Editor: Miên
Mưu hại tiên đế là tội danh không phải tùy tiện có thể định án, Hình bộ sẽ xem xét, tam pháp ti sẽ hội thẩm, lục bộ sẽ xét thẩm.
Trước khi An quốc công bị định tội, trong triều đình nổi lên nhiều lời đồn đại.
Bởi vì nếu như An quốc công thật sự bị định tội , đương kim bệ hạ kia còn có thể xưng đế sao?
Ngoại tổ của hắn đã lợi dụng mẫu thân để lên kế hoạch hại chết tiên đế, và nó đã thành công, dẫn đến cái chết sớm của tiên đế. Tiên đế trước khi chết đều không biết chính mình bị An quốc công phủ mưu hại, cho nên mới truyện lại ngôi vị hoàng đế truyền cho Thái tử, vì muốn Thái tử bình an đăng cơ, tiên đế đã phát di chiếu, một bên bảo Sở Mộ lãnh binh hồi kinh cứu giá, một bên là để Sở Mộ cưới trưởng nữ của Tề gia làm Nhiếp chính vương.
Di chiếu này đều là tiên đế trước khi chết đã trù tính, ông ta cũng biết chính mình sẽ qua đời sớm, Thái tử có một số điều bất ổn, người chung quanh chắc chắn không phục, cho nên mới để Sở Mộ hồi kinh, cho hắn chức Nhiếp chính vương, để hắn thay Thái tử tuổi nhỏ trị vì đất nước.
Không thể nghi ngờ di chiếu của tiên đế là có dự kiến trước, sau khi người băng hà, quả nhiên có người gặp Thái tử nhỏ tuổi, nhiều âm mưu lật đổ bắt đầu nổ ra, trong đó Thuận vương là người có mưu nghịch chính, liền muốn thành công, nhưng Sở Mộ đã kịp thời quay lại kinh thành.
Sau đó, Sở Mộ cưới trưởng nữ của Tề gia, làm Nhiếp chính vương, mặc dù chưa lên ngôi hoàng đế, nhưng vài năm nay, dưới sự chỉ huy và bảo vệ của lực lượng binh lực mạnh mẽ của Sở Mộ, mọi chuyện đại sự dần ổn định, dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an.
Có thể tiên đế có tầm nhìn xa với vấn đề Thái tử, ông ấy thì có một chút bù nhìn, cho nên, nếu như An quốc công bị định tội hành thích vua, tiểu hoàng đế lý không thể xưng đế .
Nhưng nếu tiểu hoàng đế không xưng đế, thì nên do ai đến kế vị?
Tiên đế rất sủng thái hậu, chỉ mới mười tuổi, lại chưa từng nạp phi, chứ đừng nói có con nối dõi . Các hoàng tử khác, tuổi tác càng nhỏ, không thể phong vương.
Lúc này, các triều thần đã nhắm đến hoàng đế đầu tiên, trong lịch sử không hiếm thấy việc hoàng huynh thay thế ngôi vị hoàng đế, tiên đế không có dư thừa hài tử, nhưng còn có mấy huynh đệ.
Túc vương Sở Mộ, Khang vương Sở Tiêu, Nho vương Sở Sách, đương nhiên , trong ba người này, Nho vương là không ở trong phạm vi lo lắng của chúng thần, bởi vì thực lực rất cách xa Túc vương và Khang vương.
Nói cách khác, nếu như An quốc công bị định tội, kim thượng khó tránh khỏi chịu liên lụy, không được tiếp tục xưng đế, trong số các ứng cử viên cho hoàng đế tiếp theo, thì khả năng có sự lựa chọn giữa Sở Mộ và Sở Tiêu.
Ngay lúc sự tình gấp rút, cuộc thảo luận đang gay cấn, thừa tướng đã nói ra một tin tức kinh người.
Thừa tướng nói, năm đó tiên đế còn lưu lại một chiếu thư trống, đặt ở chỗ đại công chúa, nói nếu có một ngày tiên đế chấp chính bất công, tình hình trong nước bất ổn, Sở quốc nguy nan, có thể chỉ định phúc ninh đại trưởng công chúa xưng vương.
