Editor: Lyn
-
Sở Mộ ở bên ngoải rất lâu, đến sau khi tỉnh táo triệt để mới trở lại trong phủ.
Trong viện chủ lúc này đèn đuốc sáng trưng. Sở Mộ đứng ở cửa thuỳ hoa, nhìn Tề Dư nửa người nằm trên xích đu ngửa đầu ngắm sao. Vài tiểu nha hoàn vây quanh ở bên cạnh cười đùa, dường như bộ dáng có chút hòa hợp êm thấm làm cho tâm tình của Sở Mộ có chuyển biến tốt.
Hắn đi qua, nhóm tiểu nha hoàn sợ tới mức sau khi hành lễ đã vội tan. Minh Châu cùng Hổ Phách đi sau chuyển ghế dựa cho Sở Mộ, biết thức thời liền đi vào phòng, đem khoảng sân trả lại cho bọn họ.
Sở Mộ ngồi dựa vào ghế nhìn Tề Dư. Tề Dư cũng đang nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, mắt nổi gợn sóng xem Sở Mộ tâm tình lay động, vừa quăng bào giác đi liền ngồi chen vào bên kia. Tề Dư không có cách nào, chỉ có thể đem hai chân giơ lên để nhường chỗ cho hắn. Sở Mộ dứt khoát đem hai chân của nàng đến trên người của chính mình, vững vàng thả xuống.
bào giác: góc của áo choàng
Tề Dư không có ý dè dặt đấu tranh vài lần giống như trước, mà là thuận theo như ý của Sở Mộ. Đem hai chân của mình đặt trên người hắn.
"Hôm nay người giống như có tâm sự." Tề Dư nhìn Sở Mộ nói.
Sở Mộ không chút nào che giấu nên gật gật đầu: "Ừm, có một chút."
"Có thể nói được không?" Tề Dư hỏi.
Sở Mộ lắc đầu.
Tề Dư không hỏi thêm, tiếp tục ngửa đầu tiếp tục xem sao của nàng.
Sở Mộ trầm mặc một lát, cảm thấy có chút mất mát, thấy nàng ngẩng đầu nhìn trời nên cũng ngước lên nhìn theo. Thời điểm này bầu trời chỉ có một vài ngôi sao, thật sự là không có gì để xem.
"Đừng nhìn trời nữa, nàng nhìn ta được không?" Sở Mộ vỗ nhẹ chân Tề Dư nói.
Tề Dư thu hồi ánh mắt, nghi hoặc cười hỏi: "Ngài có thứ gì đẹp mắt?"
"Chỗ nào của ta cũng đều đẹp mắt."
Sau cuộc đối thoại nhạt nhẽo, chỉ còn lại một trận trầm mặc nhàm chán.
Sở Mộ trong lòng chứa nhiều tâm sự, rất muốn cùng Tề Dư nói hết. Nhưng hắn không thể nói, trong lòng đã nghẹn lại còn ngột ngạt. Mà Tề Dư dường như cũng không nguyện ý hỏi hắn. Sau khi Sở Mộ không nói chuyện, Tề Dư lại đem ánh mắt phóng lên bầu trời.
Dưới màn đêm của bầu trời, vườn hoa xa hoa bên trong, trên một chiếc xích đu, hai người ngồi dựa vào nhau. Gần trong gang tấc nhưng tâm tình lại đang ở tận phía chân trời.
Qua mấy ngày bình ổn, Tề Dư nhận được một con bồ câu đưa đến một lá thư, trên thư viết:
"Những việc được gửi gắm nay đã có kết quả"
Tề Dư viết xuống một bức hồi âm. Nói thời gian cùng địa điểm gặp mặt, đem tờ giấy nhét vào trong ống đựng thư trên chân của bồ câu. Bồ câu trắng bay vọt qua nghìn vạn nóc nhà, bay ngang qua viện, cuối cùng dừng ở cửa sổ phía tây của một tòa phủ đệ.
Đẩy xe lăn qua, Sở Tiêu lấy thư xuống. Nhìn trước nhìn sau liền cười, đem thư để vào () hà bao tùy thân bên trong.
hà bao: túi
Gõ cửa tiến vào hồi bẩm sự tình, người đối diện Sở Tiêu nói:
"Vương gia, đúng là trời không phụ người có lòng. Người của Lư gia năm đó lại thật sự bị chúng ta tìm thấy."
Sở Tiêu mắt sáng ngời: "Ngươi lại tưởng đó là thật? Ta tìm đã nhiều năm đều không hề có tin tức, thế mà lại đột nhiên xuất hiện ?"
