Sau khi nhận được que kẹo mút, Khương Nguyên cứ cầm nghịch trên bàn mãi, không định ăn.
Mai Phương tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, bảo.
“Cậu thích cây kẹo này lắm à? Trước cổng trường cũng bán đầy mà?” Mai Phương nhướng mày hỏi.
Khương Nguyên thì thầm, “Mẹ tớ bảo cái này là đồ ăn vặt, không cho tớ ăn. Ăn nhiều sẽ bị sâu răng giống Du Tử Hàn, xấu lắm.”
Thì ra không phải vì Khương Nguyên ăn ít, mà là vì cô bé không được phép ăn…
“Thế sao cậu lại vui thế?”
“Vì đây là lần đầu tiên cậu tặng quà cho tớ!” Khương Nguyên tỏ ra vô cùng phấn khích. “Tớ vui lắm, vui lắm luôn!”
“Thế thì ăn đi! Không ăn thì phí.” Mai Phương nghĩ cả buổi về năm mươi xu mua kẹo. Vốn khởi nghiệp tốt thế mà.....
Khương Nguyên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tớ định để dành đến lúc nào thật, thật đói thì mới ăn!”
“Thật, thật đói là như nào?”
“Thật, thật đói nghĩa là—”
“Mai Phương, em thầm thì gì với Khương Nguyên vậy? Đứng lên!” Cô giáo cắt ngang. “Chú ý nghe giảng đi. Bài này em có giải được không?”
“Được ạ!” Mai Phương gật đầu.
“Vậy thì nghe cô hỏi này, nếu cô có 7 quả táo, rồi cô mua thêm 5 quả táo nữa, thì tổng cộng có bao nhiêu quả táo?”
Một vài đứa trẻ đã bắt đầu giơ tay ra đếm, nhưng Mai Phương bình tĩnh, ngẩng đầu lên, đưa ra đáp án chính xác, “12 quả!”
Một thoáng ngạc nhiên hiện ra trên mặt cô giáo. Cô chỉ mới dạy xong phép cộng trừ trong phạm vi 10. Lễ tốt nghiệp sắp đến, cô lại không còn gì để dạy nên đã dạy bọn trẻ phép cộng trừ hai chữ số.
“Thế còn 8 cộng 13 thì sao?”
Mai Phương gãi đầu, giả vờ suy nghĩ; sau vài giây, cậu bé đưa ra đáp án, “21!”
“Đỉnh quá!”
Mặc dù bọn trẻ không biết đáp án đúng hay sai, nhưng biểu cảm kiên quyết của Mai Phương khiến bọn chúng tự nhiên vỗ tay tán thưởng.
“Mai Phương tính nhẩm giỏi thật, hệt như học sinh tiểu học vậy!”
“Ghê gớm thật! Tớ nghĩ trình độ của Mai Phương ít nhất cũng phải lớp hai… Không, lớp ba rồi! Anh tớ học lớp ba mà còn không giải được bài này!”
Chắc anh cậu có vấn đề rồi! Học sinh lớp ba mà không biết cộng trừ!
Cô Lý đẩy mắt kính lên, vẻ mặt khó hiểu. “Mai Phương, con có học thêm ở đâu không?”
“Không ạ… Chị họ dạy cho em.”
Mai Phương chưa muốn trở thành một thần đồng nhí. Rõ ràng, đây là kiểu nhân vật không có tiềm năng phát triển lâu dài; cậu cũng không muốn giống như Trung Dung, bị ông bố Mai Lập Quân hám tiền lôi đi tham gia một loạt gameshow để kiếm tiền quảng cáo.
"Ngay cả khi em có học giỏi đi nữa, thì em vẫn phải tuân theo kỷ cương lớp học. Nếu không, khi lên tiểu học, em sẽ bị phạt đấy, hiểu chưa?"
"Em hiểu rồi ạ, thưa cô Lý."
Một phút nổi hứng và Mai Phương quên rằng mình là một đứa trẻ mẫu giáo.
Nhưng thể hiện kiểu này thực sự không đáng, mình sẽ không làm vậy nữa.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trận ra quân được mong đợi từ lâu của ĐTQG đã đến. Vào ngày 4 tháng 6, Trung Quốc sẽ thi đấu với Costa Rica.
Năm nay, sự quan tâm dành cho WC là chưa từng có. Ngay cả bọn trẻ cũng được xem tường thuật trực tiếp ở trường, cổ vũ cho đội tuyển quốc gia.
Sân đấu có sôi động đến đâu, thì bầu không khí vẫn rất căng thẳng.
Nhưng Mai Phương đã biết trước kết quả, nên cậu chọn im lặng suốt trận đấu. Cậu quan sát những đứa trẻ đang hào hứng, bàn tán về trận đấu.
Một điều thú vị là Khương Nguyên, một cô bé dường như chẳng biết gì về bóng đá, cũng khóc khi ĐTQG thua.
Có một vài cậu nhóc nghịch ngợm, hét lên cổ vũ Costa Rica, nhưng chúng nhanh chóng bị cô Lý mắng và phạt đứng góc tường.
Chắc cô giáo cũng rất tức giận.
Có hơi vô lý khi trút giận lên trẻ con.