Sau khi lão thừa tướng đem tin tức này nói ra, ngay cả Sở Tiêu cùng Sở Mộ đều kinh ngạc, bởi vì bọn họ cũng không biết trước tiên đế lưu lại một phần chiếu thư như vậy trên tay phúc ninh đại trưởng công chúa.
Chùa Từ Hàng hôm nay rất náo nhiệt, bởi vì ba người không mời mà đến .
Tề Dư tới nơi này, chưa bao giờ cần báo trước, bất cứ khi nào muốn đến, nàng sẽ đến, không chịu gò bó. Ai ngờ nàng vừa mới tiến vào cửa, liền trông thấy Sở Tiêu còn đến sớm hơn nàng, đã ngồi ở trong đình viện, cùng Định Ninh sư thái chơi một ván cờ.
Tề Dư dỡ xuống áo choàng, vừa đi vừa hỏi Sở Tiêu:
"Ngài đến đây làm gì?"
Hai ngón tay Sở Tiêu nắn bóp quân cờ, chờ đợi Định Ninh sư thái chơi cờ, hắn ngồi đối diện Định Ninh sư thái tập trung vào bàn cờ, không nhìn Tề Dư khi nàng bước vào.
Ai ngờ, Tề Dư còn chưa kịp đi đến chỗ bọn họ, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng:
"Thật đúng là náo nhiệt a."
Tề Dư quay đầu, liền trông thấy roi ngựa vẫn ở trong tay Sở Tiêu, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng . Đang chơi cờ, Định Ninh sư thái nghe thấy được thanh âm của Sở Mộ, đem quân tướng ném vào hộp cờ, xoay người sang chỗ khác, vẫy tay với Sở Mộ:
"Mộ ca nhi cũng tới rồi, hôm nay gió đông nam tây bắc nào đã thổi các khách quý đến đây ."
Sở Mộ đem roi ngựa cùng áo choàng cho Hàn Phong, đi qua người Tề Dư, đến trước mặt Định Ninh sư thái hành lễ, ngồi vào ghế tròn bên cạnh sư thái.
"Dư nha đầu, ngươi đứng sững sờ làm cái gì, đi lại ngồi đi."
Định Ninh sư thái chào hỏi Tề Dư, Tề Dư cởi áo choàng, ngồi xuống phía bên kia của Định Ninh sư thái, sư thái khôn khéo nhìn vào ba người.
"Tam ca, sớm biết ngươi muốn đến, chúng ta sao không cũng nhau mà đi."
Sở Tiêu phá vỡ bầu không khí im lặng. Sở Mộ động hạ chén trà, lạnh nhạt nói:
"Cùng nhau mà đi, chỉ sợ có một số người cảm thấy không thuận tiện."
Chua xót nói xong, Sở Mộ nhìn về hướng Tề Dư, muốn xem xem phản ứng của nàng như thế nào, có thể không ngờ tới Tề Dư gió êm sóng lặng, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu tức giận, thật giống như nàng căn bản không có nghe câu nói vừa rồi của Sở Mộ.
Sở Tiêu nhìn hai người, cười nói:
"Như thế nào không tiện? Mặc kệ là ta hay Tề Dư, đều rất nguyện ý cùng tam ca đồng hành."
Sở Mộ cầm trong tay chén trà nắp vung bỏ xuống, phát ra một tiếng động, Sở Mộ cắn răng nói:
"Ta sớm từng nói với ngươi, đừng một tiếng Tề Dư, hai tiếng Tề Dư kêu thân thiết như vậy. Nàng là tam tẩu của ngươi. Hãy tôn trọng một chút."
Lời tuyên bố không thể chối cãi của Sở Mộ khiến Tề Dư cảm thấy rất xấu hổ, ngầm kéo kéo tay áo của hắn, muốn hắn có chừng có mực, có thể Sở Mộ cũng không để ý tới, rút tay áo lại rồi nâng chén trà lên.