"Cũng không phải đột nhiên xuất hiện, gia đình của Lư thái y năm đó bị đuổi giết. Chết chết chóc chóc, con trai độc nhất của Lư thái y may mắn còn sống. Chúng ta tìm hắn nhiều năm đều không có tin tức là bởi vì mấy năm nay hắn xuất quan. Hắn ở quan ngoại mở một y quán, chúng ta có ở quan nội lục tung hết đất trời cũng không tìm được."
xuất quan: rời quê đi xa
Càng hầu hạ Sở Tiêu nhiều năm, tự nhiên biết tâm ý của Sở Tiêu. Lại bẩm rằng lúc trước đã sớm đem hết mọi chuyện thăm dò, nghe ngóng rõ ràng .
"Bị đuổi giết phải xuất quan là hợp tình hợp lý. Đã phái người đi quan ngoại điều tra qua? Xác thực rõ ràng là có việc này?"
"Vương gia yên tâm, sau khi tìm thấy hắn đã cho người đi dò xét, quả thực như thế. Thời gian hắn cùng bị đuổi giết và đào vong hoàn toàn ăn khớp. Hơn nữa, mấy năm nay tiểu Lư đại phu ở quan ngoại đã có thanh danh rất nổi tiếng. Cái này tất nhiên không phải là giả. Nhất định là ông trời có mắt, biết vương gia muốn làm việc lớn nên đã cố ý giúp đỡ."
đào vong: bỏ trốn
Nếu lời hắn nói là thật, đó quả thật là ông trời có mắt, cố ý tương trợ.
Lư thái y năm đó đưa ra một câu nguyên nhân cái chết của tiên đế rất khác thường nhưng chưa dám nói cho ai. Sớm biết tai hoạ đến nơi, ông ta cuộn quyển tiên đế y đương, mang theo cả nhà trốn thoát khỏi kinh thành. An gia sợ phiền phức khi tung tích bại lộ nên đã đuổi cùng giết tận. Lư thái y bị giết hại thê thảm nhưng con trai độc nhất của ông ấy lại may mắn trốn thoát. Mấy năm nay người mà Sở Tiêu luôn tìm chính là hậu nhân của Lư gia cùng cuốn tiên đế y đương bị Lư thái y lấy đi năm đó. Có những thứ đó trong tay, hắn sẽ có thể chứng minh An quốc công phủ là người mưu hại tiên đế. Chỉ cần chứng minh được chuyện này là có thể danh chính ngôn thuận bắt thái hậu nhận tội, nhường ngôi cho hoàng đế.
May mắn thay, Tề Dư bên kia vừa tặng cho hắn một phần đại lễ là hương hoàn vô hình đã hại chết không biết bao nhiêu người. Hắn đã đem thành phần hương hoàn trung sở hữu đi điều tra ra tất cả. Chỉ cần có quyển tiên đế y đương năm đó, mang cái đi so sánh. Còn sợ An gia không cúi đầu nhận tội nữa hay sao?
Từ ngày Lâm Khâm báo cho Sở Mộ biết trong cơ thể hắn có tình cổ, Sở Mộ liền có nhiều tâm sự.
Mỗi khi nhìn thấy Tề Dư đều cảm thấy trong lòng bị áy náy xâm chiếm, cũng không biết có phải hay không là nguyên nhân của chính hắn. Luôn cảm thấy gần đây thái độ của Tề Dư đối với hắn lại ngày càng mờ nhạt.
Tuy rằng hiện tại nàng trông thấy hắn cũng sẽ cười với hắn, cùng hắn ăn cơm chung, cũng sẽ nghe hắn nói. Nhưng cảm giác kia có chút khác thường. Giống như rõ ràng nàng đang ở trước mắt cùng hắn nói nói cười cười, nhưng kỳ thực lại cách rất xa, mơ hồ bất định. Dù cho Sở Mộ có muốn bắt đều bắt không được.
Sở Mộ rất muốn biết giữa bọn họ cuối cùng xảy ra vấn đề gì. Nhưng mỗi lần hỏi Tề Dư, nàng đều bày ra vẻ mặt tươi cười hỏi lại hắn: "Vương gia cảm thấy khác thường ở đâu?"
Sở Mộ tức chết, nếu hắn biết thì đã nói, sao lại còn phải hỏi nàng?