Nhưng đội tuyển cũng có thời điểm từng được yêu mến như vậy. Nếu không được quay lại năm 2002, thì mình cũng không ngờ tới .
Ai mà ngờ được 20 năm sau, ĐTQG lại khiến Đội Trưởng Phạm phải thốt ra những lời như "Tôi không muốn đá bóng nữa!"
Không khí u ám kéo dài cho đến buổi chiều khi tan học. Phụ huynh đến đón con đều có vẻ mặt ảm đạm, nặng nề.
Khi Mai Lập Quân đến, mặt ông cũng tìu hỉu, Mai Phương thấy một vết bầm trên trán bố mình.
Mai Phương nghĩ, bố mình đúng là một fan cuồng nhiệt. Ông buồn đến vậy chỉ vì đội tuyển thua một trận đấu.
Chắc không phải do ông thua cá độ đâu nhỉ? 10 tệ có đáng là bao…
Mai Phương là một đứa trẻ hiểu chuyện. Cậu im lặng đi theo cha mình và lên xe máy về nhà.
Sau khi về đến nhà, Mai Lập Quân không khỏi phàn nàn: “Hôm nay con có xem trận đấu chứ? Chết tiệt, bọn Costa Rica chơi bẩn. Nếu Tôn Kế Hải không bị chấn thương, phá vỡ đội hình của HLV, thì làm sao chúng ta có thể thua thảm đến vậy!”
Mai Phương gật đầu, “Bố này, cô Lý bảo thắng thua là chuyện thường tình. Thôi bố đừng buồn nữa, tiếp tục cổ vũ cho đội tuyển đạt kết quả tốt hơn nhé!”
“Trận sau gặp Brazil thì chắc chắn là thua rồi. Mà nếu bị thủng ít hơn ba bàn, thì chắc cũng không tính là thua, nhỉ…”
Lúc đầu, tâm trạng Mai Lập Quân tụt đáy, nhưng càng nghĩ, ông càng thấy hào hứng. “Mà con biết gì không, nếu chúng ta có thể ghi bàn vào lưới Brazil ... kể cả TQ không được đi tiếp, thì cũng rất đáng xem!”
…
Mai Phương ngạc nhiên với suy nghĩ viển vông của bố mình.
Sao bố lại mù quáng tin vào đội tuyển như vậy...
Mai Phương nhân cơ hội, nói chuyện lần trước: “Mà... bố này, về vụ cược lần trước của chúng ta…”
“Cược? Cược cái gì?” Mai Lập Quân cau mày, “Con mà lại đi cá cược với đứa nào ở trường mẫu giáo sao?”
“Bố, bố bị sảng à. Bố nói là nếu chúng ta thua Costa Rica, bố sẽ cho con 10 tệ!”
“Sao con cần nhiều tiền thế, con muốn mua gì? Bố mua cho nhé?”
Mai Phương chỉ còn cách giãy nãy như một trẻ đứa rồi xòe tay ra, nói: “Con không chịu đâu! Con muốn 10 tệ! Bố là đồ lẻo mép, bố là con chó!” [note59925]
“Vậy thì con là con cún!”
Mai Lập Quân bế Mai Phương lên, quay cậu bé vài vòng trên không trước khi đặt cậu xuống.
“Tối nay, bố sẽ đưa con và mẹ con đi trung tâm thương mại chơi, rồi ăn chân gà. Coi như là bố thua độ!”
Mai Phương choáng váng xoa đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Con không muốn đi trung tâm thương mại, con muốn mua vé số. World Cup chỉ diễn ra mấy năm một lần, và con muốn bố đưa con đi mua thử. Không thì phí lắm.”
“Haha, vậy là con muốn mua vé số…” [note59926]
Mai Phương tiếp tục, “Bố, bố xem này, con thậm chí còn đoán đúng kết quả trận đấu này. Nói thật nhé, con có siêu năng lực đấy, con có thể dự đoán tương lai. Cho con mua một cái, biết đâu gia đình chúng ta sẽ trở nên giàu sụ!”
Mai Phương ban đầu dự định sẽ lén mua vé số và ăn mảnh số tiền khổng lồ ấy. Nhưng sau đó cậu nhớ ra rằng ngay cả khi trúng số, thì cậu cũng không thể tự mình lĩnh thưởng. Cậu phải đi lên tỉnh nên chỉ có thể nhờ đến bố mình.
Mai Phương mãi mới thuyết phục được bố mình. Cuối cùng, Mai Lập Quân đột nhiên nở một nụ cười cam chịu, mở ví mình ra.
Túi của ông sạch bách không hạt bụi, không có lấy một đồng xu nào bên trong.
“Con nghĩ bố không muốn mua vé số à? Chỉ là bố không có tiền…”
“Thế còn quỹ đen của bố thì sao?”
“Mơ đi, bố suýt chết vì đống quỹ đen ấy. Mới hôm nay, bố vừa đưa con đến trường, thì mẹ đã tìm thấy số tiền đấy, rồi cắt tiền thuốc lá tháng này của bố.”
Mai Lập Quân chỉ vào vết bầm trên trán và nói, “Thấy không, tác phẩm của người mẹ hiền từ của con đấy.”
“Bố...... bố cũng vất vả rồi.”
Mai Phương tỏ ra thông cảm sâu sắc với người cha kém may mắn của mình.