Định Ninh sư thái xem trọng náo nhiệt, vội ho một tiếng:
"Các hài tử này, chủ yếu đến đây để cãi nhau đúng không?"
Sở Tiêu sang sảng cười:
"Sư thái nói giỡn, ta là đến thăm người."
Định Ninh sư thái từ chối cho ý kiến, ngược lại nhìn về phía Sở Mộ, hỏi:
“Mộ ca nhi, sao hôm nay ngươi lại đến chỗ ta?"
Sở Mộ nhìn chằm chằm Tề Dư, nói:
"Cô mẫu đừng hiểu lầm, ta là đi theo nàng ấy đến ."
Sáng sớm hôm nay, Tề Dư vừa ra cửa, Sở Mộ sau khi biết được, trong lòng bất ổn , khẳng định là lại cùng Sở Tiêu gặp gỡ, nên chẳng còn tâm tư làm chuyện gì, lặng lẽ đuôi nàng | quả nhiên, đến chùa Từ Hàng, thực sự trông thấy Sở Tiêu đã ở đó.
Định Ninh sư thái bật cười: "Đứa nhỏ này, lại vẫn là bộ dáng hồi trước. Không nói được câu nào tốt đẹp. Ta sống ở đây quanh năm, ngươi không thể nói đến xem ta như thế nào ư "
Sở Mộ bỏ chén trà xuống, nói:
"Cô mẫu người không phải xuất gia sao? Người xuất gia vốn là nên lục căn thanh tịnh, chặt đứt hồng trần, có cái gì tốt để xem."
Nói xong câu thành thật này, Sở Mộ lại nhìn về phía Sở Tiêu, hừ lạnh nói:
"Lại nói , cô mẫu đã tham thiền mấy năm, cũng không thấy có người tới cửa bái kiến, bây giờ bỗng nhiên ta nói là cố ý đến thăm người , người sẽ tin tưởng sao?"
Tề Dư nghe Sở Mộ mở miệng nói vậy liền xông lên che miệng hắn, người này không biết lúc nào nên nói cái gì, lúc nào không nên nói cái gì, trong lòng hắn giống như hoàn toàn không thể suy nghĩ.
Người bình thường sẽ lịch sự nói chuyện hàn huyên, hắn thì ngược lại, oán oán trách trách.
Tề Dư vốn không phải người dễ tức giận, hiện tại lại bị Sở Mộ làm cho nổi trận lôi đình, nhưng nàng trước nay đều không để lộ biểu cảm ra ngoài, nên là nếu trong cơn giận dữ, người khác cũng nhìn không ra.
"Ha ha ha ha, tên tiểu tử này”. Định Ninh sư thái xem ra là không chỉ trích lời nói của Sở Mộ , nhìn bộ dạng cười thoải mái của bà, không giống thật sự tức giận.
Tề Dư cùng Sở Tiêu nhìn nhau, hai người đều phát giác Định Ninh sư thái đối Sở Mộ đặc biệt yêu mến.
Tề Dư lấy cớ đến phòng bếp xem đồ ăn, liền rời khỏi viện, ai ngờ vừa qua khỏi hai cửa, đã bị một người kéo sang một bên, Tề Dư liền phát hoảng, vừa nhổ trâm cài xuống để đâm người, đã bị Sở Mộ nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy trâm cài, cắm lại vào tóc nàng, động tác cực nhanh, như nước chảy mây trôi.
Sở Mộ một bàn tay chống bên người Tề Dư, một chân ngăn cản đường ra của Tề Dư, nhìn Tề Dư, lại không nói chuyện, giống là muốn để Tề Dư mở miệng trước.
Tề Dư nhìn trái nhìn phải, thấy có tiểu ni cô đã chú ý đến động tĩnh bên ngoài, nhắc nhở nói:
"Đây là chốn cửa Phật, ngươi có thể tôn trọng Phật Tổ một chút được không?"
