Kể từ khi nhớ lại, Mai Phương chưa bao giờ thấy lạc lõng như lúc này.
Người ta thường kể rằng, trọng sinh hay du hành thời gian thường quay về mùa hè oi bức sau kỳ thi đại học. Sao tôi lại trở về thời mẫu giáo cơ chứ? Chẳng phải đã 20 năm trước rồi sao?
Khi Mai Phương tỉnh dậy, cậu phát hiện ra mình đã bĩnh ra quần khi đang ngủ trưa ở trường, và bị bắt tự lau chùi trước mặt những đứa trẻ khác.
Điều này đúng là đã xảy ra ở trường mẫu giáo, và là một cú sốc tuổi thơ đối với Mai Phương. Nhưng sau nhiều năm, ký ức ấy dần phai mờ và cậu cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng để trải nghiệm lại, còn có quá nhiều đứa trẻ nhìn chằm chằm, thì hệt như bị tra tấn công khai vậy!
Cô giáo định dạy cho Mai Phương một bài học, nhưng lại sợ làm tổn thương tinh thần và sức khỏe cậu, một búp măng non của đất nước! May mắn là chuyện đã 20 năm trước...
Mai Phương vừa lau người vừa cay đắng ghép nối lại mọi chuyện. Nói tóm lại, khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đừng hoảng sợ, hãy cười thật tươi, và đối diện với nó!
2002... Khởi đầu của thời kỳ vàng son của thế kỷ 21!
Năm 2002, Trung Quốc vừa gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới và đang trong quá trình trở thành nhà máy sản xuất quan trọng bậc nhất trên thị trường toàn cầu.
Năm 2002, rất dễ xin việc và giá nhà đất rẻ một cách vô lý. Ta gần như có thể mua nhà mà không cần tốn nhiều công sức.
Năm 2002, internet bùng nổ và "ba ông lớn" phát triển chóng mặt. Giai thoại về Bitcoin ở thời điểm này vẫn là một thứ xa vời.
Năm 2002, nền âm nhạc Trung Quốc phát triển rực rỡ, và vị vua tương lai, Châu Kiệt Luân [note59916], phát hành album thứ ba " Bát Độ Không Gian", với các bài hát như " Hộp Sắt Bán Đảo" và "Long Quyền" vẫn còn được yêu thích cho đến ngày nay.
Mặc dù thời điểm tái sinh hơi kỳ cục, ít nhất vẫn có hy vọng cho tương lai.
Kiếp trước, cậu đã cày mặt kiếm tiền, thậm chí còn phải tăng ca cho đến đột tử. Nhưng trong kiếp này, cuối cùng cậu cũng chưa phải làm lụng như một con trâu!
"Ngồi cho đàng hoàng!"
"Em đang ngồi đàng hoàng mà!"
"Mai Phương! Ngồi nghiêm túc lên! Em cười ngớ ngẩn gì thế? Tè xong vui lắm à? Đáng lẽ em phải đi học cùng mấy đứa sơ sinh đấy!"
"…"
Giữa tiếng cười nắc nẻ của đám trẻ, Mai Phương làm theo bọn chúng, đặt tay lên chiếc bàn nhỏ và cúi đầu lắng nghe cô giảng bài.
"Ngồi nghiêm túc lên!"
"Vâng ạ."
Hmm...
Mai Phương nhìn xung quanh, hầu như không nhận ra bất kỳ khuôn mặt nào.
Ký ức bây giờ của cậu gần như giống hệt với trước lúc qua đời, và đương nhiên không nhớ gì về thời mẫu giáo.
Cậu đợi cô giáo ra khỏi lớp, thì bọn trẻ trong lớp bắt đầu tự chơi với nhau.
Xét cho cùng, chúng đã học với nhau vài năm ở trường mẫu giáo, nên mối quan hệ cũng khá tốt. Mai Phương gục đầu xuống bàn, suy nghĩ miên man thì một cô bé tóc hai búi ngồi cạnh khều tay cậu, thì thầm. "Mai Phương, không sao đâu, tè dầm cũng không phải xấu hổ đâu. Mẹ mình nói là hồi nhỏ mình cũng tè dầm, nên đừng buồn quá."
Con nít mà cũng “hồi mình còn nhỏ” sao?
Mai Phương bật cười bất lực, "Tớ không buồn đâu."
Vừa nói, cậu không khỏi dắn mắt vào cô bé. Mặt mũi hồng hào, trắng trẻo, đôi mắt to sáng long lanh.
Lông mi cong vút, má lúm lính đồng tiền duyên dáng mỗi khi cười. Lúc nói chuyện, miệng còn chu ra một cách đáng yêu.
Nếu là năm 2022, cô bé hẳn sẽ là sao nhí hoặc hot girl trên mạng. Cô lớn lên chắc chắn cũng không xấu.
Cô bé tóc hai búi không tránh ánh nhìn của Mai Phương. Bé cũng banh tròn đôi mắt long lanh, nhìn chằm chằm Mai Phương.
Mai Phương gượng gạo, vô thức liếc sang hướng khác.
"Yay, tớ thắng rồi!" - cô bé reo lên sung sướng.
"Đúng là đồ trẻ con."
Ai chơi với cậu chứ...
Mai Phương đang suy tính cho tương lai, thì cô bé bắt đầu giật giật tay áo khiến cậu khó chịu. "Cậu tự đi chơi đi, sao cứ làm phiền tớ mãi thế? Cậu không thấy phiền à?"