Mùa xuân đúng là thời điểm tốt để luyện binh cho nên Sở Mộ phần lớn đều ở trong quân doanh. Ngày hôm nay mới về nhà, nghĩ là mặt trời lặn sẽ mang Tề Dư ra cửa nên liền sớm trở về. Nhưng hắn đã sớm tắm xong, Tề Dư lại còn chưa trở về.
"Vương phi mấy ngày nay rất bận rộn sao? Sao ta không thấy nàng ở nhà?" Sở Mộ hỏi phủ quản sự.
Quản sự trả lời: "Hồi vương gia, gần đây vương phi đúng là có chút vội, đã rất nhiều ngày, ban ngày đều ra khỏi cửa."
"Rất nhiều ngày?" Sở Mộ ngạc nhiên nói: "Nàng đi đâu?"
Quản sự lắc đầu: "Vương phi chưa nói, tiểu nhân cũng không dám hỏi."
Phất tay cho quản sự lui ra, Sở Mộ mang theo nghi hoặc. Thong thả bước đến cửa vương phủ, đứng ở trước cửa nhìn xung quanh chốc lát. Một chiếc xe ngựa ngừng ở trước cửa Túc vương phủ. Sở Mộ trông thấy trên xe ngựa có một chữ "Khang" lớn, đúng là xe ngựa của Khang vương phủ.
Sở Mộ tận mắt thấy Tề Dư từ xe ngựa của Khang vương phủ đi xuống, trông thấy Sở Mộ đứng ở trên bậc thềm. Tề Dư cũng không có vẻ kích động, nhường Hổ Phách đi cảm tạ phu xe của Khang vương phủ rồi bước lên bậc thềm. Nhìn Sở Mộ một cái, cúi người hành lễ với hắn. Sau đó không chớp mắt mà bước vào phủ.
Sau khi Sở Mộ chờ xe ngựa của Khang vương phủ rời khỏi, mới buồn bực đuổi theo nàng vào phủ, lên tiếng: "Đợi chút."
Tề Dư quay đầu lại nhìn hắn một cái nhưng vẫn chưa dừng lại bước chân. Sở Mộ thấy thế đuổi theo trước một bậc rồi chế trụ cổ tay Tề Dư:
chế trụ: khóa
"Bảo ngươi chờ một chút, không nghe thấy hay sao?"
Tề Dư nhìn lên cổ tay bị chế trụ vài lần, mi phong nhăn lại, hỏi: "Vương gia có chuyện gì?"
Sở Mộ thấy nàng nhíu mày, trong lòng biết đã làm đau nàng, vội vàng nới lỏng lực tay, hỏi:
"Nàng sao lại ngồi xe ngựa của Khang vương phủ trở về?"
"Có vấn đề gì sao? Lần trước ta nhờ Khang vương điện hạ giúp ta tra chút chuyện. Hắn thay ta tra ra được nên liền phái xe ngựa tới đón ta qua phủ báo cho ta biết. Nói xong sự tình nên đã phái xe ngựa đưa ta trở về."
Lý do của Tề Dư tựa hồ nghe rất có lý.
Nhưng Sở Mộ vẫn là khó có thể chấp nhận:
"Nàng nhờ hắn điều tra sự tình, vì sao không cho ta biết? Nàng còn cùng hắn lén gặp mặt. Nàng, nàng còn có tôn nghiêm của một thê tử?"
"Luật lệ Đại Sở cũng không có điều nào là thê tử không thể cùng người khác gặp mặt.Lời nói này của vương gia có chút không có đạo lý." Tề Dư thong dong đáp trả.
Sở Mộ nghe nàng nói vậy, á khẩu không trả lời được. Ngón tay ở trên người nàng vừa chỉ loạn ra hướng cửa vừa nói:
"Bổn vương nói không được thì chính là không được! Có phải Tề Dư nàng đang giả ngu hay không? Chẳng lẽ nàng không biết Sở Tiêu có ý với nàng? Nếu như nàng đã biết thì phải nên tị hiềm."
tị hiềm: tránh hiềm nghi
Tề Dư chợt lóe lên nụ cười lạnh:
"Vương gia hôm nay chắc là lại uống rượu say. Ta xem như người chỉ đang nói mê sảng."
Sở Mộ nhìn Tề Dư cười lạnh với chính mình, đột nhiên có chút cảm giác xa lạ. Ngực không đau nhưng lại có chút khó chịu.
"Nếu Vương gia không còn việc gì khác thì thiếp xin phép cáo lui." Sau khi Tề Dư nói xong câu này liền xoay người rời đi, không tiếp tục dây dưa với Sở Mộ.