Sở Mộ hiện tại chính là đang đợi Tề Dư mở miệng, chỉ cần nàng mở miệng, hắn liền nói:
"Ta cùng ta nương tử thân cận nói chuyện, thế nào lại không tôn trọng Phật Tổ ?"
Tề Dư kiên nhẫn nhìn hắn: "Ngươi liền làm đi."
Sở Mộ cười nhạo một tiếng:
"Ta làm? Tề Dư, ta làm hay nàng làm? Nàng cả ngày đi gặp mặt Sở Tiêu, nàng muốn ta chết sao?"
Thanh âm của Sở Mộ to hơn, để các tiểu ni cô chạy ra xem xét sự tình.
Tề Dư trên mặt lộ vẻ xấu hổ, đá vào bắp chân Sở Mộ một cái, liền lôi hắn ra hành lang.
Tề Dư chủ động kéo tay Sở Mộ, Sở Mộ trong lòng tự nhiên cao hứng , bí mật biến 'Bị dắt tay' thành 'Chủ động dắt tay', lật tay Tề Dư, để nàng kéo mình về phía trước. Tề Dư cảm giác được động tác trên tay hắn, quay đầu nhìn hắn, Sở Mộ lại vội vàng thu hồi mừng thầm, tiếp tục bày ra mặt lạnh.
Hắn chủ động dắt tay nàng, là sợ nàng chạy, cũng không quên đi chuyện gì. Như hôm nay không cùng nàng nói chuyện rõ ràng, thì sau này nàng sẽ càng không để mắt đến hắn nữa .
Tề Dư để hắn đưa đến một nơi yên tĩnh, vung tay hai lần mới khiến hắn bỏ tay ra, Tề Dư có chút thở dốc, hai gò má đỏ bừng.
"Ngươi đến cùng muốn thế nào? Ta sau này chẳng lẽ không thể đi ra khỏi cửa ư ? Không thể gặp người ? Sở Mộ, ta chưa thấy ai bá đạo như ngươi." Tề Dư đợi hơi thở bình phục, nói.
"Ta chưa nói nàng không thể ra khỏi cửa, không thể gặp người. Ta chính là nói nàng đừng lén lút gặp Sở Tiêu, nàng biết rõ hắn có tâm tư gì với nàng, lại còn cùng hắn lui tới như vậy, cố ý trêu hắn, cố ý chọc giận ta, nàng muốn ta làm sao có thể yên tâm?"
Sở Mộ nói thẳng nhường khiến Tề Dư ngây ngẩn cả người, Sở Mộ nhất quyết không tha, tiếp tục nói:
"Trước khi nói rõ ràng, ta không biết chuyện gì đang xảy ra với nàng lúc này. Để nàng đi cũng không đi, nói chuyện cũng không nói, nàng cuối cùng muốn ta làm thế nào mới vừa lòng? Muốn ta đem cả trái tim đào ra cho nàng sao?" Sở Mộ nói lòng đầy căm phẫn, giống như trút bỏ hết bất bình trong lòng.
Tề Dư bị hắn gào thét ầm ĩ vào mặt, nhắm mắt lại nhịn một lát, chờ hắn nói xong, mới gật đầu:
"Đúng vậy, ta muốn trái tim ngươi, ngươi đào cho ta đi!"
"Nàng!" Sở Mộ chỉ vào Tề Dư, tức giận nửa ngày.
Tề Dư bị chỉ tay trước mặt, thân thủ hất ra:
"Vương gia, bây giờ thời buổi rối loạn, ngài mặc kệ đại sự triều chính, nhìn chằm chằm thiếp làm cái gì, ta có công phu, ngươi không cần phải đi theo ta. Ngươi cũng nhìn thấy, Khang vương điện hạ có thể tỉnh ngủ sớm, sáng sớm đã tới nơi này, hắn vì cái gì, ngươi có thể tưởng tượng qua không?"
"Hừ, hắn có thể vì cái gì? Không phải là vì điều đó sao. Hắn quan tâm đến chiếu thư kia, ta không cần." Sở Mộ nói thẳng với Tề Dư.