Lời nói của Mai Phương dường như tác động mạnh mẽ đến cô bé, chẳng mấy chốc, mắt cô bắt đầu đỏ hoe lên.
Rồi nước mắt cô bé giàn giụa, như những hạt ngọc trai đứt dây.
"Waaaa! Sao tự nhiên cậu không chơi với tớ nữa... tớ có nói xấu cậu đâu... hức... tớ còn không cười cậu tè dầm ... đừng bo xì tớ mà, hức hức..."
Cô bé dụi mắt, khóc thút thít như vừa bị đối xử bất công ghê gớm, thu hút ánh nhìn của nhiều bạn nhỏ xung quanh.
Chẳng lẽ ở mẫu giáo mình chơi thân với cô bé này lắm sao?
"Được rồi, được rồi, là tớ không phải, tớ sai, tớ sai..."
Mai Phương không ngờ cô bé lại là một đứa hay khóc như vậy.
Cậu định an ủi, thì mấy đứa bắt đầu trêu chọc, "Mai Phương làm Khương Nguyên khóc kìa, Mai Phương làm Khương Nguyên khóc kìa, đi mách cô giáo đi!"
"Ê, không phải tớ, tớ chả làm gì cả!"
Mai Phương nhìn lũ trẻ tinh nghịch chuồn ra khỏi lớp, còn bé gái tên Khương Nguyên vẫn tiếp tục khóc.
Bất lực, Mai Phương tiến đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ vai, dỗ dành, "Tớ có nói là không chơi với cậu đâu, thôi khóc đi nha? Ngày mai tớ mua... mua kẹo mút cho cậu!"
Tiếng khóc của Khương Nguyên đột ngột ngừng lại, nhưng vẫn còn thút thít.
"Th-thật á? Hic..."
"Thật! Còn thật hơn cả chữ ‘thật’ nữa là!"
Trẻ con thời này còn ít được ăn vặt nên dễ bị dụ .
Mai Phương giơ ngón tay út ra, "Nếu không tin, chúng mình móc ngoéo nhé?"
Nghe lời Mai Phương, Khương Nguyên nghiêng đầu khó hiểu.
'Hình như bây giờ phải biết rồi chứ?'
Mai Phương đưa tay ra, nhẹ nhàng lắc lắc ngón út của Khương Nguyên, đột nhiên cảm thấy một cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Cậu hơi chột dạ.
"Này là móc ngoéo... thế là hứa nhé... trăm năm không đổi..."
"Trăm năm... không đổi..."
Khương Nguyên líu lo vè theo lời Mai Phương, tâm trạng dần tốt trở lại.
Nhưng ngay lúc này, Mai Phương bị húc mạnh từ phía sau, khiến cậu mất thăng bằng, ngã lăn sấp mặt.
Người vừa húc Mai Phương ngã là một cô bé tóc ngắn, đầu tròn như quả dưa hấu. Sau khi đẩy Mai Phương, cô bé chạy tọt vào đám đông.
Thời này, nhiều cơ sở vật chất chưa được tân trang tốt. Trường mẫu giáo ở thị trấn huyện vẫn còn nền xi măng. Mai Phương thấy mũi mình đau rát, vừa đứng dậy thì máu mũi chảy ròng ròng.
Cảnh tượng Mai Phương chảy máu khiến lũ trẻ mặt mày sợ hãi, tất cả mọi người đều xúm lại xem tình hình, trong đó có cả Khương Nguyên. Mắt cô bé lo lắng hết cả lên, "Để tớ... mẹ tớ có dạy tớ cách cầm máu mũi, ngửa đầu ra sau..."
Ngửa đầu ra sau để cầm máu mũi hình như không đúng thì phải! Nhưng Khương Nguyên vẫn nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Mai Phương, bắt cậu ngẩng lên, rồi lấy nước làm ướt tay vỗ nhẹ vào gáy cậu. Mai Phương cảm thấy hơi thích thú nên cũng không phàn nàn gì.
Cô giáo đến nơi giải quyết tình hình thì không khỏi phàn nàn, "Mai Phương, sao lúc nào cũng là em gây ra rắc rối thế hả, hết chuyện này đến chuyện khác..."
Lúc này, một đứa trẻ lên tiếng bênh vực Mai Phương, "Cô giáo, em thấy là Lâm Hữu Hi đẩy bạn ấy!"
"Lâm Hữu Hi! Em lại gây rối nữa à."
Lâm Hữu Hi? Cái tên này... hình như hơi quen quen...
Mai Phương nhìn thấy cô giáo kéo ra cô bé tóc ngắn, đầu tròn như quả dưa hấu, đang đứng sau Khương Nguyên. Lâm Hữu Hi đứng lặng lẽ trước mặt cô giáo, cúi đầu không nói gì.
Quần áo của cô bé lấm lem, trông hơi nhếch nhác, hệt như một cô bé nhà quê.
"Có phải em đẩy bạn ấy không?"
Lâm Hữu Hi gật đầu.
"Tại sao em lại đẩy Mai Phương?"
Lâm Hữu Hi không trả lời, chỉ cúi đầu im lặng, có vẻ hơi ngại giao tiếp.
Lâm Hữu Hi... Lâm Hữu Hi...
Trong đầu Mai Phương, hình ảnh của Lâm Hữu Hi dần dần trở nên rõ ràng.
Nhưng cậu không thể liên tưởng cô bé nhếch nháo trước mặt mình với Lâm Hữu Hi - thiên tài học thuật, học sinh giỏi nhất trường cấp ba kia ư?
Thì ra chúng ta là bạn cùng lớp mẫu giáo!