gũi và trở thành mối tình thời thơ ấu… vì lý do nào đó, đã không xảy ra .

Tất nhiên, trong cuộc sống, do hoàn cảnh đẩy đưa mà có nhiều người chúng ta lãng quên; nhưng giờ đây, Mai Phương đã có suy nghĩ và kinh nghiệm của một người trưởng thành.

Một khi đã gặp được người tình định mệnh của mình, cậu sẽ không bao giờ để họ vụt mất.

Còn về Khương Nguyên...

Mặc dù là một cô bé ngoan ngoãn, hay khóc nhè và hay nói "mẹ bảo", cô bé vẫn khá đáng yêu, haha...

Hmm... Tương lai có vẻ hứa hẹn!

Truyện Chữ Hay