Tề Dư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hồ nghi nói:
"Vương gia ngươi không cần ư? Chiếu thư kia có ý nghĩa gì, ngươi không phải không biết."
"Biết thì sẽ như thế nào? Ta đã nói với nàng, ta không có hứng thú với vị trí kia. Quan tâm hắn làm gì, ta với hắn không giống nhau. Nàng đừng chuyển hướng đề tài, dù triều đình có chuyện đại sự, nàng cũng phải nói chuyện rõ ràng với ta ."
Sở Mộ nói xong, lại chuyển về chủ đề này. Tề Dư nghe hắn nói, cảm thấy là càng ngày càng không hiểu hắn , ánh mắt xem kỹ trên người Sở Mộ, liệu là hắn đang dối gạt chính mình hay là đang thật tâm .
Trên đời này thực sự có người không hề hứng thú với vị trí kia? Hắn tay cầm trọng binh, lại địa vị cao, bây giờ trong triều đình này, chỉ cần Sở Mộ hắn nguyện ý, ngày mai hắn có thể ngồi trên chiếc ghế rồng Kim Loan, với một cám dỗ lớn như vậy, hắn lại nói không cần?
"Nàng không cần nhìn ta! Trả lời vấn đề đi." Sở Mộ không kiên nhẫn để Tề Dư xem xét mình.
Tề Dư nhất thời cũng phân tích không ra, Sở Mộ cuối cùng là thật tâm hay là giả ý, rõ ràng không đáng để ý tới, liếc trắng mắt rồi xoay người rời khỏi.
Sở Mộ thấy nàng nói còn chưa nói rõ ràng đã muốn đi, lý nào chịu thả, quyết tâm đuổi theo, ở bên tai Tề Dư lải nhải, muốn nàng phải đem sự tình với Sở Tiêu nói rõ ràng. Tề Dư bị hắn nói đau đầu muốn liệt, hai tay che tai, ôm đầu chạy đi, nàng chạy càng nhanh, Sở Mộ đuổi theo càng nhanh, hai người ở trong chùa Từ Hàng đuổi nhau, quấy nhiễu các ni cô.
Cả một ngày, Sở Tiêu đều ở bên cạnh Định Ninh sư thái, hoặc là nói chuyện, hoặc là chơi cờ, đến buổi chiều, sắc trời bỗng nhiên u ám, một lát sau, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống. Tề Dư bị Sở Mộ làm phiền túi bụi, vốn là định đi về , nhưng đột nhiên gặp mưa to, nàng không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục lưu lại.
Định Ninh sư thái thật sự cao hứng, buổi ăn cơm tối, nhìn bên ngoài mưa to, bà nói:
"Cái này gọi là trời biết chiều lòng người. Ta ở chùa Từ Hàng chưa từng có thời điểm náo nhiệt như thế này. Các ngươi đêm nay ngủ lại tại đây đi."
Nghe được ngủ lại, Sở Mộ rất là cao hứng, chủ động nói:
"Ngủ lại cũng tốt a, làm phiền cho ta cùng nương tử một gian phòng."
Tề Dư còn chưa có mở miệng, Sở Tiêu liền theo bên nói: "Nơi này là phật môn thanh tịnh , tam ca yêu cầu cái này, thật là bang bổ Phật Tổ."
Sở Mộ vội ho một tiếng, phát giác tâm tư của mình đều bị nhìn thấu, cũng có chút ngượng ngùng, Định Ninh sư thái thấy thế, âm thầm cười lắc lắc đầu, nói:
"Tuy rằng ta cũng không quá thành tâm, nhưng trong này có Phật Tổ, phu thê các ngươi về vương phủ, muốn thân cận thế nào thì thân cận, không nên ở nơi này làm loạn."
Tề Dư tức giận không nguôi, nói với Định Ninh sư thái:
"Nếu sư thái không ghét bỏ, đêm nay có thể cùng người ngủ chung?"
Định Ninh sư thái vội vàng xua tay: "Đừng đừng đừng, ta quen ngủ một mình, không chấp nhận a."