Bóng lưng của Tề Dư dường như làm cho Sở Mộ có một loại ảo giác. Giống như Tề Dư đang cách rất xa rất xa hắn. Người đang đứng trước mặt hắn chỉ là ảo ảnh của nàng mà thôi, không phải là con người thật của nàng.
Cuối cùng thì hắn đã làm sai chỗ nào, Tề Dư chân thật của trước kia đang ở đâu? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trong khi Sở Mộ đang không hiểu cuối cùng thì Tề Dư giận hắn vì cái gì.Trong triều tuôn ra một tràng âm thanh của cọc gỗ nghe rợn cả người, từ Hình bộ nổ ra một vụ việc lớn—— nguyên nhân cái chết của tiên đế vẫn còn điều nghi vấn. Hình bộ đã lập án điều tra, tìm một nhân chứng thích đáng cho cửa ải cuối, mười mấy viên quan liên danh tham gia cùng với An quốc công phủ, có ý định mưu sát tiên đế.
liên danh: liên quan đến tội danh
Trong khoảng thời gian này, An Quốc Công đã sắp không đảm đương nổi. Cọc chôn ở các phủ mỗi một ngày đều bị người của Sở Mộ ngầm nhổ lên, dẫn tới các đại thế gia cùng vây công.
Thế nhưng điều An quốc công phủ hoàn toàn không nghĩ tới là nhà dột lại còn gặp mưa đêm. Tưởng rằng chỉ cần chống đỡ qua khỏi ám toán của Sở Mộ, giả lấy thời gian, sẽ có thể ngóc đầu lên trở lại. Nhưng bỗng nhiên, một tội danh lớn đủ để xét nhà diệt tộc lại từ trên trời giáng xuống làm hắn rất tuyệt vọng.
Khang vương Sở Tiêu đã có chuẩn bị trước khi đến, chỉ ra nhiều tội danh của An quốc công phủ. Từ khi bị Đại Lý tự bắt, lấy li do là hoài nghi hắn. Đã đem An quốc công là An Khang Niên trực tiếp nhốt dưới thiên lao, chờ ngày thẩm vấn.
Việc này vừa diễn ra, toàn bộ kinh thành đều nháo, trong triều cũng loạn.
Nếu như cuối cùng định ra tội danh của An quốc công quả thật là âm mưu hành thích vua. Vị tiểu hoàng đế ngồi trên ngôi vị đương kim hoàng đế vài năm kia còn có thể tiếp tục vì quân hay không? Nếu như hắn không thể tiếp tục vì quân thì ai sẽ là người vì quân?
vì quân: làm vua
Thế cục thật vất vả mới được định xuống, mắt thấy lại một lần nữa phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, cái loại cục diện tân quân đổi chủ hỗn loạn này, đủ để khiến người trong triều cảm thấy bất an.
Tất cả đều không thể nói trước được nếu như An quốc công chưa bị định tội. Tất cả đều có thể thay đổi.
Tề quốc công đang trong phủ, An thị quỳ gối trước mặt Tề Chấn Nam và Tần thị để cầu xin. Khóc lóc than thở trông rất đáng thương. Mặc dù Tần thị cũng đã nói An thị không cần lo cho nhàn sự của An gia. Nhưng hôm nay là ngày An quốc công bị bỏ tù cũng như định tội, chỉ còn có con đường chết. Sinh tử ở trước mặt, Tần thị cũng không thể chắc đó là nhàn sự. An thị thân là nhi nữ, cầu xin cho cha cũng là chuyện nên làm.
nhàn sự: tin đồn
Tề Chấn Nam trầm ngâm một lát, tiến lên đỡ An thị dậy, nói:
"Loại chuyện này ngươi cũng đã biết trước kết quả, nếu như cha ngươi thanh thanh bạch bạch thì ta sẽ nhìn vào kết quả của Hỉnh bộ mà phán án công bằng. Nhưng nếu như cha ngươi thật sự hành thích vua thì hắn đúng là có chết cũng không hết tộ. Ngươi có khóc tới chết cũng không có nửa phần tác dụng."
"Hôm nay ta nói lời này, mặc kệ An quốc công có tội hay không. Ngươi đã là người của Tề gia ta, tội danh đó không thể đụng tới ngươi. Ta sẽ lo liệu cho ngươi cùng hài nhi của ngươi chu toàn. Nhưng những người khác của An gia thì ta có muốn cũng không giúp được. Dây dưa cũng không có tác dụng, ngươi nghe đã hiểu chưa?"