Nói xong, Định Ninh sư thái liền không hề để ý tới bọn họ, trở về thiện phòng của mình. Bên ngoài trời mưa to, khẳng định là không thể đi , ba người cũng liền tự đi tìm gian phòng, Sở Mộ ngay từ đầu còn muốn chết muốn sống đi theo Tề Dư, bị Tề Dư trừng cho một cái, nên ngượng ngùng sờ mũi quay đầu.
Đến sau nửa đêm trời mới mưa nhỏ lại. Tề Dư lật mình, liền nghe thấy bên ngoài truyền âm thanh gõ cửa, xoa mắt ngồi dậy, nhìn về phía Hổ Phách, Hổ Phách đã mặc xong xiêm y, cầm theo cây nến đi ra mở cửa.
Lúc này, Tề Dư liền đứng dậy mặc xong xiêm y, Hổ Phách cầm cây nến trở về, trả lời Tề Dư:
"Hình như là có trộm."
Tề Dư sửng sốt chốc lát, vội vàng đi về hướng thiện phòng của Định Ninh sư thái, trong thiện phòng, một cây nến bị đổ xuống nền, hai cái ghế bị ngã, cửa sổ lớn nhỏ đều mở toang, Định Ninh sư thái chưa hoàn hồn ngồi ở trên giường, trên vai khoác xiêm y.
Sở Mộ Sở Tiêu cũng chạy lại, cùng nhau vào cửa. Tề Dư trông thấy chân Sở Mộ dính nước mưa cùng bùn lầy, hỏi Sở Mộ:
" Chân ngươi sao lại thế này?"
Sở Mộ chỉ vào bên ngoài: "Lúc trước quả thật trông thấy một bóng người nhảy qua cửa sổ, ta liền đuổi theo. Nhưng hắn chạy quá nhanh, không đuổi theo kịp."
"Trong chùa này tại sao đột nhiên lại có trộm?"
Sở Tiêu phát ra một tiếng nghi vấn:
"Còn đúng lúc chúng ta ngủ lại nơi này. Thật quá kỳ quái ."
Định Ninh sư thái sắc mặt đông lạnh, không nói một lời. Chỉ nghe Sở Tiêu lại nói:
"Trong này có ba người ngủ lại, Tề Dư tất nhiên là không có bất cứ cái gì không ổn, mà ta lại trong tình huống như vậy..."
Sở Tiêu không nói gì thêm . Sở Mộ nghe ra ý tứ của hắn, nói:
"Ngươi có ý tứ gì? Không lẽ ngươi hoài nghi ta?"
Sở Tiêu cười nhưng không nói. Sở Mộ quay đầu nhìn về phía Tề Dư cùng Định Ninh sư thái, thấy các nàng cũng một bộ dáng hoài nghi, Sở Mộ chỉ vào chính mình nửa ngày không nói ra được lời nào, sau đó phủi tay rời đi:
"Các ngươi muốn hoài nghi thế nào thì hoài nghi đi."
Sở Mộ sau khi rời khỏi, Định Ninh sư thái thở dài một tiếng, Sở Tiêu lại nói:
"Sư thái minh giám, ta không cố ý nhằm vào tam ca, chỉ nói ra suy nghĩ như vậy. Ta chân cẳng không tốt, tam ca lại chậm chạp mà đến, thân thủ tên trộm kia rất mạnh mẽ nhanh nhẹn, trên đời này rất hiếm gặp."
Định Ninh sư thái sắc mặt càng đông lạnh, lông mày nhíu lại không nói một lời, Sở Tiêu thấy thế, cũng không nói thêm cái gì, nói câu cáo lui, liền để cho người ta đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Trong phòng đã dọn dẹp xong, các cửa sổ đã được đóng chặt, Tề Dư mới yên tâm để Định Ninh sư thái nằm xuống.
Giảm ánh sáng ngọn đèn, Định Ninh sư thái nhìn chằm chằm Tề Dư, nhíu mày hỏi:
"Chẳng lẽ ta nhìn lầm hắn ?"
Tề Dư sửng sốt: "Sư thái hoài nghi Sở Mộ?"
"Ta không rõ "
Định Ninh sư thái kéo tay Tề Dư, để nàng ngồi xuống ở mép giường, đem chuyện hoài nghi trong lòng nói cho nàng nghe:
"Ba người các ngươi vừa ngủ lại liền gặp chuyện không may, lão tứ chân cẳng không tốt, không có khả năng là hắn, cũng không có khả năng là ngươi, chỉ còn lại lão tam ? Chẳng lẽ hắn cũng có tâm ý kia?"
Tề Dư nghĩ đến lời nói của Sở Mộ vào ban ngày, thu mắt lại nói:
"Ta cảm thấy không quá giống. Sở Mộ thân thủ tốt lắm, nếu hắn thật sự muốn vào phòng trộm cái gì, căn bản sẽ không làm ra động tĩnh lớn như vậy."
Điểm này, Tề Dư thật sự có thể chứng minh, nàng đã tự mình lĩnh hội. Sở Mộ muốn vào gian phòng của ai, một tia dấu vết đều không có khả năng lưu lại. Huống hồ, Tề Dư cảm thấy, Sở Mộ không phải loại nói một đường làm một nẻo.
"Vậy theo ngươi đó là ai?"
Định Ninh sư thái vội vàng hỏi Tề Dư.
Tề Dư trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
Buổi sáng hôm sau, mưa như trút nước, nhưng Định Ninh sư thái tự nhiên không đồng ý để bọn họ ở lại.
Yêu cầu họ ăn sáng xong liền quay trở về.
Sở Tiêu có lên xe ngựa của mình, đi trước một bước, Sở Mộ ban đầu là cưỡi ngựa đuổi theo Tề Dư đến , hiện trời đang mưa, liền muốn theo Tề Dư ngồi cũng một chiếc xe ngựa .
Xe ngựa chạy ở trên đường chính, trong xe có lò sưởi, đóng rèm cửa sổ, có chút ấm áp.
Sở Mộ tựa vào một bên, nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được hỏi Tề Dư:
"Nàng sẽ không hoài nghi ta chứ?"
Tề Dư nhìn về phía hắn, thản nhiên nói: "Vậy ngươi nói xem, trong ba người chúng ta thì ai có hiềm nghi lớn nhất?"
Một câu nói khiến Sở Mộ ngậm miệng lại, tổng cộng ba người, một nữ nhân tay trói gà không chặt, một nam nhân chân cẳng tàn phế, còn hắn thân thể cường tráng mạnh mẽ, có ngu cũng biết ai hiềm nghi lớn nhất.
"Ta thật sự trông thấy có bóng người chạy qua mới đuổi theo." Sở Mộ nói.
"Ngươi có thể không đuổi theo mà." Tề Dư nhìn hắn.
Sở Mộ phân biệt không thể phân biệt, rõ ràng nhắm mắt lại, tựa đầu xoay qua một bên, Tề Dư thấy hắn không muốn nói chuyện, lôi kéo tay áo của hắn, hỏi:
"Ngươi còn chưa có trả lời ta. Nếu ngươi nói không phải là ngươi, vậy ngươi cảm thấy sẽ là ai?"
Sở Mộ chậm rãi chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm Tề Dư, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lại lập tức lắc đầu phủ nhận, trong miệng nói:
"Không có khả năng, làm sao có thể."
Tề Dư thấy hắn buồn rầu, đưa cho hắn một ly trà, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi, tựa hồ có lẽ có hoài nghi giống nhau.
"Có vài thứ ngươi không cần, nhưng không phải ai cũng có thể không cần ." Tề Dư nói.
Sở Mộ uống ngụm trà, trong lòng tuy rằng vẫn có nghi hoặc, nhưng chỉ cần tỉnh táo lại, hắn không khó nghĩ đến: Lẻn vào trong phòng Định Ninh sư thái, nếu không phải chính hắn, cũng không phải Tề Dư, đáp án chỉ có một! Sở Tiêu.